Quý Nữ Yêu Kiều
Chương 12
Nói chuyện một lúc cũng đã tới nơi, Lan thị chẳng thèm quan tâm đến thỏ thỏ gì đó, lập tức bước xuống xe. Hòa Linh nhướng mày, Xảo Nguyệt vội vàng xốc mành lên: “Tiểu thư, bên ngoài gió lớn, thân thể người yếu đuối, vẫn nên đội mũ lên thôi!”.
Hòa Linh gật đầu, nàng thận trọng dẫm lên ghế bước xuống xe ngựa. Trong nháy mắt Xảo Nguyệt loáng thoáng nghe được tiếng hít khí truyền vào tai.
Lão phu nhân Vương thị nhíu mi nhìn Hòa Linh, nàng cười tủm tỉm, hành lễ: “Tổ mẫu.”
Người phủ Tướng quân đều mặc xiêm áo trắng trong thuần khiết, chỉ có Hòa Linh trái ngược hoàn toàn. Tuy mới 12 tuổi, nhưng nàng đã cực kỳ xinh đẹp, hơn thế nữa còn khoác lên người bộ váy đỏ rực lại làm chói hết cả mắt người xung quanh.
Lão phu nhân thật không vừa lòng chút nào, phàm là người lớn tuổi thì thường thích khiêm tốn ngoan ngoãn, đương nhiên, cũng không phải không thích thể hiện, nhưng thể hiện ở đây là chỉ về phương diện tài hoa chứ không phải dung mạo. Thấy Hòa Linh như vậy, lai càng không vui. Lãnh đạm gật gật đầu, Lão phu nhân liền mang theo nữ quyến tiến vào đại điện tham bái. Từ kiếp trước trúng độc, Hòa Linh đã không còn tin tưởng vào thần linh. Cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng làm chuyện xấu gì, nhưng vẫn không hề được lão thiên gia hậu đãi, cũng chính vì vậy mà phải hơn mười mấy năm nàng chưa từng đặt chân đến chùa miếu, lần này đến, đúng là cảm thấy mới mẻ vô cùng.
Hòa Linh đứng ở cuối cùng, đi theo mọi người cùng nhau tham bái, sau đó, Lão phu nhân mang sâm đi nhờ đại sư giải cho. Hòa Linh cũng không quan tâm Lão phu nhân cầu hỏi cái gì, việc đó với nàng chẳng có quan hệ gì. Người vào Đại điện nối liền không dứt, rất nhiều người đi qua chỗ Hòa Linh, đều phải ngoái lại nhìn, nhưng nàng cũng không thèm để ý. Giải đoán sâm văn xong, Lão phu nhân cùng với mấy người Đại phu nhân lại đi nghe đại sư giảng kinh phật, lúc này Hòa Linh không chịu đi theo.
Giảng kinh vừa buồn tẻ vừa khó hiểu, các cô nương tất nhiên đều không thích, có Hòa Linh tiên phong, ai nấy cũng dựa theo đó không đi. Lão phu nhân cũng không miễn cưỡng, sai Trí Tín dẫn mấy người họ đến thiện phòng. Người đến bái phật không ít, bình thường các tiểu thư đều ở thiện phòng chờ, cũng không có gì không ổn.
Trí Tín dẫn mấy muội muội vào thiện phòng, mỉm cười nói: “Bọn muội muội ở chỗ này uống trà, chờ trong chốc lát, tổ mẫu có lẽ còn lâu mới ra!”.
Hòa Ngọc gật đầu, đáp: “Bọn muội biết rồi. Đại ca, huynh cũng ngồi đi!”.
Đối với người muội muội này, từ trước đến nay Trí Tín vẫn nhất mực yêu thương, Hòa Ngọc nói thế, hắn cũng thuận thế ngồi xuống. Trí Tín vừa ngồi chưa ấm chỗ, Hòa Tuyết đã hỏi thẳng: “Đại ca, ta nghe nói, hôm nay Cẩn Chi công tử kia cũng tới đây bái phật, huynh không phải tiếp đón sao?”. Tuy rằng tuổi còn nhỏ, vẫn chưa đến thời điểm hôn phối, nhưng nàng ta cũng biết, người nọ là đối tượng rất tốt, cũng không phải muốn lập tức gả cho người ta, chẳng qua là thấy mọi người đều đổ xô vào đó, nàng ta không thể chậm chân được.
Trí Tín mỉm cười: “Tiểu nha đầu!”, cũng không nói là đi hay là không đi.
Hòa Linh không để ý tới bọn họ, cầm lấy trà quả trên bàn, nói là trà quả, kỳ thật chính là điểm tâm trong chua. Hòa Linh chỉ cầm lên ngắm nghía chứ không ăn.
Hòa Tuyết thấy thế, hừ lạnh: “Kiểu cách!”. Sau đó cao thấp đánh giá Hòa Linh một lượt, ghen tị nói: “Mọi người đến bái phật đều thanh lịch ưu nhã, không giống người nào đó ăn mặc đầy yêu khí, chẳng biết là đang muốn quyến rũ ai!”.
Hòa Linh nhìn cũng không nhìn, thiên chân vô tà nói: “Đã sớm nghe câu suy bụng ta ra bụng người. Hiện tại xem ra, lời này quả nhiên có đạo lý.”
Hòa Tuyết thay đổi sắc mặt, phẫn nộ nói: “Ngươi có ý gì!”
Hòa Linh ngẩng đầu, gắt gao nhìn nàng ta chằm chằm: “Ngươi nói thử xem ta có ý gì?”
Trí Tín liền đứng ra giải hòa: “Được rồi, hai tiểu nha đầu các muội đều quy củ chút đi. Nơi này là chùa chiền, chú ý đúng mực!”.
Hòa Linh cũng không phải là tiểu cô nương trước đây, nàng tự tiếu phi tiếu nhìn về phía Trí Tín, mềm mại hỏi: “Lời này của Đại ca không đúng rồi. Ta không hề không biết quy củ, cũng không hề không đúng mực. Tuổi còn tuổi đã tư xuân cũng không phải là ta!”.
“Ngươi!”, Hòa Tuyết đỏ mắt, tức giận thở dốc, Trí Tín lớn tiếng quát: “Hòa Linh!”.
Hòa Linh cũng không sợ Trí Tín, hất khuôn mặt nhỏ nhắn lên, khóe miệng vẫn tươi cười: “Đại ca có gì dạy bảo?”. Tuy đang cười, nhưng nụ cười kia của nàng lại lạnh như băng, âm trầm đến mức làm cho Trí Tín đúng là không biết nói thế nào.
“Thỏ lớn bị bệnh, con thỏ thứ hai chăm sóc, con thỏ thứ ba......”. Hòa Linh nói xong liền cúi ngâm nga, đùa nghịch trà bánh trong tay, phảng phất như chơi rất vui!
Hòa Ngọc, Hòa Khánh cùng Hòa Chân vẫn không lên tiếng, bầu không khí có chút quái dị. Hòa Tuyết oán hận nhìn chằm chằm Hòa Linh. Trước kia Hòa Mai chưa gả ra ngoài, Hòa Linh cũng cũng không chấp nhặt với Hòa Tuyết, bởi vậy cho tới bây giờ đều là một mình nàng ta nháo loạn. Nhưng từ khi Hòa Mai thành thân, tính tình Hòa Linh lại đột nhiên thay đổi, lần này ồn ào như thế mọi người không biết làm thế nào mới tốt.
Trí Tín thân là nam tử, tuổi lại không lớn, cũng không có kinh nghiệm trong việc xử lý hậu trạch, hắn hòa hoãn lại, nói: “Hôm nay thời tiết không tệ, Hòa Ngọc, muội dẫn các muội ấy ra ngoài đi dạo đi!”. Hắn tưởng rằng thân thể Hòa Linh không tốt, tất nhiên sẽ không đi ra ngoài, nhưng vừa dứt lời, liền thấy Hòa Linh đứng dậy, đáp: “Đi thôi!”
Hắn hơi hơi nhíu mi, thật sự không biết như thế nào cho phải.
Hòa Linh làm sao không hiểu ý Trí Tín, nhưng nàng là thế đấy, cứ thích nhìn người khác không thoải mái, đặc biệt là những người thích giả tạo thì từ trước đến nay lại càng không khách khí.
Hòa Linh vừa hát vừa thản nhiên ra cửa, khiến Hòa Tuyết tức tối đến dậm chân.
Ba mặt xung quanh ngôi chùa đều là núi, khí hậu vô cùng trong lành, ánh mặt trời ngày xuân chiếu lên trên người thật ấm áp, ngôi chùa lâu năm, tuy rằng hương khói cường thịnh, nhưng cũng không trùng tu sửa chữa quá lớn, rất nhiều chỗ chỉ cải tạo đôi chút, nên vẫn giữ nguyên phong cách cổ xưa. Buổi chiều có rất ít người đến thắp hương bái Phật, lúc này người đã từ từ ít đi, gió xuân mơn man trên má, sợi tóc khẽ bay bay khiến Hòa Linh cảm thấy ngứa ngáy.
Thật sự là đã lâu lắm rồi nàng chưa đặt chân tới nơi này, hiện tại đến đây đúng là cảm thấy có vài phần mới lạ, rất muốn dạo chơi một vòng, Hòa Linh cứ thế đi theo ý mình, không quản đám người Hòa Ngọc có theo ở phía sau hay không.
Hòa Tuyết cắn môi, nói: “Nhị tỷ, chúng ta đi sang bên kia đi, ở đó nhiều hoa, nếu muốn ngắm cảnh, đương nhiên là phải đến chỗ nào đẹp đẹp mới được!”.
Hòa Ngọc khẽ ho một tiếng, nói: “Linh nhi thân mình không tốt, nếu chúng ta đã ra đây, nên ở cùng một chỗ. Bằng không có chuyện gì, ta biết ăn nói với tổ mẫu thế nào?”. Nàng ta nhìn theo bóng dáng Hòa Linh, chỉ thấy tiểu cô nương đỏ rực phía trước hoàn toàn ngó lơ bọn họ, thở dài nói: “Phía trước có một cái đình, chúng ta đến đó nghỉ tạm một chút, lúc ấy nhị tỷ sẽ cùng muội đi ngắm hoa nhé?”.
Hòa Tuyết gật đầu, rồi lập tức trào phúng: “Tứ tỷ tỷ, không phải quan hệ giữa tỷ và Ngũ tỷ tỷ rất tốt sao? Sao mà muội thấy tỷ ấy chẳng quan tâm đến tỷ gì cả! Ha ha ha!”. Đối với vị tỷ tỷ ở chi thứ hai này, cho tới bây giờ Hòa Tuyết vẫn chưa từng khách khí.
Hòa Chân cắn môi, đáng thương đáp: “Lục muội muội, ta đối với muội và Ngũ muội muội, đều như nhau mà. Sao muội lại hiểu lầm ta như thế?”.
Hòa Tuyết cười lạnh: “Ai ôi, hiểu lầm? Tỷ thật đúng là thích nói đùa!”. Hòa Tuyết không thích Hòa Linh, cũng không thích Hòa Chân, các nàng có thân phận gì mà có thể xưng tỷ gọi muội với mình, ngẫm lại đều vô cùng ghê tởm. Mẫu thân nàng ta là thư hương môn đệ, còn bọn họ thì sao, mẫu thân các nàng một thì là nữ nhi thương hộ nữ, một người khác lại là Tây Thi đậu hũ, thân phận như thế, nói ra đúng là dọa người, cũng không biết năm đó tổ phụ tổ mẫu nghĩ như thế nào lại đi đáp ứng mối hôn sự như vậy.
“Được rồi. Ở bên ngoài, chú ý đúng mực!”, Trí Tín mở miệng, hắn cũng không thích mấy vị muội muội này cho lắm, trong số đó chỉ có Hòa Mai và Hòa Ngọc là biết điều, có tri thức hiểu lễ nghĩa lại rất tài hoa, quả nhiên là nữ nhi do mẫu thân giáo dục. Chi thứ hai tam phòng thì không cần nói, tứ phòng...... Tứ thẩm ôn nhu khéo léo nhưng thật sự lại quá mức mềm yếu nên mới dạy dỗ ra nữ nhi không hiểu chuyện như Hòa Tuyết.
“Đại ca, ta......”, Hòa Tuyết đang muốn cãi lại, lại đột nhiên ngưng bặt, nàng ta không thể tin nhìn về phía trước, cả người đều ngây dại. Theo tầm mắt đó nhìn sang, Trí Tín tiến lên từng bước mỉm cười tiếp đón, người kia không phải là Tạ công tử sao.
Mấy tiểu thư Sở gia đều giật mình, vốn thấy Sở công tử đã xuất sắc hơn người, nhưng hiện tại xem ra, không bằng một phần vạn của người kia. Tạ công tử một thân áo trắng, búi tóc gọn gàng, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan anh tuấn quả thực không giống người phàm, khí chất quanh thân làm cho người ta cảm thấy chói mắt.
Mà cô nương bên cạnh Tạ công tử cũng mực xiêm y trắng tinh, trong veo như nước.
Cũng không biết Trí Tín nói gì mà Tạ công tử lại quay sang hơi hơi gật gật đầu với mấy tiểu thư Sở gia.
Hòa Linh vừa quay đầu, đập vào mắt là cảnh tượng như vậy, Tạ công tử và biểu muội mà hắn tâm tâm niệm niệm đang đứng chung một chỗ, chẳng khác nào một đôi bích nhân. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Hòa Linh, Tạ công tử liền hướng mắt sang, Hòa Linh nhướng mày, lập tức...... Tiếp tục đi về phía trơpcs. Nàng cũng không có tâm tình chào hỏi người này.
Trí Tín đứng ở bên cạnh Tạ Cẩn Chi, xấu hổ giải thích: “Ngũ muội muội từ khi gặp chuyện không may, tính cách có chút cổ quái, Cẩn Chi huynh đừng chấp với muội ấy!”.
Tạ Cẩn Chi nhìn bóng dáng đỏ rực đã mất dạng, liền cất giọng ôn nhuận trong sáng: “Không đâu!”. Lời tuy như thế, nhưng Tạ Cẩn Chi lại cảm thấy, dường như trong nụ cười vừa rồi của nàng ấy tràn đầy trào phúng. Bọn họ cũng có quen biết nhau đâu nhỉ?
“Biểu ca, ta có chút mệt mỏi, không bằng, chúng ta trở về nghỉ ngơi thôi!”. Triệu Uyển Oánh ôn nhu mở miệng.
“Được”, Tạ Cẩn Chi mỉm cười, khẽ nói.
Sau khi từ biệt Tạ Cẩn Chi, tỷ muội Sở gia tụ lại trong đình, Hòa Tuyết lên tiếng hỏi: “Đại ca, nữ nhân bên cạnh Tạ công tử là ai vậy ạ!”.
“Là biểu muội của Tạ công tử, Triệu tiểu thư Kì Châu!”. Trí Tín giọng điệu thản nhiên tựa hồ không muốn nói thêm.
Hòa Linh vốn ngồi ở ven đình, đưa lưng về phía mọi người ngắm cảnh, vừa nghe Trí Tín nói thế, đột nhiên quay đầu nhìn về phía hắn. Trí Tín gặp phải tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của nàng mặt liền đỏ rần lên.
_________________
Hòa Linh gật đầu, nàng thận trọng dẫm lên ghế bước xuống xe ngựa. Trong nháy mắt Xảo Nguyệt loáng thoáng nghe được tiếng hít khí truyền vào tai.
Lão phu nhân Vương thị nhíu mi nhìn Hòa Linh, nàng cười tủm tỉm, hành lễ: “Tổ mẫu.”
Người phủ Tướng quân đều mặc xiêm áo trắng trong thuần khiết, chỉ có Hòa Linh trái ngược hoàn toàn. Tuy mới 12 tuổi, nhưng nàng đã cực kỳ xinh đẹp, hơn thế nữa còn khoác lên người bộ váy đỏ rực lại làm chói hết cả mắt người xung quanh.
Lão phu nhân thật không vừa lòng chút nào, phàm là người lớn tuổi thì thường thích khiêm tốn ngoan ngoãn, đương nhiên, cũng không phải không thích thể hiện, nhưng thể hiện ở đây là chỉ về phương diện tài hoa chứ không phải dung mạo. Thấy Hòa Linh như vậy, lai càng không vui. Lãnh đạm gật gật đầu, Lão phu nhân liền mang theo nữ quyến tiến vào đại điện tham bái. Từ kiếp trước trúng độc, Hòa Linh đã không còn tin tưởng vào thần linh. Cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng làm chuyện xấu gì, nhưng vẫn không hề được lão thiên gia hậu đãi, cũng chính vì vậy mà phải hơn mười mấy năm nàng chưa từng đặt chân đến chùa miếu, lần này đến, đúng là cảm thấy mới mẻ vô cùng.
Hòa Linh đứng ở cuối cùng, đi theo mọi người cùng nhau tham bái, sau đó, Lão phu nhân mang sâm đi nhờ đại sư giải cho. Hòa Linh cũng không quan tâm Lão phu nhân cầu hỏi cái gì, việc đó với nàng chẳng có quan hệ gì. Người vào Đại điện nối liền không dứt, rất nhiều người đi qua chỗ Hòa Linh, đều phải ngoái lại nhìn, nhưng nàng cũng không thèm để ý. Giải đoán sâm văn xong, Lão phu nhân cùng với mấy người Đại phu nhân lại đi nghe đại sư giảng kinh phật, lúc này Hòa Linh không chịu đi theo.
Giảng kinh vừa buồn tẻ vừa khó hiểu, các cô nương tất nhiên đều không thích, có Hòa Linh tiên phong, ai nấy cũng dựa theo đó không đi. Lão phu nhân cũng không miễn cưỡng, sai Trí Tín dẫn mấy người họ đến thiện phòng. Người đến bái phật không ít, bình thường các tiểu thư đều ở thiện phòng chờ, cũng không có gì không ổn.
Trí Tín dẫn mấy muội muội vào thiện phòng, mỉm cười nói: “Bọn muội muội ở chỗ này uống trà, chờ trong chốc lát, tổ mẫu có lẽ còn lâu mới ra!”.
Hòa Ngọc gật đầu, đáp: “Bọn muội biết rồi. Đại ca, huynh cũng ngồi đi!”.
Đối với người muội muội này, từ trước đến nay Trí Tín vẫn nhất mực yêu thương, Hòa Ngọc nói thế, hắn cũng thuận thế ngồi xuống. Trí Tín vừa ngồi chưa ấm chỗ, Hòa Tuyết đã hỏi thẳng: “Đại ca, ta nghe nói, hôm nay Cẩn Chi công tử kia cũng tới đây bái phật, huynh không phải tiếp đón sao?”. Tuy rằng tuổi còn nhỏ, vẫn chưa đến thời điểm hôn phối, nhưng nàng ta cũng biết, người nọ là đối tượng rất tốt, cũng không phải muốn lập tức gả cho người ta, chẳng qua là thấy mọi người đều đổ xô vào đó, nàng ta không thể chậm chân được.
Trí Tín mỉm cười: “Tiểu nha đầu!”, cũng không nói là đi hay là không đi.
Hòa Linh không để ý tới bọn họ, cầm lấy trà quả trên bàn, nói là trà quả, kỳ thật chính là điểm tâm trong chua. Hòa Linh chỉ cầm lên ngắm nghía chứ không ăn.
Hòa Tuyết thấy thế, hừ lạnh: “Kiểu cách!”. Sau đó cao thấp đánh giá Hòa Linh một lượt, ghen tị nói: “Mọi người đến bái phật đều thanh lịch ưu nhã, không giống người nào đó ăn mặc đầy yêu khí, chẳng biết là đang muốn quyến rũ ai!”.
Hòa Linh nhìn cũng không nhìn, thiên chân vô tà nói: “Đã sớm nghe câu suy bụng ta ra bụng người. Hiện tại xem ra, lời này quả nhiên có đạo lý.”
Hòa Tuyết thay đổi sắc mặt, phẫn nộ nói: “Ngươi có ý gì!”
Hòa Linh ngẩng đầu, gắt gao nhìn nàng ta chằm chằm: “Ngươi nói thử xem ta có ý gì?”
Trí Tín liền đứng ra giải hòa: “Được rồi, hai tiểu nha đầu các muội đều quy củ chút đi. Nơi này là chùa chiền, chú ý đúng mực!”.
Hòa Linh cũng không phải là tiểu cô nương trước đây, nàng tự tiếu phi tiếu nhìn về phía Trí Tín, mềm mại hỏi: “Lời này của Đại ca không đúng rồi. Ta không hề không biết quy củ, cũng không hề không đúng mực. Tuổi còn tuổi đã tư xuân cũng không phải là ta!”.
“Ngươi!”, Hòa Tuyết đỏ mắt, tức giận thở dốc, Trí Tín lớn tiếng quát: “Hòa Linh!”.
Hòa Linh cũng không sợ Trí Tín, hất khuôn mặt nhỏ nhắn lên, khóe miệng vẫn tươi cười: “Đại ca có gì dạy bảo?”. Tuy đang cười, nhưng nụ cười kia của nàng lại lạnh như băng, âm trầm đến mức làm cho Trí Tín đúng là không biết nói thế nào.
“Thỏ lớn bị bệnh, con thỏ thứ hai chăm sóc, con thỏ thứ ba......”. Hòa Linh nói xong liền cúi ngâm nga, đùa nghịch trà bánh trong tay, phảng phất như chơi rất vui!
Hòa Ngọc, Hòa Khánh cùng Hòa Chân vẫn không lên tiếng, bầu không khí có chút quái dị. Hòa Tuyết oán hận nhìn chằm chằm Hòa Linh. Trước kia Hòa Mai chưa gả ra ngoài, Hòa Linh cũng cũng không chấp nhặt với Hòa Tuyết, bởi vậy cho tới bây giờ đều là một mình nàng ta nháo loạn. Nhưng từ khi Hòa Mai thành thân, tính tình Hòa Linh lại đột nhiên thay đổi, lần này ồn ào như thế mọi người không biết làm thế nào mới tốt.
Trí Tín thân là nam tử, tuổi lại không lớn, cũng không có kinh nghiệm trong việc xử lý hậu trạch, hắn hòa hoãn lại, nói: “Hôm nay thời tiết không tệ, Hòa Ngọc, muội dẫn các muội ấy ra ngoài đi dạo đi!”. Hắn tưởng rằng thân thể Hòa Linh không tốt, tất nhiên sẽ không đi ra ngoài, nhưng vừa dứt lời, liền thấy Hòa Linh đứng dậy, đáp: “Đi thôi!”
Hắn hơi hơi nhíu mi, thật sự không biết như thế nào cho phải.
Hòa Linh làm sao không hiểu ý Trí Tín, nhưng nàng là thế đấy, cứ thích nhìn người khác không thoải mái, đặc biệt là những người thích giả tạo thì từ trước đến nay lại càng không khách khí.
Hòa Linh vừa hát vừa thản nhiên ra cửa, khiến Hòa Tuyết tức tối đến dậm chân.
Ba mặt xung quanh ngôi chùa đều là núi, khí hậu vô cùng trong lành, ánh mặt trời ngày xuân chiếu lên trên người thật ấm áp, ngôi chùa lâu năm, tuy rằng hương khói cường thịnh, nhưng cũng không trùng tu sửa chữa quá lớn, rất nhiều chỗ chỉ cải tạo đôi chút, nên vẫn giữ nguyên phong cách cổ xưa. Buổi chiều có rất ít người đến thắp hương bái Phật, lúc này người đã từ từ ít đi, gió xuân mơn man trên má, sợi tóc khẽ bay bay khiến Hòa Linh cảm thấy ngứa ngáy.
Thật sự là đã lâu lắm rồi nàng chưa đặt chân tới nơi này, hiện tại đến đây đúng là cảm thấy có vài phần mới lạ, rất muốn dạo chơi một vòng, Hòa Linh cứ thế đi theo ý mình, không quản đám người Hòa Ngọc có theo ở phía sau hay không.
Hòa Tuyết cắn môi, nói: “Nhị tỷ, chúng ta đi sang bên kia đi, ở đó nhiều hoa, nếu muốn ngắm cảnh, đương nhiên là phải đến chỗ nào đẹp đẹp mới được!”.
Hòa Ngọc khẽ ho một tiếng, nói: “Linh nhi thân mình không tốt, nếu chúng ta đã ra đây, nên ở cùng một chỗ. Bằng không có chuyện gì, ta biết ăn nói với tổ mẫu thế nào?”. Nàng ta nhìn theo bóng dáng Hòa Linh, chỉ thấy tiểu cô nương đỏ rực phía trước hoàn toàn ngó lơ bọn họ, thở dài nói: “Phía trước có một cái đình, chúng ta đến đó nghỉ tạm một chút, lúc ấy nhị tỷ sẽ cùng muội đi ngắm hoa nhé?”.
Hòa Tuyết gật đầu, rồi lập tức trào phúng: “Tứ tỷ tỷ, không phải quan hệ giữa tỷ và Ngũ tỷ tỷ rất tốt sao? Sao mà muội thấy tỷ ấy chẳng quan tâm đến tỷ gì cả! Ha ha ha!”. Đối với vị tỷ tỷ ở chi thứ hai này, cho tới bây giờ Hòa Tuyết vẫn chưa từng khách khí.
Hòa Chân cắn môi, đáng thương đáp: “Lục muội muội, ta đối với muội và Ngũ muội muội, đều như nhau mà. Sao muội lại hiểu lầm ta như thế?”.
Hòa Tuyết cười lạnh: “Ai ôi, hiểu lầm? Tỷ thật đúng là thích nói đùa!”. Hòa Tuyết không thích Hòa Linh, cũng không thích Hòa Chân, các nàng có thân phận gì mà có thể xưng tỷ gọi muội với mình, ngẫm lại đều vô cùng ghê tởm. Mẫu thân nàng ta là thư hương môn đệ, còn bọn họ thì sao, mẫu thân các nàng một thì là nữ nhi thương hộ nữ, một người khác lại là Tây Thi đậu hũ, thân phận như thế, nói ra đúng là dọa người, cũng không biết năm đó tổ phụ tổ mẫu nghĩ như thế nào lại đi đáp ứng mối hôn sự như vậy.
“Được rồi. Ở bên ngoài, chú ý đúng mực!”, Trí Tín mở miệng, hắn cũng không thích mấy vị muội muội này cho lắm, trong số đó chỉ có Hòa Mai và Hòa Ngọc là biết điều, có tri thức hiểu lễ nghĩa lại rất tài hoa, quả nhiên là nữ nhi do mẫu thân giáo dục. Chi thứ hai tam phòng thì không cần nói, tứ phòng...... Tứ thẩm ôn nhu khéo léo nhưng thật sự lại quá mức mềm yếu nên mới dạy dỗ ra nữ nhi không hiểu chuyện như Hòa Tuyết.
“Đại ca, ta......”, Hòa Tuyết đang muốn cãi lại, lại đột nhiên ngưng bặt, nàng ta không thể tin nhìn về phía trước, cả người đều ngây dại. Theo tầm mắt đó nhìn sang, Trí Tín tiến lên từng bước mỉm cười tiếp đón, người kia không phải là Tạ công tử sao.
Mấy tiểu thư Sở gia đều giật mình, vốn thấy Sở công tử đã xuất sắc hơn người, nhưng hiện tại xem ra, không bằng một phần vạn của người kia. Tạ công tử một thân áo trắng, búi tóc gọn gàng, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan anh tuấn quả thực không giống người phàm, khí chất quanh thân làm cho người ta cảm thấy chói mắt.
Mà cô nương bên cạnh Tạ công tử cũng mực xiêm y trắng tinh, trong veo như nước.
Cũng không biết Trí Tín nói gì mà Tạ công tử lại quay sang hơi hơi gật gật đầu với mấy tiểu thư Sở gia.
Hòa Linh vừa quay đầu, đập vào mắt là cảnh tượng như vậy, Tạ công tử và biểu muội mà hắn tâm tâm niệm niệm đang đứng chung một chỗ, chẳng khác nào một đôi bích nhân. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Hòa Linh, Tạ công tử liền hướng mắt sang, Hòa Linh nhướng mày, lập tức...... Tiếp tục đi về phía trơpcs. Nàng cũng không có tâm tình chào hỏi người này.
Trí Tín đứng ở bên cạnh Tạ Cẩn Chi, xấu hổ giải thích: “Ngũ muội muội từ khi gặp chuyện không may, tính cách có chút cổ quái, Cẩn Chi huynh đừng chấp với muội ấy!”.
Tạ Cẩn Chi nhìn bóng dáng đỏ rực đã mất dạng, liền cất giọng ôn nhuận trong sáng: “Không đâu!”. Lời tuy như thế, nhưng Tạ Cẩn Chi lại cảm thấy, dường như trong nụ cười vừa rồi của nàng ấy tràn đầy trào phúng. Bọn họ cũng có quen biết nhau đâu nhỉ?
“Biểu ca, ta có chút mệt mỏi, không bằng, chúng ta trở về nghỉ ngơi thôi!”. Triệu Uyển Oánh ôn nhu mở miệng.
“Được”, Tạ Cẩn Chi mỉm cười, khẽ nói.
Sau khi từ biệt Tạ Cẩn Chi, tỷ muội Sở gia tụ lại trong đình, Hòa Tuyết lên tiếng hỏi: “Đại ca, nữ nhân bên cạnh Tạ công tử là ai vậy ạ!”.
“Là biểu muội của Tạ công tử, Triệu tiểu thư Kì Châu!”. Trí Tín giọng điệu thản nhiên tựa hồ không muốn nói thêm.
Hòa Linh vốn ngồi ở ven đình, đưa lưng về phía mọi người ngắm cảnh, vừa nghe Trí Tín nói thế, đột nhiên quay đầu nhìn về phía hắn. Trí Tín gặp phải tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của nàng mặt liền đỏ rần lên.
_________________
Tác giả :
Thập Nguyệt Vi Vi Lương