Quý Nữ Khó Cầu
Chương 99: Mua chuộc nha hoàn
Gần đây Trang phủ đặc biệt yên tĩnh. Hàn Nhạn cũng chưa từng ra khỏi cửa. Trang Hàn Minh tới đây mấy lần, Hàn Nhạn đều lấy lý do mệt mỏi mà đuổi cậu đi. Thanh Thu Uyển cực kỳ vắng vẻ. Chỉ nghe nói gần đây quan hệ của Chu di nương và Mị di nương vô cùng tốt. Nhưng đại Chu thị lại dần dần xa lánh Trang Sĩ Dương.
"Không biết rốt cuộc là có chủ ý gì. Lòng nô tỳ thật bất ổn." Cấp Lam không nhịn được mà than phiền. Đúng vậy, tình trạng thờ ơ kéo dài này lại càng như là đang có âm mưu lớn. Hàn Nhạn phất tay không chút để ý: "Không đâu."
Chuyện cứ để bọn họ làm. Lần trước Trang Sĩ Dương nghe những lời mình nói, xa lánh đại Chu thị, tự nhiên cũng là nằm trong dự liệu. Nam nhân mà, đồ đúng là mới thật, nhưng dù Trang Sĩ Dương thích đại Chu thị cỡ nào, chỉ cần dính tới tiền của mình thì vẫn lập tức phân rõ.
Phải rõ ràng nặng nhẹ.
Cấp Lam bỗng nói: "Đúng rồi, tiểu thư, chuyện lúc trước người dặn nô tỳ làm đã sắp xong rồi."
"Nhanh vậy à?" Đây cũng thật ngoài dự liệu của Hàn Nhạn.
Cấp Lam gật đầu: "Ca ca của Kiều Mộng đã thua sạch tất cả bạc cho nhà họ Liễu rồi. Bây giờ bọn đòi nợ đòi nhà của Kiều Mộng để gán nợ đấy."
Hàn Nhạn gật đầu: "Đã vậy, ta nên đi gặp nàng ta."
Trong sòng bạc lớn nhất kinh thành, một nam tử trẻ tuổi có khuôn mặt gầy gò bị người ta đánh đuổi ra. Khóe môi hắn có dính chút máu, rõ ràng là bị trọng thương nhưng vẫn không cam lòng mà xông vào trong sòng bạc, nói: "Các ngươi khinh người quá đáng!"
"Đi chết đi!" Một nam tử bụng phệ cầm đầu giẫm một chân lên sống lưng hắn: "Tiểu tử, mau về thu dọn đồ đạc. Nhà của các ngươi đã gán cho bản thiếu gia rồi, ha ha ha. Cho ngươi ba ngày, còn không cầm bạc tới thì bản thiếu gia cứ tới đây đòi ngươi."
"Tổ cha ngươi!"
Trần Nhị tức giận mà nói: "Ta phải thắng lại!"
Người nọ như thể nghe được chuyện cười, ngửa đầu lên cười ha hả: "Thắng lại? Ngươi lấy cái gì mà thắng lại? Bạc không có mà cũng muốn đánh bạc hả? Ha ha ha, nghe nói ngươi còn một muội muội...Nếu không thì?"
Trần Nhị giận dữ: "Đừng mong nhúng chàm muội muội ta!"
"Nói nhảm ít thôi!" Người nọ hơi nhíu mày: "Bắt hắn, đuổi ra ngoài cho ta!"
Gia đinh xông lên một loạt, đánh Trần Nhị ra khỏi cửa. Trần Nhị lảo đảo liêu xiêu quay về nhà cũ. Hắn chỉ thấy trong căn nhà cũ lộn xộn, căn phòng như bị bọn cướp quét qua, khắp nơi ngổn ngang. Trong lòng Trần Nhị cả kinh, nhảy một bước vào trong phòng, lắng nghe.
Bên trong truyền ra tiếng nữ tử khóc nức nở và tiếng người già khóc thật khẽ. Đợi hắn vào phòng thì liếc thấy muội muội Kiều Mộng đang cúi đầu nằm trên đầu gối người cha đã quá tám mươi mà khóc. Kiều Mộng thấy Trần Nhị thì tiếng khóc ngừng lại, lập tức cả giận nói: "Huynh về làm gì? Sao không chết trong sòng bạc đi?"
Trần Nhị lúng ta lúng túng mà cúi đầu. Trước tới nay hắn luôn có vài phần kính sợ muội muội này, liền quăng ánh mắt cầu xin giúp đỡ về phía cha mình. Cha Trần thương đứa con trai này nhất, thấy hắn như vậy, dù trong lòng tức giận cũng không khỏi mềm lòng.
Ông nói với Kiều Mộng: "Đừng, dù sao cũng là ca ca của con."
Kiều Mộng giận quá hóa cười: "Ca ca? Sao con lại có ca ca như vậy chứ? Cầm tất cả tiền bạc vất vả lắm mới dành dụm được đi đánh bạc. Thua tất cả tài sản trong nhà không còn một mảnh không nói, bây giờ ngay cả nhà tổ của chúng ta cũng bị thua mất. Cha, gười không suy nghĩ một chút xem không có nhà thì chúng ta ở đâu? Chẳng lẽ huynh ấy định dẫn người lưu lạc đầu đường?"
Trần Nhị bị Kiều Mộng nói vậy thì không khỏi đỏ mặt. Nhưng những lời nàng nói rất có lý. Vốn mình làm ăn nhỏ đang rất tốt. Nhưng có một ngày bạ tốt hẹn mình tới sòng bạc chơi. Ban đầu hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nói là muốn trải nghiệm một chút. Không ngờ số lại đỏ như thế nên lần nào cũng thắng. Thắng càng nhiều thì càng muốn nhiều hơn. Hắn đi lại thường xuyên nên nghiện cờ bạc luôn. Tiếc là ngày vui ngắn chẳng tày gang, có thể là vận may của mình đã chấm dứt, vài lần gần đây Trần Nhị đánh ván nào cũng thua. Không chỉ thua toàn bộ tất cả những gì mình thắng được lúc trước mà còn thua tất cả của cải trong nhà không còn một mảnh. Hôm nay căn nhà này cũng không giữ được nữa.
Kiều Mộng dứt lời liền khóc hu hu: "Ngày nào muội cũng ở chỗ di nương của lão gia, cực khổ làm đầy tớ mà sống là vì cái gì? Còn không phải là vì có thể để cho chúng ta sống tốt hơn một chút hay sao? Kết quả muội ở bên kia khổ cực, huynh lại ở đây cản trở. Muội cần ca ca như vậy làm gì? Không cần cũng được!"
Trần Nhị vừa nghe liền nóng nảy: "Muội muội, muội không thể mặc kệ huynh được. Hôm nay nhà chúng ta chỉ còn lại hai huynh muội. Dù muội hận ta thì cũng không thể mặc kệ cha được. Hơn nữa, trước kia ca ca cũng không bạc đãi muội, đúng không?" Lời này cũng là thật. Lúc nhỏ Kiều Mộng rất thân thiết với ca ca này. Lúc Trần Nhị chưa nghiện cờ bạch thì cực kỳ thương yêu muội muội này. Nếu không vừa nãy lúc người trong sòng bạc kia yêu cầu gán nợ, Trần Nhị cũng sẽ không nổi giận như vậy.
Kiều Mộng nghe Trần Nhị nói vậy thì trong lòng liền hơi chần chừ. Ca ca này của nàng là ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh* nhưng bảo nàng hoàn toàn mặc kệ Trần Nhị thì nàng không thể lòng dạ sắt đá như vậy được. Cha Trần cũng thở dài: "Kiều Mộng, nếu con có cách gì thì nói ra đi."
Đây là danh ngôn của Lỗ Tấn, từ cuốn tiểu thuyết 《Khổng Ất Kỷ 》
Ai kỳ bất hạnh: nói đến vì cảnh ngộ bất hạnh của ai đó mà cảm thấy bi ai.
Nộ kỳ bất tranh: Là nói đến ai đó không tranh giành, không chịu thua kém mà cảm thấy phẫn nộ và tiếc nuối.
Nước mắt Kiều Mộng chực trào. Nàng nào có cách gì. Từ khi mình biết Trần Nhị đánh bạc thua một khoản lớn như vậy thì trái tim luống cuống. Không phải là mình không từng đề cập tới với Mị di nương chuyện này, uyển chuyển hy vọng Mị di nương có thể giúp mình. Nhưng mình...
Tuy nhà tổ này nhìn có vẻ tầm thường nhưng thực ra cũng phản tốn một khoản lớn. Nếu không cha Trần cũng không coi trọng nhà tổ như vậy. Mị di nương không muốn lấy ra nhiều tiền như thế để giúp Kiều Mộng. Nàng là một nha đầu, có thể đi đâu để lấy nhiều tiền như vậy? Nghĩ tới đây Kiều Mộng chỉ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Phụ thân không muốn rời khỏi nhà tổ. Quan trọng hơn là rời khỏi nhà tổ thì Trần Nhị và cha Trần sẽ không có nhà để về. Cha Trần đã lớn tuổi, nếu trải qua một phen trắc trở này, nhỡ có gì sơ xuất, chẳng phải mình trở thành người bất trung bất hiếu ư?
Nhưng Trần Nhị và cha Trần đều dùng ánh mắt đầy hy vọng mà nhìn Kiều Mộng. Đúng vậy, ở trong nhà này, nàng là người thông minh nhất nên mới có thể lên làm nha hoàn thiếp thân của Mị di nương. Kiều Mộng nghiến răng: "Muội sẽ nghĩ cách." Trong Trang phủ, Hàn Nhạn từ từ uống trà trong tay, Thù Hồng nói: "Tiểu thư, hôm nay cả buổi trưa đều thấy Kiều Mộng này không có tinh thần. Nghe người ở Phù Dung Viện nói còn làm đổ một ly trà của Mị di nương, e rằng đã luống cuống rồi."
Hàn Nhạn mỉm cười: "Luống cuống? Vừa hay, e là cũng nên giúp nàng ta bình tĩnh lại." Dứt lời, liền đứng dậy: "Đi thôi, hôm nay ánh mặt trời rất ấm áp, chúng ta cũng đi tản bộ giải sầu đi."
Thù Hồng gật đầu.
Trong hoa viên Trang phủ, Kiều Mộng đang cúi đầu ngắt cây hoa sơn trà trước mặt. Tiếng cười đùa của nha hoàn xung quanh truyền loáng thoáng vào tai nàng, đơn giản chính là bỏ đá xuống giếng. Hôm nay nàng đánh đổ ly trà của Mị di nương, bị bà giũa cho một trận. Nàng biết gần đây Mị di nương vô cùng buồn phiền nhưng mình cảm giác không hẳn thế. Người đòi nợ bên kia bức bách gắt gao. Ngày mai chính là lúc tới lấy nhà. Mình căn bản không có được một số tiền lớn như vậy. Bình thường Kiều Mộng ỷ vào sự cưng chiều của Mị di nương nên vốn không để những nha hoàn khác vào mắt nên trong Phù Dung Viên không ai có thể nói chuyện với nàng. Nghĩ đi nghĩ lại liền sinh lòng oán giận Mị di nương. Rõ ràng là chủ tử của mình, mình bày mưu tính kế vì bà nhiều năm như vậy, giúp bà đứng vững gót chân trong phủ, giúp bà đoạt được sự cưng chiều của Trang Sĩ Dương. Chẳng phải chỉ là bạc thôi sao? Kiều Mộng tin nếu Mị di nương chịu giúp mình thì chắc chắn bạc không phải là vấn đề.
Kiều Mộng giày xéo đóa hoa sơn trà trong tay, không khỏi xuất thần.
"Tuy hoa sơn trà đẹp nhưng bị ngươi giày xéo như vậy nữa, e rằng chỉ có thể rơi vào kết cục xơ xác mà thôi." Sau lưng bỗng truyền tới một giọng nói trong trẻo.
Kiều Mộng cả kinh, vội vàng quay đầu lại, thấy Hàn Nhạn đứng cách chỗ mình vài bước, đang nhìn mình, nở nụ cười nhẹ nhàng. Tuy trước đó vài ngày quan hệ giữa Mị di nương và Hàn Nhạn có dịu đi một chút nhưng Kiều Mộng lại phát hiện kể từ khi con gái của Chu thị xuất giá thì tứ tiểu thư yếu đuối mặc người hiếp đáp này bỗng trở nên khác hẳn. Mị di nương không nhìn ra nhưng Kiều Mộng nàng nhìn ra được. Ít nhất từ sau khi con gái của Chu thị xuất giá, tứ tiểu thư luôn giữ nụ cười nhẹ nhàng. Người như vậy là đáng sợ nhất. Chu thị và Trang Ngữ Sơn này, thậm chí cả Vệ Như Phong - người đối đầu với tứ tiểu thư, mỗi lần đều thấy nàng rơi vào thế yếu. Nhưng tới cuối cùng, không phải tứ tiểu thư đều chuyển bại thành thắng đó sao? Dù Mị di nương kết đồng minh với tứ tiểu thư, Kiều Mộng cũng hơi băn khoăn. Bởi vì tứ tiểu thư thật sự là sâu không lường được. Nếu có chung kẻ địch thì còn tốt, nếu không có thì qua cầu rút ván, Mị di nương có thể có kết cục tốt gì?
Hàn Nhạn nhìn mặt cô nhóc trước mặt thay đổi mấy lần, cũng không nóng lòng. Cấp Lam từng nói nha hoàn tên Kiều Mộng này là người mà Mị di nương tin tưởng nhất. Tâm tư nàng ta linh hoạt, hết sức có tâm kế giữa đám nha hoàn. Với một đối thủ có tâm kế, chơi tâm kế thì quá phiền phức, chỉ có thể dùng cách thô bạo trực tiếp nhất là tìm nhược điểm của nàng ta mà hành động.
Mị di nương tuyệt đối sẽ không vì một nha hoàn mà lấy ra nhiều bạc như vậy. Chỉ có Kiều Mộng tự coi mình là một phần không thể thiếu của Mị di nương. Trong nội tâm Mị di nương này có quan niệm giai cấp rất nghiêm trọng, chắc chắn sẽ không coi Kiều Mộng là người thân cận nhất. Mối quan hệ giữa chủ tử và hạ nhân sẽ không khiến bà ta hy sinh như vậy vì Kiều Mộng.
Làm thế nào để mua chuộc lòng người một cách dễ dàng nhất? Lúc nàng ta hai bàn tay trắng, tuyệt vọng, không có bằng hữu gì trong phủ, Mị di nương nắm quyền lại nói thật cho nàng ta rằng sẽ không ra tay giúp đỡ; lúc một chủ tử xa rời nha hoàn là lúc dễ bị mua chuộc nhất.
Kiều Mộng bị ánh mắt ấm áp mà ý vị sâu xa của Hàn Nhạn chiếu tới thì hơi chột dạ, vội vàng nói: "Nô tỳ đáng chết, nhất thời xuất thần, quên mất trong tay có hoa."
Hàn Nhạn vẫn ôn hòa nói: "Xuất thần? Hay là nói cho ta biết vì chuyện gì mà xuất thần? Có lẽ ta có thể giúp ngươi cũng không chừng." Ý của lời này rất rõ ràng. Kiều Mộng ngẩn ra, hơi kinh ngạc mà nhìn Hàn Nhạn. Sao có thể...
Lại thấy Hàn Nhạn nói một cách thản nhiên: "Là vì chuyện nợ nần?"
"Không biết rốt cuộc là có chủ ý gì. Lòng nô tỳ thật bất ổn." Cấp Lam không nhịn được mà than phiền. Đúng vậy, tình trạng thờ ơ kéo dài này lại càng như là đang có âm mưu lớn. Hàn Nhạn phất tay không chút để ý: "Không đâu."
Chuyện cứ để bọn họ làm. Lần trước Trang Sĩ Dương nghe những lời mình nói, xa lánh đại Chu thị, tự nhiên cũng là nằm trong dự liệu. Nam nhân mà, đồ đúng là mới thật, nhưng dù Trang Sĩ Dương thích đại Chu thị cỡ nào, chỉ cần dính tới tiền của mình thì vẫn lập tức phân rõ.
Phải rõ ràng nặng nhẹ.
Cấp Lam bỗng nói: "Đúng rồi, tiểu thư, chuyện lúc trước người dặn nô tỳ làm đã sắp xong rồi."
"Nhanh vậy à?" Đây cũng thật ngoài dự liệu của Hàn Nhạn.
Cấp Lam gật đầu: "Ca ca của Kiều Mộng đã thua sạch tất cả bạc cho nhà họ Liễu rồi. Bây giờ bọn đòi nợ đòi nhà của Kiều Mộng để gán nợ đấy."
Hàn Nhạn gật đầu: "Đã vậy, ta nên đi gặp nàng ta."
Trong sòng bạc lớn nhất kinh thành, một nam tử trẻ tuổi có khuôn mặt gầy gò bị người ta đánh đuổi ra. Khóe môi hắn có dính chút máu, rõ ràng là bị trọng thương nhưng vẫn không cam lòng mà xông vào trong sòng bạc, nói: "Các ngươi khinh người quá đáng!"
"Đi chết đi!" Một nam tử bụng phệ cầm đầu giẫm một chân lên sống lưng hắn: "Tiểu tử, mau về thu dọn đồ đạc. Nhà của các ngươi đã gán cho bản thiếu gia rồi, ha ha ha. Cho ngươi ba ngày, còn không cầm bạc tới thì bản thiếu gia cứ tới đây đòi ngươi."
"Tổ cha ngươi!"
Trần Nhị tức giận mà nói: "Ta phải thắng lại!"
Người nọ như thể nghe được chuyện cười, ngửa đầu lên cười ha hả: "Thắng lại? Ngươi lấy cái gì mà thắng lại? Bạc không có mà cũng muốn đánh bạc hả? Ha ha ha, nghe nói ngươi còn một muội muội...Nếu không thì?"
Trần Nhị giận dữ: "Đừng mong nhúng chàm muội muội ta!"
"Nói nhảm ít thôi!" Người nọ hơi nhíu mày: "Bắt hắn, đuổi ra ngoài cho ta!"
Gia đinh xông lên một loạt, đánh Trần Nhị ra khỏi cửa. Trần Nhị lảo đảo liêu xiêu quay về nhà cũ. Hắn chỉ thấy trong căn nhà cũ lộn xộn, căn phòng như bị bọn cướp quét qua, khắp nơi ngổn ngang. Trong lòng Trần Nhị cả kinh, nhảy một bước vào trong phòng, lắng nghe.
Bên trong truyền ra tiếng nữ tử khóc nức nở và tiếng người già khóc thật khẽ. Đợi hắn vào phòng thì liếc thấy muội muội Kiều Mộng đang cúi đầu nằm trên đầu gối người cha đã quá tám mươi mà khóc. Kiều Mộng thấy Trần Nhị thì tiếng khóc ngừng lại, lập tức cả giận nói: "Huynh về làm gì? Sao không chết trong sòng bạc đi?"
Trần Nhị lúng ta lúng túng mà cúi đầu. Trước tới nay hắn luôn có vài phần kính sợ muội muội này, liền quăng ánh mắt cầu xin giúp đỡ về phía cha mình. Cha Trần thương đứa con trai này nhất, thấy hắn như vậy, dù trong lòng tức giận cũng không khỏi mềm lòng.
Ông nói với Kiều Mộng: "Đừng, dù sao cũng là ca ca của con."
Kiều Mộng giận quá hóa cười: "Ca ca? Sao con lại có ca ca như vậy chứ? Cầm tất cả tiền bạc vất vả lắm mới dành dụm được đi đánh bạc. Thua tất cả tài sản trong nhà không còn một mảnh không nói, bây giờ ngay cả nhà tổ của chúng ta cũng bị thua mất. Cha, gười không suy nghĩ một chút xem không có nhà thì chúng ta ở đâu? Chẳng lẽ huynh ấy định dẫn người lưu lạc đầu đường?"
Trần Nhị bị Kiều Mộng nói vậy thì không khỏi đỏ mặt. Nhưng những lời nàng nói rất có lý. Vốn mình làm ăn nhỏ đang rất tốt. Nhưng có một ngày bạ tốt hẹn mình tới sòng bạc chơi. Ban đầu hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nói là muốn trải nghiệm một chút. Không ngờ số lại đỏ như thế nên lần nào cũng thắng. Thắng càng nhiều thì càng muốn nhiều hơn. Hắn đi lại thường xuyên nên nghiện cờ bạc luôn. Tiếc là ngày vui ngắn chẳng tày gang, có thể là vận may của mình đã chấm dứt, vài lần gần đây Trần Nhị đánh ván nào cũng thua. Không chỉ thua toàn bộ tất cả những gì mình thắng được lúc trước mà còn thua tất cả của cải trong nhà không còn một mảnh. Hôm nay căn nhà này cũng không giữ được nữa.
Kiều Mộng dứt lời liền khóc hu hu: "Ngày nào muội cũng ở chỗ di nương của lão gia, cực khổ làm đầy tớ mà sống là vì cái gì? Còn không phải là vì có thể để cho chúng ta sống tốt hơn một chút hay sao? Kết quả muội ở bên kia khổ cực, huynh lại ở đây cản trở. Muội cần ca ca như vậy làm gì? Không cần cũng được!"
Trần Nhị vừa nghe liền nóng nảy: "Muội muội, muội không thể mặc kệ huynh được. Hôm nay nhà chúng ta chỉ còn lại hai huynh muội. Dù muội hận ta thì cũng không thể mặc kệ cha được. Hơn nữa, trước kia ca ca cũng không bạc đãi muội, đúng không?" Lời này cũng là thật. Lúc nhỏ Kiều Mộng rất thân thiết với ca ca này. Lúc Trần Nhị chưa nghiện cờ bạch thì cực kỳ thương yêu muội muội này. Nếu không vừa nãy lúc người trong sòng bạc kia yêu cầu gán nợ, Trần Nhị cũng sẽ không nổi giận như vậy.
Kiều Mộng nghe Trần Nhị nói vậy thì trong lòng liền hơi chần chừ. Ca ca này của nàng là ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh* nhưng bảo nàng hoàn toàn mặc kệ Trần Nhị thì nàng không thể lòng dạ sắt đá như vậy được. Cha Trần cũng thở dài: "Kiều Mộng, nếu con có cách gì thì nói ra đi."
Đây là danh ngôn của Lỗ Tấn, từ cuốn tiểu thuyết 《Khổng Ất Kỷ 》
Ai kỳ bất hạnh: nói đến vì cảnh ngộ bất hạnh của ai đó mà cảm thấy bi ai.
Nộ kỳ bất tranh: Là nói đến ai đó không tranh giành, không chịu thua kém mà cảm thấy phẫn nộ và tiếc nuối.
Nước mắt Kiều Mộng chực trào. Nàng nào có cách gì. Từ khi mình biết Trần Nhị đánh bạc thua một khoản lớn như vậy thì trái tim luống cuống. Không phải là mình không từng đề cập tới với Mị di nương chuyện này, uyển chuyển hy vọng Mị di nương có thể giúp mình. Nhưng mình...
Tuy nhà tổ này nhìn có vẻ tầm thường nhưng thực ra cũng phản tốn một khoản lớn. Nếu không cha Trần cũng không coi trọng nhà tổ như vậy. Mị di nương không muốn lấy ra nhiều tiền như thế để giúp Kiều Mộng. Nàng là một nha đầu, có thể đi đâu để lấy nhiều tiền như vậy? Nghĩ tới đây Kiều Mộng chỉ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Phụ thân không muốn rời khỏi nhà tổ. Quan trọng hơn là rời khỏi nhà tổ thì Trần Nhị và cha Trần sẽ không có nhà để về. Cha Trần đã lớn tuổi, nếu trải qua một phen trắc trở này, nhỡ có gì sơ xuất, chẳng phải mình trở thành người bất trung bất hiếu ư?
Nhưng Trần Nhị và cha Trần đều dùng ánh mắt đầy hy vọng mà nhìn Kiều Mộng. Đúng vậy, ở trong nhà này, nàng là người thông minh nhất nên mới có thể lên làm nha hoàn thiếp thân của Mị di nương. Kiều Mộng nghiến răng: "Muội sẽ nghĩ cách." Trong Trang phủ, Hàn Nhạn từ từ uống trà trong tay, Thù Hồng nói: "Tiểu thư, hôm nay cả buổi trưa đều thấy Kiều Mộng này không có tinh thần. Nghe người ở Phù Dung Viện nói còn làm đổ một ly trà của Mị di nương, e rằng đã luống cuống rồi."
Hàn Nhạn mỉm cười: "Luống cuống? Vừa hay, e là cũng nên giúp nàng ta bình tĩnh lại." Dứt lời, liền đứng dậy: "Đi thôi, hôm nay ánh mặt trời rất ấm áp, chúng ta cũng đi tản bộ giải sầu đi."
Thù Hồng gật đầu.
Trong hoa viên Trang phủ, Kiều Mộng đang cúi đầu ngắt cây hoa sơn trà trước mặt. Tiếng cười đùa của nha hoàn xung quanh truyền loáng thoáng vào tai nàng, đơn giản chính là bỏ đá xuống giếng. Hôm nay nàng đánh đổ ly trà của Mị di nương, bị bà giũa cho một trận. Nàng biết gần đây Mị di nương vô cùng buồn phiền nhưng mình cảm giác không hẳn thế. Người đòi nợ bên kia bức bách gắt gao. Ngày mai chính là lúc tới lấy nhà. Mình căn bản không có được một số tiền lớn như vậy. Bình thường Kiều Mộng ỷ vào sự cưng chiều của Mị di nương nên vốn không để những nha hoàn khác vào mắt nên trong Phù Dung Viên không ai có thể nói chuyện với nàng. Nghĩ đi nghĩ lại liền sinh lòng oán giận Mị di nương. Rõ ràng là chủ tử của mình, mình bày mưu tính kế vì bà nhiều năm như vậy, giúp bà đứng vững gót chân trong phủ, giúp bà đoạt được sự cưng chiều của Trang Sĩ Dương. Chẳng phải chỉ là bạc thôi sao? Kiều Mộng tin nếu Mị di nương chịu giúp mình thì chắc chắn bạc không phải là vấn đề.
Kiều Mộng giày xéo đóa hoa sơn trà trong tay, không khỏi xuất thần.
"Tuy hoa sơn trà đẹp nhưng bị ngươi giày xéo như vậy nữa, e rằng chỉ có thể rơi vào kết cục xơ xác mà thôi." Sau lưng bỗng truyền tới một giọng nói trong trẻo.
Kiều Mộng cả kinh, vội vàng quay đầu lại, thấy Hàn Nhạn đứng cách chỗ mình vài bước, đang nhìn mình, nở nụ cười nhẹ nhàng. Tuy trước đó vài ngày quan hệ giữa Mị di nương và Hàn Nhạn có dịu đi một chút nhưng Kiều Mộng lại phát hiện kể từ khi con gái của Chu thị xuất giá thì tứ tiểu thư yếu đuối mặc người hiếp đáp này bỗng trở nên khác hẳn. Mị di nương không nhìn ra nhưng Kiều Mộng nàng nhìn ra được. Ít nhất từ sau khi con gái của Chu thị xuất giá, tứ tiểu thư luôn giữ nụ cười nhẹ nhàng. Người như vậy là đáng sợ nhất. Chu thị và Trang Ngữ Sơn này, thậm chí cả Vệ Như Phong - người đối đầu với tứ tiểu thư, mỗi lần đều thấy nàng rơi vào thế yếu. Nhưng tới cuối cùng, không phải tứ tiểu thư đều chuyển bại thành thắng đó sao? Dù Mị di nương kết đồng minh với tứ tiểu thư, Kiều Mộng cũng hơi băn khoăn. Bởi vì tứ tiểu thư thật sự là sâu không lường được. Nếu có chung kẻ địch thì còn tốt, nếu không có thì qua cầu rút ván, Mị di nương có thể có kết cục tốt gì?
Hàn Nhạn nhìn mặt cô nhóc trước mặt thay đổi mấy lần, cũng không nóng lòng. Cấp Lam từng nói nha hoàn tên Kiều Mộng này là người mà Mị di nương tin tưởng nhất. Tâm tư nàng ta linh hoạt, hết sức có tâm kế giữa đám nha hoàn. Với một đối thủ có tâm kế, chơi tâm kế thì quá phiền phức, chỉ có thể dùng cách thô bạo trực tiếp nhất là tìm nhược điểm của nàng ta mà hành động.
Mị di nương tuyệt đối sẽ không vì một nha hoàn mà lấy ra nhiều bạc như vậy. Chỉ có Kiều Mộng tự coi mình là một phần không thể thiếu của Mị di nương. Trong nội tâm Mị di nương này có quan niệm giai cấp rất nghiêm trọng, chắc chắn sẽ không coi Kiều Mộng là người thân cận nhất. Mối quan hệ giữa chủ tử và hạ nhân sẽ không khiến bà ta hy sinh như vậy vì Kiều Mộng.
Làm thế nào để mua chuộc lòng người một cách dễ dàng nhất? Lúc nàng ta hai bàn tay trắng, tuyệt vọng, không có bằng hữu gì trong phủ, Mị di nương nắm quyền lại nói thật cho nàng ta rằng sẽ không ra tay giúp đỡ; lúc một chủ tử xa rời nha hoàn là lúc dễ bị mua chuộc nhất.
Kiều Mộng bị ánh mắt ấm áp mà ý vị sâu xa của Hàn Nhạn chiếu tới thì hơi chột dạ, vội vàng nói: "Nô tỳ đáng chết, nhất thời xuất thần, quên mất trong tay có hoa."
Hàn Nhạn vẫn ôn hòa nói: "Xuất thần? Hay là nói cho ta biết vì chuyện gì mà xuất thần? Có lẽ ta có thể giúp ngươi cũng không chừng." Ý của lời này rất rõ ràng. Kiều Mộng ngẩn ra, hơi kinh ngạc mà nhìn Hàn Nhạn. Sao có thể...
Lại thấy Hàn Nhạn nói một cách thản nhiên: "Là vì chuyện nợ nần?"
Tác giả :
Thiên Sơn Trà Khách