Quý Nữ Khó Cầu
Chương 119: Bị phát hiện
Cái gì gọi là uy hiếp trắng trợn? Đây chính là uy hiếp trắng trợn. Nói toạc móng heo không chút chần chừ, khinh thường, đánh vào sự kiêu ngạo trong tâm lý, cho thấy tâm trạng bây giờ của nữ tử này không tốt lắm.
Thị vệ kia chỉ cảm thấy lòng lạnh từng hồi, không kiềm được mà lui lại hai bước. Không phải nói Trang tiểu thư này luôn đối xử dịu dàng thân thiện với người khác, luôn cười tủm tỉm à? Nhưng hôm nay vừa thấy thì làm gì có nửa phần dáng vẻ yếu đuối? Rõ ràng là một người không thể bắt nạt. Cũng đúng, nàng trưởng thành từ thân phận một người mất mẹ, một đích nữ không được cưng chiều, ngay cả cha nàng cũng phải kiêng dè nàng ba phần. Những di nương đối đầu với nàng trong Trang phủ không ai có kết quả tốt. Nếu không phải nữ tử này quá mức may mắn thì nhất định là tâm cơ thâm trầm. Hành động mấy ngày qua của nàng nhìn như dịu dàng nhưng thực ra vô cùng mạnh mẽ. Thị vệ này bỗng có cảm giác công chúa Tây Nhung không phải là đối thủ của Trang Hàn Nhạn. Nếu Trang Hàn Nhạn muốn đấu một trận với Y Lâm Na thì tất Y Lâm Na sẽ chết vô cùng thảm.
Hàn Nhạn thấy vẻ mặt hắn không rõ, vỗ tay, hờ hững nói: "Bây giờ ngươi có thể mở cửa."
Thị vệ kia nghe vậy thì vội vàng nghiêng người cho Hàn Nhạn qua. Đây là hành động theo bản năng, vì vậy hắn vẫn không cam lòng. Hôm nay hắn đã quyết định phải làm người của công d'đ'l'q'đ chúa Tây Nhung Y Lâm Na. Y Lâm Na là đối thủ của Hàn Nhạn, đương nhiên hắn muốn tranh công với Y Lâm Na thì không thể để Hàn Nhạn sống dễ chịu. Tuy lời vừa rồi của Hàn Nhạn khiến hắn hơi sợ hết hồn hết vía nhưng nàng sẽ phải rời khỏi vương phủ này lập tức bởi vì...Hắn nói khẽ, nhưng chứa chút cười trên nỗi đau của người khác: "Trang tiểu thư có biết đêm qua có người thấy người và nam tử xa lạ ở chung một phòng cả đêm trong khách điếm không?"
Hàn Nhạn bỗng quay đầu lại, ánh mắt liếc hắn sắc như dao.
Đầu tiên thị vệ kia hơi co rúm, nhưng trong lòng nghĩ một đại hán cao tám thước chẳng lẽ lại sợ một con nhóc tay không tấc sắt, liền không cam lòng mà nhìn thẳng vào mắt Hàn Nhạn.
Hàn Nhạn nhìn hắn chằm chằm, lạnh lùng mà nói: "Ngươi nghe thấy từ đâu?" "Phố lớn ngõ nhỏ đều truyền thế." Thị vệ thấy Hàn Nhạn như vậy, trong lòng càng khẳng định nàng chột dạ, đồng thời cũng vô cùng khinh bỉ nàng. Một khi biết mình không thành Huyền Thanh vương phi lqđ được liền cấu kết với nam tử khác. Nữ nhân này thật đúng là không tuân theo nữ tắc. May mà vương gia không cưới nàng. Có nam nhân nào muốn thê tử còn chưa vào cửa mà trên đầu mình đã bị cắm sừng? Hắn suy nghĩ rồi nói thêm một câu: "Vương gia cũng biết chuyện này, hay không biết, mới phái người đi tìm nhỉ? Không ngờ rằng...Tiểu thư sẽ tự trở về." Lời hắn tràn đầy ý châm biếm, cả trong lẫn ngoài đều chỉ trích Hàn Nhạn không quy củ không thanh bạch. Hàn Nhạn chỉ hơi hoảng hốt, nhất thời đầu óc hơi rối.
Phó Vân Tịch biết chuyện này? Sao chuyện này lại truyền nhanh như vậy? Hẳn là thị vệ này không nói láo. Nhưng hôm qua mình ở bên Trác Thất đều che mặt, càng cẩn thận không để người khác phát hiện ra mình bất thường. Sáng sớm hôm nay đi xe về phủ, có thế nào cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy mà đã bị nhiều người biết chuyện như thế. Trừ phi là có người cố ý tung tin. Nhưng hôm qua cũng không có ai theo dõi mình. Nếu là có thì sẽ bị phát hiện ngay lập tức. Với võ công của Trác Thất mà không phát hiện chút nào là chuyện không thể.
Chẳng lẽ đây là Trác Thất làm? Là hắn cố ý tiết lộ ra? Nhưng chuyện này có lợi gì cho hắn?
Trong nhất thời Hàn Nhạn hơi không rõ lắm mối liên quan trong chuyện này. Nhưng Phó Vân Tịch lại ra lệnh đi tìm mình, đây chẳng phải là làm ồn ào khiến chuyện này lớn lên một cách trá hình à? Tất cả mọi người đã biết chuyện nàng ở cùng nam tử xa lạ một đêm ư? Tâm trạng lqđ tức giận và giật mình đã từ từ tiêu tan, chỉ còn lại bi thương tràn đầy lòng nàng. Chẳng lẽ đời này mình vẫn không biết nhìn người, nhìn nhầm Phó Vân Tịch rồi? Hắn chỉ vì tự vệ mà có thể đẩy mình vào chỗ nước sôi lửa bỏng, để người kinh thành cho rằng mình là nữ nhân hư hỏng thủy tính dương hoa (lẳng lơ), mà chàng thì không phải đeo trên lưng bất cứ điều tiếng gì không hay.
Sao mà nàng thật thảm thương!
Thị vệ thấy sắc mặt Hàn Nhạn càng ngày càng khó coi, trong lòng càng phấn khích, càng nói không giữ miệng: "Có phải Trang tiểu thư cắt đứt quá nhanh không? Dù muốn đi gặp ai thì cũng phải để lúc rời khỏi vương phủ rồi hãy làm. Phải biết rằng lúc đầu là Trang tiểu thư đề nghị phải ở lại đây, bây giờ lại như thế, chẳng lẽ giờ đây muốn rời đi ngay?"
Cấp Lam và Thù Hồng đứng nghe bên cạnh đã sớm vô cùng ngạc nhiên. Thù Hồng càng hối hận rằng đêm qua mình không kiên trì bảo Hàn Nhạn về phủ. Nếu mình kiên trì một chút thì sẽ không thành ra thế này, Hàn Nhạn sẽ không bị người khác bắt được đằng chuôi mà nói. Tới nỗi một thị vệ giữ cửa cũng có thể lấy chuyện này mà chế giễu nàng. Đây là sơ sót của nàng. Bây giờ chắc chắn là trong lòng Hàn Nhạn vô cùng đau đớn.
Cấp Lam giận tới mức mắt đỏ bừng. Ngay từ đầu nàng đã vô cùng tức giận tên thị vệ miệng đầy phân này. Vừa nhìn là biết hắn là tay sai, muốn lấy lòng Y Lâm Na. Vậy mà hắn dám d;đ;l;q;đ ăn hiếp tiểu thư của các nàng như vậy. Lúc này nghe hắn nói càng ngày càng khó nghe thì nàng xắn tay áo lên: "Ngươi câm miệng!" Dứt lời, nàng liền định xông tới đánh nhau.
"Dừng tay!" Đúng lúc này, một giọng nói truyền tới từ sau lưng, tay thị vệ kia khựng lại, vội vàng cúi đầu: "Mộc thị vệ."
Hàn Nhạn nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy Mộc Phong đứng cách đó vài bước ở chỗ cao đang đi tới rất nhanh. Hắn nhìn thị vệ kia một chút lại nhìn Cấp Lam một chút, lộ ra vẻ mặt đã hiểu, liền nói với thị vệ kia bằng giọng lạnh băng băng: "Ngươi đi xuống trước, đổi người khác."
"Mộc thị vệ..." Người nọ còn định phản đối nhưng cấp bậc của Mộc Nham cao hơn hắn rất nhiều, lại là người bên cạnh vương gia, dù có bất mãn thế nào cũng không dám nói ra. Hắn đành phải trừng mắt với Cấp Lam một cách hung dữ rồi mới tức giận mà đi.
"Ơ, Mộc thị vệ à," Cấp Lam liếc thấy Mộc Phong. Bây giờ mọi người bên cạnh Phó Vân Tịch trong mắt nàng đều có bộ dạng đáng ghét. Ai ức hiếp tiểu thư của nàng thì lương tâm của kẻ đó là xấu xa. Nàng ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Sao dám làm phiền ngài đại giá, đừng bẻ gãy chết bọn ta."
Mộc Phong thay đổi sự hoạt bát nhiệt tình thường ngày, hơi bất đắc dĩ mà nhìn Cấp Lam, nói khẽ: "Muội đừng như vậy...Ta..." Nghĩ lại lại không tìm được lời có thể thuyết phục Cấp Lam, liền quẳng ánh mắt cầu cứu về phía Hàn Nhạn, mong nàng có thể hòa giải. Nhưng điều khiến hắn thất vọng là Hàn Nhạn chỉ lẳng lặng đứng đó, ánh mắt nhìn hắn không có chút dao động nào, tựa như đang thông qua hắn mà nhìn người khác, hoặc không nhìn gì cả.
Rất hiếm thấy Hàn Nhạn như vậy. Ít nhất trước kia trước mặt Mộc Phong và Mộc Nham, đa số Hàn Nhạn lqđ đều cười tủm tỉm, cho dù gặp tình huống vô cùng khó giải quyết thì nàng cũng rất ít có vẻ mặt lạnh như băng này với người bên cạnh mình. Tựa như nàng không có chút liên quan nào tới bọn họ. Trong lòng Mộc Phong thấy rất khó chịu. Hắn có thể tưởng tượng ra được tâm tình của Hàn Nhạn là thế nào. Nhưng hắn không thể làm gì. Hắn chỉ là một hạ nhân.
Cấp Lam đi qua người hắn, cố ý đụng vào vai hắn một cái: "Giả mù sa mưa!"
"Làm phiền Mộc thị vệ thông báo với vương gia một tiếng," Hàn Nhạn bỗng nói, nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng: "Hôm nay chúng ta sẽ rời khỏi vương phủ, xin cáo từ."
Mộc Phong lấy làm kinh hãi: "Chuyện này..."
Tuy Thù Hồng và Cấp Lam cảm thấy hết sức bất ngờ với quyết định này của Hàn Nhạn nhưng Cấp Lam vẫn hết sức cao hứng. Với nàng mà nói thì ở đây nhìn Hàn Nhạn bị uất ức còn khó chịu hơn khi nàng bị lạnh nhạt ở Trang phủ nhiều. Nàng nói ngay: "Vậy tiểu thư, chúng ta nên về thu dọn một chút chứ?"
Hàn Nhạn gật đầu. Mộc Phong hơi chần chừ, liếc nhìn Cấp Lam, nói: "Người vẫn nên tự đi nói với vương gia một tiếng, vương gia người...Có lẽ có chuyện muốn nói với người."
"Có cần thiết không?" Hàn Nhạn lạnh lùng buông một câu, không biết vì sao, bây giờ trong lòng nàng không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ thấy lạnh, rất lạnh. Nàng vẫn nhắc nhở mình nếu báo thù hay là sống trên đời này cũng phải thường xuyên nở nụ cười. Phải nhiệt tình với người bên cạnh, không được tùy tiện thù hận. Hận một người quá khổ. Nhưng nàng không ngờ khi trái tim một người đã lạnh lại thì ngay cả hận cũng xa xỉ. Không hận nổi, cũng không yêu nổi.
"Hay là người cứ đi gặp vương gia chút đi." Mộc Phong kiên trì nói. Hôm nay biến thành thế này hắn cũng rất tiếc. Có lẽ đây là cách cuối cùng có thể giúp được Hàn Nhạn. Nếu Hàn Nhạn và Phó Vân Tịch có thể hòa hảo thì chẳng phải tất cả đều được giải quyết dễ dàng sao?
Nhưng lời của Mộc Phong cũng nhắc nhở Hàn Nhạn. Tuy Phó Vân Tịch có rất nhiều chuyện không nói cho Hàn Nhạn nhưng Hàn Nhạn cũng nên nói rõ với chàng. Nếu Phó Vân Tịch kiên trì muốn cưới Y Lâm Na hay có ý như vậy thì qua thời gian dài, Hàn Nhạn sẽ hoàn toàn hết hy vọng, sẽ chọn cách buông tay.
Mà bây giờ, nàng đã sắp hết hy vọng rồi.
"Đi thôi." Nàng nói với Mộc Phong. Mộc Phong vui mừng, vội vàng đi trước dẫn đường. Cấp Lam và Thù Hồng về thu dọn đồ đạc. Vẻ mặt Mộc Phong trên đường đi hết sức khó xử, có lẽ là muốn an ủi Hàn Nhạn rồi lại tự thấy đuối lý, thật không biết nên nói cái gì cho phải. Một lúc lâu sau, hắn mới cẩn thận mà nói: "Trang cô nương...Tối hôm qua, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Người ở cùng nam tử xa lạ thật..." Mộc Phong không nói hết câu, chỉ quan sát vẻ mặt của Hàn Nhạn.
Hàn Nhạn cười lạnh: "Chẳng phải ngươi đã nghe rồi đấy sao. Toàn bộ kinh thành đã biết ta và nam tử xa lạ ở với nhau một đêm."
"Chắc chắn chuyện này không phải là thật," Mộc Phong nghiêm mặt nói: "Tiểu thư không phải người như vậy." Trong lòng hắn, Hàn Nhạn là một người giữ mình trong sạch. Lúc đầu khi vương gia cầu hôn, Hàn Nhạn cũng không đồng ý lập tức. Trên đời này không có ai tốt hơn vương gia. Đến vương gia mà nàng còn luôn giữ một khoảng cách huống chi là với nam nhân khác. Hơn nữa, nói ra "Một đời một thế không nạp thiếp thu thông phòng", với người yêu cầu chung thủy trong tình cảm thì chắc chắn người đó cũng sẽ một lòng.
"Ngươi cho rằng rất hiểu ta à?" Hàn Nhạn nhếch môi cười khẽ, lạnh nhạt không nói nên lời: "Ngay cả chủ tử của ngươi cũng không hiểu ta, ngươi thì hiểu gì. Chuyện đêm qua vốn là thật."
Thị vệ kia chỉ cảm thấy lòng lạnh từng hồi, không kiềm được mà lui lại hai bước. Không phải nói Trang tiểu thư này luôn đối xử dịu dàng thân thiện với người khác, luôn cười tủm tỉm à? Nhưng hôm nay vừa thấy thì làm gì có nửa phần dáng vẻ yếu đuối? Rõ ràng là một người không thể bắt nạt. Cũng đúng, nàng trưởng thành từ thân phận một người mất mẹ, một đích nữ không được cưng chiều, ngay cả cha nàng cũng phải kiêng dè nàng ba phần. Những di nương đối đầu với nàng trong Trang phủ không ai có kết quả tốt. Nếu không phải nữ tử này quá mức may mắn thì nhất định là tâm cơ thâm trầm. Hành động mấy ngày qua của nàng nhìn như dịu dàng nhưng thực ra vô cùng mạnh mẽ. Thị vệ này bỗng có cảm giác công chúa Tây Nhung không phải là đối thủ của Trang Hàn Nhạn. Nếu Trang Hàn Nhạn muốn đấu một trận với Y Lâm Na thì tất Y Lâm Na sẽ chết vô cùng thảm.
Hàn Nhạn thấy vẻ mặt hắn không rõ, vỗ tay, hờ hững nói: "Bây giờ ngươi có thể mở cửa."
Thị vệ kia nghe vậy thì vội vàng nghiêng người cho Hàn Nhạn qua. Đây là hành động theo bản năng, vì vậy hắn vẫn không cam lòng. Hôm nay hắn đã quyết định phải làm người của công d'đ'l'q'đ chúa Tây Nhung Y Lâm Na. Y Lâm Na là đối thủ của Hàn Nhạn, đương nhiên hắn muốn tranh công với Y Lâm Na thì không thể để Hàn Nhạn sống dễ chịu. Tuy lời vừa rồi của Hàn Nhạn khiến hắn hơi sợ hết hồn hết vía nhưng nàng sẽ phải rời khỏi vương phủ này lập tức bởi vì...Hắn nói khẽ, nhưng chứa chút cười trên nỗi đau của người khác: "Trang tiểu thư có biết đêm qua có người thấy người và nam tử xa lạ ở chung một phòng cả đêm trong khách điếm không?"
Hàn Nhạn bỗng quay đầu lại, ánh mắt liếc hắn sắc như dao.
Đầu tiên thị vệ kia hơi co rúm, nhưng trong lòng nghĩ một đại hán cao tám thước chẳng lẽ lại sợ một con nhóc tay không tấc sắt, liền không cam lòng mà nhìn thẳng vào mắt Hàn Nhạn.
Hàn Nhạn nhìn hắn chằm chằm, lạnh lùng mà nói: "Ngươi nghe thấy từ đâu?" "Phố lớn ngõ nhỏ đều truyền thế." Thị vệ thấy Hàn Nhạn như vậy, trong lòng càng khẳng định nàng chột dạ, đồng thời cũng vô cùng khinh bỉ nàng. Một khi biết mình không thành Huyền Thanh vương phi lqđ được liền cấu kết với nam tử khác. Nữ nhân này thật đúng là không tuân theo nữ tắc. May mà vương gia không cưới nàng. Có nam nhân nào muốn thê tử còn chưa vào cửa mà trên đầu mình đã bị cắm sừng? Hắn suy nghĩ rồi nói thêm một câu: "Vương gia cũng biết chuyện này, hay không biết, mới phái người đi tìm nhỉ? Không ngờ rằng...Tiểu thư sẽ tự trở về." Lời hắn tràn đầy ý châm biếm, cả trong lẫn ngoài đều chỉ trích Hàn Nhạn không quy củ không thanh bạch. Hàn Nhạn chỉ hơi hoảng hốt, nhất thời đầu óc hơi rối.
Phó Vân Tịch biết chuyện này? Sao chuyện này lại truyền nhanh như vậy? Hẳn là thị vệ này không nói láo. Nhưng hôm qua mình ở bên Trác Thất đều che mặt, càng cẩn thận không để người khác phát hiện ra mình bất thường. Sáng sớm hôm nay đi xe về phủ, có thế nào cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy mà đã bị nhiều người biết chuyện như thế. Trừ phi là có người cố ý tung tin. Nhưng hôm qua cũng không có ai theo dõi mình. Nếu là có thì sẽ bị phát hiện ngay lập tức. Với võ công của Trác Thất mà không phát hiện chút nào là chuyện không thể.
Chẳng lẽ đây là Trác Thất làm? Là hắn cố ý tiết lộ ra? Nhưng chuyện này có lợi gì cho hắn?
Trong nhất thời Hàn Nhạn hơi không rõ lắm mối liên quan trong chuyện này. Nhưng Phó Vân Tịch lại ra lệnh đi tìm mình, đây chẳng phải là làm ồn ào khiến chuyện này lớn lên một cách trá hình à? Tất cả mọi người đã biết chuyện nàng ở cùng nam tử xa lạ một đêm ư? Tâm trạng lqđ tức giận và giật mình đã từ từ tiêu tan, chỉ còn lại bi thương tràn đầy lòng nàng. Chẳng lẽ đời này mình vẫn không biết nhìn người, nhìn nhầm Phó Vân Tịch rồi? Hắn chỉ vì tự vệ mà có thể đẩy mình vào chỗ nước sôi lửa bỏng, để người kinh thành cho rằng mình là nữ nhân hư hỏng thủy tính dương hoa (lẳng lơ), mà chàng thì không phải đeo trên lưng bất cứ điều tiếng gì không hay.
Sao mà nàng thật thảm thương!
Thị vệ thấy sắc mặt Hàn Nhạn càng ngày càng khó coi, trong lòng càng phấn khích, càng nói không giữ miệng: "Có phải Trang tiểu thư cắt đứt quá nhanh không? Dù muốn đi gặp ai thì cũng phải để lúc rời khỏi vương phủ rồi hãy làm. Phải biết rằng lúc đầu là Trang tiểu thư đề nghị phải ở lại đây, bây giờ lại như thế, chẳng lẽ giờ đây muốn rời đi ngay?"
Cấp Lam và Thù Hồng đứng nghe bên cạnh đã sớm vô cùng ngạc nhiên. Thù Hồng càng hối hận rằng đêm qua mình không kiên trì bảo Hàn Nhạn về phủ. Nếu mình kiên trì một chút thì sẽ không thành ra thế này, Hàn Nhạn sẽ không bị người khác bắt được đằng chuôi mà nói. Tới nỗi một thị vệ giữ cửa cũng có thể lấy chuyện này mà chế giễu nàng. Đây là sơ sót của nàng. Bây giờ chắc chắn là trong lòng Hàn Nhạn vô cùng đau đớn.
Cấp Lam giận tới mức mắt đỏ bừng. Ngay từ đầu nàng đã vô cùng tức giận tên thị vệ miệng đầy phân này. Vừa nhìn là biết hắn là tay sai, muốn lấy lòng Y Lâm Na. Vậy mà hắn dám d;đ;l;q;đ ăn hiếp tiểu thư của các nàng như vậy. Lúc này nghe hắn nói càng ngày càng khó nghe thì nàng xắn tay áo lên: "Ngươi câm miệng!" Dứt lời, nàng liền định xông tới đánh nhau.
"Dừng tay!" Đúng lúc này, một giọng nói truyền tới từ sau lưng, tay thị vệ kia khựng lại, vội vàng cúi đầu: "Mộc thị vệ."
Hàn Nhạn nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy Mộc Phong đứng cách đó vài bước ở chỗ cao đang đi tới rất nhanh. Hắn nhìn thị vệ kia một chút lại nhìn Cấp Lam một chút, lộ ra vẻ mặt đã hiểu, liền nói với thị vệ kia bằng giọng lạnh băng băng: "Ngươi đi xuống trước, đổi người khác."
"Mộc thị vệ..." Người nọ còn định phản đối nhưng cấp bậc của Mộc Nham cao hơn hắn rất nhiều, lại là người bên cạnh vương gia, dù có bất mãn thế nào cũng không dám nói ra. Hắn đành phải trừng mắt với Cấp Lam một cách hung dữ rồi mới tức giận mà đi.
"Ơ, Mộc thị vệ à," Cấp Lam liếc thấy Mộc Phong. Bây giờ mọi người bên cạnh Phó Vân Tịch trong mắt nàng đều có bộ dạng đáng ghét. Ai ức hiếp tiểu thư của nàng thì lương tâm của kẻ đó là xấu xa. Nàng ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Sao dám làm phiền ngài đại giá, đừng bẻ gãy chết bọn ta."
Mộc Phong thay đổi sự hoạt bát nhiệt tình thường ngày, hơi bất đắc dĩ mà nhìn Cấp Lam, nói khẽ: "Muội đừng như vậy...Ta..." Nghĩ lại lại không tìm được lời có thể thuyết phục Cấp Lam, liền quẳng ánh mắt cầu cứu về phía Hàn Nhạn, mong nàng có thể hòa giải. Nhưng điều khiến hắn thất vọng là Hàn Nhạn chỉ lẳng lặng đứng đó, ánh mắt nhìn hắn không có chút dao động nào, tựa như đang thông qua hắn mà nhìn người khác, hoặc không nhìn gì cả.
Rất hiếm thấy Hàn Nhạn như vậy. Ít nhất trước kia trước mặt Mộc Phong và Mộc Nham, đa số Hàn Nhạn lqđ đều cười tủm tỉm, cho dù gặp tình huống vô cùng khó giải quyết thì nàng cũng rất ít có vẻ mặt lạnh như băng này với người bên cạnh mình. Tựa như nàng không có chút liên quan nào tới bọn họ. Trong lòng Mộc Phong thấy rất khó chịu. Hắn có thể tưởng tượng ra được tâm tình của Hàn Nhạn là thế nào. Nhưng hắn không thể làm gì. Hắn chỉ là một hạ nhân.
Cấp Lam đi qua người hắn, cố ý đụng vào vai hắn một cái: "Giả mù sa mưa!"
"Làm phiền Mộc thị vệ thông báo với vương gia một tiếng," Hàn Nhạn bỗng nói, nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng: "Hôm nay chúng ta sẽ rời khỏi vương phủ, xin cáo từ."
Mộc Phong lấy làm kinh hãi: "Chuyện này..."
Tuy Thù Hồng và Cấp Lam cảm thấy hết sức bất ngờ với quyết định này của Hàn Nhạn nhưng Cấp Lam vẫn hết sức cao hứng. Với nàng mà nói thì ở đây nhìn Hàn Nhạn bị uất ức còn khó chịu hơn khi nàng bị lạnh nhạt ở Trang phủ nhiều. Nàng nói ngay: "Vậy tiểu thư, chúng ta nên về thu dọn một chút chứ?"
Hàn Nhạn gật đầu. Mộc Phong hơi chần chừ, liếc nhìn Cấp Lam, nói: "Người vẫn nên tự đi nói với vương gia một tiếng, vương gia người...Có lẽ có chuyện muốn nói với người."
"Có cần thiết không?" Hàn Nhạn lạnh lùng buông một câu, không biết vì sao, bây giờ trong lòng nàng không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ thấy lạnh, rất lạnh. Nàng vẫn nhắc nhở mình nếu báo thù hay là sống trên đời này cũng phải thường xuyên nở nụ cười. Phải nhiệt tình với người bên cạnh, không được tùy tiện thù hận. Hận một người quá khổ. Nhưng nàng không ngờ khi trái tim một người đã lạnh lại thì ngay cả hận cũng xa xỉ. Không hận nổi, cũng không yêu nổi.
"Hay là người cứ đi gặp vương gia chút đi." Mộc Phong kiên trì nói. Hôm nay biến thành thế này hắn cũng rất tiếc. Có lẽ đây là cách cuối cùng có thể giúp được Hàn Nhạn. Nếu Hàn Nhạn và Phó Vân Tịch có thể hòa hảo thì chẳng phải tất cả đều được giải quyết dễ dàng sao?
Nhưng lời của Mộc Phong cũng nhắc nhở Hàn Nhạn. Tuy Phó Vân Tịch có rất nhiều chuyện không nói cho Hàn Nhạn nhưng Hàn Nhạn cũng nên nói rõ với chàng. Nếu Phó Vân Tịch kiên trì muốn cưới Y Lâm Na hay có ý như vậy thì qua thời gian dài, Hàn Nhạn sẽ hoàn toàn hết hy vọng, sẽ chọn cách buông tay.
Mà bây giờ, nàng đã sắp hết hy vọng rồi.
"Đi thôi." Nàng nói với Mộc Phong. Mộc Phong vui mừng, vội vàng đi trước dẫn đường. Cấp Lam và Thù Hồng về thu dọn đồ đạc. Vẻ mặt Mộc Phong trên đường đi hết sức khó xử, có lẽ là muốn an ủi Hàn Nhạn rồi lại tự thấy đuối lý, thật không biết nên nói cái gì cho phải. Một lúc lâu sau, hắn mới cẩn thận mà nói: "Trang cô nương...Tối hôm qua, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Người ở cùng nam tử xa lạ thật..." Mộc Phong không nói hết câu, chỉ quan sát vẻ mặt của Hàn Nhạn.
Hàn Nhạn cười lạnh: "Chẳng phải ngươi đã nghe rồi đấy sao. Toàn bộ kinh thành đã biết ta và nam tử xa lạ ở với nhau một đêm."
"Chắc chắn chuyện này không phải là thật," Mộc Phong nghiêm mặt nói: "Tiểu thư không phải người như vậy." Trong lòng hắn, Hàn Nhạn là một người giữ mình trong sạch. Lúc đầu khi vương gia cầu hôn, Hàn Nhạn cũng không đồng ý lập tức. Trên đời này không có ai tốt hơn vương gia. Đến vương gia mà nàng còn luôn giữ một khoảng cách huống chi là với nam nhân khác. Hơn nữa, nói ra "Một đời một thế không nạp thiếp thu thông phòng", với người yêu cầu chung thủy trong tình cảm thì chắc chắn người đó cũng sẽ một lòng.
"Ngươi cho rằng rất hiểu ta à?" Hàn Nhạn nhếch môi cười khẽ, lạnh nhạt không nói nên lời: "Ngay cả chủ tử của ngươi cũng không hiểu ta, ngươi thì hiểu gì. Chuyện đêm qua vốn là thật."
Tác giả :
Thiên Sơn Trà Khách