Quỷ Nhập Mộng Lúc Nửa Đêm
Chương 12: Quy tắc của du khách
Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
“Mọi người hãy bình tĩnh nghe tôi nói. Chúng ta sẽ không chết ở đây!” Lời nói của Lữ Thanh như viên đá rơi vào hồ nước, dấy lên từng gợn sóng. “Bây giờ tôi đã thăm dò được quy tắc giết người của quỷ hồn, nên chỉ cần chúng ta tuân thủ quy tắc, chống chọi suôn sẻ trong năm ngày này là có thể bình yên rời khỏi khách sạn.”
“Vậy bây giờ chúng ta quay lại nhà ăn nhé! Chỗ đó không có nguồn nước, hơn nữa nhiều người thì sẽ an toàn hơn, vấn đề ăn uống cũng được giải quyết! Chỉ cần qua năm ngày là chúng ta có thể sống sót trở về rồi!” Tôn Tư đề nghị. “Đúng vậy! Trong phim kịnh dị, mấy người đi lẻ đều chết cả, chúng ta vẫn nên tập hợp một chỗ thì hơn!”
Ý kiến của cậu ta nhanh chóng nhận được sự tán thành của những người khác.
“Không được!” Câu nói này của Lữ Thanh đã phá tan ảo tưởng của mọi người. “Như Từ Chân đã nói trước đó, chúng ta đều là tham gia trò chơi, nên nhất định phải tuân thủ quy tắc. Quỷ hồn có quy tắc hạn chế của nó thì chúng ta cũng có, đó chính là tuân theo sự sắp xếp của hướng dẫn viên du lịch! Hiện tại mọi người đều biết bản chất của hướng dẫn viên du lịch là lệ quỷ rồi, việc anh ta giao phòng và chìa khoá cho chúng ta chứng tỏ chúng ta phải tuân thủ quy tắc, hoàn thành chuyến du lịch lần này.”
“Cho nên chúng ta phải trở về phòng của mình, nếu không sẽ bị coi là vi phạm quy tắc! Kết cục cũng chỉ có một con đường chết.” Lữ Thanh thấy sắc mặt mọi người tái đi thì dịu giọng lại: “Tuy nhiên mọi người cũng đừng sợ hãi quá. Buổi tối lúc đi ngủ nhớ đảm bảo trong phòng không có nước là được, đúng 7 giờ ngày mai tập hợp ở nhà ăn. Hiện tại thời gian không còn nhiều, mọi người về phòng nghỉ ngơi trước đi, đến giờ ăn cơm lại tập hợp sau!”
“Vậy sao chúng ta không đợi ở nhà ăn luôn cho rồi? Có vẻ chỗ đó rất an toàn. Tôi... Tôi không muốn trở về phòng đâu.” Hà Tâm Mỹ vô cùng sợ hãi. Vì dù sao Khương Bình cũng đã chết trong phòng! Bây giờ mình còn phải trở về căn phòng kia ở thêm năm ngày, nghĩ đến đó thì mặt cô lập tức cắt không còn giọt máu.
A Khải thấy thế thì vỗ vai Hà Tâm Mỹ, lần này cô không đẩy ra mà để cậu ta an ủi mình: “Nhà ăn đúng là một trong những nơi an toàn hiếm có trong khách sạn, nhưng cũng không có nghĩa là nó an toàn tuyệt đối! Chúng tôi đã tìm hiểu được quy tắc giết người của quỷ hồn, kế tiếp thì phải tiếp tục tuân thủ quy tắc của du khách chúng ta là ‘Nghỉ ngơi’ trong khách sạn. Chúng ta và lệ quỷ trong khách sạn đều là người chơi của trò chơi này, nên phải tuân thủ quy định của nó. Con lệ quỷ hướng dẫn viên du lịch có thể xem như GM (quản lý trò chơi). Nếu cả ngày chúng ta cứ tập hợp ở nhà ăn thì có thể tính là hành vi gian lận, lợi dụng lỗ hổng của trò chơi. Nếu người chơi muốn dựa vào Bug để qua cửa, vậy một khi bị GM phát hiện thì hậu quả... Mọi người hiểu đấy.”Tên này cũng thông minh lắm! Từ Chân kinh ngạc nhìn về phía A Khải. Cái gã đeo kính hội tụ cả nhã nhặn lẫn đáng khinh này cũng có khả năng phân tích không thua gì Lữ Thanh. Trong nhiệm vụ lần này, cậu ta bị biểu hiện xuất sắc của Lữ Thanh hấp dẫn, nhưng không hề chú ý tới A Khải bên cạnh Lữ Thanh cũng là một chàng trai cực kỳ thông minh.
Từ Chân có điều không biết, từ hồi đại học tới giờ Lữ Thanh và A Khải luôn là một đôi bạn thân trong ký túc xá. Hai người đều có thiên phú cực cao trong việc chơi game, còn giành được không ít thành tích xuất sắc trong những cuộc tranh tài Esport, thậm chí còn có đội game chuyên nghiệp mời chào bọn họ. Nhưng do sự phản đối mãnh liệt của người nhà nên A Khải đã bỏ qua cơ hội trở thành tuyển thủ chuyên nghề. Lữ Thanh cũng uyển chuyển từ chối lời mời đó để hướng tới mục tiêu làm một nhân viên công chức bình thường.
Nhờ chơi game mấy năm liền thời đại học, hai người này đã luyện được sự ăn ý và phối hợp cực cao, đồng thời cũng có khả năng quan sát nhạy bén và phân tích cực tốt, nên việc phán đoánvề mối nguy hiểm cũng tương đối chính xác. Trong mắt bọn họ, nhiệm vụ do không gian đưa ra chính là một trò chơi, có điều trò chơi này không giống bình thường, mà là một trò chơi chết chóc, phâir dùng mạng sống để đánh đổi! Nên một khi gameover, thì không thể chơi lại được!
Hai cô gái Hà Tâm Mỹ và Chu Oánh là người sợ hãi nhất, vì bạn của các cô đều đã chết thảm, nhưng do phải tuân thủ quy tắc nên đành ở trong phòng một mình.
“Như vậy đi! Dù sao trong khách sạn này cũng không có ai, tôi kiến nghị sau khi mọi người về phòng thì hãy mở hết cửa phòng ra.” Lữ Thanh đưa ra một ý tưởng khá ổn: “Mọi người cũng biết đấy, một cánh cửa thì không thể phòng được quỷ hồn, đã như vậy thì cứ mở cửa ra luôn, lúc chạy thoát thân hoặc kêu cứu cũng tiện hơn. Chưa kể phòng của chúng ta đều ở sát vách, nên mọi người cũng có thể có thể giúp đỡ lẫn nhau. Thời gian không còn nhiều lắm, mọi người về trước đi, hãy nhớ là nhất định phải kiểm tra nguồn nước trong phòng! Mặc dù không có vòng tay, nhưng vẫn phải cố gắng đừng tiếp xúc với nước. Chúng ta gặp lại lúc 18 giờ ở nhà ăn!”
Sau khi Lữ Thanh gom đủ vòng tay của mọi ngưởi thì đã bỏ hết chúng vào trong đài phun nước ở đại sảnh. Còn vòng tay của ba người họ vẫn ở trong phòng, nên cần phải nhanh chóng trở về để xử lý ngay.
Thấy thời kỳ an toàn sắp hết, mọi người cũng vội vàng đi vào thang máy rời khỏi đại sảnh. Sau khi thang máy đóng cửa không bao lâu, trong đài phun nước đột nhiên có một đôi tay quỷ trắng hếu thò ra!
Khi quay trở lại tầng sáu, mọi người lũ lượt chạy về phòng mình. Tô Bạch đưa Chu Oánh về phòng rồi khuyên giải an ủi cô một hồi, sau đó mới về phòng của mình với tâm trạng lo lắng.
“Tâm Mỹ, chúng tôi đang ở cách vách, nếu xảy ra chuyện gì không ổn thì cô hãy lập tức chạy ra gọi chúng tôi nhé!” A Khải quan tâm dặn dò Hà Tâm Mỹ.
Về đến phòng, hai người nhanh chóng lấy vòng tay trong túi xách ra: “Anh Thanh, anh nói xem nhiệm vụ chỉ đơn giản như vậy thôi sao?” Trong lòng A Khải vẫn còn có phần lo lắng, dáng vẻ tràn đầy tự tin ở trước mặt mọi người trước đó đều là giả vờ. Trực giác nói cho cậu biết, nguy hiểm vẫn còn quanh đây.
“Hôm nay mới là ngày đầu tiên, mà chúng ta đã tìm hiểu được quy tắc. Nhưng tao luôn cảm thấy... vẫn còn có chuyện gì đó sắp xảy ra.” Ý tưởng của Lữ Thanh và A Khải đều giống nhau. Hai người tìm Từ Chân, mỗi người đều cầm vòng tay của mình theo.
“Giờ em nhìn cái vòng tay này chỉ thấy sợ chết khiếp, cảm giác nó giống như một máy định vị GPS. Hay là em ném nó ra xa một chút nhé!?” Đề nghị của A Khải cũng là mong muốn của Từ Chân. Ba người bấm tay nhẩm tính thời gian rồi nhanh chóng đi xuống cầu thang dẫn đến hành lang phòng khách tầng năm, ném vòng tay ở đó. Sau đó cả ba chạy vội về tầng sáu, động tác liền mạch, chỉ mất tầm hơn 10 giây.
“Khách sạn này đúng là đáng sợ!” A Khải vỗ ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Lúc ba người vừa mới mở cửa cầu thang tầng nămthì thấy vô cùng tĩnh lặng, làm nổi bật đèn tường âm u ở hai bên, nhìn có vẻ rợn gáy lắm. Mà con người luôn có nỗi sợ hãi không rõ đối với bóng tối, mặc dù ba tên đàn ông to lớn cùng đi xuống ném vòng tay, nhưng toàn thân vẫn nổi hết cả da gà lên.
“Đúng đấy ông tướng, vừa rồi mày chạy còn nhanh hơn cả gà đấy, chẳng chờ tao gì cả.” Lữ Thanh bắt đầu phàn nàn. “Nhanh cũng thôi đi, lại còn lề mề. Từ Chân, cậu cười cái gì đấy? Lúc vừa rồi ném vòng tay, tôi còn thấy cậu run rẩy như người bệnh Parkinson mầ (*).”
(*) loại bệnh rối loạn vận động
“Cậu mới bị Parkinson ấy! Lần nào gặp phải nguy hiểm cậu chả là người đầu tiên chuồn thẳng!”
“Tôi không chạy thì ngồi chờ chết à?!”
Từ Chân mỉm cười, ở trong hoàn cảnh như vậy mà còn có thể giữ được tinh thần lạc quan. Không thể không thừa nhận, cậu đã bị hai người này ảnh hưởng. Từ sau khi đến không gian, đã rất lâu rồi Từ Chân chưa từng cười vui vẻ từ đáy lòng như thế.
Sau khi trở lại phòng, Lữ Thanh và A Khải bắt đầu kiểm tra vòi nước và vòi hoa sen cả bên trong lẫn bên ngoài phòng. Sau khi vặn chặt vòi nước, do cẩn thận nên hai người lại tìm một ít vải vụn nhét vào trong vòi nước, sau đó bọc ống nước lại thật dày. Tuy không có ích gì, nhưng cũng yên tâm hơn phần nào. Làm xong tất cả mọi việc, họ mở toang cửa phòng tắm ra để thuận tiện quan sát mọi bất thường xảy ra trong đó nếu có.
“Ây, anh Thanh, mấy ngày kế tiếp em không thể đi tắm thật à? Bây giờ đến nước em cũng không dám uống! Nếu muốn đi vệ sinh thì làm sao đây?”
Lúc này Lữ Thanh cũng đau hết cả đầu. “Chuyện nước non cũng chỉ có thể ăn trái cây rau dưa để bổ sung thôi, ăn chút trái cây, giảm xác suất đi vệ sinh. Không tắm mấy ngày cũng không chết được đâu! Trong khách sạn có điều hòa nên không đổ mồ hôi gì nhiều. Hơn nữa, mạng sống quan trọng hay là hình tượng quan trọng?”
“Có mấy cô em xinh đẹp ở đây, hình tượng cũng quan trọng lắm đấy...”
“...”
***
“Mọi người hãy bình tĩnh nghe tôi nói. Chúng ta sẽ không chết ở đây!” Lời nói của Lữ Thanh như viên đá rơi vào hồ nước, dấy lên từng gợn sóng. “Bây giờ tôi đã thăm dò được quy tắc giết người của quỷ hồn, nên chỉ cần chúng ta tuân thủ quy tắc, chống chọi suôn sẻ trong năm ngày này là có thể bình yên rời khỏi khách sạn.”
“Vậy bây giờ chúng ta quay lại nhà ăn nhé! Chỗ đó không có nguồn nước, hơn nữa nhiều người thì sẽ an toàn hơn, vấn đề ăn uống cũng được giải quyết! Chỉ cần qua năm ngày là chúng ta có thể sống sót trở về rồi!” Tôn Tư đề nghị. “Đúng vậy! Trong phim kịnh dị, mấy người đi lẻ đều chết cả, chúng ta vẫn nên tập hợp một chỗ thì hơn!”
Ý kiến của cậu ta nhanh chóng nhận được sự tán thành của những người khác.
“Không được!” Câu nói này của Lữ Thanh đã phá tan ảo tưởng của mọi người. “Như Từ Chân đã nói trước đó, chúng ta đều là tham gia trò chơi, nên nhất định phải tuân thủ quy tắc. Quỷ hồn có quy tắc hạn chế của nó thì chúng ta cũng có, đó chính là tuân theo sự sắp xếp của hướng dẫn viên du lịch! Hiện tại mọi người đều biết bản chất của hướng dẫn viên du lịch là lệ quỷ rồi, việc anh ta giao phòng và chìa khoá cho chúng ta chứng tỏ chúng ta phải tuân thủ quy tắc, hoàn thành chuyến du lịch lần này.”
“Cho nên chúng ta phải trở về phòng của mình, nếu không sẽ bị coi là vi phạm quy tắc! Kết cục cũng chỉ có một con đường chết.” Lữ Thanh thấy sắc mặt mọi người tái đi thì dịu giọng lại: “Tuy nhiên mọi người cũng đừng sợ hãi quá. Buổi tối lúc đi ngủ nhớ đảm bảo trong phòng không có nước là được, đúng 7 giờ ngày mai tập hợp ở nhà ăn. Hiện tại thời gian không còn nhiều, mọi người về phòng nghỉ ngơi trước đi, đến giờ ăn cơm lại tập hợp sau!”
“Vậy sao chúng ta không đợi ở nhà ăn luôn cho rồi? Có vẻ chỗ đó rất an toàn. Tôi... Tôi không muốn trở về phòng đâu.” Hà Tâm Mỹ vô cùng sợ hãi. Vì dù sao Khương Bình cũng đã chết trong phòng! Bây giờ mình còn phải trở về căn phòng kia ở thêm năm ngày, nghĩ đến đó thì mặt cô lập tức cắt không còn giọt máu.
A Khải thấy thế thì vỗ vai Hà Tâm Mỹ, lần này cô không đẩy ra mà để cậu ta an ủi mình: “Nhà ăn đúng là một trong những nơi an toàn hiếm có trong khách sạn, nhưng cũng không có nghĩa là nó an toàn tuyệt đối! Chúng tôi đã tìm hiểu được quy tắc giết người của quỷ hồn, kế tiếp thì phải tiếp tục tuân thủ quy tắc của du khách chúng ta là ‘Nghỉ ngơi’ trong khách sạn. Chúng ta và lệ quỷ trong khách sạn đều là người chơi của trò chơi này, nên phải tuân thủ quy định của nó. Con lệ quỷ hướng dẫn viên du lịch có thể xem như GM (quản lý trò chơi). Nếu cả ngày chúng ta cứ tập hợp ở nhà ăn thì có thể tính là hành vi gian lận, lợi dụng lỗ hổng của trò chơi. Nếu người chơi muốn dựa vào Bug để qua cửa, vậy một khi bị GM phát hiện thì hậu quả... Mọi người hiểu đấy.”Tên này cũng thông minh lắm! Từ Chân kinh ngạc nhìn về phía A Khải. Cái gã đeo kính hội tụ cả nhã nhặn lẫn đáng khinh này cũng có khả năng phân tích không thua gì Lữ Thanh. Trong nhiệm vụ lần này, cậu ta bị biểu hiện xuất sắc của Lữ Thanh hấp dẫn, nhưng không hề chú ý tới A Khải bên cạnh Lữ Thanh cũng là một chàng trai cực kỳ thông minh.
Từ Chân có điều không biết, từ hồi đại học tới giờ Lữ Thanh và A Khải luôn là một đôi bạn thân trong ký túc xá. Hai người đều có thiên phú cực cao trong việc chơi game, còn giành được không ít thành tích xuất sắc trong những cuộc tranh tài Esport, thậm chí còn có đội game chuyên nghiệp mời chào bọn họ. Nhưng do sự phản đối mãnh liệt của người nhà nên A Khải đã bỏ qua cơ hội trở thành tuyển thủ chuyên nghề. Lữ Thanh cũng uyển chuyển từ chối lời mời đó để hướng tới mục tiêu làm một nhân viên công chức bình thường.
Nhờ chơi game mấy năm liền thời đại học, hai người này đã luyện được sự ăn ý và phối hợp cực cao, đồng thời cũng có khả năng quan sát nhạy bén và phân tích cực tốt, nên việc phán đoánvề mối nguy hiểm cũng tương đối chính xác. Trong mắt bọn họ, nhiệm vụ do không gian đưa ra chính là một trò chơi, có điều trò chơi này không giống bình thường, mà là một trò chơi chết chóc, phâir dùng mạng sống để đánh đổi! Nên một khi gameover, thì không thể chơi lại được!
Hai cô gái Hà Tâm Mỹ và Chu Oánh là người sợ hãi nhất, vì bạn của các cô đều đã chết thảm, nhưng do phải tuân thủ quy tắc nên đành ở trong phòng một mình.
“Như vậy đi! Dù sao trong khách sạn này cũng không có ai, tôi kiến nghị sau khi mọi người về phòng thì hãy mở hết cửa phòng ra.” Lữ Thanh đưa ra một ý tưởng khá ổn: “Mọi người cũng biết đấy, một cánh cửa thì không thể phòng được quỷ hồn, đã như vậy thì cứ mở cửa ra luôn, lúc chạy thoát thân hoặc kêu cứu cũng tiện hơn. Chưa kể phòng của chúng ta đều ở sát vách, nên mọi người cũng có thể có thể giúp đỡ lẫn nhau. Thời gian không còn nhiều lắm, mọi người về trước đi, hãy nhớ là nhất định phải kiểm tra nguồn nước trong phòng! Mặc dù không có vòng tay, nhưng vẫn phải cố gắng đừng tiếp xúc với nước. Chúng ta gặp lại lúc 18 giờ ở nhà ăn!”
Sau khi Lữ Thanh gom đủ vòng tay của mọi ngưởi thì đã bỏ hết chúng vào trong đài phun nước ở đại sảnh. Còn vòng tay của ba người họ vẫn ở trong phòng, nên cần phải nhanh chóng trở về để xử lý ngay.
Thấy thời kỳ an toàn sắp hết, mọi người cũng vội vàng đi vào thang máy rời khỏi đại sảnh. Sau khi thang máy đóng cửa không bao lâu, trong đài phun nước đột nhiên có một đôi tay quỷ trắng hếu thò ra!
Khi quay trở lại tầng sáu, mọi người lũ lượt chạy về phòng mình. Tô Bạch đưa Chu Oánh về phòng rồi khuyên giải an ủi cô một hồi, sau đó mới về phòng của mình với tâm trạng lo lắng.
“Tâm Mỹ, chúng tôi đang ở cách vách, nếu xảy ra chuyện gì không ổn thì cô hãy lập tức chạy ra gọi chúng tôi nhé!” A Khải quan tâm dặn dò Hà Tâm Mỹ.
Về đến phòng, hai người nhanh chóng lấy vòng tay trong túi xách ra: “Anh Thanh, anh nói xem nhiệm vụ chỉ đơn giản như vậy thôi sao?” Trong lòng A Khải vẫn còn có phần lo lắng, dáng vẻ tràn đầy tự tin ở trước mặt mọi người trước đó đều là giả vờ. Trực giác nói cho cậu biết, nguy hiểm vẫn còn quanh đây.
“Hôm nay mới là ngày đầu tiên, mà chúng ta đã tìm hiểu được quy tắc. Nhưng tao luôn cảm thấy... vẫn còn có chuyện gì đó sắp xảy ra.” Ý tưởng của Lữ Thanh và A Khải đều giống nhau. Hai người tìm Từ Chân, mỗi người đều cầm vòng tay của mình theo.
“Giờ em nhìn cái vòng tay này chỉ thấy sợ chết khiếp, cảm giác nó giống như một máy định vị GPS. Hay là em ném nó ra xa một chút nhé!?” Đề nghị của A Khải cũng là mong muốn của Từ Chân. Ba người bấm tay nhẩm tính thời gian rồi nhanh chóng đi xuống cầu thang dẫn đến hành lang phòng khách tầng năm, ném vòng tay ở đó. Sau đó cả ba chạy vội về tầng sáu, động tác liền mạch, chỉ mất tầm hơn 10 giây.
“Khách sạn này đúng là đáng sợ!” A Khải vỗ ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Lúc ba người vừa mới mở cửa cầu thang tầng nămthì thấy vô cùng tĩnh lặng, làm nổi bật đèn tường âm u ở hai bên, nhìn có vẻ rợn gáy lắm. Mà con người luôn có nỗi sợ hãi không rõ đối với bóng tối, mặc dù ba tên đàn ông to lớn cùng đi xuống ném vòng tay, nhưng toàn thân vẫn nổi hết cả da gà lên.
“Đúng đấy ông tướng, vừa rồi mày chạy còn nhanh hơn cả gà đấy, chẳng chờ tao gì cả.” Lữ Thanh bắt đầu phàn nàn. “Nhanh cũng thôi đi, lại còn lề mề. Từ Chân, cậu cười cái gì đấy? Lúc vừa rồi ném vòng tay, tôi còn thấy cậu run rẩy như người bệnh Parkinson mầ (*).”
(*) loại bệnh rối loạn vận động
“Cậu mới bị Parkinson ấy! Lần nào gặp phải nguy hiểm cậu chả là người đầu tiên chuồn thẳng!”
“Tôi không chạy thì ngồi chờ chết à?!”
Từ Chân mỉm cười, ở trong hoàn cảnh như vậy mà còn có thể giữ được tinh thần lạc quan. Không thể không thừa nhận, cậu đã bị hai người này ảnh hưởng. Từ sau khi đến không gian, đã rất lâu rồi Từ Chân chưa từng cười vui vẻ từ đáy lòng như thế.
Sau khi trở lại phòng, Lữ Thanh và A Khải bắt đầu kiểm tra vòi nước và vòi hoa sen cả bên trong lẫn bên ngoài phòng. Sau khi vặn chặt vòi nước, do cẩn thận nên hai người lại tìm một ít vải vụn nhét vào trong vòi nước, sau đó bọc ống nước lại thật dày. Tuy không có ích gì, nhưng cũng yên tâm hơn phần nào. Làm xong tất cả mọi việc, họ mở toang cửa phòng tắm ra để thuận tiện quan sát mọi bất thường xảy ra trong đó nếu có.
“Ây, anh Thanh, mấy ngày kế tiếp em không thể đi tắm thật à? Bây giờ đến nước em cũng không dám uống! Nếu muốn đi vệ sinh thì làm sao đây?”
Lúc này Lữ Thanh cũng đau hết cả đầu. “Chuyện nước non cũng chỉ có thể ăn trái cây rau dưa để bổ sung thôi, ăn chút trái cây, giảm xác suất đi vệ sinh. Không tắm mấy ngày cũng không chết được đâu! Trong khách sạn có điều hòa nên không đổ mồ hôi gì nhiều. Hơn nữa, mạng sống quan trọng hay là hình tượng quan trọng?”
“Có mấy cô em xinh đẹp ở đây, hình tượng cũng quan trọng lắm đấy...”
“...”
Tác giả :
Chớ Nói Mộng Hồn Xa