Quy Lam
Chương 2
“Tiểu thư, Tứ công tử của Âu Dương gia lại đến rồi, cô đi xem thử đi.”
“Không đi.”
“Chẳng phải trước đây tiểu thư thích ngài ấy lắm sao?” Thị nữ A Mộng hỏi, “Trước đây ngày nào cũng nhớ ngài ấy mà, tiểu thư làm sao vậy?”
“Không có gì, đi nói với cha một tiếng là ta không muốn đi.” Lễ tiết phức tạp thời cổ thật là rối rắm, thiên kim đại tiểu thư nên có quy tắc thế nào tôi cũng lười tìm hiểu, nhưng qua nhiều lần xuyên không ít nhiều cũng học được một chút, nếu là người chí thân vẫn sẽ nhận ra điểm khác thường. Nếu bị cha mẹ trong nhà phát hiện rồi tưởng là bị yêu ma gì đó nhập thân thì hỏng bét. Vì vậy tôi đành phải cố gắng ít tiếp xúc với người thân trong nhà, còn vị hôn phu gì đó thì thôi đi vậy.
“Tiểu thư, mọi người đều biết lão gia và phu nhân thích Tứ công tử lắm, bây giờ vẫn đang đợi trong đại sảnh đó…”
“A Mộng.” Tôi ngắt lời, cô ấy cũng không nói nữa, tôi ngồi uống mấy hớp trà rồi nói, “Cô lui xuống đi.”
“…Dạ.”
Cửa vừa đóng thì trong phòng yên tĩnh trở lại, tôi vừa ngửi mùi trà nóng hổi vừa nói: “Thượng tiên có việc gì chăng?”
Chung Mặc hiện hình ra từ trong góc, hiển nhiên là bộ dạng vô cùng chán nản sầu oán, ánh mắt lóe lên, “Vậy mà cô cũng nhìn thấy? Lâm Quy Lam, có phải cô bị yêu ma nhập thân rồi không?”
“…”
Tôi nhìn chàng, Chung Mặc trong ký ức chỉ có hai loại biểu hiện, yên lặng và dịu dàng, so ra thì khuôn mặt biểu hiện sinh động của Chung Mặc trước mắt hoàn toàn khác biệt với bốn trăm năm sau.
“Nghe nói đại tiểu thư của Lâm phủ An Hưng hiền lương thục đức, phẩm hạnh đoan trang, khí chất bất phàm, trăm nghe không bằng một thấy, hình như hoàn toàn khác với lời đồn.” Chung Mặc sờ cằm, đến ngồi trước mặt tôi, “Ta nói này, so với các tiểu tiên nga trên trời thì cô quả thật không đẹp chút nào.”
“…” Tôi uống trà.
“Kiếp sau của cô chính là tình kiếp của ta, ta cũng có chút hứng thú nên đến chỗ Nguyệt lão tra xem, phát hiện cô trông thế này, haiz, thật thương cảm, hiếm khi trở lại làm người phàm lại phải ở cùng với nữ nhân tư sắc bình thường như cô thế này, ta sẽ mù mắt mất thôi.”
“…” Tôi tiếp tục uống trà.
“À, không biết Âu Dương tứ công tử kia giở khăn che đầu nhìn thấy cô sẽ có phản ứng thế nào nhỉ…” Chung Mặc tiếp tục than ngắn thở dài.
Tôi im lặng uống hết trà, gọi A Mộng ngoài cửa pha thêm một bình trà nóng, A Mộng không nhìn thấy Chung Mặc nên vẫn đưa vào, tôi cảm ơn rồi lại bảo cô ấy ra ngoài.
“Ê, nữ nhân này, nói chuyện đi chứ.”
Tôi im lặng nhấc bình trà, tưới lên cánh tay đang gác trên trà kỷ* của chàng, núi cao nước chảy, thế gian không còn gì thảm hơn.
*Trà kỷ: bàn uống trà
Chung Mặc sắc mặt đủ màu vừa nhảy nhổm lên kêu lớn, vừa dùng tiên thuật trị liệu tay mình, tôi nhìn ra cửa sổ nói: “Tây hồ Long tĩnh thượng hạng đó, đừng lãng phí.”
“Lâm Quy Lam đáng chết này!”
“Có đây.”
“Ta là thần tiên đó! Chống đối với thần tiên có biết kết cuộc thế nào không, sẽ bị trời phạt đó!”
“…Ồ.”
Thật ra nếu có thể khiến chàng sống được thì tôi có thế nào cũng không sao.
“Phàm nhân các người không ai sợ thần tiên hết sao?” Chàng vẫn vô cùng tức giận.
“Ngài nghe ai nói vậy? Lão thần tiên trên trời hay là thoại bản*?” Tôi tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, “Thoại bản của người phàm chúng tôi nói là thần tiên khí khái bất phàm thoát tục chứ đâu có như ngài.”
*Thoại bản: tiểu thuyết thời xưa, nguyên văn là “Thoại sớ”, mình chôm từ “Thoại bản” này trong truyện “Tam Sinh, vong xuyên bất tử” vì thấy nó hay hơn ^^
Chung Mặc bốn trăm năm sống giữa loài người, Chung Mặc vì tôi mà sống như người phàm, Chung Mặc tóc ngắn mặc áo sơ mi, Chung Mặc biết nấu cơm dọn dẹp nhà cửa cho tôi, Chung Mặc đi họp phụ huynh cho tôi, rõ ràng đã hòa nhập vào cuộc sống của con người nhưng vẫn mang cảm giác phiêu diêu đạm mạc. Lời nói xa cách khách sáo, ánh mắt điềm nhiên, tôi biết, chỉ có đối với tôi chàng mới nở nụ cười, sự độc quyền này khiến tôi vô cùng thích thú.
Tôi không kìm được mà thu lại ánh mắt quay sang nhìn chàng, chàng bây giờ và chàng trong tương lai có gương mặt giống hệt nhau, “Ê.”
“Nữ nhân chết tiệt, không phải Ê, là Chung Mặc thượng tiên.” Chung Mặc trừng tôi, giống như một thiếu niên.
“Ồ, à, Chung Mặc thượng tiên đến đây có việc gì không? Chẳng phải muốn tìm Nguyệt lão sửa đổi nhân duyên sao, mau đi sửa đi.”
“Lâm Quy Lam!” Chung Mặc hét cả tên lẫn họ của tôi, “Kết duyên với thần tiên là phúc phận của phàm nhân các người đó!”
“Ha ha, phải phải, phúc phận phúc phận.” Tôi phẩy phẩy tay, “Tôi muốn nghỉ ngơi, ngài cũng về trời nghỉ ngơi đi Chung Mặc thượng tiên, chuyện kiếp sau thì kiếp sau hẵng tính nhé.”
“Không đi.”
“Chẳng phải trước đây tiểu thư thích ngài ấy lắm sao?” Thị nữ A Mộng hỏi, “Trước đây ngày nào cũng nhớ ngài ấy mà, tiểu thư làm sao vậy?”
“Không có gì, đi nói với cha một tiếng là ta không muốn đi.” Lễ tiết phức tạp thời cổ thật là rối rắm, thiên kim đại tiểu thư nên có quy tắc thế nào tôi cũng lười tìm hiểu, nhưng qua nhiều lần xuyên không ít nhiều cũng học được một chút, nếu là người chí thân vẫn sẽ nhận ra điểm khác thường. Nếu bị cha mẹ trong nhà phát hiện rồi tưởng là bị yêu ma gì đó nhập thân thì hỏng bét. Vì vậy tôi đành phải cố gắng ít tiếp xúc với người thân trong nhà, còn vị hôn phu gì đó thì thôi đi vậy.
“Tiểu thư, mọi người đều biết lão gia và phu nhân thích Tứ công tử lắm, bây giờ vẫn đang đợi trong đại sảnh đó…”
“A Mộng.” Tôi ngắt lời, cô ấy cũng không nói nữa, tôi ngồi uống mấy hớp trà rồi nói, “Cô lui xuống đi.”
“…Dạ.”
Cửa vừa đóng thì trong phòng yên tĩnh trở lại, tôi vừa ngửi mùi trà nóng hổi vừa nói: “Thượng tiên có việc gì chăng?”
Chung Mặc hiện hình ra từ trong góc, hiển nhiên là bộ dạng vô cùng chán nản sầu oán, ánh mắt lóe lên, “Vậy mà cô cũng nhìn thấy? Lâm Quy Lam, có phải cô bị yêu ma nhập thân rồi không?”
“…”
Tôi nhìn chàng, Chung Mặc trong ký ức chỉ có hai loại biểu hiện, yên lặng và dịu dàng, so ra thì khuôn mặt biểu hiện sinh động của Chung Mặc trước mắt hoàn toàn khác biệt với bốn trăm năm sau.
“Nghe nói đại tiểu thư của Lâm phủ An Hưng hiền lương thục đức, phẩm hạnh đoan trang, khí chất bất phàm, trăm nghe không bằng một thấy, hình như hoàn toàn khác với lời đồn.” Chung Mặc sờ cằm, đến ngồi trước mặt tôi, “Ta nói này, so với các tiểu tiên nga trên trời thì cô quả thật không đẹp chút nào.”
“…” Tôi uống trà.
“Kiếp sau của cô chính là tình kiếp của ta, ta cũng có chút hứng thú nên đến chỗ Nguyệt lão tra xem, phát hiện cô trông thế này, haiz, thật thương cảm, hiếm khi trở lại làm người phàm lại phải ở cùng với nữ nhân tư sắc bình thường như cô thế này, ta sẽ mù mắt mất thôi.”
“…” Tôi tiếp tục uống trà.
“À, không biết Âu Dương tứ công tử kia giở khăn che đầu nhìn thấy cô sẽ có phản ứng thế nào nhỉ…” Chung Mặc tiếp tục than ngắn thở dài.
Tôi im lặng uống hết trà, gọi A Mộng ngoài cửa pha thêm một bình trà nóng, A Mộng không nhìn thấy Chung Mặc nên vẫn đưa vào, tôi cảm ơn rồi lại bảo cô ấy ra ngoài.
“Ê, nữ nhân này, nói chuyện đi chứ.”
Tôi im lặng nhấc bình trà, tưới lên cánh tay đang gác trên trà kỷ* của chàng, núi cao nước chảy, thế gian không còn gì thảm hơn.
*Trà kỷ: bàn uống trà
Chung Mặc sắc mặt đủ màu vừa nhảy nhổm lên kêu lớn, vừa dùng tiên thuật trị liệu tay mình, tôi nhìn ra cửa sổ nói: “Tây hồ Long tĩnh thượng hạng đó, đừng lãng phí.”
“Lâm Quy Lam đáng chết này!”
“Có đây.”
“Ta là thần tiên đó! Chống đối với thần tiên có biết kết cuộc thế nào không, sẽ bị trời phạt đó!”
“…Ồ.”
Thật ra nếu có thể khiến chàng sống được thì tôi có thế nào cũng không sao.
“Phàm nhân các người không ai sợ thần tiên hết sao?” Chàng vẫn vô cùng tức giận.
“Ngài nghe ai nói vậy? Lão thần tiên trên trời hay là thoại bản*?” Tôi tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, “Thoại bản của người phàm chúng tôi nói là thần tiên khí khái bất phàm thoát tục chứ đâu có như ngài.”
*Thoại bản: tiểu thuyết thời xưa, nguyên văn là “Thoại sớ”, mình chôm từ “Thoại bản” này trong truyện “Tam Sinh, vong xuyên bất tử” vì thấy nó hay hơn ^^
Chung Mặc bốn trăm năm sống giữa loài người, Chung Mặc vì tôi mà sống như người phàm, Chung Mặc tóc ngắn mặc áo sơ mi, Chung Mặc biết nấu cơm dọn dẹp nhà cửa cho tôi, Chung Mặc đi họp phụ huynh cho tôi, rõ ràng đã hòa nhập vào cuộc sống của con người nhưng vẫn mang cảm giác phiêu diêu đạm mạc. Lời nói xa cách khách sáo, ánh mắt điềm nhiên, tôi biết, chỉ có đối với tôi chàng mới nở nụ cười, sự độc quyền này khiến tôi vô cùng thích thú.
Tôi không kìm được mà thu lại ánh mắt quay sang nhìn chàng, chàng bây giờ và chàng trong tương lai có gương mặt giống hệt nhau, “Ê.”
“Nữ nhân chết tiệt, không phải Ê, là Chung Mặc thượng tiên.” Chung Mặc trừng tôi, giống như một thiếu niên.
“Ồ, à, Chung Mặc thượng tiên đến đây có việc gì không? Chẳng phải muốn tìm Nguyệt lão sửa đổi nhân duyên sao, mau đi sửa đi.”
“Lâm Quy Lam!” Chung Mặc hét cả tên lẫn họ của tôi, “Kết duyên với thần tiên là phúc phận của phàm nhân các người đó!”
“Ha ha, phải phải, phúc phận phúc phận.” Tôi phẩy phẩy tay, “Tôi muốn nghỉ ngơi, ngài cũng về trời nghỉ ngơi đi Chung Mặc thượng tiên, chuyện kiếp sau thì kiếp sau hẵng tính nhé.”
Tác giả :
Thiên Lý Hành Ca