Quỷ Huynh
Chương 38
Kết hôn ngày hôm sau, Ngụy Hà cùng Lưu Khả nói muốn dọn về nhà mới, dì Ba đáp ứng,chính là khi Ngụy Hà đi lộ ra vẻ mặt luyến tiếc.
Ngụy Hà có chút buồn cười nói “Dì Ba, con có phải một đi không trở lại đâu,dì đừng như vậy, con sẽ thường xuyên về thăm dì.”
Xe chạy qua một con phố, Ngụy Hà mới phân phó tài xế chuyển hướng, vòng qua đường khác.
_”A Hà, anh như vậy…Thật sự không sao chứ?” Lưu Khả bất an nhìn Ngụy Hà
Ngụy Hà thở dài “Cô cứ nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần rồi? Tôi nói không có việc gì là không có việc gì,cô yên tâm,sau khi cô đi tôi sẽ nói là cô nhóc như cô chịu không nổi khổ sở nên chạy theo người khác rồi. Dì Ba nhất định sẽ không trách tôi.”
Nghe Ngụy Hà nói xong, Lưu Khả liền nở nụ cười.
Đi tới một con hẻm nhỏ vắng người liền ngừng lại,một người đàn ông đứng dưới tàng cây cách đó không xa,thấy xe dừng lập tức vội vã chạy đến.
Lưu Khả mở cửa xe chạy về phía anh ta.
Ngụy Hà nhìn cảnh trước mắt cười cười,sau đó bảo lái xe quay đầu trở về.
Kỳ thật, cậu cũng không kết hôn với Lưu Khả. Trong lòng Lưu Khả sớm đã có chủ,đối phương là một thằng nhóc không tiền không có gia thế, hai người ở bên nhau không bao lâu thì Lưu Khả mang thai. Cha mẹ Lưu Khả biết được chuyện này liền giận dữ,kiên quyết không đồng ý cho hai người họ ở bên nhau,thậm chí còn bắt nhốt Lưu Khả trong phòng, vì khiến Lưu Khả nản lòng thoái chí,cho nên tìm trăm phương ngàn kế bắt cô đi coi mắt.
Tuy nói gia cảnh Lưu Khả tốt,nhưng dù sao đã mang thai,việc này nếu truyền ra ngoài sợ là không ai lấy,nhưng tùy tiện gả con gái của mình đi thì không cha mẹ nào muốn.
Vừa lúc đụng phải Ngụy Hà,lúc trước hoàn cảnh nhà Ngụy Hà xem như số một số hai,tuy nay không bằng xưa, nhưng tốt xấu vẫn có điều kiện hơn một thằng nhóc nhà nghèo.
Ngày Ngụy Hà gặp Lưu Khả,Lưu Khả đột nhiên bắt tay quỳ xuống trước mặt Ngụy Hà,kể lại toàn bộ tiền căn hậu quả cho Ngụy Hà nghe,cô nói cô cùng Sở Văn thật lòng yêu nhau,cầu xin Ngụy Hà ra tay giúp mình.
Lúc ấy, Ngụy Hà rất hoảng sợ,nhưng có thể vì nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Lưu Khả, liền gật đầu đồng ý.
Do đó, sẽ có một màn này.
****
Trên đường về nhà, không biết bị trục trặc gì mà động cơ không thể hoạt động,Ngụy Hà cũng không vội,liền tự mình đi trước.
Lang thang không bao lâu,bầu trời mênh mông lất phất mưa phùn, Ngụy Hà không để ý, dù sao mưa không lớn, cứ đi như vậy cũng không sao.
Xui xẻo là, thế mưa càng lúc càng lớn,Ngụy Hà bất đắc dĩ tìm một mái hiên trú mưa.
Cơn mưa dai dẳng không ngừng, không khí âm u, nói không nên lời áp lực.
Ngụy Hà khịt khịt mũi,gần đây thời tiết chuyển lạnh,dường như bị cảm,luôn chảy nước mũi.
_”Khụ khụ…” Bên cạnh vang lên tiếng ho nặng nề
Ngụy Hà vô tình nhìn thoáng qua
Cậu choáng váng…
Người nọ đang che miệng ho khan,một lát sau liền thả tay xuống,tựa hồ chú ý tới ánh mắt của Ngụy Hà, chợt quay đầu lại.
Thật sự rất giống…
Ngụy Hà ngơ ngác nhìn
Giống nhất là đôi mắt,hẹp dài hẹp dài,bởi vì ho khan mà khóe mắt phiếm hồng,quyến rũ động lòng người,chiếc mũi cao thẳng,so với Ngụy Thư có chút chênh lệch, cánh môi rất mỏng,nhưng đỏ tươi.
Làn da người nọ trắng nõn,chính là không tái nhợt như Ngụy Thư.
Ngụy Hà ngẩn ngơ không thể nói rõ cảm xúc trong lòng, chỉ lăng lăng nhìn người nọ.
_”Thật trùng hợp.” Người nọ đột nhiên mở miệng, thanh âm ôn nhu thanh tú.
Ngụy Hà lúc này mới hồi thần, cúi đầu rất thấp, trong mắt một mảnh mơ hồ.
Không phải anh ấy…
_”Tính tới hôm nay, chúng ta đã gặp nhau ba lần rồi.” Người nọ tựa hồ đi tới, đứng bên cạnh Ngụy Hà
Gặp Ngụy Hà không nói lời nào cũng không cảm thấy xấu hổ, “Hôm qua cũng thấy cậu,cậu kết hôn sao?”
Thời điểm hỏi câu đó, Ngụy Hà không biết bản thân có nghe lầm hay không,thế nhưng cảm thấy có chút lãnh ý.
_Vâng. Anh làm gì trong này?
Một giọt nước mắt rơi xuống mặt đất, lập tức biến mất.
Ngụy Hà vươn tay xoa xoa hai mắt.
_”Tôi đang đợi người.” Người nọ đáp
Ngụy Hà đột nhiên không biết nên nói gì,đành cúi đầu nhìn mũi giày trầm mặc.
_”Người kia vẫn chậm chạp không đến,nên tôi chỉ có thể tự mình đi tìm.” Người nọ bổ sung
Trong lòng hiếu kỳ, Ngụy Hà nhịn không được ngẩng đầu lên,lập tức đập vào mắt người nọ.
Ngụy Hà từng khen đôi mắt đẹp của Ngụy Thư. Đôi mắt đó là đôi mắt đẹp nhất trên thế giới này,hiện tại lại có người sở hữu đôi mắt không kém gì Ngụy Thư.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, đã bị câu mất hồn.
_”Nhưng sợ là người kia không còn nhận ra tôi.” Người nọ bình tĩnh nhìn Ngụy Hà
Ngụy Hà có chút buồn cười nói “Dì Ba, con có phải một đi không trở lại đâu,dì đừng như vậy, con sẽ thường xuyên về thăm dì.”
Xe chạy qua một con phố, Ngụy Hà mới phân phó tài xế chuyển hướng, vòng qua đường khác.
_”A Hà, anh như vậy…Thật sự không sao chứ?” Lưu Khả bất an nhìn Ngụy Hà
Ngụy Hà thở dài “Cô cứ nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần rồi? Tôi nói không có việc gì là không có việc gì,cô yên tâm,sau khi cô đi tôi sẽ nói là cô nhóc như cô chịu không nổi khổ sở nên chạy theo người khác rồi. Dì Ba nhất định sẽ không trách tôi.”
Nghe Ngụy Hà nói xong, Lưu Khả liền nở nụ cười.
Đi tới một con hẻm nhỏ vắng người liền ngừng lại,một người đàn ông đứng dưới tàng cây cách đó không xa,thấy xe dừng lập tức vội vã chạy đến.
Lưu Khả mở cửa xe chạy về phía anh ta.
Ngụy Hà nhìn cảnh trước mắt cười cười,sau đó bảo lái xe quay đầu trở về.
Kỳ thật, cậu cũng không kết hôn với Lưu Khả. Trong lòng Lưu Khả sớm đã có chủ,đối phương là một thằng nhóc không tiền không có gia thế, hai người ở bên nhau không bao lâu thì Lưu Khả mang thai. Cha mẹ Lưu Khả biết được chuyện này liền giận dữ,kiên quyết không đồng ý cho hai người họ ở bên nhau,thậm chí còn bắt nhốt Lưu Khả trong phòng, vì khiến Lưu Khả nản lòng thoái chí,cho nên tìm trăm phương ngàn kế bắt cô đi coi mắt.
Tuy nói gia cảnh Lưu Khả tốt,nhưng dù sao đã mang thai,việc này nếu truyền ra ngoài sợ là không ai lấy,nhưng tùy tiện gả con gái của mình đi thì không cha mẹ nào muốn.
Vừa lúc đụng phải Ngụy Hà,lúc trước hoàn cảnh nhà Ngụy Hà xem như số một số hai,tuy nay không bằng xưa, nhưng tốt xấu vẫn có điều kiện hơn một thằng nhóc nhà nghèo.
Ngày Ngụy Hà gặp Lưu Khả,Lưu Khả đột nhiên bắt tay quỳ xuống trước mặt Ngụy Hà,kể lại toàn bộ tiền căn hậu quả cho Ngụy Hà nghe,cô nói cô cùng Sở Văn thật lòng yêu nhau,cầu xin Ngụy Hà ra tay giúp mình.
Lúc ấy, Ngụy Hà rất hoảng sợ,nhưng có thể vì nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Lưu Khả, liền gật đầu đồng ý.
Do đó, sẽ có một màn này.
****
Trên đường về nhà, không biết bị trục trặc gì mà động cơ không thể hoạt động,Ngụy Hà cũng không vội,liền tự mình đi trước.
Lang thang không bao lâu,bầu trời mênh mông lất phất mưa phùn, Ngụy Hà không để ý, dù sao mưa không lớn, cứ đi như vậy cũng không sao.
Xui xẻo là, thế mưa càng lúc càng lớn,Ngụy Hà bất đắc dĩ tìm một mái hiên trú mưa.
Cơn mưa dai dẳng không ngừng, không khí âm u, nói không nên lời áp lực.
Ngụy Hà khịt khịt mũi,gần đây thời tiết chuyển lạnh,dường như bị cảm,luôn chảy nước mũi.
_”Khụ khụ…” Bên cạnh vang lên tiếng ho nặng nề
Ngụy Hà vô tình nhìn thoáng qua
Cậu choáng váng…
Người nọ đang che miệng ho khan,một lát sau liền thả tay xuống,tựa hồ chú ý tới ánh mắt của Ngụy Hà, chợt quay đầu lại.
Thật sự rất giống…
Ngụy Hà ngơ ngác nhìn
Giống nhất là đôi mắt,hẹp dài hẹp dài,bởi vì ho khan mà khóe mắt phiếm hồng,quyến rũ động lòng người,chiếc mũi cao thẳng,so với Ngụy Thư có chút chênh lệch, cánh môi rất mỏng,nhưng đỏ tươi.
Làn da người nọ trắng nõn,chính là không tái nhợt như Ngụy Thư.
Ngụy Hà ngẩn ngơ không thể nói rõ cảm xúc trong lòng, chỉ lăng lăng nhìn người nọ.
_”Thật trùng hợp.” Người nọ đột nhiên mở miệng, thanh âm ôn nhu thanh tú.
Ngụy Hà lúc này mới hồi thần, cúi đầu rất thấp, trong mắt một mảnh mơ hồ.
Không phải anh ấy…
_”Tính tới hôm nay, chúng ta đã gặp nhau ba lần rồi.” Người nọ tựa hồ đi tới, đứng bên cạnh Ngụy Hà
Gặp Ngụy Hà không nói lời nào cũng không cảm thấy xấu hổ, “Hôm qua cũng thấy cậu,cậu kết hôn sao?”
Thời điểm hỏi câu đó, Ngụy Hà không biết bản thân có nghe lầm hay không,thế nhưng cảm thấy có chút lãnh ý.
_Vâng. Anh làm gì trong này?
Một giọt nước mắt rơi xuống mặt đất, lập tức biến mất.
Ngụy Hà vươn tay xoa xoa hai mắt.
_”Tôi đang đợi người.” Người nọ đáp
Ngụy Hà đột nhiên không biết nên nói gì,đành cúi đầu nhìn mũi giày trầm mặc.
_”Người kia vẫn chậm chạp không đến,nên tôi chỉ có thể tự mình đi tìm.” Người nọ bổ sung
Trong lòng hiếu kỳ, Ngụy Hà nhịn không được ngẩng đầu lên,lập tức đập vào mắt người nọ.
Ngụy Hà từng khen đôi mắt đẹp của Ngụy Thư. Đôi mắt đó là đôi mắt đẹp nhất trên thế giới này,hiện tại lại có người sở hữu đôi mắt không kém gì Ngụy Thư.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, đã bị câu mất hồn.
_”Nhưng sợ là người kia không còn nhận ra tôi.” Người nọ bình tĩnh nhìn Ngụy Hà
Tác giả :
Tạm Đao Gia Môn