Quy hồn - Tuyệt Ca
Chương 175 Chương 175
Chủ nhà cho người đem mâm tế tam sinh đưa vào sân, hắn phấn khởi đi vào nhà, đợi đến khi tiến vào phòng khách liền nhìn thấy Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy đang ngồi trên sofa, không khỏi kinh ngạc ngẩn người, biểu tình trên mặt có chút cổ quái.
Du Thanh Vi liếc nhìn chủ nhà rồi nhìn ra sân, mấy người công nhân đang nâng một con trâu khỏe mạnh xuống xe.
Nàng kinh ngạc nhìn tay chủ nhà, nghĩ thầm: "Ông cũng chịu chi thiệt." Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hôm qua ông ta còn có thể chi hẳn 200 ngàn tiền phí cố vấn, vậy thì chi thêm một khoản mua mâm tế tam sinh cũng không là gì.
Trâu khỏe, heo mập, dê béo, ba vật chính của mâm tế tam sinh được đưa vào trong sân, công nhân tiếp tục khiêng vào một cái bàn thờ lớn.
Bàn thờ dùng để bày mâm tế tam sinh không phải muốn dùng loại nào là dùng, nếu dùng bàn thờ chất lượng không tốt, một khi đặt heo, trâu và dê sống lên thì trọng lượng quá nặng sẽ làm gãy chân bàn ngay.
Còn có thêm mười mấy cái rương chứa nhang đèn, giấy tiền vàng bạc tiếp tục được đưa vào trong sân.
Quỷ Quốc nữ vương thấy nhiều tế phẩm như vậy, ánh mắt nhìn tay chủ nhà lập tức tràn ngập hiền từ, nàng ta hướng chủ nhà vẫy vẫy tay, nói: "Ái khanh, lại đây."
Du Thanh Vi bị hai chữ "ái khanh" thân thiết quá độ của Quỷ Quốc nữ vương làm cho nổi da gà toàn thân.
Lộ Vô Quy nói: "Hạ Nhan Hi tới."
Du Thanh Vi chưa thấy bóng dáng của Hạ Nhan Hi ở đâu, hoài nghi nhìn Lộ Vô Quy, tiếp đó liền thấy Hạ Nhan Hi từ cổng lớn bước đi vào.
Hạ Nhan Hi cách cửa kính nhìn thấy Du Thanh Vi đang ngồi trong phòng khách, nàng hướng Du Thanh Vi vẫy vẫy tay rồi bước nhanh vào nhà.
Nàng đi đến cửa thì thấy bốn phía đứng đầy người mặc áo hoodie đen trùm mũ che đầu, sau đó đem tầm mắt dừng lại trên người người phụ nữ lạ mặt đang dùng ánh mắt như đang nhìn tình nhân nhìn tay chủ nhà.
Người phụ nữ này phá lệ xinh đẹp, thân thể cao gầy, lưng thẳng ngực nở mông đầy, từ đầu đến chân đều hiển lộ ra khí chất trương dương.
Quỷ Quốc nữ vương bắt chéo chân ngồi trên sofa, dài giọng nói với chủ nhà: "Ái khanh, căn nhà này của ngươi chắc cũng hơn bảy, tám năm không có người ở rồi nhỉ?"
Hạ Nhan Hi nhìn Quỷ Quốc nữ vương từ đầu đến chân một lần nữa.
Chủ nhà nói: "Căn nhà này tôi mới mua hai năm trước, dùng để đầu tư." Vẻ mặt hắn đáng thương vô cùng: "Tôi đập nồi bán sắt mới đủ tiền mua một căn biệt thự như vậy, còn thiếu nợ ngân hàng chưa trả xong nữa." Hắn ta chỉ tay về phía Du Thanh Vi nói tiếp: "Cô ấy nói, nếu tôi cung phụng cho ngài một mâm tế tam sinh, ngài sẽ trả nhà lại cho tôi."
Du Thanh Vi tức khắc có loại cảm xúc muốn hỏi thăm tổ tông của tay chủ nhà.
Quỷ Quốc nữ vương sâu kín liếc nhìn Du Thanh Vi, cười như không cười đáp: "Không nghe nói qua thỉnh thần dễ tiễn thần khó sao?"
Chủ nhà giật mình, hỏi: "Có ý tứ gì?"
Du Thanh Vi cười lạnh: "Ông tặng lễ tư thế không đúng nha." Tay chủ nhà này muốn kéo nàng xuống nước, cũng không biết nhìn thử xem đây là trường hợp gì.
Nàng quay sang hỏi Hạ Nhan Hi: "Lúc ông ta đến mua mâm tế tam sinh, không thuận tiện ở chỗ chị hỏi thăm tình huống và công việc của chúng ta sao?"
Hạ Nhan Hi nhìn ra sự tình có vẻ không đúng lắm, nàng đáp: "Ông ấy nói là em giới thiệu tới, muốn mua mâm tế tam sinh quy cách tối cao nhất.
Bởi vì là em giới thiệu cho nên quản sự mới hỏi thăm nhiều mấy câu, nghe nói là đưa đồ tới nhà bên cạnh em, cảm thấy sự tình không đúng nên vội vàng thông báo cho tôi."
Chủ nhà thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói với Du Thanh Vi: "Các người móc nối với nhau tính lừa gạt tôi hả?"
Hạ Nhan Hi kinh ngạc nhìn tay chủ nhà.
Du Thanh Vi lạnh lùng liếc hắn ta, nàng lười phản ứng, chỉ đứng dậy nói với Quỷ Quốc nữ vương: "Nữ vương bệ hạ, ngày khác tôi lại đến bái phỏng." rồi kêu Lộ Vô Quy và Hạ Nhan Hi đi về nhà với mình.
Chủ nhà cả giận mắng: "Đứng lại! Các người giỡn mặt với tôi phải không? Nghĩ rằng họ Vương tôi đây dễ khi dễ hả?"
Lộ Vô Quy thấy tay chủ nhà làm khó dễ Du Thanh Vi, tức khắc không vui.
Cô nói: "Ông đã đạp một chân vào Quỷ Môn Quan, nửa cái mạng cũng sắp không còn, Du Thanh Vi tốt bụng chỉ cho ông một con đường sống mà ông lại nói Du Thanh Vi muốn hại ông, ông nếu là chết rồi thì chỉ có thể tự trách chính mình thôi."
Du Thanh Vi kinh ngạc nhìn Lộ Vô Quy rồi nhìn lại tay chủ nhà, nàng có chút không hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Lộ Vô Quy.
Chỉ là nhà bị chiếm mà thôi, như thế nào lại liên quan đến mạng người vậy kìa?
Lộ Vô Quy thấy Du Thanh Vi khó hiểu nên giải thích: "Chị xem dương hỏa và âm khí trên người ông ta thì biết."
Du Thanh Vi ngưng khí vào hai tròng mắt rồi nhìn tay chủ nhà, dương hỏa trên hai vai của hắn ta chỉ còn le lói một chút, toàn thân bị một tầng âm khí bao phủ.
Bởi vì hôm nay thời tiết không tốt, có sương mù giăng đầy nên nàng nghĩ rằng ánh sáng trong phòng hơi tối là do sương mù gây nên, không để ở trong lòng.
Hiện giờ nhìn kỹ mới phát hiện âm khí trong nhà rất nặng, quỷ khí lành lạnh.
Lấy Quỷ Quốc nữ vương cầm đầu cùng với đám tùy tùng đến từ Quỷ Quốc này, mỗi "người" tựa như một cái máy phát âm khí và quỷ khí di động, mỗi "người" đều phóng thích âm khí và quỷ khí ra ngoài.
Tay chủ nhà ở nơi âm khí nặng nề này tuy không bao lâu, nhưng dương hỏa trên người hắn đã giống như ngọn nến bị sương mù ẩm ướt đè nặng, tùy thời có thể tắt đi.
Nàng bỗng nhiên nghĩ đến người trong nghề như các nàng, bởi vì thường xuyên giao tiếp với quỷ vật nên phúc trạch đều bị ảnh hưởng, đừng nói chi tới một người bình thường đi tiếp xúc với ngàn năm đại quỷ, đó là sẽ mất mạng a.
Nếu bọn họ tiếp xúc với đại quỷ tu đạo nhang đèn, được cung phụng hằng năm như Lộ Vô Quy, có nhang đèn dương gian bảo hộ thì sẽ không sao.
Nhưng những đại quỷ tới từ Quỷ Quốc này, có thể nói bọn họ giống như dã quỷ mới từ địa giới Âm Phủ chui ra, âm khí và quỷ khí trên người cực kỳ nặng, đây là thứ mà người sống ở dương gian địa giới không thể tới gần.
Tay chủ nhà này vì nhà ở mà dây dưa với đám đại quỷ của Quỷ Quốc không thôi, mạng của hắn ta chắc cũng chỉ còn giữ lại được mấy ngày.
Nếu chủ nhà là một người dễ nói chuyện thì nàng còn có thể chỉ điểm cho hắn một chút, cứu hắn một mạng.
Nhưng tay chủ nhà này rõ ràng xem nàng như ác nhân, nàng làm cái gì hắn cũng cảm thấy là nàng đang muốn lừa nhà gạt tiền của hắn.
Hạ Nhan Hi thấy biểu tình trầm trọng và có chút do dự của Du Thanh Vi, nàng vội vàng châm bùa mở mắt âm dương, đợi đến khi tập trung nhìn kỹ liền khiếp sợ không thôi.
Nàng nhanh chóng lấy ra hai lá bùa tụ dương dán lên người mình.
Du Thanh Vi không làm được chuyện mặc kệ trơ mắt nhìn người khác chết trước mặt mình, nàng nói với tay chủ nhà: "Ông đi tìm một thầy Âm Dương có đạo hạnh cao thâm đến thương lượng giải quyết chuyện này đi.
Còn bản thân ông đừng nên tới đây nữa, coi chừng đem mệnh ném ở đây."
Chủ nhà tức giận mắng to: "Ông đây đã tốn hết 300 ngàn, bây giờ lại kêu ông đây đi mời người khác là sao?"
Du Thanh Vi tức khắc bùng nổ.
Nàng thu là phí cố vấn, cũng không phải thu phí thay hắn giải quyết cục diện rối rắm này.
Tay chủ nhà này chỉ trả tiền phí cố vấn mà muốn nàng giải quyết mọi chuyện thay hắn sao? Ha hả! Nàng tức giận nói: "Được, 300 ngàn đúng không, tôi cho ông! Tiền mâm tế tam sinh kia cứ tính cho tôi, phí cố vấn ngày hôm qua tôi cũng trả lại cho ông!" Nàng nói xong lập tức lấy di động ra gọi điện thoại cho kế toán, kêu kế toán chuyển khoản lại số tiền phí cố vấn hôm qua cho tay chủ nhà.
Nàng cúp điện thoại xong nói với hắn ta: "Mâm tế tam sinh mà ông mua không tới giá 100 ngàn, nhưng tôi trả chẵn cho ông, tiền dư coi như tôi bố thí."
Chủ nhà sắc mặt bất thiện hỏi: "Cô có ý gì hả? Cô tìm người tính lừa nhà ở của tôi, tưởng như vậy là xong việc à?"
Du Thanh Vi nghe tay chủ nhà nói như vậy, không khỏi nóng máu.
Nàng cả giận nói: "Lúc trước tôi muốn mua nhà của ông, ông lại không bán.
Tôi sợ nhà của ông xảy ra chuyện nên trấn bùa cho ông, ông lại thiếu chút nữa đánh tới cửa làm tôi phải tháo bùa đi.
Ông còn để nhà ở trống không, không chịu xử lý, tùy ý những cái đó âm hồn quỷ vật ra ra vào vào, hiện tại xảy ra chuyện lại nói tôi muốn lừa nhà của ông?" Nàng lạnh lùng nói tiếp: "200 ngàn tiền phí cố vấn, tôi trả lại cho ông, còn thêm cho ông 100 ngàn nữa, ông đi về tìm một người làm trong nghề Âm Dương hỏi rõ ràng đây là chuyện gì đi!" Nàng nói xong không thèm để ý tới tay chủ nhà nữa, quay đầu rời đi.
Hạ Nhan Hi nhìn thấy Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy đi rồi, vội vàng chạy theo hai người các nàng, nhanh chóng rời đi căn nhà tràn đầy ngàn năm đại quỷ.
Chủ nhà sắc mặt biến đổi liên tục, sau đó cũng xoay người ra về.
Du Thanh Vi nén một bụng lửa giận đi về nhà mình.
Có một cái hàng xóm như vậy, nàng cũng thật là vất vả.
Buổi sáng hơn mười giờ, Du Thanh Vi đang ngủ ngon lành thì đột nhiên nghe thấy tiếng rung chuông, tựa hồ như có người đang làm phép.
Nàng không biết là ai mà giữa ban ngày ban mặt lại đi rung chuông chiêu hồn, nhưng rung chuông lại không kêu tên, làm cho tiếng chuông kia như đang phang thẳng vào trong đầu nàng, ồn ào tới mức nàng không ngủ tiếp được nữa.
Nàng bực bội đứng dậy, bọc một tấm chăn mỏng đi ra ban công nhìn thử, trước cổng nhà kế bên có người đang bày pháp đàn, một tay đạo sĩ trung niên mặc đạo bào đang nhảy múa lắc chuông chiêu hồn như bị động kinh!
Du Thanh Vi nhìn bộ pháp không có chút kết cấu nào của tay đạo sĩ, miệng nhép nhép không biết đang niệm cái gì, cái chuông kia, ban ngày rung thì quấy nhiễu dân chúng, ban đêm rung thì chắc chắn chiêu quỷ đến.
Nàng lại nhìn pháp đàn chiêu hồn của hắn ta, bên trên bày bừa lung tung rối loạn, nhìn là biết ngay lừa đảo.
Cách tay đạo sĩ kia không xa có một chiếc xe đang đỗ.
Chủ nhà đang đứng dựa vào chiếc xe đó hút thuốc.
Bên trong sân nhà kế bên, mâm tế tam sinh hôm qua được đưa tới giờ chỉ còn lại ba bộ xương cốt trắng hếu xếp chỉnh tề.
Mười mấy rương giấy tiền vàng bạc và nhang đèn đã không thấy đâu nữa.
Quỷ Quốc nữ vương ngồi trên ghế sofa đơn dưới mái hiên, tay chống gò má, hứng thứ bừng bừng nhìn tên đạo sĩ đang múa may làm phép trước cổng lớn.
Du Thanh Vi không muốn quản chuyện của tay chủ nhà kia nữa.
Nàng xoay người đi vào phòng tắm rửa mặt.
Nàng vừa rửa mặt xong ra tới, nhìn thấy Lộ Vô Quy chạy vào phòng ngủ hô to: "Du Thanh Vi, mau ra xem." Cô vừa nói vừa kéo tay Du Thanh Vi dắt nàng đi ra ban công.
Du Thanh Vi vừa ra đến ban công liền cảm thấy không thích hợp.
Tuy hôm nay vẫn có sương mù như cũ, nhưng mấy phút trước sương mù cũng không dày nặng như bây giờ, thời tiết cũng không lạnh như thế.
Không đúng, này không phải là sương mù! Nàng chợt bừng tỉnh, quay đầu ngưng thần nhìn sang nhà kế bên, ban ngày ban mặt mà nhà kế lại bị quỷ khí bao phủ chặt chẽ.
Một cỗ cảm giác không tốt trào lên.
Lộ Vô Quy nói: "Đạo sĩ kia là đạo sĩ giả."
Du Thanh Vi biết đây là đã xảy ra chuyện.
Nàng theo bản năng muốn đi ngăn cản, nhưng vừa mới xoay người đã bị Lộ Vô Quy kéo lại.
Lộ Vô Quy lắc lắc đầu với Du Thanh Vi, nói: "Đạo sĩ giả kia là tự đi tìm đường chết."
Du Thanh Vi ngây người một lúc.
Đây là ngàn năm đại quỷ đến từ Quỷ Quốc, người trong nghề nhìn thấy còn sợ trốn không kịp, mấy người này thì gấp không chờ nổi đi trêu chọc, đúng thật là tìm đường chết mà.
Đột nhiên, tiếng chuông chiêu hồn rơi xuống đất vang lên, thanh âm chuông rung cũng biến mất.
Quỷ khí trong sân nhà kế bên tức khắc phai nhạt đi nhiều.
Phảng phất chỉ trong nháy mắt, hết thảy đều khôi phục lại như bình thường.
Du Thanh Vi nhìn về nơi mà tay đạo sĩ dỏm đứng làm phép, chỉ thấy pháp đàn giả còn ở nhưng người thì không thấy đâu nữa, bộ quần áo mà lúc trước đạo sĩ dỏm mặc rơi trên mặt đất.
Nàng vội vàng nhìn vào trong sân nhà kế bên, Quỷ Quốc nữ vương đã không còn ngồi trên ghế sofa đơn dưới mái hiên.
Du Thanh Vi có chút kinh sợ hỏi Lộ Vô Quy: "Người đâu rồi?"
Lộ Vô Quy đáp: "Bị Quỷ Quốc nữ vương dùng quỷ lực lôi vào trong nhà rồi."
Du Thanh Vi hỏi: "Quỷ Quốc nữ vương sẽ không ăn người chứ?" Nàng hơi có chút do dự, xoay người đi vào phòng lấy quạt xếp rồi vội vàng xuống lầu.
Nàng vừa ra tới ngoài sân liền nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết từ sân nhà kế bên truyền đến, là thanh âm của tay chủ nhà.
Du Thanh Vi rùng mình, dùng tốc độ nhanh nhất chạy qua nhà kế bên.
Nàng vọt vào trong phòng khách, nhìn thấy một bộ xương người hoàn chỉnh nằm trên sàn nhà.
Tay chủ nhà ngã ngồi trên sàn, không ngừng thụt lùi về phía sau, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Du Thanh Vi khiếp sợ nhìn Quỷ Quốc nữ vương, kêu lên: "Các người quả nhiên ăn thịt người!"
Tay chủ nhà nghe thấy giọng nói của Du Thanh Vi, vội vàng bò đến sau lưng Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy, hắn sợ tới mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Quỷ Quốc nữ vương ngạc nhiên nhìn Du Thanh Vi, có chút mờ mịt đáp: "Quỷ ăn người thực bình thường mà, chẳng lẽ không đúng sao.....! À, ngại quá, bổn vương quên mất đây là địa giới dương gian.
Nhưng mà...." Nàng ta chỉ bộ hài cốt trên sàn nhà, nói: "Hắn ta tới cửa bắt quỷ, bổn vương đương nhiên phải thu thập hắn, bằng không hắn sẽ cho rằng bổn vương ăn chay dễ khi dễ nha! Việc này quan hệ đến tôn nghiêm nữ vương của cả Quỷ Quốc, việc ăn hắn là không cần phải bàn cãi, cần thiết phải ăn hắn.".