Quỷ Hành Thiên Hạ
Quyển 2 - Chương 13: Tài tang giá họa (Vu oan giá họa)
Bạch Ngọc Đường và Tiểu Tứ Tử vào cửa hàng Lý Kí làm đại gia, vốn chỉ thử một chút, không ngờ thả lưới bậy bạ, lại bắt được cá lớn ——- Lý Phi Thường đứa con giỏi giang của Lý Cương có ở đây.
Cửa hàng này cách đại trạch của Lý gia không xa, mấy ngày trước Lý Cương nói với Lý Phi Thường, rằng sẽ làm tang sự cho Lý Phi Phàm, biết nhị nhi tử thích yên tĩnh, bảo Lý Phi Thường ra ngoài một thời gian, tìm một nơi an tĩnh tránh đi vài hôm.
Khi nghe thấy đại ca mình đã chết, đừng nói là đau lòng, Lý Phi Thường còn không nhíu mi một cái, hắn vốn đã thấy Lý Phi Phàm không vừa mắt. Lý Phi Thường có một đặc điểm, thích đẹp ghét xấu, thật sự là căm ghét người cha và đại ca vừa mập vừa xấu đến tận xương tủy, đặc biệt là Lý Phi Phàm cư xử thô lỗ, thường xuyên ra ngoài làm chuyện khiến hắn mất mặt, thường xuyên khiến hắn tức giận. Mà tùy tùng theo bên cạnh Lý Phi Thường cũng là do hắn lựa chọn tỉ mỉ, đều là mỹ nhân, bất luận nam nữ.
.
.
Nghe chưởng quỹ đi vào nói có mối lớn, Lý Phi Thường cũng không hứng thú mấy, vẫy vẫy tay: “Không phải đã nói khoảng thời gian này ta không tiếp khách sao.”
“Nhưng mà thiếu gia, người này có vẻ có địa vị, nói cái gì mà lụa hắn chọn trúng có thể được đưa vào cung làm cống phẩm.”
“?” Lý Phi Thường buông cây bút lông trong tay xuống, ung dung thong thả hỏi: “Không phải là mấy tên lừa đảo chứ?”
“Không giống đâu thiếu gia, vị công tử và tiểu công tử hắn dẫn theo chắc chắn là phi phú tức quý.” Chưởng quỹ hiểu rõ bản tính thiếu gia nhà mình, không quên bỏ thêm một câu: “Tướng mạo vị công tử đó cực kì tuấn mĩ, lão hủ sống hơn nửa đời người, chưa từng thấy một nam nhân nào xinh đẹp như thế.”
Lý Phi Thường lập tức động lòng, hiếu kì đứng lên, gật đầu: “Được rồi, ta đi xem thử.” Nói xong đứng dậy, đi đến gian phòng ngoài.
.
.
Bạch Ngọc Đường ngồi bên bàn uống trà.
Tiểu Tứ Tử thì đang cầm mảnh lụa trong hộp xem, tấm lụa này thật sự không tồi. Triệu Phổ tuy là vương gia, nhưng lại không có chút hứng thú nào với y phục trang sức các loại, Công Tôn cũng dốc toàn tâm vào y dược, sinh hoạt hằng ngày đều là do bọn Giả Ảnh chiếu cố.
Phi Ảnh và Đại Ảnh tỷ tỷ mỗi khi rảnh rỗi không có việc gì làm vẫn thường ôm Tiểu Tứ Tử nói mấy chuyện sinh hoạt cung đình, tiểu gia hỏa từng thấy không ít tơ lụa gấm vóc. Loại lụa này thật sự rất đẹp.
Lúc ấy, mành được nhấc lên, chưa thấy người đã nghe tiếng cười, một nam tử gầy cao bước chậm ra, hắn mặc trường sam màu đỏ tía, thêu hình tùng bách, bên ngoài khoác một chiếc áo cẩm bào, có vẻ rất sang trọng phú quý.
Tiểu Tứ Tử chớp chớp, đây là đệ đệ của tên béo ức hiếp cô nương người ta trong tửu lâu? Thật sự không ngờ được.
Lý Phi Thường vốn có tướng mạo tuấn lãng khí chất bất phàm… Tuy rằng so với Bạch Ngọc Đường còn kém một đoạn xa, nhưng cũng có thể xem là nhân trung long phượng.
Trước lúc bước ra vốn hắn rất khó chịu, nhưng vừa thấy hai người lập tức mê mẩn, phiền não đều tự tan như mây khói.
Công tử mặc bạch y trước mắt phong thái khoan thai sang trọng, giữa tuấn mĩ lại có thêm vài phần tà mị, quả thật là mỹ nam tử hiếm có, cả tiểu oa oa cạnh hắn, hệt như tiểu tiên đồng trong tranh, dung mạo như thế này, sau này nhất định cũng sẽ là một mỹ nhân.
“Nghe nói có khách quý đến, tiếp đón chậm trễ.” Lý Phi Thường nho nhã lễ độ, chắp tay chào Bạch Ngọc Đường, lại nhìn Tiểu Tứ Tử cười cười.
Bạch Ngọc Đường đâu phải chỉ đến đây để mua vải, trong lòng chỉ cảm thấy không nói được gì ——- đây là thái độ của người có đại ca vừa chết sao? Dáng vẻ của Lý Phi Thường, có vẻ còn vui sướng sảng khoái hơn cả kẻ thù!
“Phải xưng hô với công tử thế nào?”
Bạch Ngọc Đường thản nhiên đáp lại một câu: “Ta họ Bạch.”
“Bạch công tử.” Lý Phi Thường ngồi xuống bên cạnh: “Nghe nói Bạch công tử muốn mua tơ lụa?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Phải.”
“Nghe nói công tử muốn chọn tơ lụa đưa vào cung?” Lý Phi Thường hỏi dò, càng nhìn Bạch Ngọc Đường càng thấy không đúng, người này để lộ một chút kiệt ngạo bất tuân, không giống người làm quan.
Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày, cảm thấy tên Lý Phi Thường này rất là phiền, hắn quan sát Lý Phi Thường, không chút đau lòng vì cái chết của đại ca hắn, có thể thấy được tình cảm của hai huynh đệ này không tốt, ngoài ra, trong mắt Lý Phi Thường lộ ra vẻ hứng thú, là ánh mắt Bạch Ngọc Đường ghét nhất. Xem như hắn may mắn, chuyện có liên quan đến vụ án lần này cho nên không thể đả thảo kinh xà, nếu không với tính cách của Bạch Ngọc Đường, đã sớm một đao chém đôi hắn rồi.
Tiểu Tứ Tử rất là lanh lợi, ngồi bên cạnh ngáp một cái, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Bạch Bạch, còn chưa xong sao?”
“Ách, tiểu công tử muốn về?” Lý Phi Thường thấy Bạch Ngọc Đường khó gần, liền hỏi Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử đưa một ngón tay chỉ vào hắn: “Có lụa tốt thì mau lấy ra, không thì ta đi, chậm chạp quá.”
Lý Phi Thường thấy tiểu hài tử này có vẻ kiêu ngạo lại nhõng nhẽo , xem ra ngày thường rất được cưng chiều cũng có thân phận không thấp, liền hỏi: “Tiểu công tử…”
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một cái, nói: “Ta chỉ muốn mua vài đoạn tơ lụa đẹp tặng cho đại tẩu mừng sinh thần, ngươi có thì lấy ra, không có thì thôi.”
“Ha ha.” Lý Phi Thường gật đầu: “Công tử kiên nhẫn đừng gấp, chỗ của ta, thật sự có một đoạn lụa cổ, giá trị liên thành.”
Bạch Ngọc Đường ngạc nhiên, nhưng lại có chút hứng thú, đã nói từ đầu, hắn thật sự muốn mua lễ vật tặng cho đại tẩu, liền hỏi: “Lụa cổ nào?”
“Đó là chí bảo gia truyền của Lý gia, đặt ở đại trạch, nếu công tử muốn xem, ta có thể lấy ra, chúng ta hẹn ngày mai , có được không?”
Bạch Ngọc Đường hỏi: “Làm sao ta biết mảnh lụa cổ ấy của ngươi có tốt không?”
“Công tử, mảnh lụa ấy, trong thiên hạ chỉ có một, tuyệt đối không có dải thứ hai, đừng nói là tặng đại tẩu, dù ngài mang tặng cho hoàng phi của đương kim thánh thượng, cũng bảo đảm không ai sánh được.”
“…” Bạch Ngọc Đường lập tức hứng thú dâng cao, gật đầu: “Ta muốn xem thử, ngày mai lúc nào?”
“Thế này đi, giữa trưa ngày mai, trong nhã gian lầu hai của Gia Thiện Lâu, ta sẽ đặt trước, chờ công tử đến.”
Bạch Ngọc Đường vui vẻ gật đầu: “Cứ làm vậy đi, hy vọng không phải là chưởng quỹ thuận miệng nói bừa, khiến ta mất công vui mừng.”
“Sẽ không sẽ không, công tử cứ yên tâm!”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, tỏ ý bảo hắn không cần tiễn, đưa tay bế Tiểu Tứ Tử lên, ra về.
Lý Phi Thường tiễn đến cửa, sờ cằm, gọi hai tên tùy tùng đến, bảo đi theo Bạch Ngọc Đường, xem thử xem hai người này nghỉ lại ở đâu.
.
.
Khi Bạch Ngọc Đường bế Tiểu Tứ Tử quay về, trên đường gần như đã không còn ai nữa.
“Có lạnh không?” Bạch Ngọc Đường thấy Tiểu Tứ Tử mặc áo không tay, nhớ lại bảo bối vừa hết cảm mạo, lỡ như lại bệnh thì mình thật có lỗi quá.
“Không lạnh.” Tiểu Tứ Tử ngồi trên tay Bạch Ngọc Đường, tay cầm một lọn tóc của hắn, hỏi: “Bạch Bạch, sắp đến sinh thần của Lô di di rồi sao?”
“Đúng vậy, di di rất nhớ Tiểu Tứ Tử, nếu rảnh rỗi thì nhớ lên đảo gặp di di.” Bạch Ngọc Đường vừa trả lời, vừa chú ý nghe động tĩnh phía sau, hơi muốn cười… Lý Phi Thường này cũng rất cẩn thận.
“Ngô…” Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, nhỏ giọng hỏi: “Nếu Bạch Bạch và Miêu Miêu thành một đôi, người thân có phản đối không?”
Bạch Ngọc Đường hơi ngạc nhiên nghe Tiểu Tứ Tử nói như vậy, lắc đầu: “Thiên hạ này ai cũng không quản được Bạch Ngọc Đường ta.”
Tiểu Tứ Tử cười, quả nhiên ở vài phương diện, Bạch Bạch và Cửu Cửu rất giống nhau.
.
.
Đang đi, đột nhiên, Bạch Ngọc Đường dừng chân, đưa mắt tòa nhà lớn ở phía xa: “Có nghe thấy tiếng gì không?”
“A?” Tiểu Tứ Tử tập trung nghe nghe, lắc đầu: “Không có.”
Bạch Ngọc Đường đi theo phía âm thanh, liền nhìn thấy trước mặt xuất hiện một tòa nhà lớn… Trên cổng treo một lồng đèn trắng, trên đèn viết một chữ “Điện” lớn. [điện-奠: cúng, tế]
“Lý phủ.” Tiểu Tứ Tử chỉ chỉ tấm biển trên cổng lớn.
Một trận gió thổi qua… Có gì đó lăn lăn trên đất. Bạch Ngọc Đường nhíu mày… Là một ngọn đèn lồng tang đã bị thiêu cháy, bên trên vẫn có thể thấy được chữ “Điện”.
Hai người lại nhìn lên cổng lớn của Lý phủ, tổng cộng có ba ngọn đèn, không có chỗ nào bị khuyết, vậy ngọn đèn này từ đâu tới?
Còn đang nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng lạch cạch lạch cạch, cẩn thận nghe kĩ, thì là cổng Lý phủ không đóng chặt, bị gió thổi lay động.
Chỉ trong nháy mắt Bạch Ngọc Đường đã cảm thấy có điều bất thường, đi tới vài bước, đột nhiên… Bỗng thấy cửa mở ra, một thân hình cao lớn lách từ trong ra.
“Người nào!” Bạch Ngọc Đường vừa dứt lời, người kia đột ngột quay đầu lại nhìn hắn.
Ánh đèn cháy leo lét, nhưng lại có thể thấy rõ được khuôn mặt người kia.
“A!” Tiểu Tứ Tử hoảng sợ đến nỗi la to —— gặp quỷ rồi!
Người nọ giống hệt như một quái vật, xấu xí khó coi, tóc xám trắng xõa rối tung, toàn thân bạch y hệt như tang phục, khuôn mặt lại càng đáng sợ hơn, méo mó, mũi lẫn cằm đều rất lớn, hốc mắt hãm sâu xương gò má nhô cao, da mặt trắng toát hệt như Tu La Dạ Xoa trong truyền thuyết.
Hai mắt hắn sắc như ưng, nhìn chăm chằm vào Bạch Ngọc Đường và Tiểu Tứ Tử… Vết máu loang lổ trên bạch y trắng như tuyết cực kì nổi bật, móng tay nhọn dài, máu nhỏ từng giọt.
“Xoạch” một tiếng, sau lưng hắn sải ra một đôi cánh lớn.
Bạch Ngọc Đường để ý thấy lưng hắn dường như hơi gù lên, nhìn kĩ lại thì dường như có gì đó đang cử động, lập tức nghĩ đến những bộ tộc Tây Bắc mà Triệu Phổ nói, đeo liệp ưng trên lưng.
“Đứng lại!” Bạch Ngọc Đường thấy hắn định chạy, đuổi theo vài bước, người kia đột nhiên quay lại, vung tay, hàn quang lóe lên.
Bạch Ngọc Đường còn phải bế Tiểu Tứ Tử, vội vàng xoay người tránh… Liền nghe thấy từ phía sau vang lên tiếng đinh đinh, mấy ngọn phi tiêu hình dạng kì lạ ghim trên mặt đất.
Người kia nhảy lên mái nhà.
Bạch Ngọc Đường muốn đuổi theo nhưng lại hơi do dự, trên tay còn có Tiểu Tứ Tử!
“Bạch Bạch, hắn chạy rồi!” Tiểu Tứ Tử lại sốt ruột, vỗ vỗ lên vai Bạch Ngọc Đường: “Mau đuổi theo đi!”
Bạch Ngọc Đường nhún người nhảy lên, vòng một tay bế Tiểu Tứ Tử, để trống một tay, rút đao… Chỉ một đao phá không.
Người nọ tránh không được, một tiếng “Rắc” vang lên, tiếp theo lại có tiếng kêu “cạc cạc” kì dị.
Cánh sau lưng người nọ một Bạch Ngọc Đường dùng một đao chặt xuống, hắn dường như không đau bao nhiêu, chỉ là thân thể nghiêng đi chân trượt một cái, rơi khỏi mái nhà.
“Giả thần giả quỷ!” Bạch Ngọc Đường vừa phi thân xuống định tiếp tục đuổi theo, đột nhiên từ xa có tiếng gió rít, Bạch Ngọc Đường ý thức được có người bắn tên… Lập tức xoay người giữa không trung, ôm Tiểu Tứ Tử tránh qua một bên.
Mấy mũi tên ghim vào tường… Bạch Ngọc Đường nhíu mày, xem ra người mai phục không ít.
Nhìn lại, liền thấy có một bóng đen lướt cực nhanh ra khỏi ngõ nhỏ, nâng người áo trắng nâng nhảy lên mái nhà… Bạch Ngọc Đường lại đuổi lên, lại chẳng thấy bóng dáng hai người đâu.
Bên dưới là ngõ nhỏ dọc ngang chằng chịt. Xem ra là hai người đó chui vào ngõ tối nào rồi, Bạch Ngọc Đường không quen đường, muốn đuổi theo cũng không được nữa.
“Chạy mất rồi.” Tiểu Tứ Tử cũng thấy rất tiếc.
Bạch Ngọc Đường tra đao vào vỏ, liền thấy những người theo dõi mình đã không nhịn được nữa, chạy trở về Lý phủ.
Hai người vừa tiến vào, Bạch Ngọc Đường và Tiểu Tứ Tử đã cảm giác một luồng gió lạnh tấp vào mặt… Nhíu mày, mùi máu tươi nồng nặc xông ra.
“Ngô.” Tiểu Tứ Tử bịt mũi miệng nhìn Bạch Ngọc Đường ——- nhiều người chết quá!
Quả nhiên, lập tức nghe thấy tiếng mấy tên tùy tùng thét thảm thiết, vừa chạy ra vừa la: “Yêu quái giết người! Yêu quái đã diệt sạch Lý gia rồi!”
Bạch Ngọc Đường cau mày, đưa tay… Nhặt chiếc cánh vẫn còn đang rỉ máu dưới đất lên, nếu nói bạch y nhân khi nãy chính là yêu quái trong truyền thuyết Ẩn Sơn, vậy hắc y nhân cứu hắn là ai?
“Cái này giống cánh chim nhạn quá.” Tiểu Tứ Tử nhìn chăm chăm mảnh cánh một lát, nghiêng đầu.
Bạch Ngọc Đường hỏi: “Có phải người các ngươi thấy đêm đó không?”
Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ: “Không phân biệt được… Nhưng mà, đôi cánh hôm đó, oai phong hơn nhiều!”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, thấy trên mảnh cánh có dính bột phấn màu trắng, cười thầm một tiếng, bế Tiểu Tứ Tử, rời khỏi đây trước đã.
.
.
Về đến huyện nha, quả nhiên thấy người trong nha môn đã nghe được tin tức.
Càng lý thú hơn, Lý Cương lại đang ở trong nha môn, nghe nói trời vừa tối hắn đã chạy đến rồi, bảo là nghĩ ra đầu mối quan trọng muốn báo, Lưu Hiệp đang thẩm tra trong thư phòng.
Hiện tại, sau khi nghe tin Lý gia diệt môn, Lý viên ngoại lập tức ngất xỉu, làm náo loạn cả nha môn.
Triển Chiêu gặp Bạch Ngọc Đường và Tiểu Tứ Tử ở cửa nha môn: “Quả nhiên là hai người đi cùng nhau, đi đâu vậy.”
Bạch Ngọc Đường ra dấu ý nói với Triển Chiêu —– vào trong rồi nói.
Triển Chiêu lập tức hiểu là có chuyện, liền cùng hắn và Tiểu Tứ Tử vào nha môn.
.
.
Bạch Ngọc Đường đi vào trong thư phòng, đưa Tiểu Tứ Tử cho Công Tôn, đóng cửa, đặt mảnh cánh lên bàn.
“Xí…” Triệu Phổ bĩu môi: “Đây là cánh vịt trời!”
Bạch Ngọc Đường bật cười, kể lại chuyện vừa xảy ra.
“Người mà chúng ta thấy đêm đó, tuyệt đối không phải là đôi cánh này!” Công Tôn lắc đầu liên tục.
“Không sai, đó phải là cánh của chim ưng hoặc đại bàng!” Triệu Phổ nói rất chắc chắn: “Tuyệt đối không phải loại cánh vịt trời xấu xí này! Cái này chỉ có thể dùng để nướng mật ăn.”
Công Tôn đá hắn một cước —– đàng hoàng một chút!
“Có người giả làm yêu quái Ẩn Sơn, giết người của Lý gia?” Triển Chiêu nghi ngờ: “Theo lý mà nói, cha con Lý Cương đều không có mặt, diệt toàn gia để làm gì?!”
“Sao bên trên lại có bột mì.” Công Tôn quét một ít bột phấn xuống ngửi ngửi: “Có thể là dùng để tô trắng mặt.”
“… Các ngươi đoán thử, là ngay từ đầu đã dùng chiêu này vu oán giá họa cho yêu quái Ẩn Sơn giết người, hay là do Tiễn Đại Hữu chết, cho nên mới bắt đầu vu oan?” Triển Chiêu đăm chiêu nói: “Toàn bộ dường như từ sau khi Tiễn Đại Hữu chết, bắt đầu biến đổi theo hướng bất thường.”
Ngay lúc ấy, Lưu Hiệp phái người đến, nói sẽ đến hiện trường hung án ở Lý gia xem thử.
Công Tôn và Triệu Phổ cũng cùng đi, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tạm thời không ra mặt, hai người họ muốn nhân cơ hội này, đến nhà của các hương thân khác điều tra thử… Quả thật là có mờ ám, đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm không ngủ.
.
.
Bạch Ngọc Đường đi ra sân rửa mặt.
Triển Chiêu thay y phục dạ hành vừa định ra ngoài, bị Tiểu Tứ Tử túm lại.
“Sao vậy Tiểu Tứ Tử?” Triển Chiêu không hiểu.
Tiểu Tứ Tử đưa bọc kẹo cho hắn: “Bạch Bạch mua đó, nói Miêu Miêu cũng thích ăn.”
Triển Chiêu xấu hổ… Trước đây mình vẫn hay ăn một hai viên kẹo của Tiểu Tứ Tử, cũng chỉ là vì vui, nhưng Bạch Ngọc Đường lại nhớ kĩ, ngay cả mình thích ăn gì hắn cũng biết.
Tiểu Tứ Tử cong ngón tay ngoắc ngoắc Triển Chiêu: “Miêu Miêu, tên Lý Phi Thường khi nãy, nhìn Bạch Bạch đến nỗi hai mắt muốn lăn ra luôn.”
Mí mắt Triển Chiêu giật nhẹ một cái: “Thật sao?”
“Phải!” Tiểu Tứ Tử gật đầu.
.
…
.
Bạch Ngọc Đường rửa mặt xong đi cửa sau ra ngoài cùng Triển Chiêu, chạy đến nhà các hương thân các điều tra, vừa ra khỏi cửa đã nghe Triển Chiêu âm u hỏi: “Ngày mai ngươi có hẹn với Lý Phi Thường?”
“Phải.” Bạch Ngọc Đường gật gật.
“Ở đâu vậy.” Triển Chiêu hiếu kì.
Bạch Ngọc Đường lại gật gật: “Nhã gian trên lầu hai Gia Thiện Lâu, giữa trưa ngày mai.”
Triển Chiêu híp mắt… Lý Phi Thường a! [cục ngu, cắn hắn!!]
Cửa hàng này cách đại trạch của Lý gia không xa, mấy ngày trước Lý Cương nói với Lý Phi Thường, rằng sẽ làm tang sự cho Lý Phi Phàm, biết nhị nhi tử thích yên tĩnh, bảo Lý Phi Thường ra ngoài một thời gian, tìm một nơi an tĩnh tránh đi vài hôm.
Khi nghe thấy đại ca mình đã chết, đừng nói là đau lòng, Lý Phi Thường còn không nhíu mi một cái, hắn vốn đã thấy Lý Phi Phàm không vừa mắt. Lý Phi Thường có một đặc điểm, thích đẹp ghét xấu, thật sự là căm ghét người cha và đại ca vừa mập vừa xấu đến tận xương tủy, đặc biệt là Lý Phi Phàm cư xử thô lỗ, thường xuyên ra ngoài làm chuyện khiến hắn mất mặt, thường xuyên khiến hắn tức giận. Mà tùy tùng theo bên cạnh Lý Phi Thường cũng là do hắn lựa chọn tỉ mỉ, đều là mỹ nhân, bất luận nam nữ.
.
.
Nghe chưởng quỹ đi vào nói có mối lớn, Lý Phi Thường cũng không hứng thú mấy, vẫy vẫy tay: “Không phải đã nói khoảng thời gian này ta không tiếp khách sao.”
“Nhưng mà thiếu gia, người này có vẻ có địa vị, nói cái gì mà lụa hắn chọn trúng có thể được đưa vào cung làm cống phẩm.”
“?” Lý Phi Thường buông cây bút lông trong tay xuống, ung dung thong thả hỏi: “Không phải là mấy tên lừa đảo chứ?”
“Không giống đâu thiếu gia, vị công tử và tiểu công tử hắn dẫn theo chắc chắn là phi phú tức quý.” Chưởng quỹ hiểu rõ bản tính thiếu gia nhà mình, không quên bỏ thêm một câu: “Tướng mạo vị công tử đó cực kì tuấn mĩ, lão hủ sống hơn nửa đời người, chưa từng thấy một nam nhân nào xinh đẹp như thế.”
Lý Phi Thường lập tức động lòng, hiếu kì đứng lên, gật đầu: “Được rồi, ta đi xem thử.” Nói xong đứng dậy, đi đến gian phòng ngoài.
.
.
Bạch Ngọc Đường ngồi bên bàn uống trà.
Tiểu Tứ Tử thì đang cầm mảnh lụa trong hộp xem, tấm lụa này thật sự không tồi. Triệu Phổ tuy là vương gia, nhưng lại không có chút hứng thú nào với y phục trang sức các loại, Công Tôn cũng dốc toàn tâm vào y dược, sinh hoạt hằng ngày đều là do bọn Giả Ảnh chiếu cố.
Phi Ảnh và Đại Ảnh tỷ tỷ mỗi khi rảnh rỗi không có việc gì làm vẫn thường ôm Tiểu Tứ Tử nói mấy chuyện sinh hoạt cung đình, tiểu gia hỏa từng thấy không ít tơ lụa gấm vóc. Loại lụa này thật sự rất đẹp.
Lúc ấy, mành được nhấc lên, chưa thấy người đã nghe tiếng cười, một nam tử gầy cao bước chậm ra, hắn mặc trường sam màu đỏ tía, thêu hình tùng bách, bên ngoài khoác một chiếc áo cẩm bào, có vẻ rất sang trọng phú quý.
Tiểu Tứ Tử chớp chớp, đây là đệ đệ của tên béo ức hiếp cô nương người ta trong tửu lâu? Thật sự không ngờ được.
Lý Phi Thường vốn có tướng mạo tuấn lãng khí chất bất phàm… Tuy rằng so với Bạch Ngọc Đường còn kém một đoạn xa, nhưng cũng có thể xem là nhân trung long phượng.
Trước lúc bước ra vốn hắn rất khó chịu, nhưng vừa thấy hai người lập tức mê mẩn, phiền não đều tự tan như mây khói.
Công tử mặc bạch y trước mắt phong thái khoan thai sang trọng, giữa tuấn mĩ lại có thêm vài phần tà mị, quả thật là mỹ nam tử hiếm có, cả tiểu oa oa cạnh hắn, hệt như tiểu tiên đồng trong tranh, dung mạo như thế này, sau này nhất định cũng sẽ là một mỹ nhân.
“Nghe nói có khách quý đến, tiếp đón chậm trễ.” Lý Phi Thường nho nhã lễ độ, chắp tay chào Bạch Ngọc Đường, lại nhìn Tiểu Tứ Tử cười cười.
Bạch Ngọc Đường đâu phải chỉ đến đây để mua vải, trong lòng chỉ cảm thấy không nói được gì ——- đây là thái độ của người có đại ca vừa chết sao? Dáng vẻ của Lý Phi Thường, có vẻ còn vui sướng sảng khoái hơn cả kẻ thù!
“Phải xưng hô với công tử thế nào?”
Bạch Ngọc Đường thản nhiên đáp lại một câu: “Ta họ Bạch.”
“Bạch công tử.” Lý Phi Thường ngồi xuống bên cạnh: “Nghe nói Bạch công tử muốn mua tơ lụa?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Phải.”
“Nghe nói công tử muốn chọn tơ lụa đưa vào cung?” Lý Phi Thường hỏi dò, càng nhìn Bạch Ngọc Đường càng thấy không đúng, người này để lộ một chút kiệt ngạo bất tuân, không giống người làm quan.
Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày, cảm thấy tên Lý Phi Thường này rất là phiền, hắn quan sát Lý Phi Thường, không chút đau lòng vì cái chết của đại ca hắn, có thể thấy được tình cảm của hai huynh đệ này không tốt, ngoài ra, trong mắt Lý Phi Thường lộ ra vẻ hứng thú, là ánh mắt Bạch Ngọc Đường ghét nhất. Xem như hắn may mắn, chuyện có liên quan đến vụ án lần này cho nên không thể đả thảo kinh xà, nếu không với tính cách của Bạch Ngọc Đường, đã sớm một đao chém đôi hắn rồi.
Tiểu Tứ Tử rất là lanh lợi, ngồi bên cạnh ngáp một cái, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Bạch Bạch, còn chưa xong sao?”
“Ách, tiểu công tử muốn về?” Lý Phi Thường thấy Bạch Ngọc Đường khó gần, liền hỏi Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử đưa một ngón tay chỉ vào hắn: “Có lụa tốt thì mau lấy ra, không thì ta đi, chậm chạp quá.”
Lý Phi Thường thấy tiểu hài tử này có vẻ kiêu ngạo lại nhõng nhẽo , xem ra ngày thường rất được cưng chiều cũng có thân phận không thấp, liền hỏi: “Tiểu công tử…”
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một cái, nói: “Ta chỉ muốn mua vài đoạn tơ lụa đẹp tặng cho đại tẩu mừng sinh thần, ngươi có thì lấy ra, không có thì thôi.”
“Ha ha.” Lý Phi Thường gật đầu: “Công tử kiên nhẫn đừng gấp, chỗ của ta, thật sự có một đoạn lụa cổ, giá trị liên thành.”
Bạch Ngọc Đường ngạc nhiên, nhưng lại có chút hứng thú, đã nói từ đầu, hắn thật sự muốn mua lễ vật tặng cho đại tẩu, liền hỏi: “Lụa cổ nào?”
“Đó là chí bảo gia truyền của Lý gia, đặt ở đại trạch, nếu công tử muốn xem, ta có thể lấy ra, chúng ta hẹn ngày mai , có được không?”
Bạch Ngọc Đường hỏi: “Làm sao ta biết mảnh lụa cổ ấy của ngươi có tốt không?”
“Công tử, mảnh lụa ấy, trong thiên hạ chỉ có một, tuyệt đối không có dải thứ hai, đừng nói là tặng đại tẩu, dù ngài mang tặng cho hoàng phi của đương kim thánh thượng, cũng bảo đảm không ai sánh được.”
“…” Bạch Ngọc Đường lập tức hứng thú dâng cao, gật đầu: “Ta muốn xem thử, ngày mai lúc nào?”
“Thế này đi, giữa trưa ngày mai, trong nhã gian lầu hai của Gia Thiện Lâu, ta sẽ đặt trước, chờ công tử đến.”
Bạch Ngọc Đường vui vẻ gật đầu: “Cứ làm vậy đi, hy vọng không phải là chưởng quỹ thuận miệng nói bừa, khiến ta mất công vui mừng.”
“Sẽ không sẽ không, công tử cứ yên tâm!”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, tỏ ý bảo hắn không cần tiễn, đưa tay bế Tiểu Tứ Tử lên, ra về.
Lý Phi Thường tiễn đến cửa, sờ cằm, gọi hai tên tùy tùng đến, bảo đi theo Bạch Ngọc Đường, xem thử xem hai người này nghỉ lại ở đâu.
.
.
Khi Bạch Ngọc Đường bế Tiểu Tứ Tử quay về, trên đường gần như đã không còn ai nữa.
“Có lạnh không?” Bạch Ngọc Đường thấy Tiểu Tứ Tử mặc áo không tay, nhớ lại bảo bối vừa hết cảm mạo, lỡ như lại bệnh thì mình thật có lỗi quá.
“Không lạnh.” Tiểu Tứ Tử ngồi trên tay Bạch Ngọc Đường, tay cầm một lọn tóc của hắn, hỏi: “Bạch Bạch, sắp đến sinh thần của Lô di di rồi sao?”
“Đúng vậy, di di rất nhớ Tiểu Tứ Tử, nếu rảnh rỗi thì nhớ lên đảo gặp di di.” Bạch Ngọc Đường vừa trả lời, vừa chú ý nghe động tĩnh phía sau, hơi muốn cười… Lý Phi Thường này cũng rất cẩn thận.
“Ngô…” Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, nhỏ giọng hỏi: “Nếu Bạch Bạch và Miêu Miêu thành một đôi, người thân có phản đối không?”
Bạch Ngọc Đường hơi ngạc nhiên nghe Tiểu Tứ Tử nói như vậy, lắc đầu: “Thiên hạ này ai cũng không quản được Bạch Ngọc Đường ta.”
Tiểu Tứ Tử cười, quả nhiên ở vài phương diện, Bạch Bạch và Cửu Cửu rất giống nhau.
.
.
Đang đi, đột nhiên, Bạch Ngọc Đường dừng chân, đưa mắt tòa nhà lớn ở phía xa: “Có nghe thấy tiếng gì không?”
“A?” Tiểu Tứ Tử tập trung nghe nghe, lắc đầu: “Không có.”
Bạch Ngọc Đường đi theo phía âm thanh, liền nhìn thấy trước mặt xuất hiện một tòa nhà lớn… Trên cổng treo một lồng đèn trắng, trên đèn viết một chữ “Điện” lớn. [điện-奠: cúng, tế]
“Lý phủ.” Tiểu Tứ Tử chỉ chỉ tấm biển trên cổng lớn.
Một trận gió thổi qua… Có gì đó lăn lăn trên đất. Bạch Ngọc Đường nhíu mày… Là một ngọn đèn lồng tang đã bị thiêu cháy, bên trên vẫn có thể thấy được chữ “Điện”.
Hai người lại nhìn lên cổng lớn của Lý phủ, tổng cộng có ba ngọn đèn, không có chỗ nào bị khuyết, vậy ngọn đèn này từ đâu tới?
Còn đang nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng lạch cạch lạch cạch, cẩn thận nghe kĩ, thì là cổng Lý phủ không đóng chặt, bị gió thổi lay động.
Chỉ trong nháy mắt Bạch Ngọc Đường đã cảm thấy có điều bất thường, đi tới vài bước, đột nhiên… Bỗng thấy cửa mở ra, một thân hình cao lớn lách từ trong ra.
“Người nào!” Bạch Ngọc Đường vừa dứt lời, người kia đột ngột quay đầu lại nhìn hắn.
Ánh đèn cháy leo lét, nhưng lại có thể thấy rõ được khuôn mặt người kia.
“A!” Tiểu Tứ Tử hoảng sợ đến nỗi la to —— gặp quỷ rồi!
Người nọ giống hệt như một quái vật, xấu xí khó coi, tóc xám trắng xõa rối tung, toàn thân bạch y hệt như tang phục, khuôn mặt lại càng đáng sợ hơn, méo mó, mũi lẫn cằm đều rất lớn, hốc mắt hãm sâu xương gò má nhô cao, da mặt trắng toát hệt như Tu La Dạ Xoa trong truyền thuyết.
Hai mắt hắn sắc như ưng, nhìn chăm chằm vào Bạch Ngọc Đường và Tiểu Tứ Tử… Vết máu loang lổ trên bạch y trắng như tuyết cực kì nổi bật, móng tay nhọn dài, máu nhỏ từng giọt.
“Xoạch” một tiếng, sau lưng hắn sải ra một đôi cánh lớn.
Bạch Ngọc Đường để ý thấy lưng hắn dường như hơi gù lên, nhìn kĩ lại thì dường như có gì đó đang cử động, lập tức nghĩ đến những bộ tộc Tây Bắc mà Triệu Phổ nói, đeo liệp ưng trên lưng.
“Đứng lại!” Bạch Ngọc Đường thấy hắn định chạy, đuổi theo vài bước, người kia đột nhiên quay lại, vung tay, hàn quang lóe lên.
Bạch Ngọc Đường còn phải bế Tiểu Tứ Tử, vội vàng xoay người tránh… Liền nghe thấy từ phía sau vang lên tiếng đinh đinh, mấy ngọn phi tiêu hình dạng kì lạ ghim trên mặt đất.
Người kia nhảy lên mái nhà.
Bạch Ngọc Đường muốn đuổi theo nhưng lại hơi do dự, trên tay còn có Tiểu Tứ Tử!
“Bạch Bạch, hắn chạy rồi!” Tiểu Tứ Tử lại sốt ruột, vỗ vỗ lên vai Bạch Ngọc Đường: “Mau đuổi theo đi!”
Bạch Ngọc Đường nhún người nhảy lên, vòng một tay bế Tiểu Tứ Tử, để trống một tay, rút đao… Chỉ một đao phá không.
Người nọ tránh không được, một tiếng “Rắc” vang lên, tiếp theo lại có tiếng kêu “cạc cạc” kì dị.
Cánh sau lưng người nọ một Bạch Ngọc Đường dùng một đao chặt xuống, hắn dường như không đau bao nhiêu, chỉ là thân thể nghiêng đi chân trượt một cái, rơi khỏi mái nhà.
“Giả thần giả quỷ!” Bạch Ngọc Đường vừa phi thân xuống định tiếp tục đuổi theo, đột nhiên từ xa có tiếng gió rít, Bạch Ngọc Đường ý thức được có người bắn tên… Lập tức xoay người giữa không trung, ôm Tiểu Tứ Tử tránh qua một bên.
Mấy mũi tên ghim vào tường… Bạch Ngọc Đường nhíu mày, xem ra người mai phục không ít.
Nhìn lại, liền thấy có một bóng đen lướt cực nhanh ra khỏi ngõ nhỏ, nâng người áo trắng nâng nhảy lên mái nhà… Bạch Ngọc Đường lại đuổi lên, lại chẳng thấy bóng dáng hai người đâu.
Bên dưới là ngõ nhỏ dọc ngang chằng chịt. Xem ra là hai người đó chui vào ngõ tối nào rồi, Bạch Ngọc Đường không quen đường, muốn đuổi theo cũng không được nữa.
“Chạy mất rồi.” Tiểu Tứ Tử cũng thấy rất tiếc.
Bạch Ngọc Đường tra đao vào vỏ, liền thấy những người theo dõi mình đã không nhịn được nữa, chạy trở về Lý phủ.
Hai người vừa tiến vào, Bạch Ngọc Đường và Tiểu Tứ Tử đã cảm giác một luồng gió lạnh tấp vào mặt… Nhíu mày, mùi máu tươi nồng nặc xông ra.
“Ngô.” Tiểu Tứ Tử bịt mũi miệng nhìn Bạch Ngọc Đường ——- nhiều người chết quá!
Quả nhiên, lập tức nghe thấy tiếng mấy tên tùy tùng thét thảm thiết, vừa chạy ra vừa la: “Yêu quái giết người! Yêu quái đã diệt sạch Lý gia rồi!”
Bạch Ngọc Đường cau mày, đưa tay… Nhặt chiếc cánh vẫn còn đang rỉ máu dưới đất lên, nếu nói bạch y nhân khi nãy chính là yêu quái trong truyền thuyết Ẩn Sơn, vậy hắc y nhân cứu hắn là ai?
“Cái này giống cánh chim nhạn quá.” Tiểu Tứ Tử nhìn chăm chăm mảnh cánh một lát, nghiêng đầu.
Bạch Ngọc Đường hỏi: “Có phải người các ngươi thấy đêm đó không?”
Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ: “Không phân biệt được… Nhưng mà, đôi cánh hôm đó, oai phong hơn nhiều!”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, thấy trên mảnh cánh có dính bột phấn màu trắng, cười thầm một tiếng, bế Tiểu Tứ Tử, rời khỏi đây trước đã.
.
.
Về đến huyện nha, quả nhiên thấy người trong nha môn đã nghe được tin tức.
Càng lý thú hơn, Lý Cương lại đang ở trong nha môn, nghe nói trời vừa tối hắn đã chạy đến rồi, bảo là nghĩ ra đầu mối quan trọng muốn báo, Lưu Hiệp đang thẩm tra trong thư phòng.
Hiện tại, sau khi nghe tin Lý gia diệt môn, Lý viên ngoại lập tức ngất xỉu, làm náo loạn cả nha môn.
Triển Chiêu gặp Bạch Ngọc Đường và Tiểu Tứ Tử ở cửa nha môn: “Quả nhiên là hai người đi cùng nhau, đi đâu vậy.”
Bạch Ngọc Đường ra dấu ý nói với Triển Chiêu —– vào trong rồi nói.
Triển Chiêu lập tức hiểu là có chuyện, liền cùng hắn và Tiểu Tứ Tử vào nha môn.
.
.
Bạch Ngọc Đường đi vào trong thư phòng, đưa Tiểu Tứ Tử cho Công Tôn, đóng cửa, đặt mảnh cánh lên bàn.
“Xí…” Triệu Phổ bĩu môi: “Đây là cánh vịt trời!”
Bạch Ngọc Đường bật cười, kể lại chuyện vừa xảy ra.
“Người mà chúng ta thấy đêm đó, tuyệt đối không phải là đôi cánh này!” Công Tôn lắc đầu liên tục.
“Không sai, đó phải là cánh của chim ưng hoặc đại bàng!” Triệu Phổ nói rất chắc chắn: “Tuyệt đối không phải loại cánh vịt trời xấu xí này! Cái này chỉ có thể dùng để nướng mật ăn.”
Công Tôn đá hắn một cước —– đàng hoàng một chút!
“Có người giả làm yêu quái Ẩn Sơn, giết người của Lý gia?” Triển Chiêu nghi ngờ: “Theo lý mà nói, cha con Lý Cương đều không có mặt, diệt toàn gia để làm gì?!”
“Sao bên trên lại có bột mì.” Công Tôn quét một ít bột phấn xuống ngửi ngửi: “Có thể là dùng để tô trắng mặt.”
“… Các ngươi đoán thử, là ngay từ đầu đã dùng chiêu này vu oán giá họa cho yêu quái Ẩn Sơn giết người, hay là do Tiễn Đại Hữu chết, cho nên mới bắt đầu vu oan?” Triển Chiêu đăm chiêu nói: “Toàn bộ dường như từ sau khi Tiễn Đại Hữu chết, bắt đầu biến đổi theo hướng bất thường.”
Ngay lúc ấy, Lưu Hiệp phái người đến, nói sẽ đến hiện trường hung án ở Lý gia xem thử.
Công Tôn và Triệu Phổ cũng cùng đi, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tạm thời không ra mặt, hai người họ muốn nhân cơ hội này, đến nhà của các hương thân khác điều tra thử… Quả thật là có mờ ám, đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm không ngủ.
.
.
Bạch Ngọc Đường đi ra sân rửa mặt.
Triển Chiêu thay y phục dạ hành vừa định ra ngoài, bị Tiểu Tứ Tử túm lại.
“Sao vậy Tiểu Tứ Tử?” Triển Chiêu không hiểu.
Tiểu Tứ Tử đưa bọc kẹo cho hắn: “Bạch Bạch mua đó, nói Miêu Miêu cũng thích ăn.”
Triển Chiêu xấu hổ… Trước đây mình vẫn hay ăn một hai viên kẹo của Tiểu Tứ Tử, cũng chỉ là vì vui, nhưng Bạch Ngọc Đường lại nhớ kĩ, ngay cả mình thích ăn gì hắn cũng biết.
Tiểu Tứ Tử cong ngón tay ngoắc ngoắc Triển Chiêu: “Miêu Miêu, tên Lý Phi Thường khi nãy, nhìn Bạch Bạch đến nỗi hai mắt muốn lăn ra luôn.”
Mí mắt Triển Chiêu giật nhẹ một cái: “Thật sao?”
“Phải!” Tiểu Tứ Tử gật đầu.
.
…
.
Bạch Ngọc Đường rửa mặt xong đi cửa sau ra ngoài cùng Triển Chiêu, chạy đến nhà các hương thân các điều tra, vừa ra khỏi cửa đã nghe Triển Chiêu âm u hỏi: “Ngày mai ngươi có hẹn với Lý Phi Thường?”
“Phải.” Bạch Ngọc Đường gật gật.
“Ở đâu vậy.” Triển Chiêu hiếu kì.
Bạch Ngọc Đường lại gật gật: “Nhã gian trên lầu hai Gia Thiện Lâu, giữa trưa ngày mai.”
Triển Chiêu híp mắt… Lý Phi Thường a! [cục ngu, cắn hắn!!]
Tác giả :
Nhĩ Nhã