Quỷ Hành Thiên Hạ
Quyển 1 - Chương 3: Kiến diện (gặp mặt)
Bạch Ngọc Đường ngừng bước, quay đầu lại nhìn Tam Phượng cùng Tứ Phượng.
Tam Phượng kéo kéo tay áo Tứ Phượng ——- đừng chọc hắn tương đối tốt hơn.
Tứ Phượng cũng kéo nàng, chạy tới trước mặt Bạch Ngọc Đường, hỏi: “Có phải hắn dẫn theo một con gấu nhỏ cùng hai tiểu hài nhi không, một có vẻ rất có tiền đồ, một cực kì khả ái nhưng có vẻ ngốc ngốc không?”
Bạch Ngọc Đường nhấc mắt, nhìn hai tỷ muội.
Vốn dĩ vành nón được kéo xuống rất thấp, hai người chỉ có thể nhìn thấy nửa mặt dưới của Bạch Ngọc Đường. Hiện tại hắn ngẩng đầu, hai người lập tức nhìn rõ.
Tứ Phượng thất kinh, tâm nói… Ai nha, nam nhân này quả thật dễ nhìn!
Tam Phượng so với muội muội nhà mình thì ổn định hơn rất nhiều, sau khi thấy mặt Bạch Ngọc Đường, vô thức cúi đầu nhìn lướt qua trường đao trong tay hắn… Đột nhiên nhớ tới một người, hít một hơi khí lạnh nắm chặt cánh tay Tứ Phượng.
Tứ Phượng bị nàng nắm đến đau, nhưng là không hiểu ý nàng, nói tiếp: “Người áo lam ngươi muốn tìm, có phải là mù…”
Một chữ mù vừa ra khỏi miệng, liền thấy ánh mắt Bạch Ngọc Đường phát lạnh, Tứ Phượng cả kinh.
Tam Phượng vội vàng nói: “Đại hiệp, muội muội của ta ngu ngốc nói bậy, chúng ta thật sự là thấy người nọ, tại cửa thành. Ba người bọn họ vào thành đại khái cũng nửa canh giờ rồi, vào từ cửa bắc, cho nên là đi về phía nam, ngươi đi đến khách điếm ở nam thành tìm thử xem.”
Tứ Phượng phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện cái gì tỷ tỷ cũng nói hết rồi, có chút tức giận nhìn nàng ——- sao lại thành thật như thế a, lừa chút tiền của hắn không tốt sao!
Thần sắc Bạch Ngọc Đường hơi chút hòa hoãn, gật đầu, hỏi: “Bọn họ còn nói cái gì khác nữa?”
“Không có, chỉ hỏi chuyện về Mã Phúc…” Tam Phượng kéo Tứ Phượng còn đang muốn làm ra chủ ý xấu xa kéo đến một bên hung hăng trừng nàng một cái, nói với Bạch Ngọc Đường: “Có một bộ khoái chết ngay trước mắt hắn, cho nên hắn có hỏi vài câu.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, nói một câu “Đa tạ” liền vội vàng đi đến các khách điếm phía nam.
.
.
Tam Phượng thấy hắn đi rồi mới thở phào, Tứ Phượng có chút không thoải mái: “Tỷ, sao ngươi lại nhát gan như vậy, chúng ta đã hết bạc rồi, nói cho hắn biết tin tức thì bảo hắn đưa bạc cũng đâu có sai!”
Tam Phượng còn chưa mở miệng, trước mặt liền nghe “vù” một tiếng.
Vô ý thức đưa tay đón lấy.
“Oa!” Tứ Phượng vội vàng cầm lấy: “Kim nguyên bảo ôi chao!”
Lúc này, Bạch Ngọc Đường đã không còn thấy bóng.
“Quả thực có tiền!” Tứ Phượng cười tủm tỉm nói.
“Ngươi biết hắn là ai không?” Tam Phượng nhíu mày: “Sau này gặp hắn thì tránh đi, đừng gây chuyện phiền toái! Khi nãy may mà ngươi không trộm bạc của hắn.”
“Ai a?” Tứ Phượng bỏ vàng vào túi, chuẩn bị tìm tửu lâu ăn một bữa.
“Từng nghe qua tên Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường chưa?”
“Nga…” Tứ Phượng vỗ tay một cái: “Ta đã nói thiên hạ làm sao lại có nam nhân dễ nhìn như vậy! Thì ra là hắn a!”
Ngươi chỉ biết đẹp.” Tam Phượng kéo nàng đi: “Người này nổi danh cổ quái, cư xử không tốt coi chừng hắn một đao bổ đôi ngươi!”
…
.
.
Triển Chiêu đứng trong phòng chữ thiên, hai ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào tường, chậm rãi lần mò đi đến phía trước.
Hắn đã làm vậy lâu rồi, từ cao tới thấp chậm rãi sờ tường, chạm đến nơi nào nổi lên sẽ gõ nhẹ, sau đó lại tiếp tục tìm.
Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương đã vẽ xong bức khắc trên tường.
Hai tiểu gia hỏa kia lần đầu tiên làm chuyện này, lần đầu làm xong rồi, nhìn một chút thấy không đúng, lại làm lại một lần, sau đó mới giao bản chính cho Triển Chiêu để hắn cất trong ngực, bản vẽ không giống Tiểu Tứ Tử giữ, giấu ở túi nhỏ mặt trong đai lưng. Túi nhỏ này là Công Tôn làm cho, để Tiểu Tứ Tử cất ngân phiếu cùng đồ vật này nọ… Hằng năm lễ mừng năm mới Tiểu Tứ Tử đều có tiền mừng tuổi, đặc biệt là từ sau khi làm Tiểu Vương Gia, vậy nên nếu tỉ mỉ đếm lại, Tiểu Tứ Tử là rất có tài sản nga.
.
.
Triển Chiêu cứ như vậy lẳng lặng tìm, một lúc lâu cũng không tìm ra đầu mối, khe khẽ thở dài.
“Triển đại ca.” Tiêu Lương đi đến kéo hắn: “Ngươi ngồi xuống nghỉ một chút, ta giúp ngươi tìm.”
Triển Chiêu ngừng tay, suy nghĩ một chút nói: “Bằng không, chúng ta ra ngoài tìm một chút đi?”
Tiêu Lương và Tiểu Tứ Tử đương nhiên vui vẻ, ở mãi trong khách điếm nhàm chán bao nhiêu, liền đỡ Triển Chiêu đi rửa tay, xuất môn.
.
.
Từ khách điếm đi ra, đến trên đường cái.
“Miêu Miêu chúng ta đi đâu?” Tiểu Tứ Tử hỏi.
“Tùy ý đi một chút, sau đó tìm quán trà nào đông người vào ngồi một chút, ta muốn hỏi thăm chuyện về Mã Phúc.”
Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương liếc mắt nhìn nhau, liền dẫn theo Triển Chiêu đi đến nơi đông người.
Bọn họ vừa qua khỏi đường cái, Bạch Ngọc Đường lại từ một ngõ rẽ đến, đến trước cửa khách điếm Húc Dương.
Hỏa kế vừa thấy có khách nhân, liền đi ra đón.
Bạch Ngọc Đường nhìn xung quanh một lần, hỏi: “Có nam tử áo lam dẫn theo hai hài tử nào đến đây không?”
Hỏa kế sửng sốt, nhớ tới bọn người Triển Chiêu ở phòng chữ thiên.
Người đến huyện Cừ Sơn này rất nhiều, đa số là không nói rõ lai lịch, nói khó nghe một chút, ai biết được đâu là người lương thiện đâu là thứ cặn bã? Chủ tiệm buôn bán là chỉ nhận tiền không nhận người, đặc biệt là khách nhân dùng tiền rộng rãi, đều cẩn thận che chở.
Bạch Ngọc Đường lại quái lạ, vành nón kéo thấp, tay cầm trường đao khí chất lại đặc biệt lãnh liệt, chưởng quỹ cười cười nói: “Gia, chưa từng thấy qua a.”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, xoay người ra ngoài tiếp tục tìm.
.
.
Triển Chiêu dẫn theo Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương đi vào khu đông đúc của huyện Cừ Sơn, Tiêu Lương tìm được quán trà náo nhiệt nhất cũng có phong thái nhất.
“Quán trà Hữu Phúc a.” Tiểu Tứ Tử ngửa mặt nhìn bảng hiệu một chút, nhỏ giọng lầm bầm: “Nếu Bạch Bạch ở đây, nhất định sẽ vào đúng chỗ này.”
Triển Chiêu ngẩn người, Tiểu Tứ Tử sao lại đột nhiên nhớ tới Bạch Ngọc Đường?
“Còn có nga, Bạch Bạch ở đây thì tốt rồi.” Tiểu Tứ Tử nói với Tiêu Lương: “Có thể giúp Miêu Miêu tìm gì đó.”
Tiêu Lương cũng gật đầu: “Đúng vậy, Ngũ Gia thận trọng.”
Triển Chiêu nhếch mày một cái, nói thầm một câu: “Nếu so ra hình như ta tương đối thận trọng chứ?”
Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử đều nhịn cười.
Tiểu Tứ Tử nói: “Miêu Miêu a, bằng không, chúng ta tìm Bạch Bạch đến giúp, được không?”
Triển Chiêu vươn tay một cái nắm chính xác lên má Tiểu Tứ Tử: “Đừng Bạch Bạch nữa, đi vào dùng trà đi.”
Tiểu Tứ Tử bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là theo Triển Chiêu đi vào, trong ngực còn đang suy tính, không biết cha đã viết thư cho Bạch Bạch chưa? Nếu Bạch Bạch tới thì tốt rồi, vừa lúc mắt Miêu Miêu không tốt, có thể nhân cơ hội tác hợp bọn họ! Để Bạch Bạch và Miêu Miêu cùng ăn cùng tắm cùng ngủ này nọ.
Tiêu Lương đi bên cạnh thấy Tiểu Tứ Tử híp mắt vuốt cằm suy tính, nhẹ nhàng chọc chọc tay Tiểu Tứ Tử: “Cẩn Nhi, ngươi lại có chủ ý gì?”
Tiểu Tứ Tử nhăn mặt nhăn mũi, chắp tay hướng lên trời vái mấy cái: “Bạch Bạch đến nhanh lên một chút đi… Ai nha.” Vừa mới dứt lời, đã bị người từ phía sau chạy đến đụng trúng.
Tiểu Tứ Tử nhỏ như vậy làm sao đỡ nổi a, ngã sấp tới trước…
Ngay trước khi Tiểu Tứ Tử tứ xuống, Triển Chiêu xoay người lại khom lưng đỡ, đón trọn Tiểu Tứ Tử.
Triển Chiêu thở phào nhẹ nhõm, tiểu bảo bối này mà bị thương, biết ăn nói sao với Công Tôn?!
Tiểu Tứ Tử thấy bên cạnh có vạt áo bạch sắc lay a lay, trong lòng vui vẻ, vừa ngưỡng mặt lên nhìn… lập tức thất vọng.
Trước mắt đúng là một thanh niên đang đứng, cũng một thân bạch y nhưng không phải Bạch Ngọc Đường ——- Bạch Bạch đẹp hơn hắn!
Tiêu Lương vội vã đỡ Tiểu Tứ Tử dậy: “Cẩn Nhi, không sao chứ?”
Tiểu Tứ Tử lắc đầu, bạch y nhân kia quay đầu lại nhìn thoáng qua, cũng không xin lỗi, nhíu nhíu tựa hồ khó chịu Tiểu Tứ Tử cản đường, tiếp tục đi tới trước, chợt nghe “xoạt” một tiếng…
Vạt sau bạch y của hắn bị chân Thạch Đầu đạp một cái. Móng vuốt trảo ly đặc biệt sắc nhọn, không thua gì dao nhỏ. Thường ngày thạch đầu đều thu vào trong thịt, khi đào hang hay tấn công mới vươn ra. Có người đụng trúng Tiểu Tứ Tử, nó đương nhiên nhe răng trợn mắt hung người ta rồi.
Bạch y nhân quay đầu lại, chỉ thấy phía sau xiêm y rách xuống một mảng lớn, nhíu mày nhìn Thạch Đầu.
“Thạch Đầu.” Tiểu Tứ Tử thấy người nọ cầm đao, vội chạy đến ngăn Thạch Đầu: “Không có việc gì, đừng gây chuyện cho Miêu Miêu nga.”
Thạch Đầu xoay mặt liếc mắt nhìn Tiểu Tứ Tử, thu móng vuốt lại ngồi xuống bên cạnh, lườm bạch y nhân kia, thần tình như là nói —— coi như ngươi gặp may.
.
.
Nhưng bạch y nhân kia cũng không chịu bỏ qua, nhấc chân đá về phía Thạch Đầu, miệng mắng: “Tiểu súc sinh, phế mắt của ngươi…”
Chân của hắn còn chưa đụng đến Thạch Đầu, đã bị Triển Chiêu nhấc chân chặn… Chân Triển Chiêu nhẹ chuyển một cái, đầu ngón chân nhẹ nhàng điểm vào mắt cá chân hắn, bạch y nhân nhảy lên một cái, lùi lại nhìn chằm chằm Triển Chiêu, đầy mắt kinh ngạc.
Triển Chiêu cười: “Ngươi còn không bằng tiểu súc sinh đó.”
“Ngươi…” Bạch y nhân tức giận.
Lúc này, không ít người trong quán trà đều nhìn ra bên ngoài, ở đây lại rất nhiều nhân sĩ giang hồ tụ tập, đều tụ lại xem náo nhiệt, có chút ồn ào.
Bạch y nhân nhìn Triển Chiêu: “Ngươi là ai?”
Triển Chiêu cười: “Trước khi hỏi tên người khác thì phải tự xưng danh đã.”
“A.” Người nọ cười nhạt một tiếng: “Nói ra ngươi cũng đừng bị dọa chết, đứng cho vững, gia gia họ Bạch, từng nghe tên Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường chưa.”
Lời vừa nói ra, người trong quán trà đều giương mắt nhìn ra, đều châu đầu ghé tai, vươn dài cổ ra nhìn.
Triển Chiêu cũng ngây ngẩn cả người, có vẻ rất giật mình.
Bạch y nhân kia nghĩ là hắn sợ, đắc ý.
“Phụt…”
Sau một lúc trầm mặc, chợt nghe Tiểu Tứ Tử xì một tiếng cười: “Tiểu Lương Tử, người này giả mạo Bạch Bạch!”
Tiêu Lương cười nhạt một tiếng, nói: “Ai, ngươi bớt hại người, Bạch Ngọc Đường chúng ta có quen biết!”
Bạch y nhân sửng sốt, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, người trong tiệm trà cũng càng hưng phấn, tiết mục này đặc sắc.
“Tiểu hài tử các ngươi biết cái gì, đừng nói bậy…”
“Chúng ta không có!” Tiểu Tứ Tử cười giòn tan, chỉ vào người nọ nói: “Ta biết Bạch Bạch, Bạch Bạch cao hơn ngươi, tóc đen hơn ngươi, y phục đẹp hơn ngươi, đao dài hơn ngươi, lễ độ hơn ngươi, nhưng quan trọng nhất là, so với ngươi, hắn suất suất suất suất suất suất suất!”
…
.
.
“Hắt xì…”
Lúc Bạch Ngọc Đường ra khỏi khách điếm thứ bảy mươi ba thì, mũi ngứa hắt xì một cái.
Theo lời hai người cô nương nói, Triển Chiêu bọn họ đích thật là vào thành, vì sao hỏi hết các khách điếm đều nói không thấy người này?
Có khi nào… có một khách điếm không nói thật?
Thở dài, Bạch Ngọc Đường nghĩ cứ tìm như vậy cũng không phải biện pháp, còn không bằng…
Nghĩ tới đây, hắn đi vào một ngõ hẻm, nơi đó có mấy tên lưu manh đang đánh bạc.
“Lạch cạch” một tiếng, trước mắt tên lưu manh rơi xuống một thỏi bạc.
Tiểu lưu manh này niên kỉ cũng không lớn, lần đầu tiên thấy nhiều bạc như vậy, đều quay đầu lại nhìn.
Bạch Ngọc Đường trên tay cầm thỏi vàng, nói: “Tìm năm mươi người đến cho ta.”
Mấy tiểu lưu manh liếc mắt nhìn nhau: “Ngươi chờ một chút!” Nói xong bỏ chạy. Không bao lâu, thực sự tìm tới năm mươi người, Bạch Ngọc Đường cho tên dẫn đầu một thỏi vàng, lại lấy ra một thỏi lớn hơn nữa: “Giúp ta tìm một người!”
Mắt đám tiểu lưu manh đều lóe vàng hết rồi: “Gia, ngài nói!”
Bạch Ngọc Đường nói một chút tướng mạo của bọn người Triển Chiêu, đám tiểu lưu manh gật đầu: “Cái này dễ!”, nói xong thì tản đi.
Bạch Ngọc Đường hỏi tên dẫn đầu: “Tiệm trà lớn nhất chỗ này ở đâu?”
“Đi đến phía trước rẽ về phía Tây, căn thứ hai, tên là Hữu Phúc.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Ta ở đó chờ các ngươi, có tin tức đến nói cho ta biết.” Nói xong liền đi, tâm nói, nên sớm dùng chiêu này, xem thử tìm ra con mèo nhà ngươi không!
.
.
Một chuỗi “Suất” của Tiểu Tứ Tử quả thật là khí chấn non sông, Tiêu Lương đi đến lay vai Tiểu Tứ Tử: “Cẩn Nhi, đừng kích động.”
Người trong quán trà đều cười tới gập lưng, đa số là cảm thấy Tiểu Tứ Tử đáng yêu, mặt khác, Bạch Ngọc Đường vẫn thường xuyên bị Triển Chiêu tả là “diễm” danh viễn dương[tiếng đẹp đồn xa =)) ], người giang hồ ai cũng biết Bạch Ngọc Đường lợi hại, càng biết Bạch Ngọc Đường tuấn mỹ.
Nhưng bạch y nhân trước mắt lại quá bình thường. Nếu so sánh, Triển Chiêu tuấn tú hơn hắn rất nhiều.
Bạch y nhân thẹn quá thành giận, quay về phía Tiểu Tứ Tử mắng một tiếng: “Tiểu súc sinh.”
Tiểu Tứ Tử giận, mắng lại: “Đại súc sinh.”
“Ai.” Tiêu Lương vội vã che miệng Tiểu Tứ Tử: “Cẩn Nhi, không nên mắng chửi người khác.” Nói xong, quay về phía bạch y nhân kia rống: “Cả Tiểu Tứ Tử mà ngươi cũng dám mắng, đại súc sinh!”
…
.
.
Tiểu Tứ Tử híp mắt nhìn Tiêu Lương.
Lúc này, đã có không ít người vây quanh.
Triển Chiêu ho khan một tiếng, quay sang người nọ nói: “Ngươi giả trang Bạch Ngọc Đường không thích hợp lắm.”
Bạch y nhân sửng sốt, quay đầu lại nhìn Triển Chiêu.
“Bạch Ngọc Đường tính tình không tốt, đắc tội nhiều người, giả mạo hắn hành tẩu giang hồ không được chút tiện nghi nào, trái lại còn có chút mạo hiểm.” Triển Chiêu khuyên hắn: “Công phu không bằng hắn hay nhất đừng dùng tên hắn.”
“Ngươi bớt lo chuyện người.” Người nọ cười nhạt: “Bạch Ngọc Đường tính là gì, là bại tướng dưới tay ta mà thôi!”
Hắn vừa nói xong, bốn phía lập tức ồ lên.
Bạch y nhân kia quan sát Triển Chiêu một lát, cười nói: “Ngươi có vẻ công phu không tồi, có muốn thử vài chiêu không?”
“Ân… Nếu Bạch Ngọc Đường là bại tướng dưới tay ngươi.” Triển Chiêu vuốt cằm suy nghĩ một chút, nói: “Ta đây có thể nhường ngươi.”
Khóe miệng bạch y nhân giật giật: “Ngươi định nhường thế nào?”
Triển Chiêu mỉm cười: “Ta nhắm mắt lại đánh với ngươi.”
Lời vừa nói ra, không chỉ bạch y nhân kia, người xung quanh cũng giật mình không ngớt.
Tiểu Tứ Tử túm lấy tay áo Tiêu Lương: “Tiểu Lương Tử, Miêu Miêu nhắm mắt và mở mắt có gì khác nhau?”
Tiêu Lương cười gượng, “Cái này…”
Bạch y nhân kia vừa thấy Triển Chiêu dám xem thường hắn, nói một câu “Ngươi muốn chết” liền rút đao đánh tới.
Triển Chiêu nhắm mắt lại, tay cầm Cự Khuyết vẫn dùng vải đen bao lại, hắn cũng không có ý rút kiếm, tay không so chiêu với người nọ… đương nhiên là chiêu chiêu đều thắng hắn.
Đoàn người thỉnh thoảng trầm trồ khen ngợi, còn có người khe khẽ nói: “Ai, như thế xem ra công phu Bạch Ngọc Đường không được tốt lắm a!”
“… Đúng vậy!”
.
.
Không được năm chiêu, bạch y nhân đã chống đỡ hết nổi, hắn lui lại một bước muốn nhảy khỏi vòng chiến, lại nghe sau lưng có tiếng gió vang lên, cùng lúc, cảm giác vai bị người đạp một cước. Hắn một thân lảo đảo ngã sấp xuống, vừa giương mắt nhìn… chỉ thấy một bạch y nhân đứng trước mặt hắn, rơi xuống đối mặt với Triển Chiêu.
Triển Chiêu nghiêng tai nghe, cảm thấy là lạ, chợt nghe một thanh âm lạnh băng băng nhưng cũng rất quen thuộc nói: “Ta đánh với ngươi.”
Tiêu Lương mở to hai mắt, Tiểu Tứ Tử bên cạnh nhào đến ôm hắn: “Thật tốt quá Tiểu Lương Tử!”
.
Tam Phượng kéo kéo tay áo Tứ Phượng ——- đừng chọc hắn tương đối tốt hơn.
Tứ Phượng cũng kéo nàng, chạy tới trước mặt Bạch Ngọc Đường, hỏi: “Có phải hắn dẫn theo một con gấu nhỏ cùng hai tiểu hài nhi không, một có vẻ rất có tiền đồ, một cực kì khả ái nhưng có vẻ ngốc ngốc không?”
Bạch Ngọc Đường nhấc mắt, nhìn hai tỷ muội.
Vốn dĩ vành nón được kéo xuống rất thấp, hai người chỉ có thể nhìn thấy nửa mặt dưới của Bạch Ngọc Đường. Hiện tại hắn ngẩng đầu, hai người lập tức nhìn rõ.
Tứ Phượng thất kinh, tâm nói… Ai nha, nam nhân này quả thật dễ nhìn!
Tam Phượng so với muội muội nhà mình thì ổn định hơn rất nhiều, sau khi thấy mặt Bạch Ngọc Đường, vô thức cúi đầu nhìn lướt qua trường đao trong tay hắn… Đột nhiên nhớ tới một người, hít một hơi khí lạnh nắm chặt cánh tay Tứ Phượng.
Tứ Phượng bị nàng nắm đến đau, nhưng là không hiểu ý nàng, nói tiếp: “Người áo lam ngươi muốn tìm, có phải là mù…”
Một chữ mù vừa ra khỏi miệng, liền thấy ánh mắt Bạch Ngọc Đường phát lạnh, Tứ Phượng cả kinh.
Tam Phượng vội vàng nói: “Đại hiệp, muội muội của ta ngu ngốc nói bậy, chúng ta thật sự là thấy người nọ, tại cửa thành. Ba người bọn họ vào thành đại khái cũng nửa canh giờ rồi, vào từ cửa bắc, cho nên là đi về phía nam, ngươi đi đến khách điếm ở nam thành tìm thử xem.”
Tứ Phượng phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện cái gì tỷ tỷ cũng nói hết rồi, có chút tức giận nhìn nàng ——- sao lại thành thật như thế a, lừa chút tiền của hắn không tốt sao!
Thần sắc Bạch Ngọc Đường hơi chút hòa hoãn, gật đầu, hỏi: “Bọn họ còn nói cái gì khác nữa?”
“Không có, chỉ hỏi chuyện về Mã Phúc…” Tam Phượng kéo Tứ Phượng còn đang muốn làm ra chủ ý xấu xa kéo đến một bên hung hăng trừng nàng một cái, nói với Bạch Ngọc Đường: “Có một bộ khoái chết ngay trước mắt hắn, cho nên hắn có hỏi vài câu.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, nói một câu “Đa tạ” liền vội vàng đi đến các khách điếm phía nam.
.
.
Tam Phượng thấy hắn đi rồi mới thở phào, Tứ Phượng có chút không thoải mái: “Tỷ, sao ngươi lại nhát gan như vậy, chúng ta đã hết bạc rồi, nói cho hắn biết tin tức thì bảo hắn đưa bạc cũng đâu có sai!”
Tam Phượng còn chưa mở miệng, trước mặt liền nghe “vù” một tiếng.
Vô ý thức đưa tay đón lấy.
“Oa!” Tứ Phượng vội vàng cầm lấy: “Kim nguyên bảo ôi chao!”
Lúc này, Bạch Ngọc Đường đã không còn thấy bóng.
“Quả thực có tiền!” Tứ Phượng cười tủm tỉm nói.
“Ngươi biết hắn là ai không?” Tam Phượng nhíu mày: “Sau này gặp hắn thì tránh đi, đừng gây chuyện phiền toái! Khi nãy may mà ngươi không trộm bạc của hắn.”
“Ai a?” Tứ Phượng bỏ vàng vào túi, chuẩn bị tìm tửu lâu ăn một bữa.
“Từng nghe qua tên Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường chưa?”
“Nga…” Tứ Phượng vỗ tay một cái: “Ta đã nói thiên hạ làm sao lại có nam nhân dễ nhìn như vậy! Thì ra là hắn a!”
Ngươi chỉ biết đẹp.” Tam Phượng kéo nàng đi: “Người này nổi danh cổ quái, cư xử không tốt coi chừng hắn một đao bổ đôi ngươi!”
…
.
.
Triển Chiêu đứng trong phòng chữ thiên, hai ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào tường, chậm rãi lần mò đi đến phía trước.
Hắn đã làm vậy lâu rồi, từ cao tới thấp chậm rãi sờ tường, chạm đến nơi nào nổi lên sẽ gõ nhẹ, sau đó lại tiếp tục tìm.
Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương đã vẽ xong bức khắc trên tường.
Hai tiểu gia hỏa kia lần đầu tiên làm chuyện này, lần đầu làm xong rồi, nhìn một chút thấy không đúng, lại làm lại một lần, sau đó mới giao bản chính cho Triển Chiêu để hắn cất trong ngực, bản vẽ không giống Tiểu Tứ Tử giữ, giấu ở túi nhỏ mặt trong đai lưng. Túi nhỏ này là Công Tôn làm cho, để Tiểu Tứ Tử cất ngân phiếu cùng đồ vật này nọ… Hằng năm lễ mừng năm mới Tiểu Tứ Tử đều có tiền mừng tuổi, đặc biệt là từ sau khi làm Tiểu Vương Gia, vậy nên nếu tỉ mỉ đếm lại, Tiểu Tứ Tử là rất có tài sản nga.
.
.
Triển Chiêu cứ như vậy lẳng lặng tìm, một lúc lâu cũng không tìm ra đầu mối, khe khẽ thở dài.
“Triển đại ca.” Tiêu Lương đi đến kéo hắn: “Ngươi ngồi xuống nghỉ một chút, ta giúp ngươi tìm.”
Triển Chiêu ngừng tay, suy nghĩ một chút nói: “Bằng không, chúng ta ra ngoài tìm một chút đi?”
Tiêu Lương và Tiểu Tứ Tử đương nhiên vui vẻ, ở mãi trong khách điếm nhàm chán bao nhiêu, liền đỡ Triển Chiêu đi rửa tay, xuất môn.
.
.
Từ khách điếm đi ra, đến trên đường cái.
“Miêu Miêu chúng ta đi đâu?” Tiểu Tứ Tử hỏi.
“Tùy ý đi một chút, sau đó tìm quán trà nào đông người vào ngồi một chút, ta muốn hỏi thăm chuyện về Mã Phúc.”
Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương liếc mắt nhìn nhau, liền dẫn theo Triển Chiêu đi đến nơi đông người.
Bọn họ vừa qua khỏi đường cái, Bạch Ngọc Đường lại từ một ngõ rẽ đến, đến trước cửa khách điếm Húc Dương.
Hỏa kế vừa thấy có khách nhân, liền đi ra đón.
Bạch Ngọc Đường nhìn xung quanh một lần, hỏi: “Có nam tử áo lam dẫn theo hai hài tử nào đến đây không?”
Hỏa kế sửng sốt, nhớ tới bọn người Triển Chiêu ở phòng chữ thiên.
Người đến huyện Cừ Sơn này rất nhiều, đa số là không nói rõ lai lịch, nói khó nghe một chút, ai biết được đâu là người lương thiện đâu là thứ cặn bã? Chủ tiệm buôn bán là chỉ nhận tiền không nhận người, đặc biệt là khách nhân dùng tiền rộng rãi, đều cẩn thận che chở.
Bạch Ngọc Đường lại quái lạ, vành nón kéo thấp, tay cầm trường đao khí chất lại đặc biệt lãnh liệt, chưởng quỹ cười cười nói: “Gia, chưa từng thấy qua a.”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, xoay người ra ngoài tiếp tục tìm.
.
.
Triển Chiêu dẫn theo Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương đi vào khu đông đúc của huyện Cừ Sơn, Tiêu Lương tìm được quán trà náo nhiệt nhất cũng có phong thái nhất.
“Quán trà Hữu Phúc a.” Tiểu Tứ Tử ngửa mặt nhìn bảng hiệu một chút, nhỏ giọng lầm bầm: “Nếu Bạch Bạch ở đây, nhất định sẽ vào đúng chỗ này.”
Triển Chiêu ngẩn người, Tiểu Tứ Tử sao lại đột nhiên nhớ tới Bạch Ngọc Đường?
“Còn có nga, Bạch Bạch ở đây thì tốt rồi.” Tiểu Tứ Tử nói với Tiêu Lương: “Có thể giúp Miêu Miêu tìm gì đó.”
Tiêu Lương cũng gật đầu: “Đúng vậy, Ngũ Gia thận trọng.”
Triển Chiêu nhếch mày một cái, nói thầm một câu: “Nếu so ra hình như ta tương đối thận trọng chứ?”
Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử đều nhịn cười.
Tiểu Tứ Tử nói: “Miêu Miêu a, bằng không, chúng ta tìm Bạch Bạch đến giúp, được không?”
Triển Chiêu vươn tay một cái nắm chính xác lên má Tiểu Tứ Tử: “Đừng Bạch Bạch nữa, đi vào dùng trà đi.”
Tiểu Tứ Tử bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là theo Triển Chiêu đi vào, trong ngực còn đang suy tính, không biết cha đã viết thư cho Bạch Bạch chưa? Nếu Bạch Bạch tới thì tốt rồi, vừa lúc mắt Miêu Miêu không tốt, có thể nhân cơ hội tác hợp bọn họ! Để Bạch Bạch và Miêu Miêu cùng ăn cùng tắm cùng ngủ này nọ.
Tiêu Lương đi bên cạnh thấy Tiểu Tứ Tử híp mắt vuốt cằm suy tính, nhẹ nhàng chọc chọc tay Tiểu Tứ Tử: “Cẩn Nhi, ngươi lại có chủ ý gì?”
Tiểu Tứ Tử nhăn mặt nhăn mũi, chắp tay hướng lên trời vái mấy cái: “Bạch Bạch đến nhanh lên một chút đi… Ai nha.” Vừa mới dứt lời, đã bị người từ phía sau chạy đến đụng trúng.
Tiểu Tứ Tử nhỏ như vậy làm sao đỡ nổi a, ngã sấp tới trước…
Ngay trước khi Tiểu Tứ Tử tứ xuống, Triển Chiêu xoay người lại khom lưng đỡ, đón trọn Tiểu Tứ Tử.
Triển Chiêu thở phào nhẹ nhõm, tiểu bảo bối này mà bị thương, biết ăn nói sao với Công Tôn?!
Tiểu Tứ Tử thấy bên cạnh có vạt áo bạch sắc lay a lay, trong lòng vui vẻ, vừa ngưỡng mặt lên nhìn… lập tức thất vọng.
Trước mắt đúng là một thanh niên đang đứng, cũng một thân bạch y nhưng không phải Bạch Ngọc Đường ——- Bạch Bạch đẹp hơn hắn!
Tiêu Lương vội vã đỡ Tiểu Tứ Tử dậy: “Cẩn Nhi, không sao chứ?”
Tiểu Tứ Tử lắc đầu, bạch y nhân kia quay đầu lại nhìn thoáng qua, cũng không xin lỗi, nhíu nhíu tựa hồ khó chịu Tiểu Tứ Tử cản đường, tiếp tục đi tới trước, chợt nghe “xoạt” một tiếng…
Vạt sau bạch y của hắn bị chân Thạch Đầu đạp một cái. Móng vuốt trảo ly đặc biệt sắc nhọn, không thua gì dao nhỏ. Thường ngày thạch đầu đều thu vào trong thịt, khi đào hang hay tấn công mới vươn ra. Có người đụng trúng Tiểu Tứ Tử, nó đương nhiên nhe răng trợn mắt hung người ta rồi.
Bạch y nhân quay đầu lại, chỉ thấy phía sau xiêm y rách xuống một mảng lớn, nhíu mày nhìn Thạch Đầu.
“Thạch Đầu.” Tiểu Tứ Tử thấy người nọ cầm đao, vội chạy đến ngăn Thạch Đầu: “Không có việc gì, đừng gây chuyện cho Miêu Miêu nga.”
Thạch Đầu xoay mặt liếc mắt nhìn Tiểu Tứ Tử, thu móng vuốt lại ngồi xuống bên cạnh, lườm bạch y nhân kia, thần tình như là nói —— coi như ngươi gặp may.
.
.
Nhưng bạch y nhân kia cũng không chịu bỏ qua, nhấc chân đá về phía Thạch Đầu, miệng mắng: “Tiểu súc sinh, phế mắt của ngươi…”
Chân của hắn còn chưa đụng đến Thạch Đầu, đã bị Triển Chiêu nhấc chân chặn… Chân Triển Chiêu nhẹ chuyển một cái, đầu ngón chân nhẹ nhàng điểm vào mắt cá chân hắn, bạch y nhân nhảy lên một cái, lùi lại nhìn chằm chằm Triển Chiêu, đầy mắt kinh ngạc.
Triển Chiêu cười: “Ngươi còn không bằng tiểu súc sinh đó.”
“Ngươi…” Bạch y nhân tức giận.
Lúc này, không ít người trong quán trà đều nhìn ra bên ngoài, ở đây lại rất nhiều nhân sĩ giang hồ tụ tập, đều tụ lại xem náo nhiệt, có chút ồn ào.
Bạch y nhân nhìn Triển Chiêu: “Ngươi là ai?”
Triển Chiêu cười: “Trước khi hỏi tên người khác thì phải tự xưng danh đã.”
“A.” Người nọ cười nhạt một tiếng: “Nói ra ngươi cũng đừng bị dọa chết, đứng cho vững, gia gia họ Bạch, từng nghe tên Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường chưa.”
Lời vừa nói ra, người trong quán trà đều giương mắt nhìn ra, đều châu đầu ghé tai, vươn dài cổ ra nhìn.
Triển Chiêu cũng ngây ngẩn cả người, có vẻ rất giật mình.
Bạch y nhân kia nghĩ là hắn sợ, đắc ý.
“Phụt…”
Sau một lúc trầm mặc, chợt nghe Tiểu Tứ Tử xì một tiếng cười: “Tiểu Lương Tử, người này giả mạo Bạch Bạch!”
Tiêu Lương cười nhạt một tiếng, nói: “Ai, ngươi bớt hại người, Bạch Ngọc Đường chúng ta có quen biết!”
Bạch y nhân sửng sốt, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, người trong tiệm trà cũng càng hưng phấn, tiết mục này đặc sắc.
“Tiểu hài tử các ngươi biết cái gì, đừng nói bậy…”
“Chúng ta không có!” Tiểu Tứ Tử cười giòn tan, chỉ vào người nọ nói: “Ta biết Bạch Bạch, Bạch Bạch cao hơn ngươi, tóc đen hơn ngươi, y phục đẹp hơn ngươi, đao dài hơn ngươi, lễ độ hơn ngươi, nhưng quan trọng nhất là, so với ngươi, hắn suất suất suất suất suất suất suất!”
…
.
.
“Hắt xì…”
Lúc Bạch Ngọc Đường ra khỏi khách điếm thứ bảy mươi ba thì, mũi ngứa hắt xì một cái.
Theo lời hai người cô nương nói, Triển Chiêu bọn họ đích thật là vào thành, vì sao hỏi hết các khách điếm đều nói không thấy người này?
Có khi nào… có một khách điếm không nói thật?
Thở dài, Bạch Ngọc Đường nghĩ cứ tìm như vậy cũng không phải biện pháp, còn không bằng…
Nghĩ tới đây, hắn đi vào một ngõ hẻm, nơi đó có mấy tên lưu manh đang đánh bạc.
“Lạch cạch” một tiếng, trước mắt tên lưu manh rơi xuống một thỏi bạc.
Tiểu lưu manh này niên kỉ cũng không lớn, lần đầu tiên thấy nhiều bạc như vậy, đều quay đầu lại nhìn.
Bạch Ngọc Đường trên tay cầm thỏi vàng, nói: “Tìm năm mươi người đến cho ta.”
Mấy tiểu lưu manh liếc mắt nhìn nhau: “Ngươi chờ một chút!” Nói xong bỏ chạy. Không bao lâu, thực sự tìm tới năm mươi người, Bạch Ngọc Đường cho tên dẫn đầu một thỏi vàng, lại lấy ra một thỏi lớn hơn nữa: “Giúp ta tìm một người!”
Mắt đám tiểu lưu manh đều lóe vàng hết rồi: “Gia, ngài nói!”
Bạch Ngọc Đường nói một chút tướng mạo của bọn người Triển Chiêu, đám tiểu lưu manh gật đầu: “Cái này dễ!”, nói xong thì tản đi.
Bạch Ngọc Đường hỏi tên dẫn đầu: “Tiệm trà lớn nhất chỗ này ở đâu?”
“Đi đến phía trước rẽ về phía Tây, căn thứ hai, tên là Hữu Phúc.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Ta ở đó chờ các ngươi, có tin tức đến nói cho ta biết.” Nói xong liền đi, tâm nói, nên sớm dùng chiêu này, xem thử tìm ra con mèo nhà ngươi không!
.
.
Một chuỗi “Suất” của Tiểu Tứ Tử quả thật là khí chấn non sông, Tiêu Lương đi đến lay vai Tiểu Tứ Tử: “Cẩn Nhi, đừng kích động.”
Người trong quán trà đều cười tới gập lưng, đa số là cảm thấy Tiểu Tứ Tử đáng yêu, mặt khác, Bạch Ngọc Đường vẫn thường xuyên bị Triển Chiêu tả là “diễm” danh viễn dương[tiếng đẹp đồn xa =)) ], người giang hồ ai cũng biết Bạch Ngọc Đường lợi hại, càng biết Bạch Ngọc Đường tuấn mỹ.
Nhưng bạch y nhân trước mắt lại quá bình thường. Nếu so sánh, Triển Chiêu tuấn tú hơn hắn rất nhiều.
Bạch y nhân thẹn quá thành giận, quay về phía Tiểu Tứ Tử mắng một tiếng: “Tiểu súc sinh.”
Tiểu Tứ Tử giận, mắng lại: “Đại súc sinh.”
“Ai.” Tiêu Lương vội vã che miệng Tiểu Tứ Tử: “Cẩn Nhi, không nên mắng chửi người khác.” Nói xong, quay về phía bạch y nhân kia rống: “Cả Tiểu Tứ Tử mà ngươi cũng dám mắng, đại súc sinh!”
…
.
.
Tiểu Tứ Tử híp mắt nhìn Tiêu Lương.
Lúc này, đã có không ít người vây quanh.
Triển Chiêu ho khan một tiếng, quay sang người nọ nói: “Ngươi giả trang Bạch Ngọc Đường không thích hợp lắm.”
Bạch y nhân sửng sốt, quay đầu lại nhìn Triển Chiêu.
“Bạch Ngọc Đường tính tình không tốt, đắc tội nhiều người, giả mạo hắn hành tẩu giang hồ không được chút tiện nghi nào, trái lại còn có chút mạo hiểm.” Triển Chiêu khuyên hắn: “Công phu không bằng hắn hay nhất đừng dùng tên hắn.”
“Ngươi bớt lo chuyện người.” Người nọ cười nhạt: “Bạch Ngọc Đường tính là gì, là bại tướng dưới tay ta mà thôi!”
Hắn vừa nói xong, bốn phía lập tức ồ lên.
Bạch y nhân kia quan sát Triển Chiêu một lát, cười nói: “Ngươi có vẻ công phu không tồi, có muốn thử vài chiêu không?”
“Ân… Nếu Bạch Ngọc Đường là bại tướng dưới tay ngươi.” Triển Chiêu vuốt cằm suy nghĩ một chút, nói: “Ta đây có thể nhường ngươi.”
Khóe miệng bạch y nhân giật giật: “Ngươi định nhường thế nào?”
Triển Chiêu mỉm cười: “Ta nhắm mắt lại đánh với ngươi.”
Lời vừa nói ra, không chỉ bạch y nhân kia, người xung quanh cũng giật mình không ngớt.
Tiểu Tứ Tử túm lấy tay áo Tiêu Lương: “Tiểu Lương Tử, Miêu Miêu nhắm mắt và mở mắt có gì khác nhau?”
Tiêu Lương cười gượng, “Cái này…”
Bạch y nhân kia vừa thấy Triển Chiêu dám xem thường hắn, nói một câu “Ngươi muốn chết” liền rút đao đánh tới.
Triển Chiêu nhắm mắt lại, tay cầm Cự Khuyết vẫn dùng vải đen bao lại, hắn cũng không có ý rút kiếm, tay không so chiêu với người nọ… đương nhiên là chiêu chiêu đều thắng hắn.
Đoàn người thỉnh thoảng trầm trồ khen ngợi, còn có người khe khẽ nói: “Ai, như thế xem ra công phu Bạch Ngọc Đường không được tốt lắm a!”
“… Đúng vậy!”
.
.
Không được năm chiêu, bạch y nhân đã chống đỡ hết nổi, hắn lui lại một bước muốn nhảy khỏi vòng chiến, lại nghe sau lưng có tiếng gió vang lên, cùng lúc, cảm giác vai bị người đạp một cước. Hắn một thân lảo đảo ngã sấp xuống, vừa giương mắt nhìn… chỉ thấy một bạch y nhân đứng trước mặt hắn, rơi xuống đối mặt với Triển Chiêu.
Triển Chiêu nghiêng tai nghe, cảm thấy là lạ, chợt nghe một thanh âm lạnh băng băng nhưng cũng rất quen thuộc nói: “Ta đánh với ngươi.”
Tiêu Lương mở to hai mắt, Tiểu Tứ Tử bên cạnh nhào đến ôm hắn: “Thật tốt quá Tiểu Lương Tử!”
.
Tác giả :
Nhĩ Nhã