Quy Đức Hầu Phủ
Chương 8: Mọi sự thay đổi đều có nguyên nhân
Phủ Quy Đức Hầu cho người thông báo giờ Thân[1] sẽ đón dâu. Vào buổi chiều, không hiểu vì sao thân thích Hứa gia tới càng nhiều thì các tỷ muội đang ở chỗ Hứa Song Uyển lần lượt bị trưởng bối gọi đi gặp thân thích. Vậy nên viện của nàng vắng người lui tới.
Thải Hà ra ngoài hai lần, lần thứ hai thì chậm chạp trở về. Nàng ấy chẳng đoái hoài trong phòng còn người khác, vừa thấy nhị cô nương liền bẩm báo, “Cô nương, thái tử phi ban thưởng hậu hĩnh cho ngài…”
Hứa Song Uyển lập tức đứng lên, “Tổ mẫu và mẫu thân có dặn dò gì không?”
Giữa mùa đông mà trán Thải Hà lấm tấm mồ hôi, nàng ấy lắc đầu, “Bẩm cô nương, không có ạ.”
“Nhị tỷ tỷ, để ta đi xem giùm tỷ.” Vị thứ cô nương hoạt bát, thích náo nhiệt của tam phòng vừa nói vừa giơ chân hướng về phía cửa.
“Cô nương, chờ nô tỳ với.” Nha hoàn của nàng ấy vội đuổi theo.
Thấy nàng ấy đi, các cô nương vô cùng hiếu kỳ, cứ đưa mắt nhìn nhau. Hứa Song Uyển hiện đã mặc áo cưới chờ người đến khiêng nên không thể đi, nàng bèn cười bảo, “Các muội muội tốn nhiều thời gian giúp ta rồi, cũng nên trở về thôi, không lại khiến trưởng bối lo âu.”
Nàng là người ân cần, những người đang ngồi đây ít nhiều đều có thiện cảm với nàng. Song các nàng đa số là thứ cô nương của Hứa phủ hoặc của họ hàng thân thích. Với thân phận như vậy, bình thường các nàng hay bị lãng quên; khi có việc nếu không chủ động góp mặt thì chả ai nhớ mà gọi. Hễ có cơ hội lộ diện thì các nàng không muốn bỏ qua, nhất là khi người của Đông Cung đến ban thưởng. Các nàng thật lòng muốn đi xem nên do dự một chút rồi đành cáo biệt Hứa Song Uyển.
Hôm nay thứ cô nương nào dám đến phòng Hứa Song Uyển đưa gả đều sở hữu lá gan lớn, vì khi về sẽ không tránh khỏi bị mẹ cả trách mắng. Lúc này, mười cô nương đến thì đã đi mất khoảng bảy, tám người; chỉ còn lại hai thứ biểu muội nhà cữu cữu dùng hết dũng khí đến gặp Uyển tỷ tỷ.
“Hai muội cũng đi xem một chút đi.” Hứa phủ có nhiều công tử, thân thích trong nhà công tử cũng nhiều nên hôm nay người đến khá đông. Hứa Song Uyển thấy hai biểu muội ở yên tại chỗ bèn liếc mắt ra hiệu cho Văn Nhi đang đứng cạnh Thải Hà, để Văn Nhi dẫn các nàng đi.
Giữ Thải Hà lại vì nàng còn việc muốn hỏi.
“Hai vị cô nương, để nô tỳ dẫn đường.” Văn Nhi hiểu ý liền đi tới trước mặt hai vị biểu cô nương.
Khuôn mặt hai vị biểu cô nương đỏ bừng. Các nàng đến không phải vì muốn tranh thủ lộ mặt nên cứ lắc đầu liên hồi. Cô nương lớn tuổi hơn trong hai người mặt đỏ như tôm luộc, nàng ấy nói với Hứa Song Uyển, “Uyển tỷ tỷ, chúng ta ngồi ở đây là được rồi, lát nữa sẽ cùng về.”
Hai tiểu cô nương này…
Hứa Song Uyển biết các nàng không thể tranh giành với người khác. Nhưng nói ra thì chẳng phải các nàng không thể mà là không dám, vì bản thân chẳng sở hữu bản lĩnh lẫn sức mạnh để cạnh tranh. Nhưng các nàng đã không có thân phận trong nhà lại cũng chả được sủng ái, nếu không tự mình tranh thủ cơ hội thì sợ về sau cả gia đình tầm thường đều chẳng vào được. Rốt cuộc chỉ có thể bị gia tộc sử dụng, gả làm kế thất cho đàn ông lớn tuổi hay làm thiếp với mục đích sinh con; nói đi nói lại vẫn là gả vào nơi thấp kém.
“Đi xem một chút đi.” Hứa Song Uyển nhẹ nhàng nói. Ngày đại hỉ của nàng, các nàng đã không nề hà mà tới thăm, khiến nàng thêm vui. Thay vì ở đây thì chi bằng tận dụng cơ hội hôm nay nhiều người đến phủ để lộ mặt mũi, xem xem có lọt vào mắt xanh của ai không.
Các nàng tính tình ôn hòa, hiểu lễ nghĩa, của hồi môn không nhiều, về sau hẳn sẽ ít về nhà mẹ đẻ. Nếu nhà mẹ đẻ không nhớ thương các nàng thì số lần trở về lại càng ít. Thân thích Hứa gia nhiều, vài người gia cảnh tạm ổn, những nhà bình thường thích cưới tức phụ như vậy.
“Vâng, vâng.” Thứ cô nương Tằng gia kia là người nhu nhược, không biết cự tuyệt. Uyển biểu tỷ hai lần liên tiếp bảo các nàng đi nên nàng ấy không dám từ chối bèn đỏ mặt mà dẫn theo thứ muội đang căng thẳng, bất an đi với Văn Nhi.
Lần này các cô nương tới thăm đều đi hết. Các nàng vừa đi, Hứa Song Uyển nói muốn tĩnh tâm dùng chút điểm tâm, nàng để Thái bà tử và Mẫn bà tử ra ngoài canh cửa.
Thải Hà thấy họ đã rời phòng mới thì thầm bên tai nhị cô nương về tình hình hiện tại.
Thái tử phi phái Bạch công công hầu hạ bên mình đến ban thưởng. Ngay cả Thải Hà cũng biết Bạch công công là ai. Người này từng hầu hạ hoàng hậu nương nương đã qua đời; về sau thái tử phi thành thân với thái tử thì được hoàng hậu nương nương ban cho thái tử phi.
Bạch công công đến khiến cổng lớn Hứa phủ chật kín. Hàng xóm cũng liên tiếp đến ngóng chuyện, có người nóng nảy còn tới tận cửa.
Khi kể chuyện, mặt Thải Hà đỏ lên. Nàng ấy vô cùng mừng rỡ, đây là chuyện cực kỳ hãnh diện.
Hứa Song Uyển lại hoang mang tự hỏi tại sao thái tử phi lại ban thưởng cho mình. Nàng không phải đứa trẻ thiếu hiểu biết, mọi chuyện đều có nguyên nhân. Tự nhiên được hưởng lộc lớn mà bản thân chẳng hề biết lý do quả thực khiến nàng bất an.
“Ngươi đi sai người hỏi…” Hứa Song Uyển nhìn ra cửa rồi sửa lại lời, “Ngươi tự mình đi tìm mẫu thân, hỏi xem ta có cần ra mặt tạ lễ không.”
“Vâng.”
“Đi đi.”
“Nô tỳ đi ngay.” Thải Hà vội vàng chạy đi.
Thấy nàng ấy đi, Thái bà tử liền muốn vào phòng. Hứa Song Uyển nhìn bà ta, “Đứng chờ ngoài cửa, có việc ta sẽ phân phó.”
Thái bà tử có thâm niên hầu hạ lão phu nhân, bà ta không ngờ nhị cô nương chẳng hề chừa chút mặt mũi cho mình. Bà ta ngoài cười mà trong không cười, nói, “Nhị cô nương, ngài nên để ta hầu hạ. Nếu hầu hạ không thỏa đáng thì lão phu nhân phạt ta mất.”
“Nghe lệnh ta đã là hầu hạ thỏa đáng.” Trước đây Hứa Song Uyển sẽ không vả mặt tổ mẫu như vậy, nàng làm việc chỉ mong được yên ổn, khi ngày xuất giá tới gần sẽ chẳng tìm cách khiến tổ mẫu khó chịu. Tuy nhiên, Thái bà tử là kẻ có đôi tay dính máu tanh; nàng sắp thành thân mà tổ mẫu lại đưa tới dạng người này. Nàng hoàn toàn không biết tâm tư của bọn họ, chỉ thực lòng không muốn thấy điềm xấu là máu xuất hiện vào dịp tân hôn vì vậy nàng phải đề phòng.
Từ tối hôm qua biết Thái bà tử thành thị tì của nàng, tim nàng vẫn nhảy nhót bất an không thôi.
Nàng là người Hứa phủ, biết rõ tính tình người trong nhà. Dù là họ hay là nàng, ai cũng có tính toán rõ ràng; tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ mà thay đổi.
Mọi sự thay đổi đều có nguyên nhân.
Thái bà tử sắp theo Hứa Song Uyển vào hầu phủ, chưa kể còn có nhiệm vụ phải làm nên hiện giờ không thể gây chuyện với nhị cô nương. Nàng đã không khách khí, lại còn là chủ tử, bà ta chỉ biết cắn răng mà thối lui.
Mẫn bà tử thấy bà ta thất thểu trở về, muốn cười nhưng không được nên mặt mũi nhịn cười đến nhăn nhúm cả lại.
Chẳng mấy chốc, Thải Hà đã quay về. Lần này một vị thứ cô cô nổi danh ở Hứa phủ cũng đi theo.
Vị thứ cô cô Vu phu nhân này bị Hứa phủ lẫn tổ mẫu ghét nhưng chả ai làm gì được bà.
Trước khi xuất giá, bà bất mãn với của hồi môn của mình nên náo loạn trước mặt Hứa lão thái thái, kết quả phủ phải đưa cho bà số lượng của hồi môn tương đối. Hôn sự cũng do chính tay bà giành. Sau khi cưới, trượng phu của bà liên tiếp trèo cao, từ tiểu bộ khoái của Thuận Thiên Phủ lên tới bộ đầu.
Trên lý thuyết, thứ nữ không được mẹ cả thích lại còn ồn ào trước khi cưới thì không nên thường xuyên về phủ. Nhưng bà không làm vậy. Ngày lễ lẫn ngày Tết bà đều sẽ biếu quà nhỏ, có việc gì cũng dựa hơi Hứa phủ. Dù Hứa lão thái thái không thích bà thì bà vẫn chẳng buông tha Hứa phủ, ầm ĩ đến mức ai cũng biết bà là nữ nhi của Hứa phủ. Mượn danh họ hàng Hứa phủ, lại biết chuẩn bị tiền tài, trượng phu nghèo xuất thân binh doanh của bà từ chức bộ khoái nho nhỏ lên tới bộ đầu.
Hứa phủ ghét Vu phu nhân, bà có tới cũng chẳng ai đoái hoài, mọi người đều đề phòng. Bà không quan tâm, thường xuyên cứng đầu tới ngồi lì ở đây, hạ nhân đuổi cũng không đi. Bình thường chả ai chú ý trò chuyện với bà, hôm nay người Đông Cung tới ban thưởng nên mọi người bận bịu bàn tán ầm ĩ thì càng không có ai để bà nói chuyện cùng. Thấy Thải Hà đi ngang qua, bà dứt khoát theo Thải Hà tới đây.
Vu phu nhân miệng lưỡi linh hoạt, là người không biết sợ. Hứa phủ ngóng trông bà xấu mặt, bà cũng háo hức nhìn Hứa phủ cãi lộn gà bay chó sủa. Vừa thấy Hứa Song Uyển, bà cúi đầu hạ thấp giọng kể hết chuyện sáng nay ở Hứa phủ.
Ngày thường bà chẳng được vào Hứa phủ, chỉ có ngày lễ ngày Tết hoặc khi có chuyện vui như hôm nay Hứa phủ mới không cự tuyệt cơ hội về nhà của bà. Nhị cô nương Hứa phủ lập gia đình, bà đâu quan tâm việc nhị cô nương gả chỗ xấu, bà chỉ cần bước qua cổng Hứa phủ để người ngoài biết họ có dây mơ rễ má là được. Thế nên sáng sớm bà đã đến, ai đến ai không đến, ai tới sớm tới trễ, nhà ai nói cái gì, bà đều nhớ rõ để kể lại cực kỳ lưu loát.
Bạch công công do thái tử phi phái tới thực ra chỉ ngồi một lát đã đi, cả chén trà còn chưa uống xong. Nhưng không phải chính ông không cho Hứa Song Uyển đến tạ ơn, mà Hứa lão thái thái ngăn cản. Bà ta bảo tôn nữ đang ở khuê phòng chờ xuất giá, không tiện tới tạ ơn nên để bà ta ra mặt thay.
Thứ khiến Hứa phủ chấn động nhất là nghe bảo hôm nay thái tử và mấy vị vương gia đều sẽ làm khách ở phủ Quy Đức Hầu. Lời này do chính miệng Bạch công công nói trước mặt người Hứa phủ.
“Ta thấy Bạch công công rất hiền hòa, cả nữ quan đại nhân hầu hạ bên thái tử phi nương nương cũng tới. Họ thay mặt thái tử phi nương nương ban thưởng đại lễ cho cháu, chả biết tại sao lão thái thái lại ngăn cản…” Vu phu nhân nói xong rồi nhìn Hứa Song Uyển, “Không có người báo cho cháu biết à?”
“Chắc vì bận quá.”
“Ha ha…” Vu phu nhân nở nụ cười mà nhìn vị nhị cô nương chẳng bao giờ nói xấu ai. Bà cũng quen biết nhị cô nương đại phòng. Nhị cô nương giỏi dùng thủ đoạn mềm dẻo, vị tiểu bối này từng chấn chỉnh bà hai lần khiến mấy tháng liền bà chẳng dám tới gần cổng Hứa phủ. Nhưng phượng hoàng cao quý đến đâu cũng có lúc gặp xui xẻo, còn bị chính phụ mẫu lẫn người thân tự tay kéo xuống nữa chứ. Bà không mất mặt tới mức bỏ đá xuống giếng[2] nhưng cũng chẳng đến đây chỉ để nói như vẹt. Kể chuyện xong, bà cười cười rồi cúi đầu chăm chú nhìn nhị cô nương, “Uyển Tỷ Nhi, Tương cô cô kể xong rồi. Lát nữa cháu mang Tương cô cô theo, để Tương cô cô đưa cháu vào nhà chồng nhé?”
Nếu bà tới, biết đâu sẽ gặp được thái tử cùng các vương gia, biết đâu sẽ có dịp nói chuyện với phu nhân nhà quan lại quyền quý, để khi về bà có thể khoe khoang chút đỉnh.
Đương nhiên, nếu có thể gặp đại nhân và phu nhân phủ Quy Đức Hầu thì càng tốt.Chú thích
[1] 15 giờ đến 17 giờ chiều.
[2] Thừa lúc người khác gặp khó khăn, trắc trở thì lại tấn công, dùng mưu để đem lại lợi ích cho bản thân mình; hay cũng được hiểu là thấy người khác lâm vào hoàn cảnh khó khăn khốn cùng lại lợi dụng để hãm hại người ta.
Thải Hà ra ngoài hai lần, lần thứ hai thì chậm chạp trở về. Nàng ấy chẳng đoái hoài trong phòng còn người khác, vừa thấy nhị cô nương liền bẩm báo, “Cô nương, thái tử phi ban thưởng hậu hĩnh cho ngài…”
Hứa Song Uyển lập tức đứng lên, “Tổ mẫu và mẫu thân có dặn dò gì không?”
Giữa mùa đông mà trán Thải Hà lấm tấm mồ hôi, nàng ấy lắc đầu, “Bẩm cô nương, không có ạ.”
“Nhị tỷ tỷ, để ta đi xem giùm tỷ.” Vị thứ cô nương hoạt bát, thích náo nhiệt của tam phòng vừa nói vừa giơ chân hướng về phía cửa.
“Cô nương, chờ nô tỳ với.” Nha hoàn của nàng ấy vội đuổi theo.
Thấy nàng ấy đi, các cô nương vô cùng hiếu kỳ, cứ đưa mắt nhìn nhau. Hứa Song Uyển hiện đã mặc áo cưới chờ người đến khiêng nên không thể đi, nàng bèn cười bảo, “Các muội muội tốn nhiều thời gian giúp ta rồi, cũng nên trở về thôi, không lại khiến trưởng bối lo âu.”
Nàng là người ân cần, những người đang ngồi đây ít nhiều đều có thiện cảm với nàng. Song các nàng đa số là thứ cô nương của Hứa phủ hoặc của họ hàng thân thích. Với thân phận như vậy, bình thường các nàng hay bị lãng quên; khi có việc nếu không chủ động góp mặt thì chả ai nhớ mà gọi. Hễ có cơ hội lộ diện thì các nàng không muốn bỏ qua, nhất là khi người của Đông Cung đến ban thưởng. Các nàng thật lòng muốn đi xem nên do dự một chút rồi đành cáo biệt Hứa Song Uyển.
Hôm nay thứ cô nương nào dám đến phòng Hứa Song Uyển đưa gả đều sở hữu lá gan lớn, vì khi về sẽ không tránh khỏi bị mẹ cả trách mắng. Lúc này, mười cô nương đến thì đã đi mất khoảng bảy, tám người; chỉ còn lại hai thứ biểu muội nhà cữu cữu dùng hết dũng khí đến gặp Uyển tỷ tỷ.
“Hai muội cũng đi xem một chút đi.” Hứa phủ có nhiều công tử, thân thích trong nhà công tử cũng nhiều nên hôm nay người đến khá đông. Hứa Song Uyển thấy hai biểu muội ở yên tại chỗ bèn liếc mắt ra hiệu cho Văn Nhi đang đứng cạnh Thải Hà, để Văn Nhi dẫn các nàng đi.
Giữ Thải Hà lại vì nàng còn việc muốn hỏi.
“Hai vị cô nương, để nô tỳ dẫn đường.” Văn Nhi hiểu ý liền đi tới trước mặt hai vị biểu cô nương.
Khuôn mặt hai vị biểu cô nương đỏ bừng. Các nàng đến không phải vì muốn tranh thủ lộ mặt nên cứ lắc đầu liên hồi. Cô nương lớn tuổi hơn trong hai người mặt đỏ như tôm luộc, nàng ấy nói với Hứa Song Uyển, “Uyển tỷ tỷ, chúng ta ngồi ở đây là được rồi, lát nữa sẽ cùng về.”
Hai tiểu cô nương này…
Hứa Song Uyển biết các nàng không thể tranh giành với người khác. Nhưng nói ra thì chẳng phải các nàng không thể mà là không dám, vì bản thân chẳng sở hữu bản lĩnh lẫn sức mạnh để cạnh tranh. Nhưng các nàng đã không có thân phận trong nhà lại cũng chả được sủng ái, nếu không tự mình tranh thủ cơ hội thì sợ về sau cả gia đình tầm thường đều chẳng vào được. Rốt cuộc chỉ có thể bị gia tộc sử dụng, gả làm kế thất cho đàn ông lớn tuổi hay làm thiếp với mục đích sinh con; nói đi nói lại vẫn là gả vào nơi thấp kém.
“Đi xem một chút đi.” Hứa Song Uyển nhẹ nhàng nói. Ngày đại hỉ của nàng, các nàng đã không nề hà mà tới thăm, khiến nàng thêm vui. Thay vì ở đây thì chi bằng tận dụng cơ hội hôm nay nhiều người đến phủ để lộ mặt mũi, xem xem có lọt vào mắt xanh của ai không.
Các nàng tính tình ôn hòa, hiểu lễ nghĩa, của hồi môn không nhiều, về sau hẳn sẽ ít về nhà mẹ đẻ. Nếu nhà mẹ đẻ không nhớ thương các nàng thì số lần trở về lại càng ít. Thân thích Hứa gia nhiều, vài người gia cảnh tạm ổn, những nhà bình thường thích cưới tức phụ như vậy.
“Vâng, vâng.” Thứ cô nương Tằng gia kia là người nhu nhược, không biết cự tuyệt. Uyển biểu tỷ hai lần liên tiếp bảo các nàng đi nên nàng ấy không dám từ chối bèn đỏ mặt mà dẫn theo thứ muội đang căng thẳng, bất an đi với Văn Nhi.
Lần này các cô nương tới thăm đều đi hết. Các nàng vừa đi, Hứa Song Uyển nói muốn tĩnh tâm dùng chút điểm tâm, nàng để Thái bà tử và Mẫn bà tử ra ngoài canh cửa.
Thải Hà thấy họ đã rời phòng mới thì thầm bên tai nhị cô nương về tình hình hiện tại.
Thái tử phi phái Bạch công công hầu hạ bên mình đến ban thưởng. Ngay cả Thải Hà cũng biết Bạch công công là ai. Người này từng hầu hạ hoàng hậu nương nương đã qua đời; về sau thái tử phi thành thân với thái tử thì được hoàng hậu nương nương ban cho thái tử phi.
Bạch công công đến khiến cổng lớn Hứa phủ chật kín. Hàng xóm cũng liên tiếp đến ngóng chuyện, có người nóng nảy còn tới tận cửa.
Khi kể chuyện, mặt Thải Hà đỏ lên. Nàng ấy vô cùng mừng rỡ, đây là chuyện cực kỳ hãnh diện.
Hứa Song Uyển lại hoang mang tự hỏi tại sao thái tử phi lại ban thưởng cho mình. Nàng không phải đứa trẻ thiếu hiểu biết, mọi chuyện đều có nguyên nhân. Tự nhiên được hưởng lộc lớn mà bản thân chẳng hề biết lý do quả thực khiến nàng bất an.
“Ngươi đi sai người hỏi…” Hứa Song Uyển nhìn ra cửa rồi sửa lại lời, “Ngươi tự mình đi tìm mẫu thân, hỏi xem ta có cần ra mặt tạ lễ không.”
“Vâng.”
“Đi đi.”
“Nô tỳ đi ngay.” Thải Hà vội vàng chạy đi.
Thấy nàng ấy đi, Thái bà tử liền muốn vào phòng. Hứa Song Uyển nhìn bà ta, “Đứng chờ ngoài cửa, có việc ta sẽ phân phó.”
Thái bà tử có thâm niên hầu hạ lão phu nhân, bà ta không ngờ nhị cô nương chẳng hề chừa chút mặt mũi cho mình. Bà ta ngoài cười mà trong không cười, nói, “Nhị cô nương, ngài nên để ta hầu hạ. Nếu hầu hạ không thỏa đáng thì lão phu nhân phạt ta mất.”
“Nghe lệnh ta đã là hầu hạ thỏa đáng.” Trước đây Hứa Song Uyển sẽ không vả mặt tổ mẫu như vậy, nàng làm việc chỉ mong được yên ổn, khi ngày xuất giá tới gần sẽ chẳng tìm cách khiến tổ mẫu khó chịu. Tuy nhiên, Thái bà tử là kẻ có đôi tay dính máu tanh; nàng sắp thành thân mà tổ mẫu lại đưa tới dạng người này. Nàng hoàn toàn không biết tâm tư của bọn họ, chỉ thực lòng không muốn thấy điềm xấu là máu xuất hiện vào dịp tân hôn vì vậy nàng phải đề phòng.
Từ tối hôm qua biết Thái bà tử thành thị tì của nàng, tim nàng vẫn nhảy nhót bất an không thôi.
Nàng là người Hứa phủ, biết rõ tính tình người trong nhà. Dù là họ hay là nàng, ai cũng có tính toán rõ ràng; tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ mà thay đổi.
Mọi sự thay đổi đều có nguyên nhân.
Thái bà tử sắp theo Hứa Song Uyển vào hầu phủ, chưa kể còn có nhiệm vụ phải làm nên hiện giờ không thể gây chuyện với nhị cô nương. Nàng đã không khách khí, lại còn là chủ tử, bà ta chỉ biết cắn răng mà thối lui.
Mẫn bà tử thấy bà ta thất thểu trở về, muốn cười nhưng không được nên mặt mũi nhịn cười đến nhăn nhúm cả lại.
Chẳng mấy chốc, Thải Hà đã quay về. Lần này một vị thứ cô cô nổi danh ở Hứa phủ cũng đi theo.
Vị thứ cô cô Vu phu nhân này bị Hứa phủ lẫn tổ mẫu ghét nhưng chả ai làm gì được bà.
Trước khi xuất giá, bà bất mãn với của hồi môn của mình nên náo loạn trước mặt Hứa lão thái thái, kết quả phủ phải đưa cho bà số lượng của hồi môn tương đối. Hôn sự cũng do chính tay bà giành. Sau khi cưới, trượng phu của bà liên tiếp trèo cao, từ tiểu bộ khoái của Thuận Thiên Phủ lên tới bộ đầu.
Trên lý thuyết, thứ nữ không được mẹ cả thích lại còn ồn ào trước khi cưới thì không nên thường xuyên về phủ. Nhưng bà không làm vậy. Ngày lễ lẫn ngày Tết bà đều sẽ biếu quà nhỏ, có việc gì cũng dựa hơi Hứa phủ. Dù Hứa lão thái thái không thích bà thì bà vẫn chẳng buông tha Hứa phủ, ầm ĩ đến mức ai cũng biết bà là nữ nhi của Hứa phủ. Mượn danh họ hàng Hứa phủ, lại biết chuẩn bị tiền tài, trượng phu nghèo xuất thân binh doanh của bà từ chức bộ khoái nho nhỏ lên tới bộ đầu.
Hứa phủ ghét Vu phu nhân, bà có tới cũng chẳng ai đoái hoài, mọi người đều đề phòng. Bà không quan tâm, thường xuyên cứng đầu tới ngồi lì ở đây, hạ nhân đuổi cũng không đi. Bình thường chả ai chú ý trò chuyện với bà, hôm nay người Đông Cung tới ban thưởng nên mọi người bận bịu bàn tán ầm ĩ thì càng không có ai để bà nói chuyện cùng. Thấy Thải Hà đi ngang qua, bà dứt khoát theo Thải Hà tới đây.
Vu phu nhân miệng lưỡi linh hoạt, là người không biết sợ. Hứa phủ ngóng trông bà xấu mặt, bà cũng háo hức nhìn Hứa phủ cãi lộn gà bay chó sủa. Vừa thấy Hứa Song Uyển, bà cúi đầu hạ thấp giọng kể hết chuyện sáng nay ở Hứa phủ.
Ngày thường bà chẳng được vào Hứa phủ, chỉ có ngày lễ ngày Tết hoặc khi có chuyện vui như hôm nay Hứa phủ mới không cự tuyệt cơ hội về nhà của bà. Nhị cô nương Hứa phủ lập gia đình, bà đâu quan tâm việc nhị cô nương gả chỗ xấu, bà chỉ cần bước qua cổng Hứa phủ để người ngoài biết họ có dây mơ rễ má là được. Thế nên sáng sớm bà đã đến, ai đến ai không đến, ai tới sớm tới trễ, nhà ai nói cái gì, bà đều nhớ rõ để kể lại cực kỳ lưu loát.
Bạch công công do thái tử phi phái tới thực ra chỉ ngồi một lát đã đi, cả chén trà còn chưa uống xong. Nhưng không phải chính ông không cho Hứa Song Uyển đến tạ ơn, mà Hứa lão thái thái ngăn cản. Bà ta bảo tôn nữ đang ở khuê phòng chờ xuất giá, không tiện tới tạ ơn nên để bà ta ra mặt thay.
Thứ khiến Hứa phủ chấn động nhất là nghe bảo hôm nay thái tử và mấy vị vương gia đều sẽ làm khách ở phủ Quy Đức Hầu. Lời này do chính miệng Bạch công công nói trước mặt người Hứa phủ.
“Ta thấy Bạch công công rất hiền hòa, cả nữ quan đại nhân hầu hạ bên thái tử phi nương nương cũng tới. Họ thay mặt thái tử phi nương nương ban thưởng đại lễ cho cháu, chả biết tại sao lão thái thái lại ngăn cản…” Vu phu nhân nói xong rồi nhìn Hứa Song Uyển, “Không có người báo cho cháu biết à?”
“Chắc vì bận quá.”
“Ha ha…” Vu phu nhân nở nụ cười mà nhìn vị nhị cô nương chẳng bao giờ nói xấu ai. Bà cũng quen biết nhị cô nương đại phòng. Nhị cô nương giỏi dùng thủ đoạn mềm dẻo, vị tiểu bối này từng chấn chỉnh bà hai lần khiến mấy tháng liền bà chẳng dám tới gần cổng Hứa phủ. Nhưng phượng hoàng cao quý đến đâu cũng có lúc gặp xui xẻo, còn bị chính phụ mẫu lẫn người thân tự tay kéo xuống nữa chứ. Bà không mất mặt tới mức bỏ đá xuống giếng[2] nhưng cũng chẳng đến đây chỉ để nói như vẹt. Kể chuyện xong, bà cười cười rồi cúi đầu chăm chú nhìn nhị cô nương, “Uyển Tỷ Nhi, Tương cô cô kể xong rồi. Lát nữa cháu mang Tương cô cô theo, để Tương cô cô đưa cháu vào nhà chồng nhé?”
Nếu bà tới, biết đâu sẽ gặp được thái tử cùng các vương gia, biết đâu sẽ có dịp nói chuyện với phu nhân nhà quan lại quyền quý, để khi về bà có thể khoe khoang chút đỉnh.
Đương nhiên, nếu có thể gặp đại nhân và phu nhân phủ Quy Đức Hầu thì càng tốt.Chú thích
[1] 15 giờ đến 17 giờ chiều.
[2] Thừa lúc người khác gặp khó khăn, trắc trở thì lại tấn công, dùng mưu để đem lại lợi ích cho bản thân mình; hay cũng được hiểu là thấy người khác lâm vào hoàn cảnh khó khăn khốn cùng lại lợi dụng để hãm hại người ta.
Tác giả :
Sát Trư Đao Đích Ôn Nhu