[Quỷ Dị Tạp Đàm Hệ Liệt] - Đệ Nhị Thoại - Long Quyết
Chương 84
Trong giây lát đó cột máu màu đỏ văng tung tóe dày đặc trên không trung, không khí vì nhiễm máu tươi mà tăng thêm mấy phần mùi tanh!
Quân Ngọc Hàm mím môi lại thật chặt, bàn tay cầm lấy tay Ngao Triệu bất giác mạnh thêm vài phần, thế nhưng tất cả sự chú ý của Ngao Triệu đều tập trung trên bụng, không chú ý đến Quân Ngọc Hàm đang cố nén cơn đau khi bị búa bổ xuống.
Hắn lạnh lẽo quay đầu lại, liếc mắt nhìn thần tướng phía sau, sự lạnh lùng trong mắt kia khiến tên thần tướng này bất giác lùi lại hai bước, ánh mắt này, cái ánh mắt làm người ta từ tận đáy lòng phải rùng mình giống hệt ánh mắt Thiên Đế như đúc!
Bỗng chốc ngưng khí lại, một luồng sức mạnh cường đại hoàn toàn tụ tập khắp bốn phía xung quanh Quân Ngọc Hàm, chỉ nghe thấy hắn rống giận một tiếng, một luồng sáng chói mắt bắt phụt ra từ trong người hắn, liền đem tên thần tướng cả người lẫn búa hoàn toàn đánh văng! Tình thế mạnh mẽ kia ngay cả người xem bên cạnh cũng cảm nhận được dư âm, trong lòng đột nhiên kinh ngạc, sức mạnh này hoàn toàn không thua gì Thiên Đế! Người trước mắt này nhất định chính là phiên bản của Thiên Đế!
Bị luồng sức mạnh này của Quân Ngọc Hàm làm cho chấn động, các thần tiên không dám tùy tiện tiến lên, nhưng nào biết được lần đề khí mới vừa rồi của Quân Ngọc Hàm là gánh vác đối với thân thể! Một mùi tanh người từ ngực trồi lên, một ngụm chất lỏng nóng bỏng tràn ngập trong miệng, hắn sắc mặt không đổi sinh sinh nuốt ngụm máu kia xuống, lúc này hắn nhất định phải bình tĩnh! Một kích vừa rồi đã hao hơn phân nửa linh lực hắn, một kích này không chỉ để chấn nhiếp đám thiên tướng, đồng thời cũng là vì an ủi Ngao Triệu, để y yên tâm sinh hạ hài tử!
“Ô a a ── a…” Ngũ quan của Ngao Triệu sít hết lại vào nhau, hai mắt nhắm thật chặt, hai mắt cũng sắp tụ vào nhau, mồ hôi ướt lạnh tựa như lũ lụt vỡ đê trút xuống, cả người giống như ngoi lên từ trong nước vậy, thân thể thật vất vả mới có được sức lực lại bởi vì sinh sản mà tiêu hao, mà hài tử vốn ầm ĩ dần dần bớt đi, lệ khiếu vốn cao vút của y càng lúc càng thấp xuống, đổi thành tiếng khóc sụt sùi đau đớn đứt quãng, bàn tay nắm lấy Quân Ngọc Hàm chậm rãi vô lực.
Trong lòng Quân Ngọc Hàm căng thẳng, càng tăng lực cầm lấy tay y, hắn cúi đầu nhìn bụng Ngao Triệu, vị trí bụng của Ngao Triệu dời xuống không ít, xem ra cách lúc hài tử này ra đời không còn xa! Trong lòng hắn bất giác có chút yên tâm, thế nhưng giờ chưa phải là lúc để thư giãn, hít sâu một hơi, không ngừng cưỡng ép linh lực bên trong đan điền truyền vào trong người Ngao Triệu. Ngao Triệu nhất định phải chịu đựng! Cho dù phải liều mạng, hắn cũng sẽ không để cho Ngao Triệu và hài tử xảy ra chuyện!
Ngao Triệu lại có thêm một chút sức lực không ngừng nghỉ tiến vào trạng thái chiến đấu, liều mạng co bóp cơ bụng từng chút từng chút rặn đứa trẻ xuống, mà hài tử trong bụng theo sự cố cắng không ngơi của y từ từ di chuyển xuống, tựa hồ cuối cùng cũng tìm được cửa ra, đứa bé kia cũng trở nên hưng phấn, dùng cả tay chân giãy dụa chui vào trong dũng đạo!
“Ư a! A” Đôi mắt vô thần của Ngao Triệu đột ngột mở thật to, dũng đạo nhỏ hẹp kia gắng gượng chen vào cự vật khổng lồ, tựa như thân thể trong nháy mắt xé thành hai nửa, y thậm chí không hề cảm thấy mình còn sống! Thế nhưng cơn đau rạn nứt khi cự vật kia không ngừng chui xuống lại kéo sinh hồn của y trở về, tố giác y còn sống cũng đang trải qua khảo nghiệm lớn nhất!
Đi cùng với việc hài tử di chuyển xuống, chất lỏng ấm áp không ngừng chảy ra từ hạ thể của y, trên y phục đã sớm ướt lạnh lại dính thêm chút nước, thế nhưng y đã không thể chú ý đến những điểm này, tất cả cảm giác xấu hổ đều bị đau nhức đè lên, theo bản năng hạ bụng xuống mở rộng chân mình, thậm chí không tiếc phơi bày chỗ kín của mình, giúp hài tử có thể đi ra dễ dàng hơn một chút.
Quân Ngọc Hàm cũng không còn lòng băn khoăn những chuyện khác nữa, nhọc nhằn định trụ ý thức bắt đầu lay động của mình, không ngừng truyền linh lực vào trong người Ngao Triệu, vốn định mở miệng an ủi Ngao Triệu vài câu, thế nhưng hắn sợ mình vừa mở miệng, ngụm máu đang cắn răng chặn lại sẽ trào ra, chỉ có thể ở trong lòng lặng lẽ gọi lên tên Ngao Triệu: Triệu ── Triệu ──
“A! A! Ô a!” Ánh mắt của Ngao Triệu càng lúc càng tan rã, mỗi một lần đứa bé dời xuống là y liền cảm giác thân thể mình lại nứt ra thêm một tấc, trái tim tựa hồ cũng bị xé thành mảnh vụn, rồi lại tỉ mỉ đập bể những mảnh vụn đó ra! Y sắp chống đỡ không nổi nữa rồi!
Ngay phút chốc Ngao Triệu muốn buông tha, trên gương mặt ướt lạnh của y cảm thấy một cơn ấm áp. Cái gì vậy? Hết sức miễn cưỡng nhìn lên trên, trong mơ mơ hồ hồ dường như thấy dưới mũi của Quân Ngọc Hàm chảy xuống hai tia máu, máu kia còn đang không ngừng rơi xuống đất, Ngọc Hàm ── “Ngọc… Ngọc… Ô…”
Quân Ngọc Hàm ôn nhu nhìn y, nuốt xuống máu trong miệng, đôi môi tái nhợt miễn cưỡng căng ra, an ủi y lắc đầu cười, tỏ ý mình không sao.
Không cần phải nói lời nào, Ngao Triệu cũng biết suy nghĩ trong mắt hắn, y biết ── y biết tất cả đều là vì hài tử này! Ngọc Hàm, y biết! Vô luận thế nào, y cũng sẽ không bỏ cuộc, vô luận thế nào, y nhất định phải sinh hài tử này ra!
Quân Ngọc Hàm mím môi lại thật chặt, bàn tay cầm lấy tay Ngao Triệu bất giác mạnh thêm vài phần, thế nhưng tất cả sự chú ý của Ngao Triệu đều tập trung trên bụng, không chú ý đến Quân Ngọc Hàm đang cố nén cơn đau khi bị búa bổ xuống.
Hắn lạnh lẽo quay đầu lại, liếc mắt nhìn thần tướng phía sau, sự lạnh lùng trong mắt kia khiến tên thần tướng này bất giác lùi lại hai bước, ánh mắt này, cái ánh mắt làm người ta từ tận đáy lòng phải rùng mình giống hệt ánh mắt Thiên Đế như đúc!
Bỗng chốc ngưng khí lại, một luồng sức mạnh cường đại hoàn toàn tụ tập khắp bốn phía xung quanh Quân Ngọc Hàm, chỉ nghe thấy hắn rống giận một tiếng, một luồng sáng chói mắt bắt phụt ra từ trong người hắn, liền đem tên thần tướng cả người lẫn búa hoàn toàn đánh văng! Tình thế mạnh mẽ kia ngay cả người xem bên cạnh cũng cảm nhận được dư âm, trong lòng đột nhiên kinh ngạc, sức mạnh này hoàn toàn không thua gì Thiên Đế! Người trước mắt này nhất định chính là phiên bản của Thiên Đế!
Bị luồng sức mạnh này của Quân Ngọc Hàm làm cho chấn động, các thần tiên không dám tùy tiện tiến lên, nhưng nào biết được lần đề khí mới vừa rồi của Quân Ngọc Hàm là gánh vác đối với thân thể! Một mùi tanh người từ ngực trồi lên, một ngụm chất lỏng nóng bỏng tràn ngập trong miệng, hắn sắc mặt không đổi sinh sinh nuốt ngụm máu kia xuống, lúc này hắn nhất định phải bình tĩnh! Một kích vừa rồi đã hao hơn phân nửa linh lực hắn, một kích này không chỉ để chấn nhiếp đám thiên tướng, đồng thời cũng là vì an ủi Ngao Triệu, để y yên tâm sinh hạ hài tử!
“Ô a a ── a…” Ngũ quan của Ngao Triệu sít hết lại vào nhau, hai mắt nhắm thật chặt, hai mắt cũng sắp tụ vào nhau, mồ hôi ướt lạnh tựa như lũ lụt vỡ đê trút xuống, cả người giống như ngoi lên từ trong nước vậy, thân thể thật vất vả mới có được sức lực lại bởi vì sinh sản mà tiêu hao, mà hài tử vốn ầm ĩ dần dần bớt đi, lệ khiếu vốn cao vút của y càng lúc càng thấp xuống, đổi thành tiếng khóc sụt sùi đau đớn đứt quãng, bàn tay nắm lấy Quân Ngọc Hàm chậm rãi vô lực.
Trong lòng Quân Ngọc Hàm căng thẳng, càng tăng lực cầm lấy tay y, hắn cúi đầu nhìn bụng Ngao Triệu, vị trí bụng của Ngao Triệu dời xuống không ít, xem ra cách lúc hài tử này ra đời không còn xa! Trong lòng hắn bất giác có chút yên tâm, thế nhưng giờ chưa phải là lúc để thư giãn, hít sâu một hơi, không ngừng cưỡng ép linh lực bên trong đan điền truyền vào trong người Ngao Triệu. Ngao Triệu nhất định phải chịu đựng! Cho dù phải liều mạng, hắn cũng sẽ không để cho Ngao Triệu và hài tử xảy ra chuyện!
Ngao Triệu lại có thêm một chút sức lực không ngừng nghỉ tiến vào trạng thái chiến đấu, liều mạng co bóp cơ bụng từng chút từng chút rặn đứa trẻ xuống, mà hài tử trong bụng theo sự cố cắng không ngơi của y từ từ di chuyển xuống, tựa hồ cuối cùng cũng tìm được cửa ra, đứa bé kia cũng trở nên hưng phấn, dùng cả tay chân giãy dụa chui vào trong dũng đạo!
“Ư a! A” Đôi mắt vô thần của Ngao Triệu đột ngột mở thật to, dũng đạo nhỏ hẹp kia gắng gượng chen vào cự vật khổng lồ, tựa như thân thể trong nháy mắt xé thành hai nửa, y thậm chí không hề cảm thấy mình còn sống! Thế nhưng cơn đau rạn nứt khi cự vật kia không ngừng chui xuống lại kéo sinh hồn của y trở về, tố giác y còn sống cũng đang trải qua khảo nghiệm lớn nhất!
Đi cùng với việc hài tử di chuyển xuống, chất lỏng ấm áp không ngừng chảy ra từ hạ thể của y, trên y phục đã sớm ướt lạnh lại dính thêm chút nước, thế nhưng y đã không thể chú ý đến những điểm này, tất cả cảm giác xấu hổ đều bị đau nhức đè lên, theo bản năng hạ bụng xuống mở rộng chân mình, thậm chí không tiếc phơi bày chỗ kín của mình, giúp hài tử có thể đi ra dễ dàng hơn một chút.
Quân Ngọc Hàm cũng không còn lòng băn khoăn những chuyện khác nữa, nhọc nhằn định trụ ý thức bắt đầu lay động của mình, không ngừng truyền linh lực vào trong người Ngao Triệu, vốn định mở miệng an ủi Ngao Triệu vài câu, thế nhưng hắn sợ mình vừa mở miệng, ngụm máu đang cắn răng chặn lại sẽ trào ra, chỉ có thể ở trong lòng lặng lẽ gọi lên tên Ngao Triệu: Triệu ── Triệu ──
“A! A! Ô a!” Ánh mắt của Ngao Triệu càng lúc càng tan rã, mỗi một lần đứa bé dời xuống là y liền cảm giác thân thể mình lại nứt ra thêm một tấc, trái tim tựa hồ cũng bị xé thành mảnh vụn, rồi lại tỉ mỉ đập bể những mảnh vụn đó ra! Y sắp chống đỡ không nổi nữa rồi!
Ngay phút chốc Ngao Triệu muốn buông tha, trên gương mặt ướt lạnh của y cảm thấy một cơn ấm áp. Cái gì vậy? Hết sức miễn cưỡng nhìn lên trên, trong mơ mơ hồ hồ dường như thấy dưới mũi của Quân Ngọc Hàm chảy xuống hai tia máu, máu kia còn đang không ngừng rơi xuống đất, Ngọc Hàm ── “Ngọc… Ngọc… Ô…”
Quân Ngọc Hàm ôn nhu nhìn y, nuốt xuống máu trong miệng, đôi môi tái nhợt miễn cưỡng căng ra, an ủi y lắc đầu cười, tỏ ý mình không sao.
Không cần phải nói lời nào, Ngao Triệu cũng biết suy nghĩ trong mắt hắn, y biết ── y biết tất cả đều là vì hài tử này! Ngọc Hàm, y biết! Vô luận thế nào, y cũng sẽ không bỏ cuộc, vô luận thế nào, y nhất định phải sinh hài tử này ra!
Tác giả :
Thu Chí Thủy