[Quỷ Dị Tạp Đàm Hệ Liệt] - Đệ Nhị Thoại - Long Quyết
Chương 80
Long thai bắt đầu không ngừng kéo dài quyền cước trong cơ thể y, Ngao Triệu cơ hồ có thể cảm thụ được những mảnh vụn của Long Châu ở trong thân thể đang từng chút từng chút một dung nhập vào trong huyết dịch của bản thân, cơn đau thiêu bỏng như kim châm kia theo huyết dịch tuần hoàn mà lan tràn ra khắp toàn thân.
“A ─ a, a ──” tiếng hét kéo dài mà chói tai tựa như ma âm to lớn xuyên qua lỗ tai của các thần tiên có mặt tại đây, có vài người mềm lòng không thể chịu nổi mà lặng lẽ lui xuống, chỉ riêng Thiên Đế thì từ đầu đến cuối sắc mặt không có chút thay đổi nào, biểu cảm nghiền ngẫm kia của y tựa hồ như rất thưởng thức tràng khốc hình này.
Long nhãn to lớn không cách nào chịu được trào ra thật nhiều nước mắt, nước mắt kia hoàn toàn là kết quả trong vô thức, thuần túy là phản ứng trực tiếp nhất mà nhục thể không cách nào tiếp nhận được đau đớn này, ý thức trong người bắt đầu từ từ rời rạc tản đi, tiếng rên rỉ cũng dần khàn khàn yếu ớt bớt.
Ngao Triệu chỉ cảm thấy thể lực của mình hoàn toàn bị rút đi đến không còn chút nào, thân thể cao lớn ngay cả sức lực run rẩy cũng không có, ánh mắt thì mơ hồ không thấy rõ được bất cứ sự vật nào, trước mắt chỉ còn một mảnh trắng xóa, bên tai không nghe được bất cứ âm thanh nào, chỉ có tiếng tim đập càng lúc càng trầm nặng của bản thân… Có lẽ y sẽ chết đi lúc này… Ngọc Hàm…
“Ô a ───” Trong giây lát, quát long đao hung ác cà qua xương rồng yếu ớt nhất của y, đó là điểm yếu ớt nhất cũng là nơi cảm giác đau đớn nhạy cảm nhất, cả khối sống lưng đều bị con đao tàn khốc cắt qua, thân thể vô lực gục xuống bị buộc nhảy lên một chút, bạch mang(1) trước mắt trong thoáng chốc bị nhuộm thành màu đỏ tươi!
(1) bạch: trắng; mang: mênh mang, mờ mịt
Mà ngay sau đó, một cơn đau càng kịch liệt hơn hoàn toàn đánh nát chỗ mà y cho là đau nhất! Trái tim dần dần vô lực của y dường như bị một thứ đến từ trong cơ thể hùng hồn dùng quả đấm nặng nề đánh trúng, theo cách thức ép buộc nhanh chóng nhún nhảy! Hài tử đã phá xác mà ra! Hài tử!
Con mắt vẩn đục trái lại bởi vì cơn đau này mà dần dần trở nên trong vắt, bây giờ không phải là lúc y muốn sống muốn chết! Nếu như y cứ tiếp tục tiêu trầm xuống, hài tử đã lột vỏ mà ra sẽ chết ngộp trong bụng mình mất! Y phải mau chóng sinh hài tử này ra mới được! Thế nhưng người y giờ phút này còn có sức lực gì mà cố gắng sinh đứa trẻ này ra đây, thanh đao vô tình không ngừng hạ xuống trên người y, càng không lưu đường sống đánh tan sức lực mà y thật vất vả mới ngưng tụ được!
Một cơn đau đớn mạnh hơn thâm nhập vào sâu trong hài cốt, trên cái bụng mỏng manh thậm chí có thể mơ hồ nhìn ra một tiểu long thể đang không ngừng lộn nhào, dao động kịch liệt đến cả các thần tướng bên cạnh cũng thấy rõ, mà phản ứng sinh mệnh mạnh mẽ kia cho dù có ngu ngốc cách mấy cũng có thể đoán ra được bụng của Ngao Triệu đang xảy ra chuyện gì!
Chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy! Phần hà Long Vương này rõ ràng là nam tử, thế nào mà lại dựng dục hài tử?! Mà giờ khắc này hài đồng trong bụng y đang tản mát ra sức sống và linh lực mãnh liệt như vậy, muốn bảo người ta xem nhẹ nhưng cũng không dễ, các thần tiên vốn đang trầm mặc đột nhiên bắt đầu xôn xao, tại đây châu đầu kề tai nghị luận đến tột cùng là đang xảy ra chuyện gì.
Thiên Đế cũng không thèm để ý đến cuộc thảo luận của các thần tiên này, cướp đi tất cả lực chú ý của y chính là nguồn linh lực tản mát ra từ trong bụng Ngao Triệu thế mà cường liệt dẫn đến sự cộng hưởng của Thiên Đế ngọc lệnh trong người y, Thiên Đế ngọc lệnh này không ngừng dao động trong người y, tựa hồ như có ý bay ra khỏi người y vậy! Khốn nạn! Nghiệt chủng này quả nhiên là không lưu được! “Nó” hẳn là vẫn chưa hoàn toàn thành thục thể, lúc trước còn có Uyển Nhược dùng pháp lực thay đổi mệnh cách của nó, thế mà “nó” lại vẫn có thể ồn ào tranh đoạt Thiên Đế ngọc lệnh với mình!
Sát khí nồng đậm không ngưng nghỉ xông ra từ người của Thiên Đế, như kinh cức(2) tắc nghẽn lan tràn trong không khí, khiến các thiên thần đam ầm ĩ thảo luận khiếp đảm im bặt, cái đầu cho dù lúc bình thường vẫn ngẩng cao của bọn họ giờ đây thấp hèn lặng lẽ nhìn mặt đất, thế nhưng sát khí càng lúc càng dày nặng kia cũng đè nén làm họ không thở nổi.
(2) bụi gai/cây có gai
“Rầm” một tiếng, Thiên Đế đột nhiên đứng lên khỏi ghế vàng, bởi vì tức giận mà cố ý phát ra tiếng bước chân làm trong lòng chúng thần run sợ cúi đầu càng thấp xuống.
Thiên Đế lạnh lùng đến gần Ngao Triệu, tầm mắt cuối cùng dừng lại trên bụng Ngao Triệu, không chút báo trước nào giơ lên một bước, đế giày kim loại thẳng tắp đập lên cái bụng đang lăn chuyển kia, khiến tiếng rên rỉ yếu ớt của Ngao Triệu bỗng chốc trở nên dồn dập, từng luồng máu đỏ pha tạp vật từ chỗ kín của y ào ạt chảy ra, tung tóe đầy đất, có một chút thậm chí còn văng lên vạt áo hoa quý của Thiên Đế và trên ống giày của đao phủ.
Huyết thủy hoàn toàn bất thường này nhiều đến mức khiến đao phủ tàn nhẫn cũng sinh mấy phần chần chừ, giơ quát long đao lên rồi lại buông xuống, xin ý kiến nhìn Thiên Đế.
“Tiếp tục! Mau chóng biếm con nghiệt long này thành phàm xà đi!” Thiên Đế không có chút cảm tình nào nói, giọng điệu trang nghiêm rét lạnh kia làm đao phủ vô tâm cũng phải khẽ run lên, không dám có nửa khắc chần chờ giơ tay lên một lần nữa rơi xuống thân thể đã thiên sang bách khổng(3) của Ngao Triệu.
(3) ngàn vết lở loét trăm lỗ hổng
“Hức a ─” Ngao Triệu thật vất vả có được một tia thở dốc trong khoảnh khắc đao rơi xuống vẫn không cách nào mà rên rỉ ra tiếng, thai nhi trong bụng lại run lên kịch liệt, linh lực nồng nặc trong một thoáng kia tỏa ra, không khỏi khiến Thiên Đế bất giác lui về sau một bước, bưng tay che ngực mình! Cái đồ nghiệt chủng này! Dám cả gan vọng tưởng đế vị của y! Đợi đến khi loại bỏ long thân của Ngao Triệu, y nhất định phải lôi “nó” ra khỏi bụng Ngao Triệu! Từ từ hành hạ đến chết! “Mau chóng loại trừ long thân của con nghiệt long này đi!”
“Dạ… dạ!” Đao phủ hốt hoảng thiếu chút nữa rối loạn chương pháp(4), đại đao trong tay không khỏi giật giật, run rẩy đến mức suýt chút nữa lệch lên người mình.
(4) kết cấu/cách thức/trình tự quy tắc
Hừ! Đồ phế vật vô dụng! Thiên Đế khinh bỉ hừ lạnh, nếu không phải linh lực mà tai họa này phát tán ra không ngừng khuấy động Thiên Đế ngọc lệnh trong cơ thể y, y đã sớm tự mình ra tay quát nghiệt long này rồi!
“A ─ a, a ──” tiếng hét kéo dài mà chói tai tựa như ma âm to lớn xuyên qua lỗ tai của các thần tiên có mặt tại đây, có vài người mềm lòng không thể chịu nổi mà lặng lẽ lui xuống, chỉ riêng Thiên Đế thì từ đầu đến cuối sắc mặt không có chút thay đổi nào, biểu cảm nghiền ngẫm kia của y tựa hồ như rất thưởng thức tràng khốc hình này.
Long nhãn to lớn không cách nào chịu được trào ra thật nhiều nước mắt, nước mắt kia hoàn toàn là kết quả trong vô thức, thuần túy là phản ứng trực tiếp nhất mà nhục thể không cách nào tiếp nhận được đau đớn này, ý thức trong người bắt đầu từ từ rời rạc tản đi, tiếng rên rỉ cũng dần khàn khàn yếu ớt bớt.
Ngao Triệu chỉ cảm thấy thể lực của mình hoàn toàn bị rút đi đến không còn chút nào, thân thể cao lớn ngay cả sức lực run rẩy cũng không có, ánh mắt thì mơ hồ không thấy rõ được bất cứ sự vật nào, trước mắt chỉ còn một mảnh trắng xóa, bên tai không nghe được bất cứ âm thanh nào, chỉ có tiếng tim đập càng lúc càng trầm nặng của bản thân… Có lẽ y sẽ chết đi lúc này… Ngọc Hàm…
“Ô a ───” Trong giây lát, quát long đao hung ác cà qua xương rồng yếu ớt nhất của y, đó là điểm yếu ớt nhất cũng là nơi cảm giác đau đớn nhạy cảm nhất, cả khối sống lưng đều bị con đao tàn khốc cắt qua, thân thể vô lực gục xuống bị buộc nhảy lên một chút, bạch mang(1) trước mắt trong thoáng chốc bị nhuộm thành màu đỏ tươi!
(1) bạch: trắng; mang: mênh mang, mờ mịt
Mà ngay sau đó, một cơn đau càng kịch liệt hơn hoàn toàn đánh nát chỗ mà y cho là đau nhất! Trái tim dần dần vô lực của y dường như bị một thứ đến từ trong cơ thể hùng hồn dùng quả đấm nặng nề đánh trúng, theo cách thức ép buộc nhanh chóng nhún nhảy! Hài tử đã phá xác mà ra! Hài tử!
Con mắt vẩn đục trái lại bởi vì cơn đau này mà dần dần trở nên trong vắt, bây giờ không phải là lúc y muốn sống muốn chết! Nếu như y cứ tiếp tục tiêu trầm xuống, hài tử đã lột vỏ mà ra sẽ chết ngộp trong bụng mình mất! Y phải mau chóng sinh hài tử này ra mới được! Thế nhưng người y giờ phút này còn có sức lực gì mà cố gắng sinh đứa trẻ này ra đây, thanh đao vô tình không ngừng hạ xuống trên người y, càng không lưu đường sống đánh tan sức lực mà y thật vất vả mới ngưng tụ được!
Một cơn đau đớn mạnh hơn thâm nhập vào sâu trong hài cốt, trên cái bụng mỏng manh thậm chí có thể mơ hồ nhìn ra một tiểu long thể đang không ngừng lộn nhào, dao động kịch liệt đến cả các thần tướng bên cạnh cũng thấy rõ, mà phản ứng sinh mệnh mạnh mẽ kia cho dù có ngu ngốc cách mấy cũng có thể đoán ra được bụng của Ngao Triệu đang xảy ra chuyện gì!
Chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy! Phần hà Long Vương này rõ ràng là nam tử, thế nào mà lại dựng dục hài tử?! Mà giờ khắc này hài đồng trong bụng y đang tản mát ra sức sống và linh lực mãnh liệt như vậy, muốn bảo người ta xem nhẹ nhưng cũng không dễ, các thần tiên vốn đang trầm mặc đột nhiên bắt đầu xôn xao, tại đây châu đầu kề tai nghị luận đến tột cùng là đang xảy ra chuyện gì.
Thiên Đế cũng không thèm để ý đến cuộc thảo luận của các thần tiên này, cướp đi tất cả lực chú ý của y chính là nguồn linh lực tản mát ra từ trong bụng Ngao Triệu thế mà cường liệt dẫn đến sự cộng hưởng của Thiên Đế ngọc lệnh trong người y, Thiên Đế ngọc lệnh này không ngừng dao động trong người y, tựa hồ như có ý bay ra khỏi người y vậy! Khốn nạn! Nghiệt chủng này quả nhiên là không lưu được! “Nó” hẳn là vẫn chưa hoàn toàn thành thục thể, lúc trước còn có Uyển Nhược dùng pháp lực thay đổi mệnh cách của nó, thế mà “nó” lại vẫn có thể ồn ào tranh đoạt Thiên Đế ngọc lệnh với mình!
Sát khí nồng đậm không ngưng nghỉ xông ra từ người của Thiên Đế, như kinh cức(2) tắc nghẽn lan tràn trong không khí, khiến các thiên thần đam ầm ĩ thảo luận khiếp đảm im bặt, cái đầu cho dù lúc bình thường vẫn ngẩng cao của bọn họ giờ đây thấp hèn lặng lẽ nhìn mặt đất, thế nhưng sát khí càng lúc càng dày nặng kia cũng đè nén làm họ không thở nổi.
(2) bụi gai/cây có gai
“Rầm” một tiếng, Thiên Đế đột nhiên đứng lên khỏi ghế vàng, bởi vì tức giận mà cố ý phát ra tiếng bước chân làm trong lòng chúng thần run sợ cúi đầu càng thấp xuống.
Thiên Đế lạnh lùng đến gần Ngao Triệu, tầm mắt cuối cùng dừng lại trên bụng Ngao Triệu, không chút báo trước nào giơ lên một bước, đế giày kim loại thẳng tắp đập lên cái bụng đang lăn chuyển kia, khiến tiếng rên rỉ yếu ớt của Ngao Triệu bỗng chốc trở nên dồn dập, từng luồng máu đỏ pha tạp vật từ chỗ kín của y ào ạt chảy ra, tung tóe đầy đất, có một chút thậm chí còn văng lên vạt áo hoa quý của Thiên Đế và trên ống giày của đao phủ.
Huyết thủy hoàn toàn bất thường này nhiều đến mức khiến đao phủ tàn nhẫn cũng sinh mấy phần chần chừ, giơ quát long đao lên rồi lại buông xuống, xin ý kiến nhìn Thiên Đế.
“Tiếp tục! Mau chóng biếm con nghiệt long này thành phàm xà đi!” Thiên Đế không có chút cảm tình nào nói, giọng điệu trang nghiêm rét lạnh kia làm đao phủ vô tâm cũng phải khẽ run lên, không dám có nửa khắc chần chờ giơ tay lên một lần nữa rơi xuống thân thể đã thiên sang bách khổng(3) của Ngao Triệu.
(3) ngàn vết lở loét trăm lỗ hổng
“Hức a ─” Ngao Triệu thật vất vả có được một tia thở dốc trong khoảnh khắc đao rơi xuống vẫn không cách nào mà rên rỉ ra tiếng, thai nhi trong bụng lại run lên kịch liệt, linh lực nồng nặc trong một thoáng kia tỏa ra, không khỏi khiến Thiên Đế bất giác lui về sau một bước, bưng tay che ngực mình! Cái đồ nghiệt chủng này! Dám cả gan vọng tưởng đế vị của y! Đợi đến khi loại bỏ long thân của Ngao Triệu, y nhất định phải lôi “nó” ra khỏi bụng Ngao Triệu! Từ từ hành hạ đến chết! “Mau chóng loại trừ long thân của con nghiệt long này đi!”
“Dạ… dạ!” Đao phủ hốt hoảng thiếu chút nữa rối loạn chương pháp(4), đại đao trong tay không khỏi giật giật, run rẩy đến mức suýt chút nữa lệch lên người mình.
(4) kết cấu/cách thức/trình tự quy tắc
Hừ! Đồ phế vật vô dụng! Thiên Đế khinh bỉ hừ lạnh, nếu không phải linh lực mà tai họa này phát tán ra không ngừng khuấy động Thiên Đế ngọc lệnh trong cơ thể y, y đã sớm tự mình ra tay quát nghiệt long này rồi!
Tác giả :
Thu Chí Thủy