Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 466: Gia chủ Ninh gia đau lòng (2)
Nhưng không ngờ đến, vẫn bị tìm ra...
Nam nhân trung niên có một loại xúc động muốn khóc, nếu không phải tiểu nha đầu này là đồ đệ của Vân Lạc Phong, hắn thật muốn xông lên hung hăng bóp chết nàng!
"Phẩm chất lá trà này không tốt," Vân Lạc Phong đưa chén trà trong tay cho Lâm Nhược Bạch, "Cầm đi xuống đi."
Khóe miệng nam nhân trung niên hung hăng co quắp một cái!
"Tuyệt phẩm cất giấu của mình, nữ nhân này còn nói phẩm chất không tốt? Rốt cuộc nàng ta có hiểu thưởng thức trà hay không?
"Vâng, sư phụ."
Lâm Nhược Bạch khả ái le lưỡi một cái: "Ở Ninh gia ta chỉ tìm được loại này là tương đối khá, những loại khác càng thêm không tốt."
Xem ra Ninh gia quả thật rất nghèo, chỉ có lá trà phẩm chất như thế này, hôm nào ta đưa cho Ninh lão một chút trà ngon."
Vân Lạc Phong mạn bất kinh tâm (thờ ơ không đếm xỉa đến) nói.
Ở trên mảnh đại lục này, coi như Ninh lão là một trong số ít ngưới thật lòng đối với nàng, vì vậy, nàng sẽ không keo kiệt với lão già này.
Cho nên, chờ lần sau gặp được Ninh lão, sẽ đưa cho lão một chút linh trà.
Đối với lời nói này của Vân Lạc Phong, nam nhân trung niên chỉ cười nhạt, hắn lại không cho rằng, nha đầu Vân Lạc Phong này có thể lấy ra được lá trà tốt hơn của hắn! Hơn nữa đừng nói đến thỏa mãn được phụ thân kén chọn của mình.
Chẳng qua là, ngại vì mặt mũi, phụ thân nhất định sẽ nhận lấy lá trà của nàng ta.
"Đại trưởng lão," Nam nhân trung niên quay đầu nhìn Đại trưởng lão, nói, "Ngươi dẫn Tứ trưởng lão đi, hết thảy chờ sau khi phụ thân trở về để xử lý."
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, nàng nói chờ Ninh Hân tỉnh lại sẽ tiếp tục trừng trị Tứ trưởng lão, đến trong miệng nam nhân trung niên, liền biến thành chờ Ninh lão trở lại...
Đáng tiếc, Ninh lão có trở lại hay không, đều không thể quyết định suy nghĩ của nàng!
Tứ trưởng lão nhất định phải chết!
"Vâng, gia chủ."
Đại trưởng lão chắp tay, rồi sau đó hắn phất phất tay, lạnh giọng phân phó: "Bay đâu, giam hắn lại trông coi chặt chẽ, không cho phép hắn chạt trốn!"
"Tuân chỉ!"
...
Bên trong đại đường, nam nhân trung niên đang thương nghị công việc với Đại trưởng lão, đúng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói tức giận.
"Các ngươi tránh ra, tất cả tránh ra cho ta! Ta muốn thấy gia chủ, phụ thân ta đã làm sai điều gì, mà Ninh gia lại đối xử với người như vậy?"
"Là Ninh Viễn."
Đại trưởng lão nghe thấy giọng nói quen thuộc ở ngoài cửa, hơi nhíu mày một cái, thấp giọng nói.
"Cho hắn vào đi."
Nam nhân trung niên thở dài một tiếng, bất đắc dĩ mở miệng.
Không lâu lắm, một nam tử tuấn mỹ trẻ tuổi tiêu sái bước nhanh vào trong đại đường, hắn vừa mở miệng liền tràn đầy chất vấn, ánh mắt ngya thẳng nhìn hai người phía trước.
"Gia chủ, người nhất định phải cho ta một cái công đạo! Các người thừa dịp lão gia chủ không ở nhà liền đối xử với phụ thân ta như thế, uổng cho phụ thân ta vì Ninh gia trung thành và tận tâm nhiều năm như vậy!"
Ninh gia chủ hơi nhíu mi: "Ninh Viễn, chuyện này là sai lầm của phụ thân ngươi, ta cũng không còn cách nào khác, ta để cho hắn mang Ninh Hân trở lại, hắn lại xuất thủ đả thương người, bây giờ người ta tìm đến cửa, ta có thể làm gì được?"
"Gia chủ, nơi này là Ninhg gia, ai dám cãi lại lệnh của người?"
Ninh Viễn tức giận đến run cả người, cắn răng nghiến lợi nói.
"Ninh Viễn," Sắc mặt Ninh gia chủ có chút không vui, "Nha đầu đó là ân nhân cứu mạng của Hân Nhi, huống chi, trong tay của nàng có ngọc bội của lão gia chủ, ở Ninh gia tuyệt đối có quyền phát biểu."
Đối với tiểu tử Ninh Viễn này, trước kia Ninh gia chủ vẫn rất thưởng thức.
Cho dù Ninh Viễn kiêu căng càn quấy, nhưng mà hắn có thiên phú trác tuyệt, đối với Ninh Hân cũng là một tấm chân tình, quan trọng nhất là, nhiều năm như vậy nhưng tiểu tử này chưa từng trêu hoa ghẹo nguyệt, cùng lắm chỉ là ẩu đả với người khác mà thôi.
Nam nhân trung niên có một loại xúc động muốn khóc, nếu không phải tiểu nha đầu này là đồ đệ của Vân Lạc Phong, hắn thật muốn xông lên hung hăng bóp chết nàng!
"Phẩm chất lá trà này không tốt," Vân Lạc Phong đưa chén trà trong tay cho Lâm Nhược Bạch, "Cầm đi xuống đi."
Khóe miệng nam nhân trung niên hung hăng co quắp một cái!
"Tuyệt phẩm cất giấu của mình, nữ nhân này còn nói phẩm chất không tốt? Rốt cuộc nàng ta có hiểu thưởng thức trà hay không?
"Vâng, sư phụ."
Lâm Nhược Bạch khả ái le lưỡi một cái: "Ở Ninh gia ta chỉ tìm được loại này là tương đối khá, những loại khác càng thêm không tốt."
Xem ra Ninh gia quả thật rất nghèo, chỉ có lá trà phẩm chất như thế này, hôm nào ta đưa cho Ninh lão một chút trà ngon."
Vân Lạc Phong mạn bất kinh tâm (thờ ơ không đếm xỉa đến) nói.
Ở trên mảnh đại lục này, coi như Ninh lão là một trong số ít ngưới thật lòng đối với nàng, vì vậy, nàng sẽ không keo kiệt với lão già này.
Cho nên, chờ lần sau gặp được Ninh lão, sẽ đưa cho lão một chút linh trà.
Đối với lời nói này của Vân Lạc Phong, nam nhân trung niên chỉ cười nhạt, hắn lại không cho rằng, nha đầu Vân Lạc Phong này có thể lấy ra được lá trà tốt hơn của hắn! Hơn nữa đừng nói đến thỏa mãn được phụ thân kén chọn của mình.
Chẳng qua là, ngại vì mặt mũi, phụ thân nhất định sẽ nhận lấy lá trà của nàng ta.
"Đại trưởng lão," Nam nhân trung niên quay đầu nhìn Đại trưởng lão, nói, "Ngươi dẫn Tứ trưởng lão đi, hết thảy chờ sau khi phụ thân trở về để xử lý."
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, nàng nói chờ Ninh Hân tỉnh lại sẽ tiếp tục trừng trị Tứ trưởng lão, đến trong miệng nam nhân trung niên, liền biến thành chờ Ninh lão trở lại...
Đáng tiếc, Ninh lão có trở lại hay không, đều không thể quyết định suy nghĩ của nàng!
Tứ trưởng lão nhất định phải chết!
"Vâng, gia chủ."
Đại trưởng lão chắp tay, rồi sau đó hắn phất phất tay, lạnh giọng phân phó: "Bay đâu, giam hắn lại trông coi chặt chẽ, không cho phép hắn chạt trốn!"
"Tuân chỉ!"
...
Bên trong đại đường, nam nhân trung niên đang thương nghị công việc với Đại trưởng lão, đúng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói tức giận.
"Các ngươi tránh ra, tất cả tránh ra cho ta! Ta muốn thấy gia chủ, phụ thân ta đã làm sai điều gì, mà Ninh gia lại đối xử với người như vậy?"
"Là Ninh Viễn."
Đại trưởng lão nghe thấy giọng nói quen thuộc ở ngoài cửa, hơi nhíu mày một cái, thấp giọng nói.
"Cho hắn vào đi."
Nam nhân trung niên thở dài một tiếng, bất đắc dĩ mở miệng.
Không lâu lắm, một nam tử tuấn mỹ trẻ tuổi tiêu sái bước nhanh vào trong đại đường, hắn vừa mở miệng liền tràn đầy chất vấn, ánh mắt ngya thẳng nhìn hai người phía trước.
"Gia chủ, người nhất định phải cho ta một cái công đạo! Các người thừa dịp lão gia chủ không ở nhà liền đối xử với phụ thân ta như thế, uổng cho phụ thân ta vì Ninh gia trung thành và tận tâm nhiều năm như vậy!"
Ninh gia chủ hơi nhíu mi: "Ninh Viễn, chuyện này là sai lầm của phụ thân ngươi, ta cũng không còn cách nào khác, ta để cho hắn mang Ninh Hân trở lại, hắn lại xuất thủ đả thương người, bây giờ người ta tìm đến cửa, ta có thể làm gì được?"
"Gia chủ, nơi này là Ninhg gia, ai dám cãi lại lệnh của người?"
Ninh Viễn tức giận đến run cả người, cắn răng nghiến lợi nói.
"Ninh Viễn," Sắc mặt Ninh gia chủ có chút không vui, "Nha đầu đó là ân nhân cứu mạng của Hân Nhi, huống chi, trong tay của nàng có ngọc bội của lão gia chủ, ở Ninh gia tuyệt đối có quyền phát biểu."
Đối với tiểu tử Ninh Viễn này, trước kia Ninh gia chủ vẫn rất thưởng thức.
Cho dù Ninh Viễn kiêu căng càn quấy, nhưng mà hắn có thiên phú trác tuyệt, đối với Ninh Hân cũng là một tấm chân tình, quan trọng nhất là, nhiều năm như vậy nhưng tiểu tử này chưa từng trêu hoa ghẹo nguyệt, cùng lắm chỉ là ẩu đả với người khác mà thôi.
Tác giả :
Tiêu Thất Gia