Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 392: Tiểu Bạch phản kích (2)
Editor: Kim Phượng
Vẻ mặt của Ngụy lão gia tử quả nhiên trịnh trọng rất nhiều.
Lâm Nhược Bạch chính mình bái sư và Lâm Kinh Phong làm ra quyết định hoàn toàn là hai loại hiệu ứng khác nhau.
Nếu người sư phụ này là Lâm Kinh Phong vì nàng lựa chọn, vậy thân phận đối phương ở trong linh vực tất nhiên là chí cao vô thượng, không người có thể sánh bằng!
“Ngụy lão gia tử!” MàyTiêu Lâm nhăn lại, sắc mặt rõ ràng không vui, “Lăng Dao không chỉ là nữ nhi Lăng gia mà còn là đương gia chủ mẫu tương lai của Tiêu gia chúng ta, nha đầu này gọi nàng như thế có quá không có gia giáo hay không?”
Không có gia giáo?
Khuôn mặt nhỏ của Lâm Nhược Bạch chợt trầm xuống, nàng sống nhiều năm như vậy còn chưa từng có người dám nói nàng không có gia giáo!
“Hừ!” Nàng hừ một tiếng, trên gương mặt đáng yêu xẹt qua một tia châm chọc, “Ta chẳng những nói nàng là tiện nhân, ta còn muốn nói Tiêu Ngọc Thanh của Tiêu gia các ngươi, một hai phải quấn lấy sư phụ ta, sư phụ ta đã có nam nhân, căn bản không có khả năng thích Tiêu Ngọc Thanh, ngươi vẫn là quản tốt người trong tộc các ngươi rồi hãy đến giáo dục ta.”
Sắc mặt Tiêu Lâm hoàn toàn trầm xuống.
Ngay từ đầu, lúc Lâm Nhược Bạch vũ nhục Lăng Dao hắn đã nhịn xuống, một là bởi vì Lăng Dao cũng không phải người của Tiêu gia, hai là do Ngụy lão gia tử này tốt xấu gì cũng đứng đầu ba thế lực, hắn cần thiết cho nàng mặt mũi.
Nhưng không nghĩ tới tiểu nha đầu này quá phận như vậy, dám mở miệng nhục nhã Ngọc Thanh! Còn tuyên bố Ngọc Thanh quấn lấy sư phụ nàng?
Thật sự là chê cười!
Nếu Ngọc Thanh coi trọng sư phụ của nàng, sư phụ nàng sẽ cự tuyệt nó sao? Đoán chừng đã sớm nhịn không được nhào lên đi.
“Cái này……” Ngụy lão gia tử kinh ngạc nhìn về phía Lâm Nhược Bạch, “Bắt cóc sư phụ ngươi không phải Tiêu Ngọc Thanh vậy đó là ai?”
Ở Tiêu gia, đệ tử ưu tú nhất đó là Tiêu Ngọc Thanh, cho nên Ngụy lão gia tử không thể tưởng tượng ngoài Tiêu Ngọc Thanh ra còn có ai có thể bắt cóc sư phụ của tiểu tổ tông này?
Lâm Nhược Bạch bĩu môi: “Lão già Tiêu gia không phải còn có một tôn tử sao? Chính là hắn bắt cóc sư phụ ta.”
Tiêu Lâm mới từ trong phẫn nộ phục hồi tinh thần lại, thình lình nghe thấy Lâm Nhược Bạch nói, lập tức không có nhịn xuống liền mở miệng châm chọc nói: “Hoá ra nữ nhân phế vật kia mang về tới chính là sư phụ ngươi? Quả thực có sư phụ như thế nào sẽ có đồ đệ như thế đó! Đều không có gia giáo như nhau!”
Lúc này, Ngụy lão gia tử còn đang khiếp sợ, có lẽ ông nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới, sư phụ của Lâm Nhược Bạch sẽ có quan hệ với phế vật của Tiêu gia! Nếu không phải hôm nay chính mình khăng khăng muốn đích thân đưa tiểu tổ tông này tới Tiêu gia, nói không chừng sẽ bỏ qua tin tức này, lúc đó tất nhiên sẽ tạo thành sai lầm không thể sửa chữa!
Cũng may ông tới mới không có đạp sai thuyền!
Ngụy lão gia tử hít một hơi thật sâu, vốn định muốn để Tiêu Lâm dẫn bọn họ tiến đến gặp Vân Lạc Phong, bên tai lại đột nhiên truyền đến tiếng trào phúng của Tiêu Lâm, mặt già của ông chỉ một thoáng liền trầm xuống!
“Tiêu gia chủ, tiểu nha đầu này ta sẽ gửi ở Tiêu gia các ngươi, nhưng ta cảnh cáo ngươi, bất luận nàng muốn làm cái gì tốt nhất thuận theo nàng, bằng không Tiêu gia các ngươi gặp cái mầm tai hoạ gì, ta cũng giúp đỡ không được ngươi.”
Tiêu Lâm cũng thật sự chán sống, lại làm trò ở trước mặt tiểu tổ tông nói ra lời như vậy, nếu lời này truyền tới tai vị kia, Tiêu gia sẽ lập tức xoá tên khỏi tam đại gia tộc.
Đáng tiếc, thân phận tiểu tổ tông này quá mức đặc biệt, ông không thể nói ra, nếu không Tiêu Lâm tuyệt đối không dám nói chuyện với nàng như thế.
Nhưng đối với ý tốt nhắc nhở hắn của Ngụy lão gia tử, Tiêu Lâm chỉ hừ lạnh một tiếng, không cho là đúng.
“Ngụy lão đầu!” Mắt Lâm Nhược Bạch hơi hơi chớp chớp, cười hì hì nói, “Ông có thể giúp ta bắt lấy hắn hay không?”
Vẻ mặt của Ngụy lão gia tử quả nhiên trịnh trọng rất nhiều.
Lâm Nhược Bạch chính mình bái sư và Lâm Kinh Phong làm ra quyết định hoàn toàn là hai loại hiệu ứng khác nhau.
Nếu người sư phụ này là Lâm Kinh Phong vì nàng lựa chọn, vậy thân phận đối phương ở trong linh vực tất nhiên là chí cao vô thượng, không người có thể sánh bằng!
“Ngụy lão gia tử!” MàyTiêu Lâm nhăn lại, sắc mặt rõ ràng không vui, “Lăng Dao không chỉ là nữ nhi Lăng gia mà còn là đương gia chủ mẫu tương lai của Tiêu gia chúng ta, nha đầu này gọi nàng như thế có quá không có gia giáo hay không?”
Không có gia giáo?
Khuôn mặt nhỏ của Lâm Nhược Bạch chợt trầm xuống, nàng sống nhiều năm như vậy còn chưa từng có người dám nói nàng không có gia giáo!
“Hừ!” Nàng hừ một tiếng, trên gương mặt đáng yêu xẹt qua một tia châm chọc, “Ta chẳng những nói nàng là tiện nhân, ta còn muốn nói Tiêu Ngọc Thanh của Tiêu gia các ngươi, một hai phải quấn lấy sư phụ ta, sư phụ ta đã có nam nhân, căn bản không có khả năng thích Tiêu Ngọc Thanh, ngươi vẫn là quản tốt người trong tộc các ngươi rồi hãy đến giáo dục ta.”
Sắc mặt Tiêu Lâm hoàn toàn trầm xuống.
Ngay từ đầu, lúc Lâm Nhược Bạch vũ nhục Lăng Dao hắn đã nhịn xuống, một là bởi vì Lăng Dao cũng không phải người của Tiêu gia, hai là do Ngụy lão gia tử này tốt xấu gì cũng đứng đầu ba thế lực, hắn cần thiết cho nàng mặt mũi.
Nhưng không nghĩ tới tiểu nha đầu này quá phận như vậy, dám mở miệng nhục nhã Ngọc Thanh! Còn tuyên bố Ngọc Thanh quấn lấy sư phụ nàng?
Thật sự là chê cười!
Nếu Ngọc Thanh coi trọng sư phụ của nàng, sư phụ nàng sẽ cự tuyệt nó sao? Đoán chừng đã sớm nhịn không được nhào lên đi.
“Cái này……” Ngụy lão gia tử kinh ngạc nhìn về phía Lâm Nhược Bạch, “Bắt cóc sư phụ ngươi không phải Tiêu Ngọc Thanh vậy đó là ai?”
Ở Tiêu gia, đệ tử ưu tú nhất đó là Tiêu Ngọc Thanh, cho nên Ngụy lão gia tử không thể tưởng tượng ngoài Tiêu Ngọc Thanh ra còn có ai có thể bắt cóc sư phụ của tiểu tổ tông này?
Lâm Nhược Bạch bĩu môi: “Lão già Tiêu gia không phải còn có một tôn tử sao? Chính là hắn bắt cóc sư phụ ta.”
Tiêu Lâm mới từ trong phẫn nộ phục hồi tinh thần lại, thình lình nghe thấy Lâm Nhược Bạch nói, lập tức không có nhịn xuống liền mở miệng châm chọc nói: “Hoá ra nữ nhân phế vật kia mang về tới chính là sư phụ ngươi? Quả thực có sư phụ như thế nào sẽ có đồ đệ như thế đó! Đều không có gia giáo như nhau!”
Lúc này, Ngụy lão gia tử còn đang khiếp sợ, có lẽ ông nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới, sư phụ của Lâm Nhược Bạch sẽ có quan hệ với phế vật của Tiêu gia! Nếu không phải hôm nay chính mình khăng khăng muốn đích thân đưa tiểu tổ tông này tới Tiêu gia, nói không chừng sẽ bỏ qua tin tức này, lúc đó tất nhiên sẽ tạo thành sai lầm không thể sửa chữa!
Cũng may ông tới mới không có đạp sai thuyền!
Ngụy lão gia tử hít một hơi thật sâu, vốn định muốn để Tiêu Lâm dẫn bọn họ tiến đến gặp Vân Lạc Phong, bên tai lại đột nhiên truyền đến tiếng trào phúng của Tiêu Lâm, mặt già của ông chỉ một thoáng liền trầm xuống!
“Tiêu gia chủ, tiểu nha đầu này ta sẽ gửi ở Tiêu gia các ngươi, nhưng ta cảnh cáo ngươi, bất luận nàng muốn làm cái gì tốt nhất thuận theo nàng, bằng không Tiêu gia các ngươi gặp cái mầm tai hoạ gì, ta cũng giúp đỡ không được ngươi.”
Tiêu Lâm cũng thật sự chán sống, lại làm trò ở trước mặt tiểu tổ tông nói ra lời như vậy, nếu lời này truyền tới tai vị kia, Tiêu gia sẽ lập tức xoá tên khỏi tam đại gia tộc.
Đáng tiếc, thân phận tiểu tổ tông này quá mức đặc biệt, ông không thể nói ra, nếu không Tiêu Lâm tuyệt đối không dám nói chuyện với nàng như thế.
Nhưng đối với ý tốt nhắc nhở hắn của Ngụy lão gia tử, Tiêu Lâm chỉ hừ lạnh một tiếng, không cho là đúng.
“Ngụy lão đầu!” Mắt Lâm Nhược Bạch hơi hơi chớp chớp, cười hì hì nói, “Ông có thể giúp ta bắt lấy hắn hay không?”
Tác giả :
Tiêu Thất Gia