Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 337: Đánh ngươi không cần lý do
Editor: Tiểu Ly Ly.
Trong trạch viện.
Lăng Dao gắt gao nhíu mày lại, mặt tràn đầy ghét bỏ đánh giá toàn bộ phủ đệ.
“Tòa nhà bị hư hỏng này, không thể nào so sánh được với Lăng gia ta, ngươi nhìn xem, trên mặt đất này lại có thể có con kiến, thật sự làm người ghê tởm.”
Lăng Dao nhấc chân hung hăng nghiền nát con kiến dưới chân, lại cởi giày mình xuống dưới, lấy ra khăn tay chà lau lòng bàn chân, con kiến bị nàng dẫm chết giống như là con vật ghê tởm gì đó..
“Dao Nhi, trước khi ta tìm khách điếm, đã quan sát thật lâu xung quanh đây, trạch viện này đã tốt nhất rồi, ngươi liền tạm thời chấp nhận một chút, Thế tục giới* gì đó làm sao có thể so với Linh vực?”
Thế tục giới*: thế đời, thế thường.
Tiêu Kính bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Lăng Dao là tiểu công chúa Lăng gia, được nuông chiều từ bé, không chịu cái gì quá ủy khuất, mặc chính là tơ lụa Lăng La*, ăn lại là sơn trân hải vị, lấy loại tính cách này của nàng, thì không nên tiến vào nơi này với hắn.
Tơ lụa Lăng La*: tơ lụa mỏng, có hoa.
Lăng Dao há mồm muốn nói gì, lại vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân đều nhịp, ngay sau đó, một đám người mãnh liệt tiến vào, toàn bộ bao vây đình viện.
“Các ngươi là người nào?” Tiêu Kính nhăn mày lại, mắt lạnh nhìn về phía đoàn người mãnh liệt tiến vào đình viện, trầm giọng hỏi.
Nháy mắt, mọi người đang vây quanh đình viện bỗng phân chia ra hai bên, lộ ra một con đường chính giữa, rồi sau đó, một thiếu nữ tuyệt mỹ mặc váy dài màu trắng từ sau đám người chậm rãi mà đến.
Thiếu nữ kia lớn lên cực kỳ xinh đẹp, một đầu tóc đẹp như thác nước, làn da trắng nõn như ngọc, bên môi ý cười tà mị mà lười biếng, đôi mắt đen nhánh sáng ngời giống như sao đêm trên trời, trong ánh mắt xinh xắn chứa khí phách liều lĩnh.
Tuy là gặp qua vô số mỹ nhân nhưng đáy mắt Tiêu Kính cũng không tự chủ được hiện lên kinh diễm, nhưng hắn kinh diễm chỉ là hơi lướt qua, mặt mày ngưng trọng nhìn phía thiếu nữ.
Nữ nhân này…… Rất nguy hiểm!
Giống như là hồ ly ẩn trốn ở trong bóng đêm, mặt ngoài thoạt nhìn vẫn là bình tĩnh, kỳ thật trong thời điểm ngươi không chú ý liền nhảy ra đâm ngươi một đao!
Loại cảm giác nguy hiểm này, cho dù là trong Linh vực, những cường giả này đều không có mang cho hắn quá……
“Là ai cho phép các ngươi tiến vào địa bàn của ta? Hơn nữa, các ngươi tới nơi này để làm gì?”
Còn chưa đợi Vân Lạc Phong trả lời Tiêu Kính, Lăng Dao lập tức nhảy ra, phẫn nộ trừng đám người Vân Lạc Phong.
Đối mặt với lửa giận với Lăng Dao, môi mỏng Vân Lạc Phong khẽ mở: “Chúng ta tới nơi này…… Là vì đánh các ngươi”
Lăng Dao không nghĩ tới Vân Lạc Phong một lời không hợp liền muốn đánh người, mặt đẹp lập tức thay đổi, nàng vừa định rút trường kiếm bên hông ra, bên cạnh lại vươn tới một bàn tay ngăn cản nàng.
“Vị cô nương này.” Tiêu Kính cau mày: “Không biết Tiêu mỗ ta có chỗ nào đắc tội với cô nương, làm cho cô nương muốn động thủ?”
“Ngươi không có đắc tội ta.”
Nhưng mà, ngươi đắc tội với nam nhân của ta!
Một câu cuối cùng này, Vân Lạc Phong cũng không có nói ra, tay nàng ôm ngực, dáng vẻ lười biếng, tròng mắt đen nhánh tràn đầy ý cười.
Chỉ là khi nàng tươi cười, chính là che dấu mười phần nguy hiểm.
Trong lòng Tiêu Kính thầm trầm một chút: “Nếu ta không có đắc tội cô nương, vậy cô nương lại muốn động thủ, dù sao cũng nên cho ta một cái lý do.”
Vân Lạc Phong nghiêng người liếc nhìn Tiêu Kính, giọng nói nàng lười biếng trước sau như một, lại dễ dàng gây xích mích khiến cho người khác nổi lên lửa giận.
“Xin lỗi, ta đánh người chưa bao giờ yêu cầu lý do.” Nàng dừng một chút, ý cười trên mặt càng sâu: “Nếu như muốn một lý do, đó chính là…… Ta gặp các ngươi nên khó chịu!”
Lăng Dao thiếu chút nữa bị tức điên rồi, nàng chưa từng thấy qua nữ nhân vô lễ xem là đương nhiên như vậy, lập tức hung hăng trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong.
“Nha đầu thúi, chỉ bằng loại mặt hàng như ngươi cũng mơ tưởng giáo huấn ta? Ngươi……”
Trong trạch viện.
Lăng Dao gắt gao nhíu mày lại, mặt tràn đầy ghét bỏ đánh giá toàn bộ phủ đệ.
“Tòa nhà bị hư hỏng này, không thể nào so sánh được với Lăng gia ta, ngươi nhìn xem, trên mặt đất này lại có thể có con kiến, thật sự làm người ghê tởm.”
Lăng Dao nhấc chân hung hăng nghiền nát con kiến dưới chân, lại cởi giày mình xuống dưới, lấy ra khăn tay chà lau lòng bàn chân, con kiến bị nàng dẫm chết giống như là con vật ghê tởm gì đó..
“Dao Nhi, trước khi ta tìm khách điếm, đã quan sát thật lâu xung quanh đây, trạch viện này đã tốt nhất rồi, ngươi liền tạm thời chấp nhận một chút, Thế tục giới* gì đó làm sao có thể so với Linh vực?”
Thế tục giới*: thế đời, thế thường.
Tiêu Kính bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Lăng Dao là tiểu công chúa Lăng gia, được nuông chiều từ bé, không chịu cái gì quá ủy khuất, mặc chính là tơ lụa Lăng La*, ăn lại là sơn trân hải vị, lấy loại tính cách này của nàng, thì không nên tiến vào nơi này với hắn.
Tơ lụa Lăng La*: tơ lụa mỏng, có hoa.
Lăng Dao há mồm muốn nói gì, lại vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân đều nhịp, ngay sau đó, một đám người mãnh liệt tiến vào, toàn bộ bao vây đình viện.
“Các ngươi là người nào?” Tiêu Kính nhăn mày lại, mắt lạnh nhìn về phía đoàn người mãnh liệt tiến vào đình viện, trầm giọng hỏi.
Nháy mắt, mọi người đang vây quanh đình viện bỗng phân chia ra hai bên, lộ ra một con đường chính giữa, rồi sau đó, một thiếu nữ tuyệt mỹ mặc váy dài màu trắng từ sau đám người chậm rãi mà đến.
Thiếu nữ kia lớn lên cực kỳ xinh đẹp, một đầu tóc đẹp như thác nước, làn da trắng nõn như ngọc, bên môi ý cười tà mị mà lười biếng, đôi mắt đen nhánh sáng ngời giống như sao đêm trên trời, trong ánh mắt xinh xắn chứa khí phách liều lĩnh.
Tuy là gặp qua vô số mỹ nhân nhưng đáy mắt Tiêu Kính cũng không tự chủ được hiện lên kinh diễm, nhưng hắn kinh diễm chỉ là hơi lướt qua, mặt mày ngưng trọng nhìn phía thiếu nữ.
Nữ nhân này…… Rất nguy hiểm!
Giống như là hồ ly ẩn trốn ở trong bóng đêm, mặt ngoài thoạt nhìn vẫn là bình tĩnh, kỳ thật trong thời điểm ngươi không chú ý liền nhảy ra đâm ngươi một đao!
Loại cảm giác nguy hiểm này, cho dù là trong Linh vực, những cường giả này đều không có mang cho hắn quá……
“Là ai cho phép các ngươi tiến vào địa bàn của ta? Hơn nữa, các ngươi tới nơi này để làm gì?”
Còn chưa đợi Vân Lạc Phong trả lời Tiêu Kính, Lăng Dao lập tức nhảy ra, phẫn nộ trừng đám người Vân Lạc Phong.
Đối mặt với lửa giận với Lăng Dao, môi mỏng Vân Lạc Phong khẽ mở: “Chúng ta tới nơi này…… Là vì đánh các ngươi”
Lăng Dao không nghĩ tới Vân Lạc Phong một lời không hợp liền muốn đánh người, mặt đẹp lập tức thay đổi, nàng vừa định rút trường kiếm bên hông ra, bên cạnh lại vươn tới một bàn tay ngăn cản nàng.
“Vị cô nương này.” Tiêu Kính cau mày: “Không biết Tiêu mỗ ta có chỗ nào đắc tội với cô nương, làm cho cô nương muốn động thủ?”
“Ngươi không có đắc tội ta.”
Nhưng mà, ngươi đắc tội với nam nhân của ta!
Một câu cuối cùng này, Vân Lạc Phong cũng không có nói ra, tay nàng ôm ngực, dáng vẻ lười biếng, tròng mắt đen nhánh tràn đầy ý cười.
Chỉ là khi nàng tươi cười, chính là che dấu mười phần nguy hiểm.
Trong lòng Tiêu Kính thầm trầm một chút: “Nếu ta không có đắc tội cô nương, vậy cô nương lại muốn động thủ, dù sao cũng nên cho ta một cái lý do.”
Vân Lạc Phong nghiêng người liếc nhìn Tiêu Kính, giọng nói nàng lười biếng trước sau như một, lại dễ dàng gây xích mích khiến cho người khác nổi lên lửa giận.
“Xin lỗi, ta đánh người chưa bao giờ yêu cầu lý do.” Nàng dừng một chút, ý cười trên mặt càng sâu: “Nếu như muốn một lý do, đó chính là…… Ta gặp các ngươi nên khó chịu!”
Lăng Dao thiếu chút nữa bị tức điên rồi, nàng chưa từng thấy qua nữ nhân vô lễ xem là đương nhiên như vậy, lập tức hung hăng trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong.
“Nha đầu thúi, chỉ bằng loại mặt hàng như ngươi cũng mơ tưởng giáo huấn ta? Ngươi……”
Tác giả :
Tiêu Thất Gia