Quỷ Dạ Xoa
Quyển 2 - Chương 18
Trời sáng rồi lại tối. Cô không nói một lời, không ăn cái gì, sắc mặt tái nhợt. Anh nấu một bát cháo trứng gà, cầu xin cô.
“Xin em, ăn chút gì đi.”
Cô im lặng nhắm mắt, tiếp tục co người lại.
“Ít nhất hãy uống nước.”
Cô gái trên giường không nhúc nhích, tái nhợt gầy yếu, như có thể trút hơi thở cuối cùng bất cứ lúc nào. Cô không chịu mở miệng. Anh không biết nên làm sao, anh không muốn mất cô, nhưng tiếp tục như vậy, cơ thể cô sẽ không chịu nổi.
“Phải làm thế nào, em mới chịu tha thứ cho anh?” Anh khàn khàn nói. Cô hít một hơi thật sâu, sau đó mở mắt, nhìn anh, vẻ mặt đờ đẫn, đáp: “Để tôi một mình, một mình qua hết cả đời này, tôi sẽ tha thứ cho anh.”
Sắc mặt anh trắng bệch, như bị sét đánh.
“Tôi không cần tình yêu, tôi không cần anh, tôi chỉ muốn bình yên.”
Anh đau đến mức không nói nổi nên lời, chỉ có thể nhìn vẻ mặt hờ hững của cô.
“Trưởng lão nói, yêu quái là yêu quái bởi vì chúng vĩnh viễn không bao giờ thỏa mãn, không biết kiềm chế, lòng tham không đáy . . . Ông ấy nói cho tôi biết, tôi lại không tin. . . Anh nói xem là ông ấy sai hay là tôi sai?”
Anh không biết phải trả lời cô thế nào.
Anh muốn nói cho cô biết, trưởng lão sai rồi, cô đúng, nhưng anh không có cách nào làm cô đi.
Giọng cô rất nhẹ, nhẹ giống như bay trong gió, lại chữ chữ như đao, dạy anh đau đớn tận cùng.
“Anh yêu em.”
Mặt cô vô cảm, lời nói nhẹ nhàng lạnh lùng, “Nếu như anh thật sự yêu tôi, vậy để tôi đi đi.”
Câu nói ấy như đâm vào tim anh. Đặt bát cháo xuống, anh chua xót nói. “Anh là yêu quái, anh rất tham lam.” Anh xoay người, đi ra ngoài. Cô nên cảm thấy đắc ý, cô đã ép được anh phải đi ra ngoài, chiếm được chút thắng lợi nhỏ.
Nắm chặt ga giường, cô nhìn cánh cửa đóng chặt, nước mắt lại lã chã rơi.
Bỗng dưng, cô cảm giác được phía sau có người.
Quay đầu lại, chỉ thấy Linh.
Nữ pháp sư Bạch Tháp. A Tháp Tát Cổ Linh. Không biết cô ấy vào phòng bằng cách nào, lặng lẽ đứng cạnh cửa sổ, trên người vẫn mặc tạp dề công ty vệ sinh. Vẻ ngoài của cô ấy không thay đổi là bao, vẫn xinh đẹp như xưa, trong đôi mắt ngập tràn xin lỗi.
Cô chưa từng gặp Linh lúc trưởng thành.
‘Rất xin lỗi.’ Trong đầu có giọng nói vang lên. Hai mắt cô đẫm lệ, trong lòng hỏi lại. ‘Vì sao? Tất cả rốt cuộc là vì sao?’
Linh nhìn cô, thành thật trả lời.
‘Tôi chỉ muốn sống sót, tôi không cam lòng.’
Cô cười cay đắng.
‘Cô sống sót rồi đó thôi, chúc mừng.’
Khuôn mặt xinh đẹp của nữ pháp sư kia vì lời trào phúng này mà trắng bệch.
‘Tôi biết những tổn thương do mình gây ra sẽ không vì một câu xin lỗi mà biến mất.’
Cô mệt mỏi hỏi.
‘Nếu biết, cô còn đến đây làm gì?’
Đáy mắt nữ pháp sư trào lên sự bi thương, lại vẫn nói.
‘Bởi vì tôi muốn đền bù sai lầm của mình, dù chỉ một chút cũng tốt.’
Cô không biết nên nói gì, chỉ có thể im lặng.
Linh nhìn cô, đưa tay ra, vẻ mặt dịu dàng.
‘Nếu như cô muốn đi, tôi có thể giúp cô.’
Trái tim bởi vì lời đề nghị này mà đột nhiên thắt lại, rất đau. Không, cô không muốn lại buồn bã vì anh, không muốn lại đau lòng vì anh nữa. Thương đau do anh tạo ra luôn in đậm trong linh hồn, đau như thiêu đốt, cô không muốn phải cảm thụ.
‘Tôi muốn đi.’
Cô rưng rưng nhìn nữ pháp sư kia, xuống giường, cầm bàn tay trắng nõn lạnh lẽo ấy.
Trong mắt Linh có thương hại, nhưng không nói thêm gì nữa, chỉ nắm tay cô, xoay người, đưa tay kia ra.
Cửa sổ thủy tinh sát đất đột nhiên tỏa ra như sóng nước, lặng lẽ xuất hiện một lỗ hổng.
Gió đêm lùa vào lạnh như băng.
Cô run rẩy, trong khoảnh khắc ấy, trong đầu lại nhớ tới lời cầu xin khe khẽ của anh.
‘Đừng bỏ anh… Đừng bỏ anh…’
Cô không dám quay đầu lại, cắn răng, vứt bỏ giọng nói kia, theo Linh đi ra ngoài.
Nữ pháp sư đưa cô bay lên bầu trời đêm, giọng nói bi thương khe khẽ của anh lại mãi văng vẳng không tan.
‘Đừng bỏ anh… Đừng bỏ anh…’
Cuối cùng, cô không chịu nổi, quay đầu lại.
Trong đêm, anh ngồi một mình trong phòng khách, nhìn chằm chằm cánh cửa kia, nước mắt vẫn rơi.
Ngay sau đó, rừng trúc ngăn cản tầm mắt cô, nhưng chỉ thoát chốc ấy cũng đủ để bóng dáng cô đơn đau khổ của anh in dấu thật sâu thật sâu trong tim cô.
Linh đưa cô đến một quán cà phê. Hoa hồng nở đầy vườn; bồ đề che trời. “Ông chủ nơi này họ Tần, vợ anh ta Khởi Lệ, là bạn của tôi.” Linh đáp xuống đất, nắm tay cô vào nhà. “Phòng trên tầng là cho thuê, nơi này cái gì cũng có, ba bữa tôi sẽ bảo Khởi Lệ đưa lên.”
Linh đứng ở phòng khách, đưa chìa khóa cho cô.
“Tôi đi lấy chút đồ ăn, cô muốn ăn cái gì?”
“Tôi không. . . Đói.”
Linh nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, không khuyên, chỉ nói: “Vậy cô nghỉ ngơi đi. Cô yên tâm, ở đây sẽ không ai quấy rầy cô, cho dù anh ta đến đây cũng sẽ không vào được. Nơi này có kết giới, bên ngoài bày pháp trận, yêu quái không vào được.”
Cô biết, không khí nơi này không giống bình thường, có sự yên tĩnh dễ chịu lạ kỳ.
Linh rời đi, cô đi vào phòng ngủ.
Trong phòng, có chăn ga, có giường. Cô cực kỳ mệt mỏi, cần nghỉ ngơi, chỉ có thể nằm trên giường, đắp chăn, nhắm mắt lại… Bên tai vẫn văng vẳng tiếng anh. Đau như vĩnh không ngừng. Trong đêm tối, cô nằm im không nhúc nhích, từng câu từng chữ anh nói lại xoáy vào đáy lòng.
‘Trong lòng anh có một lỗ hổng, anh cố gắng lấp đầy nó, nhưng không được. Anh tìm kiếm khắp nơi nhưng không tìm được, khắp nơi đều không tìm được. Đến khi anh gặp lại em lần nữa… Gặp em, anh mới phát hiện, anh luôn tìm kiếm, là em…’
Cô co rúm lại, cố quên đi lời anh. Nhưng hình ảnh anh gặp ác mộng lại hiển hiện.
‘Đang ở đâu? Đang ở đâu?’
‘Không thấy. . . Không thấy… Tại sao không thấy…’
‘Trả cho tôi… Trả lại cho tôi…’
‘Anh rốt cuộc đang tìm cái gì?’
Cô nghe thấy mình hỏi, cảm nhận được bàn tay run rẩy của anh xoa lên má cô.
‘Em… Anh đang tìm em…’
Cô đè lên tim, dùng sức đè mạnh lên trái tim như muốn nứt ra, nhưng vẫn bật ra một tiếng nấc khẽ nghẹn ngào.
Đêm hôm đó, cô mơ mơ màng màng. Trong đêm, trong mộng, kiếp trước, kiếp này, đều là hình ảnh anh, tràn ngập tiếng nói của anh. ‘Đừng khóc… Đừng khóc… Anh yêu em… Anh yêu em…’
Trong quán cà phê rất yên tĩnh.
Ông chủ đứng ở trong quầy bar, nhìn nữ pháp sư hấp tấp làm loạn, lặng im không nói.
Rất lâu, mới chậm rãi nói.
“Cô biết mình đang làm gì không?” Anh đã sớm dặn cô đừng nhúng tay vào.
“Che chở cô ấy.” Linh nhìn anh ta, giải thích: “Anh đã nói, tôi phải đền bù.”
Anh gần như muốn thở dài, lại chỉ nhạt nhẽo đáp: “Không phải dùng cách này.”
“Anh ta là yêu quái, không có lợi với cô ấy.” Cô tức giận nói: “Tôi chỉ có thể dùng cách này.”
“Khi cô để hai người họ gặp nhau, đáng lẽ nên nghĩ đến điều này.” Anh đâm trúng chỗ đau.
“Tôi nghĩ rồi chứ, nhưng cô ấy không chịu yêu ai, tôi chỉ có thể đánh cuộc một phen.” Cô ủ rũ cúi đầu, mếu máo lẩm bẩm: “Ai biết lại thất bại… “
Linh ngồi ở bên quầy bar, cúi đầu trong lòng thầm chửi bới. Đều tại tên Tần Thiên Cung ngu ngốc kia khuyên vớ khuyên vẩn… Cái gì mà để Thu Nhiên ở bên Dạ Ảnh, chỉ cần bọn họ yêu nhau, có thể xoa dịu đau khổ kiếp trước, Thu Nhiên sẽ tha thứ cho Dạ Ảnh, Dạ Ảnh cũng có thể sửa sai hướng thiện. Thiện cái đầu mẹ anh!
Cô đã sớm nói mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy, tên kia lúc trước là phế vật. Tử Kinh kiếp trước cùng lắm là coi anh ta như thú cưng, làm sao có thể yêu anh ta?
Nhưng Tần Thiên Cung cứ khăng khăng anh ta bây giờ là yêu quái, đẳng cấp cao hơn, đẹp trai hơn, cường tráng hơn, dễ khiến người ta sa vào lưới tình hơn. Sau khi Thu Nhiên yêu anh ta sẽ dễ dàng tha thứ hơn.
Đúng là cứt chó, tốt nhất là có người sẽ yêu yêu quái! Tốt nhất là có người sẽ!
Trái tim chua xót, cô giận giữ nghĩ: nhất định là đầu bị nước vào, mới có thể nghe theo những lời vớ vẩn của tên Tần Thiên Cung kia.
Giờ thì hay rồi, Dạ Ảnh yêu Thu Nhiên, nhưng Thu Nhiên lại không yêu anh ta, cũng không chịu tha thứ, chỉ muốn sống yên bình một mình cả đời.
“Tôi không cần tình yêu, tôi không cần anh, tôi chỉ muốn bình yên.”
Nghĩ đến cuộc cãi vã vừa rồi nghe trộm được, mặt cô sa sầm.
Trời mới biết cô phải làm thế nào mới khiến Đông Thu Nhiên sống bình an cả đời một mình, cho dù cô có khả năng giúp đỡ Thu Nhiên xóa ký ức, để cô ấy quên tên kia, cô cũng không thể để Thu Nhiên ở đây trốn tên yêu quái kia cả đời. Đâu thể bắt cô nói với Thu Nhiên là: Xin lỗi, cô không thể ra ngoài đi dạo lung tung được, nếu không sẽ bị yêu quái bắt đi đấy. Cô lấy tay che mặt, ngồi ở quầy bar, nhíu mày, tức giận bực bội. Chết tiệt, cô biết ngay chiêu này của Tần Thiên Cung không dùng được mà, nếu nói một câu xin lỗi là được tha thứ thì những năm qua cô còn cần khổ cực như vậy sao? Hiện giờ mọi việc thành ra thế này cũng không biết giải quyết sao đây. Tên khốn Tần Thiên Cung kia thấy tình hình không ổn đã mặc kệ cô trốn mất tăm mất tích rồi!
“Chết tiệt. . .”
Tần Vô Minh nhìn nữ pháp sư đang phẫn uất, suýt chút nữa lại thở dài.
Cô ấy cho rằng mình cược thua, cho rằng tình yêu chỉ có đen trắng, chỉ có hai đáp án.
Anh biết nữ pháp sư này không hiểu, vẫn chưa cảm thụ được, cô ấy quá vội vàng cho nên không nhìn thấy được sự thực.
Bởi vì yêu, mới có thể hận; bởi vì yêu, mới đau khổ.
Cô ấy không hiểu, vẫn không hiểu.
Anh không giải thích, phải đợi chính cô ấy nhận ra, chờ linh hồn bi thương trên tầng kia nghỉ ngơi hồi phục.
Cho nên anh tiếp tục lau cốc, đợi.
Sáng sớm tỉnh lại, cô như một du hồn loạng choạng vào phòng tắm, rửa mặt đánh răng. Cô gái trong gương thân thể gầy yếu, khuôn mặt tái nhợt. Gương mặt đó, không phải Tử Kinh; thân thể này, không phải Tử Kinh. Tên cô là Thu Nhiên, Đông Thu Nhiên.
Cô không phải Tử Kinh.
Cô là Thu Nhiên.
Cô tự nói với mình, lại trông thấy huyễn ảnh của anh, đi tới bên cạnh, đưa tay lau nước mắt trên má cô, dịu dàng ôm lấy cô, trên mặt có vô tận hối hận đau xót.
Cô đau khổ nhìn anh, lại không kìm lòng được đưa tay, muốn chạm vào mặt anh. Cái bóng mềm mại bi thương này lại tan biến trong nháy mắt.
Trong tích tắc, hoảng hốt, rối loạn.
Trở lại, chỉ thấy bóng tối lan tràn, tràn ngập khắp nơi.
Trong bóng tối vô hạn ấy chỉ có mình cô.
Cô cảm thấy đau, không thở nổi, phát hiện mình còn ở trong mơ, nhìn những kiếp trước, luân hồi không ngừng.
Bởi vì, cô không tin, cô đóng cửa trái tim mình.
Mấy ngàn năm qua, đời đời đều thê lương lạnh lẽo, đời đời đều trống vắng cô độc Sau đó, trông thấy anh, trong bóng tối không ngừng khóc, hoảng loạn tìm kiếm bóng dáng cô khắp nơi. Không thấy… Không thấy… Anh đang ban ngày sát phạt, nhưng trong giấc mơ hằng đêm lại tìm kiếm bóng dáng cô.
Đang ở đâu? Đang ở đâu?
Anh khóc, như muốn đào tim móc phổi.
Đến khi không dám ngủ nữa, không dám mơ nữa, anh ép mình tỉnh, ngàn năm không ngủ, chỉ còn cô đơn.
‘Anh rất muốn chết, luôn muốn chết, lại không chết được…’
Ở trong mơ, cô ôm mặt khóc; tỉnh lại vệt nước mắt vẫn còn.
Ánh mặt trời tan nát dưới đất.
Trong mơ hồ, cô dường như lại nghe thấy tiếng anh khẩn cầu, trông thấy anh cô đơn ngồi một mình rơi lệ.
Đừng bỏ anh… Đừng bỏ anh…
Sai sao?
Cô sai lầm rồi sao?
Cô… Có phải đã là làm sai rồi không?
“Xin em, ăn chút gì đi.”
Cô im lặng nhắm mắt, tiếp tục co người lại.
“Ít nhất hãy uống nước.”
Cô gái trên giường không nhúc nhích, tái nhợt gầy yếu, như có thể trút hơi thở cuối cùng bất cứ lúc nào. Cô không chịu mở miệng. Anh không biết nên làm sao, anh không muốn mất cô, nhưng tiếp tục như vậy, cơ thể cô sẽ không chịu nổi.
“Phải làm thế nào, em mới chịu tha thứ cho anh?” Anh khàn khàn nói. Cô hít một hơi thật sâu, sau đó mở mắt, nhìn anh, vẻ mặt đờ đẫn, đáp: “Để tôi một mình, một mình qua hết cả đời này, tôi sẽ tha thứ cho anh.”
Sắc mặt anh trắng bệch, như bị sét đánh.
“Tôi không cần tình yêu, tôi không cần anh, tôi chỉ muốn bình yên.”
Anh đau đến mức không nói nổi nên lời, chỉ có thể nhìn vẻ mặt hờ hững của cô.
“Trưởng lão nói, yêu quái là yêu quái bởi vì chúng vĩnh viễn không bao giờ thỏa mãn, không biết kiềm chế, lòng tham không đáy . . . Ông ấy nói cho tôi biết, tôi lại không tin. . . Anh nói xem là ông ấy sai hay là tôi sai?”
Anh không biết phải trả lời cô thế nào.
Anh muốn nói cho cô biết, trưởng lão sai rồi, cô đúng, nhưng anh không có cách nào làm cô đi.
Giọng cô rất nhẹ, nhẹ giống như bay trong gió, lại chữ chữ như đao, dạy anh đau đớn tận cùng.
“Anh yêu em.”
Mặt cô vô cảm, lời nói nhẹ nhàng lạnh lùng, “Nếu như anh thật sự yêu tôi, vậy để tôi đi đi.”
Câu nói ấy như đâm vào tim anh. Đặt bát cháo xuống, anh chua xót nói. “Anh là yêu quái, anh rất tham lam.” Anh xoay người, đi ra ngoài. Cô nên cảm thấy đắc ý, cô đã ép được anh phải đi ra ngoài, chiếm được chút thắng lợi nhỏ.
Nắm chặt ga giường, cô nhìn cánh cửa đóng chặt, nước mắt lại lã chã rơi.
Bỗng dưng, cô cảm giác được phía sau có người.
Quay đầu lại, chỉ thấy Linh.
Nữ pháp sư Bạch Tháp. A Tháp Tát Cổ Linh. Không biết cô ấy vào phòng bằng cách nào, lặng lẽ đứng cạnh cửa sổ, trên người vẫn mặc tạp dề công ty vệ sinh. Vẻ ngoài của cô ấy không thay đổi là bao, vẫn xinh đẹp như xưa, trong đôi mắt ngập tràn xin lỗi.
Cô chưa từng gặp Linh lúc trưởng thành.
‘Rất xin lỗi.’ Trong đầu có giọng nói vang lên. Hai mắt cô đẫm lệ, trong lòng hỏi lại. ‘Vì sao? Tất cả rốt cuộc là vì sao?’
Linh nhìn cô, thành thật trả lời.
‘Tôi chỉ muốn sống sót, tôi không cam lòng.’
Cô cười cay đắng.
‘Cô sống sót rồi đó thôi, chúc mừng.’
Khuôn mặt xinh đẹp của nữ pháp sư kia vì lời trào phúng này mà trắng bệch.
‘Tôi biết những tổn thương do mình gây ra sẽ không vì một câu xin lỗi mà biến mất.’
Cô mệt mỏi hỏi.
‘Nếu biết, cô còn đến đây làm gì?’
Đáy mắt nữ pháp sư trào lên sự bi thương, lại vẫn nói.
‘Bởi vì tôi muốn đền bù sai lầm của mình, dù chỉ một chút cũng tốt.’
Cô không biết nên nói gì, chỉ có thể im lặng.
Linh nhìn cô, đưa tay ra, vẻ mặt dịu dàng.
‘Nếu như cô muốn đi, tôi có thể giúp cô.’
Trái tim bởi vì lời đề nghị này mà đột nhiên thắt lại, rất đau. Không, cô không muốn lại buồn bã vì anh, không muốn lại đau lòng vì anh nữa. Thương đau do anh tạo ra luôn in đậm trong linh hồn, đau như thiêu đốt, cô không muốn phải cảm thụ.
‘Tôi muốn đi.’
Cô rưng rưng nhìn nữ pháp sư kia, xuống giường, cầm bàn tay trắng nõn lạnh lẽo ấy.
Trong mắt Linh có thương hại, nhưng không nói thêm gì nữa, chỉ nắm tay cô, xoay người, đưa tay kia ra.
Cửa sổ thủy tinh sát đất đột nhiên tỏa ra như sóng nước, lặng lẽ xuất hiện một lỗ hổng.
Gió đêm lùa vào lạnh như băng.
Cô run rẩy, trong khoảnh khắc ấy, trong đầu lại nhớ tới lời cầu xin khe khẽ của anh.
‘Đừng bỏ anh… Đừng bỏ anh…’
Cô không dám quay đầu lại, cắn răng, vứt bỏ giọng nói kia, theo Linh đi ra ngoài.
Nữ pháp sư đưa cô bay lên bầu trời đêm, giọng nói bi thương khe khẽ của anh lại mãi văng vẳng không tan.
‘Đừng bỏ anh… Đừng bỏ anh…’
Cuối cùng, cô không chịu nổi, quay đầu lại.
Trong đêm, anh ngồi một mình trong phòng khách, nhìn chằm chằm cánh cửa kia, nước mắt vẫn rơi.
Ngay sau đó, rừng trúc ngăn cản tầm mắt cô, nhưng chỉ thoát chốc ấy cũng đủ để bóng dáng cô đơn đau khổ của anh in dấu thật sâu thật sâu trong tim cô.
Linh đưa cô đến một quán cà phê. Hoa hồng nở đầy vườn; bồ đề che trời. “Ông chủ nơi này họ Tần, vợ anh ta Khởi Lệ, là bạn của tôi.” Linh đáp xuống đất, nắm tay cô vào nhà. “Phòng trên tầng là cho thuê, nơi này cái gì cũng có, ba bữa tôi sẽ bảo Khởi Lệ đưa lên.”
Linh đứng ở phòng khách, đưa chìa khóa cho cô.
“Tôi đi lấy chút đồ ăn, cô muốn ăn cái gì?”
“Tôi không. . . Đói.”
Linh nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, không khuyên, chỉ nói: “Vậy cô nghỉ ngơi đi. Cô yên tâm, ở đây sẽ không ai quấy rầy cô, cho dù anh ta đến đây cũng sẽ không vào được. Nơi này có kết giới, bên ngoài bày pháp trận, yêu quái không vào được.”
Cô biết, không khí nơi này không giống bình thường, có sự yên tĩnh dễ chịu lạ kỳ.
Linh rời đi, cô đi vào phòng ngủ.
Trong phòng, có chăn ga, có giường. Cô cực kỳ mệt mỏi, cần nghỉ ngơi, chỉ có thể nằm trên giường, đắp chăn, nhắm mắt lại… Bên tai vẫn văng vẳng tiếng anh. Đau như vĩnh không ngừng. Trong đêm tối, cô nằm im không nhúc nhích, từng câu từng chữ anh nói lại xoáy vào đáy lòng.
‘Trong lòng anh có một lỗ hổng, anh cố gắng lấp đầy nó, nhưng không được. Anh tìm kiếm khắp nơi nhưng không tìm được, khắp nơi đều không tìm được. Đến khi anh gặp lại em lần nữa… Gặp em, anh mới phát hiện, anh luôn tìm kiếm, là em…’
Cô co rúm lại, cố quên đi lời anh. Nhưng hình ảnh anh gặp ác mộng lại hiển hiện.
‘Đang ở đâu? Đang ở đâu?’
‘Không thấy. . . Không thấy… Tại sao không thấy…’
‘Trả cho tôi… Trả lại cho tôi…’
‘Anh rốt cuộc đang tìm cái gì?’
Cô nghe thấy mình hỏi, cảm nhận được bàn tay run rẩy của anh xoa lên má cô.
‘Em… Anh đang tìm em…’
Cô đè lên tim, dùng sức đè mạnh lên trái tim như muốn nứt ra, nhưng vẫn bật ra một tiếng nấc khẽ nghẹn ngào.
Đêm hôm đó, cô mơ mơ màng màng. Trong đêm, trong mộng, kiếp trước, kiếp này, đều là hình ảnh anh, tràn ngập tiếng nói của anh. ‘Đừng khóc… Đừng khóc… Anh yêu em… Anh yêu em…’
Trong quán cà phê rất yên tĩnh.
Ông chủ đứng ở trong quầy bar, nhìn nữ pháp sư hấp tấp làm loạn, lặng im không nói.
Rất lâu, mới chậm rãi nói.
“Cô biết mình đang làm gì không?” Anh đã sớm dặn cô đừng nhúng tay vào.
“Che chở cô ấy.” Linh nhìn anh ta, giải thích: “Anh đã nói, tôi phải đền bù.”
Anh gần như muốn thở dài, lại chỉ nhạt nhẽo đáp: “Không phải dùng cách này.”
“Anh ta là yêu quái, không có lợi với cô ấy.” Cô tức giận nói: “Tôi chỉ có thể dùng cách này.”
“Khi cô để hai người họ gặp nhau, đáng lẽ nên nghĩ đến điều này.” Anh đâm trúng chỗ đau.
“Tôi nghĩ rồi chứ, nhưng cô ấy không chịu yêu ai, tôi chỉ có thể đánh cuộc một phen.” Cô ủ rũ cúi đầu, mếu máo lẩm bẩm: “Ai biết lại thất bại… “
Linh ngồi ở bên quầy bar, cúi đầu trong lòng thầm chửi bới. Đều tại tên Tần Thiên Cung ngu ngốc kia khuyên vớ khuyên vẩn… Cái gì mà để Thu Nhiên ở bên Dạ Ảnh, chỉ cần bọn họ yêu nhau, có thể xoa dịu đau khổ kiếp trước, Thu Nhiên sẽ tha thứ cho Dạ Ảnh, Dạ Ảnh cũng có thể sửa sai hướng thiện. Thiện cái đầu mẹ anh!
Cô đã sớm nói mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy, tên kia lúc trước là phế vật. Tử Kinh kiếp trước cùng lắm là coi anh ta như thú cưng, làm sao có thể yêu anh ta?
Nhưng Tần Thiên Cung cứ khăng khăng anh ta bây giờ là yêu quái, đẳng cấp cao hơn, đẹp trai hơn, cường tráng hơn, dễ khiến người ta sa vào lưới tình hơn. Sau khi Thu Nhiên yêu anh ta sẽ dễ dàng tha thứ hơn.
Đúng là cứt chó, tốt nhất là có người sẽ yêu yêu quái! Tốt nhất là có người sẽ!
Trái tim chua xót, cô giận giữ nghĩ: nhất định là đầu bị nước vào, mới có thể nghe theo những lời vớ vẩn của tên Tần Thiên Cung kia.
Giờ thì hay rồi, Dạ Ảnh yêu Thu Nhiên, nhưng Thu Nhiên lại không yêu anh ta, cũng không chịu tha thứ, chỉ muốn sống yên bình một mình cả đời.
“Tôi không cần tình yêu, tôi không cần anh, tôi chỉ muốn bình yên.”
Nghĩ đến cuộc cãi vã vừa rồi nghe trộm được, mặt cô sa sầm.
Trời mới biết cô phải làm thế nào mới khiến Đông Thu Nhiên sống bình an cả đời một mình, cho dù cô có khả năng giúp đỡ Thu Nhiên xóa ký ức, để cô ấy quên tên kia, cô cũng không thể để Thu Nhiên ở đây trốn tên yêu quái kia cả đời. Đâu thể bắt cô nói với Thu Nhiên là: Xin lỗi, cô không thể ra ngoài đi dạo lung tung được, nếu không sẽ bị yêu quái bắt đi đấy. Cô lấy tay che mặt, ngồi ở quầy bar, nhíu mày, tức giận bực bội. Chết tiệt, cô biết ngay chiêu này của Tần Thiên Cung không dùng được mà, nếu nói một câu xin lỗi là được tha thứ thì những năm qua cô còn cần khổ cực như vậy sao? Hiện giờ mọi việc thành ra thế này cũng không biết giải quyết sao đây. Tên khốn Tần Thiên Cung kia thấy tình hình không ổn đã mặc kệ cô trốn mất tăm mất tích rồi!
“Chết tiệt. . .”
Tần Vô Minh nhìn nữ pháp sư đang phẫn uất, suýt chút nữa lại thở dài.
Cô ấy cho rằng mình cược thua, cho rằng tình yêu chỉ có đen trắng, chỉ có hai đáp án.
Anh biết nữ pháp sư này không hiểu, vẫn chưa cảm thụ được, cô ấy quá vội vàng cho nên không nhìn thấy được sự thực.
Bởi vì yêu, mới có thể hận; bởi vì yêu, mới đau khổ.
Cô ấy không hiểu, vẫn không hiểu.
Anh không giải thích, phải đợi chính cô ấy nhận ra, chờ linh hồn bi thương trên tầng kia nghỉ ngơi hồi phục.
Cho nên anh tiếp tục lau cốc, đợi.
Sáng sớm tỉnh lại, cô như một du hồn loạng choạng vào phòng tắm, rửa mặt đánh răng. Cô gái trong gương thân thể gầy yếu, khuôn mặt tái nhợt. Gương mặt đó, không phải Tử Kinh; thân thể này, không phải Tử Kinh. Tên cô là Thu Nhiên, Đông Thu Nhiên.
Cô không phải Tử Kinh.
Cô là Thu Nhiên.
Cô tự nói với mình, lại trông thấy huyễn ảnh của anh, đi tới bên cạnh, đưa tay lau nước mắt trên má cô, dịu dàng ôm lấy cô, trên mặt có vô tận hối hận đau xót.
Cô đau khổ nhìn anh, lại không kìm lòng được đưa tay, muốn chạm vào mặt anh. Cái bóng mềm mại bi thương này lại tan biến trong nháy mắt.
Trong tích tắc, hoảng hốt, rối loạn.
Trở lại, chỉ thấy bóng tối lan tràn, tràn ngập khắp nơi.
Trong bóng tối vô hạn ấy chỉ có mình cô.
Cô cảm thấy đau, không thở nổi, phát hiện mình còn ở trong mơ, nhìn những kiếp trước, luân hồi không ngừng.
Bởi vì, cô không tin, cô đóng cửa trái tim mình.
Mấy ngàn năm qua, đời đời đều thê lương lạnh lẽo, đời đời đều trống vắng cô độc Sau đó, trông thấy anh, trong bóng tối không ngừng khóc, hoảng loạn tìm kiếm bóng dáng cô khắp nơi. Không thấy… Không thấy… Anh đang ban ngày sát phạt, nhưng trong giấc mơ hằng đêm lại tìm kiếm bóng dáng cô.
Đang ở đâu? Đang ở đâu?
Anh khóc, như muốn đào tim móc phổi.
Đến khi không dám ngủ nữa, không dám mơ nữa, anh ép mình tỉnh, ngàn năm không ngủ, chỉ còn cô đơn.
‘Anh rất muốn chết, luôn muốn chết, lại không chết được…’
Ở trong mơ, cô ôm mặt khóc; tỉnh lại vệt nước mắt vẫn còn.
Ánh mặt trời tan nát dưới đất.
Trong mơ hồ, cô dường như lại nghe thấy tiếng anh khẩn cầu, trông thấy anh cô đơn ngồi một mình rơi lệ.
Đừng bỏ anh… Đừng bỏ anh…
Sai sao?
Cô sai lầm rồi sao?
Cô… Có phải đã là làm sai rồi không?
Tác giả :
Hắc Khiết Minh