Quý Cô Khó Gần
Chương 21
“Sức mạnh là của Ricardo?”
“Đúng vậy. Hôm đấy cậu đã chứng kiến sức mạnh đó, ta vẫn đang đợi thời điểm thì mới công bố, như cậu thấy đấy, Ricardo đã thức tỉnh năng lực!”
Diego đang nói dối, ông che dấu sự thật với Christian.
Mặc dù khuôn mặt và cảm xúc của ông ấy rất điềm tĩnh, ngay cả khi nói dối.
Christian nhìn chằm chằm vào Diego với một nụ cười vô hình.
“Hilise rất tò mò về năng lực ấy, nên đã xin Ricardo sử dụng nó một chút cho con bé như thể nó là của con bé vậy và vô ý làm như vậy trước mặt cậu.”
Ồ, ông đang vẽ ra câu chuyện như vậy sao.
Một tia sáng lướt qua khuôn mặt của Christian.
“Ta cho rằng Gabrielle còn quá non trẻ, con bé muốn tìm đến vị hôn phu của mình và làm cậu ngạc nhiên.”
Bằng cách này, thì người sử dụng sức mạnh đó là Ricardo chứ không phải Hilise.
“Vì vậy, Ricardo lại đáp ứng yêu cầu ngu ngốc đó của em gái mà điều khiển từ xa, có thể do thằng bé mới thức tỉnh nên điều khiển chưa tốt. Đó là lí do Gabrielle lại gặp rắc rối trước mặt cậu.”
Christian lắng nghe câu chuyện của Diego bằng sự thích thú và hài hước.
“Sau khi cậu rời đi, con bé đã rất đau lòng và đã khóc.”
“Là vậy sao!?”
Christian chỉ đáp lại với vẻ mặt khó hiểu và châm chọc.
Diego nhìn anh ta và nheo mắt một chút.
Mặc cho hôn thê sắp cưới khóc vì đau lòng, Christian không hề tỏ ra phản ứng lo lắng hoặc quan tâm.
“Cậu cũng biết đấy, Gabrielle hơi nhút nhát. Trong tình huống như vậy, bị xấu mặt trước hôn phu cũng khiến con bé bị tổn thương rất nhiều.”
Tuy nhiên, đó không phải là điều quan trọng bây giờ. Diego nhanh chóng xóa đi sự sắc bén trên khuôn mặt và mở miệng một lần nữa.
“Gabrielle kiên quyết đến mức con bé không muốn gặp cậu cho đến khi con bé hoàn toàn vượt qua chướng ngại tâm lí. Kể từ đó, con bé dần trở nên nhạy cảm đến mức không chi phép người ngoài vào dinh thự. Một đứa trẻ luôn chỉ muốn trưng ra những thứ xinh xắn trước mặt hôn phu sắp cưới. Ta nghĩ rằng con bé đã trải qua một việc vô cùng khủng khiếp, dù cậu có thất vọng như nào, thì cũng hãy thông cảm cho con bé.”
Khi làm như vậy, lý do tại sao những người ngoài bị cấm vào Inoaden cho đến bây giờ đã được chuyển thành sự nhạy cảm của Gabrielle.
Christian đưa tay lên và từ từ vuốt cằm, trên mặt anh vẽ ra một nụ cười kỳ lạ.
Sau đó, anh ta nói, nhìn thẳng vào Diego đang ngồi đối diện.
“Đó có phải là câu trả lời của gia chủ Inoaden cho yêu cầu hủy hôn ước của tôi không?”
Ngay lập tức, khuôn mặt của Diego đanh lại.
Christian đã yêu cầu một cuộc gặp gỡ với Inoaden, nhưng Inoaden không phản hồi lại, anh ta đã thông báo bằng thư xác nhận về việc hủy bỏ hôn ước với Gabrielle.
Ngay khi Diego nhìn thấy nó, anh ấy đã xé nó ra từng mảnh.
Và anh ấy thậm chí còn không nói chuyện đó với Gabrielle chút nào.
Đó là vì ngay từ đầu, họ đã không muốn chấp nhận yêu cầu chia tay với Parvenon.
“Tôi đoán là ngài đã có chút hiểu lầm lời của tôi rồi. Tôi yêu cầu hủy hôn không phải vì cách ứng xử hay ngoại hình của tiểu thư Gabrielle mà tôi nhìn thấy ngày hôm đó”
Christian nhìn Diego như thể anh ấy đang rất tiếc nuối.
Diego cảm thấy hơi nóng từ bên trong và cắn chặt răng.
“Hôn ước không phải một trò đùa, cậu không phải muốn hủy là hủy! Cậu đang coi hôn ước giữa hai đại gia tộc này là trò chơi của cậu sao?”
Khoảnh khắc tiếp theo, sự tức giận từ Diego dồn ép mạnh mẽ xung quanh ông.
“Trong mọi trường hợp, việc cắt đứt một mối quan hệ quan trọng như hôn ước cần phải bàn bạc kỹ lưỡng. Cậu không thể tự mình quyết định việc này!”
Sau đó, đầu của Christian nghiêng sang một bên.
“Tôi không nói gia tộc Parvenon không muốn tiếp tục hôn ước với Inoaden!”
Mái tóc bạch kim lấp lánh dọc theo đầu anh. Đôi mắt đỏ ngầu của anh ta truyền đến một cảm xúc khác so với trước đây.
“Như tôi đã nói trong bức thư xác nhận, tôi vẫn muốn tiếp tục hôn ước với Inoaden. Như ngài đã nói, hôn ước của hai đại gia tộc không thể tùy tiện hủy hôn, vậy nên tôi chỉ muốn đổi người chứ không phải là hủy hôn với gia tộc, điều này hoàn toàn hợp lí mà phải không?”
Anh ta đang nhìn chằm chằm vào Diego như thể anh đang nhìn một kẻ ngu ngốc nghe không hiểu những gì anh ta đang nói.
Trong mắt Diego, sự tức giận ngày càng lớn.
RẦM!!!
Giống như cảm xúc của Diego, một cành hoa hồng dần vươn ra khỏi người anh trườn đến chân Christian một cách đầy đe dọa.
Tuy nhiên, nó đã bị đóng băng bởi lớp sương trắng phủ trên sàn nhà ngay khi nụ cười lạnh lùng trên khuôn mặt của Christian đập vào mắt và đông cứng lại.
“Với cả, điều mà ngài nói cũng thật kì lạ. Tôi tin mình đã chính mắt chứng kiến sức mạnh ngày hôm đó là của tiểu thư Hilise!”.
Christian nói thêm.
Diego sau đó trả lời ngay lập tức, nhăn mặt như thể bị ong đốt.
“Cậu đang hiểu lầm lớn về trò đùa của mấy đứa nó, đó là không phải của Hilise mà là sức mạnh của Ricardo!”
Lenoch, người đã lùi lại và lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, biểu hiện một cách tinh tế.
Anh ấy cũng đã tận mắt chứng kiến khả năng của Hilise tại Inoaden vào ngày hôm đó.
Christian phản ứng như thể anh đã nghe một trò đùa vui nhộn mà không phản bác lại nó.
“Là vậy à? Được thôi, tôi mong sớm được nghe thông báo chính thức về người thừa kế!”
Diego đáp lại với một giọng nói vẫn còn cứng nhắc.
“Chắc chắn là vậy. Nhưng hiện tại ta chưa muốn công khai vì ta muốn Ricardo có thể điều khiển năng lực thuần thục hơn.”
Christian nhếch mép cười như thể anh biết rõ điều đó.
Ông ta đã rất tỉ mỉ và cố gắng che giấu sự thật về sự thức tỉnh của Hilise.
‘Ông đang làm điều vô lí quá đấy, làm thế nào ông có thể che dấu sự thật mãi đây…’
“Tôi sẽ tin vào những gì mình nghĩ! Cảm ơn ngài về cuộc trò chuyện!”
Dù vậy Christian cũng quyết định dừng lại ở đây vào ngày hôm nay.
Nếu Inoaden trì hoãn việc thông báo về sự tỉnh lại của Hilise như hiện tại thì sẽ có lợi hơn cho anh ta là người biết trước sự thật.
Vì vậy anh ta sẽ không chống chọi ngay bây giờ mà chọn cách bỏ qua lời bào chữa của Diego.
Đúng như mong đợi…
“Dù thế nào ngài cũng không thể một tay che cả bầu trời…”
Cuộc đấu tranh vô ích của Diego thật nực cười.
“Cho dù ngài muốn trì hoãn nó bao lâu đi nữa, cái ngày mà cả đế quốc thông báo người thừa kế của gia tộc Inoaden cũng sẽ tới sớm thôi.”
Những lời nói của Christian với ý nghĩa mơ hồ khiến chân mày Diego hằn sâu.
Ngay sau đó, ông ta nói như một lời cảnh báo.
“Cậu sẽ không đem mấy cái câu chuyện vớ vẩn của mình đem đi khắp các chốn phải không?”
“Đương nhiên. Ngài ổn đấy chứ?”
Christian cười vô hại, hơi cụp mắt xuống.
“Tôi đang mong được chúc mừng vào thời gian tới!”
Christian sau đó đã đứng dậy trước.
“Tôi sẽ rất vui nếu được làm người đầu tiên chúc ngài về sự tái sinh mới của Inoaden!”
Tất nhiên, lời chúc mừng sẽ dành cho Hilise, không phải Ricardo.
Tuy nhiên, Christian đã nói lời chia tay với Diego, để lại vết hằn cũ cho anh.
“Ngoài ra, ý định của gia tộc Parvenon sẽ không thay đổi trong tương lai, vì vậy tôi mong nhận được câu trả lời tích cực từ Inoaden càng sớm càng tốt.”
“Quyết định của Inoaden cũng không thay đổi.”
“Nó sẽ sớm thay đổi.”
Diego gầm gừ và nói, nhưng Christian vẫn bước đi như thường lệ với nụ cười tươi trên môi.
Bông hồng đông cứng xung quanh đôi giày của anh trở nên trong suốt và vỡ tan.
Christian bước ra khỏi cửa khác với tư thế ngồi dựa lưng vào Diego, người có khuôn mặt lạnh như băng.
***
“Ngươi nghĩ xem lần đó chúng ta thấy là thật không?”
“Thần đoán là thật!”
Trên đường ra khỏi khu vực nghỉ ngơi đi xuống sảnh chính, Christian hỏi Lenoch và anh ấy cũng khẳng định như vậy.
Họ được thông báo rằng Hilise đã bị giam tại dinh thự Inoaden từ ngày hôm đó.
Tất nhiên, nguồn tin là từ người làm của Inoaden, người đã được gia tộc Parvenon gài vào từ trước. Mặc dù nhìn vào thái độ của Diego lúc nãy, tin tức dường như là sự thật.
Bên cạnh đó, ông dường như không có ý định thả đứa con gái đó ra một thời gian.
‘Vậy thì ta nên làm gì để giải cứu cô công chúa tội nghiệp đang bị mắc kẹt đây?’
Christian cười như một con cáo đang nhìn con mồi béo bở bị mắc bẫy.
Khi đi xuống cầu thang và đến sảnh chính ở tầng một, anh nhận thấy mọi người đang tụ tập về một phía.
“Chúc mừng sinh nhật, Tiểu thư Kalykia.”
Đứng ở giữa là Violleta Kalykia, nhân vật trung tâm của buổi tiệc hôm nay.
Công chúa của Kalykia tròn hai mươi hai tuổi.
Ban đầu, người được gọi là ‘Công chúa của Kalykia’ là chị gái của cô ấy, nhưng người chị gái đó đã bị loại khỏi gia tộc từ rất lâu về trước và hiện nay, người em gái Violleta đang tiếp tục kế thừa danh hiệu và gia tộc.
“Đúng vậy. Hôm đấy cậu đã chứng kiến sức mạnh đó, ta vẫn đang đợi thời điểm thì mới công bố, như cậu thấy đấy, Ricardo đã thức tỉnh năng lực!”
Diego đang nói dối, ông che dấu sự thật với Christian.
Mặc dù khuôn mặt và cảm xúc của ông ấy rất điềm tĩnh, ngay cả khi nói dối.
Christian nhìn chằm chằm vào Diego với một nụ cười vô hình.
“Hilise rất tò mò về năng lực ấy, nên đã xin Ricardo sử dụng nó một chút cho con bé như thể nó là của con bé vậy và vô ý làm như vậy trước mặt cậu.”
Ồ, ông đang vẽ ra câu chuyện như vậy sao.
Một tia sáng lướt qua khuôn mặt của Christian.
“Ta cho rằng Gabrielle còn quá non trẻ, con bé muốn tìm đến vị hôn phu của mình và làm cậu ngạc nhiên.”
Bằng cách này, thì người sử dụng sức mạnh đó là Ricardo chứ không phải Hilise.
“Vì vậy, Ricardo lại đáp ứng yêu cầu ngu ngốc đó của em gái mà điều khiển từ xa, có thể do thằng bé mới thức tỉnh nên điều khiển chưa tốt. Đó là lí do Gabrielle lại gặp rắc rối trước mặt cậu.”
Christian lắng nghe câu chuyện của Diego bằng sự thích thú và hài hước.
“Sau khi cậu rời đi, con bé đã rất đau lòng và đã khóc.”
“Là vậy sao!?”
Christian chỉ đáp lại với vẻ mặt khó hiểu và châm chọc.
Diego nhìn anh ta và nheo mắt một chút.
Mặc cho hôn thê sắp cưới khóc vì đau lòng, Christian không hề tỏ ra phản ứng lo lắng hoặc quan tâm.
“Cậu cũng biết đấy, Gabrielle hơi nhút nhát. Trong tình huống như vậy, bị xấu mặt trước hôn phu cũng khiến con bé bị tổn thương rất nhiều.”
Tuy nhiên, đó không phải là điều quan trọng bây giờ. Diego nhanh chóng xóa đi sự sắc bén trên khuôn mặt và mở miệng một lần nữa.
“Gabrielle kiên quyết đến mức con bé không muốn gặp cậu cho đến khi con bé hoàn toàn vượt qua chướng ngại tâm lí. Kể từ đó, con bé dần trở nên nhạy cảm đến mức không chi phép người ngoài vào dinh thự. Một đứa trẻ luôn chỉ muốn trưng ra những thứ xinh xắn trước mặt hôn phu sắp cưới. Ta nghĩ rằng con bé đã trải qua một việc vô cùng khủng khiếp, dù cậu có thất vọng như nào, thì cũng hãy thông cảm cho con bé.”
Khi làm như vậy, lý do tại sao những người ngoài bị cấm vào Inoaden cho đến bây giờ đã được chuyển thành sự nhạy cảm của Gabrielle.
Christian đưa tay lên và từ từ vuốt cằm, trên mặt anh vẽ ra một nụ cười kỳ lạ.
Sau đó, anh ta nói, nhìn thẳng vào Diego đang ngồi đối diện.
“Đó có phải là câu trả lời của gia chủ Inoaden cho yêu cầu hủy hôn ước của tôi không?”
Ngay lập tức, khuôn mặt của Diego đanh lại.
Christian đã yêu cầu một cuộc gặp gỡ với Inoaden, nhưng Inoaden không phản hồi lại, anh ta đã thông báo bằng thư xác nhận về việc hủy bỏ hôn ước với Gabrielle.
Ngay khi Diego nhìn thấy nó, anh ấy đã xé nó ra từng mảnh.
Và anh ấy thậm chí còn không nói chuyện đó với Gabrielle chút nào.
Đó là vì ngay từ đầu, họ đã không muốn chấp nhận yêu cầu chia tay với Parvenon.
“Tôi đoán là ngài đã có chút hiểu lầm lời của tôi rồi. Tôi yêu cầu hủy hôn không phải vì cách ứng xử hay ngoại hình của tiểu thư Gabrielle mà tôi nhìn thấy ngày hôm đó”
Christian nhìn Diego như thể anh ấy đang rất tiếc nuối.
Diego cảm thấy hơi nóng từ bên trong và cắn chặt răng.
“Hôn ước không phải một trò đùa, cậu không phải muốn hủy là hủy! Cậu đang coi hôn ước giữa hai đại gia tộc này là trò chơi của cậu sao?”
Khoảnh khắc tiếp theo, sự tức giận từ Diego dồn ép mạnh mẽ xung quanh ông.
“Trong mọi trường hợp, việc cắt đứt một mối quan hệ quan trọng như hôn ước cần phải bàn bạc kỹ lưỡng. Cậu không thể tự mình quyết định việc này!”
Sau đó, đầu của Christian nghiêng sang một bên.
“Tôi không nói gia tộc Parvenon không muốn tiếp tục hôn ước với Inoaden!”
Mái tóc bạch kim lấp lánh dọc theo đầu anh. Đôi mắt đỏ ngầu của anh ta truyền đến một cảm xúc khác so với trước đây.
“Như tôi đã nói trong bức thư xác nhận, tôi vẫn muốn tiếp tục hôn ước với Inoaden. Như ngài đã nói, hôn ước của hai đại gia tộc không thể tùy tiện hủy hôn, vậy nên tôi chỉ muốn đổi người chứ không phải là hủy hôn với gia tộc, điều này hoàn toàn hợp lí mà phải không?”
Anh ta đang nhìn chằm chằm vào Diego như thể anh đang nhìn một kẻ ngu ngốc nghe không hiểu những gì anh ta đang nói.
Trong mắt Diego, sự tức giận ngày càng lớn.
RẦM!!!
Giống như cảm xúc của Diego, một cành hoa hồng dần vươn ra khỏi người anh trườn đến chân Christian một cách đầy đe dọa.
Tuy nhiên, nó đã bị đóng băng bởi lớp sương trắng phủ trên sàn nhà ngay khi nụ cười lạnh lùng trên khuôn mặt của Christian đập vào mắt và đông cứng lại.
“Với cả, điều mà ngài nói cũng thật kì lạ. Tôi tin mình đã chính mắt chứng kiến sức mạnh ngày hôm đó là của tiểu thư Hilise!”.
Christian nói thêm.
Diego sau đó trả lời ngay lập tức, nhăn mặt như thể bị ong đốt.
“Cậu đang hiểu lầm lớn về trò đùa của mấy đứa nó, đó là không phải của Hilise mà là sức mạnh của Ricardo!”
Lenoch, người đã lùi lại và lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, biểu hiện một cách tinh tế.
Anh ấy cũng đã tận mắt chứng kiến khả năng của Hilise tại Inoaden vào ngày hôm đó.
Christian phản ứng như thể anh đã nghe một trò đùa vui nhộn mà không phản bác lại nó.
“Là vậy à? Được thôi, tôi mong sớm được nghe thông báo chính thức về người thừa kế!”
Diego đáp lại với một giọng nói vẫn còn cứng nhắc.
“Chắc chắn là vậy. Nhưng hiện tại ta chưa muốn công khai vì ta muốn Ricardo có thể điều khiển năng lực thuần thục hơn.”
Christian nhếch mép cười như thể anh biết rõ điều đó.
Ông ta đã rất tỉ mỉ và cố gắng che giấu sự thật về sự thức tỉnh của Hilise.
‘Ông đang làm điều vô lí quá đấy, làm thế nào ông có thể che dấu sự thật mãi đây…’
“Tôi sẽ tin vào những gì mình nghĩ! Cảm ơn ngài về cuộc trò chuyện!”
Dù vậy Christian cũng quyết định dừng lại ở đây vào ngày hôm nay.
Nếu Inoaden trì hoãn việc thông báo về sự tỉnh lại của Hilise như hiện tại thì sẽ có lợi hơn cho anh ta là người biết trước sự thật.
Vì vậy anh ta sẽ không chống chọi ngay bây giờ mà chọn cách bỏ qua lời bào chữa của Diego.
Đúng như mong đợi…
“Dù thế nào ngài cũng không thể một tay che cả bầu trời…”
Cuộc đấu tranh vô ích của Diego thật nực cười.
“Cho dù ngài muốn trì hoãn nó bao lâu đi nữa, cái ngày mà cả đế quốc thông báo người thừa kế của gia tộc Inoaden cũng sẽ tới sớm thôi.”
Những lời nói của Christian với ý nghĩa mơ hồ khiến chân mày Diego hằn sâu.
Ngay sau đó, ông ta nói như một lời cảnh báo.
“Cậu sẽ không đem mấy cái câu chuyện vớ vẩn của mình đem đi khắp các chốn phải không?”
“Đương nhiên. Ngài ổn đấy chứ?”
Christian cười vô hại, hơi cụp mắt xuống.
“Tôi đang mong được chúc mừng vào thời gian tới!”
Christian sau đó đã đứng dậy trước.
“Tôi sẽ rất vui nếu được làm người đầu tiên chúc ngài về sự tái sinh mới của Inoaden!”
Tất nhiên, lời chúc mừng sẽ dành cho Hilise, không phải Ricardo.
Tuy nhiên, Christian đã nói lời chia tay với Diego, để lại vết hằn cũ cho anh.
“Ngoài ra, ý định của gia tộc Parvenon sẽ không thay đổi trong tương lai, vì vậy tôi mong nhận được câu trả lời tích cực từ Inoaden càng sớm càng tốt.”
“Quyết định của Inoaden cũng không thay đổi.”
“Nó sẽ sớm thay đổi.”
Diego gầm gừ và nói, nhưng Christian vẫn bước đi như thường lệ với nụ cười tươi trên môi.
Bông hồng đông cứng xung quanh đôi giày của anh trở nên trong suốt và vỡ tan.
Christian bước ra khỏi cửa khác với tư thế ngồi dựa lưng vào Diego, người có khuôn mặt lạnh như băng.
***
“Ngươi nghĩ xem lần đó chúng ta thấy là thật không?”
“Thần đoán là thật!”
Trên đường ra khỏi khu vực nghỉ ngơi đi xuống sảnh chính, Christian hỏi Lenoch và anh ấy cũng khẳng định như vậy.
Họ được thông báo rằng Hilise đã bị giam tại dinh thự Inoaden từ ngày hôm đó.
Tất nhiên, nguồn tin là từ người làm của Inoaden, người đã được gia tộc Parvenon gài vào từ trước. Mặc dù nhìn vào thái độ của Diego lúc nãy, tin tức dường như là sự thật.
Bên cạnh đó, ông dường như không có ý định thả đứa con gái đó ra một thời gian.
‘Vậy thì ta nên làm gì để giải cứu cô công chúa tội nghiệp đang bị mắc kẹt đây?’
Christian cười như một con cáo đang nhìn con mồi béo bở bị mắc bẫy.
Khi đi xuống cầu thang và đến sảnh chính ở tầng một, anh nhận thấy mọi người đang tụ tập về một phía.
“Chúc mừng sinh nhật, Tiểu thư Kalykia.”
Đứng ở giữa là Violleta Kalykia, nhân vật trung tâm của buổi tiệc hôm nay.
Công chúa của Kalykia tròn hai mươi hai tuổi.
Ban đầu, người được gọi là ‘Công chúa của Kalykia’ là chị gái của cô ấy, nhưng người chị gái đó đã bị loại khỏi gia tộc từ rất lâu về trước và hiện nay, người em gái Violleta đang tiếp tục kế thừa danh hiệu và gia tộc.
Tác giả :
Kin