Qùy Cầu Chia Tay
Chương 4
Lục Thịnh quay đầu nhìn Quan Bình Hiên, dưới ánh đèn mờ ảo vẫn có thể nhìn thấy những tia sáng ẩn hiện trong đôi mắt anh: “Lão Quan, cậu nói xem nếu một người tạo cho người khác tổn thương không thể xóa nhòa về mặt tinh thần, hơn nữa là tổn thương này có thể còn kéo dài suốt cả một đời, ảnh hưởng tới sinh hoạt bình thường. Cậu nói xem người bị tổn thương có nên trả thù người kia?”
Quan Bình Hiên trầm mặc nửa phút, thấp giọng nói: “Chuyện này không thể giải quyết bằng pháp luật, nhất định phải đích thân ra tay sao?”
“Pháp luật không quản được việc này.” Lục Thịnh nghiêm túc nói.
Nói cho cùng, khi Minh Tiểu Kiều chọc ghẹo anh, cô cũng chỉ bảy tuổi, hơn nữa đó cũng không phải vụ án hình sự, nói trắng ra chỉ là một trò đùa dai.
Vả lại, đã nhiều năm vậy rồi, cảnh sát sẽ giải quyết chuyện này chắc?
Bóng ma thời tuổi thơ ấy đã để lại một tổn thương thực sự rất nghiêm trọng trong cuộc đời của anh!
Quan Bình Hiên không nói gì, yên lặng quay đầu sang chỗ khác.
Lục Thịnh ngồi ngay ngắn lại, ánh mắt sáng rực lên, càng nghĩ càng đắc ý, tuy trong lòng đang vui như mở cờ nhưng biểu cảm trên mặt anh lại không thay đổi một chút nào.
Trong khi đó, tại căn nhà cũ Minh gia, bầu không khí lại khá căng thẳng.
Ông cụ Minh yên vị trên sa lông trong phòng khách, hai bên một trái một phải ôm lấy Minh Cảnh Hoằng và Minh Tử Kỳ, rồi nhìn về hướng Minh Tiểu Kiều khẽ nâng cằm lên hỏi: “Học hành thế nào rồi?”
Minh Tiểu Kiều mỉm cười: “Rất tốt ạ.”
Ông cụ Minh hừ mạnh một tiếng: “Rất tốt? Cháu không phải học hệ biểu diễn sao? Vậy mà diễn thế nào để người ta vẫn chửi cho vào mặt như vậy? Cái mặt già này của ông đều bị cháu làm mất hết sạch rồi.”
Nụ cười trên mặt Minh Tiểu Kiều vẫn giữ nguyên, nhưng cô lại cúi thấp đầu, không nói thêm gì cả.
Cô lừa mọi người trong nhà đi làm thực tập sinh, sau khi ra mắt trong vai trò là một thần tượng thì lại bắt đầu tham gia học diễn xuất. Điều này ở trong mắt ông cụ Minh thì chính là đại nghịch bất đạo, làm tiểu thư khuê các không muốn, lại đi làm cái công việc thấp hèn như này.
Mấy năm nay, mỗi lần cô trở về nhà, đều bị ông lôi ra dạy dỗ, cũng sớm quen rồi.
Minh Chính Trí muốn che chở con gái mình, liền nói: “Ba, Tiểu Kiều, con bé……..”
“Anh câm miệng lại cho tôi.” ông cụ Minh lớn tiếng quát.
Minh Chính Trí mặt mũi tái nhợt, quay nhìn Minh Tiểu Kiều. Trước mặt ông cụ Minh, ông cảm thấy thấy dáng người gầy yếu của cô càng trở nên nhỏ bé, cuối cùng vẫn cố gắng lên tiếng giải thích cho cô: “Ba, Tiểu Kiều biết sai rồi, con bé gần đây đã dừng mọi công việc để quay lại trường học rồi ạ.”
Ông cụ Minh chỉ hận rèn sắt không thành thép, liếc nhìn Minh Chính Trí nói: “Con cho rằng nó tự nguyện sao? Còn không phải là ba đi nhờ Tiểu Hứa sao?”
Tiểu Hứa trong miệng ông cụ chính là mẹ kế của cô Hứa Tĩnh Lâm.
Minh Tiểu Kiều bất giác nắm chặt hai tay lại, rất nhanh liền buông ra.
Quả nhiên là như vậy.
Trên mặt cô vẫn còn giữ nụ cười nhưng trong lồng ngực lại lạnh run lên.
Thời điểm cô mới ra mắt cũng đã từng bị chèn ép như vậy, cô đều đã vượt qua hết thảy. Suốt ba năm qua, ông cụ Minh cũng đã coi như không có đứa cháu gái như cô, bây giờ sao lại đột nhiên nhúng tay vào chuyện của cô?
Chẳng lẽ có chuyện gì mà cô không biết?
Minh Chính Trí đau lòng cho con gái của mình, nhưng cũng biết rằng ba của mình trước nay nói một không nói hai, tranh luận thêm với ông cụ chỉ càng khiến cơn tức của ông cụ tăng thêm mà thôi, cuối cùng người chịu thiệt vẫn là hai ba con bọn họ, vì vậy liền thức thời không nói thêm nữa.
Hứa Tĩnh Lâm vỗ vỗ tay an ủi Minh Chính Trí.
Minh Chính Trí rút tay trở về.
Sắc mặt Hứa Tĩnh Lâm không đổi, cũng rút tay về.
Minh Tiểu Kiều trở về phòng của mình. Đã lâu lắm cô mới trở lại đây cho nên nhìn căn phòng này bất chợt cảm thấy rất xa lạ.
Đối với cô mà nói, dù có ở đây bao nhiêu năm thì nơi này cũng không phải là chốn thuộc về cô.
Chăn gối trên giường mang phong cách giản dị không phải là sở thích của Minh Tiểu Kiều mà là của Hứa Tĩnh Lâm.
Giấy Tuyên Thành cùng bút lông được đặt trong góc phòng cũng là thứ mà Minh Chính Trí yêu thích.
Tất cả những thứ trong căn phòng này đều nhắc cô nhớ lại khoảng thời gian trước mình đã phải nhẫn nại chịu đựng những gì.
Cho nên cô không thích nơi này.
Cửa phòng bị đẩy ra, Minh Hoài Văn nhẹ nhàng lách người vào trong, rồi nhanh chóng đóng cửa lại, đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, nhỏ giọng hỏi: “Chị, tiếp theo chị định làm thế nào?”
Cậu biết rõ chị gái cậu thật sự rất khao khát trở thành một nghệ sĩ, đây không phải hoàn toàn là sự phản nghịch với người lớn.
Hai chị em cậu, một người thì có niềm đam mê giống với người mẹ đã mất Kiều Nhân Văn, còn một người thì lại giống ba Minh Chính Trí.
Lần này ông cụ Minh quyết tâm làm tới, trực tiếp chặt đứt từ gốc rễ – yêu cầu công ty đóng băng cô, cô nên làm thế nào bây giờ?
Minh Tiểu Kiều bình tĩnh nói: “Không sao, chị sẽ có cách.”
“ Chị ……. đừng cứng rắn quá.” Minh Hoài Văn lo lắng, nhớ tới những ngày sau khi cô ra mắt, cũng đã từng bị chèn ép nhưng Minh Tiểu Kiều vẫn rất ương ngạnh đến mức độ bị người trong nhà nhốt lại trong phòng, không cho ra khỏi cửa.
Thế là, cô đây liền tuyệt thực để cho Minh Chính Trí xem.
Bất quá, ông cụ Minh là người ăn mềm không ăn cứng, cũng kiên quyết đấu với cô đến cùng. Cô không ăn đúng không, cả đời này đừng hòng ăn nữa.
Minh Tiểu Kiều thật sự thiếu chút nữa là chết đói, cuối cùng Minh Chính Trí phải cầu xin ông cụ buông tha cho cô, cô mới có ngày hôm nay.
Khi ấy, ông cụ Minh rất thất vọng về cô, cuối cùng chỉ nói mỗi một câu mặc kệ cô, tự cô muốn làm thì phải tự chịu khổ. Cũng không biết lần này vì lý do gì mà lại muốn xen vào việc của cô.
Minh Hoài Văn cảm thấy, cho dù lần này chị cậu có tuyệt thực thì ông cụ Minh cũng không nương tay nữa.
Kỳ thật là Minh Tiểu Kiều cũng cảm thấy như vậy, tạm thời cô chưa nghĩ ra biện pháp ứng phó. Cô chỉ có thể nói những lời này để an ủi em trai mình mà thôi.
Minh Hoài Văn nói cho cùng vẫn còn ít tuổi, dù lo lắng cho chị gái nhưng bản thân mình cũng không giúp được gì, chỉ lo lắng suông mà thôi.
Cô vừa dụ được Minh Hoài Văn đi ngủ thì lại phải tiếp đón thêm ba cô.
“Tiểu Kiều.” Minh Chính Trí nói: “Con đừng trách ông nội, ông cũng chỉ là muốn tốt cho con. Con cứ quay lại trường học trước, đợi đến sau khi tốt nghiệp, ông nội cũng không ngăn cản được con nữa. Nếu đến lúc đó mà vẫn chưa được thì ba sẽ giúp con.”
Minh Tiểu Kiều miễn cưỡng nở nụ cười: “Ba yên tâm, con biết rồi.”
Đợi đến khi Minh Chính Trí mang vẻ mặt vui mừng rời đi, cánh cửa phòng đóng lại, nụ cười trên môi Minh Tiểu Kiều liền tắt ngấm.
Cô biết rõ, lần này bản thân cô không trông cậy gì được từ Minh Chính Trí nữa.
Cô nằm lăn lộn trên giường đến tận nửa đêm mà vẫn không nghĩ ra được cách gì.
So sánh với nhà họ Minh có thế lực rất bề thế như một cây đại thụ kia thì người nhỏ bé là cô có là gì, đừng nói đến việc rung chuyển cây đại thụ, muốn từ cây đại thụ giãy dụa đi ra cô còn không làm được.
Sáng hôm sau rời giường, lúc đi ra khỏi nhà cô bắt gặp Hứa Tĩnh Lâm, cô liền chào một tiếng dì Hứa, Hứa Tĩnh Lâm cũng cười đáp lại cô. Rồi ai đi đường của người đó.
Cô rời khỏi nhà cũ, đến trước cổng ký túc xá, nhàm chán lướt web một chút rồi xách cặp tới trường.
Hiện tại cô đang là sinh viên năm hai đại học, chỉ cần qua kì thi cuối kỳ thì sẽ bước lên năm ba, nhưng thực tế thời gian cô học ở trường chưa đến một phần ba học kỳ.
Trở lại lớp học, mọi người đều cười nói chào hỏi với cô.
Tin cô bị công ty đóng băng hoạt động chưa truyền ra bên ngoài, cho nên các bạn học trong lớp vẫn rất khách khí với cô, có người còn có ý tiến tới bắt chuyện nịnh nọt cô.
Minh Tiểu Kiều vẫn treo trên miệng nụ cười thương hiệu của mình, gặp ai cũng đều dịu dàng tiếp chuyện.
Tiết học sau, cô chủ động đi tìm thầy giáo.
Thầy giáo không một chút khách khí, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Em còn tiếp tục như thế nữa thì đừng nói với bên ngoài là học trò của thầy.”
Tốt xấu gì cũng là người đi ra từ hệ diễn xuất chính quy, tuy rằng vẫn chưa chính thức tốt nghiệp, vậy cũng không thể diễn chán quá như vậy được.
Điều này không khác gì một cái tát lên mặt người nhà giáo như ông.
Minh Tiểu Kiều khiêm tốn lắng nghe: “Thầy Ngụy, em cũng biết hiện tại bản thân vẫn còn nhiều khuyết điểm, cho nên trong khoảng khoảng thời gian này em sẽ chăm chỉ đi học để nâng cao trình độ, hi vọng thầy có thể tha thứ cho em.”
Thầy giáo Ngụy không tin tưởng lắm, hỏi lại: “Thật hả? Không phải bình thường em rất bận sao?”
Minh Tiểu Kiều kiên định nói: “Gần đây em đã đẩy lùi lại toàn bộ lịch trình, chuẩn bị toàn tâm toàn ý tu dưỡng để nâng cao kỹ năng diễn xuất ạ.”
Thầy Ngụy mừng rỡ nói: “Đến bây giờ em mới hiểu sao, còn chỗ dựa là còn cơ hội, thực lực còn yếu thì hiện tại phải chăm chỉ bồi dưỡng là mọi chuyện liền tốt đẹp ngay thôi.”
Minh Tiểu Kiều mỉm cười ngọt ngào.
Trước khi cô tìm ra được một con đường thoát trong bối cảnh bây giờ, thì tốt hơn hết cô vẫn nên làm bộ là sinh viên ngoan ngoãn mà chăm chỉ đi học thôi.
Cô cũng muốn ra đòn phủ đầu*, nhưng không thể để tin tức cô bị đóng băng hoạt động truyền ra ngoài được. Phải biết rằng, trong cái vòng giải trí này người muốn bỏ đá xuống giếng* bao giờ cũng nhiều hơn những người muốn đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi*.
# “phủ đầu”: giành thế chủ động, “bỏ đá xuống giếng”: vui sướng ghi người gặp họa, “đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi”: ý chỉ giúp đỡ người khi gặp khó khăn.
Coi như đây là một cơ hội để cô làm một học sinh chăm chỉ, nói không chừng còn cứu vãn được một chút trước khi cô vì khả năng diễn xuất quá nát mà danh tiếng ngày càng đi xuống.
Cô đăng một bài viết lên Weibo, quả nhiên phía dưới mọi người tán thưởng hành động của cô là chính xác.
“Trong giới giải trí này vẫn còn Tiểu Kiều có thể nhận thức được chính mình không đủ kỹ năng liền đi học bổ túc, thật đáng khen ngợi!”
“Con đường diễn xuất này rồi cũng sẽ tốt đẹp lại thôi, quyết định này là rất chính xác, dù sao vẫn tốt hơn một số người diễn rõ dở tệ lại không chịu thừa nhận, cầm trong tay thù lao giá trên trời mà lại dùng thế thân, có thấy ghê tởm hay không vậy?”
“Ô ô ô …… lâu như vậy mà chưa thấy Tiểu Kiều, khó chịu muốn khóc ~~~ Tiều Kiều, cô nhanh một chút trở về nhé!”
“ Được rồi, tuy cô diễn không ra gì nhưng có thái độ thành khẩn. Có điểm này về sau tôi sẽ không mắng chửi cô nữa.”
………………..
Minh Tiểu Kiều buồn bực hồi lâu, cuối cùng tâm trạng cũng tốt hơn một chút.
Cô hiểu rõ đây không phải là kế sách lâu dài, trong cái giới giải trí, nếu trong một thời gian dài không xuất hiện trước mặt công chúng thì rất dễ dàng bị bão hòa và mọi người sẽ quên mất.
Dù sao giới giải trí này không thiếu nhất chính là người, tuy cô hát nhảy cũng không tệ, nhưng mấy năm gần đây, các nhóm nhạc thần tượng nữ có thể nói là như măng mọc sau mưa, có biết bao nhiêu người mới, bất cứ lúc nào cũng có thể hất cẳng cô ra.
Cô đi về phía đỗ xe, vừa đến nơi, liền nhận được điện thoại của Tống Ngôn: “Tiểu Kiều, em đang ở chỗ nào?”
“Em đang ở trường học, có chuyện gì vậy ạ?”
“Có người tìm em, em mau tới hội sở bên cạnh công ty, nhanh lên.”
Minh Tiểu Kiều nhíu mày, trong tình huống này, còn ai muốn tìm gặp cô chứ?
Tống Ngôn ấp úng nói: “Em cứ tới rồi sẽ biết.”
Minh Tiểu Kiều khó hiểu, Tống Ngôn cũng biết bối cảnh sau lưng cô, cho nên cô cũng không lo lắng bị anh ta gọi đi bồi khách. Trừ khi người kia cũng có thế lực ngang hàng với nhà họ Minh.
Cô lái xe tới phụ cận công ty.
Tống Ngôn đang chờ cô ở ngay bãi đỗ xe hội sở, vừa nhìn thấy cô, liền gấp gáp kéo cô lên trên.
Cô không có hứng thú lắm hỏi: “Bí bí ẩn ẩn, rốt cuộc người này là ai vậy?”
Tống Ngôn bày ra bộ mặt đau khổ: “Người kia không cho nói. Chỉ có em mới biết anh ta.”
Cô quen biết anh ta?
Minh Tiểu Kiều soát lại một loạt những người quen biết mà có tiền trong đầu nhưng vẫn không ra. Từ khi cô đến nhà họ Minh, đúng là gặp qua không ít kẻ có tiền nhưng trên cơ bản là không thân thiết với bất cứ ai.
Ngay khoảnh khắc của mở ra, đập vào mắt Minh Tiểu Kiều là một người đàn ông cao lớn đang đứng trước khung cửa sổ.
Anh quay lưng về phía cô, nhìn cảnh đèn điện đang thắp sáng ngoài cửa sổ, không quay lại nhìn cô.
Tống Ngôn liền đẩy cô một cái, đợi sau khi cô bước vào trong phòng, anh ta liền đi ra ngoài, cũng tiện tay đóng luôn cửa lại.
Minh Tiểu Kiều trong lòng có chút đề phòng, thầm nghĩ tên Tống Ngôn hỗn đản kia thật sự không đẩy cô vào hố lửa đấy chứ?
Cái này, cô nam quả nữ ở chung một phòng, nhìn thế nào cũng thấy không hợp lý lắm.
“Vị tiên sinh này, xin hỏi anh là ……” Cô đứng ngay cạnh cửa ra vào mà không tiến sâu vào trong, một tay đặt trên chốt cửa, tư thế chuẩn bị sẵn lúc nào cũng có thể đẩy cửa ra khỏi phòng.
Người đàn ông quay người lại, ngũ quan anh tuấn, cả người như bao quanh một tầng băng lạnh lẽo.
Quan Bình Hiên trầm mặc nửa phút, thấp giọng nói: “Chuyện này không thể giải quyết bằng pháp luật, nhất định phải đích thân ra tay sao?”
“Pháp luật không quản được việc này.” Lục Thịnh nghiêm túc nói.
Nói cho cùng, khi Minh Tiểu Kiều chọc ghẹo anh, cô cũng chỉ bảy tuổi, hơn nữa đó cũng không phải vụ án hình sự, nói trắng ra chỉ là một trò đùa dai.
Vả lại, đã nhiều năm vậy rồi, cảnh sát sẽ giải quyết chuyện này chắc?
Bóng ma thời tuổi thơ ấy đã để lại một tổn thương thực sự rất nghiêm trọng trong cuộc đời của anh!
Quan Bình Hiên không nói gì, yên lặng quay đầu sang chỗ khác.
Lục Thịnh ngồi ngay ngắn lại, ánh mắt sáng rực lên, càng nghĩ càng đắc ý, tuy trong lòng đang vui như mở cờ nhưng biểu cảm trên mặt anh lại không thay đổi một chút nào.
Trong khi đó, tại căn nhà cũ Minh gia, bầu không khí lại khá căng thẳng.
Ông cụ Minh yên vị trên sa lông trong phòng khách, hai bên một trái một phải ôm lấy Minh Cảnh Hoằng và Minh Tử Kỳ, rồi nhìn về hướng Minh Tiểu Kiều khẽ nâng cằm lên hỏi: “Học hành thế nào rồi?”
Minh Tiểu Kiều mỉm cười: “Rất tốt ạ.”
Ông cụ Minh hừ mạnh một tiếng: “Rất tốt? Cháu không phải học hệ biểu diễn sao? Vậy mà diễn thế nào để người ta vẫn chửi cho vào mặt như vậy? Cái mặt già này của ông đều bị cháu làm mất hết sạch rồi.”
Nụ cười trên mặt Minh Tiểu Kiều vẫn giữ nguyên, nhưng cô lại cúi thấp đầu, không nói thêm gì cả.
Cô lừa mọi người trong nhà đi làm thực tập sinh, sau khi ra mắt trong vai trò là một thần tượng thì lại bắt đầu tham gia học diễn xuất. Điều này ở trong mắt ông cụ Minh thì chính là đại nghịch bất đạo, làm tiểu thư khuê các không muốn, lại đi làm cái công việc thấp hèn như này.
Mấy năm nay, mỗi lần cô trở về nhà, đều bị ông lôi ra dạy dỗ, cũng sớm quen rồi.
Minh Chính Trí muốn che chở con gái mình, liền nói: “Ba, Tiểu Kiều, con bé……..”
“Anh câm miệng lại cho tôi.” ông cụ Minh lớn tiếng quát.
Minh Chính Trí mặt mũi tái nhợt, quay nhìn Minh Tiểu Kiều. Trước mặt ông cụ Minh, ông cảm thấy thấy dáng người gầy yếu của cô càng trở nên nhỏ bé, cuối cùng vẫn cố gắng lên tiếng giải thích cho cô: “Ba, Tiểu Kiều biết sai rồi, con bé gần đây đã dừng mọi công việc để quay lại trường học rồi ạ.”
Ông cụ Minh chỉ hận rèn sắt không thành thép, liếc nhìn Minh Chính Trí nói: “Con cho rằng nó tự nguyện sao? Còn không phải là ba đi nhờ Tiểu Hứa sao?”
Tiểu Hứa trong miệng ông cụ chính là mẹ kế của cô Hứa Tĩnh Lâm.
Minh Tiểu Kiều bất giác nắm chặt hai tay lại, rất nhanh liền buông ra.
Quả nhiên là như vậy.
Trên mặt cô vẫn còn giữ nụ cười nhưng trong lồng ngực lại lạnh run lên.
Thời điểm cô mới ra mắt cũng đã từng bị chèn ép như vậy, cô đều đã vượt qua hết thảy. Suốt ba năm qua, ông cụ Minh cũng đã coi như không có đứa cháu gái như cô, bây giờ sao lại đột nhiên nhúng tay vào chuyện của cô?
Chẳng lẽ có chuyện gì mà cô không biết?
Minh Chính Trí đau lòng cho con gái của mình, nhưng cũng biết rằng ba của mình trước nay nói một không nói hai, tranh luận thêm với ông cụ chỉ càng khiến cơn tức của ông cụ tăng thêm mà thôi, cuối cùng người chịu thiệt vẫn là hai ba con bọn họ, vì vậy liền thức thời không nói thêm nữa.
Hứa Tĩnh Lâm vỗ vỗ tay an ủi Minh Chính Trí.
Minh Chính Trí rút tay trở về.
Sắc mặt Hứa Tĩnh Lâm không đổi, cũng rút tay về.
Minh Tiểu Kiều trở về phòng của mình. Đã lâu lắm cô mới trở lại đây cho nên nhìn căn phòng này bất chợt cảm thấy rất xa lạ.
Đối với cô mà nói, dù có ở đây bao nhiêu năm thì nơi này cũng không phải là chốn thuộc về cô.
Chăn gối trên giường mang phong cách giản dị không phải là sở thích của Minh Tiểu Kiều mà là của Hứa Tĩnh Lâm.
Giấy Tuyên Thành cùng bút lông được đặt trong góc phòng cũng là thứ mà Minh Chính Trí yêu thích.
Tất cả những thứ trong căn phòng này đều nhắc cô nhớ lại khoảng thời gian trước mình đã phải nhẫn nại chịu đựng những gì.
Cho nên cô không thích nơi này.
Cửa phòng bị đẩy ra, Minh Hoài Văn nhẹ nhàng lách người vào trong, rồi nhanh chóng đóng cửa lại, đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, nhỏ giọng hỏi: “Chị, tiếp theo chị định làm thế nào?”
Cậu biết rõ chị gái cậu thật sự rất khao khát trở thành một nghệ sĩ, đây không phải hoàn toàn là sự phản nghịch với người lớn.
Hai chị em cậu, một người thì có niềm đam mê giống với người mẹ đã mất Kiều Nhân Văn, còn một người thì lại giống ba Minh Chính Trí.
Lần này ông cụ Minh quyết tâm làm tới, trực tiếp chặt đứt từ gốc rễ – yêu cầu công ty đóng băng cô, cô nên làm thế nào bây giờ?
Minh Tiểu Kiều bình tĩnh nói: “Không sao, chị sẽ có cách.”
“ Chị ……. đừng cứng rắn quá.” Minh Hoài Văn lo lắng, nhớ tới những ngày sau khi cô ra mắt, cũng đã từng bị chèn ép nhưng Minh Tiểu Kiều vẫn rất ương ngạnh đến mức độ bị người trong nhà nhốt lại trong phòng, không cho ra khỏi cửa.
Thế là, cô đây liền tuyệt thực để cho Minh Chính Trí xem.
Bất quá, ông cụ Minh là người ăn mềm không ăn cứng, cũng kiên quyết đấu với cô đến cùng. Cô không ăn đúng không, cả đời này đừng hòng ăn nữa.
Minh Tiểu Kiều thật sự thiếu chút nữa là chết đói, cuối cùng Minh Chính Trí phải cầu xin ông cụ buông tha cho cô, cô mới có ngày hôm nay.
Khi ấy, ông cụ Minh rất thất vọng về cô, cuối cùng chỉ nói mỗi một câu mặc kệ cô, tự cô muốn làm thì phải tự chịu khổ. Cũng không biết lần này vì lý do gì mà lại muốn xen vào việc của cô.
Minh Hoài Văn cảm thấy, cho dù lần này chị cậu có tuyệt thực thì ông cụ Minh cũng không nương tay nữa.
Kỳ thật là Minh Tiểu Kiều cũng cảm thấy như vậy, tạm thời cô chưa nghĩ ra biện pháp ứng phó. Cô chỉ có thể nói những lời này để an ủi em trai mình mà thôi.
Minh Hoài Văn nói cho cùng vẫn còn ít tuổi, dù lo lắng cho chị gái nhưng bản thân mình cũng không giúp được gì, chỉ lo lắng suông mà thôi.
Cô vừa dụ được Minh Hoài Văn đi ngủ thì lại phải tiếp đón thêm ba cô.
“Tiểu Kiều.” Minh Chính Trí nói: “Con đừng trách ông nội, ông cũng chỉ là muốn tốt cho con. Con cứ quay lại trường học trước, đợi đến sau khi tốt nghiệp, ông nội cũng không ngăn cản được con nữa. Nếu đến lúc đó mà vẫn chưa được thì ba sẽ giúp con.”
Minh Tiểu Kiều miễn cưỡng nở nụ cười: “Ba yên tâm, con biết rồi.”
Đợi đến khi Minh Chính Trí mang vẻ mặt vui mừng rời đi, cánh cửa phòng đóng lại, nụ cười trên môi Minh Tiểu Kiều liền tắt ngấm.
Cô biết rõ, lần này bản thân cô không trông cậy gì được từ Minh Chính Trí nữa.
Cô nằm lăn lộn trên giường đến tận nửa đêm mà vẫn không nghĩ ra được cách gì.
So sánh với nhà họ Minh có thế lực rất bề thế như một cây đại thụ kia thì người nhỏ bé là cô có là gì, đừng nói đến việc rung chuyển cây đại thụ, muốn từ cây đại thụ giãy dụa đi ra cô còn không làm được.
Sáng hôm sau rời giường, lúc đi ra khỏi nhà cô bắt gặp Hứa Tĩnh Lâm, cô liền chào một tiếng dì Hứa, Hứa Tĩnh Lâm cũng cười đáp lại cô. Rồi ai đi đường của người đó.
Cô rời khỏi nhà cũ, đến trước cổng ký túc xá, nhàm chán lướt web một chút rồi xách cặp tới trường.
Hiện tại cô đang là sinh viên năm hai đại học, chỉ cần qua kì thi cuối kỳ thì sẽ bước lên năm ba, nhưng thực tế thời gian cô học ở trường chưa đến một phần ba học kỳ.
Trở lại lớp học, mọi người đều cười nói chào hỏi với cô.
Tin cô bị công ty đóng băng hoạt động chưa truyền ra bên ngoài, cho nên các bạn học trong lớp vẫn rất khách khí với cô, có người còn có ý tiến tới bắt chuyện nịnh nọt cô.
Minh Tiểu Kiều vẫn treo trên miệng nụ cười thương hiệu của mình, gặp ai cũng đều dịu dàng tiếp chuyện.
Tiết học sau, cô chủ động đi tìm thầy giáo.
Thầy giáo không một chút khách khí, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Em còn tiếp tục như thế nữa thì đừng nói với bên ngoài là học trò của thầy.”
Tốt xấu gì cũng là người đi ra từ hệ diễn xuất chính quy, tuy rằng vẫn chưa chính thức tốt nghiệp, vậy cũng không thể diễn chán quá như vậy được.
Điều này không khác gì một cái tát lên mặt người nhà giáo như ông.
Minh Tiểu Kiều khiêm tốn lắng nghe: “Thầy Ngụy, em cũng biết hiện tại bản thân vẫn còn nhiều khuyết điểm, cho nên trong khoảng khoảng thời gian này em sẽ chăm chỉ đi học để nâng cao trình độ, hi vọng thầy có thể tha thứ cho em.”
Thầy giáo Ngụy không tin tưởng lắm, hỏi lại: “Thật hả? Không phải bình thường em rất bận sao?”
Minh Tiểu Kiều kiên định nói: “Gần đây em đã đẩy lùi lại toàn bộ lịch trình, chuẩn bị toàn tâm toàn ý tu dưỡng để nâng cao kỹ năng diễn xuất ạ.”
Thầy Ngụy mừng rỡ nói: “Đến bây giờ em mới hiểu sao, còn chỗ dựa là còn cơ hội, thực lực còn yếu thì hiện tại phải chăm chỉ bồi dưỡng là mọi chuyện liền tốt đẹp ngay thôi.”
Minh Tiểu Kiều mỉm cười ngọt ngào.
Trước khi cô tìm ra được một con đường thoát trong bối cảnh bây giờ, thì tốt hơn hết cô vẫn nên làm bộ là sinh viên ngoan ngoãn mà chăm chỉ đi học thôi.
Cô cũng muốn ra đòn phủ đầu*, nhưng không thể để tin tức cô bị đóng băng hoạt động truyền ra ngoài được. Phải biết rằng, trong cái vòng giải trí này người muốn bỏ đá xuống giếng* bao giờ cũng nhiều hơn những người muốn đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi*.
# “phủ đầu”: giành thế chủ động, “bỏ đá xuống giếng”: vui sướng ghi người gặp họa, “đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi”: ý chỉ giúp đỡ người khi gặp khó khăn.
Coi như đây là một cơ hội để cô làm một học sinh chăm chỉ, nói không chừng còn cứu vãn được một chút trước khi cô vì khả năng diễn xuất quá nát mà danh tiếng ngày càng đi xuống.
Cô đăng một bài viết lên Weibo, quả nhiên phía dưới mọi người tán thưởng hành động của cô là chính xác.
“Trong giới giải trí này vẫn còn Tiểu Kiều có thể nhận thức được chính mình không đủ kỹ năng liền đi học bổ túc, thật đáng khen ngợi!”
“Con đường diễn xuất này rồi cũng sẽ tốt đẹp lại thôi, quyết định này là rất chính xác, dù sao vẫn tốt hơn một số người diễn rõ dở tệ lại không chịu thừa nhận, cầm trong tay thù lao giá trên trời mà lại dùng thế thân, có thấy ghê tởm hay không vậy?”
“Ô ô ô …… lâu như vậy mà chưa thấy Tiểu Kiều, khó chịu muốn khóc ~~~ Tiều Kiều, cô nhanh một chút trở về nhé!”
“ Được rồi, tuy cô diễn không ra gì nhưng có thái độ thành khẩn. Có điểm này về sau tôi sẽ không mắng chửi cô nữa.”
………………..
Minh Tiểu Kiều buồn bực hồi lâu, cuối cùng tâm trạng cũng tốt hơn một chút.
Cô hiểu rõ đây không phải là kế sách lâu dài, trong cái giới giải trí, nếu trong một thời gian dài không xuất hiện trước mặt công chúng thì rất dễ dàng bị bão hòa và mọi người sẽ quên mất.
Dù sao giới giải trí này không thiếu nhất chính là người, tuy cô hát nhảy cũng không tệ, nhưng mấy năm gần đây, các nhóm nhạc thần tượng nữ có thể nói là như măng mọc sau mưa, có biết bao nhiêu người mới, bất cứ lúc nào cũng có thể hất cẳng cô ra.
Cô đi về phía đỗ xe, vừa đến nơi, liền nhận được điện thoại của Tống Ngôn: “Tiểu Kiều, em đang ở chỗ nào?”
“Em đang ở trường học, có chuyện gì vậy ạ?”
“Có người tìm em, em mau tới hội sở bên cạnh công ty, nhanh lên.”
Minh Tiểu Kiều nhíu mày, trong tình huống này, còn ai muốn tìm gặp cô chứ?
Tống Ngôn ấp úng nói: “Em cứ tới rồi sẽ biết.”
Minh Tiểu Kiều khó hiểu, Tống Ngôn cũng biết bối cảnh sau lưng cô, cho nên cô cũng không lo lắng bị anh ta gọi đi bồi khách. Trừ khi người kia cũng có thế lực ngang hàng với nhà họ Minh.
Cô lái xe tới phụ cận công ty.
Tống Ngôn đang chờ cô ở ngay bãi đỗ xe hội sở, vừa nhìn thấy cô, liền gấp gáp kéo cô lên trên.
Cô không có hứng thú lắm hỏi: “Bí bí ẩn ẩn, rốt cuộc người này là ai vậy?”
Tống Ngôn bày ra bộ mặt đau khổ: “Người kia không cho nói. Chỉ có em mới biết anh ta.”
Cô quen biết anh ta?
Minh Tiểu Kiều soát lại một loạt những người quen biết mà có tiền trong đầu nhưng vẫn không ra. Từ khi cô đến nhà họ Minh, đúng là gặp qua không ít kẻ có tiền nhưng trên cơ bản là không thân thiết với bất cứ ai.
Ngay khoảnh khắc của mở ra, đập vào mắt Minh Tiểu Kiều là một người đàn ông cao lớn đang đứng trước khung cửa sổ.
Anh quay lưng về phía cô, nhìn cảnh đèn điện đang thắp sáng ngoài cửa sổ, không quay lại nhìn cô.
Tống Ngôn liền đẩy cô một cái, đợi sau khi cô bước vào trong phòng, anh ta liền đi ra ngoài, cũng tiện tay đóng luôn cửa lại.
Minh Tiểu Kiều trong lòng có chút đề phòng, thầm nghĩ tên Tống Ngôn hỗn đản kia thật sự không đẩy cô vào hố lửa đấy chứ?
Cái này, cô nam quả nữ ở chung một phòng, nhìn thế nào cũng thấy không hợp lý lắm.
“Vị tiên sinh này, xin hỏi anh là ……” Cô đứng ngay cạnh cửa ra vào mà không tiến sâu vào trong, một tay đặt trên chốt cửa, tư thế chuẩn bị sẵn lúc nào cũng có thể đẩy cửa ra khỏi phòng.
Người đàn ông quay người lại, ngũ quan anh tuấn, cả người như bao quanh một tầng băng lạnh lẽo.
Tác giả :
Trương Tiểu Lật