Qùy Cầu Chia Tay
Chương 33: “Con nghĩ con sẽ từ chối.”
Minh Tiểu Kiều về nhà sớm, Lý Hân ở dưới lầu nhìn thấy cô, lập tức hỏi: “Tiểu Kiều, không phải cháu đi dạo phố cùng Thẩm phu nhân à? Sao lại về sớm vậy?”
Minh Tiểu Kiều nói qua loa: “Thẩm phu nhân có chuyện, đi trước rồi.”
Lý Hân nhíu mày: “Có việc gì?” Bà ta lo lắng Minh Tiểu Kiều cố ý làm càn, chọc giận Thẩm phu nhân, cho nên mới trở về sớm như vậy.
Dù sao từ trước tới nay cô cũng không phải là người biết nghe lời người lớn.
“Chuyện này cháu không biết.” Minh Tiểu Kiều chậm chạp nói: “Dù sao cũng là chuyện của Thẩm gia, sao người ta lại nói cho cháu biết được?”
Nói xong cô liền cất bước lên lầu.
Lý Hân ở phía sau gọi cô lại, thấy cô nghiêng đầu, bà ta nhẹ nhàng nói rồi lại nhấn mạnh: “Tiểu Kiều, đừng tùy hứng.”
Minh Tiểu Kiều nở nụ cười, cái gì cũng không nói.
Cô đi gặp Minh Chính Trí trước, ông cũng lớn tuổi rồi, khi trước đã phạm lỗi bị phạt, bây giờ đang ở phòng tĩnh dưỡng.
Sắc mặc ông so với hai ngày trước tốt hơn nhiều, Minh Tiểu Kiều cũng yên tâm hơn.
Minh Chính Trí lo lắng nhìn cô: “Tiểu Kiều, con nghĩ như thế nào rồi?”
Minh Tiểu Kiều không giấu giếm: “Con nghĩ con sẽ từ chối.”
Đáp án này giống với đáp án trong lòng ông, ông không khuyên bảo gì cả, chỉ thở dài, sau đó vẫy tay với cô, ý bảo cô ghé tai tới đây.
Hứa Tĩnh Lâm không có ở đây, thấy Minh Tiểu Kiều bước vào phòng bà ta liền đi ra ngoài, để không gian cho hai cha con.
Bây giờ trong phòng chỉ có hai người, nhưng bộ dáng Minh Chính Trí cẩn thận làm Minh Tiểu Kiều có chút nghi ngờ, nhưng vẫn nghe lời ghé tai tới.
Minh Chính Trí ở bên tai cô nói: “Đừng sợ, ba cho con tiền.”
Cả người Mình Tiểu Kiều ngây ngốc, một lúc sau vẫn không hiểu ý tứ ba mình: “Ba cho con tiền làm gì? Con có tiền, con cũng sẽ kiếm tiền.”
Minh Chính Trí cười khổ một tiếng, vỗ vỗ tay con gái bảo bối, thở dài nói: “Thời điểm của ba với con cũng không cách biệt lắm, cũng nghĩ như vậy,… nhưng hiện thực không như thế.”
Minh Tiểu Kiều im lặng, cô nhớ tình trạng kinh tế trước đây trong nhà không tốt lắm.
Cô thấp giọng hỏi: “Ba, nói thật con vẫn luôn muốn hỏi ba, ba theo mẹ rời khỏi Minh gia, nhưng khi ấy tiếng tăm của mẹ cũng rất tốt, ba cũng có chút danh tiếng họa sĩ trẻ tuổi, như thế nào lại….Cũng không đến mức vì tiền mà phát sầu mới đúng.”
Tuy rằng năm ấy thù lao của minh tinh không nhiều như bây giờ, nhưng Kiều Nhân Văn rất được săn đón, không đến mức không có xu nào.
Cô nhớ trước kia mẹ cô khóc lóc kể lể, nói trong nhà không có xu nào, muốn mua cho cô đồ ăn ngon, mua quần áo đẹp cho cô cũng không có tiền.
Minh Chính Trí cười khổ, mí mắt trùng xuống, cúi đầu, đau khổ nói: “Lúc đấy ông nội bà nội con phản đối ba mẹ ở bên nhau, cuối cùng ba bỏ nhà ra đi, mẹ con khi đó, bị công ty nói là vi phạm hợp đồng, bắt phải bồi thường hợp đồng, cho nên mẹ con gom góp hết tiền bồi thường, sau đó…. Tranh của ba không bán được, mẹ con cũng không diễn xuất được nữa, chúng ta chỉ có thể đi làm thuê ở bên ngoài.”
Nhưng dựa vào một nữ diễn viên dùng mặt kiếm cơm và một họa sĩ con nhà giàu thì có thể làm ra trò trống gì?
Kiều Nhân Văn tốt nghiệp trung học, ngoại trừ diễn xuất thì không thành thạo việc gì, thật ra Minh Chính Trí tốt nghiệp đại học ra, nhưng ông tốt nghiệp trường mỹ thuật.
Minh gia tức giận, ra sức chèn ép, cho nên bọn họ chỉ có thể rửa bát thuê, nhưng lại thường xuyên bị đuổi việc.
Minh Chính Trí trải qua loại đau khổ này, biết được một cuộc sống sinh hoạt có thế phá hủy ý chí của con người, cho nên mấy năm nay ông đều tích cóp tiền bạc, ngay đến Hứa Tĩnh Lâm ông cũng giấu giếm.
Nếu như trong tương lai đứa nhỏ của ông không muốn nhận cái được gọi là gia tộc an bài, thân là ba của hai đứa nhỏ, ông nguyện ý chuẩn bị tốt tránh khỏi cảnh khó khăn, ít nhất là phải có vật chất đảm bảo.
Ông không đấu lại ba mình, nhưng trộm cắp cho con cái của mình chút tiền này thì ông vẫn làm được.
Minh Tiểu Kiều trầm mặc, cổ họng nghẹn lại, trong lòng cũng nghẹn muốn chết.
Vì chuyện Kiều Nhân Văn nhảy lầu tự tử nên cô vẫn luôn tức giận ba mình.
Cô luôn nghĩ rằng, nếu không phải khi ấy ba cô rời đi, mẹ cô đã không tuyệt vọng tới mức nhảy lầu tự tử.
Sau khi sự việc xảy ra, cô bắt đầu trừng mắt với ông, Minh Chính Trí chưa bao giờ để ý tới ánh mắt ấy của cô, từ đầu tới cuối đều kiên nhẫn chăm sóc cô.
Đặc biệt là khi cô nằm viện, mỗi ngày ông đều ở cùng cô, buổi tối cũng ở lại, cô chỉ hơi động đậy ông đã bừng tỉnh, nhanh chân chạy tới xem cô thế nào.
Sự quan tâm của ông không giống như giả vờ, khiến cô không thể bày ra bộ mặt lạnh lùng với ông.
Hai bên lôi kéo, lòng cô càng thêm khó chịu.
Sau khi cô dọn đến trường ở, sau này ở ký túc xá của công ty, mỗi ngày đều tránh gặp mặt ông, bởi vì khi nhìn mặt ông, cô sẽ đau lòng, tâm tình cô hốt hoảng, không ngừng lắc lư, không tài nào yên ổn được.
Là một người ba, có lẽ ông không đủ mạnh mẽ, có lúc đứng trước mặt ông cụ Minh, bờ vai ông không đủ rộng, thân hình cũng không cao lớn, căn bản không bảo vệ được cô.
Cũng không phải ông không cố gắng, ông ở trong bóng tối yên lặng giúp đỡ bảo bối của mình.
Trong nháy mắt, tâm tình của Minh Tiểu Kiều giống như nồi lẩu thập cẩm, có chua ngọt, lại nhiệt huyết trào dâng, chút nữa thì nói ra câu hỏi ông vì sao lại nhẫn tâm đối xử với mẹ cô như vậy.
Nhưng cô nhịn được, nhìn khuôn mặt đã già nua đi nhiều của Minh Chính Trí, nhìn ông muốn cho con cái mình chút tiền, cô không đành lòng làm ông đau khổ nữa.
Cuối cùng, cô nở một nụ cười thật tươi, tiếp tục nói chuyện với ông, cho đến khi ông mệt mỏi thiếp đi, lúc này cô mới ra ngoài.
Về phòng của mình, Minh Tiểu Kiều nhận được điện thoại của Lục Thịnh.
Cô nghe thấy Lục Thịnh ở đầu dây bên kia đang vui vẻ không thôi, anh nói mẹ anh đã đồng ý chuyện hai người, về sau cô không cần lo lắng áp lực nữa, bọn họ có thể cùng nhau vui vẻ đi kết hôn, có một tổ ấm riêng.
Minh Tiểu Kiều: “……”
Diễn y như thật.
Cái khác không nói đến nhưng cô không tin Mạnh Thiên Hoa sẽ đồng ý cho cô làm con dâu bà dễ dàng như vậy được.
Trước đây, Lục gia, Minh gia, còn có Mạnh gia rất thân thiết, nếu không ba đứa nhỏ sẽ không trở thành thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, thậm chí vừa mới trưởng thành không bao lâu, Minh Chính Trí và Mạnh Thiên Hoa đã cùng nhau đính hôn.
Sau này, Minh gia và Mạnh gia trở mặt, Mạnh Thiên Hoa bước vào Lục gia, tuy nói rằng Lục gia và Minh gia vẫn giữ được mối quan hệ thân thiết, nhưng bà là nữ chủ nhân, hai mươi mấy năm qua không bước chân tới Minh gia nửa bước.
Dù trường hợp quan trọng cỡ nào cũng chỉ có Lục Xương và Lục Thịnh ra mặt.
Vậy mới nói, Mạnh Thiên Hoa đối với Minh gia hay là Minh Chính Trí có bao nhiêu chán ghét, đã hơn hai mươi năm nhưng vẫn chưa nguôi giận, cũng không gặp người nhà Minh gia, lẽ nào lại bị mấy câu nói của Lục Thịnh khuyên ngăn được?
Đừng tin.
Mọi thứ đều là giả.
Có lẽ Mạnh Thiên Hoa và Lục Thịnh cùng nhau báo thù, Mạnh Thiên Hoa tuyệt đối sẽ giơ hai tay hai chân!
Cũng có thể việc này không phải thật, chẳng qua là Lục Thịnh công tâm chi sách* mà thôi.
Nếu cô không biết rõ chân tướng, có lẽ bây giờ cô vô cùng vui sướng.
Dù sao lấy lòng cha mẹ người yêu là việc đầu tiên cần làm, Lục Thịnh đã hoàn thành rồi.
Cô sẽ phối hợp diễn xuất, làm như không biết gì cả.
Vì thế cô bày ra bộ dạng vui vẻ nói: “Thật vậy sao? Cảm ơn anh, bạn trai~.”
Lục Thịnh: “……..”
Đây là đâu? Tôi là ai?
Minh Tiểu Kiều gọi một tiếng bạn trai khiến anh chao đảo.
Không phải là ông chủ, mà là bạn trai!
Hai từ bản chất khác hẳn nhau!
Anh giống như vừa uống một ly rượu, lòng lâng lâng như thuận gió, không biết xấu hổ nói: “Nói lại một lần nữa.”
Minh Tiểu Kiều: “…… Cái gì?”
“Gọi anh là bạn trai.” Lục Thịnh đỏ mặt, thấp giọng nói: “Nói nhiều một chút, anh thích nghe.”
Minh Tiểu Kiều: “…..”
Bệnh thần kinh!!!!
Núi lửa trong lòng phun trào, ngoài miệng cô vẫn gọi vài tiếng bạn trai, đem Lục Thịnh ở đầu dây bên kia vui muốn ngất đi, bản thân cô nhanh chóng cúp điện thoại.
Anh kích động ở trong phòng đi tới đi lui, cảm thấy cả người sôi trào nhiệt huyết, dứt khoát lên lầu ba tập thể thao.
Không chạy được mấy kilomet, anh liền nhận được điện thoại của Hứa Nghiệp Châu.
“Có chuyện gì?”
Anh thở hổn hển nói.
Hứa Nghiệp Châu im lặng vài giây, sau đó mới kín đáo hỏi han: “Cậu đang ở trên giường?”
“Không có.” Lục Thịnh tức giận nói: “Chạy bộ.”
Tâm tình Hứa Nghiệp Châu lúc này mới buông lỏng, tiếp theo xổ ra một tràng: “Cậu đang làm cái gì thế? Sao lại ở cùng một chỗ với Minh Tiểu Kiều? Lại còn bị paparazzi chụp ảnh được, cậu trêu chọc ai không trêu chọc, sao lại chọc đúng Minh Tiểu Kiều?”
Lục Thịnh hỉ mũi xem thường, đối với mỗi người muốn chia rẽ anh và cô ấy, anh đều xem thường: “Chúng em ở chung một chỗ, mẹ em cho phép rồi.”
Hứa Nghiệp Châu: “……”
Một điều bất ngờ xảy ra!
Hứa Nghiệp Châu biết rõ dì mình có biết bao nhiêu oán hận với Minh gia, nghĩ thế nào cũng thấy Lục Thịnh đang nói dối.
Nhưng anh ta cảm thấy không cần thiết, không phải anh ta chỉ cần gọi cho dì một câu là biết sao?
Cảm thấy thế giới quan của mình bị sụp đổ, Hứa tổng tự mình xác nhận một chút: “Dì đồng ý cho cậu và Minh Tiểu Kiều ở chung một chỗ? Không phản đối?”
“Đúng vậy.” Giọng mũi Lục Thịnh phát ra một tiếng, cả người sảng khoái.
Hứa Nghiệp Châu: “…….”
Hơn nửa ngày, anh ta tìm lại âm thanh của chính mình: “Cho dù là như thế, vậy cũng là cậu tự tìm đường chết, cậu không biết rằng Minh gia chỉ hận không thể đuổi con bé ra khỏi nhà thuận tiện phát huy giá trị sao? Chẳng lẽ cậu định kết hôn với con bé? Bây giờ mọi người đã biết, cậu không nghĩ tới kết hôn thì cũng phải kết hôn.”
Lục Thịnh càng thêm hăng hái: “Đúng, kết hôn.”
Hứa Nghiệp Châu: “…..”
Đây đúng là em họ anh ta???
“Không phải cậu không cởi được quần sao?” Thật lâu sau anh ta hoài nghi hỏi một câu.
Đúng vậy, đối với bệnh tâm lý của Lục Thịnh, Hứa Nghiệp Châu cũng biết.
Dù sao anh ta cũng là anh họ của Lục Thịnh, ngay tại thời điểm Lục Thịnh phát hiện ra tật xấu của mình, vừa qua sinh nhật mười tám tuổi, mặc kệ đã được trấn an tâm lý như thế nào, phát hiện loại chuyện này ảnh hưởng đến hạnh phúc nửa đời còn lại, anh thật sự hoảng sợ.
Anh không dám nói cho ba mẹ biết, cảm thấy chuyện này tương đối xấu hổ, cho nên mới tìm anh họ nói chuyện.
Hứa Nghiệp Châu đúng là một công tử lăng nhăng, nhưng chuyện của em họ, anh ta rất để tâm, giúp anh đi tìm bác sĩ, còn làm tư vấn tâm lý cho anh, nhưng toàn bộ đều đổ sông đổ biển.
Thậm chí sau khi về nước, Lục Thịnh liên tiếp thay bạn gái cũng là chủ ý của Hứa Nghiệp Châu.
Chỉ là Lục Thịnh vẫn không hết bệnh, Hứa Nghiệp Châu sợ tâm lý em họ bị vặn vẹo, cũng không dám kích thích em họ, sẽ không nhắc tới chuyện này trước mặt Lục Thịnh, thậm chí còn cố ý làm như không biết.
Hiện tại anh ta bị chấn động, không nghĩ ra điều gì, mới hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
Tiểu ác ma trong lòng Lục Thịnh ngửa mặt lên trời cười thật to, nhưng vẫn rụt rè nói: “Hết bệnh rồi.”
Hứa Nghiệp Châu: “Cậu và Minh Tiểu Kiều đã lên giường?”
Lục Thịnh giống như quả bóng bị đâm một cái: “Không có.”
Hứa Nghiệp Châu: “…. Vậy cậu đã theo ai lên giường?” Nếu không sao lại hết bệnh được?
Lục Thịnh: “….Tạm biệt.”
Ai cũng không biết rằng thực ra anh vẫn là xử nam!!!
Minh Tiểu Kiều nói qua loa: “Thẩm phu nhân có chuyện, đi trước rồi.”
Lý Hân nhíu mày: “Có việc gì?” Bà ta lo lắng Minh Tiểu Kiều cố ý làm càn, chọc giận Thẩm phu nhân, cho nên mới trở về sớm như vậy.
Dù sao từ trước tới nay cô cũng không phải là người biết nghe lời người lớn.
“Chuyện này cháu không biết.” Minh Tiểu Kiều chậm chạp nói: “Dù sao cũng là chuyện của Thẩm gia, sao người ta lại nói cho cháu biết được?”
Nói xong cô liền cất bước lên lầu.
Lý Hân ở phía sau gọi cô lại, thấy cô nghiêng đầu, bà ta nhẹ nhàng nói rồi lại nhấn mạnh: “Tiểu Kiều, đừng tùy hứng.”
Minh Tiểu Kiều nở nụ cười, cái gì cũng không nói.
Cô đi gặp Minh Chính Trí trước, ông cũng lớn tuổi rồi, khi trước đã phạm lỗi bị phạt, bây giờ đang ở phòng tĩnh dưỡng.
Sắc mặc ông so với hai ngày trước tốt hơn nhiều, Minh Tiểu Kiều cũng yên tâm hơn.
Minh Chính Trí lo lắng nhìn cô: “Tiểu Kiều, con nghĩ như thế nào rồi?”
Minh Tiểu Kiều không giấu giếm: “Con nghĩ con sẽ từ chối.”
Đáp án này giống với đáp án trong lòng ông, ông không khuyên bảo gì cả, chỉ thở dài, sau đó vẫy tay với cô, ý bảo cô ghé tai tới đây.
Hứa Tĩnh Lâm không có ở đây, thấy Minh Tiểu Kiều bước vào phòng bà ta liền đi ra ngoài, để không gian cho hai cha con.
Bây giờ trong phòng chỉ có hai người, nhưng bộ dáng Minh Chính Trí cẩn thận làm Minh Tiểu Kiều có chút nghi ngờ, nhưng vẫn nghe lời ghé tai tới.
Minh Chính Trí ở bên tai cô nói: “Đừng sợ, ba cho con tiền.”
Cả người Mình Tiểu Kiều ngây ngốc, một lúc sau vẫn không hiểu ý tứ ba mình: “Ba cho con tiền làm gì? Con có tiền, con cũng sẽ kiếm tiền.”
Minh Chính Trí cười khổ một tiếng, vỗ vỗ tay con gái bảo bối, thở dài nói: “Thời điểm của ba với con cũng không cách biệt lắm, cũng nghĩ như vậy,… nhưng hiện thực không như thế.”
Minh Tiểu Kiều im lặng, cô nhớ tình trạng kinh tế trước đây trong nhà không tốt lắm.
Cô thấp giọng hỏi: “Ba, nói thật con vẫn luôn muốn hỏi ba, ba theo mẹ rời khỏi Minh gia, nhưng khi ấy tiếng tăm của mẹ cũng rất tốt, ba cũng có chút danh tiếng họa sĩ trẻ tuổi, như thế nào lại….Cũng không đến mức vì tiền mà phát sầu mới đúng.”
Tuy rằng năm ấy thù lao của minh tinh không nhiều như bây giờ, nhưng Kiều Nhân Văn rất được săn đón, không đến mức không có xu nào.
Cô nhớ trước kia mẹ cô khóc lóc kể lể, nói trong nhà không có xu nào, muốn mua cho cô đồ ăn ngon, mua quần áo đẹp cho cô cũng không có tiền.
Minh Chính Trí cười khổ, mí mắt trùng xuống, cúi đầu, đau khổ nói: “Lúc đấy ông nội bà nội con phản đối ba mẹ ở bên nhau, cuối cùng ba bỏ nhà ra đi, mẹ con khi đó, bị công ty nói là vi phạm hợp đồng, bắt phải bồi thường hợp đồng, cho nên mẹ con gom góp hết tiền bồi thường, sau đó…. Tranh của ba không bán được, mẹ con cũng không diễn xuất được nữa, chúng ta chỉ có thể đi làm thuê ở bên ngoài.”
Nhưng dựa vào một nữ diễn viên dùng mặt kiếm cơm và một họa sĩ con nhà giàu thì có thể làm ra trò trống gì?
Kiều Nhân Văn tốt nghiệp trung học, ngoại trừ diễn xuất thì không thành thạo việc gì, thật ra Minh Chính Trí tốt nghiệp đại học ra, nhưng ông tốt nghiệp trường mỹ thuật.
Minh gia tức giận, ra sức chèn ép, cho nên bọn họ chỉ có thể rửa bát thuê, nhưng lại thường xuyên bị đuổi việc.
Minh Chính Trí trải qua loại đau khổ này, biết được một cuộc sống sinh hoạt có thế phá hủy ý chí của con người, cho nên mấy năm nay ông đều tích cóp tiền bạc, ngay đến Hứa Tĩnh Lâm ông cũng giấu giếm.
Nếu như trong tương lai đứa nhỏ của ông không muốn nhận cái được gọi là gia tộc an bài, thân là ba của hai đứa nhỏ, ông nguyện ý chuẩn bị tốt tránh khỏi cảnh khó khăn, ít nhất là phải có vật chất đảm bảo.
Ông không đấu lại ba mình, nhưng trộm cắp cho con cái của mình chút tiền này thì ông vẫn làm được.
Minh Tiểu Kiều trầm mặc, cổ họng nghẹn lại, trong lòng cũng nghẹn muốn chết.
Vì chuyện Kiều Nhân Văn nhảy lầu tự tử nên cô vẫn luôn tức giận ba mình.
Cô luôn nghĩ rằng, nếu không phải khi ấy ba cô rời đi, mẹ cô đã không tuyệt vọng tới mức nhảy lầu tự tử.
Sau khi sự việc xảy ra, cô bắt đầu trừng mắt với ông, Minh Chính Trí chưa bao giờ để ý tới ánh mắt ấy của cô, từ đầu tới cuối đều kiên nhẫn chăm sóc cô.
Đặc biệt là khi cô nằm viện, mỗi ngày ông đều ở cùng cô, buổi tối cũng ở lại, cô chỉ hơi động đậy ông đã bừng tỉnh, nhanh chân chạy tới xem cô thế nào.
Sự quan tâm của ông không giống như giả vờ, khiến cô không thể bày ra bộ mặt lạnh lùng với ông.
Hai bên lôi kéo, lòng cô càng thêm khó chịu.
Sau khi cô dọn đến trường ở, sau này ở ký túc xá của công ty, mỗi ngày đều tránh gặp mặt ông, bởi vì khi nhìn mặt ông, cô sẽ đau lòng, tâm tình cô hốt hoảng, không ngừng lắc lư, không tài nào yên ổn được.
Là một người ba, có lẽ ông không đủ mạnh mẽ, có lúc đứng trước mặt ông cụ Minh, bờ vai ông không đủ rộng, thân hình cũng không cao lớn, căn bản không bảo vệ được cô.
Cũng không phải ông không cố gắng, ông ở trong bóng tối yên lặng giúp đỡ bảo bối của mình.
Trong nháy mắt, tâm tình của Minh Tiểu Kiều giống như nồi lẩu thập cẩm, có chua ngọt, lại nhiệt huyết trào dâng, chút nữa thì nói ra câu hỏi ông vì sao lại nhẫn tâm đối xử với mẹ cô như vậy.
Nhưng cô nhịn được, nhìn khuôn mặt đã già nua đi nhiều của Minh Chính Trí, nhìn ông muốn cho con cái mình chút tiền, cô không đành lòng làm ông đau khổ nữa.
Cuối cùng, cô nở một nụ cười thật tươi, tiếp tục nói chuyện với ông, cho đến khi ông mệt mỏi thiếp đi, lúc này cô mới ra ngoài.
Về phòng của mình, Minh Tiểu Kiều nhận được điện thoại của Lục Thịnh.
Cô nghe thấy Lục Thịnh ở đầu dây bên kia đang vui vẻ không thôi, anh nói mẹ anh đã đồng ý chuyện hai người, về sau cô không cần lo lắng áp lực nữa, bọn họ có thể cùng nhau vui vẻ đi kết hôn, có một tổ ấm riêng.
Minh Tiểu Kiều: “……”
Diễn y như thật.
Cái khác không nói đến nhưng cô không tin Mạnh Thiên Hoa sẽ đồng ý cho cô làm con dâu bà dễ dàng như vậy được.
Trước đây, Lục gia, Minh gia, còn có Mạnh gia rất thân thiết, nếu không ba đứa nhỏ sẽ không trở thành thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, thậm chí vừa mới trưởng thành không bao lâu, Minh Chính Trí và Mạnh Thiên Hoa đã cùng nhau đính hôn.
Sau này, Minh gia và Mạnh gia trở mặt, Mạnh Thiên Hoa bước vào Lục gia, tuy nói rằng Lục gia và Minh gia vẫn giữ được mối quan hệ thân thiết, nhưng bà là nữ chủ nhân, hai mươi mấy năm qua không bước chân tới Minh gia nửa bước.
Dù trường hợp quan trọng cỡ nào cũng chỉ có Lục Xương và Lục Thịnh ra mặt.
Vậy mới nói, Mạnh Thiên Hoa đối với Minh gia hay là Minh Chính Trí có bao nhiêu chán ghét, đã hơn hai mươi năm nhưng vẫn chưa nguôi giận, cũng không gặp người nhà Minh gia, lẽ nào lại bị mấy câu nói của Lục Thịnh khuyên ngăn được?
Đừng tin.
Mọi thứ đều là giả.
Có lẽ Mạnh Thiên Hoa và Lục Thịnh cùng nhau báo thù, Mạnh Thiên Hoa tuyệt đối sẽ giơ hai tay hai chân!
Cũng có thể việc này không phải thật, chẳng qua là Lục Thịnh công tâm chi sách* mà thôi.
Nếu cô không biết rõ chân tướng, có lẽ bây giờ cô vô cùng vui sướng.
Dù sao lấy lòng cha mẹ người yêu là việc đầu tiên cần làm, Lục Thịnh đã hoàn thành rồi.
Cô sẽ phối hợp diễn xuất, làm như không biết gì cả.
Vì thế cô bày ra bộ dạng vui vẻ nói: “Thật vậy sao? Cảm ơn anh, bạn trai~.”
Lục Thịnh: “……..”
Đây là đâu? Tôi là ai?
Minh Tiểu Kiều gọi một tiếng bạn trai khiến anh chao đảo.
Không phải là ông chủ, mà là bạn trai!
Hai từ bản chất khác hẳn nhau!
Anh giống như vừa uống một ly rượu, lòng lâng lâng như thuận gió, không biết xấu hổ nói: “Nói lại một lần nữa.”
Minh Tiểu Kiều: “…… Cái gì?”
“Gọi anh là bạn trai.” Lục Thịnh đỏ mặt, thấp giọng nói: “Nói nhiều một chút, anh thích nghe.”
Minh Tiểu Kiều: “…..”
Bệnh thần kinh!!!!
Núi lửa trong lòng phun trào, ngoài miệng cô vẫn gọi vài tiếng bạn trai, đem Lục Thịnh ở đầu dây bên kia vui muốn ngất đi, bản thân cô nhanh chóng cúp điện thoại.
Anh kích động ở trong phòng đi tới đi lui, cảm thấy cả người sôi trào nhiệt huyết, dứt khoát lên lầu ba tập thể thao.
Không chạy được mấy kilomet, anh liền nhận được điện thoại của Hứa Nghiệp Châu.
“Có chuyện gì?”
Anh thở hổn hển nói.
Hứa Nghiệp Châu im lặng vài giây, sau đó mới kín đáo hỏi han: “Cậu đang ở trên giường?”
“Không có.” Lục Thịnh tức giận nói: “Chạy bộ.”
Tâm tình Hứa Nghiệp Châu lúc này mới buông lỏng, tiếp theo xổ ra một tràng: “Cậu đang làm cái gì thế? Sao lại ở cùng một chỗ với Minh Tiểu Kiều? Lại còn bị paparazzi chụp ảnh được, cậu trêu chọc ai không trêu chọc, sao lại chọc đúng Minh Tiểu Kiều?”
Lục Thịnh hỉ mũi xem thường, đối với mỗi người muốn chia rẽ anh và cô ấy, anh đều xem thường: “Chúng em ở chung một chỗ, mẹ em cho phép rồi.”
Hứa Nghiệp Châu: “……”
Một điều bất ngờ xảy ra!
Hứa Nghiệp Châu biết rõ dì mình có biết bao nhiêu oán hận với Minh gia, nghĩ thế nào cũng thấy Lục Thịnh đang nói dối.
Nhưng anh ta cảm thấy không cần thiết, không phải anh ta chỉ cần gọi cho dì một câu là biết sao?
Cảm thấy thế giới quan của mình bị sụp đổ, Hứa tổng tự mình xác nhận một chút: “Dì đồng ý cho cậu và Minh Tiểu Kiều ở chung một chỗ? Không phản đối?”
“Đúng vậy.” Giọng mũi Lục Thịnh phát ra một tiếng, cả người sảng khoái.
Hứa Nghiệp Châu: “…….”
Hơn nửa ngày, anh ta tìm lại âm thanh của chính mình: “Cho dù là như thế, vậy cũng là cậu tự tìm đường chết, cậu không biết rằng Minh gia chỉ hận không thể đuổi con bé ra khỏi nhà thuận tiện phát huy giá trị sao? Chẳng lẽ cậu định kết hôn với con bé? Bây giờ mọi người đã biết, cậu không nghĩ tới kết hôn thì cũng phải kết hôn.”
Lục Thịnh càng thêm hăng hái: “Đúng, kết hôn.”
Hứa Nghiệp Châu: “…..”
Đây đúng là em họ anh ta???
“Không phải cậu không cởi được quần sao?” Thật lâu sau anh ta hoài nghi hỏi một câu.
Đúng vậy, đối với bệnh tâm lý của Lục Thịnh, Hứa Nghiệp Châu cũng biết.
Dù sao anh ta cũng là anh họ của Lục Thịnh, ngay tại thời điểm Lục Thịnh phát hiện ra tật xấu của mình, vừa qua sinh nhật mười tám tuổi, mặc kệ đã được trấn an tâm lý như thế nào, phát hiện loại chuyện này ảnh hưởng đến hạnh phúc nửa đời còn lại, anh thật sự hoảng sợ.
Anh không dám nói cho ba mẹ biết, cảm thấy chuyện này tương đối xấu hổ, cho nên mới tìm anh họ nói chuyện.
Hứa Nghiệp Châu đúng là một công tử lăng nhăng, nhưng chuyện của em họ, anh ta rất để tâm, giúp anh đi tìm bác sĩ, còn làm tư vấn tâm lý cho anh, nhưng toàn bộ đều đổ sông đổ biển.
Thậm chí sau khi về nước, Lục Thịnh liên tiếp thay bạn gái cũng là chủ ý của Hứa Nghiệp Châu.
Chỉ là Lục Thịnh vẫn không hết bệnh, Hứa Nghiệp Châu sợ tâm lý em họ bị vặn vẹo, cũng không dám kích thích em họ, sẽ không nhắc tới chuyện này trước mặt Lục Thịnh, thậm chí còn cố ý làm như không biết.
Hiện tại anh ta bị chấn động, không nghĩ ra điều gì, mới hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
Tiểu ác ma trong lòng Lục Thịnh ngửa mặt lên trời cười thật to, nhưng vẫn rụt rè nói: “Hết bệnh rồi.”
Hứa Nghiệp Châu: “Cậu và Minh Tiểu Kiều đã lên giường?”
Lục Thịnh giống như quả bóng bị đâm một cái: “Không có.”
Hứa Nghiệp Châu: “…. Vậy cậu đã theo ai lên giường?” Nếu không sao lại hết bệnh được?
Lục Thịnh: “….Tạm biệt.”
Ai cũng không biết rằng thực ra anh vẫn là xử nam!!!
Tác giả :
Trương Tiểu Lật