Quỷ Bí Chi Chủ
Quyển 1 - Chương 19: Vật phong ấn
Dịch giả: nh0ckd255
"Chúng ta là người bảo vệ, đồng thời cũng là những kẻ đáng thương lúc nào cũng phải chống cự với hiểm nguy và điên cuồng."
Hàng lang ngoài cửa sổ phong bế, tường đá lạnh như băng, trong phòng sáng ánh đèn màu ố vàng. Dư âm những gì mà Dunn Smith kể hãy còn vấn vít trong hoàn cảnh như vậy, gõ từng cái xuống trái tim Klein, làm cho hắn trong lúc ngắn ngủi không thể nói nên lời.
Thấy Klein im ặng, Dunn lắc đầu, cười nói:
“Có phải rất thất vọng không? Người phi phàm không hề giống với những gì cậu tưởng, chúng tôi luôn đồng hành với nguy hiểm.”
“Có được thì phải có mất.” Klein bình phục lại từ trong cơn chấn động vừa rồi, châm chước mà trả lời.
Hắn quả thật không ngờ tới một mặt khác không giống thường thấy của người phi phàm vốn vinh quang và siêu thường. Bọn họ còn có tai hoạ ngầm như vậy. Chẳng qua có lẽ là chỉ nghe kể, còn chưa tận mắt nhìn thấy, hoặc có lẽ do bản thân mình đã bị cuốn vào vòng lốc xoáy này, nói không chừng khi nào đó sẽ có sự kiện kỳ dị đập thẳng vào người, nên những cái cảm xúc như sợ hãi, bất an, lo lắng và e sợ trong hắn đã hạ thấp xuống cái mức độ có thể khống chế được. Đương nhiên không tránh được việc nảy sinh ý định lùi bước trong đầu, cứ quấn quít, không chịu rời đi.
“Không sai, rất chín chắn, rất lý trí...” Dunn uống nốt chỗ cà phê còn lại, rồi bổ sung thêm một câu:
“Còn nữa, người phi phàm cũng không mạnh như cậu nghĩ, những người phi phàm ở danh sách thấp, ha, vì sao phải dùng 1 để đại diện cho phẩm cấp cao nhất, mà 9 cho thấp nhất? Như vậy quá không đúng với trực giác và logic mà. Bình thường khi chúng ta nói về danh sách thấp là chỉ phẩm cấp thấp, con số cao, là điểm bắt đầu của sợi xích.
Được rồi, tôi vừa mới nói đến chỗ nào ấy nhỉ? À đúng rồi, người phi phàm không hề mạnh như cậu nghĩ, ‘sức mạnh’ của người phi phàm ở danh sách thấp còn kém cả súng ống chứ đừng nói tới đại bác. Chỉ là ở phương diện khác thì bọn họ kỳ diệu hơn súng pháo, càng khó đề phòng hơn. Nếu sau này cậu có cơ hội trở thành người phi phàm, nhất định phải suy nghĩ những lời tôi nói hôm nay thật rõ, đừng có lựa chọn lỗ mãng.”
Klein cười tự giễu:
“Tôi còn không biết khi nào mới có cơ hội đấy?”
Nếu có cơ hội, hắn cảm thấy mình sẽ không bỏ qua. Uống nhầm ma dược hoặc ma dược vượt cấp đều có thể né tránh rất dễ, tai hoạ ngầm chủ yếu nằm ở bản thân ma dược kèm theo ảnh hưởng rất nhỏ và những "nguy hiểm" chưa biết mà nghe được và nhìn thấy sau khi linh cảm được tăng lên.
Về ảnh hưởng của ma dược thì có thể tham khảo kinh nghiệm của những người đi trước, chỉ cần không nôn nóng hấp tấp thăng cấp mà nắm giữ tốt sức mạnh, xác suất mất khống chế hẳn là tương đối thấp. Hơn nữa bản thân hắn tìm hiểu về tinh tuý của thần bí học chủ yếu là vì giải quyết nguy hiểm tiềm ăn trước mắt, vì tìm được biện pháp xuyên về thế giới cũ nên mới đi bước này, chứ chưa hề nhắm tới "vị trí" ở danh sách cao. Nếu quả thật dễ bị mất khống chế thì cùng lắm là không thăng cấp, ở lại danh sách ban đầu, dựa vào tri thức có được mà lên kế hoạch cho việc "về nhà".
Còn tai hoạ ngầm phía sau thì càng khỏi cần nói, Klein hãy còn nhớ như in ký ức về tiếng thì thầm nỉ non khi hắn sử dụng "nghi thức đổi vận" đã làm cho mình gần như phát điên, đầu muốn vỡ tung kia. Đây là thứ mà ko phải không thành người phi phàm là có thể tránh khỏi, nên nếu đã vậy thì chi bằng nắm giữ chút sức mạnh để chống chọi với nó.
Nghĩ tới những điều này, Klein chỉ cảm thấy lợi và hại rõ ràng như thế, nên những ý nghĩ lùi bước trong đầu đã biến mất đi quá nửa.
Dunn lại cầm tẩu thuốc lên, đôi mắt xám hiện lên ý cười, nói:
“Đối với chuyện này, tôi không thể trả lời một cách chính xác được. Nếu muốn trở thành người phi phàm, một là kiếm được đủ công lao. Có lẽ ngày mai, hoặc ngày kia cậu có thể đọc hiểu được tài liệu lịch sử cổ đại quan trọng, hoặc cung cấp cho chúng tôi ý kiến rất hữu dụng cho vụ án thì sao? Hai là, xem bề trên liệu có ý tưởng mới hay không, điều này không ai nói rõ được. Được rồi, tôi nghĩ cậu đã hiểu biết về người phi phàm, tương lai sẽ không quyết định một cách manh động nữa. Hiện giờ tôi sẽ giới thiệu công việc văn chức của tiểu đội Kẻ Gác Đêm chúng ta.”
Anh ta đứng lên, đi tới cửa, chỉ về phía ngược với "cửa Chianese", nói:
“Chúng tôi có một kế toán, một nhân viên phụ trách mua đồ thiết yếu, một người nhận vật tư mà giáo hội và sở cảnh sát cấp cho kiêm lái xe. Bọn họ đều là người chuyên nghiệp, không cần thay phiên, mỗi tuần nghỉ một ngày Chủ nhật. Ba nhân viên văn chức còn lại là Roxanne, Bratt và Neil. Công việc của bọn họ là: Tiếp đãi nhân viên tới chơi, dọn dẹp các phòng, viết hồ sơ vụ án và danh sách đồ vật cần trình báo, với trong coi kho vũ khí, vật liệu và tài liệu lịch sử, tiến hành nghiêm ngặt việc đăng ký ra vào và nhận trả. Mỗi người bọn họ được tự nghỉ một ngày trong tuần, ngoại trừ Chủ nhật. Mặt khác còn luân phiên trực đêm và nghỉ ngơi, đều tự thoả thuận với nhau.”
“Tôi làm việc giống đám người Roxanne?” Klein thu hồi những suy nghĩ về người phi phàm, xác nhận "chức trách cương vị" của bản thân.
“Không, cậu thì không cần, bởi cậu là nhân sĩ chuyên nghiệp mà.” Dunn cười cười, nói: “Trước mắt cậu có hai chuyện cần làm. Thứ nhất là mỗi ngày vào buổi sáng hoặc buổi chiều đi ra ngoài dạo phố, trọng điểm là các con đường từ nhà cậu đến chỗ Welch ở.”
“Hở?” Klein ngơ ngác. Đây là cái "công việc" gì vậy? Chuyên nghiệp là thế này ư?
Dunn đút hai tay vào túi của áo gió, nói:
“Sau khi xác nhận cậu thực sự mất trí nhớ, vụ án Welch và Naya coi như kết thúc. Đồng thời, cuốn nhật ký gia tộc Antigenous kia cũng hoàn toàn mất tích. Chúng tôi nghi ngờ là lúc ấy cậu có mang nó đi, giấu nó trên đường về nhà, cho nên bọn tôi mới không tìm được đầu mối gì ở nhà của cậu. Đó cũng chính là lý do vì sao cậu không ‘tự sát’ ở hiện trường vụ án, mà về nhà. Tuy rằng cậu bị thần bí ảnh hưởng nên hoàn toàn quên đi đoạn ký ức này, nhưng linh hồn và đầu óc con người là thứ rất kỳ diệu, có lẽ còn để lại dấu vết nào đó. Daly không thể thu hoạch gì khi dùng năng lực của ‘Người Thông Linh’, không có nghĩa là chúng nó chưa hề tồn tại, có lẽ tới nơi quen thuộc hoặc ở nơi quan trọng, cậu sẽ xuất hiện cảm giác dường như từng nhìn thấy, dường như đã từng làm gì rồi. Đây là kế hoạch mà chúng tôi muốn.”
“Đã hiểu.” Klein thế mới hiểu rõ.
Suy đoán của các Kẻ Gác Đêm về tung tích của cuốn nhật ký kia quả thực hợp tình hợp lý. Lúc ấy trong số những người ở hiện trường, chỉ có mình bản thân hắn là còn sống, cũng chỉ có hắn mới có thời gian và "động cơ" mang cuốn nhật ký đi rồi giấu ở trên đường về!
“Nếu có thể tìm được cuốn nhật ký đó, cậu hẳn là có thể nhận được công lao đủ để trở thành người phi phàm.” Dunn Smith khích lệ một câu, gián tiếp để lộ tầm quan trọng của cuốn nhật ký.
“Hy vọng.” Klein gật đầu.
Dunn lại chuyển đề tài về công việc:
“Thứ hai, mỗi tuần cậu được trống một ngày, tạm thời có thể tự mình chọn ngày. Lúc không ở bên ngoài thì phải tới kho vũ khí đọc những tài liệu lịch sử và điển tịch mà chúng tôi bảo tồn, đó là công việc của người có chuyên ngành lịch sử. Chờ khi nào xem xong thì thay phiên với đám Neil.”
“Vâng, không thành vấn đề.” Klein lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Không phải chuyện gì quá khó...
Lúc này, Dunn quay người chỉ vào cánh cửa có khắc bảy chiếc thánh huy ở phía ngược chiều, nói:
“Đây là ‘cửa Chianese’, bắt nguồn từ người sáng lập ra hệ thống Kẻ Gác Đêm hiện đại, tên của Tổng giám mục Chianese, dưới mỗi một giáo đường trung tâm ở từng thành phố lớn đều có một cái. Nó do các thành viên chính thức của Kẻ Gác Đêm thay phiên trông coi. Bên trong có ít nhất hai vị ‘Người Canh Giữ’ trong giáo hội, cùng với vô số cạm bãy. Cậu đừng có tuỳ ý tới gần nó, nếu không sẽ bị dính vận rủi.”
“Nghe có vẻ lợi hại đó.” Klein phát biểu cảm nghĩ.
“Bên trong nó chia ra làm mấy khu vực để lưu trữ phương pháp điều chế ma dược của danh sách nhất định và các loại vật liệu thần kỳ, giam giữ dị đoan, dị chủng, tín đồ tà giáo hoặc thành viên tổ chức bí ẩn tạm thời, ha ha, cuối cùng bọn họ sẽ bị đưa tới Thánh đường.” Dunn thuận miệng giới thiệu.
Thánh đường? Trụ sở chính của giáo hội nữ thần Đêm Tối ở quận Lẫm Đông phía bắc vương quốc, "giáo đường Ninh Tĩnh"? Klein dường như đang suy nghĩ mà khẽ gật đầu.
“Mặt khác, bên trong còn có bản sao của một số tài liệu lịch sử và điển tịch cao cấp, chờ khi quyền hạn của cậu được tăng lên thì có khi sẽ có cơ hội được đọc.” Dunn trầm ngâm một chút rồi lại nói: “Ở tầng đáy của phía sau ‘cửa Chianese’ còn có một vài vật phong ấn.”
“Vật phong ấn?” Klein lặp lại mấy từ này, nghe qua như là một danh từ riêng.
“Trong quá trình sưu tập và thu hoạch vật phẩm phi phàm, có một số thứ quá quan trọng, quá thần kỳ, nếu để kẻ tà ác có được thì sẽ tạo ra thiệt hại rất lớn, cho nên bắt buộc phải giữ bí mật nghiêm ngặt, trông coi nghiêm ngặt, sợ rằng bản thân chúng ta cũng phải ở những tình huống đặc biệt mới được sử dụng. Hơn nữa...” Nói tới đây, Dunn Smith dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Hơn nữa nơi này có một bộ phận có đặc điểm phi thường, bản thân có đặc tính ‘sống’ nào đó, sẽ dụ dỗ người canh giữ, sẽ ảnh hưởng xung quanh, sẽ tự mình bỏ chạy, sẽ tạo nên hậu quả mang tính tai nạn, nên bắt buộc phải kiểm soát nghiêm ngặt.”
“Thật thần kỳ.” Klein cảm khái.
“Tổng bộ Kẻ Gác Đêm chia những vật phong ấn này làm bốn cấp. Cấp ‘0’ nghĩa là vô cùng nguy hiểm, độ chú trọng cao nhất, cấp bậc giữ bí mật cao nhất, không được dò la nghe ngóng, không được nói ra bên ngoài, không được miêu tả, không được xem xét, chỉ có thể phong ấn trong lòng đất ở ‘Thánh đường’.”
Dunn giới thiệu tỉ mỉ:
“Cấp ‘1’ là cấp độ nguy hiểm cao, có thể sử dụng trong thời gian có hạn, cấp bậc giữ bí mật là giám mục của một giáo khu và chấp sự của Kẻ Gác Đêm trở lên. Giáo đường trung tâm của tổng bộ các giáo khu Backland có thể lưu trữ một đến hai món, còn lại bắt buộc phải giao cho ‘Thánh đường’.
Cấp ‘2’ là cấp nguy hiểm, sử dụng cẩn thận và hạn chế, cấp bậc giữ bí mật là giám mục và đội trưởng tiểu đội Kẻ Gác Đêm trở lên. Giáo đường trung tâm của các thành phố lớn có thể lưu trữ từ ba đến năm món, những cái khác thì phải giao cho ‘Thánh đường’ hoặc tổng bộ giáo khu. Cấp ‘3’ là cấp có nguy hiểm nhất định, phải sử dụng cẩn thận, bắt buộc những hành động từ ba người trở lên mới có thể xin, cấp bậc giữ bí mật là từ những thành viên chính thức của Kẻ Gác Đêm trở lên. Về sau cậu đọc được những tài liệu lịch sử tương ứng, thông qua các con số nên hiểu được nó đại diện cho cái gì. Ví dụ như 2 - 125, chính là vật phong ấn số 125 cấp nguy hiểm.”
Dunn nói xong, bỗng quay người đi trở về phòng, kéo ngăn kéo ở dưới cùng, lật một trang giấy ra:
“Đúng rồi, cậu đọc qua cái này đi. Ba năm trước, có một vị Tổng giám mục mới nhậm chức đã bị mất khống chế, không biết làm sao đã xông qua tầng lớp bảo vệ, mang theo vật phong ấn thần bí cấp ‘0’ mất tích. Cậu nhìn ngoại hình của ông ta đi, nếu phát hiện ra thì không cần kinh động, không quấy rầy mà trở về báo cáo, nếu không thì nghìn phần trăm là sẽ hy sinh vì nhiệm vụ.”
“Cái gì?”
Klein nhận lấy tờ giấy kia, phát hiện không có tiêu đề, chỉ có một tấm ảnh đen trắng và mấy dòng chữ là: "Ince Zangwill, nam, bốn mươi tuổi, cựu Tổng giám mục, thăng cấp ‘Người Giữa Cửa’ thất bại, bị ma quỷ dụ dỗ, sa đoạ thành ác, mang theo vật phong ấn ‘0 – 08’ lẩn trốn, đặc điểm cụ thể là..."
Trên tấm ảnh, Ince Zangwill mặc áo khoác dài của nhân viên thần chức màu đen thuần với hai hàng cúc, đầu đội mũ mềm, tóc màu vàng sậm, đồng tử màu xanh lam sậm và sâu. Ông ta có sống mũi cao thẳng, môi mím chặt, ngũ quan giống như điêu khắc cổ điển, không hề có nếp nhăn. Dấu hiệu khiến người ta chú ý nhất là một con mắt bị mù.
“Với kẻ sa đoạ thì miêu tả kỹ càng, mà với vật phong ấn thì chỉ có con số...” Klein biểu đạt chi tiết cảm nhận đầu tiên của mình.
“Cho nên mới là cấp bậc giữ bí mật cao nhất. Những thông báo lục soát của vật phong ấn ‘0 – 08’ đều là truyền miệng, không viết thành chữ, hơn nữa chỉ có vài thông tin về nó.”
Dunn thở dài, nói:
“Ngoại hình của ‘0 – 08’ là một chiếc bút lông chim thông thường, nhưng không cần nhúng mực vẫn có thể viết được, chỉ có như vậy.”
Dunn không nói nhiều về chuyện ở phương diện này, rồi theo dây xích màu vàng ở trên áo gió mà rút ra một chiếc đồng hồ bỏ túi đẹp đẽ cùng màu, ấn mở nắp, nhìn thoáng qua rồi chỉ ra ngoài cửa:
“Những gì cần nói tôi đã nói rồi, cậu tới kho vũ khí tìm lão Neil, bảo ông ấy lấy cho cậu tài liệu lịch sử cụ thể để đọc. Ông ấy không phải nhân viên văn chức bình thường, mà từng là một thành viên chính thức, chỉ là tuổi lớn mà lại không được thăng cấp, tình hình thân thể không tốt, không thích hợp đi xử lý vụ án, lại không muốn chuyển vào trong làm ‘Người Canh Giữ’ hoặc về nhà tĩnh dưỡng, chỉ hy vọng được làm bạn với đám tài liệu điển tịch.”
"Chúng ta là người bảo vệ, đồng thời cũng là những kẻ đáng thương lúc nào cũng phải chống cự với hiểm nguy và điên cuồng."
Hàng lang ngoài cửa sổ phong bế, tường đá lạnh như băng, trong phòng sáng ánh đèn màu ố vàng. Dư âm những gì mà Dunn Smith kể hãy còn vấn vít trong hoàn cảnh như vậy, gõ từng cái xuống trái tim Klein, làm cho hắn trong lúc ngắn ngủi không thể nói nên lời.
Thấy Klein im ặng, Dunn lắc đầu, cười nói:
“Có phải rất thất vọng không? Người phi phàm không hề giống với những gì cậu tưởng, chúng tôi luôn đồng hành với nguy hiểm.”
“Có được thì phải có mất.” Klein bình phục lại từ trong cơn chấn động vừa rồi, châm chước mà trả lời.
Hắn quả thật không ngờ tới một mặt khác không giống thường thấy của người phi phàm vốn vinh quang và siêu thường. Bọn họ còn có tai hoạ ngầm như vậy. Chẳng qua có lẽ là chỉ nghe kể, còn chưa tận mắt nhìn thấy, hoặc có lẽ do bản thân mình đã bị cuốn vào vòng lốc xoáy này, nói không chừng khi nào đó sẽ có sự kiện kỳ dị đập thẳng vào người, nên những cái cảm xúc như sợ hãi, bất an, lo lắng và e sợ trong hắn đã hạ thấp xuống cái mức độ có thể khống chế được. Đương nhiên không tránh được việc nảy sinh ý định lùi bước trong đầu, cứ quấn quít, không chịu rời đi.
“Không sai, rất chín chắn, rất lý trí...” Dunn uống nốt chỗ cà phê còn lại, rồi bổ sung thêm một câu:
“Còn nữa, người phi phàm cũng không mạnh như cậu nghĩ, những người phi phàm ở danh sách thấp, ha, vì sao phải dùng 1 để đại diện cho phẩm cấp cao nhất, mà 9 cho thấp nhất? Như vậy quá không đúng với trực giác và logic mà. Bình thường khi chúng ta nói về danh sách thấp là chỉ phẩm cấp thấp, con số cao, là điểm bắt đầu của sợi xích.
Được rồi, tôi vừa mới nói đến chỗ nào ấy nhỉ? À đúng rồi, người phi phàm không hề mạnh như cậu nghĩ, ‘sức mạnh’ của người phi phàm ở danh sách thấp còn kém cả súng ống chứ đừng nói tới đại bác. Chỉ là ở phương diện khác thì bọn họ kỳ diệu hơn súng pháo, càng khó đề phòng hơn. Nếu sau này cậu có cơ hội trở thành người phi phàm, nhất định phải suy nghĩ những lời tôi nói hôm nay thật rõ, đừng có lựa chọn lỗ mãng.”
Klein cười tự giễu:
“Tôi còn không biết khi nào mới có cơ hội đấy?”
Nếu có cơ hội, hắn cảm thấy mình sẽ không bỏ qua. Uống nhầm ma dược hoặc ma dược vượt cấp đều có thể né tránh rất dễ, tai hoạ ngầm chủ yếu nằm ở bản thân ma dược kèm theo ảnh hưởng rất nhỏ và những "nguy hiểm" chưa biết mà nghe được và nhìn thấy sau khi linh cảm được tăng lên.
Về ảnh hưởng của ma dược thì có thể tham khảo kinh nghiệm của những người đi trước, chỉ cần không nôn nóng hấp tấp thăng cấp mà nắm giữ tốt sức mạnh, xác suất mất khống chế hẳn là tương đối thấp. Hơn nữa bản thân hắn tìm hiểu về tinh tuý của thần bí học chủ yếu là vì giải quyết nguy hiểm tiềm ăn trước mắt, vì tìm được biện pháp xuyên về thế giới cũ nên mới đi bước này, chứ chưa hề nhắm tới "vị trí" ở danh sách cao. Nếu quả thật dễ bị mất khống chế thì cùng lắm là không thăng cấp, ở lại danh sách ban đầu, dựa vào tri thức có được mà lên kế hoạch cho việc "về nhà".
Còn tai hoạ ngầm phía sau thì càng khỏi cần nói, Klein hãy còn nhớ như in ký ức về tiếng thì thầm nỉ non khi hắn sử dụng "nghi thức đổi vận" đã làm cho mình gần như phát điên, đầu muốn vỡ tung kia. Đây là thứ mà ko phải không thành người phi phàm là có thể tránh khỏi, nên nếu đã vậy thì chi bằng nắm giữ chút sức mạnh để chống chọi với nó.
Nghĩ tới những điều này, Klein chỉ cảm thấy lợi và hại rõ ràng như thế, nên những ý nghĩ lùi bước trong đầu đã biến mất đi quá nửa.
Dunn lại cầm tẩu thuốc lên, đôi mắt xám hiện lên ý cười, nói:
“Đối với chuyện này, tôi không thể trả lời một cách chính xác được. Nếu muốn trở thành người phi phàm, một là kiếm được đủ công lao. Có lẽ ngày mai, hoặc ngày kia cậu có thể đọc hiểu được tài liệu lịch sử cổ đại quan trọng, hoặc cung cấp cho chúng tôi ý kiến rất hữu dụng cho vụ án thì sao? Hai là, xem bề trên liệu có ý tưởng mới hay không, điều này không ai nói rõ được. Được rồi, tôi nghĩ cậu đã hiểu biết về người phi phàm, tương lai sẽ không quyết định một cách manh động nữa. Hiện giờ tôi sẽ giới thiệu công việc văn chức của tiểu đội Kẻ Gác Đêm chúng ta.”
Anh ta đứng lên, đi tới cửa, chỉ về phía ngược với "cửa Chianese", nói:
“Chúng tôi có một kế toán, một nhân viên phụ trách mua đồ thiết yếu, một người nhận vật tư mà giáo hội và sở cảnh sát cấp cho kiêm lái xe. Bọn họ đều là người chuyên nghiệp, không cần thay phiên, mỗi tuần nghỉ một ngày Chủ nhật. Ba nhân viên văn chức còn lại là Roxanne, Bratt và Neil. Công việc của bọn họ là: Tiếp đãi nhân viên tới chơi, dọn dẹp các phòng, viết hồ sơ vụ án và danh sách đồ vật cần trình báo, với trong coi kho vũ khí, vật liệu và tài liệu lịch sử, tiến hành nghiêm ngặt việc đăng ký ra vào và nhận trả. Mỗi người bọn họ được tự nghỉ một ngày trong tuần, ngoại trừ Chủ nhật. Mặt khác còn luân phiên trực đêm và nghỉ ngơi, đều tự thoả thuận với nhau.”
“Tôi làm việc giống đám người Roxanne?” Klein thu hồi những suy nghĩ về người phi phàm, xác nhận "chức trách cương vị" của bản thân.
“Không, cậu thì không cần, bởi cậu là nhân sĩ chuyên nghiệp mà.” Dunn cười cười, nói: “Trước mắt cậu có hai chuyện cần làm. Thứ nhất là mỗi ngày vào buổi sáng hoặc buổi chiều đi ra ngoài dạo phố, trọng điểm là các con đường từ nhà cậu đến chỗ Welch ở.”
“Hở?” Klein ngơ ngác. Đây là cái "công việc" gì vậy? Chuyên nghiệp là thế này ư?
Dunn đút hai tay vào túi của áo gió, nói:
“Sau khi xác nhận cậu thực sự mất trí nhớ, vụ án Welch và Naya coi như kết thúc. Đồng thời, cuốn nhật ký gia tộc Antigenous kia cũng hoàn toàn mất tích. Chúng tôi nghi ngờ là lúc ấy cậu có mang nó đi, giấu nó trên đường về nhà, cho nên bọn tôi mới không tìm được đầu mối gì ở nhà của cậu. Đó cũng chính là lý do vì sao cậu không ‘tự sát’ ở hiện trường vụ án, mà về nhà. Tuy rằng cậu bị thần bí ảnh hưởng nên hoàn toàn quên đi đoạn ký ức này, nhưng linh hồn và đầu óc con người là thứ rất kỳ diệu, có lẽ còn để lại dấu vết nào đó. Daly không thể thu hoạch gì khi dùng năng lực của ‘Người Thông Linh’, không có nghĩa là chúng nó chưa hề tồn tại, có lẽ tới nơi quen thuộc hoặc ở nơi quan trọng, cậu sẽ xuất hiện cảm giác dường như từng nhìn thấy, dường như đã từng làm gì rồi. Đây là kế hoạch mà chúng tôi muốn.”
“Đã hiểu.” Klein thế mới hiểu rõ.
Suy đoán của các Kẻ Gác Đêm về tung tích của cuốn nhật ký kia quả thực hợp tình hợp lý. Lúc ấy trong số những người ở hiện trường, chỉ có mình bản thân hắn là còn sống, cũng chỉ có hắn mới có thời gian và "động cơ" mang cuốn nhật ký đi rồi giấu ở trên đường về!
“Nếu có thể tìm được cuốn nhật ký đó, cậu hẳn là có thể nhận được công lao đủ để trở thành người phi phàm.” Dunn Smith khích lệ một câu, gián tiếp để lộ tầm quan trọng của cuốn nhật ký.
“Hy vọng.” Klein gật đầu.
Dunn lại chuyển đề tài về công việc:
“Thứ hai, mỗi tuần cậu được trống một ngày, tạm thời có thể tự mình chọn ngày. Lúc không ở bên ngoài thì phải tới kho vũ khí đọc những tài liệu lịch sử và điển tịch mà chúng tôi bảo tồn, đó là công việc của người có chuyên ngành lịch sử. Chờ khi nào xem xong thì thay phiên với đám Neil.”
“Vâng, không thành vấn đề.” Klein lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Không phải chuyện gì quá khó...
Lúc này, Dunn quay người chỉ vào cánh cửa có khắc bảy chiếc thánh huy ở phía ngược chiều, nói:
“Đây là ‘cửa Chianese’, bắt nguồn từ người sáng lập ra hệ thống Kẻ Gác Đêm hiện đại, tên của Tổng giám mục Chianese, dưới mỗi một giáo đường trung tâm ở từng thành phố lớn đều có một cái. Nó do các thành viên chính thức của Kẻ Gác Đêm thay phiên trông coi. Bên trong có ít nhất hai vị ‘Người Canh Giữ’ trong giáo hội, cùng với vô số cạm bãy. Cậu đừng có tuỳ ý tới gần nó, nếu không sẽ bị dính vận rủi.”
“Nghe có vẻ lợi hại đó.” Klein phát biểu cảm nghĩ.
“Bên trong nó chia ra làm mấy khu vực để lưu trữ phương pháp điều chế ma dược của danh sách nhất định và các loại vật liệu thần kỳ, giam giữ dị đoan, dị chủng, tín đồ tà giáo hoặc thành viên tổ chức bí ẩn tạm thời, ha ha, cuối cùng bọn họ sẽ bị đưa tới Thánh đường.” Dunn thuận miệng giới thiệu.
Thánh đường? Trụ sở chính của giáo hội nữ thần Đêm Tối ở quận Lẫm Đông phía bắc vương quốc, "giáo đường Ninh Tĩnh"? Klein dường như đang suy nghĩ mà khẽ gật đầu.
“Mặt khác, bên trong còn có bản sao của một số tài liệu lịch sử và điển tịch cao cấp, chờ khi quyền hạn của cậu được tăng lên thì có khi sẽ có cơ hội được đọc.” Dunn trầm ngâm một chút rồi lại nói: “Ở tầng đáy của phía sau ‘cửa Chianese’ còn có một vài vật phong ấn.”
“Vật phong ấn?” Klein lặp lại mấy từ này, nghe qua như là một danh từ riêng.
“Trong quá trình sưu tập và thu hoạch vật phẩm phi phàm, có một số thứ quá quan trọng, quá thần kỳ, nếu để kẻ tà ác có được thì sẽ tạo ra thiệt hại rất lớn, cho nên bắt buộc phải giữ bí mật nghiêm ngặt, trông coi nghiêm ngặt, sợ rằng bản thân chúng ta cũng phải ở những tình huống đặc biệt mới được sử dụng. Hơn nữa...” Nói tới đây, Dunn Smith dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Hơn nữa nơi này có một bộ phận có đặc điểm phi thường, bản thân có đặc tính ‘sống’ nào đó, sẽ dụ dỗ người canh giữ, sẽ ảnh hưởng xung quanh, sẽ tự mình bỏ chạy, sẽ tạo nên hậu quả mang tính tai nạn, nên bắt buộc phải kiểm soát nghiêm ngặt.”
“Thật thần kỳ.” Klein cảm khái.
“Tổng bộ Kẻ Gác Đêm chia những vật phong ấn này làm bốn cấp. Cấp ‘0’ nghĩa là vô cùng nguy hiểm, độ chú trọng cao nhất, cấp bậc giữ bí mật cao nhất, không được dò la nghe ngóng, không được nói ra bên ngoài, không được miêu tả, không được xem xét, chỉ có thể phong ấn trong lòng đất ở ‘Thánh đường’.”
Dunn giới thiệu tỉ mỉ:
“Cấp ‘1’ là cấp độ nguy hiểm cao, có thể sử dụng trong thời gian có hạn, cấp bậc giữ bí mật là giám mục của một giáo khu và chấp sự của Kẻ Gác Đêm trở lên. Giáo đường trung tâm của tổng bộ các giáo khu Backland có thể lưu trữ một đến hai món, còn lại bắt buộc phải giao cho ‘Thánh đường’.
Cấp ‘2’ là cấp nguy hiểm, sử dụng cẩn thận và hạn chế, cấp bậc giữ bí mật là giám mục và đội trưởng tiểu đội Kẻ Gác Đêm trở lên. Giáo đường trung tâm của các thành phố lớn có thể lưu trữ từ ba đến năm món, những cái khác thì phải giao cho ‘Thánh đường’ hoặc tổng bộ giáo khu. Cấp ‘3’ là cấp có nguy hiểm nhất định, phải sử dụng cẩn thận, bắt buộc những hành động từ ba người trở lên mới có thể xin, cấp bậc giữ bí mật là từ những thành viên chính thức của Kẻ Gác Đêm trở lên. Về sau cậu đọc được những tài liệu lịch sử tương ứng, thông qua các con số nên hiểu được nó đại diện cho cái gì. Ví dụ như 2 - 125, chính là vật phong ấn số 125 cấp nguy hiểm.”
Dunn nói xong, bỗng quay người đi trở về phòng, kéo ngăn kéo ở dưới cùng, lật một trang giấy ra:
“Đúng rồi, cậu đọc qua cái này đi. Ba năm trước, có một vị Tổng giám mục mới nhậm chức đã bị mất khống chế, không biết làm sao đã xông qua tầng lớp bảo vệ, mang theo vật phong ấn thần bí cấp ‘0’ mất tích. Cậu nhìn ngoại hình của ông ta đi, nếu phát hiện ra thì không cần kinh động, không quấy rầy mà trở về báo cáo, nếu không thì nghìn phần trăm là sẽ hy sinh vì nhiệm vụ.”
“Cái gì?”
Klein nhận lấy tờ giấy kia, phát hiện không có tiêu đề, chỉ có một tấm ảnh đen trắng và mấy dòng chữ là: "Ince Zangwill, nam, bốn mươi tuổi, cựu Tổng giám mục, thăng cấp ‘Người Giữa Cửa’ thất bại, bị ma quỷ dụ dỗ, sa đoạ thành ác, mang theo vật phong ấn ‘0 – 08’ lẩn trốn, đặc điểm cụ thể là..."
Trên tấm ảnh, Ince Zangwill mặc áo khoác dài của nhân viên thần chức màu đen thuần với hai hàng cúc, đầu đội mũ mềm, tóc màu vàng sậm, đồng tử màu xanh lam sậm và sâu. Ông ta có sống mũi cao thẳng, môi mím chặt, ngũ quan giống như điêu khắc cổ điển, không hề có nếp nhăn. Dấu hiệu khiến người ta chú ý nhất là một con mắt bị mù.
“Với kẻ sa đoạ thì miêu tả kỹ càng, mà với vật phong ấn thì chỉ có con số...” Klein biểu đạt chi tiết cảm nhận đầu tiên của mình.
“Cho nên mới là cấp bậc giữ bí mật cao nhất. Những thông báo lục soát của vật phong ấn ‘0 – 08’ đều là truyền miệng, không viết thành chữ, hơn nữa chỉ có vài thông tin về nó.”
Dunn thở dài, nói:
“Ngoại hình của ‘0 – 08’ là một chiếc bút lông chim thông thường, nhưng không cần nhúng mực vẫn có thể viết được, chỉ có như vậy.”
Dunn không nói nhiều về chuyện ở phương diện này, rồi theo dây xích màu vàng ở trên áo gió mà rút ra một chiếc đồng hồ bỏ túi đẹp đẽ cùng màu, ấn mở nắp, nhìn thoáng qua rồi chỉ ra ngoài cửa:
“Những gì cần nói tôi đã nói rồi, cậu tới kho vũ khí tìm lão Neil, bảo ông ấy lấy cho cậu tài liệu lịch sử cụ thể để đọc. Ông ấy không phải nhân viên văn chức bình thường, mà từng là một thành viên chính thức, chỉ là tuổi lớn mà lại không được thăng cấp, tình hình thân thể không tốt, không thích hợp đi xử lý vụ án, lại không muốn chuyển vào trong làm ‘Người Canh Giữ’ hoặc về nhà tĩnh dưỡng, chỉ hy vọng được làm bạn với đám tài liệu điển tịch.”
Tác giả :
Mực Thích Lặn Nước