Qủy Ba Ba
Chương 44
Hồi ức về tay trái
Hàn Liệt không biết sao lại nổi lên khẩu vị ăn xuống, ăn một lần hết đường hồ lô xong, hắn liền kéo tay Ngả Diệp chạy đến tiểu quán phía trước mặt.
“Cha…” Ngả Diệp lăng lăng nhìn Hàn Liệt, hắn thật là Hàn Liệt chứ? Sao lại đột nhiên trở nên hoạt bát như vậy, một chút âm khí cũng không thấy bóng dáng, so với loài người cũng chẳng mấy khác biệt.
Hàn Liệt chọn một vị trí, kéo Ngả Diệp ngồi xuống, tiếp theo liền bắt đầu nhìn thái đơn (thực đơn), ánh mắt còn xem rất chăm chú, lợi hại đến mức giống như sắp đem thái đơn đâm thủng… (tự hỏi ngày xưa cũng có menu sao…)
Cũng không cần làm quá đến vậy đi… haehyuk8693
Mặc dù trong tâm tư Ngả Diệp vốn nghĩ như vậy, bất quá y vẫn rất có kiên nhẫn chờ đến khi Hàn Liệt quyết định muốn ăn cái gì. Mà cũng thật tội cho *** tiểu nhị tốn công tốn sức đến chào hỏi, đôi chân cũng sắp ê ẩm tê dại tới nơi.
Đợi hồi lâu, Hàn Liệt cuối cùng mở miệng, bất quá người này vừa mở miệng đã làm cho Ngả Diệp thiếu chút nữa té ngã khỏi ghế.
“Tất cả các món trên thái đơn đều đem đến hết!” Không hề suy nghĩ, nếu không có cách nào quyết định thì mỗi món đều đem đến một phần đi, dè đặt cái này ăn không được, cái kia nếm không ngon, thống khổ cực kỳ à!
“Cha… Ta không có nhiều tiền như vậy à, hơn nữa… Ăn không hết…” Y có tiền, nhưng y cũng không muốn dùng tiền Lý Đức Tân cho mình.
“Yên tâm, ta có, ta ăn hết được!” Hàn Liệt vừa nói vừa từ trong ngực áo móc ra một xấp tiền… Một xấp tiền giấy…
“Cái này không thể dùng được!” Ngả Diệp đột nhiên đứng lên, vỗ bụp lên cái bàn, đương nhiên cũng rước đến một đống tầm mắt hồ nghi của những khách nhân ngồi ở các bàn xung quanh. Bất quá Hàn Liệt trái lại cũng phản ứng nhanh chóng, đồng dạng đứng lên, đè lại hai vai Ngả Diệp cười nói:”Ngươi có phải đang chê ta đem chưa đủ tiền phải không?”
“Ngươi…” Đột nhiên trong lúc này y lại cảm giác được Hàn Liệt cực kì vô lại, bất quá cũng không có biện pháp, chỉ sợ hắn sẽ thật sự gọi tiểu nhị lại nữa, mỗi dạng món ăn cũng kêu thêm một phần, nếu như vậy bọn họ sẽ thật sự ăn đến tắt thở!
Y bình tĩnh ngồi xuống, cùng Hàn Liệt đối mắt hồi lâu, cuối cùng thức ăn cũng được dọn lên…
Trông thấy một bàn đầy ấp thức ăn, hai cha con đều đồng thời cầm lên đôi đũa. Ngay thời điểm này, hai người bọn họ lại lần nữa nhìn chằm chằm nhau, hai mắt đều trừng thật lớn, hỏi ra cùng một vấn đề.
“Ngươi dùng tay trái cầm đùa không bị trưởng bối nói gì à?”
Vấn đề này đã làm cho song phương đều nhớ tới mấy năm trước, lúc dùng tay trái viết chữ…
Hai mươi mấy năm trước tại Hàn gia. haehyuk8693
Năm ấy Hàn Liệt bốn tuổi thiên phú dị bẩm, đã có thể viết được rất nhiều chữ, cho nên ở trước mặt trưởng bối hắn luôn rất được yêu thương, chỉ có điều làm cho các trưởng bối nhìn không được chính là thói quen…dùng tay trái.
Hôm nay hắn lại vừa luyện chữ, cũng là dùng thói quen thường ngày của hắn xài tay trái, bất quá mới không viết được mấy chữ, một cây roi mây đã không chút lưu tình vỗ cái bốp lên lưng bàn tay hắn. Lực đạo quá lớn, lưng bàn tay của hắn thoáng cái đã chảy ra huyết, bất quá Hàn Liệt ngay cả nhăn mặt nhăn mày một chút cũng không có.
“Liệt nhi! Vi phụ đã nói với con không biết bao nhiêu lần rồi, không cho phép dùng tay trái viết chữ!” Tiếp theo lại truyền vào bên tai tiếng khiển trách đầy tức giận của phụ thân, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên bị quở trách về chuyện này, bất quá Hàn Liệt vẫn cãi lại: “Vậy tay trái phải dùng để làm cái gì? Ngô…”
“Còn tranh luận?!”
Một tiếng roi chát chúa trực tiếp hôn lên bờ vai của Hàn Liệt—– lưu lại một vệt séo thật dài cũng chính là vết sẹo mà Ngả Diệp đã liếm liếm ngày đó …
Mà mười ba năm trước tại nhà của Ngả Diệp… haehyuk8693
Ngả Diệp kích động đem trang giấy trên tay mình bày ra ở trước mặt Ngả lão gia, vẻ mặt chờ mong nhìn lão. Ánh mắt kia giống y như chú chó nhỏ thầm nghĩ tới lúc chủ nhân sẽ khen thưởng mình.
Ngả Nhân. (艾仁)
Ngả lão gia nhìn hai chữ to có điểm xiêng xiêng vẹo vẹo trên trang giấy, tuy nói chữ viết nhìn không đẹp lắm, nhưng khi lão nhìn thấy tên của chính mình, khóe miệng của lão không khỏi cong lên một độ cung đầy sủng nịch. Tiếp theo, Ngả lão gia lại dùng đôi bàn tay đầy nếp nhăn của mình sờ sờ mái tóc có chút hỗn độn của Ngả Diệp, nói: “Tiểu Diệp viết chữ giỏi quá, bất quá nếu con còn dành thêm nhiều công phu để luyện chữ thì tốt biết bao!”
Câu nói đầu tiên đích xác là lời nói dối thiện chí, bất quá câu thứ hai mới chính là trọng điểm của vấn đề.
“Dạ dạ!” Ngả Diệp rất nhanh ngồi xuống đất, thủ pháp mài mực rất là thuần thục, sau đó y lại nhấc lên chiếc bút dính chút mực nước, lúc chuẩn bị muốn viết chữ, lưng bàn tay đột nhiên bị Ngả lão gia đè lại, chỉ nghe lão nói: “Ngươi không biết dùng tay phải đề cầm bút à?” Ngữ khí kia nghe tới có chút hơi nghiêm khắc.
Cho nên Ngả Diệp liền đổi thành dùng tay phải cầm bút, lúc đang chuẩn bị muốn viết chữ, lại nghe Ngả lão gia nói: “Không sao… Ngươi thích dùng tay nào thì dùng tay đó đi!”
Nghe xong lời này, Ngả Diệp phảng phất như nhận được sự ban ân, không chút do dự đem tay cầm bút đổi thành tay trái. Sau khi lắc lư vài cái, y lại ghé lên bàn bắt đầu chăm chú viết chữ
Y đã viết một chữ… haehyuk8693
Quỷ.
Chỉ vì vừa nãy y lại mới nhìn thấy một nam quỷ hồn toàn thân ướt đẫm.
Hàn Liệt không biết sao lại nổi lên khẩu vị ăn xuống, ăn một lần hết đường hồ lô xong, hắn liền kéo tay Ngả Diệp chạy đến tiểu quán phía trước mặt.
“Cha…” Ngả Diệp lăng lăng nhìn Hàn Liệt, hắn thật là Hàn Liệt chứ? Sao lại đột nhiên trở nên hoạt bát như vậy, một chút âm khí cũng không thấy bóng dáng, so với loài người cũng chẳng mấy khác biệt.
Hàn Liệt chọn một vị trí, kéo Ngả Diệp ngồi xuống, tiếp theo liền bắt đầu nhìn thái đơn (thực đơn), ánh mắt còn xem rất chăm chú, lợi hại đến mức giống như sắp đem thái đơn đâm thủng… (tự hỏi ngày xưa cũng có menu sao…)
Cũng không cần làm quá đến vậy đi… haehyuk8693
Mặc dù trong tâm tư Ngả Diệp vốn nghĩ như vậy, bất quá y vẫn rất có kiên nhẫn chờ đến khi Hàn Liệt quyết định muốn ăn cái gì. Mà cũng thật tội cho *** tiểu nhị tốn công tốn sức đến chào hỏi, đôi chân cũng sắp ê ẩm tê dại tới nơi.
Đợi hồi lâu, Hàn Liệt cuối cùng mở miệng, bất quá người này vừa mở miệng đã làm cho Ngả Diệp thiếu chút nữa té ngã khỏi ghế.
“Tất cả các món trên thái đơn đều đem đến hết!” Không hề suy nghĩ, nếu không có cách nào quyết định thì mỗi món đều đem đến một phần đi, dè đặt cái này ăn không được, cái kia nếm không ngon, thống khổ cực kỳ à!
“Cha… Ta không có nhiều tiền như vậy à, hơn nữa… Ăn không hết…” Y có tiền, nhưng y cũng không muốn dùng tiền Lý Đức Tân cho mình.
“Yên tâm, ta có, ta ăn hết được!” Hàn Liệt vừa nói vừa từ trong ngực áo móc ra một xấp tiền… Một xấp tiền giấy…
“Cái này không thể dùng được!” Ngả Diệp đột nhiên đứng lên, vỗ bụp lên cái bàn, đương nhiên cũng rước đến một đống tầm mắt hồ nghi của những khách nhân ngồi ở các bàn xung quanh. Bất quá Hàn Liệt trái lại cũng phản ứng nhanh chóng, đồng dạng đứng lên, đè lại hai vai Ngả Diệp cười nói:”Ngươi có phải đang chê ta đem chưa đủ tiền phải không?”
“Ngươi…” Đột nhiên trong lúc này y lại cảm giác được Hàn Liệt cực kì vô lại, bất quá cũng không có biện pháp, chỉ sợ hắn sẽ thật sự gọi tiểu nhị lại nữa, mỗi dạng món ăn cũng kêu thêm một phần, nếu như vậy bọn họ sẽ thật sự ăn đến tắt thở!
Y bình tĩnh ngồi xuống, cùng Hàn Liệt đối mắt hồi lâu, cuối cùng thức ăn cũng được dọn lên…
Trông thấy một bàn đầy ấp thức ăn, hai cha con đều đồng thời cầm lên đôi đũa. Ngay thời điểm này, hai người bọn họ lại lần nữa nhìn chằm chằm nhau, hai mắt đều trừng thật lớn, hỏi ra cùng một vấn đề.
“Ngươi dùng tay trái cầm đùa không bị trưởng bối nói gì à?”
Vấn đề này đã làm cho song phương đều nhớ tới mấy năm trước, lúc dùng tay trái viết chữ…
Hai mươi mấy năm trước tại Hàn gia. haehyuk8693
Năm ấy Hàn Liệt bốn tuổi thiên phú dị bẩm, đã có thể viết được rất nhiều chữ, cho nên ở trước mặt trưởng bối hắn luôn rất được yêu thương, chỉ có điều làm cho các trưởng bối nhìn không được chính là thói quen…dùng tay trái.
Hôm nay hắn lại vừa luyện chữ, cũng là dùng thói quen thường ngày của hắn xài tay trái, bất quá mới không viết được mấy chữ, một cây roi mây đã không chút lưu tình vỗ cái bốp lên lưng bàn tay hắn. Lực đạo quá lớn, lưng bàn tay của hắn thoáng cái đã chảy ra huyết, bất quá Hàn Liệt ngay cả nhăn mặt nhăn mày một chút cũng không có.
“Liệt nhi! Vi phụ đã nói với con không biết bao nhiêu lần rồi, không cho phép dùng tay trái viết chữ!” Tiếp theo lại truyền vào bên tai tiếng khiển trách đầy tức giận của phụ thân, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên bị quở trách về chuyện này, bất quá Hàn Liệt vẫn cãi lại: “Vậy tay trái phải dùng để làm cái gì? Ngô…”
“Còn tranh luận?!”
Một tiếng roi chát chúa trực tiếp hôn lên bờ vai của Hàn Liệt—– lưu lại một vệt séo thật dài cũng chính là vết sẹo mà Ngả Diệp đã liếm liếm ngày đó …
Mà mười ba năm trước tại nhà của Ngả Diệp… haehyuk8693
Ngả Diệp kích động đem trang giấy trên tay mình bày ra ở trước mặt Ngả lão gia, vẻ mặt chờ mong nhìn lão. Ánh mắt kia giống y như chú chó nhỏ thầm nghĩ tới lúc chủ nhân sẽ khen thưởng mình.
Ngả Nhân. (艾仁)
Ngả lão gia nhìn hai chữ to có điểm xiêng xiêng vẹo vẹo trên trang giấy, tuy nói chữ viết nhìn không đẹp lắm, nhưng khi lão nhìn thấy tên của chính mình, khóe miệng của lão không khỏi cong lên một độ cung đầy sủng nịch. Tiếp theo, Ngả lão gia lại dùng đôi bàn tay đầy nếp nhăn của mình sờ sờ mái tóc có chút hỗn độn của Ngả Diệp, nói: “Tiểu Diệp viết chữ giỏi quá, bất quá nếu con còn dành thêm nhiều công phu để luyện chữ thì tốt biết bao!”
Câu nói đầu tiên đích xác là lời nói dối thiện chí, bất quá câu thứ hai mới chính là trọng điểm của vấn đề.
“Dạ dạ!” Ngả Diệp rất nhanh ngồi xuống đất, thủ pháp mài mực rất là thuần thục, sau đó y lại nhấc lên chiếc bút dính chút mực nước, lúc chuẩn bị muốn viết chữ, lưng bàn tay đột nhiên bị Ngả lão gia đè lại, chỉ nghe lão nói: “Ngươi không biết dùng tay phải đề cầm bút à?” Ngữ khí kia nghe tới có chút hơi nghiêm khắc.
Cho nên Ngả Diệp liền đổi thành dùng tay phải cầm bút, lúc đang chuẩn bị muốn viết chữ, lại nghe Ngả lão gia nói: “Không sao… Ngươi thích dùng tay nào thì dùng tay đó đi!”
Nghe xong lời này, Ngả Diệp phảng phất như nhận được sự ban ân, không chút do dự đem tay cầm bút đổi thành tay trái. Sau khi lắc lư vài cái, y lại ghé lên bàn bắt đầu chăm chú viết chữ
Y đã viết một chữ… haehyuk8693
Quỷ.
Chỉ vì vừa nãy y lại mới nhìn thấy một nam quỷ hồn toàn thân ướt đẫm.
Tác giả :
Tiểu Tiểu Mê Hồ