Quốc Sắc Thiên Hương
Chương 10: Hot thread trên diễn đàn
Edited by Cigar.
Lý Thiếu Thiên đi rồi, nhưng vở diễn mỗi chiều thứ Sáu không có bị hủy bỏ.
Không lo đến chuyện thiếu diễn viên, trong kịch bản có rất nhiều đoạn không có phần diễn của hắn, một mình Mặc Lý cũng có thể chống đỡ tiếp.
Người xem vẫn phải có, vẫn như cũ là một ít cô gái. Mặc bầu gánh cảm thấy thật buồn bực, luôn kiếm tiền từ tiền tiêu vặt của mấy đứa bé gái, ông cảm thấy khuôn mặt già nua của ông cũng phải đỏ lên, nhưng là bọn nhỏ tự nguyện xem, tự nguyện bỏ tiền mua vé, tình huống kinh tế của gánh hát Mặc gia hiện tại cũng không có thích hợp để ông lo đến chuyện nên hay không nên kiếm tiền từ mấy đứa nhỏ này. Trên thực tế, gánh hát Mặc gia hiện tại cơ hồ phải dựa vào số tiền vé từ mấy đứa bé này để duy trì.
Mặc Lý hiện tại mỗi tuần sẽ diễn ba buổi, thu nhập từ ba buổi diễn này thế nhưng có thể chống đỡ được kinh tế của cả gánh hát, còn có thể tiết kiệm được một khoản. Ngoại trừ vở diễn của Mặc Lý, tất cả những tiết mục khác đều bị lỗ vốn, vé bán ra còn không đủ để chi cho tiền nước trà và phí điện nước của một vở tuồng.
Mặc bầu gánh hổ thẹn lấy tiền tiêu vặt của mấy đứa bé gái để duy trì hoạt động của gánh hát. Ông còn không biết những người này có tiềm lực khủng bố cỡ nào, giới giải trí vài năm sau hoàn toàn là dựa vào bọn họ khởi động nửa giang sơn.
Buổi chiều thứ sáu, khi vở diễn kết thúc, những cô gái trẻ có lực cánh tay vững vàng giơ camera toàn bộ quá trình buông camera, vẫy vẫy cánh tay mảnh khảnh, lớn tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Một bó hoa tươi thắm được đưa đến trước đài, vội vã giơ về phía hồ tiên cao cao tại thượng trên sân khấu.
Sau khi có một số fan vấp phải trắc trở khi tặng quà cho Mặc Lý, các cô gái dần dần tìm ra một cách khác để bày tỏ lòng ái mộ. Hồ tiên đại nhân của các cô cự tuyệt lễ vật, nhưng không cự tuyệt hoa tươi. Sự lạnh lùng của Mặc Lý đánh lui nhiệt tình của không ít người, nhưng fan đến xem cậu lại thần kỳ không có giảm bớt, ngược lại càng nhiều. Mỗi một lần cậu diễn xuất, ít nhất một trăm chỗ dưới đài là được lấp đầy.
Mặc Lý nâng bước chân cứng ngắc tiến về phía trước, phong lưu linh hoạt vừa rồi thuộc về hồ tiên biến mất, cậu cảm thấy bản thân giống một con robot, biểu cảm như bị ai thiếu nợ nhận bó hoa từ trên tay của fan, ngay cả một chút tỏ vẻ cũng không có, chỉ để lại một bóng dáng cao ngạo (trong mắt fan), cũng không quay đầu lại tiến vào hậu trường.
Phía sau truyền đến từng đợt ồn ào lưu luyến không tha. Chu Phi lần nào cũng chiếm cố định một loạt vị trí trung tâm dãy đầu tiên ở trong ánh mắt cực kì hâm mộ của các fan, vẻ mặt đắc ý đi lướt qua tấm biển “khán giả dừng lại” tiến vào trong hậu trường.
“Mình cũng muốn vào backstage, mình cũng muốn nhìn hồ tiên đại nhân a a a!”
“Đồ nhà tư bản bất động sản ác ôn!”
Chu Phi quay đầu lại nhếch mày khiêu khích với mấy cô gái, ở trong tiếng kêu tức giận của các cô thong thả biến mất tại phía sau cửa vào hậu trường.
Hai đàn em ở lại khán đài hết buồn bực thì cũng là buồn bực.
Buồn bực là vì rõ ràng bọn họ là hai tên lưu manh của xã hội chính thống, ngoại hiệu chim sẻ và đại bàng, sống bằng nghề chơi mạt chược bài bạc chơi game đánh nhau, gặp đứa con gái nào xinh đẹp nhất định đùa giỡn trêu ghẹo, công trạng huy hoàng là số lần tiến đồn công an rất nhiều, công an đi trên đường nhìn thấy bọn họ có thể kêu ra ngoại hiệu của bọn họ, khiến dân toàn Mặc Huyền đều căm thù đến tận xương.
Nhưng hiện giờ, hai anh hùng của Mặc Huyền (tự phong) ngày xưa là bọn họ, hiện tại lại lưu lạc thành hai tên fan não tàn theo đuổi thần tượng, mỗi ngày đều cướp vé với mấy cô gái trẻ.
Buồn bực chính là, đầu óc của đại ca bọn họ không phải là đứt mất một dây thần kinh nào rồi đấy chứ? Nhiều cô gái đáng yêu xinh đẹp như thế này, so với Linh Linh hắn yêu muốn sống muốn chết ngày trước hoàn toàn đẹp hơn. Hắn đối với mỹ nữ làm như không thấy thì thôi đi, còn cùng mỹ nữ cướp chỗ ngồi cướp vị trí tặng hoa. Nếu có thể đi vào hậu trường, dẫn mỹ nữ theo vào chẳng phải là cơ hội tốt? Hắn không dẫn theo thì thôi còn khiêu khích với mỹ nữ, đầu óc hỏng chắc rồi.
“Có chờ không?” Chim sẻ hỏi đại bàng.
“Chờ đi. Đầu óc của đại ca hỏng rồi, nhưng tiền không thiếu.” Đại bàng gian nan ngầm quyết định, trong lòng hai người ôm hoa hồi nãy không đem tặng, giống hai thằng ngốc ngồi ở trên ghế, bị nhóm mỹ nữ theo thứ tự đi ra khỏi rạp hát khinh bỉ, líu ríu không chút nào giấu giếm chê bai bọn họ.
“Biến thái chắc luôn, ngày nào cũng chiếm một loạt vị trí trung tâm, mình tới nay chưa bao giờ mua được mấy chỗ ngồi đẹp nhất kia.”
“Mỗi lần hồ tiên đại nhân diễn xuất bọn họ đều đến, rất dại trai.”
“Y —— Ghét nhất bọn dại trai.”
“Ngoại hình xấu không xứng YY hồ tiên đại nhân.”
Chim sẻ và đại bàng ở giữa tiếng thầm thì của mấy cô gái xinh đẹp trước đây bọn họ thích nhất cảm nhận được ác ý lạnh lẽo.
“Nghe nói cái tên nhà giàu mới nổi kia còn là bạn học của Hồ tiên đại nhân, trời ạ tên đó sẽ không ở trong trường quấy rầy hồ tiên đại đại của chúng ta chứ?”
“Con cóc mà còn đòi ăn thịt thiên nga.”
“Tên đó không dám đâu, Hồ tiên đại đại không chỉ cao lãnh, đánh nhau cũng rất lợi hại.”
“Y —— Mạng đều cho nam thần hết!”
“Các chị em, mình ở trên diễn đàn Tianya tạo một thread dành cho Hồ tiên đại nhân tuyệt nhất của chúng ta. Nhất định phải vào ủng hộ thành hot thread đó.”
“Tốt tốt, phải ở trên Tianya tạo một cái thread cao chọc trời cho đại đại mới được.”
….
Mặc bầu gánh núp ở phía sau rèm nhìn thấy các khán giả trẻ tuổi hưng trí dạt dào lục đục rời khỏi kịch trường, lúc này mới thở ra một hơi.
Không phải ông không rõ, thời đại biến hóa quá nhanh, ngay cả con của ông cũng có fan —— fan, đây là tôn tử tiểu Xuân của ông Lỗ giải thích cho ông, chính là tộc đàn theo đuổi thần tượng.
Trước kia lúc Thiếu Thiên còn ở đây, hắn đối đãi với mấy cô gái là fan hắn tốt lắm, trêu chọc làm các cô gái càng phát ra sự cuồng nhiệt. Tới con ông lại là mỗi ngày trưng ra cái mặt thối, với ai cũng đều như đối phương thiếu nợ mình trăm vạn vậy. Nếu ngày nào đó mấy cô gái này bị nó chọc giận bỏ đi, ông tuyệt đối không cảm thấy kì quái.
Trong phòng hóa trang ở hậu trường, Chu Phi đang ngồi ở một bên, nhìn không chuyển mắt xem Mặc Lý tháo trang sức.
Mặc Lý đã muốn đủ trắng, vì xướng hí mà trên mặt trát phấn càng thêm trắng bệch, lại kẻ mắt chải lông mi, môi son đỏ thắm. Ở dưới sân khấu nhìn lên cảm thấy đặc biệt xinh đẹp, song nhìn gần chân nhân thì lại cảm thấy trang điểm quá đậm.
Chu Phi nhìn thấy Mặc Lý thuần thục dùng bông tẩy trang mà con gái mới dùng thấm chất lỏng mà hắn không biết, ở trên mặt nhẹ nhàng lau vài vòng, liền tẩy sạch lớp trang điểm đậm, lộ ra khuôn mặt vốn rất đẹp đẽ.
Lau xong rồi lại đi rửa mặt, làn da hoàn toàn tẩy sạch hóa trang đẫm nước căng bóng, hốc mắt có điểm phấn hồng, ngọn tóc còn có chút ướt sũng, có vẻ càng thêm đen tuyền.
Chu Phi há nửa miệng không nháy mắt nhìn ngắm Mặc Lý, Mặc Lý bị hắn nhìn lập tức bốc lên lửa giận, ném khăn mặt vừa lau xong lên mặt hắn.
“Nhìn em gái mày.”
Chu Phi hồi phục lại tinh thần, luống cuống tay chân bắt lấy khăn mặt.
Hắn cũng có khăn mặt, hắn cũng mỗi ngày rửa mặt, vậy sao khăn mặt của hắn không có thơm như thế này?
“Mày bị bệnh thần kinh à Chu Phi!” Mặc Lý nhìn thấy hắn cầm khăn lau mặt của cậu ngửi ngửi liên tục, mày nhăn thành ngọn núi cao, vội vàng đoạt lấy ném lên trên bàn.
“Chu Phi chết tiệt, mày đánh không lại tao nên chuẩn bị đổi chiêu để ghê tởm chết tao sao? Mày rốt cuộc tới đây làm gì? Có chuyện mau nói có rắm mau thả, đừng có mãi lảng vảng ở trước mặt tao, chướng mắt.” Mặc Lý không kiên nhẫn hỏi, xoay người đi đến giá áo lục tìm quần áo của bản thân, bắt đầu cởi diễn phục tháo đai lưng, chuẩn bị thay về quần áo ngày thường.
Chu Phi đang muốn trả lời, một màn bất ngờ không kịp phòng trước mắt nhất thời lại giống một viên đạn bắn trúng vào đầu hắn. Trong đầu vang “Ong!” một tiếng, cũng chỉ còn lại một đám bùn đất, nào còn nhớ phải nói cái gì.
Cùng là hàng xóm ở Mặc Huyền, trước kia thường xuyên ở trong nhà tắm công cộng duy nhất của địa phương chạm mặt, một lời không hợp thì cứ thế trần truồng đánh nhau cũng là chuyện thường.
Hiện tại là làm sao vậy? Tại sao mới liếc mắt một cái liền cảm thấy trái tim phải nhảy ra ngoài? Chu Phi mơ màng choáng đầu quay người lại, quy hết thảy chuyện này là do bọn họ đều trưởng thành.
Ví dụ như hắn còn có một người anh trai quan hệ mật thiết cùng lớn lên, hắn hiện tại cũng sẽ không đi nhìn anh trai của hắn thoát y, đây là một đạo lý.
Nhưng mà nếu hắn nhìn thấy anh trai của hắn có dáng người tuyệt đẹp giống Mặc Lý như vậy (Chu Phi tưởng tượng) cởi áo tháo thắt lưng, cơm tối mấy năm nay hắn ăn nhất định phải nôn ra.
Mặc Lý vừa mặc quần jeans vừa nói nhỏ: “Nếu không phải ba tao còn muốn nhờ ba mày làm việc, tao đã sớm đá mày ra khỏi đây.”
A a ca ngợi ba vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Chu Phi ở trong lòng điên cuồng ca ngợi người ba nhà giàu mới nổi đột nhiên trở nên thánh quang lòe loẹt của hắn. Cửa phòng hóa trang đột nhiên mở, Mặc bầu gánh dẫn theo hai đệ tử nhỏ xuất hiện ở ngoài cửa.
Tại một khắc sấm chớp lóe lên này, thần kinh vận động của Chu Phi chưa từng bao giờ nhanh nhẹn mau lẹ giống như giờ khắc này, ra tay quyết đoán, mạnh mẽ vang dội —— chân so với đầu óc còn nhanh hơn, hắn mạnh mẽ nhảy lên, một cước đóng lại cửa phòng Mặc bầu gánh vừa mới mở ra một lần nữa. Sức lực to lớn, ngay cả khung cửa đều bị hắn đá đến mức run rẩy.
Mặc bầu gánh thiếu chút nữa lại bị ván cửa sập vào mặt sững sờ ở bên ngoài, tiểu Xuân tiểu Đậu đứng phía sau hai mặt nhìn nhau.
“Mọi người chờ một lát, Mặc Lý đang thay quần áo.” Giọng của Chu Phi cách ván cửa truyền ra.
Mặc bầu gánh nhất thời liền tức sùi bọt mép, tức giận đến mức khuôn mặt trở nên đỏ bừng. Ông không dám đá cửa, đá hỏng là phải đền, chỉ có thể giậm chân ở tại chỗ.
Nếu không phải gánh hát Mặc gia còn cần nhờ họ Chu một số việc, ông lập tức quăng cái thằng nhóc tóc nhuộm như mào gà này ra khỏi cửa gánh hát!
“Một đám nhóc con đều dám sập cửa vào mặt ta?! Ta nuôi con trai chứ không phải khuê nữ! Ta muốn vào bọn họ dám ngăn hả?!”
Tiểu Xuân tiểu Đậu ở trong cơn thịnh nộ lạm dụng uy quyền của ông miệng ngậm chặt liên tục lắc đầu, tỏ vẻ bọn họ còn nhỏ chuyện này không liên quan đến bọn họ.
Sau một lúc lâu cửa mới mở ra, Mặc Lý có chút kinh ngạc: “Ba, ba đứng ở bên ngoài làm gì? Con thay đồ xong rồi, giờ về nhà đây.”
Mặc bầu gánh lười giải thích với cậu, trừng mắt nhìn Chu Phi đứng ở một bên, Chu Phi vội vàng tươi cười lấy lòng: “Con chào bác ——”
Mặc Lý đi đến bàn trang điểm tay chân nhanh nhẹn thu thập balo, Mặc bầu gánh không phản ứng Chu Phi, đứng ở một bên bắt đầu cằn nhằn Mặc Lý.
“Con trai, diễn xướng càng ngày càng tốt, không tồi. Nhưng mà ba nói với con, về sau nhớ cười với khán giả. Bọn họ đều là cha mẹ lo cho áo cơm của gánh hát, không ai nợ tiền bọn họ. Đều là mấy cô gái thích con, con đừng mãi trưng ra bộ mặt lạnh lùng ấy nữa, dọa người ta chạy mất thì sao.”
Chu Phi ở một bên cướp lời.
“Sẽ không sẽ không, con còn đang muốn nói cho Mặc Lý chuyện này đây. Có người ở trên Tianya tạo thread, post lên toàn là ảnh và video Mặc Lý xướng hí khúc, hiện tại thread nổi lắm.” Trên thread đem khuôn mặt lạnh lùng của Mặc Lý trở thành ưu điểm, ngàn like triệu like, mấy cô gái sao có thể vì vậy mà bị dọa chạy.
“Thread cái gì cơ?!” Mặc Lý và Mặc bầu gánh không hiểu ra sao.
Lý Thiếu Thiên đi rồi, nhưng vở diễn mỗi chiều thứ Sáu không có bị hủy bỏ.
Không lo đến chuyện thiếu diễn viên, trong kịch bản có rất nhiều đoạn không có phần diễn của hắn, một mình Mặc Lý cũng có thể chống đỡ tiếp.
Người xem vẫn phải có, vẫn như cũ là một ít cô gái. Mặc bầu gánh cảm thấy thật buồn bực, luôn kiếm tiền từ tiền tiêu vặt của mấy đứa bé gái, ông cảm thấy khuôn mặt già nua của ông cũng phải đỏ lên, nhưng là bọn nhỏ tự nguyện xem, tự nguyện bỏ tiền mua vé, tình huống kinh tế của gánh hát Mặc gia hiện tại cũng không có thích hợp để ông lo đến chuyện nên hay không nên kiếm tiền từ mấy đứa nhỏ này. Trên thực tế, gánh hát Mặc gia hiện tại cơ hồ phải dựa vào số tiền vé từ mấy đứa bé này để duy trì.
Mặc Lý hiện tại mỗi tuần sẽ diễn ba buổi, thu nhập từ ba buổi diễn này thế nhưng có thể chống đỡ được kinh tế của cả gánh hát, còn có thể tiết kiệm được một khoản. Ngoại trừ vở diễn của Mặc Lý, tất cả những tiết mục khác đều bị lỗ vốn, vé bán ra còn không đủ để chi cho tiền nước trà và phí điện nước của một vở tuồng.
Mặc bầu gánh hổ thẹn lấy tiền tiêu vặt của mấy đứa bé gái để duy trì hoạt động của gánh hát. Ông còn không biết những người này có tiềm lực khủng bố cỡ nào, giới giải trí vài năm sau hoàn toàn là dựa vào bọn họ khởi động nửa giang sơn.
Buổi chiều thứ sáu, khi vở diễn kết thúc, những cô gái trẻ có lực cánh tay vững vàng giơ camera toàn bộ quá trình buông camera, vẫy vẫy cánh tay mảnh khảnh, lớn tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Một bó hoa tươi thắm được đưa đến trước đài, vội vã giơ về phía hồ tiên cao cao tại thượng trên sân khấu.
Sau khi có một số fan vấp phải trắc trở khi tặng quà cho Mặc Lý, các cô gái dần dần tìm ra một cách khác để bày tỏ lòng ái mộ. Hồ tiên đại nhân của các cô cự tuyệt lễ vật, nhưng không cự tuyệt hoa tươi. Sự lạnh lùng của Mặc Lý đánh lui nhiệt tình của không ít người, nhưng fan đến xem cậu lại thần kỳ không có giảm bớt, ngược lại càng nhiều. Mỗi một lần cậu diễn xuất, ít nhất một trăm chỗ dưới đài là được lấp đầy.
Mặc Lý nâng bước chân cứng ngắc tiến về phía trước, phong lưu linh hoạt vừa rồi thuộc về hồ tiên biến mất, cậu cảm thấy bản thân giống một con robot, biểu cảm như bị ai thiếu nợ nhận bó hoa từ trên tay của fan, ngay cả một chút tỏ vẻ cũng không có, chỉ để lại một bóng dáng cao ngạo (trong mắt fan), cũng không quay đầu lại tiến vào hậu trường.
Phía sau truyền đến từng đợt ồn ào lưu luyến không tha. Chu Phi lần nào cũng chiếm cố định một loạt vị trí trung tâm dãy đầu tiên ở trong ánh mắt cực kì hâm mộ của các fan, vẻ mặt đắc ý đi lướt qua tấm biển “khán giả dừng lại” tiến vào trong hậu trường.
“Mình cũng muốn vào backstage, mình cũng muốn nhìn hồ tiên đại nhân a a a!”
“Đồ nhà tư bản bất động sản ác ôn!”
Chu Phi quay đầu lại nhếch mày khiêu khích với mấy cô gái, ở trong tiếng kêu tức giận của các cô thong thả biến mất tại phía sau cửa vào hậu trường.
Hai đàn em ở lại khán đài hết buồn bực thì cũng là buồn bực.
Buồn bực là vì rõ ràng bọn họ là hai tên lưu manh của xã hội chính thống, ngoại hiệu chim sẻ và đại bàng, sống bằng nghề chơi mạt chược bài bạc chơi game đánh nhau, gặp đứa con gái nào xinh đẹp nhất định đùa giỡn trêu ghẹo, công trạng huy hoàng là số lần tiến đồn công an rất nhiều, công an đi trên đường nhìn thấy bọn họ có thể kêu ra ngoại hiệu của bọn họ, khiến dân toàn Mặc Huyền đều căm thù đến tận xương.
Nhưng hiện giờ, hai anh hùng của Mặc Huyền (tự phong) ngày xưa là bọn họ, hiện tại lại lưu lạc thành hai tên fan não tàn theo đuổi thần tượng, mỗi ngày đều cướp vé với mấy cô gái trẻ.
Buồn bực chính là, đầu óc của đại ca bọn họ không phải là đứt mất một dây thần kinh nào rồi đấy chứ? Nhiều cô gái đáng yêu xinh đẹp như thế này, so với Linh Linh hắn yêu muốn sống muốn chết ngày trước hoàn toàn đẹp hơn. Hắn đối với mỹ nữ làm như không thấy thì thôi đi, còn cùng mỹ nữ cướp chỗ ngồi cướp vị trí tặng hoa. Nếu có thể đi vào hậu trường, dẫn mỹ nữ theo vào chẳng phải là cơ hội tốt? Hắn không dẫn theo thì thôi còn khiêu khích với mỹ nữ, đầu óc hỏng chắc rồi.
“Có chờ không?” Chim sẻ hỏi đại bàng.
“Chờ đi. Đầu óc của đại ca hỏng rồi, nhưng tiền không thiếu.” Đại bàng gian nan ngầm quyết định, trong lòng hai người ôm hoa hồi nãy không đem tặng, giống hai thằng ngốc ngồi ở trên ghế, bị nhóm mỹ nữ theo thứ tự đi ra khỏi rạp hát khinh bỉ, líu ríu không chút nào giấu giếm chê bai bọn họ.
“Biến thái chắc luôn, ngày nào cũng chiếm một loạt vị trí trung tâm, mình tới nay chưa bao giờ mua được mấy chỗ ngồi đẹp nhất kia.”
“Mỗi lần hồ tiên đại nhân diễn xuất bọn họ đều đến, rất dại trai.”
“Y —— Ghét nhất bọn dại trai.”
“Ngoại hình xấu không xứng YY hồ tiên đại nhân.”
Chim sẻ và đại bàng ở giữa tiếng thầm thì của mấy cô gái xinh đẹp trước đây bọn họ thích nhất cảm nhận được ác ý lạnh lẽo.
“Nghe nói cái tên nhà giàu mới nổi kia còn là bạn học của Hồ tiên đại nhân, trời ạ tên đó sẽ không ở trong trường quấy rầy hồ tiên đại đại của chúng ta chứ?”
“Con cóc mà còn đòi ăn thịt thiên nga.”
“Tên đó không dám đâu, Hồ tiên đại đại không chỉ cao lãnh, đánh nhau cũng rất lợi hại.”
“Y —— Mạng đều cho nam thần hết!”
“Các chị em, mình ở trên diễn đàn Tianya tạo một thread dành cho Hồ tiên đại nhân tuyệt nhất của chúng ta. Nhất định phải vào ủng hộ thành hot thread đó.”
“Tốt tốt, phải ở trên Tianya tạo một cái thread cao chọc trời cho đại đại mới được.”
….
Mặc bầu gánh núp ở phía sau rèm nhìn thấy các khán giả trẻ tuổi hưng trí dạt dào lục đục rời khỏi kịch trường, lúc này mới thở ra một hơi.
Không phải ông không rõ, thời đại biến hóa quá nhanh, ngay cả con của ông cũng có fan —— fan, đây là tôn tử tiểu Xuân của ông Lỗ giải thích cho ông, chính là tộc đàn theo đuổi thần tượng.
Trước kia lúc Thiếu Thiên còn ở đây, hắn đối đãi với mấy cô gái là fan hắn tốt lắm, trêu chọc làm các cô gái càng phát ra sự cuồng nhiệt. Tới con ông lại là mỗi ngày trưng ra cái mặt thối, với ai cũng đều như đối phương thiếu nợ mình trăm vạn vậy. Nếu ngày nào đó mấy cô gái này bị nó chọc giận bỏ đi, ông tuyệt đối không cảm thấy kì quái.
Trong phòng hóa trang ở hậu trường, Chu Phi đang ngồi ở một bên, nhìn không chuyển mắt xem Mặc Lý tháo trang sức.
Mặc Lý đã muốn đủ trắng, vì xướng hí mà trên mặt trát phấn càng thêm trắng bệch, lại kẻ mắt chải lông mi, môi son đỏ thắm. Ở dưới sân khấu nhìn lên cảm thấy đặc biệt xinh đẹp, song nhìn gần chân nhân thì lại cảm thấy trang điểm quá đậm.
Chu Phi nhìn thấy Mặc Lý thuần thục dùng bông tẩy trang mà con gái mới dùng thấm chất lỏng mà hắn không biết, ở trên mặt nhẹ nhàng lau vài vòng, liền tẩy sạch lớp trang điểm đậm, lộ ra khuôn mặt vốn rất đẹp đẽ.
Lau xong rồi lại đi rửa mặt, làn da hoàn toàn tẩy sạch hóa trang đẫm nước căng bóng, hốc mắt có điểm phấn hồng, ngọn tóc còn có chút ướt sũng, có vẻ càng thêm đen tuyền.
Chu Phi há nửa miệng không nháy mắt nhìn ngắm Mặc Lý, Mặc Lý bị hắn nhìn lập tức bốc lên lửa giận, ném khăn mặt vừa lau xong lên mặt hắn.
“Nhìn em gái mày.”
Chu Phi hồi phục lại tinh thần, luống cuống tay chân bắt lấy khăn mặt.
Hắn cũng có khăn mặt, hắn cũng mỗi ngày rửa mặt, vậy sao khăn mặt của hắn không có thơm như thế này?
“Mày bị bệnh thần kinh à Chu Phi!” Mặc Lý nhìn thấy hắn cầm khăn lau mặt của cậu ngửi ngửi liên tục, mày nhăn thành ngọn núi cao, vội vàng đoạt lấy ném lên trên bàn.
“Chu Phi chết tiệt, mày đánh không lại tao nên chuẩn bị đổi chiêu để ghê tởm chết tao sao? Mày rốt cuộc tới đây làm gì? Có chuyện mau nói có rắm mau thả, đừng có mãi lảng vảng ở trước mặt tao, chướng mắt.” Mặc Lý không kiên nhẫn hỏi, xoay người đi đến giá áo lục tìm quần áo của bản thân, bắt đầu cởi diễn phục tháo đai lưng, chuẩn bị thay về quần áo ngày thường.
Chu Phi đang muốn trả lời, một màn bất ngờ không kịp phòng trước mắt nhất thời lại giống một viên đạn bắn trúng vào đầu hắn. Trong đầu vang “Ong!” một tiếng, cũng chỉ còn lại một đám bùn đất, nào còn nhớ phải nói cái gì.
Cùng là hàng xóm ở Mặc Huyền, trước kia thường xuyên ở trong nhà tắm công cộng duy nhất của địa phương chạm mặt, một lời không hợp thì cứ thế trần truồng đánh nhau cũng là chuyện thường.
Hiện tại là làm sao vậy? Tại sao mới liếc mắt một cái liền cảm thấy trái tim phải nhảy ra ngoài? Chu Phi mơ màng choáng đầu quay người lại, quy hết thảy chuyện này là do bọn họ đều trưởng thành.
Ví dụ như hắn còn có một người anh trai quan hệ mật thiết cùng lớn lên, hắn hiện tại cũng sẽ không đi nhìn anh trai của hắn thoát y, đây là một đạo lý.
Nhưng mà nếu hắn nhìn thấy anh trai của hắn có dáng người tuyệt đẹp giống Mặc Lý như vậy (Chu Phi tưởng tượng) cởi áo tháo thắt lưng, cơm tối mấy năm nay hắn ăn nhất định phải nôn ra.
Mặc Lý vừa mặc quần jeans vừa nói nhỏ: “Nếu không phải ba tao còn muốn nhờ ba mày làm việc, tao đã sớm đá mày ra khỏi đây.”
A a ca ngợi ba vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Chu Phi ở trong lòng điên cuồng ca ngợi người ba nhà giàu mới nổi đột nhiên trở nên thánh quang lòe loẹt của hắn. Cửa phòng hóa trang đột nhiên mở, Mặc bầu gánh dẫn theo hai đệ tử nhỏ xuất hiện ở ngoài cửa.
Tại một khắc sấm chớp lóe lên này, thần kinh vận động của Chu Phi chưa từng bao giờ nhanh nhẹn mau lẹ giống như giờ khắc này, ra tay quyết đoán, mạnh mẽ vang dội —— chân so với đầu óc còn nhanh hơn, hắn mạnh mẽ nhảy lên, một cước đóng lại cửa phòng Mặc bầu gánh vừa mới mở ra một lần nữa. Sức lực to lớn, ngay cả khung cửa đều bị hắn đá đến mức run rẩy.
Mặc bầu gánh thiếu chút nữa lại bị ván cửa sập vào mặt sững sờ ở bên ngoài, tiểu Xuân tiểu Đậu đứng phía sau hai mặt nhìn nhau.
“Mọi người chờ một lát, Mặc Lý đang thay quần áo.” Giọng của Chu Phi cách ván cửa truyền ra.
Mặc bầu gánh nhất thời liền tức sùi bọt mép, tức giận đến mức khuôn mặt trở nên đỏ bừng. Ông không dám đá cửa, đá hỏng là phải đền, chỉ có thể giậm chân ở tại chỗ.
Nếu không phải gánh hát Mặc gia còn cần nhờ họ Chu một số việc, ông lập tức quăng cái thằng nhóc tóc nhuộm như mào gà này ra khỏi cửa gánh hát!
“Một đám nhóc con đều dám sập cửa vào mặt ta?! Ta nuôi con trai chứ không phải khuê nữ! Ta muốn vào bọn họ dám ngăn hả?!”
Tiểu Xuân tiểu Đậu ở trong cơn thịnh nộ lạm dụng uy quyền của ông miệng ngậm chặt liên tục lắc đầu, tỏ vẻ bọn họ còn nhỏ chuyện này không liên quan đến bọn họ.
Sau một lúc lâu cửa mới mở ra, Mặc Lý có chút kinh ngạc: “Ba, ba đứng ở bên ngoài làm gì? Con thay đồ xong rồi, giờ về nhà đây.”
Mặc bầu gánh lười giải thích với cậu, trừng mắt nhìn Chu Phi đứng ở một bên, Chu Phi vội vàng tươi cười lấy lòng: “Con chào bác ——”
Mặc Lý đi đến bàn trang điểm tay chân nhanh nhẹn thu thập balo, Mặc bầu gánh không phản ứng Chu Phi, đứng ở một bên bắt đầu cằn nhằn Mặc Lý.
“Con trai, diễn xướng càng ngày càng tốt, không tồi. Nhưng mà ba nói với con, về sau nhớ cười với khán giả. Bọn họ đều là cha mẹ lo cho áo cơm của gánh hát, không ai nợ tiền bọn họ. Đều là mấy cô gái thích con, con đừng mãi trưng ra bộ mặt lạnh lùng ấy nữa, dọa người ta chạy mất thì sao.”
Chu Phi ở một bên cướp lời.
“Sẽ không sẽ không, con còn đang muốn nói cho Mặc Lý chuyện này đây. Có người ở trên Tianya tạo thread, post lên toàn là ảnh và video Mặc Lý xướng hí khúc, hiện tại thread nổi lắm.” Trên thread đem khuôn mặt lạnh lùng của Mặc Lý trở thành ưu điểm, ngàn like triệu like, mấy cô gái sao có thể vì vậy mà bị dọa chạy.
“Thread cái gì cơ?!” Mặc Lý và Mặc bầu gánh không hiểu ra sao.
Tác giả :
Nam Phong Ca