Quốc Sắc Sinh Kiêu
Chương 1545: Nhậm chức
Chương 1545 : Nhậm chức.
Dưới sự hộ vệ của đám người Cừu Như Huyết, Lô Hạo Sinh khởi hành đi về Bắc Sơn. Hành lý của y cũng không nhiều, trong đó hơn phân nửa đều là sách vở, nhét đầy xe.
Lúc trước chạy nạn từ kinh thành đến đây, phải đi bộ, khiến y khổ không thể tả, nhưng lần này, lại có xe đến đón. Dưới tay Cừu Cừu Như Huyết có mười tên hộ vệ, đều là những dũng sĩ một chọi mười, nhưng tất cả đều mặc y phục lấm lem cũ kỹ. Ngoại trừ các loại vũ khí dao găm tinh xảo có thể mang theo tùy thân, những vũ khí khác đều đặt ở dưới yên ngựa, không lộ ra ngoài.
Chuyến đi Bắc Sơn này, theo ý Sở Hoan, không nên gióng trống khua chiêng trên đường. Tuy Bắc Sơn binh bại, Tiếu Hoán Chương cùng La Định Tây đã chết, nhưng chính vì như vậy, tình trạng bên đó lại rất hỗn loạn. Lúc này, trong đất Bắc Sơn đạo tặc xuất hiện không ít. Nên càng ẩn thân chừng nào càng tốt chừng đó. Xe ngựa mà Sở Hoan chuẩn bị cho Lô Hạo Sinh, cũng giản lược đi rất nhiều.
Tề Vương rõ ràng rất để ý việc Lô Hạo Sinh nhậm chức, đích thân đưa tiễn ra ngoài vương phủ mấy dặm đường. Chỉ vì Sở Hoan bận rộn công việc, trời còn chưa sáng hắn đã đi thẳng đến quân doanh rồi, cho nên người tiễn Lô Hạo Sinh cũng không có mấy, hiện ra vẻ cô quạnh.
Nhưng trước khi Sở Hoan đi, đã bảo Cừu Cừu Như Huyết mang đến 50 ngân lượng, giao cho Lô Hạo Sinh, xem như lộ phí. 50 ngân lượng đối với người bình thường mà nói, rõ ràng là xa xỉ, nhưng đối với một tổng đốc đi Bắc Sơn nhậm chức, thật sự là như muối bỏ biển. Cừu Như Huyết cũng đã thay Sở Hoan giải thích, 50 ngân lượng này, là tiền túi của Sở Hoan.
Tuy nói Tây Quan xưa đâu bằng nay, không giống cảnh nghèo rớt mồng tơi khi Sở Hoan đến, một lượng bạc tách ra dùng thành mười lượng, nhưng ngân lượng của tân Diêm thự cùng Hộ Bộ Ti, bất luận thu nhập chi tiêu, đều phải tuân theo quy củ. Lô Hạo Sinh là tổng đốc đi nhậm chức ở Bắc Sơn, tài chính Tây Quan tất nhiên không có có nghĩa vụ điều phối bạc cho y. Bạc của tân Diêm thự (nơi giao dịch buôn bán muối) trước mắt chủ yếu là thu nhập từ việc bán muối. Mà chi tiêu chủ yếu cũng chỉ dành cho việc xây dựng quân binh. Triều đình không có quân lương, bên Tây Quan lại không thể không có quân đội, tham gia quân ngũ đi lính cầm quân lương, những bạc này cũng nên có nguồn gốc, cũng chỉ có thể lấy từ tân Diêm thự.
Từ khi Hộ Bộ Ti đến, ngay cả lương thực dân chúng cũng không trồng, tất nhiên không thể thu thuế được gì từ dân chúng, tiền lời nhiều nhất, ngoại trừ chiến lợi phẩm đoạt được của Chu đảng, thì chủ yếu là thương lượng thuế thương nhân. So với tài nguyên cuồn cuộn của tân Diêm thự ngày nay, Hộ bộ ti còn kém xa. Tuy nhiên, gánh nặng mà Hộ bộ ti phải gánh lại nhẹ hơn, không thể so với quân phí khổng lồ mà tân Diêm thự phải cung ứng. Bạc của Hộ bộ ti chủ yếu là dùng để chi trả lương bổng cho đám quan chức Tây Quan đạo và một vài việc xây dựng đơn giản mà thôi.
Dựa theo cách nói của Cừu Như Huyết, Sở Hoan lấy ra 50 ngân lượng, vẫn là phải xem xét phần cống lên cho triều đình. Dù bên phủ tổng đốc chi tiêu tiết kiệm, thế nhưng 50 ngân lượng này, Sở Hoan cũng khó khăn lắm mới gom được.
Trong lòng Lô Hạo Sinh chỉ nghĩ đến Bắc Sơn sẽ kiếm được tiền. Mình là tổng đốc, sau khi đến Bắc Sơn, trước tiên sẽ kê biên tài sản của Tiếu Hoán Chương, thuận tiện diệt trừ ngay cả những tay chân thân tín của Tiếu Hoán Chương. Từ đó có thể gom được bạc từ tập đoàn giàu nứt đố đổ vách của Tiếu Hoán Chương.
Từ biệt Tề Vương, Lô Hạo Sinh tin tưởng mười phần cất bước ra đi.
Một nhóm người rời khỏi Sóc Tuyền, theo lời nói của Cừu Như Huyết, bây giờ có hai con đường có thể đi đến Bắc Sơn. Một con đường mà ai cũng biết, từ Sóc Tuyền đi theo hướng Đông, đi qua Giáp Châu, sau đó tiến vào cảnh nội Thanh Châu Bắc Sơn, rồi tiến vào thành Du Xương Tín Châu. Con đường này núi cao sông dài, muốn đi phải đi một vòng tròn lớn, ít nhất cũng mất mười ngày mới đến nơi. Con đường còn lại là từ Sóc Tuyền đi theo hướng Bắc, đi không bao lâu thì thấy khe Ưng Sào, có thể vượt qua biên giới Tây Quan và Bắc Sơn, trực tiếp tiến vào bên trong Tín Châu. Đi theo đường này, có thể tiết kiệm một nửa thời gian.
Chỉ là đi theo khe Ưng Sào, đường khó đi, hơn nữa khe Ưng Sào quá hẹp, không đi xe được, bắt buột phải đi bộ, so với con đường khác còn hiểm trở hơn nhiều.
Lô Hạo Sinh cũng quyết định thật nhanh, ra lệnh đi qua khe Ưng Sào.
Cừu Như Huyết cũng không nói nhiều, trên đường đi, Lô Hạo Sinh nói như thế nào thì đi như thế đó. Khe Ưng Sào cách thành Sóc Tuyền không quá trăm dặm, buổi sáng xuất phát, bọn người Cừu Như Huyết cưỡi ngựa, Lô Hạo Sinh ngồi xe ngựa, không tới một ngày, liền đến khe Ưng Sào. Nhưng khi đến khe Ưng Sào, trời đã tối, buổi tối không nên đi qua khe nhỏ này, nên bọn họ tìm một thôn gần đó nghỉ một đêm, sáng sớm ngày kế tiếp xuất phát thì đến khe Ưng Sào. Họ bỏ xe ngựa, cưỡi ngựa đi qua khe Ưng Sào.
Đối với Lô Hạo Sinh mà nói, chưa bao giờ đi qua nơi hiểm trở như thế, đợi đến khi đi khe qua Ưng Sào, y đã đầm đìa mồ hôi, thở dồn dập, nghỉ ngơi nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần.
Sau đó bọn họ cưỡi ngựa mà đi, đến trưa ngày thứ tư sau khi xuất phát từ Sóc Tuyền, cuối cùng nhìn thấy thành Du Xương thành ở phương xa, cũng may dọc theo con đường này ngoại trừ đi qua khe Ưng Sào có chút khó khăn, nhưng cũng bình an vô sự, không xảy ra chuyện thổ phỉ cướp đường.
Lúc đến cửa thành, thấy cửa thành cũng có mấy binh sĩ canh giữ, nhưng lại lười biếng tựa ở vùng ven phơi nắng, người vào người ra cửa thành, cũng không đáng hỏi. Chỉ khi nhìn thấy đoàn xe sắp đến gần, dông dài cả buổi, tìm ra các loại lý do, đơn giản là muốn đoàn xe lấy ra chút ít bạc qua đường, Lô Hạo Sinh nhíu chặt mày nhìn, những binh sĩ không hề có quân kỷ, ngạo mạn bá đạo. Nhưng y cũng không nói gì, cố tình muốn cải trang vi hành một phen xem sao, nhìn xem rốt cuộc thành Du Xương bây giờ biến thành cái dạng gì?
Đi vào nội thành, một mảnh lộn xộn, không hề trật tự. Cừu Như Huyết nhíu chặt mày. Lô Hạo Sinh trên đường đi mặt âm trầm, sai Cừu Như Huyết nghe ngóng phủ tổng đốc. Người bị hỏi nhìn Thù Như Tuyết như quái vật, cười nói:
- Phủ tổng đốc cháy không còn mấy gian viện, lúc đầu mỗi đêm đều có người vào trong tìm đồ vật, cũng không ai quản, bây giờ ngay cả bóng ma cũng không thấy... Ồ, không đúng, nghe nói tổng đốc phu nhân bị chết cháy trong đó, hắc hắc, nói không chừng nửa đêm canh ba, còn có thể thấy hồn ma bà ta. Nghe nói bà ta là quốc sắc thiên hương, nếu thực sự gặp được, bị nữ quỷ đó hại chết, thì cũng đáng.
Cừu Như Huyết không để ý đến lời nói nhảm của gã, hỏi rõ chỗ, rồi đưa Lô Hạo Sinh đến phủ tổng đốc. Con đường bên ngoài phủ tổng đốc không có một bóng người, đi trên đường lớn, yên lặng như tờ, khiến người ta sợ hãi. Đợi đi đến trước phủ tổng đốc, quả nhiên là một mảnh hỗn độn, tường rào sụp đổ, đã bị đốt thành than đen. Xà nhà ngổn ngang lộn xộn. Tuy phủ tổng đốc đã bị thiêu hủy rất nhiều ngày, nhưng trong không khí dường như còn tràn ngập mùi bụi bẩm sau hoả hoạn.
Lô Hạo Sinh tiến vào trong nội viện, khắp nơi bừa bộn, một mùi hôi xông vào trong mũi, y giơ tay che mũi, nhíu chặt lông mày, nhìn xung quanh, lòng lạnh đến cực điểm.
Mặc dù biết phủ tổng đốc Bắc Sơn xảy ra một trận hoả hoạn, nhưng y thật không ngờ lại bị đốt thành như thế này. Tuy lờ mờ trông sự xa hoa của phủ tổng đốc lúc trước, nhưng sớm đã thoảng qua như mây khói, vẻn vẹn chỉ để lại mấy gian phòng lẻ loi trơ trọi đứng sững ở đống bừa bộn bên ngoài.
Vốn nghĩ trong phủ tổng đốc của Tiếu Hoán Chương, cho dù người đã chết, nhưng ít nhiều còn lưu lại chút tài sản. Tề Vương lúc đó đã hạ lệnh, để cho phía Bắc Sơn niêm phong cất vào kho phủ tổng đốc, nhưng bây giờ xem ra, chớ nói tìm thấy kỳ trân dị bảo trong phủ tổng đốc, chỉ sợ ngay cả một lượng bạc cũng không tìm được.
- Lô Đại Nhân, chúng ta đi đâu tiếp đây?
Bọn người Cừu Như Huyết ngược lại khoan thai tự đắc. Bọn hắn được Sở Hoan phân phó, ở bên cạnh bảo vệ Lô Hạo Sinh nửa tháng, nửa tháng sau, liền lên đường trở lại Sóc Tuyền. Còn việc Lô Hạo Sinh làm gì, bọn họ không cần nói một lời. Bọn họ chỉ có một nhiệm vụ, chính là trong nửa tháng này, bảo vệ Lô Hạo Sinh không đến mức bị người giết chết.
Lô Hạo Sinh xanh cả mặt, lạnh lùng nói:
- Phái người gọi Tri châu Tín Châu đến đây. Tiếu Hoán Chương chết rồi, Tri phủ Tín Châu chắc còn chứ? Vương gia từng phái người hạ lệnh, phải bảo vệ nơi đây, nhưng... đi nhanh!
Cừu Như Huyết cười nói:
- Lô Đại Nhân, chúng ta tới đây chỉ có một nhiệm vụ, đó là bảo vệ ngài chu toàn, cũng không phải tùy tùng của ngài, điểm này chắc ngài đã biết. Theo ta thấy, cũng không cần gọi Tri châu Việt Châu nữa, người xem cũng thấy đây không phải chỗ nói chuyện, không bằng trực tiếp đi về hướng bên kia. Lô đại nhân, đến thẳng bên kia chất vấn, như thế nào?
Lô Hạo Sinh liếc nhìn Cừu Như Huyết, trong lòng phiền não, nhưng y cũng biết rõ, những những người này Sở Hoan cho y để hộ vệ, thực sự không phải tùy tùng của y.
Y thở phì phò dẫn một đám người cưỡi ngựa tìm được phủ Tri châu Tín Châu. Phủ tri châu ngược lại cửa lớn rộng mở, trước cửa có mấy binh sĩ canh giữ. Lô Hạo Sinh xuống ngựa, đang định đi thẳng vào trong, binh sĩ đã ngăn lại, mắng:
- Con mắt mù hay sao? Không thấy nơi này là nơi nào sao, không phải nơi ngươi có thể vào, cút nhanh, nếu ngươi không đi ta sẽ đánh gãy chân chó của ngươi.
- Các ngươi...!
Sau khi Lô Hạo Sinh đi vào thành Du Xương, trong lòng đã rất không thoải mái. Nhìn thấy phủ tổng đốc bị tàn phá, càng thêm giận dữ, lúc này ngay cả một binh sĩ nho nhỏ lại dám ngăn cản mình, mặc dù là người có học, lúc này cũng bốc hỏa lên đầu, y giơ tay lên tát một cái vào mặt binh sĩ kia, đang muốn quở trách, thì binh sĩ bên cạnh người kia tay chân lại linh hoạt, thấy Lô Hạo Sinh động tay, liền đạp một cước, Lô Hạo Sinh không ngờ binh sĩ này lại dám động thủ, bị đạp trúng bên hông, “ai ya” một tiếng, đã té ngã trên đất.
Mấy tên binh sĩ liền muốn xông lên, Cừu Như Huyết nghiêm nghị quát:
- Thật to gan, ai dám động thủ.
Tay còn lại đã rút đao ra khỏi vỏ, những hộ vệ phía sau cũng rút đao theo.
Cừu Như Huyết xuất thân là đao khách, vốn mang theo sát khí, một tiếng quát chói tai này lại khí thế mười phần, đám binh sĩ sững người, đối mặt nhìn nhau, nhất thời không dám nhúc nhích.
Cừu Như Huyết tiến lên, đưa mắt liếc nhìn, một tên hộ vệ bên người đỡ Lô Hạo Sinh dậy, một cước trúng bên hông Lô Hạo Sinh không nhẹ, đỡ dậy, bên hông dường như còn đau, y sắc mặt tái xanh, tức giận nói:
- Tri châu các ngươi ở đâu? Bảo hắn lăn ra đây cho ta.
Các binh sĩ nhìn nhau, một người hỏi:
- Này, ta nói ngươi rốt cục là ai? Biết tự tiện xông vào phủ tri châu là tội gì không?
Cừu Như Huyết đằng hắng một tiếng, mới nói:
- Đây là tân nhiệm Tổng đốc do Tề Vương phái đến. Các ngươi đi mời tri châu ra đây.
- Tề Vương?
Mấy tên binh sĩ đối mặt nhìn nhau.
- Tề Vương nào? Tri châu đại nhân nói, gần đây, Sở Tổng đốc Tây Quan có thể sẽ phái một người đến, chỉ cần người đến, lập tức cho người thông báo, nhưng không có nói qua Tề Vương gì đó phái người qua đây.
Dưới sự hộ vệ của đám người Cừu Như Huyết, Lô Hạo Sinh khởi hành đi về Bắc Sơn. Hành lý của y cũng không nhiều, trong đó hơn phân nửa đều là sách vở, nhét đầy xe.
Lúc trước chạy nạn từ kinh thành đến đây, phải đi bộ, khiến y khổ không thể tả, nhưng lần này, lại có xe đến đón. Dưới tay Cừu Cừu Như Huyết có mười tên hộ vệ, đều là những dũng sĩ một chọi mười, nhưng tất cả đều mặc y phục lấm lem cũ kỹ. Ngoại trừ các loại vũ khí dao găm tinh xảo có thể mang theo tùy thân, những vũ khí khác đều đặt ở dưới yên ngựa, không lộ ra ngoài.
Chuyến đi Bắc Sơn này, theo ý Sở Hoan, không nên gióng trống khua chiêng trên đường. Tuy Bắc Sơn binh bại, Tiếu Hoán Chương cùng La Định Tây đã chết, nhưng chính vì như vậy, tình trạng bên đó lại rất hỗn loạn. Lúc này, trong đất Bắc Sơn đạo tặc xuất hiện không ít. Nên càng ẩn thân chừng nào càng tốt chừng đó. Xe ngựa mà Sở Hoan chuẩn bị cho Lô Hạo Sinh, cũng giản lược đi rất nhiều.
Tề Vương rõ ràng rất để ý việc Lô Hạo Sinh nhậm chức, đích thân đưa tiễn ra ngoài vương phủ mấy dặm đường. Chỉ vì Sở Hoan bận rộn công việc, trời còn chưa sáng hắn đã đi thẳng đến quân doanh rồi, cho nên người tiễn Lô Hạo Sinh cũng không có mấy, hiện ra vẻ cô quạnh.
Nhưng trước khi Sở Hoan đi, đã bảo Cừu Cừu Như Huyết mang đến 50 ngân lượng, giao cho Lô Hạo Sinh, xem như lộ phí. 50 ngân lượng đối với người bình thường mà nói, rõ ràng là xa xỉ, nhưng đối với một tổng đốc đi Bắc Sơn nhậm chức, thật sự là như muối bỏ biển. Cừu Như Huyết cũng đã thay Sở Hoan giải thích, 50 ngân lượng này, là tiền túi của Sở Hoan.
Tuy nói Tây Quan xưa đâu bằng nay, không giống cảnh nghèo rớt mồng tơi khi Sở Hoan đến, một lượng bạc tách ra dùng thành mười lượng, nhưng ngân lượng của tân Diêm thự cùng Hộ Bộ Ti, bất luận thu nhập chi tiêu, đều phải tuân theo quy củ. Lô Hạo Sinh là tổng đốc đi nhậm chức ở Bắc Sơn, tài chính Tây Quan tất nhiên không có có nghĩa vụ điều phối bạc cho y. Bạc của tân Diêm thự (nơi giao dịch buôn bán muối) trước mắt chủ yếu là thu nhập từ việc bán muối. Mà chi tiêu chủ yếu cũng chỉ dành cho việc xây dựng quân binh. Triều đình không có quân lương, bên Tây Quan lại không thể không có quân đội, tham gia quân ngũ đi lính cầm quân lương, những bạc này cũng nên có nguồn gốc, cũng chỉ có thể lấy từ tân Diêm thự.
Từ khi Hộ Bộ Ti đến, ngay cả lương thực dân chúng cũng không trồng, tất nhiên không thể thu thuế được gì từ dân chúng, tiền lời nhiều nhất, ngoại trừ chiến lợi phẩm đoạt được của Chu đảng, thì chủ yếu là thương lượng thuế thương nhân. So với tài nguyên cuồn cuộn của tân Diêm thự ngày nay, Hộ bộ ti còn kém xa. Tuy nhiên, gánh nặng mà Hộ bộ ti phải gánh lại nhẹ hơn, không thể so với quân phí khổng lồ mà tân Diêm thự phải cung ứng. Bạc của Hộ bộ ti chủ yếu là dùng để chi trả lương bổng cho đám quan chức Tây Quan đạo và một vài việc xây dựng đơn giản mà thôi.
Dựa theo cách nói của Cừu Như Huyết, Sở Hoan lấy ra 50 ngân lượng, vẫn là phải xem xét phần cống lên cho triều đình. Dù bên phủ tổng đốc chi tiêu tiết kiệm, thế nhưng 50 ngân lượng này, Sở Hoan cũng khó khăn lắm mới gom được.
Trong lòng Lô Hạo Sinh chỉ nghĩ đến Bắc Sơn sẽ kiếm được tiền. Mình là tổng đốc, sau khi đến Bắc Sơn, trước tiên sẽ kê biên tài sản của Tiếu Hoán Chương, thuận tiện diệt trừ ngay cả những tay chân thân tín của Tiếu Hoán Chương. Từ đó có thể gom được bạc từ tập đoàn giàu nứt đố đổ vách của Tiếu Hoán Chương.
Từ biệt Tề Vương, Lô Hạo Sinh tin tưởng mười phần cất bước ra đi.
Một nhóm người rời khỏi Sóc Tuyền, theo lời nói của Cừu Như Huyết, bây giờ có hai con đường có thể đi đến Bắc Sơn. Một con đường mà ai cũng biết, từ Sóc Tuyền đi theo hướng Đông, đi qua Giáp Châu, sau đó tiến vào cảnh nội Thanh Châu Bắc Sơn, rồi tiến vào thành Du Xương Tín Châu. Con đường này núi cao sông dài, muốn đi phải đi một vòng tròn lớn, ít nhất cũng mất mười ngày mới đến nơi. Con đường còn lại là từ Sóc Tuyền đi theo hướng Bắc, đi không bao lâu thì thấy khe Ưng Sào, có thể vượt qua biên giới Tây Quan và Bắc Sơn, trực tiếp tiến vào bên trong Tín Châu. Đi theo đường này, có thể tiết kiệm một nửa thời gian.
Chỉ là đi theo khe Ưng Sào, đường khó đi, hơn nữa khe Ưng Sào quá hẹp, không đi xe được, bắt buột phải đi bộ, so với con đường khác còn hiểm trở hơn nhiều.
Lô Hạo Sinh cũng quyết định thật nhanh, ra lệnh đi qua khe Ưng Sào.
Cừu Như Huyết cũng không nói nhiều, trên đường đi, Lô Hạo Sinh nói như thế nào thì đi như thế đó. Khe Ưng Sào cách thành Sóc Tuyền không quá trăm dặm, buổi sáng xuất phát, bọn người Cừu Như Huyết cưỡi ngựa, Lô Hạo Sinh ngồi xe ngựa, không tới một ngày, liền đến khe Ưng Sào. Nhưng khi đến khe Ưng Sào, trời đã tối, buổi tối không nên đi qua khe nhỏ này, nên bọn họ tìm một thôn gần đó nghỉ một đêm, sáng sớm ngày kế tiếp xuất phát thì đến khe Ưng Sào. Họ bỏ xe ngựa, cưỡi ngựa đi qua khe Ưng Sào.
Đối với Lô Hạo Sinh mà nói, chưa bao giờ đi qua nơi hiểm trở như thế, đợi đến khi đi khe qua Ưng Sào, y đã đầm đìa mồ hôi, thở dồn dập, nghỉ ngơi nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần.
Sau đó bọn họ cưỡi ngựa mà đi, đến trưa ngày thứ tư sau khi xuất phát từ Sóc Tuyền, cuối cùng nhìn thấy thành Du Xương thành ở phương xa, cũng may dọc theo con đường này ngoại trừ đi qua khe Ưng Sào có chút khó khăn, nhưng cũng bình an vô sự, không xảy ra chuyện thổ phỉ cướp đường.
Lúc đến cửa thành, thấy cửa thành cũng có mấy binh sĩ canh giữ, nhưng lại lười biếng tựa ở vùng ven phơi nắng, người vào người ra cửa thành, cũng không đáng hỏi. Chỉ khi nhìn thấy đoàn xe sắp đến gần, dông dài cả buổi, tìm ra các loại lý do, đơn giản là muốn đoàn xe lấy ra chút ít bạc qua đường, Lô Hạo Sinh nhíu chặt mày nhìn, những binh sĩ không hề có quân kỷ, ngạo mạn bá đạo. Nhưng y cũng không nói gì, cố tình muốn cải trang vi hành một phen xem sao, nhìn xem rốt cuộc thành Du Xương bây giờ biến thành cái dạng gì?
Đi vào nội thành, một mảnh lộn xộn, không hề trật tự. Cừu Như Huyết nhíu chặt mày. Lô Hạo Sinh trên đường đi mặt âm trầm, sai Cừu Như Huyết nghe ngóng phủ tổng đốc. Người bị hỏi nhìn Thù Như Tuyết như quái vật, cười nói:
- Phủ tổng đốc cháy không còn mấy gian viện, lúc đầu mỗi đêm đều có người vào trong tìm đồ vật, cũng không ai quản, bây giờ ngay cả bóng ma cũng không thấy... Ồ, không đúng, nghe nói tổng đốc phu nhân bị chết cháy trong đó, hắc hắc, nói không chừng nửa đêm canh ba, còn có thể thấy hồn ma bà ta. Nghe nói bà ta là quốc sắc thiên hương, nếu thực sự gặp được, bị nữ quỷ đó hại chết, thì cũng đáng.
Cừu Như Huyết không để ý đến lời nói nhảm của gã, hỏi rõ chỗ, rồi đưa Lô Hạo Sinh đến phủ tổng đốc. Con đường bên ngoài phủ tổng đốc không có một bóng người, đi trên đường lớn, yên lặng như tờ, khiến người ta sợ hãi. Đợi đi đến trước phủ tổng đốc, quả nhiên là một mảnh hỗn độn, tường rào sụp đổ, đã bị đốt thành than đen. Xà nhà ngổn ngang lộn xộn. Tuy phủ tổng đốc đã bị thiêu hủy rất nhiều ngày, nhưng trong không khí dường như còn tràn ngập mùi bụi bẩm sau hoả hoạn.
Lô Hạo Sinh tiến vào trong nội viện, khắp nơi bừa bộn, một mùi hôi xông vào trong mũi, y giơ tay che mũi, nhíu chặt lông mày, nhìn xung quanh, lòng lạnh đến cực điểm.
Mặc dù biết phủ tổng đốc Bắc Sơn xảy ra một trận hoả hoạn, nhưng y thật không ngờ lại bị đốt thành như thế này. Tuy lờ mờ trông sự xa hoa của phủ tổng đốc lúc trước, nhưng sớm đã thoảng qua như mây khói, vẻn vẹn chỉ để lại mấy gian phòng lẻ loi trơ trọi đứng sững ở đống bừa bộn bên ngoài.
Vốn nghĩ trong phủ tổng đốc của Tiếu Hoán Chương, cho dù người đã chết, nhưng ít nhiều còn lưu lại chút tài sản. Tề Vương lúc đó đã hạ lệnh, để cho phía Bắc Sơn niêm phong cất vào kho phủ tổng đốc, nhưng bây giờ xem ra, chớ nói tìm thấy kỳ trân dị bảo trong phủ tổng đốc, chỉ sợ ngay cả một lượng bạc cũng không tìm được.
- Lô Đại Nhân, chúng ta đi đâu tiếp đây?
Bọn người Cừu Như Huyết ngược lại khoan thai tự đắc. Bọn hắn được Sở Hoan phân phó, ở bên cạnh bảo vệ Lô Hạo Sinh nửa tháng, nửa tháng sau, liền lên đường trở lại Sóc Tuyền. Còn việc Lô Hạo Sinh làm gì, bọn họ không cần nói một lời. Bọn họ chỉ có một nhiệm vụ, chính là trong nửa tháng này, bảo vệ Lô Hạo Sinh không đến mức bị người giết chết.
Lô Hạo Sinh xanh cả mặt, lạnh lùng nói:
- Phái người gọi Tri châu Tín Châu đến đây. Tiếu Hoán Chương chết rồi, Tri phủ Tín Châu chắc còn chứ? Vương gia từng phái người hạ lệnh, phải bảo vệ nơi đây, nhưng... đi nhanh!
Cừu Như Huyết cười nói:
- Lô Đại Nhân, chúng ta tới đây chỉ có một nhiệm vụ, đó là bảo vệ ngài chu toàn, cũng không phải tùy tùng của ngài, điểm này chắc ngài đã biết. Theo ta thấy, cũng không cần gọi Tri châu Việt Châu nữa, người xem cũng thấy đây không phải chỗ nói chuyện, không bằng trực tiếp đi về hướng bên kia. Lô đại nhân, đến thẳng bên kia chất vấn, như thế nào?
Lô Hạo Sinh liếc nhìn Cừu Như Huyết, trong lòng phiền não, nhưng y cũng biết rõ, những những người này Sở Hoan cho y để hộ vệ, thực sự không phải tùy tùng của y.
Y thở phì phò dẫn một đám người cưỡi ngựa tìm được phủ Tri châu Tín Châu. Phủ tri châu ngược lại cửa lớn rộng mở, trước cửa có mấy binh sĩ canh giữ. Lô Hạo Sinh xuống ngựa, đang định đi thẳng vào trong, binh sĩ đã ngăn lại, mắng:
- Con mắt mù hay sao? Không thấy nơi này là nơi nào sao, không phải nơi ngươi có thể vào, cút nhanh, nếu ngươi không đi ta sẽ đánh gãy chân chó của ngươi.
- Các ngươi...!
Sau khi Lô Hạo Sinh đi vào thành Du Xương, trong lòng đã rất không thoải mái. Nhìn thấy phủ tổng đốc bị tàn phá, càng thêm giận dữ, lúc này ngay cả một binh sĩ nho nhỏ lại dám ngăn cản mình, mặc dù là người có học, lúc này cũng bốc hỏa lên đầu, y giơ tay lên tát một cái vào mặt binh sĩ kia, đang muốn quở trách, thì binh sĩ bên cạnh người kia tay chân lại linh hoạt, thấy Lô Hạo Sinh động tay, liền đạp một cước, Lô Hạo Sinh không ngờ binh sĩ này lại dám động thủ, bị đạp trúng bên hông, “ai ya” một tiếng, đã té ngã trên đất.
Mấy tên binh sĩ liền muốn xông lên, Cừu Như Huyết nghiêm nghị quát:
- Thật to gan, ai dám động thủ.
Tay còn lại đã rút đao ra khỏi vỏ, những hộ vệ phía sau cũng rút đao theo.
Cừu Như Huyết xuất thân là đao khách, vốn mang theo sát khí, một tiếng quát chói tai này lại khí thế mười phần, đám binh sĩ sững người, đối mặt nhìn nhau, nhất thời không dám nhúc nhích.
Cừu Như Huyết tiến lên, đưa mắt liếc nhìn, một tên hộ vệ bên người đỡ Lô Hạo Sinh dậy, một cước trúng bên hông Lô Hạo Sinh không nhẹ, đỡ dậy, bên hông dường như còn đau, y sắc mặt tái xanh, tức giận nói:
- Tri châu các ngươi ở đâu? Bảo hắn lăn ra đây cho ta.
Các binh sĩ nhìn nhau, một người hỏi:
- Này, ta nói ngươi rốt cục là ai? Biết tự tiện xông vào phủ tri châu là tội gì không?
Cừu Như Huyết đằng hắng một tiếng, mới nói:
- Đây là tân nhiệm Tổng đốc do Tề Vương phái đến. Các ngươi đi mời tri châu ra đây.
- Tề Vương?
Mấy tên binh sĩ đối mặt nhìn nhau.
- Tề Vương nào? Tri châu đại nhân nói, gần đây, Sở Tổng đốc Tây Quan có thể sẽ phái một người đến, chỉ cần người đến, lập tức cho người thông báo, nhưng không có nói qua Tề Vương gì đó phái người qua đây.
Tác giả :
Sa Mạc