Quốc Sắc Sinh Kiêu
Chương 1523: Nội ứng ngoại hợp
Chương 1523 : Nội ứng ngoại hợp.
Trước khi dân chạy nạn vọt tới thành Nam, đội ngũ của Thái tử cũng đã nhanh chóng rời đi, trên đường xe đi như gió, khi đuổi tới phủ Thái tử trời đã gần sáng. Tiếng gào thét từ Nam thành vẫn truyền tới, vang vọng khắp nơi xóa tan sự yên tĩnh của kinh thành.
Dọc đường Thái tử liên tục ra lệnh. Nam thành bị xung kích, lúc này muốn tổ chức lại tất cả binh mã của Nam thành thì rất khó khăn, chỉ có thể mặc cho binh lính Nam thành tự chiến đấu. Thái tử cũng không hy vọng Nam thành có thể ngăn chặn được được dân chạy nạn, y chỉ hy vọng binh lính Nam thành đừng từ bỏ ý định chống lại, dốc sức ngăn cản để nhân thủ ở kinh thành tranh thủ thời gian thay đổi cục diện.
Thời gian gần đây, tinh lực chủ yếu của Thái tử chính là ở tiền tuyến.
Mặc dù y ở kinh thành nhưng lại bày binh bố trận khống chế Tần Thủy. Hơn nữa cam đoan dốc sức cung cấp hậu cần cho tiền tuyến.
Trong kế hoạch của y, cho dù Tần Thủy bị gãy cầu, Thiên Môn đạo cũng không dễ ràng rút lui. Bọn họ tất nhiên sẽ chế tạo đội thuyền bên bờ Nam, qua sông bằng đường thủy. Cuộc chiến Tần Thủy tất nhiên cũng là một trận chiến lâu dài.
Cũng bởi như vậy, mặc dù Thái tử đề phòng náo động trong cung nhưng tinh lực chủ yếu lại ở tiền tuyến.
Y cũng không ngờ dân chạy nạn ngoài thành cuối cùng là uy hiếp lớn nhất của kinh thành. Thiên Môn đạo còn chưa tới, dân chạy nạn ngoài kinh thành đã làm phản trước.
Ngoài Tây thành xuất hiện rất nhiều dân chạy nạn. Thái tử đang chuẩn bị lợi dụng sách lược trong trước ngoài sau, tạm thời ngăn dân chạy nạn vào thành, trước gạt bỏ loạn đảng nội thành, sau lại ra mặt trấn an dân chúng, đến lúc đó mở rộng kho thóc. Nhưng y không ngờ đối phương lại có kế hoạch sớm hơn, đến giờ nghĩ lại dân chạy nạn bên ngoài Tây thành chỉ là thủ thuật che mắt, chủ lực chủ yếu từ kinh thành thu hút đến Tây thành mà điểm đối phương đột phá lại là Nam thành.
Dân chạy nạn ở thành Nam sớm đã cố ý tổ chức, lập tức nội ứng ngoại hợp, một lần nữa hành động phá tan lực lượng thủ vệ cửa thành Nam. Đại đa số binh lính đều phân tán ở tất cả các phường đề phòng loạn đảng làm loạn bên trong, nên binh lực bị phân tán. Hôm nay cửa thành Nam tiếp tục bị phá vỡ, binh lính khó có thể nhanh chóng tập kết, chỉ có thể từng người tự chiến, không cách nào hình thành sức chiến đấu mạnh mẽ được. Toàn bộ kinh thành lâm vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
Dân chạy nạn như nước tràn vào trong thành, cơn giận dữ đã biến họ thành con thú không có lý trí. Thời điểm này bọn họ không thể nghe bất kỳ lời khuyên nào, muốn để cho bọn họ từ bỏ chỉ có dùng vũ lực binh mã trấn áp, nhưng vấn đề Thái tử khó giải quyết nhất chính là binh lực có thể thuyên chuyển trong tay y đã ít lại càng ít.
Ngoài binh lính bảo vệ kinh thành ra, binh mã có thể điều động là Đồn Vệ vệ thì đều đã đến Tần Thủy để ngăn cản thế công của Thiên Môn đạo, bảo vệ kinh thành. Vốn dĩ đế quốc thiết lập 12 đồn vệ quân, hai mặt Đông Tây ở ngoài thành đều có binh mã. Khi binh lực mạnh nhất đã có lần đạt tới 10 vạn quân, đều trang bị đầy đủ, tinh binh tướng mạnh, cũng đại diện cho vũ lực của một đế quốc cường đại.
Nhưng vì loạn ở Hà Bắc, Hàn Tam Thông mang đi một phần. Loạn ở Đông Nam, Lôi Cô Hành lại mang đi một phần. Binh mã cảnh vệ của kinh thành dần dần phân tán, số binh mã cuối cùng ở Đồn vệ quân phải điều đi Tần Thủy ngăn cản Thiên Môn đạo. Đồn vệ quân cảnh vệ kinh thành có thể nói là trống không. Đến ngay cả Cận Vệ quân tinh nhuệ nhất trấn thủ hoàng thành, bởi vì hoàng đế bắc tuần mà quân chủ lực cũng bị mang đi gần hết. Chỉ còn lại có hơn ngàn tên bảo vệ hoàng thành, đừng nói là quan sát bảo vệ cả kinh thành, ngay cả bảo vệ một tòa hoàng thành cũng thiếu thốn, giật gấu vá vai.
Thái tử hạ lệnh một mặt phái người đến các cửa thành, đóng chặt cửa, tăng cường phòng giữ, tuyệt đối không để cho bất kỳ dân chạy nạn nào vào trong thành, mặt khác lệnh cho tất cả binh lính trong thành, dốc hết sức điều binh lính đi Nam thành để trấn áp dân chạy nạn vào kinh thành. Tuy nhiên y biết rõ cho dù tập kết toàn bộ binh lính kinh thành cũng không được mấy ngàn người. Nhưng những binh mã này là binh mã duy nhất trong tay y có thể điều động.
Thái tử vừa mới vào phủ, một đám quan viên đã chào đón, đi đầu là Đô sát viện Hữu đô Ngự sử Thẩm Khách Thu, cũng là nhân vậy quan trọng của Thái tử đảng. Lúc này Triệu Quyền đã ôm Thái tử ngồi vào xe lăn, Thẩm Khách Thu tiến lên chắp tay lo lắng nói:
- Giám quốc, cửa Nam thành bị phá, dân chạy nạn tràn vào trong thành, giết người phóng hỏa giám quốc có biết không?
Thái tử nói:
- Các ngươi cũng đã biết?
- Giám quốc, bây giờ nên làm thế nào?
Thẩm Khách Thu lo lắng nói:
- Binh mã ngoài thành đã không thể điều động, dân chạy nạn ngoài thành hơn 10 vạn, nếu như vào trong thành hậu quả khó lường.
- Cho dù không vào toàn bộ cũng đã không chịu nổi rồi.
Thần sắc thái tử nghiêm trọng:
- Bổn cung đã điều động binh lính, chuẩn bị tổ chức trấn áp, chỉ là lực lượng vẫn rất yếu.
Một gã quan viên sau lưng Thẩm Khách Thu nói:
- Điện hạ, dân chạy xông vào Nam thành, hiện tại Nam thành rất hỗn loạn, hạ quan lo lắng kho vũ khí ở Nam thành chẳng mấy chốc rơi vào tay bọn chúng, nếu là như vậy....!
Thái tử nhíu mày càng chặt hơn.
Ba kho vũ khí lớn của kinh thành, đều cất trữ vũ khí dự trữ, vũ khí trong tay dân chạy nạn vào thành đều rất đơn sơ. Nhưng một khi kho binh khí Nam thành bị bọn chúng chiếm lĩnh, mở kho binh khí ra lấy binh khí chứa bên trong, như vậy một đám dân chạy loạn liền có vũ khí tinh nhuệ. Cho dù là đám ô hợp, lực phá hoại của bọn chúng cũng khó lường.
Chỉ còn một biện pháp.
Thái tử trầm giọng nói:
- Thẩm đại nhân, các ngươi lập tức chuẩn bị xuất phát, tiến về trước thành Đông và thành Bắc, tập kết nhân thủ mở kho vũ khí trấn áp phản loạn.
- Tập kết nhân thủ?
Thẩm Khách Thu khẽ giật mình.
Thái tử cau mày nói:
- Thành Đông phần đông là phủ đệ rộng lớn, quan viên vô số, trong phủ bọn chúng đều có gia nô hộ viện. Bây giờ ngươi đích thân ra mặt, đi về trước nói cho bọn họ biết để cho bọn họ mang tất cả gia nô hộ viện trong phủ ra tập kết, sau đó đến kho binh khí nhận binh khí. Sau khi nhận binh khí, trực tiếp giao tất cả binh lính cho Võ Kinh vệ thự môn chỉ huy.
Bọn người Thẩm Khách Thu nghe vậy mắt lập tức sáng lên:
- Điện hạ nói là, tập hợp gia nô hộ viện, dùng họ để trấn áp những người dân chạy nạn kia?
- Không sai.
Thái tử gật đầu nói:
- Hôm nay chỉ có thể dùng những người này. Ngươi nói cho bọn chúng biết, dân chạy nạn ngoài thành giết người phóng hỏa, gặp người là giết, nếu như lúc này nguyên một đám tập hợp lại đến lúc đó bọn họ cũng không có kết cục tốt đẹp gì. Ngươi nói bổn cung có lệnh, chỉ cần đánh lui dân chạy nạn, bổn cung tất nhiên sẽ trọng thưởng.
Thẩm Khách Thu biết rõ việc này không nên chậm trễ, lão chắp tay nói:
- Hạ quan lập tức dẫn người đi thực hiện.
Lập tức cáo từ và rời khỏi phủ thái tử, nhanh chóng đi tổ chức nhân thủ chuẩn bị chống cự.
Chờ bọn người Thẩm Khách Thu lui đi, Triệu Quyền lập tức phân công đám hộ vệ:
- Đóng kín tất cả các cửa, binh lính bảo vệ phủ các nơi có gì bất thường lập tức bẩm báo.
Rồi giúp Thái tử đi vào sảnh.
Vừa mới bước vào trong sảnh, Lưu Ly đã ra nghênh đón, thấy Thái tử bình an vô sự lúc này mới thở phào, lập tức cho người mang nước ấm lên phục vụ. Đợi Thái tử rửa mặt xong lúc này mới khẽ nói:
- Điện hạ, trong thành có phải xảy ra chuyện lớn không? Bầu trời phía Nam lửa hồng một vùng, bên kia gống như xảy ra hỏa hoạn.
Thái tử cố gắng trấn tĩnh, cười nhạt nói:
- Không cần lo lắng, chỉ là một vài dân chạy nạn làm loạn, bổn cung đã phái người trấn áp, chẳng mấy chốc sẽ lắng xuống.
- Điện hạ, người cả ngày không ăn gì, thần thiếp đi lấy cho người chút thức ăn.
Thái tử lắc đầu, chuyển qua xe lăn, mặt hướng phía ngoài cửa, hai mắt dừng ở bên ngoài cửa chính tự lẩm bẩm:
- Kinh thành này, thật không giữ được nữa rồi sao?
Sáng sớm ánh rạng đông chưa đến, ánh sáng bình minh xuyên qua song cửa sổ, chiếu vào phòng. Đó là một tòa nhà cực kỳ bình thường ở một vùng hẻo lánh trong kinh thành. Cánh cửa cũ kỹ kêu cót két hai tiếng rồi mở ra. Kim thương lưng hùm vai gấu bước vào trong nhà, sau đó Hán Vương Doanh Bình tay nắm một cây đại đao có hơi chút chật vật cũng cùng vào trong nhà.
Ở sau lưng, Điền Hậu và ba bốn tên thuộc hạ đang muốn đi theo vào, thì Kim thương đã liếc ánh mắt sáng quắc lạnh lùng nói:
- Doanh Bình ở lại, những người khác đều cút ra ngoài.
Gã sẵng giọng nói. Hán Vương, Điền Hậu và đám người còn lại khẽ giật mình. Doanh Bình khóe mắt run rẩy. Điền Hậu hơi nắm tay nhưng cuối cùng vẫn đi ra cửa.
Trong phòng thiết kế cực kỳ đơn giản, chỉ có một cái bàn gỗ, cũng chỉ có một cái ghế. Kim Thương mang đại mã kim đao ngồi xuống ghế dựa, nhìn vào mắt Doanh Bình thản nhiên nói:
- Đóng cửa lại!
Ngữ khí của gã giống như mệnh lệnh không thể cãi lại.
Doanh Bình nhíu mày, cũng không đóng cửa, chỉ thản nhiên nói:
- Bổn vương rất cảm tạ ngươi ra tay cứu giúp, nhưng... ngươi vẫn chưa có tư cách ra lệnh bổn vương!
- Phù!
Kình phong khẽ động, mũi đao sắc bén, lạnh như băng nhanh như cắt đã kề ở cổ Doanh Bình. Doanh Bình hơi biến sắc nhưng vẫn miễn cưỡng cười lạnh nói:
- Ngươi muốn giết bổn vương?
- Trước mặt bổn tướng đừng tự ý xưng bổn vương.
Kim thương lạnh lùng nói:
- Ngươi đã lập lời thề, cắt đứt quan hệ với hoàng thất Tần quốc, từ nay về sau chỉ biết nghe theo lệnh Thiên công. Như vậy cũng không còn là Hán Vương của Tần quốc nữa, không nhất thiết xưng hô thế này. Ngay cả việc muốn giết ngươi, nếu như cần, cây đao này của bổn tướng có thể giết bất kỳ kẻ nào, tất nhiên trong đó có cả ngươi.
- Bổn vương.... Ta nói nói rồi, ta hợp tác cùng các ngươi, cũng không phải là thuộc hạ của các ngươi.
Doanh Bình gân cốt nổi lên:
- Thiên công của ngươi và ta là quan hệ hợp tác, không phải là thuộc hạ, tất nhiên không cần nghe theo mệnh lệnh của hắn.
- Ngươi là người thông minh.
Kim thương thản nhiên nói:
- Hợp tác chỉ là lý do dễ nghe một chút, nếu như không có bọn ta, ngươi chỉ là một kẻ giả ngây giả dại, vĩnh viễn không có cơ hội Đông Sơn tái khởi... Ngươi là người thông minh, có mấy lời tất cả mọi người đều hiểu ngươi cũng không cần phải giả bộ hồ đồ.
Khóe mắt Doanh Bình run rẩy, trầm ngâm một lát mới nói:
- Dù ta thật sự hành động theo kế hoạch của các ngươi, vậy cũng chỉ có thể là hành động theo ý tứ của Thiên công, ngươi không có quyền ra lệnh với ta.
- Hiện tại, bổn tướng chính là Thiên công...
Kim thương lạnh lùng nói:
- Bổn tướng hỏi ngươi, tối nay tại sao ngươi hành thích Doanh Tường? Bổn tướng giao cho ngươi nhiệm vụ là cho người liên lạc với tất cả nhân lực có thể lợi dụng trong thành, chờ bổn tướng ra lệnh, nội ứng ngoại hợp. Bổn tướng ở ngoài tiến hành bố trí, ngươi lại tự tiện hành động, lần này tổ chức ám sát, trước đó ngươi không bẩm báo với bổn tướng, ngươi có biết tội của ngươi không?
Trước khi dân chạy nạn vọt tới thành Nam, đội ngũ của Thái tử cũng đã nhanh chóng rời đi, trên đường xe đi như gió, khi đuổi tới phủ Thái tử trời đã gần sáng. Tiếng gào thét từ Nam thành vẫn truyền tới, vang vọng khắp nơi xóa tan sự yên tĩnh của kinh thành.
Dọc đường Thái tử liên tục ra lệnh. Nam thành bị xung kích, lúc này muốn tổ chức lại tất cả binh mã của Nam thành thì rất khó khăn, chỉ có thể mặc cho binh lính Nam thành tự chiến đấu. Thái tử cũng không hy vọng Nam thành có thể ngăn chặn được được dân chạy nạn, y chỉ hy vọng binh lính Nam thành đừng từ bỏ ý định chống lại, dốc sức ngăn cản để nhân thủ ở kinh thành tranh thủ thời gian thay đổi cục diện.
Thời gian gần đây, tinh lực chủ yếu của Thái tử chính là ở tiền tuyến.
Mặc dù y ở kinh thành nhưng lại bày binh bố trận khống chế Tần Thủy. Hơn nữa cam đoan dốc sức cung cấp hậu cần cho tiền tuyến.
Trong kế hoạch của y, cho dù Tần Thủy bị gãy cầu, Thiên Môn đạo cũng không dễ ràng rút lui. Bọn họ tất nhiên sẽ chế tạo đội thuyền bên bờ Nam, qua sông bằng đường thủy. Cuộc chiến Tần Thủy tất nhiên cũng là một trận chiến lâu dài.
Cũng bởi như vậy, mặc dù Thái tử đề phòng náo động trong cung nhưng tinh lực chủ yếu lại ở tiền tuyến.
Y cũng không ngờ dân chạy nạn ngoài thành cuối cùng là uy hiếp lớn nhất của kinh thành. Thiên Môn đạo còn chưa tới, dân chạy nạn ngoài kinh thành đã làm phản trước.
Ngoài Tây thành xuất hiện rất nhiều dân chạy nạn. Thái tử đang chuẩn bị lợi dụng sách lược trong trước ngoài sau, tạm thời ngăn dân chạy nạn vào thành, trước gạt bỏ loạn đảng nội thành, sau lại ra mặt trấn an dân chúng, đến lúc đó mở rộng kho thóc. Nhưng y không ngờ đối phương lại có kế hoạch sớm hơn, đến giờ nghĩ lại dân chạy nạn bên ngoài Tây thành chỉ là thủ thuật che mắt, chủ lực chủ yếu từ kinh thành thu hút đến Tây thành mà điểm đối phương đột phá lại là Nam thành.
Dân chạy nạn ở thành Nam sớm đã cố ý tổ chức, lập tức nội ứng ngoại hợp, một lần nữa hành động phá tan lực lượng thủ vệ cửa thành Nam. Đại đa số binh lính đều phân tán ở tất cả các phường đề phòng loạn đảng làm loạn bên trong, nên binh lực bị phân tán. Hôm nay cửa thành Nam tiếp tục bị phá vỡ, binh lính khó có thể nhanh chóng tập kết, chỉ có thể từng người tự chiến, không cách nào hình thành sức chiến đấu mạnh mẽ được. Toàn bộ kinh thành lâm vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
Dân chạy nạn như nước tràn vào trong thành, cơn giận dữ đã biến họ thành con thú không có lý trí. Thời điểm này bọn họ không thể nghe bất kỳ lời khuyên nào, muốn để cho bọn họ từ bỏ chỉ có dùng vũ lực binh mã trấn áp, nhưng vấn đề Thái tử khó giải quyết nhất chính là binh lực có thể thuyên chuyển trong tay y đã ít lại càng ít.
Ngoài binh lính bảo vệ kinh thành ra, binh mã có thể điều động là Đồn Vệ vệ thì đều đã đến Tần Thủy để ngăn cản thế công của Thiên Môn đạo, bảo vệ kinh thành. Vốn dĩ đế quốc thiết lập 12 đồn vệ quân, hai mặt Đông Tây ở ngoài thành đều có binh mã. Khi binh lực mạnh nhất đã có lần đạt tới 10 vạn quân, đều trang bị đầy đủ, tinh binh tướng mạnh, cũng đại diện cho vũ lực của một đế quốc cường đại.
Nhưng vì loạn ở Hà Bắc, Hàn Tam Thông mang đi một phần. Loạn ở Đông Nam, Lôi Cô Hành lại mang đi một phần. Binh mã cảnh vệ của kinh thành dần dần phân tán, số binh mã cuối cùng ở Đồn vệ quân phải điều đi Tần Thủy ngăn cản Thiên Môn đạo. Đồn vệ quân cảnh vệ kinh thành có thể nói là trống không. Đến ngay cả Cận Vệ quân tinh nhuệ nhất trấn thủ hoàng thành, bởi vì hoàng đế bắc tuần mà quân chủ lực cũng bị mang đi gần hết. Chỉ còn lại có hơn ngàn tên bảo vệ hoàng thành, đừng nói là quan sát bảo vệ cả kinh thành, ngay cả bảo vệ một tòa hoàng thành cũng thiếu thốn, giật gấu vá vai.
Thái tử hạ lệnh một mặt phái người đến các cửa thành, đóng chặt cửa, tăng cường phòng giữ, tuyệt đối không để cho bất kỳ dân chạy nạn nào vào trong thành, mặt khác lệnh cho tất cả binh lính trong thành, dốc hết sức điều binh lính đi Nam thành để trấn áp dân chạy nạn vào kinh thành. Tuy nhiên y biết rõ cho dù tập kết toàn bộ binh lính kinh thành cũng không được mấy ngàn người. Nhưng những binh mã này là binh mã duy nhất trong tay y có thể điều động.
Thái tử vừa mới vào phủ, một đám quan viên đã chào đón, đi đầu là Đô sát viện Hữu đô Ngự sử Thẩm Khách Thu, cũng là nhân vậy quan trọng của Thái tử đảng. Lúc này Triệu Quyền đã ôm Thái tử ngồi vào xe lăn, Thẩm Khách Thu tiến lên chắp tay lo lắng nói:
- Giám quốc, cửa Nam thành bị phá, dân chạy nạn tràn vào trong thành, giết người phóng hỏa giám quốc có biết không?
Thái tử nói:
- Các ngươi cũng đã biết?
- Giám quốc, bây giờ nên làm thế nào?
Thẩm Khách Thu lo lắng nói:
- Binh mã ngoài thành đã không thể điều động, dân chạy nạn ngoài thành hơn 10 vạn, nếu như vào trong thành hậu quả khó lường.
- Cho dù không vào toàn bộ cũng đã không chịu nổi rồi.
Thần sắc thái tử nghiêm trọng:
- Bổn cung đã điều động binh lính, chuẩn bị tổ chức trấn áp, chỉ là lực lượng vẫn rất yếu.
Một gã quan viên sau lưng Thẩm Khách Thu nói:
- Điện hạ, dân chạy xông vào Nam thành, hiện tại Nam thành rất hỗn loạn, hạ quan lo lắng kho vũ khí ở Nam thành chẳng mấy chốc rơi vào tay bọn chúng, nếu là như vậy....!
Thái tử nhíu mày càng chặt hơn.
Ba kho vũ khí lớn của kinh thành, đều cất trữ vũ khí dự trữ, vũ khí trong tay dân chạy nạn vào thành đều rất đơn sơ. Nhưng một khi kho binh khí Nam thành bị bọn chúng chiếm lĩnh, mở kho binh khí ra lấy binh khí chứa bên trong, như vậy một đám dân chạy loạn liền có vũ khí tinh nhuệ. Cho dù là đám ô hợp, lực phá hoại của bọn chúng cũng khó lường.
Chỉ còn một biện pháp.
Thái tử trầm giọng nói:
- Thẩm đại nhân, các ngươi lập tức chuẩn bị xuất phát, tiến về trước thành Đông và thành Bắc, tập kết nhân thủ mở kho vũ khí trấn áp phản loạn.
- Tập kết nhân thủ?
Thẩm Khách Thu khẽ giật mình.
Thái tử cau mày nói:
- Thành Đông phần đông là phủ đệ rộng lớn, quan viên vô số, trong phủ bọn chúng đều có gia nô hộ viện. Bây giờ ngươi đích thân ra mặt, đi về trước nói cho bọn họ biết để cho bọn họ mang tất cả gia nô hộ viện trong phủ ra tập kết, sau đó đến kho binh khí nhận binh khí. Sau khi nhận binh khí, trực tiếp giao tất cả binh lính cho Võ Kinh vệ thự môn chỉ huy.
Bọn người Thẩm Khách Thu nghe vậy mắt lập tức sáng lên:
- Điện hạ nói là, tập hợp gia nô hộ viện, dùng họ để trấn áp những người dân chạy nạn kia?
- Không sai.
Thái tử gật đầu nói:
- Hôm nay chỉ có thể dùng những người này. Ngươi nói cho bọn chúng biết, dân chạy nạn ngoài thành giết người phóng hỏa, gặp người là giết, nếu như lúc này nguyên một đám tập hợp lại đến lúc đó bọn họ cũng không có kết cục tốt đẹp gì. Ngươi nói bổn cung có lệnh, chỉ cần đánh lui dân chạy nạn, bổn cung tất nhiên sẽ trọng thưởng.
Thẩm Khách Thu biết rõ việc này không nên chậm trễ, lão chắp tay nói:
- Hạ quan lập tức dẫn người đi thực hiện.
Lập tức cáo từ và rời khỏi phủ thái tử, nhanh chóng đi tổ chức nhân thủ chuẩn bị chống cự.
Chờ bọn người Thẩm Khách Thu lui đi, Triệu Quyền lập tức phân công đám hộ vệ:
- Đóng kín tất cả các cửa, binh lính bảo vệ phủ các nơi có gì bất thường lập tức bẩm báo.
Rồi giúp Thái tử đi vào sảnh.
Vừa mới bước vào trong sảnh, Lưu Ly đã ra nghênh đón, thấy Thái tử bình an vô sự lúc này mới thở phào, lập tức cho người mang nước ấm lên phục vụ. Đợi Thái tử rửa mặt xong lúc này mới khẽ nói:
- Điện hạ, trong thành có phải xảy ra chuyện lớn không? Bầu trời phía Nam lửa hồng một vùng, bên kia gống như xảy ra hỏa hoạn.
Thái tử cố gắng trấn tĩnh, cười nhạt nói:
- Không cần lo lắng, chỉ là một vài dân chạy nạn làm loạn, bổn cung đã phái người trấn áp, chẳng mấy chốc sẽ lắng xuống.
- Điện hạ, người cả ngày không ăn gì, thần thiếp đi lấy cho người chút thức ăn.
Thái tử lắc đầu, chuyển qua xe lăn, mặt hướng phía ngoài cửa, hai mắt dừng ở bên ngoài cửa chính tự lẩm bẩm:
- Kinh thành này, thật không giữ được nữa rồi sao?
Sáng sớm ánh rạng đông chưa đến, ánh sáng bình minh xuyên qua song cửa sổ, chiếu vào phòng. Đó là một tòa nhà cực kỳ bình thường ở một vùng hẻo lánh trong kinh thành. Cánh cửa cũ kỹ kêu cót két hai tiếng rồi mở ra. Kim thương lưng hùm vai gấu bước vào trong nhà, sau đó Hán Vương Doanh Bình tay nắm một cây đại đao có hơi chút chật vật cũng cùng vào trong nhà.
Ở sau lưng, Điền Hậu và ba bốn tên thuộc hạ đang muốn đi theo vào, thì Kim thương đã liếc ánh mắt sáng quắc lạnh lùng nói:
- Doanh Bình ở lại, những người khác đều cút ra ngoài.
Gã sẵng giọng nói. Hán Vương, Điền Hậu và đám người còn lại khẽ giật mình. Doanh Bình khóe mắt run rẩy. Điền Hậu hơi nắm tay nhưng cuối cùng vẫn đi ra cửa.
Trong phòng thiết kế cực kỳ đơn giản, chỉ có một cái bàn gỗ, cũng chỉ có một cái ghế. Kim Thương mang đại mã kim đao ngồi xuống ghế dựa, nhìn vào mắt Doanh Bình thản nhiên nói:
- Đóng cửa lại!
Ngữ khí của gã giống như mệnh lệnh không thể cãi lại.
Doanh Bình nhíu mày, cũng không đóng cửa, chỉ thản nhiên nói:
- Bổn vương rất cảm tạ ngươi ra tay cứu giúp, nhưng... ngươi vẫn chưa có tư cách ra lệnh bổn vương!
- Phù!
Kình phong khẽ động, mũi đao sắc bén, lạnh như băng nhanh như cắt đã kề ở cổ Doanh Bình. Doanh Bình hơi biến sắc nhưng vẫn miễn cưỡng cười lạnh nói:
- Ngươi muốn giết bổn vương?
- Trước mặt bổn tướng đừng tự ý xưng bổn vương.
Kim thương lạnh lùng nói:
- Ngươi đã lập lời thề, cắt đứt quan hệ với hoàng thất Tần quốc, từ nay về sau chỉ biết nghe theo lệnh Thiên công. Như vậy cũng không còn là Hán Vương của Tần quốc nữa, không nhất thiết xưng hô thế này. Ngay cả việc muốn giết ngươi, nếu như cần, cây đao này của bổn tướng có thể giết bất kỳ kẻ nào, tất nhiên trong đó có cả ngươi.
- Bổn vương.... Ta nói nói rồi, ta hợp tác cùng các ngươi, cũng không phải là thuộc hạ của các ngươi.
Doanh Bình gân cốt nổi lên:
- Thiên công của ngươi và ta là quan hệ hợp tác, không phải là thuộc hạ, tất nhiên không cần nghe theo mệnh lệnh của hắn.
- Ngươi là người thông minh.
Kim thương thản nhiên nói:
- Hợp tác chỉ là lý do dễ nghe một chút, nếu như không có bọn ta, ngươi chỉ là một kẻ giả ngây giả dại, vĩnh viễn không có cơ hội Đông Sơn tái khởi... Ngươi là người thông minh, có mấy lời tất cả mọi người đều hiểu ngươi cũng không cần phải giả bộ hồ đồ.
Khóe mắt Doanh Bình run rẩy, trầm ngâm một lát mới nói:
- Dù ta thật sự hành động theo kế hoạch của các ngươi, vậy cũng chỉ có thể là hành động theo ý tứ của Thiên công, ngươi không có quyền ra lệnh với ta.
- Hiện tại, bổn tướng chính là Thiên công...
Kim thương lạnh lùng nói:
- Bổn tướng hỏi ngươi, tối nay tại sao ngươi hành thích Doanh Tường? Bổn tướng giao cho ngươi nhiệm vụ là cho người liên lạc với tất cả nhân lực có thể lợi dụng trong thành, chờ bổn tướng ra lệnh, nội ứng ngoại hợp. Bổn tướng ở ngoài tiến hành bố trí, ngươi lại tự tiện hành động, lần này tổ chức ám sát, trước đó ngươi không bẩm báo với bổn tướng, ngươi có biết tội của ngươi không?
Tác giả :
Sa Mạc