Quốc Sắc Kiều Phi
Chương 101 Chương 101 Thỉnh Để Ta Giúp Ngươi
CHƯƠNG 101: THỈNH ĐỂ TA GIÚP NGƯƠI
Editor: Luna Huang
Nhận thấy được quấn quýt trong ánh mắt Mục Trần Tiêu, tiếu ý trên mặt Hứa Vân Noãn càng phát khắc sâu: “Ngươi là đang lo lắng, ta còn thương tâm phiền muộn không?”
“Trước thấy cô nãi nãi ly khai phòng khách, tâm tình tựa hồ rất là kích động.”
Hứa Vân Noãn đi tới bên người Mục Trần Tiêu, trái quan phải sát, bỗng nhiên ngồi xuống trên mặt đất.
Khóe môi của Mục Trần Tiêu hơi ngang, nhìn phía Hứa Vân Noãn ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Hứa Vân Noãn ngồi xuống, ta ôm đầu gối của mình, chậm rãi nói rằng: “Lúc nhỏ không hiểu chuyện, thấy đại gia gia cả ngày ôm cuốn sách không buông tay, liền thích lôi kéo hắn chạy khắp núi. Thấy dấu vết dữ tợn trên mặt nhị gia gia, sẽ sợ hãi, liên tiếp cự tuyệt hắn thân cận, trốn đi len lén khóc. Sẽ cảm thấy tam gia gia què chân không giống với tất cả mọi người, sẽ len lén giấu quải trượng của hắn, sau đó học dáng dấp kéo chân của hắn cười lớn tiếng.”
“Cô nãi nãi…” Mục Trần Tiêu chuyên chú nhìn Hứa Vân Noãn, nàng phân minh cười, nhưng hắn cảm thấy trong con ngươi có mắt có mắt chảy xuống.
“Ba vị gia gia chưa từng tính toán với ta, đại gia gia sẽ cùng ta chạy đến sơn cốc hái hoa, sau đó trở về tìm tam gia gia len lén đun dược uống, sau này ta mới biết được, thân thể hắn kém, không ngửi được mùi hoa. Nhị gia gia thấy ta bị sợ quá khóc, luôn luôn sẽ vừa cười vừa lui về phía sau, không ngừng xin lỗi ta, sau đó quay lưng lại, một thân một mình ngồi trơ trước cái gương một lúc lâu. Tính tình tam gia gia thanh lãnh nhất, trong ngày thường nói cũng ít, nhưng tính tình lại cực kỳ ôn nhu, thấy ta cười đến vui vẻ, thậm chí cố ý kéo chân đi thêm hai bước cho ta xem…”
Mục Trần Tiêu cảm thấy cổ họng khó chịu, như là bị người nhét cây bông vào trong.
“Sau này dần dần lớn lên hiểu chuyện, từ từ cảm nhận được ba vị gia gia chiếu cố ta nỗ lực ôn nhu cẩn thận, nhưng thân thể bọn họ lại không chịu nổi. Thân thể đại gia gia suy yếu, mỗi một bước đi, giống như là múa trên mũi đao, động tác nho nhỏ liền đau đến đầu đầy mồ hôi. Chứng đau đầu của nhị gia gia phát tác, mỗi lần sẽ đau dữ dội, đều sẽ đập đầu vào tường, trên trán tiên huyết nhễ nhại. Thân thể của tam gia gia phát tác nội độc tố, sẽ thần chí không rõ, cầm ngân châm, dao nhỏ, cắt người của mình… Bọn họ đều là Bọn họ đều là người chí thân của ta, nhưng ta không biết nguyên nhân gì để cho bọn họ biến thành bộ dáng này!”
“Gia gia cũng có nỗi khổ của mình, còn thỉnh cô nãi nãi không nên tức giận.”
Hứa Vân Noãn giơ tay lên hái một đóa mẫu đơn từ trên bụi hoa bên cạnh xuống: “Ta không giận, bởi vì ta biết, hắn và giống ba vị gia gia ta, giấu qua giấu lại, cũng là vì muốn tốt cho ta, chân chính thống khổ không được giải thoát hãm sâu trong đó… Là bọn hắn! Nên ta có lý do gì để tức giận?”
Vọng Thư Uyển.com
Hứa Vân Noãn đưa hoa mẫu đơn đến trước mặt của Mục Trần Tiêu: “Đẹp không?”
“Đẹp.”
“Tặng cho ngươi.”
“Đa tạ cô nãi nãi.” Mục Trần Tiêu nhận lấy đóa hoa, bọt nước trên cánh hoa bị đầu ngón tay của hắn chạm vào, mang đến một mảnh hàn ý thấm lạnh.
“Sở dĩ mẫu đơn tươi đẹp, là bởi vì bản thân nó diễm lệ đoan chính, những hoa khác so ra kém xa, cho nên nàng nó mới có danh phù kỳ thực. Sở dĩ ca ca không muốn nói cho ta biết chuyện quá khứ, là sợ trọng trách quá mức nặng nề trực tiếp ép vỡ ta, phần khổ tâm này ta lý giải, thế nhưng, ta cũng không nhận mệnh như vậy…”
Không có mẫu đơn diễm lệ, không xứng với thừa nhận của thế nhân.
Không có năng lực trả thù, toàn bộ lại chính là lấy trứng chọi đá.
Nên, nàng phải đợi, phải chứng minh cho Mục Thiên Trù xem!
“Cô nãi nãi vẫn là quyết định muốn điều tra chuyện quá khứ của ba vị lão gia tử?”
“Không sai, mặc kệ trước đây phát sinh qua cái gì, phàm là người từng hại bọn họ, đều là cừu nhân của ta! Nếu không thể báo thù cho người chí thân, như vậy, dù cho ta sống làm sao có thể tiêu dao khoái hoạt, cả đời này cũng bất quá đạp tiên huyết, đi ra từ mộng cảnh hư cấu mà thôi!”
Mục Trần Tiêu nhìn ánh mắt kiên định của Hứa Vân Noãn, chỉ cảm thấy trong lòng run rẩy lợi hại, ngôn ngữ chưa suy tính thốt ra: “Để ta giúp ngươi.”
Hứa Vân Noãn hơi sửng sờ: “Ngươi giúp ta?”
“Đúng.” Mục Trần Tiêu gật đầu, “Ta tới giúp ngươi! Ngươi muốn điều tra qua chuyện quá khứ cũng được, muốn tìm những người đó báo thù cũng được, chỉ cần ngươi muốn là, ta liền giúp ngươi!”
Hứa Vân Noãn chợt cười: “Sẽ rất cực khổ?”
“Cô nãi nãi không sợ, ta tự nhiên cũng không sợ.”
“Có lẽ ca ca sẽ phản đối, nói không chính xác sẽ lấy gia pháp ra phạt ngươi.”
“Gia gia phản đối, liền nỗ lực thuyết phục, gia gia muốn động gia pháp, ta liền nhận phạt, sau đó, ta lại giúp cô nãi nãi.”
Tiếu ý trong mắt Hứa Vân Noãn giống như đóa hoa nở rộ, thần thái hoa mỹ chèn ép hết tất cả hoa cỏ nơi này: “Được!”
Mục Trần Tiêu nâng khóe môi theo nàng, góc bí ẩn nhất trong lòng, đã có một góc mềm mềm.
Hứa Vân Noãn lưu loát đứng dậy, vỗ vỗ bùn đất trên tay, đẩy Mục Trần Tiêu xem hai bụi cây cao to.
“Hai cây này là ngũ thải cẩm đái, sau khi đóa hoa nở rộ, giao nhau với các phiến lá trùng điệp, cành cây sẽ rũ xuống như cẩm đái, cực đẹp. Hơn nữa, ngũ thải cẩm đái còn ngụ ý tiền đồ tự cẩm, chờ đến đầu xuân ấm, ta liền để người dời hại bụi này ra ngoài. Một gốc cây trồng ở Minh Hối hiên của ngươi, một gốc cây trồng ở Ngưng Thu viện của ta, hai chúng ta từ từ nuôi lớn cây này, cũng như ngụ ý của cây này vậy, tiền đồ tự cẩm, nhất phiến quang minh.”
Vọng Thư Uyển.com
Mục Trần Tiêu học dáng dấp của Hứa Vân Noãn, giơ tay lên vuốt ve đóa hoa rũ từ trên cành: “Được, ta nhất định dụng tâm trồng.”
Lại nói một phen chuyện trồng trọt đầu xuân với Mục Trần Tiêu, Hứa Vân Noãn mới trở lại Ngưng Thu viện.
Mộ Vũ và Hàn Yên liền vội vàng nghênh đón: “Gặp qua tiểu thư.”
Thấy thần sắc các nàng hơi lộ ra khẩn trương. Hứa Vân Noãn không khỏi cười nói: “Đây là thế nào?”
“Tiểu thư, người… Người không sao chứ?”
“Ta có thể có chuyện gì, cực tốt đây!”
Mộ Vũ và Hàn Yên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, “Vừa rồi công tử tìm đến, sau khi nô tỳ hồi bẩm, người chưa có trở về Ngưng Thu viện không bao lâu, Chu quản gia chạy tới một chuyến, chúng nô tỳ còn tưởng rằng xảy ra đại sự gì.”
“Không có việc gì, yên tâm đi.”
“Tiểu thư thông tuệ nhạy bén, mặc kệ phát sinh chuyện gì, nhất định đều có thể vững vàng vượt qua.”
“Đó là tự nhiên.” Hứa Vân Noãn kiêu ngạo, chọc cho Mộ Vũ và Hàn Yên nhịn không được cười lên.
Nhị Hắc bu lại, kéo làn váy của Hứa Vân Noãn.
“Nhị Hắc yên tâm đi, ta không sao.”
Nhị Hắc nhẹ nhàng ô yết hai tiếng, đợi Hứa Vân Noãn ngồi xổm xuống xoa lỗ tai của nó, liền ngoan ngoãn nằm trên đất.
Hứa Vân Noãn ngẩng đầu nhìn về phía ngẩng đầu nhìn về phía, ánh sáng mặt trời như cũ lưu hữu phát sáng, nhiều đóa lưu vân giống như lửa khói tùng tùng, hoàn toàn thắp sáng bầu trời.
Nàng đáp ứng ba vị gia gia, cả đời này đều phải sống vui sướng bình yên, cho nên nàng không sẽ nóng nảy, sẽ không mãng chàng, nàng sẽ từng bước một tiến lên, thẳng đến để những người đó đều trả giá thật lớn!