Quốc Gia Từ Chối Bảo Vệ Em
Chương 19: Không giống nhau
Tạ Minh Triệt cứng đờ cả người, nhất thời hoảng hốt đến luống cuống quên cả phản ứng.
Lúc A Yên tỉnh lại, cô nhìn thấy một hình dáng nhòe nhòe, nhắm mắt một cái sau đó mở ra rốt cuộc cũng thấy rõ gương mặt của hắn.
cô cười rộ lên, ghé mặt vào lồng ngực của hắn cọ cọ: “ A Triệt, em biến trở lại rồi này”
Tạ Minh Triệt cảm thấy người mình nóng đến kinh người, rốt cuộc cũng phản ứng lại, cuống quít đẩy cô ra, cố tình nghiêng đầu tránh đi , duỗi tay mang chăn che cô lại, che kín mít sau đó đi xuống giường.
Chỗ eo vẫn còn lưu lại cảm xúc trơn trượt, hai tay hắn cuộc tròn, lỗ tai ửng đỏ.
A Yên bị hắn dùng chăn quấn thành một cái bánh chưng bụ bẫm, đôi mắt tròn chớp chớp, còn chưa kịp nói gì đã thấy hắn đi ra khỏi phòng ngủ, lúc đi đến cửa xém chút đâm vào cửa.
Cửa bị hắn mạnh mẽ mở ra, A Yên rúc trong chăn rùng mình.
cô bắt đầu lo sợ bất an, chẳng lẽ, cô chui vào trong chăn của hắn làm cho hắn tức giận?
Tạ Minh Triệt từ trong phòng tắm đi ra, trên người có hơi nước mờ mịt, tóc ngắn đen nhánh ướt át tán loạn dán trên trán, nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt sau khi trải qua nước nóng lại càng đỏ hơn, tôn lên khuôn mặt thanh lãnh trắng trẻo của hắn.
hắn dùng khăn lông xoa xoa tóc, đi vào phòng thay quần áo, thay một bộ sơ mi quần tây, lại cầm lên một cái đồng hồ, vừa đeo vừa đi ra ngoài, nhưng vừa đi đến cửa, hắn nhíu mày dường như nhớ đến cái gì lại xoay người trở về.
Duỗi tay mở ra tủ quần áo, bên trong đều là quần áo lần trước mua cho A Yên, hắn nhìn lướt qua, nhìn tới nhìn lui sau đó nghiêm túc chọn lựa. Cuối cùng hắn lấy ra một cái váy màu vàng chanh, dài đến đầu gối. Sau khi chọn váy xong thì Tạ Minh Triệt đóng cửa tủ lại, sau đó nhìn tới ngăn kéo, dừng lại một chút.
Toàn cảnh lúc sáng sớm hiện lên trong đầu hắn , lỗ tai lại ẩn ẩn nóng lên, hầu kết giật giật, rốt cuộc cúi người mở ngăn kéo ra.
A Yên nằm trong chăn do dự xem có nên ra ngoài hay không nhưng vừa nghĩ tới sắc mặt âm trầm của Tạ Minh Triệt lúc sáng thì lại không dám ra ngoài.
Chắc chắn là hắn tức giận rồi….
A Yên buồn rầu vừa nghĩ vừa gục đầu xuống.
Bỗng nhiên cửa bị mở ra, A Yên theo bản năng mà giương mắt nhìn thì lại gặp được đôi mắt lãnh đạm, cả người cô run lên lại rúc sâu vào chăn.
Tạ Minh Triệt thu hết hành động của cô vào đáy mắt nhưng không nói gì chỉ đi tới trước giường đặt quần áo trên tay xuống.
Khi hắn mở miệng nói chuyện âm thanh vẫn lạnh lùng như cũ, nghe không ra vui buồn: “ Mặc quần áo tử tế”
nói xong hắn lại xoay người đi ra ngoài.
Sau khi cửa phòng bị đóng lại một lần nữa thì A Yên nhô đầu từ trong chăn ra, nhìn ra cửa một chút xong lại nhìn quần áo bên cạnh. một cái váy màu vàng chanh nhỏ xinh.
A Yên chui từ trong chăn ra, duỗi tay cầm lấy váy thì lại thấy hai kiện đồ nhỏ nhỏ rơi ra. cô cầm lấy nhìn nhìn.
Uả? Nội y??
Kì thật trước A Yên chưa từng xuyên qua như vậy, cô ngủ nhiều năm như vậy ngay cả những cái này đều không giống nhau. Nhưng mà nói gì thì nói cô cũng học được rất nhiều tri thức ở thời đại này, cũng gặp qua đồ vật mới lạ ở thời đại này, nội y như thế này cô nhìn quen mắt.
A Yên nhanh chóng mặc quần áo vào sau đó rời giường lén lút đi ra phòng ngủ.
cô thăm dò không thấy hình bóng của Tạ Minh Triệt đâu nên mới rón rén đi ra, ai ngờ hắn đang ngồi ở sofa, trên tay cầm một cái cốc ngọc xanh.
hắn rũ mi mắt, nghiêng mặt giống như đang xem mưa qua cửa sổ, trời đất âm u tôn lên khuôn mặt lạnh lùng trắng nõn của hắn.
A Yên là đồ gia truyền của Tạ gia, đại đa số thời gian đều bị đặt ở hộp gỗ mun, giấu ở mật thất bí mật nhất trong Tạ gia, chỉ có chủ quân Tạ gia lúc muốn khoe khoang, nâng cao thân phận mới lấy cố ra, treo ở trên người chủ quân Tạ gia, thấy cảnh náo nhiệt trong chốc lát.
Vì vậy, mặc dù cô sống lâu như vậy rồi nhưng vẫn không biết đối nhân xử thế. Chỉ có mỗi lần Bạch Thư Yến đến chơi với cô mới kể cho cô vài sự việc thú vị bên ngoài, lại dặn dò cô một chút công việc.
“ Ra ăn bữa sáng đi” – Tạ Minh Triệt thấy cô ngây ngốc đứng đó, liền buông cốc ngọc xanh xuống, đứng lên đi tới bàn ăn.
Lúc A Yên ngoan ngoãn chạy tới, hắn nhìn thấy đôi chân trắng nõn của cô đang tiếp xúc với sàn nhà thì nhíu nhíu mi: “ đi dép vào”
A Yên thấy dáng vẻ này của hắn , cho rằng hắn vẫn đang tức giận, lập tức lạch bạch cúi đầu xoay người đi ra cửa lấy dép lê đi vào.
Lúc cô tới bàn ăn, thoạt nhìn có chút nhút nhát, không dám ngồi cạnh hắn nữa mà chuyển sang ngồi đối diện hắn.
Tạ Minh Triệt mím môi không nói gì, đem một chén cháo gà nhỏ đẩy sang phía cô.
A Yên bê chén nhỏ , một chén cháo này ăn thật sự không có tâm tình cảm nhận.
“ A Yên” – Tạ Minh Triệt bỗng nhiên mở miệng.
A Yên ngẩng lên đối diện với ánh mắt của hắn sau đó lại cúi đầu không dám nhìn nữa.
“ Em là con gái” – hắn nhìn đỉnh đầu mềm mại của cô, đắn đo một chút nhưng vẫn cố nói “ Mà tôi là đàn ông, em với tôi nên có khoảng cách thích hợp”
“ Nếu em không có ý thức về mối quan hệ nam –nữ với tôi, vậy làm sao sau này phòng bị người đàn ông khác được?”
A Yên hít sâu, kkhông nhịn được đánh bạo trả lời: “ Nhưng anh lại không phải là người khác”
Tạ Minh Triệt chuẩn bị kiếm vài lý do thoái thác bị một câu “không phải người khác” của cô làm ngơ ngẩn.
Thần sắc hắn hơi khác lạ, không biết vì sao giờ phút này trong lòng lại có chút khác thường, mà lúc đôi mắt nhiễm một tầng hơi nước của cô nhìn hắn , hầu kết hắn khẽ lên xuống, lại không nói thêm được gì.
“ anh là người em yêu.” A Yên bỗng nhiên nói một câu, hai hốc mắt phiếm hồng, ủy khuất nghẹn ngào nói “ anh không giống người khác…”
Hổ mập nói rồi, đây là người cô yêu.
Giờ phút này Tạ Minh Triệt nổ mạnh bên tai, đôi mắt tràn đầy kinh ngạc, cả người cứng đờ.
Thiếu nữ ôn nhu mềm mại nói : “ anh là người em yêu” liền làm hắn hoảng loạn cuống quít. Trong lòng không thể kìm chế cảm xúc nhộn nhạo
hắn cuống quít đứng lên, thiếu chút nữa đụng rơi ly pha lê bên cạnh.
Sau khi miễn cưỡng ổn định thân hình, tay hắn cuộn tròn, một lúc lâu sau hắn mới mở miệng: “ không được nói lung tung”
“ Em không nói lung tung!”
A Yên vội vàng đứng dậy, khi nhìn mắt không nhịn được mà rơi xuóng một giọt nước mặt, nhìn trông đáng thương hề hề. Mà Tạ Minh Triệt lại quay đầu đi , không nhìn cô. hắn cầm áo khoác trên sofa sau đó cầm chìa khóa xe chạy thẳng ra cửa.
Trong nháy mắt phòng khách khôi phục yên tĩnh, A Yên đứng trước bàn ăn thật là lâu không động đậy. Qua một hồi cô mới chạy tới phòng ngủ, lấy điện thoại di động, vừa khóc lóc vừa gọi điện cho Bạch Thư Yến.
Bạch Thư Yến vừa nghe được điện thoại, cái gì cũng chưa kịp nói đã nghe thấy A Yên khóc nức nở. hắn hoảng sợ, vội vàng hỏi: “ Yên Yên sao thế? Sao lại khóc?”
“ Hổ mập ….” – A Yên nghe thấy âm thanh của hắn thì không nhịn được lại rơi nước mắt.
Bạch Thư Yến lo lắng đến không chịu được, hắn nói nhanh: “ Yên Yên ngươi đừng khóc, chờ ta, ta lập tức đến đó!”
Sau khi dập máy Bạch Thư Yến nhanh nhanh chóng chóng chạy tới chung cư của Tạ Minh Triệt.
hắn mang A Yên đến tiệm bánh ngọt lần trước, sau khi gọi một đống đồ ăn thì đưa cho A Yên giấy ăn, xoa xoa mặt cho A Yên, thật cẩn thận hỏi: “ Sao thế? Sao ngươi lại khóc Yên Yên?”
trên bàn bày rất nhiều bánh kem nhỏ tinh xỏa, A Yên nhấm nháp từng miếng từng miếng bánh Black Forest trước mặt mình, hương vị ngọt ngào khiến cho cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
A Yên đem sự việc đêm qua nói lại một lần, sau đó lại đem những lời giữa cô và Tạ Minh Triệt kể cho hắn.
Cuối cùng, cô hỏi: “ Ngươi nói xem có phải hắn muốn vứt bỏ ta không?”
“ Đợi chút, ngươi để ta load một chú” – Bạch Thư Yến cảm thấy chính mình đã hiểu một chút rồi.
Cái này ….cái này ….
hắn quả thật có thể tưởng tượng hình ảnh A Yên nói “anh là người trong lòng em” ra.
Biểu tình của Tạ Minh Triệt hẳn rất thú vị.
Chỉ tiếc là hắn không tận mắt nhìn thấy.
Nhưng mà từ từ …Bạch Thư Yến bỗng nhớ tới một điểm quan trọng.
hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía A Yên: “ Hôm qua ngươi khôi phục liền rúc vào chăn của hắn?”
“ Đúng rồi” – A Yên thành thật gật đầu sau đó lại nhấm nháp một miếng bánh kem.
Bạch Thư Yến lập tức đứng lên, mắt kính gọng vàng trên mũi suýt nữa thì rơi xuống: “ Chính là do ngươi không mặc quần áo Yên Yên à”
Lúc hắn nói những lời như vậy không khống chế được âm lượng của mình, giọng nói có hơi lớn, những người khác trong tiệm khi nghe thấy điều này đều quay lại nhìn A Yên.
Uả… rõ ràng có mặc quần áo mà.
Tất cả mọi người đều nghi hoăc.
Bạch Thư Yến nhận ra mình hơi thất thố, hắn vội vàng ngồi xuống lại nhỏ giọng nói : “ Yên Yên, ngươi, ngươi là con gái , sao lại không mặc rồi chui vào chăn của người ta như vậy?”
Bạch Thư Yến cảm thấy huyệt thái dương của mình hơi hơi đau rồi đây.
“ ….không được sao?”- Yên Yên nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn hắn
“ Đương nhiên không thể” – Bạch Thư Yến thật muốn tự tát mình một cái, nói cho cùng vẫn là trách hắn.
Yên Yên đã sớm quên hết chuyện khi làm người, bây giờ cô chỉ là một cái ngọc linh, trước khi tiến vào Tạ gia cũng chỉ ở với hắn ở Tây Sơn, nơi đó ngoài yêu quái ra làm gì có cư dân nào.
Mặc dù sau này có tới Tạ gia nhưng cô toàn bị giam trong mật thất, làm gì có cơ hội tiếp xúc với con người chân chính.
Sống nhiều năm như vậy mà cô như một tờ giấy trắng, chưa từng trải sự đời thì làm sao hiểu được khác biệt nam nữ?
Mà hắn là con trai, bình thường không nghĩ tới việc nói những chuyện đó với cô.
“ Tại ta….” – Bạch Thư Yến lấy kính xuống che che mặt.
A Yên thấy dáng vẻ của hắn liền bị dọa sợ, bánh kem cũng không dám ăn: “ Hổ mập, có phải ta sắp bị hắn đuổi không ?”
Vành mắt của cô lại đỏ.
“ sẽ không sẽ không”- Bạch Thư Yến vội vàng an ủi.
“ Dù sao ngươi mới lỗ, hắn cũng không thiệt thòi gì!”
A Yên nhìn hắn : “ Ta lỗ? Lỗ cái gì?”
“…..” – Bạch Thư Yến là đàn ông nên cũng không biết tìm cách nào để phổ cập kiến thức phụ nữ cho cô.
Nghẹn nửa ngày, hắn mới thở dài: “ Yên Yên, ngươi phải mau chóng dung nhập với cuộc sống nơi này”
hắn nói : “ Ngươi nên kết thêm bạn”
Đặc biệt bạn gái.
“ Ngươi chính là bạn của ta nha” – A Yên cười với hắn , đôi mắt đen nhánh giống như ánh trăng.
“ Là bạn tốt tốt nhất của ta!” – cô đem một miếng bánh đẩy đến trước mặt hắn.
Bạch Thư Yến hơi giật mình, trong lòng mạc danh kì diệu cảm thấy thoải mái ấm áp. Đương nhiên bọn họ là bạn tốt nhất.
Mấy trăm năm trôi qua, hắn chịu đựng bao nhiêu chua xót cũng trải qua bao nhiêu trớ trêu đều là cô độc một mình nhưng may mà hắn quen được A Yên.
A Yên vẫn luôn ở bên cạnh hắn nên hắn không còn cảm thấy cô độc. Năm xưa, lúc hắn tận mắt nhìn thấy người con gái mình yêu trở thành vợ của người khác, tim của hắn trỗng rỗng, từ đó đần độn ngây ngốc bao nhiêu năm không quan tâm sự đời, may mà A Yên luôn đi theo bồi hắn.
Tất cả những phong quang, những đau khổ của hắn cô đều đã thấy nhưng lại chưa từng rời đi.
trên thế giới này, Yên Yên là người bạn duy nhất cũng là người bạn quan trong nhất của hắn.
“ Nhưng mà Yên Yên, ngươi cần thêm những người bạn khác nữa”- hắn vươn tay sờ sờ đỉnh đầu cô.
Vừa nói xong những lời này thì điện thoại di động của Bạch Thư Yến vang lên. hắn lấy di động ra nhìn thoáng qua, sau đó nghiêm túc nghe: “ Chuyện gì?”
A Yên nhìn trộm hắn một cái, ngậm cái muỗng nhỏ trong miệng, cảm thấy hắn có chút giống Tạ Minh Triệt lúc làm việc.
Sau khi dập điện thoại, Bạch Thư Yến cười cười với A Yên, dáng vẻ ôn hòa: “ Yên Yên, ta đưa ngươi về nhé? Bên công ty có chút việc, ta phải về xử lí một chút “
“ Ta không muốn trở về” – A Yên rầu rĩ lắc đầu nói.
“ Hay là … ta đưa ngươi đến nhà ta?” – Bạch Thư Yến nghĩ nghĩ xong nói.
A Yên tiếp tục lắc đầu: “ Thôi ngươi đi đi , ta tự mình chơi”
“ Cái này ….” – Bạch Thư Yến do dư, hắn sợ cô đi lạc.
“ Bản thân ta đã nghiêm túc học tập, ta biết đến xe taxi và ta cũng mang điện thoại theo mà”
Nghe thấy cô nói như vậy, Bạch Thư Yến suy xét một lát cuối cùng vẫn gật đầu.
Cho dù lo lắng hắn vẫn muốn cô tiếp xúc với thế giới bên ngoài, chỉ có như vậy cô mới có thể sống tốt.
Nhưng mà vẫn có chút không yên tâm, vì vậy hắn vừa đeo kính lên vừa dặn dò: “ Nếu gặp chuyện gì phải gọi điện thoại cho ta, biết chưa?”
Bây giờ với trước kia không giống nhau, hiện tại linh lực của A Yên đã đủ để đối phó với phàm nhân nên hắn không cần lo lắng con người sẽ thương tổn cô chỉ là nếu như gặp phải yêu quái thì không ổn lắm.
Đây là thế giới loài người, yêu tu cũng không phải là quá nhiều nhưng vẫn có một ít. Nghĩ nghĩ, vì an toàn của A Yên nên Bạch Thư Yến đeo cho cô một chiếc nhẫn.
“ Đây là cái gì?” – A Yên nhìn chiếc nhẫn trong tay mình, trên mặt nhẫn có một viên hạt châu trong suốt, nhin kĩ hình như ở giữa có một sợi chỉ màu bạc tinh tế.
“ Lúc ngươi gặp nguy hiểm nó sẽ bảo vệ ngươi đồng thời báo cho ta biết”
Bạch Thư Yến đem thần vật mà mình vất vả mới lấy được từ Thiên Cực Sơn đưa cho A Yên không một chút tiếc hận.
“ Ừa” – A Yên gật gật đầu, lại sờ sờ ngón tay đeo nhẫn của mình.
Bạch Thư Yến đi rồi, chỉ còn lại A Yên ngồi ăn bánh kem nhỏ một mình.
Lúc rời khỏi tiệm bánh kem, A Yên đứng ở cửa nhìn nhìn, mưa đã tạnh rồi.
đã lâu rồi cô không được ra ngoài một mình. cô hít một hơi nhăn nhăn cái mũi, cảm thấy không khí nơi này không tốt tí nào không thể bằng Tây Sơn được.
Nhớ tới Tây Sơn, A Yên đứng ở trên lối đi bộ nhìn dòng người tới lui, lại nhìn những tòa cao ốc, bên tai vang lên tiếng xe cộ đi lại, lúc cô ngửa đầu nhìn bầu trời xám xịt thì phát hiện , hình như mình không tìm thấy phương hướng của Tây Sơn nữa rồi.
A Yên tùy tiện đi về một hướng.
trên đường có rất nhiều cửa hàng, cô cảm thấy mới lạ, một cái lại một cái, cô rẽ vào xem tất cả, về sau cô cứ đi dạo lại đi dạo, không biết đi kiểu gì tới một cửa hàng chim cảnh.
Tiếng chim kêu từng đợt lại từng đợt nhưng A Yên lại không hiểu chúng nó đang nói cái gì, cô chỉ có thể nghe được ngôn ngữ của linh. Còn tiếng động vật chỉ có Hổ mập mới hiểu đươc. A Yên đi dạo vui vẻ, thời điểm đi ngang qua phố ăn vặt cô bị mùi hương hấp dẫn đậm đà hấp dẫn vào, lúc đi ra trên tay đã thêm hai chén đậu hũ thúi.
Tuy rằng thúi nhưng ăn rất ngon. A Yên ăn một miếng to, đôi mắt cong cong thật thỏa mãn.
“ Mộ Tranh, Mộ Tranh, nhìn kìa! Kia không phải tiểu khả ái lần trước sao?” – Trong ngõ nhỏ nào đó, một thiếu niên cầm gậy tùy ý nhìn qua đầu ngõ, cặp mắt trừng lớn vội vàng kéo một thanh niên đang dạy dỗ mấy tên lưu manh.
Thiếu niên kia nghe vậy, đôi chân đang để trên xương sường của tên côn đồ súyt nữa mất đi sức lực, đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi trừng, đột nhiên quay đầu vừa đúng lúc thấy một bóng dáng mảnh khảnh màu vàng chanh.
Động tác ăn đậu hũ của A Yên khựng lại, giống như cô đã nhận ra cái gì, bước chân đã bước ra lại thu lại, thời điểm cô nghiêng đầu thì nhìn thấy dôi mắt đào hoa kia đang nhìn mình.
“ Fuck….”
Đúng là cô ta.
Mộ Tranh híp đôi mắt lại.
thật là có duyên. Đây là lần thứ mấy cô ta tự đưa tới cửa rồi? Ngọc linh này thoạt nhìn ăn rất ngon đi?
Hai người mắt to trừng mắt, thời gian dường như dừng lại.
“ Đằng sau cậu….”
A Yên bỗng nhiên chỉ chỉ phía sau hắn ,lời còn chưa hết thì đã thấy thiếu niên mặc đồng phục bên cạnh Mộ Tranh đem tên côn đồ cầm gậy xông tới đá bay.
“ Con chó nhỏ mau lăn đi” – Thiếu niên hùng hùng hổ hổ, “ Mày xem mày nhuộm lông chó của mày cái màu gì kia? Làm gia chói chết đi được”
“ …..” A Yên ngậm miệng lại
“ Kỳ Việt”- Mộ Tranh thỉ về phía thiếu niên bên cạnh hắn , hất hất hàm
Kỳ Việt ngơ ngẩn: “ Cái gì?”
Mộ Tranh ra vẻ thất bại, hắn trừng mắt với Kỳ Việt một cái nhưng cũng không nói gì nữa, đi thẳng tới A Yên.
A Yên lại xúc một thìa đậu hũ thúi.
Lúc Mộ Tranh đi tới vừa vặn ngửi thấy mùi hương mê hoặc khó tả, hắn thật sự muốn bịt mũi mình lại.
Này con mẹ nó còn gì là ngọc linh ngon miệng? Ăn cái đồ linh tinh gì thế này?
“ cô…” hắn há miệng thở dốc, từ trước tới nay chưa bao giờ khẩn trương như thế, ngay cả chữ nghĩa cũng chưa sắp xếp cho tốt được.
A Yên ăn một miếng đậu hũ thúi, tò mò nhìn hắn : “ Cậu có việc gì sao?”
Kháo
Mộ Tranh cảm thấy hương vị này thật sự …..Làm đầu hắn trống rỗng.
“ Thúi như vậy mà cô cũng nuốt được à?” – hắn gian nan nói một câu.
A Yên chớp chớp đôi mắt tròn: “ Tuy thúi nhưng ăn đặc biệt ngon”
Thúi như vậy còn có thể cho vào miệng sao? Dù sao Mộ Tranh cũng không làm được.
A Yên thấy hắn đứng trước mặt mình nửa ngày cũng không nói được câu gì, cô nghĩ nghĩ, dường như nghĩ ra cái gì, cô ngẩng đầu hỏi hắn : “ Có phải cậu rất muốn ăn không?”
Tuy rằng cô có chút tiếc nuối nhưng vẫn đem chén nhỏ đặt vào tay hắn : “ Vậy cậu ăn đi.”
Sau đó xoay người rời đi. cô còn muốn đi ăn món ngon khác nha.
Mộ Tranh cầm non nửa chén đậu hũ thúi trên tay, bị hương kia xông đến ngây ngốc luôn.
“ Ha ha ha ha ha oa kháo, Mộ Tranh mày ngay cả tới gần con gái cũng không được” – Kỳ Việt nghẹn nửa ngày cuối cùng cười ra tiếng.
Mộ Tranh phục hồi tinh thần cười lạnh, giơ chân đá trúng cẳng chân Kỳ Việt.
Kỳ Việt “ Ngao” một tiếng, đau đến nhe răng trợn mắt, “ Fuck! Thằng ngốc Mộ Tranh này”
Mộ Tranh nhét nửa chén đậu hũ thúi vào tay hắn , còn mình thì xoay người đuổi theo bóng dáng vàng chanh kia.
“ ….. mẹ nó, thối thật”- Kì Việt ngồi xổm ở ngõ nhỏ , mắng một câu.
A Yên đẩy cửa đi vào một quán trà sữa, đứng do dự trước quầy thật lâu mới có chọn được một ly trà sữa phomai trân châu.
cô chưa bao giờ uống qua nhưng đã xem hình ảnh một lần rồi, nhìn không tệ.
Lúc Mộ Tranh đẩy cửa tiến vào, đúng lúc cô đang gọi đồ, hắn chạy thật nhanh qua quầy.
Nữ nhân viên trẻ tuổi nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn , nở nụ cười ngọt ngào: “ Xin hỏi anh muốn dùng loại trà sữa nào?”
“ Giống cô ấy”—Mộ Tranh chống tay ở trên quầy nghiêng đầu nhìn về phía A Yên.
“ Hai vị đi cùng nhau sao?”- Nữ nhân viên sửng sốt một chút nhưng vẫn duy trì nụ cười.
“ Đúng vật, tôi sẽ trả tiền”
A Yên chưa kịp nói chuyện thì Mộ Tranh đã giành nói trước.
“ Được” – Nhân viên nữ gật gật đầu, chỉ vào mã QR bên cạnh: “ Quets vào đây là được, tổng cộng 28 tệ”
A Yên thấy hắn chuẩn bị trả tiền liền vội vàng nói : “ Để tôi tự trả” – nói xong cô tự quét mã, chọn 14 tệ, quét vân tay đồng ý trả tiền. Đây là Bạch Thư Yến dạy cô. thật sự rất thần kỳ, trước kia phải mang theo ngân phiếu và bạc mới có thể mua đồ, hiện tại chỉ cần mang theo di động, ấn ấn mấy cái là được.
Động tác của Mộ Tranh dừng một chút, khóe miệng cong cong cũng không nói thêm gì, tự thanh toán cho mình.
A Yên lấy trà sữa xong liền đi tới bàn bên cạnh cửa sổ ngồi xuống.
Ai ngờ cô vừa ngồi xuống, thiếu niên kỳ quái kia cũng đi theo đến đây.
“ Cậu đi theo tôi làm gì?” – A Yên nhíu mày.
Mộ Tranh cười cười ngồi xuống đối diện cô, không nói gì, mang theo vài phần kiêu ngạo, sau khi uống xong một ngụm trà sữa mới kêu lên: “ Fuck, cái này thì ngon cái gì?”
Ngọt đến hồ đồ.
A Yên uống thử một ngụm, rõ ràng vừa ngọt vừa thơm, bên trong còn có trân châu giòn giòn.
cô đưa mắt nhìn về phía thiếu niên ngồi ở đối diện giống như đang xem một thằng ngốc.
“ ….. Ánh mắt đó của cô là sao?” – Mộ Tranh cắn răng.
A Yên không quan tâm đến hắn , an an tĩnh tĩnh uống trà sữa của mình.
“ cô tên là gì?” – Mộ Tranh tựa lưng vào ghế, vắt chéo chân.
A Yên không để ý tới hắn.
“ không nói ? không nói cũng không sao nhưng cô phải nhớ kĩ, tên tôi là Mộ Tranh” – Thiếu niên kéo khóa áo đồng phục xuống nói.
A Yên đứng lên, cầm trà sữa đi ra ngoài.
Mộ Tranh không uống cốc trà sữa ngọt khé kia nữa, lúc hắn đi ra thì thân ảnh vàng chanh đã đi xa.
Kỳ Việt đem tất cả mọi việc đều để trong mắt, lúc này thấy Mộ Tranh đi ra thì cười đến nghẹn: “ Ha ha ha ha Mộ Tranh, đây là lần đầu tiên ăn một vố của con gái hả?”
“ Mày vui lắm à?”- Mộ Tranh ngó hắn ,, đôi mắt hoa đào xinh đẹp cười như không cười.
“ Tranh ca, ta không có, ta không phải”- Kỳ Việt lập tức dừng lại.
Mộ Tranh giương mắt nhìn thân ảnh màu vàng chanh càng ngày càng mơ hồ, bỗng nhiên hừ một tiếng.
Chờ đấy.
không lâu nữa hắn sẽ ăn sạch tiểu ngọc linh không biết tốt xấu này.
Cứ cho là hôm nay cô ta quá thúi, ăn không ngon miệng đi.
A Yên đi được một lát thì ngồi nghỉ ở ghế ngồi trong công viên. Cái miệng nhỏ nhấp từng tí trà sữa, hương vị ngọt ngào làm cô không nhịn được mà tủm tỉm cười. Chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, A Yên lấy ra xem thì là Bạch Thư Yến gọi tới.
“ Yên Yên, ngươi vẫn đang ở ngoài đường à?”- Điện thoại vừa mở thì âm thanh của Bạch Thư Yến truyền tới.
A Yên thành thật trả lời: “ Đúng vậy”
Bạch Thư Yến cười một tiếng, thần sắc bỗng nhiên dịu dàng một chút, hắn hỏi: “ đã đi những đâu vậy”
hắn vừa đi ra khỏi phòng họp vừa nói chuyện điện thoại không ngừng với cô.
Mọi người đi theo hắn ra khỏi phòng họp thì thấy chủ tịch nhà mình vừa rồi còn phát hỏa trong cuộc họp, hiện tại vừa gọii điện thì bày ra vẻ mặt dịu dàng thì không khỏi nhìn nhau, trong lòng suy đoán một chút.
Hay là …. Bọn họ sắp có lão bản nương?
“ Chơi có vui không?” – Bạch Thư Yến không chú ý tới ánh mắt người khác, hắn thấp giọng hỏi A Yên.
“ Ừ cũng vui, nhưng có một người rất kỳ quái…” – A Yên nhớ tới thiếu niên đi theo mình tới tận quán trà sữa.
Bạch Thư Yến nhíu mày: “ Kì quái sao? Là đàn ông sao?”
“ Đúng vậy, hắn rất kỳ quái, ta không quen không biết hắn , hắn còn cố bắt chuyện với ta”
Nghe A Yên nói như vậy, Bạch Thư Yến đại khái đã hiểu được đầu đuôi như nào.
A Yên lớn lên xinh đẹp, thoạt nhìn lại đáng yêu , dễ thương, những bên vô lại bên ngoài khẳng định có ý xấu.
Nghĩ như vậy Bạch Thư Yến liền nói với cô : “ Yên Yên, ngươi ngàn vạn không để ý tới những tên vô lại đó,nếu có người dám quấn lấy ngươi, ngươi liền đánh hắn!”
“ Ngàn vạn không để cho bọn hắn đụng tới một ngón tay của ngươi” – Bạch Thư Yến giống như một vị cha già dặn dò cô.
“ Được” – A Yên gật gật đầu
xxxxxxx-xxxxxxxxxxxxxxxxx
Minh Triệt?
Điền Vinh Sinh thấy Tạ Minh Triệt ngồi trước bàn công tác ngây ngốc, kêu hắn vài câu.
“Lão sư” – Tạ Minh Triệt phục hồi tinh thần nhìn về phía Điền Vinh Sinh.
Điền Vinh Sinh chắp tay sau lưng đi tới: “ Tiểu tử, cậu nghĩ cái gì mà nghĩ tới nhập thần như vậy?”
“ không có gì” – Tạ Minh Triệt miết miết tài liệu trong tay, cố gắng trấn định.
Nhưng Điền Vinh Sinh lạ gì đồ đệ của mình, ngày thường hắn là dáng vẻ gì, bây giờ là dáng vẻ gì chỉ cần liếc mắt liền nhìn thấy.
Ông cười một tiếng, ngồi xuống ghế mây bên cạnh hắn , uống một ngụm trà sau đó chậm rãi nói : “ nói một chút đi , cậu gặp chuyện gì?”
“ không có đâu, lão sư nghĩ nhiều rồi” – Tạ Minh Triệt vặn vẹo ngón tay nắm chặt tài liệu trong tay.
Ngoài miệng nói “ không có” nhưng trong đầu hắn không tự chủ được mà hiện lên đoạn hội thoại lúc sáng. Câu “ anh là người em thích” vẫn còn vang bên tai, chỉ cần hắn nghĩ lại thì lỗ tai sẽ nóng lên.
Lời của nữ hài nhi thì có gì đáng tin chứ? Mặc dù cô ấy nói nhưng tại sao hắn lại phản ứng lớn như vậy? Như vậy là không nên. Bỗng nhiên hắn bình tĩnh lại.
Ban đầu Tạ Minh Triệt giữ lại A Yên có lẽ là bởi vì đôi mắt ướt át của cô khiến cho hắn động lòng trắc ẩn nhưng trong chuyện này không nên pha tạp cái gì khác.Tiếng chim kêu từng đợt lại từng đợt nhưng A Yên lại không hiểu chúng nó đang nói cái gì, cô chỉ có thể nghe được ngôn ngữ của linh. Còn tiếng động vật chỉ có Hổ mập mới hiểu đươc. A Yên đi dạo vui vẻ, thời điểm đi ngang qua phố ăn vặt cô bị mùi hương hấp dẫn đậm đà hấp dẫn vào, lúc đi ra trên tay đã thêm hai chén đậu hũ thúi.
Tuy rằng thúi nhưng ăn rất ngon. A Yên ăn một miếng to, đôi mắt cong cong thật thỏa mãn.
“ Mộ Tranh, Mộ Tranh, nhìn kìa! Kia không phải tiểu khả ái lần trước sao?” – Trong ngõ nhỏ nào đó, một thiếu niên cầm gậy tùy ý nhìn qua đầu ngõ, cặp mắt trừng lớn vội vàng kéo một thanh niên đang dạy dỗ mấy tên lưu manh.
Thiếu niên kia nghe vậy, đôi chân đang để trên xương sường của tên côn đồ súyt nữa mất đi sức lực, đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi trừng, đột nhiên quay đầu vừa đúng lúc thấy một bóng dáng mảnh khảnh màu vàng chanh.
Động tác ăn đậu hũ của A Yên khựng lại, giống như cô đã nhận ra cái gì, bước chân đã bước ra lại thu lại, thời điểm cô nghiêng đầu thì nhìn thấy dôi mắt đào hoa kia đang nhìn mình.
“ Fuck….”
Đúng là cô ta.
Mộ Tranh híp đôi mắt lại.
thật là có duyên. Đây là lần thứ mấy cô ta tự đưa tới cửa rồi? Ngọc linh này thoạt nhìn ăn rất ngon đi?
Hai người mắt to trừng mắt, thời gian dường như dừng lại.
“ Đằng sau cậu….”
A Yên bỗng nhiên chỉ chỉ phía sau hắn ,lời còn chưa hết thì đã thấy thiếu niên mặc đồng phục bên cạnh Mộ Tranh đem tên côn đồ cầm gậy xông tới đá bay.
“ Con chó nhỏ mau lăn đi” – Thiếu niên hùng hùng hổ hổ, “ Mày xem mày nhuộm lông chó của mày cái màu gì kia? Làm gia chói chết đi được”
“ …..” A Yên ngậm miệng lại
“ Kỳ Việt”- Mộ Tranh thỉ về phía thiếu niên bên cạnh hắn , hất hất hàm
Kỳ Việt ngơ ngẩn: “ Cái gì?”
Mộ Tranh ra vẻ thất bại, hắn trừng mắt với Kỳ Việt một cái nhưng cũng không nói gì nữa, đi thẳng tới A Yên.
A Yên lại xúc một thìa đậu hũ thúi.
Lúc Mộ Tranh đi tới vừa vặn ngửi thấy mùi hương mê hoặc khó tả, hắn thật sự muốn bịt mũi mình lại.
Này con mẹ nó còn gì là ngọc linh ngon miệng? Ăn cái đồ linh tinh gì thế này?
“ cô…” hắn há miệng thở dốc, từ trước tới nay chưa bao giờ khẩn trương như thế, ngay cả chữ nghĩa cũng chưa sắp xếp cho tốt được.
A Yên ăn một miếng đậu hũ thúi, tò mò nhìn hắn : “ Cậu có việc gì sao?”
Kháo
Mộ Tranh cảm thấy hương vị này thật sự …..Làm đầu hắn trống rỗng.
“ Thúi như vậy mà cô cũng nuốt được à?” – hắn gian nan nói một câu.
A Yên chớp chớp đôi mắt tròn: “ Tuy thúi nhưng ăn đặc biệt ngon”
Thúi như vậy còn có thể cho vào miệng sao? Dù sao Mộ Tranh cũng không làm được.
A Yên thấy hắn đứng trước mặt mình nửa ngày cũng không nói được câu gì, cô nghĩ nghĩ, dường như nghĩ ra cái gì, cô ngẩng đầu hỏi hắn : “ Có phải cậu rất muốn ăn không?”
Tuy rằng cô có chút tiếc nuối nhưng vẫn đem chén nhỏ đặt vào tay hắn : “ Vậy cậu ăn đi.”
Sau đó xoay người rời đi. cô còn muốn đi ăn món ngon khác nha.
Mộ Tranh cầm non nửa chén đậu hũ thúi trên tay, bị hương kia xông đến ngây ngốc luôn.
“ Ha ha ha ha ha oa kháo, Mộ Tranh mày ngay cả tới gần con gái cũng không được” – Kỳ Việt nghẹn nửa ngày cuối cùng cười ra tiếng.
Mộ Tranh phục hồi tinh thần cười lạnh, giơ chân đá trúng cẳng chân Kỳ Việt.
Kỳ Việt “ Ngao” một tiếng, đau đến nhe răng trợn mắt, “ Fuck! Thằng ngốc Mộ Tranh này”
Mộ Tranh nhét nửa chén đậu hũ thúi vào tay hắn , còn mình thì xoay người đuổi theo bóng dáng vàng chanh kia.
“ ….. mẹ nó, thối thật”- Kì Việt ngồi xổm ở ngõ nhỏ , mắng một câu.
A Yên đẩy cửa đi vào một quán trà sữa, đứng do dự trước quầy thật lâu mới có chọn được một ly trà sữa phomai trân châu.
cô chưa bao giờ uống qua nhưng đã xem hình ảnh một lần rồi, nhìn không tệ.
Lúc Mộ Tranh đẩy cửa tiến vào, đúng lúc cô đang gọi đồ, hắn chạy thật nhanh qua quầy.
Nữ nhân viên trẻ tuổi nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn , nở nụ cười ngọt ngào: “ Xin hỏi anh muốn dùng loại trà sữa nào?”
“ Giống cô ấy”—Mộ Tranh chống tay ở trên quầy nghiêng đầu nhìn về phía A Yên.
“ Hai vị đi cùng nhau sao?”- Nữ nhân viên sửng sốt một chút nhưng vẫn duy trì nụ cười.
“ Đúng vật, tôi sẽ trả tiền”
A Yên chưa kịp nói chuyện thì Mộ Tranh đã giành nói trước.
“ Được” – Nhân viên nữ gật gật đầu, chỉ vào mã QR bên cạnh: “ Quets vào đây là được, tổng cộng 28 tệ”
A Yên thấy hắn chuẩn bị trả tiền liền vội vàng nói : “ Để tôi tự trả” – nói xong cô tự quét mã, chọn 14 tệ, quét vân tay đồng ý trả tiền. Đây là Bạch Thư Yến dạy cô. thật sự rất thần kỳ, trước kia phải mang theo ngân phiếu và bạc mới có thể mua đồ, hiện tại chỉ cần mang theo di động, ấn ấn mấy cái là được.
Động tác của Mộ Tranh dừng một chút, khóe miệng cong cong cũng không nói thêm gì, tự thanh toán cho mình.
A Yên lấy trà sữa xong liền đi tới bàn bên cạnh cửa sổ ngồi xuống.
Ai ngờ cô vừa ngồi xuống, thiếu niên kỳ quái kia cũng đi theo đến đây.
“ Cậu đi theo tôi làm gì?” – A Yên nhíu mày.
Mộ Tranh cười cười ngồi xuống đối diện cô, không nói gì, mang theo vài phần kiêu ngạo, sau khi uống xong một ngụm trà sữa mới kêu lên: “ Fuck, cái này thì ngon cái gì?”
Ngọt đến hồ đồ.
A Yên uống thử một ngụm, rõ ràng vừa ngọt vừa thơm, bên trong còn có trân châu giòn giòn.
cô đưa mắt nhìn về phía thiếu niên ngồi ở đối diện giống như đang xem một thằng ngốc.
“ ….. Ánh mắt đó của cô là sao?” – Mộ Tranh cắn răng.
A Yên không quan tâm đến hắn , an an tĩnh tĩnh uống trà sữa của mình.
“ cô tên là gì?” – Mộ Tranh tựa lưng vào ghế, vắt chéo chân.
A Yên không để ý tới hắn.
“ không nói ? không nói cũng không sao nhưng cô phải nhớ kĩ, tên tôi là Mộ Tranh” – Thiếu niên kéo khóa áo đồng phục xuống nói.
A Yên đứng lên, cầm trà sữa đi ra ngoài.
Mộ Tranh không uống cốc trà sữa ngọt khé kia nữa, lúc hắn đi ra thì thân ảnh vàng chanh đã đi xa.
Kỳ Việt đem tất cả mọi việc đều để trong mắt, lúc này thấy Mộ Tranh đi ra thì cười đến nghẹn: “ Ha ha ha ha Mộ Tranh, đây là lần đầu tiên ăn một vố của con gái hả?”
“ Mày vui lắm à?”- Mộ Tranh ngó hắn ,, đôi mắt hoa đào xinh đẹp cười như không cười.
“ Tranh ca, ta không có, ta không phải”- Kỳ Việt lập tức dừng lại.
Mộ Tranh giương mắt nhìn thân ảnh màu vàng chanh càng ngày càng mơ hồ, bỗng nhiên hừ một tiếng.
Chờ đấy.
không lâu nữa hắn sẽ ăn sạch tiểu ngọc linh không biết tốt xấu này.
Cứ cho là hôm nay cô ta quá thúi, ăn không ngon miệng đi.
A Yên đi được một lát thì ngồi nghỉ ở ghế ngồi trong công viên. Cái miệng nhỏ nhấp từng tí trà sữa, hương vị ngọt ngào làm cô không nhịn được mà tủm tỉm cười. Chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, A Yên lấy ra xem thì là Bạch Thư Yến gọi tới.
“ Yên Yên, ngươi vẫn đang ở ngoài đường à?”- Điện thoại vừa mở thì âm thanh của Bạch Thư Yến truyền tới.
A Yên thành thật trả lời: “ Đúng vậy”
Bạch Thư Yến cười một tiếng, thần sắc bỗng nhiên dịu dàng một chút, hắn hỏi: “ đã đi những đâu vậy”
hắn vừa đi ra khỏi phòng họp vừa nói chuyện điện thoại không ngừng với cô.
Mọi người đi theo hắn ra khỏi phòng họp thì thấy chủ tịch nhà mình vừa rồi còn phát hỏa trong cuộc họp, hiện tại vừa gọii điện thì bày ra vẻ mặt dịu dàng thì không khỏi nhìn nhau, trong lòng suy đoán một chút.
Hay là …. Bọn họ sắp có lão bản nương?
“ Chơi có vui không?” – Bạch Thư Yến không chú ý tới ánh mắt người khác, hắn thấp giọng hỏi A Yên.
“ Ừ cũng vui, nhưng có một người rất kỳ quái…” – A Yên nhớ tới thiếu niên đi theo mình tới tận quán trà sữa.
Bạch Thư Yến nhíu mày: “ Kì quái sao? Là đàn ông sao?”
“ Đúng vậy, hắn rất kỳ quái, ta không quen không biết hắn , hắn còn cố bắt chuyện với ta”
Nghe A Yên nói như vậy, Bạch Thư Yến đại khái đã hiểu được đầu đuôi như nào.
A Yên lớn lên xinh đẹp, thoạt nhìn lại đáng yêu , dễ thương, những bên vô lại bên ngoài khẳng định có ý xấu.
Nghĩ như vậy Bạch Thư Yến liền nói với cô : “ Yên Yên, ngươi ngàn vạn không để ý tới những tên vô lại đó,nếu có người dám quấn lấy ngươi, ngươi liền đánh hắn!”
“ Ngàn vạn không để cho bọn hắn đụng tới một ngón tay của ngươi” – Bạch Thư Yến giống như một vị cha già dặn dò cô.
“ Được” – A Yên gật gật đầu
xxxxxxx-xxxxxxxxxxxxxxxxx
Minh Triệt?
Điền Vinh Sinh thấy Tạ Minh Triệt ngồi trước bàn công tác ngây ngốc, kêu hắn vài câu.
“Lão sư” – Tạ Minh Triệt phục hồi tinh thần nhìn về phía Điền Vinh Sinh.
Điền Vinh Sinh chắp tay sau lưng đi tới: “ Tiểu tử, cậu nghĩ cái gì mà nghĩ tới nhập thần như vậy?”
“ không có gì” – Tạ Minh Triệt miết miết tài liệu trong tay, cố gắng trấn định.
Nhưng Điền Vinh Sinh lạ gì đồ đệ của mình, ngày thường hắn là dáng vẻ gì, bây giờ là dáng vẻ gì chỉ cần liếc mắt liền nhìn thấy.
Ông cười một tiếng, ngồi xuống ghế mây bên cạnh hắn , uống một ngụm trà sau đó chậm rãi nói : “ nói một chút đi , cậu gặp chuyện gì?”
“ không có đâu, lão sư nghĩ nhiều rồi” – Tạ Minh Triệt vặn vẹo ngón tay nắm chặt tài liệu trong tay.
Ngoài miệng nói “ không có” nhưng trong đầu hắn không tự chủ được mà hiện lên đoạn hội thoại lúc sáng. Câu “ anh là người em thích” vẫn còn vang bên tai, chỉ cần hắn nghĩ lại thì lỗ tai sẽ nóng lên.
Lời của nữ hài nhi thì có gì đáng tin chứ? Mặc dù cô ấy nói nhưng tại sao hắn lại phản ứng lớn như vậy? Như vậy là không nên. Bỗng nhiên hắn bình tĩnh lại.
Ban đầu Tạ Minh Triệt giữ lại A Yên có lẽ là bởi vì đôi mắt ướt át của cô khiến cho hắn động lòng trắc ẩn nhưng trong chuyện này không nên pha tạp cái gì khác.
Lần đầu tiên hắn gặp cô chỉ cần liếc mắt một cái liền cảm thấy đôi mắt của cô , dáng vẻ cười rộ lên của cô , răng nanh lộ ra đều quen thuộc.
Đó là một loại quen thuộc chưa có từ trước đến nay.
Có lẽ một phần do quen thuộc nên hắn mới có thái độ khác thường, lưu giữ cô, hơn nữa chiếu cố cô.
Nhưng, không nên hơn nữa mới phải.
Chỉ qua một khoảng thời gian ngắn mà tâm tư của Tạ Minh Triệt đã luân chuyển một vòng.
Tuy rằng nghĩ là nghĩ vậy nhưng hắn nhớ lại bản thân sáng sớm không nói gì đã bỏ ra cửa, thậm chí chưa chuẩn bị đồ ăn cho cô….
Bỗng nhiên có chút bực bội.
Điền Vinh Sinh ngồi bên cạnh hắn thấy hắn hơi nhíu mày, môi mỏng cũng không kiềm được mà mím thành một đường thẳng, sự bực bội hiện rõ lên mặt.
“ Minh Triệt à, cậu rất ít khi lộ cảm xúc ra ngoài như vậy nha”
Ông cảm thấy mới lạ, không khỏi ha ha cười hai tiếng.
“ Lão sư, ta muốn làm việc” – Đối mặt với sự trêu chọc của lão sư, Tạ Minh Triệt có chút bất đắc dĩ.
“ Được, được, được,cậu làm việc của cậu” – Điền Vinh Sinh đứng lên, cầm cái chén của mình đi ra ngoài, chuẩn bị đi tới chỗ Đồng Gia Lâm nhìn xem tình huống của pho ngọc Phật.
Điền Vinh Sinh vừa mới rời đi thì Lâm Uy theo sau đi vào.
“Tạ lão sư”- Lâm Uy mang một cái hộp giấy vào.
Tạ Minh Triệt giương mắt, vừa thấy là cô thì thần sắc bình tĩnh điềm đạm.
“ Chuyện gì?”
“Em đặt bánh ngọt cho anh” – Lâm Uy đối diện với ánh mắt của hắn thì gương mặt có chút nóng lên, cô cắn cắn môi, đem bánh kem để trên mép bàn làm việc.
Lúc cô đối mặt với hắn luôn không tránh được khẩn trương, tim đập thình thịch.
“ Cảm ơn nhưng không cần đâu” – hắn từ chối lịch sự lại xa cách.
Lâm Uy vừa đem bánh kem đặt lên bàn, nghe thấy hắn nói như vậy thì ngẩn người sau đó miễn cưỡng lộ ra nụ cười, nói với hắn : “ Bánh kem này em mời tất cả mọi người, ai cũng nhận rồi, Tạ lão sư cũng nhận lấy đi”
Tạ Minh Triệt nhìn hộp bánh kem, nhớ tới cô gái nhỏ trong nhà, cuối cùng gật đầu: “ Cảm ơn cô”
“ không có gì, Tạ lão sư” – Lâm Uy thấy hắn đã nhận thì thở phào nhẹ nhõm, nụ cười cũng tự nhiên hơn rất nhiều “ Vậy em đi trước nhé”
“Ừ” – Tạ Minh Triệt không ngẩng đầu.
Lâm Uy lén lút nhìn hắn một cái sau đó mới xoay người rời đi.
Sau khi tan tầm, Tạ Minh Triệt từ lời mời tới nhà ăn cơm của Điền Vinh Sinh, cũng không dừng lại, lái xe về chung cư của mình.
Chỉ là lúc hắn về đến nhà, mở đèn phòng khách lên nhưng không thấy bóng dáng A Yên.
hắn cũng đi vào phòng ngủ tìm nhưng vẫn không thấy.
Tạ Minh Triệt đặt bánh kem lên bàn trà, ngồi xuống sofa, hắn rũ mắt.
Qủa nhiên, dỗi rồi.
hắn lấy di động ra, đầu ngón tay do dự thật lâu sau đó ấn gọi.
“ Alo?”- Đầu bên kia truyền đến một giọng nam nhẹ nhàng, ôn nhuận.
Tạ Minh Triệt khựng lại những lời sắp nói ra tới miệng đều đè ép trở về.
“Tạ tiên sinh?” – Bên kia Bạch Thư Yến không nghe thấy âm thanh của hắn liền nói một câu: “ Yên Yên ở chỗ tôi, tôi sẽ đưa cô ấy về ngay”
“ Ta không quay về”
Tạ Minh Triệt nghe rõ ràng có một giọng nữ mềm mại phản đối
“ Yên Yên, nghe lời đi” – Bạch Thư Yến dỗ cô một câu.
Tay cầm di động không khỏi siết chặt hơn một chút, Tạ Minh Triệt làm như không nghe thấy âm thanh của cô , lúc mở miệng vẫn bình tĩnh như cũ: “ Làm phiền anh , Bạch tiên sinh”
Sau khi cúp máy, Tạ Minh Triệt pha cho mình một ly trà Vân Vụ.
Hơi nước mờ mịt tràn ngập, chén nhỏ màu xanh ngọc trong tay hắn dưới ánh đèn chiếu vào tản ra ánh sáng rực rỡ, trong suốt., hắn lẳng lặng nhìn lá trà dao động trong chén, tâm tư cũng theo lá trà mà trôi nổi, âm tình bất định.
Hai tuần trà qua đi, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Tạ Minh Triệt lấy lại tinh thần, buông chén nhỏ trong tay xuống, đứng lên đi tới cửa.
Lúc mở cửa, hắn vừa đưa mắt lên thì thấy Bạch Thư Yến một thân âu phục giày da khách khí đứng đó.
“ Tạ tiên sinh”- Bạch Thư Yến cười cười sau đó duỗi tay đem A Yên đang trốn phía sau mình ra.
A Yên gục đầu xuống, uể oải ỉu xìu giống như lần đầu tiên bị Bạch Thư Yến đưa về.
“Cảm ơn” – Tạ Minh Triệt lễ phép gật đầu, đồng thời duỗi tay cầm lấy cổ tay của A Yên kéo cô vào trong phòng.
“ Vậy, tôi không quấy rầy hai người nữa”
Bạch Thư Yến thức thời nói lời chào, hắn nhìn ra được Tạ Minh Triệt cũng không thật sự đón chào hắn.
“ Hẹn găp lại”
Tạ Minh Triệt gật đầu sau đó đóng cửa lại.
“…..”- Bach Thư Yến ngây ngốc nhìn cánh cửa đóng lại đột ngột.
Cảnh tượng này sao lại có chút quen thuộc???
A Yên ngơ ngác đứng ở cửa, lặng im không nói lời nào càng không nhìn hắn.
Tạ Minh Triệt buông cổ tay cô ra, lấy đôi dép lê bằng lông hình con thỏ cho cô để bên cạnh chân, sau đó đứng thẳng người: “ Thay dép đi”
A Yên nghe thấy âm thanh lãnh đạm của hắn , vốn dĩ muốn không để ý tới hắn nhưng cô không có lá gan không nghe lời hắn, cô nắm góc áo của mình, nhấp nhấp môi.
Đành phải nghe lời thay dép lê ra nhưng vẫn đứng im không nhúc nhích. Tạ Minh Triệt nhìn dáng vẻ này là biết cô vẫn còn tức giận về chuyện lúc sáng.
Ngày thường nhìn cô nhát gan nhút nhát, hắn chưa bao giờ thấy cô tức giận đến thế, chắc là thật sự chọc cô tức giận rồi.
Nghĩ vậy, đáy mắt Tạ Minh Triệt không khỏi nổi lên một chút nhu hòa, hắn nhấp môi một lúc lâu, sau đó duỗi tay sờ sờ đỉnh đầu mềm mại của cô, thở dài một hơi: “ Xin lỗi, sáng sớm ta không nên bỏ mặc cô”
Thời điểm A Yên nghe hắn nói những lời này, lông mi run rẩy nhưng vẫn không nói gì.
Tạ Minh Triệt lại chưa từng dỗ ai, cũng không biết nên làm như thế nào,hắn giương nhìn nhìn vừa vặn bắt gặp bánh kem trên bàn trà, liền lôi kéo cô tới sofa.
“Tôi mua bánh kem cho em” Tạ Minh Triệt đem hộp bánh đưa tới trước măt cô.
Ngay khi A Yên mở hộp ra, thấy miếng bánh kem nhỏ bên trong hai mắt sáng rực, gấp gáp cầm muỗng nhỏ ăn từng miếng.
Chua chua ngọt ngọt lại không ngấy.
Tạ Minh Triệt ngồi ở sofa nhìn A Yên nửa ngồi nửa quỳ trên thảm ăn bánh kem, cũng không biết tại sao cảm thấy tâm tình tốt hơn rất nhiều.
cô thật sự dễ được thỏa mãn.
rõ ràng vừa nãy còn bày dáng vẻ thở phì phì, lúc này ăn bánh ngọt lại là một vẻ mi mắt cong cong, cười thật ngọt ngào.
Còn ngọt hơn cả bánh kem nữa.
Chiếc bánh kem bị cô tiêu diệt sạch sẽ thực nhanh, thời điểm nhìn về phía Tạ Minh Triệt hoàn toàn quên mất đang giận dỗi.
Hoặc là nói, thật ra cô vốn không tức giận.
Ngay lúc hắn cúi người lấy dép bông từ trong tủ ra cho cô, lại thêm thời điểm hắn nhẹ giọng xin lỗi cô.
Dù sao, cô không nỡ giận hắn.
Tạ Minh Triệt bị đôi mắt sáng láp lánh của cô nhìn, còn chưa kịp nói gì, lại thấy cô nhào tới đột ngột.
Đôi tay quấn quanh eo hắn , chôn ở ngực hắn.
Thậm chí cô còn lấy mặt cọ cọ vào cổ hắn , cười thật vui vẻ: “ Em không tức giận đâu”
Tạ Minh Triệt cứng đờ người, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Xem ra những lời nói lúc sáng nói với cô là vô dụng, cô không hề để trong lòng.
hắn chưa bao giờ thích tiếp xúc da thịt nhưng cô không giống, hình như càng ngày cô càng thích gần hắn , đụng vao hắn.
Nhưng mà hắn lại không có cách nào nặng lời với cô, hầu kết khẽ nhúc nhích rồi lại thôi.
Hôm nay em tự ra ngoài chơi, còn ăn thật nhiều món ăn ngon….” – A Yên dựa vào người hắn , không tự chủ mà chia sẻ về ngày hôm nay của mình.
Mà Tạ Minh Triệt đơ người nghe cô nói một lúc lâu sau đó mới hỏi: “ Hôm nay em không ở cùng Bạch Thư Yến sao?”
“ Bạch Thư Yến?”- A Yên nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra đó là tên mới của hổ mập: “ à hổ mập sao, hắn mang em đi ăn bánh kem sau đó vội đi giải quyết công chuyện, em tự đi chơi rõ lâu hắn mới đến đón em”
Tạ Minh Triệt nhấp môi, một lát sau mới hỏi: “ Vì sao không nói với anh”
A Yên đang nghịch cổ áo của hắn bỗng khựng lại, bẹp bẹp miệng: “ Bởi vì sáng nay anh rất hung dữ, em không dám…”
Tạ Minh Triệt sau khi nghe những lời này, thần sắc hòa hoãn một ít, tay phủ lên đầu cô : “ Xin lỗi”
hắn vừa dứt lời thì hai cái cúc áo trên vạt áo bị A Yên không cẩn thận giựt xuống, có một viên bay ra ngoài, rơi trên mặt đất phát ra một tiếng vang nhỏ.
Xương quai xanh hơi lộ ra, nửa bên ngực như ẩn như hiện.
A Yên mân mê một cái cúc áo trong tay, nhất thời khó có thể dời đi tầm mắt.
Lúc A Yên tỉnh lại, cô nhìn thấy một hình dáng nhòe nhòe, nhắm mắt một cái sau đó mở ra rốt cuộc cũng thấy rõ gương mặt của hắn.
cô cười rộ lên, ghé mặt vào lồng ngực của hắn cọ cọ: “ A Triệt, em biến trở lại rồi này”
Tạ Minh Triệt cảm thấy người mình nóng đến kinh người, rốt cuộc cũng phản ứng lại, cuống quít đẩy cô ra, cố tình nghiêng đầu tránh đi , duỗi tay mang chăn che cô lại, che kín mít sau đó đi xuống giường.
Chỗ eo vẫn còn lưu lại cảm xúc trơn trượt, hai tay hắn cuộc tròn, lỗ tai ửng đỏ.
A Yên bị hắn dùng chăn quấn thành một cái bánh chưng bụ bẫm, đôi mắt tròn chớp chớp, còn chưa kịp nói gì đã thấy hắn đi ra khỏi phòng ngủ, lúc đi đến cửa xém chút đâm vào cửa.
Cửa bị hắn mạnh mẽ mở ra, A Yên rúc trong chăn rùng mình.
cô bắt đầu lo sợ bất an, chẳng lẽ, cô chui vào trong chăn của hắn làm cho hắn tức giận?
Tạ Minh Triệt từ trong phòng tắm đi ra, trên người có hơi nước mờ mịt, tóc ngắn đen nhánh ướt át tán loạn dán trên trán, nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt sau khi trải qua nước nóng lại càng đỏ hơn, tôn lên khuôn mặt thanh lãnh trắng trẻo của hắn.
hắn dùng khăn lông xoa xoa tóc, đi vào phòng thay quần áo, thay một bộ sơ mi quần tây, lại cầm lên một cái đồng hồ, vừa đeo vừa đi ra ngoài, nhưng vừa đi đến cửa, hắn nhíu mày dường như nhớ đến cái gì lại xoay người trở về.
Duỗi tay mở ra tủ quần áo, bên trong đều là quần áo lần trước mua cho A Yên, hắn nhìn lướt qua, nhìn tới nhìn lui sau đó nghiêm túc chọn lựa. Cuối cùng hắn lấy ra một cái váy màu vàng chanh, dài đến đầu gối. Sau khi chọn váy xong thì Tạ Minh Triệt đóng cửa tủ lại, sau đó nhìn tới ngăn kéo, dừng lại một chút.
Toàn cảnh lúc sáng sớm hiện lên trong đầu hắn , lỗ tai lại ẩn ẩn nóng lên, hầu kết giật giật, rốt cuộc cúi người mở ngăn kéo ra.
A Yên nằm trong chăn do dự xem có nên ra ngoài hay không nhưng vừa nghĩ tới sắc mặt âm trầm của Tạ Minh Triệt lúc sáng thì lại không dám ra ngoài.
Chắc chắn là hắn tức giận rồi….
A Yên buồn rầu vừa nghĩ vừa gục đầu xuống.
Bỗng nhiên cửa bị mở ra, A Yên theo bản năng mà giương mắt nhìn thì lại gặp được đôi mắt lãnh đạm, cả người cô run lên lại rúc sâu vào chăn.
Tạ Minh Triệt thu hết hành động của cô vào đáy mắt nhưng không nói gì chỉ đi tới trước giường đặt quần áo trên tay xuống.
Khi hắn mở miệng nói chuyện âm thanh vẫn lạnh lùng như cũ, nghe không ra vui buồn: “ Mặc quần áo tử tế”
nói xong hắn lại xoay người đi ra ngoài.
Sau khi cửa phòng bị đóng lại một lần nữa thì A Yên nhô đầu từ trong chăn ra, nhìn ra cửa một chút xong lại nhìn quần áo bên cạnh. một cái váy màu vàng chanh nhỏ xinh.
A Yên chui từ trong chăn ra, duỗi tay cầm lấy váy thì lại thấy hai kiện đồ nhỏ nhỏ rơi ra. cô cầm lấy nhìn nhìn.
Uả? Nội y??
Kì thật trước A Yên chưa từng xuyên qua như vậy, cô ngủ nhiều năm như vậy ngay cả những cái này đều không giống nhau. Nhưng mà nói gì thì nói cô cũng học được rất nhiều tri thức ở thời đại này, cũng gặp qua đồ vật mới lạ ở thời đại này, nội y như thế này cô nhìn quen mắt.
A Yên nhanh chóng mặc quần áo vào sau đó rời giường lén lút đi ra phòng ngủ.
cô thăm dò không thấy hình bóng của Tạ Minh Triệt đâu nên mới rón rén đi ra, ai ngờ hắn đang ngồi ở sofa, trên tay cầm một cái cốc ngọc xanh.
hắn rũ mi mắt, nghiêng mặt giống như đang xem mưa qua cửa sổ, trời đất âm u tôn lên khuôn mặt lạnh lùng trắng nõn của hắn.
A Yên là đồ gia truyền của Tạ gia, đại đa số thời gian đều bị đặt ở hộp gỗ mun, giấu ở mật thất bí mật nhất trong Tạ gia, chỉ có chủ quân Tạ gia lúc muốn khoe khoang, nâng cao thân phận mới lấy cố ra, treo ở trên người chủ quân Tạ gia, thấy cảnh náo nhiệt trong chốc lát.
Vì vậy, mặc dù cô sống lâu như vậy rồi nhưng vẫn không biết đối nhân xử thế. Chỉ có mỗi lần Bạch Thư Yến đến chơi với cô mới kể cho cô vài sự việc thú vị bên ngoài, lại dặn dò cô một chút công việc.
“ Ra ăn bữa sáng đi” – Tạ Minh Triệt thấy cô ngây ngốc đứng đó, liền buông cốc ngọc xanh xuống, đứng lên đi tới bàn ăn.
Lúc A Yên ngoan ngoãn chạy tới, hắn nhìn thấy đôi chân trắng nõn của cô đang tiếp xúc với sàn nhà thì nhíu nhíu mi: “ đi dép vào”
A Yên thấy dáng vẻ này của hắn , cho rằng hắn vẫn đang tức giận, lập tức lạch bạch cúi đầu xoay người đi ra cửa lấy dép lê đi vào.
Lúc cô tới bàn ăn, thoạt nhìn có chút nhút nhát, không dám ngồi cạnh hắn nữa mà chuyển sang ngồi đối diện hắn.
Tạ Minh Triệt mím môi không nói gì, đem một chén cháo gà nhỏ đẩy sang phía cô.
A Yên bê chén nhỏ , một chén cháo này ăn thật sự không có tâm tình cảm nhận.
“ A Yên” – Tạ Minh Triệt bỗng nhiên mở miệng.
A Yên ngẩng lên đối diện với ánh mắt của hắn sau đó lại cúi đầu không dám nhìn nữa.
“ Em là con gái” – hắn nhìn đỉnh đầu mềm mại của cô, đắn đo một chút nhưng vẫn cố nói “ Mà tôi là đàn ông, em với tôi nên có khoảng cách thích hợp”
“ Nếu em không có ý thức về mối quan hệ nam –nữ với tôi, vậy làm sao sau này phòng bị người đàn ông khác được?”
A Yên hít sâu, kkhông nhịn được đánh bạo trả lời: “ Nhưng anh lại không phải là người khác”
Tạ Minh Triệt chuẩn bị kiếm vài lý do thoái thác bị một câu “không phải người khác” của cô làm ngơ ngẩn.
Thần sắc hắn hơi khác lạ, không biết vì sao giờ phút này trong lòng lại có chút khác thường, mà lúc đôi mắt nhiễm một tầng hơi nước của cô nhìn hắn , hầu kết hắn khẽ lên xuống, lại không nói thêm được gì.
“ anh là người em yêu.” A Yên bỗng nhiên nói một câu, hai hốc mắt phiếm hồng, ủy khuất nghẹn ngào nói “ anh không giống người khác…”
Hổ mập nói rồi, đây là người cô yêu.
Giờ phút này Tạ Minh Triệt nổ mạnh bên tai, đôi mắt tràn đầy kinh ngạc, cả người cứng đờ.
Thiếu nữ ôn nhu mềm mại nói : “ anh là người em yêu” liền làm hắn hoảng loạn cuống quít. Trong lòng không thể kìm chế cảm xúc nhộn nhạo
hắn cuống quít đứng lên, thiếu chút nữa đụng rơi ly pha lê bên cạnh.
Sau khi miễn cưỡng ổn định thân hình, tay hắn cuộn tròn, một lúc lâu sau hắn mới mở miệng: “ không được nói lung tung”
“ Em không nói lung tung!”
A Yên vội vàng đứng dậy, khi nhìn mắt không nhịn được mà rơi xuóng một giọt nước mặt, nhìn trông đáng thương hề hề. Mà Tạ Minh Triệt lại quay đầu đi , không nhìn cô. hắn cầm áo khoác trên sofa sau đó cầm chìa khóa xe chạy thẳng ra cửa.
Trong nháy mắt phòng khách khôi phục yên tĩnh, A Yên đứng trước bàn ăn thật là lâu không động đậy. Qua một hồi cô mới chạy tới phòng ngủ, lấy điện thoại di động, vừa khóc lóc vừa gọi điện cho Bạch Thư Yến.
Bạch Thư Yến vừa nghe được điện thoại, cái gì cũng chưa kịp nói đã nghe thấy A Yên khóc nức nở. hắn hoảng sợ, vội vàng hỏi: “ Yên Yên sao thế? Sao lại khóc?”
“ Hổ mập ….” – A Yên nghe thấy âm thanh của hắn thì không nhịn được lại rơi nước mắt.
Bạch Thư Yến lo lắng đến không chịu được, hắn nói nhanh: “ Yên Yên ngươi đừng khóc, chờ ta, ta lập tức đến đó!”
Sau khi dập máy Bạch Thư Yến nhanh nhanh chóng chóng chạy tới chung cư của Tạ Minh Triệt.
hắn mang A Yên đến tiệm bánh ngọt lần trước, sau khi gọi một đống đồ ăn thì đưa cho A Yên giấy ăn, xoa xoa mặt cho A Yên, thật cẩn thận hỏi: “ Sao thế? Sao ngươi lại khóc Yên Yên?”
trên bàn bày rất nhiều bánh kem nhỏ tinh xỏa, A Yên nhấm nháp từng miếng từng miếng bánh Black Forest trước mặt mình, hương vị ngọt ngào khiến cho cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
A Yên đem sự việc đêm qua nói lại một lần, sau đó lại đem những lời giữa cô và Tạ Minh Triệt kể cho hắn.
Cuối cùng, cô hỏi: “ Ngươi nói xem có phải hắn muốn vứt bỏ ta không?”
“ Đợi chút, ngươi để ta load một chú” – Bạch Thư Yến cảm thấy chính mình đã hiểu một chút rồi.
Cái này ….cái này ….
hắn quả thật có thể tưởng tượng hình ảnh A Yên nói “anh là người trong lòng em” ra.
Biểu tình của Tạ Minh Triệt hẳn rất thú vị.
Chỉ tiếc là hắn không tận mắt nhìn thấy.
Nhưng mà từ từ …Bạch Thư Yến bỗng nhớ tới một điểm quan trọng.
hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía A Yên: “ Hôm qua ngươi khôi phục liền rúc vào chăn của hắn?”
“ Đúng rồi” – A Yên thành thật gật đầu sau đó lại nhấm nháp một miếng bánh kem.
Bạch Thư Yến lập tức đứng lên, mắt kính gọng vàng trên mũi suýt nữa thì rơi xuống: “ Chính là do ngươi không mặc quần áo Yên Yên à”
Lúc hắn nói những lời như vậy không khống chế được âm lượng của mình, giọng nói có hơi lớn, những người khác trong tiệm khi nghe thấy điều này đều quay lại nhìn A Yên.
Uả… rõ ràng có mặc quần áo mà.
Tất cả mọi người đều nghi hoăc.
Bạch Thư Yến nhận ra mình hơi thất thố, hắn vội vàng ngồi xuống lại nhỏ giọng nói : “ Yên Yên, ngươi, ngươi là con gái , sao lại không mặc rồi chui vào chăn của người ta như vậy?”
Bạch Thư Yến cảm thấy huyệt thái dương của mình hơi hơi đau rồi đây.
“ ….không được sao?”- Yên Yên nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn hắn
“ Đương nhiên không thể” – Bạch Thư Yến thật muốn tự tát mình một cái, nói cho cùng vẫn là trách hắn.
Yên Yên đã sớm quên hết chuyện khi làm người, bây giờ cô chỉ là một cái ngọc linh, trước khi tiến vào Tạ gia cũng chỉ ở với hắn ở Tây Sơn, nơi đó ngoài yêu quái ra làm gì có cư dân nào.
Mặc dù sau này có tới Tạ gia nhưng cô toàn bị giam trong mật thất, làm gì có cơ hội tiếp xúc với con người chân chính.
Sống nhiều năm như vậy mà cô như một tờ giấy trắng, chưa từng trải sự đời thì làm sao hiểu được khác biệt nam nữ?
Mà hắn là con trai, bình thường không nghĩ tới việc nói những chuyện đó với cô.
“ Tại ta….” – Bạch Thư Yến lấy kính xuống che che mặt.
A Yên thấy dáng vẻ của hắn liền bị dọa sợ, bánh kem cũng không dám ăn: “ Hổ mập, có phải ta sắp bị hắn đuổi không ?”
Vành mắt của cô lại đỏ.
“ sẽ không sẽ không”- Bạch Thư Yến vội vàng an ủi.
“ Dù sao ngươi mới lỗ, hắn cũng không thiệt thòi gì!”
A Yên nhìn hắn : “ Ta lỗ? Lỗ cái gì?”
“…..” – Bạch Thư Yến là đàn ông nên cũng không biết tìm cách nào để phổ cập kiến thức phụ nữ cho cô.
Nghẹn nửa ngày, hắn mới thở dài: “ Yên Yên, ngươi phải mau chóng dung nhập với cuộc sống nơi này”
hắn nói : “ Ngươi nên kết thêm bạn”
Đặc biệt bạn gái.
“ Ngươi chính là bạn của ta nha” – A Yên cười với hắn , đôi mắt đen nhánh giống như ánh trăng.
“ Là bạn tốt tốt nhất của ta!” – cô đem một miếng bánh đẩy đến trước mặt hắn.
Bạch Thư Yến hơi giật mình, trong lòng mạc danh kì diệu cảm thấy thoải mái ấm áp. Đương nhiên bọn họ là bạn tốt nhất.
Mấy trăm năm trôi qua, hắn chịu đựng bao nhiêu chua xót cũng trải qua bao nhiêu trớ trêu đều là cô độc một mình nhưng may mà hắn quen được A Yên.
A Yên vẫn luôn ở bên cạnh hắn nên hắn không còn cảm thấy cô độc. Năm xưa, lúc hắn tận mắt nhìn thấy người con gái mình yêu trở thành vợ của người khác, tim của hắn trỗng rỗng, từ đó đần độn ngây ngốc bao nhiêu năm không quan tâm sự đời, may mà A Yên luôn đi theo bồi hắn.
Tất cả những phong quang, những đau khổ của hắn cô đều đã thấy nhưng lại chưa từng rời đi.
trên thế giới này, Yên Yên là người bạn duy nhất cũng là người bạn quan trong nhất của hắn.
“ Nhưng mà Yên Yên, ngươi cần thêm những người bạn khác nữa”- hắn vươn tay sờ sờ đỉnh đầu cô.
Vừa nói xong những lời này thì điện thoại di động của Bạch Thư Yến vang lên. hắn lấy di động ra nhìn thoáng qua, sau đó nghiêm túc nghe: “ Chuyện gì?”
A Yên nhìn trộm hắn một cái, ngậm cái muỗng nhỏ trong miệng, cảm thấy hắn có chút giống Tạ Minh Triệt lúc làm việc.
Sau khi dập điện thoại, Bạch Thư Yến cười cười với A Yên, dáng vẻ ôn hòa: “ Yên Yên, ta đưa ngươi về nhé? Bên công ty có chút việc, ta phải về xử lí một chút “
“ Ta không muốn trở về” – A Yên rầu rĩ lắc đầu nói.
“ Hay là … ta đưa ngươi đến nhà ta?” – Bạch Thư Yến nghĩ nghĩ xong nói.
A Yên tiếp tục lắc đầu: “ Thôi ngươi đi đi , ta tự mình chơi”
“ Cái này ….” – Bạch Thư Yến do dư, hắn sợ cô đi lạc.
“ Bản thân ta đã nghiêm túc học tập, ta biết đến xe taxi và ta cũng mang điện thoại theo mà”
Nghe thấy cô nói như vậy, Bạch Thư Yến suy xét một lát cuối cùng vẫn gật đầu.
Cho dù lo lắng hắn vẫn muốn cô tiếp xúc với thế giới bên ngoài, chỉ có như vậy cô mới có thể sống tốt.
Nhưng mà vẫn có chút không yên tâm, vì vậy hắn vừa đeo kính lên vừa dặn dò: “ Nếu gặp chuyện gì phải gọi điện thoại cho ta, biết chưa?”
Bây giờ với trước kia không giống nhau, hiện tại linh lực của A Yên đã đủ để đối phó với phàm nhân nên hắn không cần lo lắng con người sẽ thương tổn cô chỉ là nếu như gặp phải yêu quái thì không ổn lắm.
Đây là thế giới loài người, yêu tu cũng không phải là quá nhiều nhưng vẫn có một ít. Nghĩ nghĩ, vì an toàn của A Yên nên Bạch Thư Yến đeo cho cô một chiếc nhẫn.
“ Đây là cái gì?” – A Yên nhìn chiếc nhẫn trong tay mình, trên mặt nhẫn có một viên hạt châu trong suốt, nhin kĩ hình như ở giữa có một sợi chỉ màu bạc tinh tế.
“ Lúc ngươi gặp nguy hiểm nó sẽ bảo vệ ngươi đồng thời báo cho ta biết”
Bạch Thư Yến đem thần vật mà mình vất vả mới lấy được từ Thiên Cực Sơn đưa cho A Yên không một chút tiếc hận.
“ Ừa” – A Yên gật gật đầu, lại sờ sờ ngón tay đeo nhẫn của mình.
Bạch Thư Yến đi rồi, chỉ còn lại A Yên ngồi ăn bánh kem nhỏ một mình.
Lúc rời khỏi tiệm bánh kem, A Yên đứng ở cửa nhìn nhìn, mưa đã tạnh rồi.
đã lâu rồi cô không được ra ngoài một mình. cô hít một hơi nhăn nhăn cái mũi, cảm thấy không khí nơi này không tốt tí nào không thể bằng Tây Sơn được.
Nhớ tới Tây Sơn, A Yên đứng ở trên lối đi bộ nhìn dòng người tới lui, lại nhìn những tòa cao ốc, bên tai vang lên tiếng xe cộ đi lại, lúc cô ngửa đầu nhìn bầu trời xám xịt thì phát hiện , hình như mình không tìm thấy phương hướng của Tây Sơn nữa rồi.
A Yên tùy tiện đi về một hướng.
trên đường có rất nhiều cửa hàng, cô cảm thấy mới lạ, một cái lại một cái, cô rẽ vào xem tất cả, về sau cô cứ đi dạo lại đi dạo, không biết đi kiểu gì tới một cửa hàng chim cảnh.
Tiếng chim kêu từng đợt lại từng đợt nhưng A Yên lại không hiểu chúng nó đang nói cái gì, cô chỉ có thể nghe được ngôn ngữ của linh. Còn tiếng động vật chỉ có Hổ mập mới hiểu đươc. A Yên đi dạo vui vẻ, thời điểm đi ngang qua phố ăn vặt cô bị mùi hương hấp dẫn đậm đà hấp dẫn vào, lúc đi ra trên tay đã thêm hai chén đậu hũ thúi.
Tuy rằng thúi nhưng ăn rất ngon. A Yên ăn một miếng to, đôi mắt cong cong thật thỏa mãn.
“ Mộ Tranh, Mộ Tranh, nhìn kìa! Kia không phải tiểu khả ái lần trước sao?” – Trong ngõ nhỏ nào đó, một thiếu niên cầm gậy tùy ý nhìn qua đầu ngõ, cặp mắt trừng lớn vội vàng kéo một thanh niên đang dạy dỗ mấy tên lưu manh.
Thiếu niên kia nghe vậy, đôi chân đang để trên xương sường của tên côn đồ súyt nữa mất đi sức lực, đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi trừng, đột nhiên quay đầu vừa đúng lúc thấy một bóng dáng mảnh khảnh màu vàng chanh.
Động tác ăn đậu hũ của A Yên khựng lại, giống như cô đã nhận ra cái gì, bước chân đã bước ra lại thu lại, thời điểm cô nghiêng đầu thì nhìn thấy dôi mắt đào hoa kia đang nhìn mình.
“ Fuck….”
Đúng là cô ta.
Mộ Tranh híp đôi mắt lại.
thật là có duyên. Đây là lần thứ mấy cô ta tự đưa tới cửa rồi? Ngọc linh này thoạt nhìn ăn rất ngon đi?
Hai người mắt to trừng mắt, thời gian dường như dừng lại.
“ Đằng sau cậu….”
A Yên bỗng nhiên chỉ chỉ phía sau hắn ,lời còn chưa hết thì đã thấy thiếu niên mặc đồng phục bên cạnh Mộ Tranh đem tên côn đồ cầm gậy xông tới đá bay.
“ Con chó nhỏ mau lăn đi” – Thiếu niên hùng hùng hổ hổ, “ Mày xem mày nhuộm lông chó của mày cái màu gì kia? Làm gia chói chết đi được”
“ …..” A Yên ngậm miệng lại
“ Kỳ Việt”- Mộ Tranh thỉ về phía thiếu niên bên cạnh hắn , hất hất hàm
Kỳ Việt ngơ ngẩn: “ Cái gì?”
Mộ Tranh ra vẻ thất bại, hắn trừng mắt với Kỳ Việt một cái nhưng cũng không nói gì nữa, đi thẳng tới A Yên.
A Yên lại xúc một thìa đậu hũ thúi.
Lúc Mộ Tranh đi tới vừa vặn ngửi thấy mùi hương mê hoặc khó tả, hắn thật sự muốn bịt mũi mình lại.
Này con mẹ nó còn gì là ngọc linh ngon miệng? Ăn cái đồ linh tinh gì thế này?
“ cô…” hắn há miệng thở dốc, từ trước tới nay chưa bao giờ khẩn trương như thế, ngay cả chữ nghĩa cũng chưa sắp xếp cho tốt được.
A Yên ăn một miếng đậu hũ thúi, tò mò nhìn hắn : “ Cậu có việc gì sao?”
Kháo
Mộ Tranh cảm thấy hương vị này thật sự …..Làm đầu hắn trống rỗng.
“ Thúi như vậy mà cô cũng nuốt được à?” – hắn gian nan nói một câu.
A Yên chớp chớp đôi mắt tròn: “ Tuy thúi nhưng ăn đặc biệt ngon”
Thúi như vậy còn có thể cho vào miệng sao? Dù sao Mộ Tranh cũng không làm được.
A Yên thấy hắn đứng trước mặt mình nửa ngày cũng không nói được câu gì, cô nghĩ nghĩ, dường như nghĩ ra cái gì, cô ngẩng đầu hỏi hắn : “ Có phải cậu rất muốn ăn không?”
Tuy rằng cô có chút tiếc nuối nhưng vẫn đem chén nhỏ đặt vào tay hắn : “ Vậy cậu ăn đi.”
Sau đó xoay người rời đi. cô còn muốn đi ăn món ngon khác nha.
Mộ Tranh cầm non nửa chén đậu hũ thúi trên tay, bị hương kia xông đến ngây ngốc luôn.
“ Ha ha ha ha ha oa kháo, Mộ Tranh mày ngay cả tới gần con gái cũng không được” – Kỳ Việt nghẹn nửa ngày cuối cùng cười ra tiếng.
Mộ Tranh phục hồi tinh thần cười lạnh, giơ chân đá trúng cẳng chân Kỳ Việt.
Kỳ Việt “ Ngao” một tiếng, đau đến nhe răng trợn mắt, “ Fuck! Thằng ngốc Mộ Tranh này”
Mộ Tranh nhét nửa chén đậu hũ thúi vào tay hắn , còn mình thì xoay người đuổi theo bóng dáng vàng chanh kia.
“ ….. mẹ nó, thối thật”- Kì Việt ngồi xổm ở ngõ nhỏ , mắng một câu.
A Yên đẩy cửa đi vào một quán trà sữa, đứng do dự trước quầy thật lâu mới có chọn được một ly trà sữa phomai trân châu.
cô chưa bao giờ uống qua nhưng đã xem hình ảnh một lần rồi, nhìn không tệ.
Lúc Mộ Tranh đẩy cửa tiến vào, đúng lúc cô đang gọi đồ, hắn chạy thật nhanh qua quầy.
Nữ nhân viên trẻ tuổi nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn , nở nụ cười ngọt ngào: “ Xin hỏi anh muốn dùng loại trà sữa nào?”
“ Giống cô ấy”—Mộ Tranh chống tay ở trên quầy nghiêng đầu nhìn về phía A Yên.
“ Hai vị đi cùng nhau sao?”- Nữ nhân viên sửng sốt một chút nhưng vẫn duy trì nụ cười.
“ Đúng vật, tôi sẽ trả tiền”
A Yên chưa kịp nói chuyện thì Mộ Tranh đã giành nói trước.
“ Được” – Nhân viên nữ gật gật đầu, chỉ vào mã QR bên cạnh: “ Quets vào đây là được, tổng cộng 28 tệ”
A Yên thấy hắn chuẩn bị trả tiền liền vội vàng nói : “ Để tôi tự trả” – nói xong cô tự quét mã, chọn 14 tệ, quét vân tay đồng ý trả tiền. Đây là Bạch Thư Yến dạy cô. thật sự rất thần kỳ, trước kia phải mang theo ngân phiếu và bạc mới có thể mua đồ, hiện tại chỉ cần mang theo di động, ấn ấn mấy cái là được.
Động tác của Mộ Tranh dừng một chút, khóe miệng cong cong cũng không nói thêm gì, tự thanh toán cho mình.
A Yên lấy trà sữa xong liền đi tới bàn bên cạnh cửa sổ ngồi xuống.
Ai ngờ cô vừa ngồi xuống, thiếu niên kỳ quái kia cũng đi theo đến đây.
“ Cậu đi theo tôi làm gì?” – A Yên nhíu mày.
Mộ Tranh cười cười ngồi xuống đối diện cô, không nói gì, mang theo vài phần kiêu ngạo, sau khi uống xong một ngụm trà sữa mới kêu lên: “ Fuck, cái này thì ngon cái gì?”
Ngọt đến hồ đồ.
A Yên uống thử một ngụm, rõ ràng vừa ngọt vừa thơm, bên trong còn có trân châu giòn giòn.
cô đưa mắt nhìn về phía thiếu niên ngồi ở đối diện giống như đang xem một thằng ngốc.
“ ….. Ánh mắt đó của cô là sao?” – Mộ Tranh cắn răng.
A Yên không quan tâm đến hắn , an an tĩnh tĩnh uống trà sữa của mình.
“ cô tên là gì?” – Mộ Tranh tựa lưng vào ghế, vắt chéo chân.
A Yên không để ý tới hắn.
“ không nói ? không nói cũng không sao nhưng cô phải nhớ kĩ, tên tôi là Mộ Tranh” – Thiếu niên kéo khóa áo đồng phục xuống nói.
A Yên đứng lên, cầm trà sữa đi ra ngoài.
Mộ Tranh không uống cốc trà sữa ngọt khé kia nữa, lúc hắn đi ra thì thân ảnh vàng chanh đã đi xa.
Kỳ Việt đem tất cả mọi việc đều để trong mắt, lúc này thấy Mộ Tranh đi ra thì cười đến nghẹn: “ Ha ha ha ha Mộ Tranh, đây là lần đầu tiên ăn một vố của con gái hả?”
“ Mày vui lắm à?”- Mộ Tranh ngó hắn ,, đôi mắt hoa đào xinh đẹp cười như không cười.
“ Tranh ca, ta không có, ta không phải”- Kỳ Việt lập tức dừng lại.
Mộ Tranh giương mắt nhìn thân ảnh màu vàng chanh càng ngày càng mơ hồ, bỗng nhiên hừ một tiếng.
Chờ đấy.
không lâu nữa hắn sẽ ăn sạch tiểu ngọc linh không biết tốt xấu này.
Cứ cho là hôm nay cô ta quá thúi, ăn không ngon miệng đi.
A Yên đi được một lát thì ngồi nghỉ ở ghế ngồi trong công viên. Cái miệng nhỏ nhấp từng tí trà sữa, hương vị ngọt ngào làm cô không nhịn được mà tủm tỉm cười. Chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, A Yên lấy ra xem thì là Bạch Thư Yến gọi tới.
“ Yên Yên, ngươi vẫn đang ở ngoài đường à?”- Điện thoại vừa mở thì âm thanh của Bạch Thư Yến truyền tới.
A Yên thành thật trả lời: “ Đúng vậy”
Bạch Thư Yến cười một tiếng, thần sắc bỗng nhiên dịu dàng một chút, hắn hỏi: “ đã đi những đâu vậy”
hắn vừa đi ra khỏi phòng họp vừa nói chuyện điện thoại không ngừng với cô.
Mọi người đi theo hắn ra khỏi phòng họp thì thấy chủ tịch nhà mình vừa rồi còn phát hỏa trong cuộc họp, hiện tại vừa gọii điện thì bày ra vẻ mặt dịu dàng thì không khỏi nhìn nhau, trong lòng suy đoán một chút.
Hay là …. Bọn họ sắp có lão bản nương?
“ Chơi có vui không?” – Bạch Thư Yến không chú ý tới ánh mắt người khác, hắn thấp giọng hỏi A Yên.
“ Ừ cũng vui, nhưng có một người rất kỳ quái…” – A Yên nhớ tới thiếu niên đi theo mình tới tận quán trà sữa.
Bạch Thư Yến nhíu mày: “ Kì quái sao? Là đàn ông sao?”
“ Đúng vậy, hắn rất kỳ quái, ta không quen không biết hắn , hắn còn cố bắt chuyện với ta”
Nghe A Yên nói như vậy, Bạch Thư Yến đại khái đã hiểu được đầu đuôi như nào.
A Yên lớn lên xinh đẹp, thoạt nhìn lại đáng yêu , dễ thương, những bên vô lại bên ngoài khẳng định có ý xấu.
Nghĩ như vậy Bạch Thư Yến liền nói với cô : “ Yên Yên, ngươi ngàn vạn không để ý tới những tên vô lại đó,nếu có người dám quấn lấy ngươi, ngươi liền đánh hắn!”
“ Ngàn vạn không để cho bọn hắn đụng tới một ngón tay của ngươi” – Bạch Thư Yến giống như một vị cha già dặn dò cô.
“ Được” – A Yên gật gật đầu
xxxxxxx-xxxxxxxxxxxxxxxxx
Minh Triệt?
Điền Vinh Sinh thấy Tạ Minh Triệt ngồi trước bàn công tác ngây ngốc, kêu hắn vài câu.
“Lão sư” – Tạ Minh Triệt phục hồi tinh thần nhìn về phía Điền Vinh Sinh.
Điền Vinh Sinh chắp tay sau lưng đi tới: “ Tiểu tử, cậu nghĩ cái gì mà nghĩ tới nhập thần như vậy?”
“ không có gì” – Tạ Minh Triệt miết miết tài liệu trong tay, cố gắng trấn định.
Nhưng Điền Vinh Sinh lạ gì đồ đệ của mình, ngày thường hắn là dáng vẻ gì, bây giờ là dáng vẻ gì chỉ cần liếc mắt liền nhìn thấy.
Ông cười một tiếng, ngồi xuống ghế mây bên cạnh hắn , uống một ngụm trà sau đó chậm rãi nói : “ nói một chút đi , cậu gặp chuyện gì?”
“ không có đâu, lão sư nghĩ nhiều rồi” – Tạ Minh Triệt vặn vẹo ngón tay nắm chặt tài liệu trong tay.
Ngoài miệng nói “ không có” nhưng trong đầu hắn không tự chủ được mà hiện lên đoạn hội thoại lúc sáng. Câu “ anh là người em thích” vẫn còn vang bên tai, chỉ cần hắn nghĩ lại thì lỗ tai sẽ nóng lên.
Lời của nữ hài nhi thì có gì đáng tin chứ? Mặc dù cô ấy nói nhưng tại sao hắn lại phản ứng lớn như vậy? Như vậy là không nên. Bỗng nhiên hắn bình tĩnh lại.
Ban đầu Tạ Minh Triệt giữ lại A Yên có lẽ là bởi vì đôi mắt ướt át của cô khiến cho hắn động lòng trắc ẩn nhưng trong chuyện này không nên pha tạp cái gì khác.Tiếng chim kêu từng đợt lại từng đợt nhưng A Yên lại không hiểu chúng nó đang nói cái gì, cô chỉ có thể nghe được ngôn ngữ của linh. Còn tiếng động vật chỉ có Hổ mập mới hiểu đươc. A Yên đi dạo vui vẻ, thời điểm đi ngang qua phố ăn vặt cô bị mùi hương hấp dẫn đậm đà hấp dẫn vào, lúc đi ra trên tay đã thêm hai chén đậu hũ thúi.
Tuy rằng thúi nhưng ăn rất ngon. A Yên ăn một miếng to, đôi mắt cong cong thật thỏa mãn.
“ Mộ Tranh, Mộ Tranh, nhìn kìa! Kia không phải tiểu khả ái lần trước sao?” – Trong ngõ nhỏ nào đó, một thiếu niên cầm gậy tùy ý nhìn qua đầu ngõ, cặp mắt trừng lớn vội vàng kéo một thanh niên đang dạy dỗ mấy tên lưu manh.
Thiếu niên kia nghe vậy, đôi chân đang để trên xương sường của tên côn đồ súyt nữa mất đi sức lực, đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi trừng, đột nhiên quay đầu vừa đúng lúc thấy một bóng dáng mảnh khảnh màu vàng chanh.
Động tác ăn đậu hũ của A Yên khựng lại, giống như cô đã nhận ra cái gì, bước chân đã bước ra lại thu lại, thời điểm cô nghiêng đầu thì nhìn thấy dôi mắt đào hoa kia đang nhìn mình.
“ Fuck….”
Đúng là cô ta.
Mộ Tranh híp đôi mắt lại.
thật là có duyên. Đây là lần thứ mấy cô ta tự đưa tới cửa rồi? Ngọc linh này thoạt nhìn ăn rất ngon đi?
Hai người mắt to trừng mắt, thời gian dường như dừng lại.
“ Đằng sau cậu….”
A Yên bỗng nhiên chỉ chỉ phía sau hắn ,lời còn chưa hết thì đã thấy thiếu niên mặc đồng phục bên cạnh Mộ Tranh đem tên côn đồ cầm gậy xông tới đá bay.
“ Con chó nhỏ mau lăn đi” – Thiếu niên hùng hùng hổ hổ, “ Mày xem mày nhuộm lông chó của mày cái màu gì kia? Làm gia chói chết đi được”
“ …..” A Yên ngậm miệng lại
“ Kỳ Việt”- Mộ Tranh thỉ về phía thiếu niên bên cạnh hắn , hất hất hàm
Kỳ Việt ngơ ngẩn: “ Cái gì?”
Mộ Tranh ra vẻ thất bại, hắn trừng mắt với Kỳ Việt một cái nhưng cũng không nói gì nữa, đi thẳng tới A Yên.
A Yên lại xúc một thìa đậu hũ thúi.
Lúc Mộ Tranh đi tới vừa vặn ngửi thấy mùi hương mê hoặc khó tả, hắn thật sự muốn bịt mũi mình lại.
Này con mẹ nó còn gì là ngọc linh ngon miệng? Ăn cái đồ linh tinh gì thế này?
“ cô…” hắn há miệng thở dốc, từ trước tới nay chưa bao giờ khẩn trương như thế, ngay cả chữ nghĩa cũng chưa sắp xếp cho tốt được.
A Yên ăn một miếng đậu hũ thúi, tò mò nhìn hắn : “ Cậu có việc gì sao?”
Kháo
Mộ Tranh cảm thấy hương vị này thật sự …..Làm đầu hắn trống rỗng.
“ Thúi như vậy mà cô cũng nuốt được à?” – hắn gian nan nói một câu.
A Yên chớp chớp đôi mắt tròn: “ Tuy thúi nhưng ăn đặc biệt ngon”
Thúi như vậy còn có thể cho vào miệng sao? Dù sao Mộ Tranh cũng không làm được.
A Yên thấy hắn đứng trước mặt mình nửa ngày cũng không nói được câu gì, cô nghĩ nghĩ, dường như nghĩ ra cái gì, cô ngẩng đầu hỏi hắn : “ Có phải cậu rất muốn ăn không?”
Tuy rằng cô có chút tiếc nuối nhưng vẫn đem chén nhỏ đặt vào tay hắn : “ Vậy cậu ăn đi.”
Sau đó xoay người rời đi. cô còn muốn đi ăn món ngon khác nha.
Mộ Tranh cầm non nửa chén đậu hũ thúi trên tay, bị hương kia xông đến ngây ngốc luôn.
“ Ha ha ha ha ha oa kháo, Mộ Tranh mày ngay cả tới gần con gái cũng không được” – Kỳ Việt nghẹn nửa ngày cuối cùng cười ra tiếng.
Mộ Tranh phục hồi tinh thần cười lạnh, giơ chân đá trúng cẳng chân Kỳ Việt.
Kỳ Việt “ Ngao” một tiếng, đau đến nhe răng trợn mắt, “ Fuck! Thằng ngốc Mộ Tranh này”
Mộ Tranh nhét nửa chén đậu hũ thúi vào tay hắn , còn mình thì xoay người đuổi theo bóng dáng vàng chanh kia.
“ ….. mẹ nó, thối thật”- Kì Việt ngồi xổm ở ngõ nhỏ , mắng một câu.
A Yên đẩy cửa đi vào một quán trà sữa, đứng do dự trước quầy thật lâu mới có chọn được một ly trà sữa phomai trân châu.
cô chưa bao giờ uống qua nhưng đã xem hình ảnh một lần rồi, nhìn không tệ.
Lúc Mộ Tranh đẩy cửa tiến vào, đúng lúc cô đang gọi đồ, hắn chạy thật nhanh qua quầy.
Nữ nhân viên trẻ tuổi nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn , nở nụ cười ngọt ngào: “ Xin hỏi anh muốn dùng loại trà sữa nào?”
“ Giống cô ấy”—Mộ Tranh chống tay ở trên quầy nghiêng đầu nhìn về phía A Yên.
“ Hai vị đi cùng nhau sao?”- Nữ nhân viên sửng sốt một chút nhưng vẫn duy trì nụ cười.
“ Đúng vật, tôi sẽ trả tiền”
A Yên chưa kịp nói chuyện thì Mộ Tranh đã giành nói trước.
“ Được” – Nhân viên nữ gật gật đầu, chỉ vào mã QR bên cạnh: “ Quets vào đây là được, tổng cộng 28 tệ”
A Yên thấy hắn chuẩn bị trả tiền liền vội vàng nói : “ Để tôi tự trả” – nói xong cô tự quét mã, chọn 14 tệ, quét vân tay đồng ý trả tiền. Đây là Bạch Thư Yến dạy cô. thật sự rất thần kỳ, trước kia phải mang theo ngân phiếu và bạc mới có thể mua đồ, hiện tại chỉ cần mang theo di động, ấn ấn mấy cái là được.
Động tác của Mộ Tranh dừng một chút, khóe miệng cong cong cũng không nói thêm gì, tự thanh toán cho mình.
A Yên lấy trà sữa xong liền đi tới bàn bên cạnh cửa sổ ngồi xuống.
Ai ngờ cô vừa ngồi xuống, thiếu niên kỳ quái kia cũng đi theo đến đây.
“ Cậu đi theo tôi làm gì?” – A Yên nhíu mày.
Mộ Tranh cười cười ngồi xuống đối diện cô, không nói gì, mang theo vài phần kiêu ngạo, sau khi uống xong một ngụm trà sữa mới kêu lên: “ Fuck, cái này thì ngon cái gì?”
Ngọt đến hồ đồ.
A Yên uống thử một ngụm, rõ ràng vừa ngọt vừa thơm, bên trong còn có trân châu giòn giòn.
cô đưa mắt nhìn về phía thiếu niên ngồi ở đối diện giống như đang xem một thằng ngốc.
“ ….. Ánh mắt đó của cô là sao?” – Mộ Tranh cắn răng.
A Yên không quan tâm đến hắn , an an tĩnh tĩnh uống trà sữa của mình.
“ cô tên là gì?” – Mộ Tranh tựa lưng vào ghế, vắt chéo chân.
A Yên không để ý tới hắn.
“ không nói ? không nói cũng không sao nhưng cô phải nhớ kĩ, tên tôi là Mộ Tranh” – Thiếu niên kéo khóa áo đồng phục xuống nói.
A Yên đứng lên, cầm trà sữa đi ra ngoài.
Mộ Tranh không uống cốc trà sữa ngọt khé kia nữa, lúc hắn đi ra thì thân ảnh vàng chanh đã đi xa.
Kỳ Việt đem tất cả mọi việc đều để trong mắt, lúc này thấy Mộ Tranh đi ra thì cười đến nghẹn: “ Ha ha ha ha Mộ Tranh, đây là lần đầu tiên ăn một vố của con gái hả?”
“ Mày vui lắm à?”- Mộ Tranh ngó hắn ,, đôi mắt hoa đào xinh đẹp cười như không cười.
“ Tranh ca, ta không có, ta không phải”- Kỳ Việt lập tức dừng lại.
Mộ Tranh giương mắt nhìn thân ảnh màu vàng chanh càng ngày càng mơ hồ, bỗng nhiên hừ một tiếng.
Chờ đấy.
không lâu nữa hắn sẽ ăn sạch tiểu ngọc linh không biết tốt xấu này.
Cứ cho là hôm nay cô ta quá thúi, ăn không ngon miệng đi.
A Yên đi được một lát thì ngồi nghỉ ở ghế ngồi trong công viên. Cái miệng nhỏ nhấp từng tí trà sữa, hương vị ngọt ngào làm cô không nhịn được mà tủm tỉm cười. Chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, A Yên lấy ra xem thì là Bạch Thư Yến gọi tới.
“ Yên Yên, ngươi vẫn đang ở ngoài đường à?”- Điện thoại vừa mở thì âm thanh của Bạch Thư Yến truyền tới.
A Yên thành thật trả lời: “ Đúng vậy”
Bạch Thư Yến cười một tiếng, thần sắc bỗng nhiên dịu dàng một chút, hắn hỏi: “ đã đi những đâu vậy”
hắn vừa đi ra khỏi phòng họp vừa nói chuyện điện thoại không ngừng với cô.
Mọi người đi theo hắn ra khỏi phòng họp thì thấy chủ tịch nhà mình vừa rồi còn phát hỏa trong cuộc họp, hiện tại vừa gọii điện thì bày ra vẻ mặt dịu dàng thì không khỏi nhìn nhau, trong lòng suy đoán một chút.
Hay là …. Bọn họ sắp có lão bản nương?
“ Chơi có vui không?” – Bạch Thư Yến không chú ý tới ánh mắt người khác, hắn thấp giọng hỏi A Yên.
“ Ừ cũng vui, nhưng có một người rất kỳ quái…” – A Yên nhớ tới thiếu niên đi theo mình tới tận quán trà sữa.
Bạch Thư Yến nhíu mày: “ Kì quái sao? Là đàn ông sao?”
“ Đúng vậy, hắn rất kỳ quái, ta không quen không biết hắn , hắn còn cố bắt chuyện với ta”
Nghe A Yên nói như vậy, Bạch Thư Yến đại khái đã hiểu được đầu đuôi như nào.
A Yên lớn lên xinh đẹp, thoạt nhìn lại đáng yêu , dễ thương, những bên vô lại bên ngoài khẳng định có ý xấu.
Nghĩ như vậy Bạch Thư Yến liền nói với cô : “ Yên Yên, ngươi ngàn vạn không để ý tới những tên vô lại đó,nếu có người dám quấn lấy ngươi, ngươi liền đánh hắn!”
“ Ngàn vạn không để cho bọn hắn đụng tới một ngón tay của ngươi” – Bạch Thư Yến giống như một vị cha già dặn dò cô.
“ Được” – A Yên gật gật đầu
xxxxxxx-xxxxxxxxxxxxxxxxx
Minh Triệt?
Điền Vinh Sinh thấy Tạ Minh Triệt ngồi trước bàn công tác ngây ngốc, kêu hắn vài câu.
“Lão sư” – Tạ Minh Triệt phục hồi tinh thần nhìn về phía Điền Vinh Sinh.
Điền Vinh Sinh chắp tay sau lưng đi tới: “ Tiểu tử, cậu nghĩ cái gì mà nghĩ tới nhập thần như vậy?”
“ không có gì” – Tạ Minh Triệt miết miết tài liệu trong tay, cố gắng trấn định.
Nhưng Điền Vinh Sinh lạ gì đồ đệ của mình, ngày thường hắn là dáng vẻ gì, bây giờ là dáng vẻ gì chỉ cần liếc mắt liền nhìn thấy.
Ông cười một tiếng, ngồi xuống ghế mây bên cạnh hắn , uống một ngụm trà sau đó chậm rãi nói : “ nói một chút đi , cậu gặp chuyện gì?”
“ không có đâu, lão sư nghĩ nhiều rồi” – Tạ Minh Triệt vặn vẹo ngón tay nắm chặt tài liệu trong tay.
Ngoài miệng nói “ không có” nhưng trong đầu hắn không tự chủ được mà hiện lên đoạn hội thoại lúc sáng. Câu “ anh là người em thích” vẫn còn vang bên tai, chỉ cần hắn nghĩ lại thì lỗ tai sẽ nóng lên.
Lời của nữ hài nhi thì có gì đáng tin chứ? Mặc dù cô ấy nói nhưng tại sao hắn lại phản ứng lớn như vậy? Như vậy là không nên. Bỗng nhiên hắn bình tĩnh lại.
Ban đầu Tạ Minh Triệt giữ lại A Yên có lẽ là bởi vì đôi mắt ướt át của cô khiến cho hắn động lòng trắc ẩn nhưng trong chuyện này không nên pha tạp cái gì khác.
Lần đầu tiên hắn gặp cô chỉ cần liếc mắt một cái liền cảm thấy đôi mắt của cô , dáng vẻ cười rộ lên của cô , răng nanh lộ ra đều quen thuộc.
Đó là một loại quen thuộc chưa có từ trước đến nay.
Có lẽ một phần do quen thuộc nên hắn mới có thái độ khác thường, lưu giữ cô, hơn nữa chiếu cố cô.
Nhưng, không nên hơn nữa mới phải.
Chỉ qua một khoảng thời gian ngắn mà tâm tư của Tạ Minh Triệt đã luân chuyển một vòng.
Tuy rằng nghĩ là nghĩ vậy nhưng hắn nhớ lại bản thân sáng sớm không nói gì đã bỏ ra cửa, thậm chí chưa chuẩn bị đồ ăn cho cô….
Bỗng nhiên có chút bực bội.
Điền Vinh Sinh ngồi bên cạnh hắn thấy hắn hơi nhíu mày, môi mỏng cũng không kiềm được mà mím thành một đường thẳng, sự bực bội hiện rõ lên mặt.
“ Minh Triệt à, cậu rất ít khi lộ cảm xúc ra ngoài như vậy nha”
Ông cảm thấy mới lạ, không khỏi ha ha cười hai tiếng.
“ Lão sư, ta muốn làm việc” – Đối mặt với sự trêu chọc của lão sư, Tạ Minh Triệt có chút bất đắc dĩ.
“ Được, được, được,cậu làm việc của cậu” – Điền Vinh Sinh đứng lên, cầm cái chén của mình đi ra ngoài, chuẩn bị đi tới chỗ Đồng Gia Lâm nhìn xem tình huống của pho ngọc Phật.
Điền Vinh Sinh vừa mới rời đi thì Lâm Uy theo sau đi vào.
“Tạ lão sư”- Lâm Uy mang một cái hộp giấy vào.
Tạ Minh Triệt giương mắt, vừa thấy là cô thì thần sắc bình tĩnh điềm đạm.
“ Chuyện gì?”
“Em đặt bánh ngọt cho anh” – Lâm Uy đối diện với ánh mắt của hắn thì gương mặt có chút nóng lên, cô cắn cắn môi, đem bánh kem để trên mép bàn làm việc.
Lúc cô đối mặt với hắn luôn không tránh được khẩn trương, tim đập thình thịch.
“ Cảm ơn nhưng không cần đâu” – hắn từ chối lịch sự lại xa cách.
Lâm Uy vừa đem bánh kem đặt lên bàn, nghe thấy hắn nói như vậy thì ngẩn người sau đó miễn cưỡng lộ ra nụ cười, nói với hắn : “ Bánh kem này em mời tất cả mọi người, ai cũng nhận rồi, Tạ lão sư cũng nhận lấy đi”
Tạ Minh Triệt nhìn hộp bánh kem, nhớ tới cô gái nhỏ trong nhà, cuối cùng gật đầu: “ Cảm ơn cô”
“ không có gì, Tạ lão sư” – Lâm Uy thấy hắn đã nhận thì thở phào nhẹ nhõm, nụ cười cũng tự nhiên hơn rất nhiều “ Vậy em đi trước nhé”
“Ừ” – Tạ Minh Triệt không ngẩng đầu.
Lâm Uy lén lút nhìn hắn một cái sau đó mới xoay người rời đi.
Sau khi tan tầm, Tạ Minh Triệt từ lời mời tới nhà ăn cơm của Điền Vinh Sinh, cũng không dừng lại, lái xe về chung cư của mình.
Chỉ là lúc hắn về đến nhà, mở đèn phòng khách lên nhưng không thấy bóng dáng A Yên.
hắn cũng đi vào phòng ngủ tìm nhưng vẫn không thấy.
Tạ Minh Triệt đặt bánh kem lên bàn trà, ngồi xuống sofa, hắn rũ mắt.
Qủa nhiên, dỗi rồi.
hắn lấy di động ra, đầu ngón tay do dự thật lâu sau đó ấn gọi.
“ Alo?”- Đầu bên kia truyền đến một giọng nam nhẹ nhàng, ôn nhuận.
Tạ Minh Triệt khựng lại những lời sắp nói ra tới miệng đều đè ép trở về.
“Tạ tiên sinh?” – Bên kia Bạch Thư Yến không nghe thấy âm thanh của hắn liền nói một câu: “ Yên Yên ở chỗ tôi, tôi sẽ đưa cô ấy về ngay”
“ Ta không quay về”
Tạ Minh Triệt nghe rõ ràng có một giọng nữ mềm mại phản đối
“ Yên Yên, nghe lời đi” – Bạch Thư Yến dỗ cô một câu.
Tay cầm di động không khỏi siết chặt hơn một chút, Tạ Minh Triệt làm như không nghe thấy âm thanh của cô , lúc mở miệng vẫn bình tĩnh như cũ: “ Làm phiền anh , Bạch tiên sinh”
Sau khi cúp máy, Tạ Minh Triệt pha cho mình một ly trà Vân Vụ.
Hơi nước mờ mịt tràn ngập, chén nhỏ màu xanh ngọc trong tay hắn dưới ánh đèn chiếu vào tản ra ánh sáng rực rỡ, trong suốt., hắn lẳng lặng nhìn lá trà dao động trong chén, tâm tư cũng theo lá trà mà trôi nổi, âm tình bất định.
Hai tuần trà qua đi, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Tạ Minh Triệt lấy lại tinh thần, buông chén nhỏ trong tay xuống, đứng lên đi tới cửa.
Lúc mở cửa, hắn vừa đưa mắt lên thì thấy Bạch Thư Yến một thân âu phục giày da khách khí đứng đó.
“ Tạ tiên sinh”- Bạch Thư Yến cười cười sau đó duỗi tay đem A Yên đang trốn phía sau mình ra.
A Yên gục đầu xuống, uể oải ỉu xìu giống như lần đầu tiên bị Bạch Thư Yến đưa về.
“Cảm ơn” – Tạ Minh Triệt lễ phép gật đầu, đồng thời duỗi tay cầm lấy cổ tay của A Yên kéo cô vào trong phòng.
“ Vậy, tôi không quấy rầy hai người nữa”
Bạch Thư Yến thức thời nói lời chào, hắn nhìn ra được Tạ Minh Triệt cũng không thật sự đón chào hắn.
“ Hẹn găp lại”
Tạ Minh Triệt gật đầu sau đó đóng cửa lại.
“…..”- Bach Thư Yến ngây ngốc nhìn cánh cửa đóng lại đột ngột.
Cảnh tượng này sao lại có chút quen thuộc???
A Yên ngơ ngác đứng ở cửa, lặng im không nói lời nào càng không nhìn hắn.
Tạ Minh Triệt buông cổ tay cô ra, lấy đôi dép lê bằng lông hình con thỏ cho cô để bên cạnh chân, sau đó đứng thẳng người: “ Thay dép đi”
A Yên nghe thấy âm thanh lãnh đạm của hắn , vốn dĩ muốn không để ý tới hắn nhưng cô không có lá gan không nghe lời hắn, cô nắm góc áo của mình, nhấp nhấp môi.
Đành phải nghe lời thay dép lê ra nhưng vẫn đứng im không nhúc nhích. Tạ Minh Triệt nhìn dáng vẻ này là biết cô vẫn còn tức giận về chuyện lúc sáng.
Ngày thường nhìn cô nhát gan nhút nhát, hắn chưa bao giờ thấy cô tức giận đến thế, chắc là thật sự chọc cô tức giận rồi.
Nghĩ vậy, đáy mắt Tạ Minh Triệt không khỏi nổi lên một chút nhu hòa, hắn nhấp môi một lúc lâu, sau đó duỗi tay sờ sờ đỉnh đầu mềm mại của cô, thở dài một hơi: “ Xin lỗi, sáng sớm ta không nên bỏ mặc cô”
Thời điểm A Yên nghe hắn nói những lời này, lông mi run rẩy nhưng vẫn không nói gì.
Tạ Minh Triệt lại chưa từng dỗ ai, cũng không biết nên làm như thế nào,hắn giương nhìn nhìn vừa vặn bắt gặp bánh kem trên bàn trà, liền lôi kéo cô tới sofa.
“Tôi mua bánh kem cho em” Tạ Minh Triệt đem hộp bánh đưa tới trước măt cô.
Ngay khi A Yên mở hộp ra, thấy miếng bánh kem nhỏ bên trong hai mắt sáng rực, gấp gáp cầm muỗng nhỏ ăn từng miếng.
Chua chua ngọt ngọt lại không ngấy.
Tạ Minh Triệt ngồi ở sofa nhìn A Yên nửa ngồi nửa quỳ trên thảm ăn bánh kem, cũng không biết tại sao cảm thấy tâm tình tốt hơn rất nhiều.
cô thật sự dễ được thỏa mãn.
rõ ràng vừa nãy còn bày dáng vẻ thở phì phì, lúc này ăn bánh ngọt lại là một vẻ mi mắt cong cong, cười thật ngọt ngào.
Còn ngọt hơn cả bánh kem nữa.
Chiếc bánh kem bị cô tiêu diệt sạch sẽ thực nhanh, thời điểm nhìn về phía Tạ Minh Triệt hoàn toàn quên mất đang giận dỗi.
Hoặc là nói, thật ra cô vốn không tức giận.
Ngay lúc hắn cúi người lấy dép bông từ trong tủ ra cho cô, lại thêm thời điểm hắn nhẹ giọng xin lỗi cô.
Dù sao, cô không nỡ giận hắn.
Tạ Minh Triệt bị đôi mắt sáng láp lánh của cô nhìn, còn chưa kịp nói gì, lại thấy cô nhào tới đột ngột.
Đôi tay quấn quanh eo hắn , chôn ở ngực hắn.
Thậm chí cô còn lấy mặt cọ cọ vào cổ hắn , cười thật vui vẻ: “ Em không tức giận đâu”
Tạ Minh Triệt cứng đờ người, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Xem ra những lời nói lúc sáng nói với cô là vô dụng, cô không hề để trong lòng.
hắn chưa bao giờ thích tiếp xúc da thịt nhưng cô không giống, hình như càng ngày cô càng thích gần hắn , đụng vao hắn.
Nhưng mà hắn lại không có cách nào nặng lời với cô, hầu kết khẽ nhúc nhích rồi lại thôi.
Hôm nay em tự ra ngoài chơi, còn ăn thật nhiều món ăn ngon….” – A Yên dựa vào người hắn , không tự chủ mà chia sẻ về ngày hôm nay của mình.
Mà Tạ Minh Triệt đơ người nghe cô nói một lúc lâu sau đó mới hỏi: “ Hôm nay em không ở cùng Bạch Thư Yến sao?”
“ Bạch Thư Yến?”- A Yên nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra đó là tên mới của hổ mập: “ à hổ mập sao, hắn mang em đi ăn bánh kem sau đó vội đi giải quyết công chuyện, em tự đi chơi rõ lâu hắn mới đến đón em”
Tạ Minh Triệt nhấp môi, một lát sau mới hỏi: “ Vì sao không nói với anh”
A Yên đang nghịch cổ áo của hắn bỗng khựng lại, bẹp bẹp miệng: “ Bởi vì sáng nay anh rất hung dữ, em không dám…”
Tạ Minh Triệt sau khi nghe những lời này, thần sắc hòa hoãn một ít, tay phủ lên đầu cô : “ Xin lỗi”
hắn vừa dứt lời thì hai cái cúc áo trên vạt áo bị A Yên không cẩn thận giựt xuống, có một viên bay ra ngoài, rơi trên mặt đất phát ra một tiếng vang nhỏ.
Xương quai xanh hơi lộ ra, nửa bên ngực như ẩn như hiện.
A Yên mân mê một cái cúc áo trong tay, nhất thời khó có thể dời đi tầm mắt.
Tác giả :
Sơn Chi Tử