Quốc Bảo Thiên Hạ: Cẩm Đế Phi
Chương 29: Quân lâm phong
Mặt nước trong xanh nổi bật với nhửng đỏ rực vô cùng kiều diễm dưới ánh mặt trời,huyết phù dung nở rộ cả hồ lớn trong phủ thái tử,vừa kì lạ là vừa tuyệt đẹp,đúng là cảnh tượng mà trốn nhân gian khó kiếp tìm,hiếm có trên đời.
gió nhè nhẹ mang hương hoa thổi vào trong đình,dịu mát lại thật dễ chịu,cảnh đẹp hiếm có như vậy mà cái người được gọi là mĩ nhân đẹp hơn tiên nhân kia lại không thèm một chút để ý,đã vậy hình như còn đang muốn phá hoại thì phải..._ _!
Cẩm Vân Mạnh mẽ một tay lột phăng đi chiếc áo khoác dày cộm,rườm rà phức tạp,trâm trên đầu gỡ không giữ lấy một chiếc,tóc trải dài buộc cao lên một cánh gọn gàng,cả người ngồi dài trên ghế trong đình,chân vắt chữa ngũ,dáng vẻ chẳng khác nào một người nam nhân cả.Cẩm Vân nàng đúng sắp bị bức đến phát rồ luôn rồi,mặc tới mấy lớp y phục kiểu này còn vác thêm cả trục cây trâm trên đầu đúng là đày nhau giữa trời tháng sáu chứ đẹp cái nông nỗi gì cơ chứ.
Mộng y nhìn chủ tử đau lòng muốn phát khóc "Nương nương người có cần phải phũ phàng như vậy không T_T"
-Y nhi,em có biết gì nhiều về cái chết của Phông Uyển hoàng hậu không?
Cẩm Vân bất chợt lại nghĩ đến chuyện này,kể từ lúc nàng phát hiện ra bí mật lớn trong khu các cũ đó lại trở lên cực kì tò mò về vị hoàng hậu này.Một người cả đời minh mẫn,tài trí lại cô cùng thông minh như bà liệu có thể chết đơn giản chỉ vì bị một phi tần không quen không biết hạ độc,hơn nữa quyền lực trong tay bà lúc bấy giờ lại không hề thua kèm hoàng đế e rằng việc bảo vệ còn nghiêm ngặt hơn bình thường,sao lại có thể chết dễ dàng nhanh đến vậy.
-Nô tì tuy ở trong phủ từ nhỏ,nhưng cũng không được hầu cạnh gần hoàng hậu,chỉ nghe lão quản gia kể lại là bị một thục phi trong cung tính kế hạ độc vào thức ăn mạng đến cho nương nương,tuy cứu được nhưng lại quá chậm trễ cộng thêm với bệnh tình trầm trọng mà qua đời đột ngột.Nô tì còn nhớ ngày đó khi chuẩn bị hậu sự cho nương nương, thái tử điện hạ chính là người đau khổ nhất,trông linh cữu của người đến ba ngày ba đêm mới chịu rời đi,cả người điện hạ gầy hẳn đi tiều tuỵ đến đáng sợ,mái tóc đen bạc trắng không còn một sợi. Trông mà đau lòng vô cùng,còn cả tiểu hoàng tử sinh ra chưa được bao lâu ngay cả mặt nương nương cong chưa nhớ ...
Kể đến đây cô nhóc tựa lại có chút nghẹn lòng,ánh mắt tinh anh trở lên đượm buồn.Nàng không ngờ Quân Lâm uyển khi còn nhỏ lại phải chịu đả kích lớn như vậy,mái tóc đen còn có thể biến thành cả màu trắng chỉ sau một đêm thử hỏi hắn đã suy nghĩ nhiều biết chừng nào.Hình thành lên một con người đáng sợ như bây giờ chắc hẳn cũng là do một phần đả kích này.
-Tiểu hoàng tử...thái tử còn một vị đệ đệ nữa sao?-Cẩm Vân ngạc nhiên nếu Quân Lâm Uyển còn một vị đệ đệ nữa sao nàng lại chưa bao giờ được gặp.
-Dạ đúng nếu tính ra hoàng tử cũng tầm tuổi người đó,nương nương không biết cũng phải thôi.Hoàng tử sinh ra tài năng hơn người mười bốn đã được phong trấn bắc vương mười năm tuổi đã ra chiến trường giết giặc,tài đức của người cả bắc tề này ai mà không biết cơ chứ.
-Thì ra là vậy tuổi nhỏ đã ra chiến trường,huynh đệ bọn họ đúng là tài năng suất chúng.-Nàng thật là muốn gặp mặt.
...
-Mĩ nhân xinh đẹp,nhìn nàng sao lại buồn chán như vậy.
Giọng nam tử bất chợt cất lên,liền thu hút ánh nhìn của Cẩm Vân.Một thân y trắng tiêu sái phong lưu ,gương mặt anh tuấn phảng phất nụ cười đào hoa,trên tay mang quát xếp trắng khẽ phe phẩy.
Ồ! là một đại mĩ nam,đường nét khuôn mặt tuy rất giống Quân lâm Uyển những vẫn không thể sánh bằng dung nhan điên đảo chúng sính của hắn.
Cẩm Vân ánh mắt lạnh nhạt,lại không một chút hứng thú, cũng nhờ thái tử điện hạ đáng kính yêu của chúng ta mà bây giờ nàng lại bị mắc phải một hổi chứng -hội chứng miễn dịch với mĩ nam.Đối với nàng trên đời này đàn ông xấu xem ra vẫn tử tế hớn đàn ông đẹp,ví dụ như Quân Lâm Uyển chẳng hạn càng đẹp càng thủ đoạn,hành nàng lên trời xuống đất thống khổ vô cùng.
-Buồn chán như vậy hay để ta giúp nàng vui vẻ lên một chút.
Nam tử trước mặt khẽ buông lời đường mật tán tỉnh,khiến nàng có bao nhiêu da gà cũng nổi lên bằng hết.Còn Mộng Y thì lại y như bị trúng tà,đối với hàng động trêu hoa nghẹo bướm của hắn với chủ tủ lại chỉ ngẩn ngơ không làm gì.
Quạt trên tay xếp lại,nhẹ nhàng nâng khuôn mặt tuyết sắc của nàng,ánh mắt liền thoáng hiện lên vẻ đắc ý ,cuối cùng cũng trêu được người,hoàng huynh à trên đời này đâu phải chỉ có mỗi mình huynh là đẹp nhất.
Cẩm Vân nhìn qua cũng đoán được đây chỉ là một tên tiểu tử thối,còn non nớt lắm.Vẫn là nàng lên ra tay dạy bảo một chút...
Mĩ nhân e thẹn khẽ cười dịu dàng,dung nhan đẹp tuyệt mĩ thoáng chốc như mang lại một trận gió xuân,khiến hắn cũng phải ngơ ngác.Cẩm vân nhẹ nhàng lắm lấy cổ tay hắn và....................................................
"Rắc.."............."AAAAA...."............................."RẦM.."
Một loạt ám thanh thê thảm liên tiếp truyền đến phát tan không gian yên tĩnh trong đình.Cẩm Vân nghiến răng mạnh mẽ bẻ ngược cổ tay mĩ nam ra sao,hắn đau đớn đến một tiếng còn chưa kịp kêu đã bị nàng dùng sức vật lột một vòng cả người nằm thẳng trên đất...thê thảm vô cùng.
-Tiểu hoa hoa này,muốn cưa đổ mĩ nhân tay nghề vẫn còn phải có gắng một chút,kém thế này chỉ sợ ế hết đời thôi ha ha ha.....
Cẩm Vân nói đầy ý trâm trọc,đắc ý vô cùng,mộng y nhìn chủ tử rồi lại nhìn mĩ nam dưới chân chủ tử,giở khóc giở cười không biết làm sao."Nương nương người đúng là đáp lại nồng nhiệt quá rồi....T T"
-Chỉ là muốn rủ người đánh cờ,hoàng tẩu sao người lại tàn nhẫn với đệ như vậy...hoàng huynh người ở đâu mau về cứu đệ đệ....Hu Hu Hu......-Quân Lâm Phong lằm vật vã ăn vạ trên đất,tính tình như một đứa trẻ khác hẳn với bộ dạng ban nãy.
Cẩm Vân bị hai từ "hoàng tẩu "doạ cho hoảng sợ,kẻ trên đời này có thể to gan gọi hai tiếng này chỉ có đệ đệ của "mĩ nam rắn rết "mà thôi.Nàng khó sử thở dài,tay đưa lên khẽ xoa đôi lông mày, Quân Lâm Uyển mà biết những gì nàng làm với đệ đệ của hắn liệu có băm vằm nàng ra thành thịt viên hay không....
-Hoàng tẩu xin lỗi thật sự không biết là tiểu Phong yêu quý...ta thật sự không có cố. Đứng dậy nào để ta xem có sao không-Cẩm vân cười tươi,ân cần đỡ Quân Lâm Phong đứng dậy,cố gắng giải quyết một cánh êm đẹp tội lỗi mình vừa gây ra.
Quân Lâm Phong bịu môi,hời dỗi với nàng,cẩm Vân bên cạnh hết sức dỗ dành,bất chợt trong lòng lại trực trào nỗi buồn nhớ đến đứa em trai tội nghiệp của mình,không biết nó có sống tốt hay không.
-Đệ tìm ta muốn đánh cờ phải không..được rồi tẩu chơi với đệ...
-Tẩu đỗ thi trạng nguyên,tài cờ chắc hẳn không kém -Quân Lâm Phong bất chợt hỏi,nàng tuy có chút ngạc nhiên nhưng cũng không qua lâu ,là đệ của Quân Lâm Uyển sạo lại không biết được chuyện của nàng cơ chứ.
-vậy để xem hoàng tẩu hôm nay có thắng nổi đệ hay không...
------------------------------------------------------------------------------
Quân Lâm Uyển vừa trở về phủ đã gấp gáp đi tới Phù dung Các,tả uý theo sau bẩm báo lại mọi truyện:
-................Vương gia hiện đang ở đình viện phù dung các chơi cờ với nương nương,xem vẻ rất nghiêm túc.
-Vậy thì phải xem nàng có thắng nổi trấn bắc vương hay không,như vậy ta mới có thể chắc chắn để nàng ra đấu với sứ giả đại Mạc quốc hay không.
gió nhè nhẹ mang hương hoa thổi vào trong đình,dịu mát lại thật dễ chịu,cảnh đẹp hiếm có như vậy mà cái người được gọi là mĩ nhân đẹp hơn tiên nhân kia lại không thèm một chút để ý,đã vậy hình như còn đang muốn phá hoại thì phải..._ _!
Cẩm Vân Mạnh mẽ một tay lột phăng đi chiếc áo khoác dày cộm,rườm rà phức tạp,trâm trên đầu gỡ không giữ lấy một chiếc,tóc trải dài buộc cao lên một cánh gọn gàng,cả người ngồi dài trên ghế trong đình,chân vắt chữa ngũ,dáng vẻ chẳng khác nào một người nam nhân cả.Cẩm Vân nàng đúng sắp bị bức đến phát rồ luôn rồi,mặc tới mấy lớp y phục kiểu này còn vác thêm cả trục cây trâm trên đầu đúng là đày nhau giữa trời tháng sáu chứ đẹp cái nông nỗi gì cơ chứ.
Mộng y nhìn chủ tử đau lòng muốn phát khóc "Nương nương người có cần phải phũ phàng như vậy không T_T"
-Y nhi,em có biết gì nhiều về cái chết của Phông Uyển hoàng hậu không?
Cẩm Vân bất chợt lại nghĩ đến chuyện này,kể từ lúc nàng phát hiện ra bí mật lớn trong khu các cũ đó lại trở lên cực kì tò mò về vị hoàng hậu này.Một người cả đời minh mẫn,tài trí lại cô cùng thông minh như bà liệu có thể chết đơn giản chỉ vì bị một phi tần không quen không biết hạ độc,hơn nữa quyền lực trong tay bà lúc bấy giờ lại không hề thua kèm hoàng đế e rằng việc bảo vệ còn nghiêm ngặt hơn bình thường,sao lại có thể chết dễ dàng nhanh đến vậy.
-Nô tì tuy ở trong phủ từ nhỏ,nhưng cũng không được hầu cạnh gần hoàng hậu,chỉ nghe lão quản gia kể lại là bị một thục phi trong cung tính kế hạ độc vào thức ăn mạng đến cho nương nương,tuy cứu được nhưng lại quá chậm trễ cộng thêm với bệnh tình trầm trọng mà qua đời đột ngột.Nô tì còn nhớ ngày đó khi chuẩn bị hậu sự cho nương nương, thái tử điện hạ chính là người đau khổ nhất,trông linh cữu của người đến ba ngày ba đêm mới chịu rời đi,cả người điện hạ gầy hẳn đi tiều tuỵ đến đáng sợ,mái tóc đen bạc trắng không còn một sợi. Trông mà đau lòng vô cùng,còn cả tiểu hoàng tử sinh ra chưa được bao lâu ngay cả mặt nương nương cong chưa nhớ ...
Kể đến đây cô nhóc tựa lại có chút nghẹn lòng,ánh mắt tinh anh trở lên đượm buồn.Nàng không ngờ Quân Lâm uyển khi còn nhỏ lại phải chịu đả kích lớn như vậy,mái tóc đen còn có thể biến thành cả màu trắng chỉ sau một đêm thử hỏi hắn đã suy nghĩ nhiều biết chừng nào.Hình thành lên một con người đáng sợ như bây giờ chắc hẳn cũng là do một phần đả kích này.
-Tiểu hoàng tử...thái tử còn một vị đệ đệ nữa sao?-Cẩm Vân ngạc nhiên nếu Quân Lâm Uyển còn một vị đệ đệ nữa sao nàng lại chưa bao giờ được gặp.
-Dạ đúng nếu tính ra hoàng tử cũng tầm tuổi người đó,nương nương không biết cũng phải thôi.Hoàng tử sinh ra tài năng hơn người mười bốn đã được phong trấn bắc vương mười năm tuổi đã ra chiến trường giết giặc,tài đức của người cả bắc tề này ai mà không biết cơ chứ.
-Thì ra là vậy tuổi nhỏ đã ra chiến trường,huynh đệ bọn họ đúng là tài năng suất chúng.-Nàng thật là muốn gặp mặt.
...
-Mĩ nhân xinh đẹp,nhìn nàng sao lại buồn chán như vậy.
Giọng nam tử bất chợt cất lên,liền thu hút ánh nhìn của Cẩm Vân.Một thân y trắng tiêu sái phong lưu ,gương mặt anh tuấn phảng phất nụ cười đào hoa,trên tay mang quát xếp trắng khẽ phe phẩy.
Ồ! là một đại mĩ nam,đường nét khuôn mặt tuy rất giống Quân lâm Uyển những vẫn không thể sánh bằng dung nhan điên đảo chúng sính của hắn.
Cẩm Vân ánh mắt lạnh nhạt,lại không một chút hứng thú, cũng nhờ thái tử điện hạ đáng kính yêu của chúng ta mà bây giờ nàng lại bị mắc phải một hổi chứng -hội chứng miễn dịch với mĩ nam.Đối với nàng trên đời này đàn ông xấu xem ra vẫn tử tế hớn đàn ông đẹp,ví dụ như Quân Lâm Uyển chẳng hạn càng đẹp càng thủ đoạn,hành nàng lên trời xuống đất thống khổ vô cùng.
-Buồn chán như vậy hay để ta giúp nàng vui vẻ lên một chút.
Nam tử trước mặt khẽ buông lời đường mật tán tỉnh,khiến nàng có bao nhiêu da gà cũng nổi lên bằng hết.Còn Mộng Y thì lại y như bị trúng tà,đối với hàng động trêu hoa nghẹo bướm của hắn với chủ tủ lại chỉ ngẩn ngơ không làm gì.
Quạt trên tay xếp lại,nhẹ nhàng nâng khuôn mặt tuyết sắc của nàng,ánh mắt liền thoáng hiện lên vẻ đắc ý ,cuối cùng cũng trêu được người,hoàng huynh à trên đời này đâu phải chỉ có mỗi mình huynh là đẹp nhất.
Cẩm Vân nhìn qua cũng đoán được đây chỉ là một tên tiểu tử thối,còn non nớt lắm.Vẫn là nàng lên ra tay dạy bảo một chút...
Mĩ nhân e thẹn khẽ cười dịu dàng,dung nhan đẹp tuyệt mĩ thoáng chốc như mang lại một trận gió xuân,khiến hắn cũng phải ngơ ngác.Cẩm vân nhẹ nhàng lắm lấy cổ tay hắn và....................................................
"Rắc.."............."AAAAA...."............................."RẦM.."
Một loạt ám thanh thê thảm liên tiếp truyền đến phát tan không gian yên tĩnh trong đình.Cẩm Vân nghiến răng mạnh mẽ bẻ ngược cổ tay mĩ nam ra sao,hắn đau đớn đến một tiếng còn chưa kịp kêu đã bị nàng dùng sức vật lột một vòng cả người nằm thẳng trên đất...thê thảm vô cùng.
-Tiểu hoa hoa này,muốn cưa đổ mĩ nhân tay nghề vẫn còn phải có gắng một chút,kém thế này chỉ sợ ế hết đời thôi ha ha ha.....
Cẩm Vân nói đầy ý trâm trọc,đắc ý vô cùng,mộng y nhìn chủ tử rồi lại nhìn mĩ nam dưới chân chủ tử,giở khóc giở cười không biết làm sao."Nương nương người đúng là đáp lại nồng nhiệt quá rồi....T T"
-Chỉ là muốn rủ người đánh cờ,hoàng tẩu sao người lại tàn nhẫn với đệ như vậy...hoàng huynh người ở đâu mau về cứu đệ đệ....Hu Hu Hu......-Quân Lâm Phong lằm vật vã ăn vạ trên đất,tính tình như một đứa trẻ khác hẳn với bộ dạng ban nãy.
Cẩm Vân bị hai từ "hoàng tẩu "doạ cho hoảng sợ,kẻ trên đời này có thể to gan gọi hai tiếng này chỉ có đệ đệ của "mĩ nam rắn rết "mà thôi.Nàng khó sử thở dài,tay đưa lên khẽ xoa đôi lông mày, Quân Lâm Uyển mà biết những gì nàng làm với đệ đệ của hắn liệu có băm vằm nàng ra thành thịt viên hay không....
-Hoàng tẩu xin lỗi thật sự không biết là tiểu Phong yêu quý...ta thật sự không có cố. Đứng dậy nào để ta xem có sao không-Cẩm vân cười tươi,ân cần đỡ Quân Lâm Phong đứng dậy,cố gắng giải quyết một cánh êm đẹp tội lỗi mình vừa gây ra.
Quân Lâm Phong bịu môi,hời dỗi với nàng,cẩm Vân bên cạnh hết sức dỗ dành,bất chợt trong lòng lại trực trào nỗi buồn nhớ đến đứa em trai tội nghiệp của mình,không biết nó có sống tốt hay không.
-Đệ tìm ta muốn đánh cờ phải không..được rồi tẩu chơi với đệ...
-Tẩu đỗ thi trạng nguyên,tài cờ chắc hẳn không kém -Quân Lâm Phong bất chợt hỏi,nàng tuy có chút ngạc nhiên nhưng cũng không qua lâu ,là đệ của Quân Lâm Uyển sạo lại không biết được chuyện của nàng cơ chứ.
-vậy để xem hoàng tẩu hôm nay có thắng nổi đệ hay không...
------------------------------------------------------------------------------
Quân Lâm Uyển vừa trở về phủ đã gấp gáp đi tới Phù dung Các,tả uý theo sau bẩm báo lại mọi truyện:
-................Vương gia hiện đang ở đình viện phù dung các chơi cờ với nương nương,xem vẻ rất nghiêm túc.
-Vậy thì phải xem nàng có thắng nổi trấn bắc vương hay không,như vậy ta mới có thể chắc chắn để nàng ra đấu với sứ giả đại Mạc quốc hay không.
Tác giả :
tiểu son