Quên Phải Yêu Anh
Chương 67: Quan tâm nên mới lo sợ
Thẩm Kiều và Dương Kiền chia tay nhau ở ngoài phòng ăn, ai về nhà nấy. Dương Kiền nhìn xe của Thẩm Kiều chậm rãi rời đi, mới thu hồi ánh mắt khởi động động cơ.
Thẩm Kiều vừa mới lái xe vào đại viện, điện thoại của cô để bên ghế lái phụ liền vang lên. Thẩm Kiều liếc mắt một cái, nở nụ cười cầm điện thoại lên, "Làm sao vậy?”
Dương Kiền hỏi: "Về đến nhà rồi à?"
"Vâng, vừa mới vào đại viện."
Dương Kiền im lặng một lúc, mới mở miệng nói,"Không được thì gọi điện thoại cho anh, anh xông tới cứu em."
Thẩm Kiều cúi đầu cười cười, giọng nói mềm mại: "Được."
Cất điện thoại đi, Dương Kiền thở phào một hơi, tâm tình lo lắng vẫn chiếm lấy trái tim như trước. Dương Kiền úp sấp trên tay lái, ngón tay khẽ gõ lên tay lái, trong buồng xe yên tĩnh phát ra những tiếng vang nho nhỏ.
Cứ như vậy một lúc lâu, rốt cuộc Dương Kiền ngồi thẳng lên, khởi động động cơ rời khỏi chung cư. Ý định ban đầu của anh là đi điều tra rõ ràng mục đích trở về nước lần này của Giản Dư Mặc, một giờ sau, anh dừng xe tại bãi đậu xe của khách sạn, sau đó từ xa nhìn thấy xe của Thẩm Kiều chậm rãi lái vào.
Dương Kiền không biết tại sao bản thân mình lại muốn có mặt ở đây, đây chính là biểu hiện không tin tưởng Thẩm Kiều, thế nhưng làm anh chán nản chính là, anh không dám chạy đến ngăn Thẩm Kiều lại, anh càng không có cách nào khiến bản thân tỏ ra không có chuyện gì xảy ra, cười hỏi cô tại sao lại xuất hiện ở đây.
Anh rất không có tiền đồ trốn trong bóng tối, nhìn cô xuống xe, nhìn bóng lưng thon thả của cô biến mất ở bãi đậu xe.
Đại sảnh của khách sạn năm sao lộng lẫy, tráng lệ, đèn thủy tinh chiếu sáng cả một đại sảnh rộng lớn, Dương Kiền ngồi đó với vẻ âm trầm, trên người tản ra khí thế tàn bạo.
Dương Kiền nhìn đồng hồ, bấm điện thoại của Thẩm Kiều một lần nữa, anh đè nén cảm xúc, miễn cưỡng nhếch khóe miệng hỏi: "Nói chuyện thế nào rồi? Nói gì vậy?"
"Vẫn chưa xong." Thẩm Kiều dừng lại một chút, "Hiện giờ vẫn còn chút chuyện, đợi lát nữa em sẽ gọi lại cho anh."
Không đợi Dương Kiền nói tiếp, Thẩm Kiều liền vội vã cúp điện thoại. Dương Kiền nhìn màn hình tối đen, ngửa cổ ra sau tựa vào lưng ghế sofa, ngón tay nhấn huyệt thái dương đang đau đớn. Anh bực bản thân mình không có dũng khí, sợ mình sẽ bùng nổ, Giản Dư Mặc vừa trở về anh liền rối loạn, ngay cả dũng khí đối mặt với Thẩm Kiều cũng không có.
Anh kìm nén cơn tức giận, đợi rồi lại đợi, Thẩm Kiều cũng không gọi lại cho anh.
Dương Kiền đi tới đại sảnh khách sạn, yêu cầu lễ tân ở đại sảnh điều tra bản ghi chép vào ở của khách hàng, hiển nhiên yêu cầu như vậy bị cự tuyệt. Dương Kiền chống cánh tay xuống quầy lễ tân: "Gọi quản lý của các người tới đây."
Quản lý đại sảnh chạy chậm ra, xuất hiện trước mặt Dương Kiền, vừa lễ phép vừa cẩn thận cười nói: "Kiền thiếu, ngài có gì phân phó?"
Dương Kiền dùng ngón tay vuốt cái trán, có phần mệt mỏi uể oải nói: "Bảo cô ấy lấy bản ghi chép nhận phòng tối nay ra cho tôi xem."
Quản lý đại sảnh rút rút khóe mắt, nụ cười cũng trở nên khiên cưỡng, "Kiền thiếu, việc này không đúng với phép tắc."
Dương Kiền nhìn quản lý: "Đừng nói nhảm với tôi."
Quản lý cũng không cười nổi nữa: "Kiền thiếu, ngài đừng làm khó dễ chúng tôi, việc này thật sự không thích hợp. . . . . ."
Quản lý vừa dứt lời, trên mặt liền nhận một đấm rất mạnh. Dương Kiền lôi cổ áo của anh ta kéo đến bên cạnh mình, giọng nói không lớn lặp lại một lần nữa: "Cho tôi xem ghi chép nhận phòng."
Cô gái nhỏ ở sau quầy lễ tân bị sợ đến hoa dung thất sắc, cầm điện thoại định gọi cho bên an ninh, quản lý vội vẫy tay ngăn cản. Một quyền kia đã làm cho khóe miệng anh ta bầm tím, mắt cũng sưng lên, nói có vẻ gian nan: "Cho, cho anh ấy đi."
Dương Kiền buông cổ áo của quản lý ra, thay anh ta sửa sang lại vạt áo xốc xếch, vỗ một cái khiến bả vai anh ta run lên: "Làm vậy sớm có phải tốt không."
Dương Kiền kiểm tra bản ghi chép nhận phòng tới tới lui lui ba lượt, trừ Giản Dư Mặc ra, không có cái tên nào quen thuộc, anh tức giận đạp một phát vào máy vi tính, trong nháy mắt màn hình xám đen, nhân viên đứng bên cạnh sợ đến mức không dám lên tiếng.
Dương Kiền ngồi ở đại sảnh khách sạn suốt cả đêm. Chi trong một đêm, dường như anh già đi mười tuổi, cổ áo dựng lên, đầu tóc rối bời, râu ria xồm xàm, hai mắt vằn vện tia máu, đôi môi không có huyết sắc mím chặt. Trải qua chuyện tối ngày hôm qua, không ai dám tùy tiện tiến lên trêu chọc anh, nhưng ly nước đặt trước mặt anh lúc nào cũng đầy, quản lý dặn dò nhân viên cứ một lúc lại thay cho anh ly mới.
Mặt trời mới lên, nắng ấm chiếu vào qua cửa sổ sát đất, rơi trên bả vai của anh, khảm một vòng màu vàng kim xinh đẹp.
Dương Kiền nhìn thời gian một lần nữa, chắc chắn cô sẽ nhanh chóng đi ra. Sau đó không lâu, quả nhiên thấy Thẩm Kiều đi ra từ thang máy. Đại sảnh được bố trí rất khác biệt, một hàng ghế sa lon nằm phía sau những cây cột La Mã, bên cạnh còn có một vách tường rượu đỏ, ngồi trên ghế sofa có thể dễ dàng nhìn thấy người qua lại, nhưng nếu người đi ở phía ngoài không để ý, rất khó phát hiện ở đó có ai ngồi hay không.
Dương Kiền nhìn Thẩm Kiều rồi lấy điện thoại ra, để bên tai, nhìn thấy miệng của cô động đậy, sau đó nghe thấy cô nói chuyện.
Dương Kiền hỏi trực tiếp: "Ở đâu vậy?"
Dương Kiền thấy Thẩm Kiều nhíu mày, nghe thấy cô hỏi: "Giọng nói của anh sao vậy?"
Có lẽ là quan tâm, thế nhưng giờ phút này trừ cảm giác tức giận ra anh không cảm thấy gì cả. Anh hoàn toàn mất kiên nhẫn, dứt khoát trả lời thay cô: "Khách sạn đúng không?"
Thẩm Kiều mấp máy môi: "Đúng, bởi vì. . . . . ."
"Thẩm Kiều"
Thẩm Kiều nghe tiếng quay đầu lại, Dương Kiền cũng nhìn theo.
Dương Kiền nhìn thấy Giản Dư Mặc, người đã nhiều năm không gặp, đang cầm trong tay hai ly cà phê, anh ta đưa một ly cho cô, cô vui vẻ nhận lấy, đồng thời còn bày ra khuôn mặt tươi cười với anh ta. Thẩm Kiều quên mất trong điện thoại còn có anh đang chờ đáp án của cô, cô nở nụ cười với người ở trước mặt. Cái nụ cười này, rực rỡ như ánh mặt trời buổi sáng, như giáng một cái tát nặng nề vào mặt Dương Kiền, đánh cho anh nổ đom đóm mắt, tay chân tê dại.
Cơn giận dữ chi phối hành vi của anh, Dương Kiền ba chân bốn cẳng chạy tới, dưới tình huống hai người không hề phòng, một cước đạp ngã Giản Dư Mặc, cà phê cũng bị đổ tung tóe.
Thẩm Kiều hoảng sợ kêu lên, mặc dù rất kinh ngạc khiếp sợ với sự xuất hiện của anh, nhưng cô vẫn phản ứng rất nhanh, kéo anh lại, tạo ra khoảng cách giữa anh và Giản Dư Mặc. Thẩm Kiều kéo anh, không hiểu hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Giờ phút này, Dương Kiền cực kì tức giận nhưng lại nở nụ cười, hai mắt đỏ ngầu căm tức nhìn cô, giọng nói lạnh như hàn băng: "Anh cũng muốn hỏi em, tại sao em lại có mặt ở đây?"
"Là bởi vì Thịnh Hạ, cô ấy. . . . . ."
Nghe thấy tên Thịnh Hạ càng khiến Dương Kiền tức giận hơn, một tay đẩy Thẩm Kiều ra: "Em thôi đi!"
Thẩm Kiều bị Dương Kiền đẩy lảo đảo một cái, vẻ mặt hoảng hốt, cô quay đầu lại liếc mắt nhìn Giản Dư Mặc, nghĩ chắc chắn anh đã hiểu lầm, vì vậy lại xông tới kéo tay của anh, nói: "Chúng ta đi ra ngoài trước, em sẽ giải thích với anh, đừng nóng giận."
Dương Kiền hất Thẩm Kiều ra, chỉ vào Giản Dư Mặc đã đứng dậy từ dưới đất lên, giọng nói uy hiếp khàn khàn có phần yếu ớt: "Tôi sẽ không bỏ qua đâu."
Bị bỏ lại, Thẩm Kiều liền kéo anh lại một lần nữa, lo lắng giải thích: "Không phải như anh nghĩ đâu, tin. . . . . ."
Dương Kiền khát máu nhìn Thẩm Kiều chằm chằm, mắng to: "Cô cút đi!"
Thẩm Kiều bị anh quát bối rối, trong nháy mắt nước mắt tràn mi. Đợi đến khi cô phản ứng lại, anh đã đi xa, Thẩm Kiều không kịp lau nước mắt vội vàng chạy đuổi theo anh.
Thẩm Kiều ra sức chạy, rốt cuộc trước khi anh lên xe cũng đuổi kịp anh, đồng thời ôm lấy anh từ phía sau lưng. Nước mắt ướt đẫm áo sơ mi của anh, cô khóc nói: "Em cũng không biết tại sao Giản Dư Mặc lại ở đây, anh hãy tin em, em thật sự không làm chuyện gì có lỗi với anh cả."
Sự việc bày ra trước mắt, khiến anh cực kỳ tức giận không có khả năng tiếp nhận, cô thấy giọng nói của Giản Dư Mặc, liền quên mất sự tồn tại của anh, quên phải tiếp tục nói chuyện với anh. Anh nỗ lực nhiều năm như vậy, vẫn thua kém sự tồn tại của người đó trong lòng cô sao?
Dương Kiền cắn răng đẩy tay của cô ra, lên xe, động cơ gầm thét, kèm theo tiếng ma sát chói tai, chiếc xe nhẫn tâm rời đi sượt qua người Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều vừa mới lái xe vào đại viện, điện thoại của cô để bên ghế lái phụ liền vang lên. Thẩm Kiều liếc mắt một cái, nở nụ cười cầm điện thoại lên, "Làm sao vậy?”
Dương Kiền hỏi: "Về đến nhà rồi à?"
"Vâng, vừa mới vào đại viện."
Dương Kiền im lặng một lúc, mới mở miệng nói,"Không được thì gọi điện thoại cho anh, anh xông tới cứu em."
Thẩm Kiều cúi đầu cười cười, giọng nói mềm mại: "Được."
Cất điện thoại đi, Dương Kiền thở phào một hơi, tâm tình lo lắng vẫn chiếm lấy trái tim như trước. Dương Kiền úp sấp trên tay lái, ngón tay khẽ gõ lên tay lái, trong buồng xe yên tĩnh phát ra những tiếng vang nho nhỏ.
Cứ như vậy một lúc lâu, rốt cuộc Dương Kiền ngồi thẳng lên, khởi động động cơ rời khỏi chung cư. Ý định ban đầu của anh là đi điều tra rõ ràng mục đích trở về nước lần này của Giản Dư Mặc, một giờ sau, anh dừng xe tại bãi đậu xe của khách sạn, sau đó từ xa nhìn thấy xe của Thẩm Kiều chậm rãi lái vào.
Dương Kiền không biết tại sao bản thân mình lại muốn có mặt ở đây, đây chính là biểu hiện không tin tưởng Thẩm Kiều, thế nhưng làm anh chán nản chính là, anh không dám chạy đến ngăn Thẩm Kiều lại, anh càng không có cách nào khiến bản thân tỏ ra không có chuyện gì xảy ra, cười hỏi cô tại sao lại xuất hiện ở đây.
Anh rất không có tiền đồ trốn trong bóng tối, nhìn cô xuống xe, nhìn bóng lưng thon thả của cô biến mất ở bãi đậu xe.
Đại sảnh của khách sạn năm sao lộng lẫy, tráng lệ, đèn thủy tinh chiếu sáng cả một đại sảnh rộng lớn, Dương Kiền ngồi đó với vẻ âm trầm, trên người tản ra khí thế tàn bạo.
Dương Kiền nhìn đồng hồ, bấm điện thoại của Thẩm Kiều một lần nữa, anh đè nén cảm xúc, miễn cưỡng nhếch khóe miệng hỏi: "Nói chuyện thế nào rồi? Nói gì vậy?"
"Vẫn chưa xong." Thẩm Kiều dừng lại một chút, "Hiện giờ vẫn còn chút chuyện, đợi lát nữa em sẽ gọi lại cho anh."
Không đợi Dương Kiền nói tiếp, Thẩm Kiều liền vội vã cúp điện thoại. Dương Kiền nhìn màn hình tối đen, ngửa cổ ra sau tựa vào lưng ghế sofa, ngón tay nhấn huyệt thái dương đang đau đớn. Anh bực bản thân mình không có dũng khí, sợ mình sẽ bùng nổ, Giản Dư Mặc vừa trở về anh liền rối loạn, ngay cả dũng khí đối mặt với Thẩm Kiều cũng không có.
Anh kìm nén cơn tức giận, đợi rồi lại đợi, Thẩm Kiều cũng không gọi lại cho anh.
Dương Kiền đi tới đại sảnh khách sạn, yêu cầu lễ tân ở đại sảnh điều tra bản ghi chép vào ở của khách hàng, hiển nhiên yêu cầu như vậy bị cự tuyệt. Dương Kiền chống cánh tay xuống quầy lễ tân: "Gọi quản lý của các người tới đây."
Quản lý đại sảnh chạy chậm ra, xuất hiện trước mặt Dương Kiền, vừa lễ phép vừa cẩn thận cười nói: "Kiền thiếu, ngài có gì phân phó?"
Dương Kiền dùng ngón tay vuốt cái trán, có phần mệt mỏi uể oải nói: "Bảo cô ấy lấy bản ghi chép nhận phòng tối nay ra cho tôi xem."
Quản lý đại sảnh rút rút khóe mắt, nụ cười cũng trở nên khiên cưỡng, "Kiền thiếu, việc này không đúng với phép tắc."
Dương Kiền nhìn quản lý: "Đừng nói nhảm với tôi."
Quản lý cũng không cười nổi nữa: "Kiền thiếu, ngài đừng làm khó dễ chúng tôi, việc này thật sự không thích hợp. . . . . ."
Quản lý vừa dứt lời, trên mặt liền nhận một đấm rất mạnh. Dương Kiền lôi cổ áo của anh ta kéo đến bên cạnh mình, giọng nói không lớn lặp lại một lần nữa: "Cho tôi xem ghi chép nhận phòng."
Cô gái nhỏ ở sau quầy lễ tân bị sợ đến hoa dung thất sắc, cầm điện thoại định gọi cho bên an ninh, quản lý vội vẫy tay ngăn cản. Một quyền kia đã làm cho khóe miệng anh ta bầm tím, mắt cũng sưng lên, nói có vẻ gian nan: "Cho, cho anh ấy đi."
Dương Kiền buông cổ áo của quản lý ra, thay anh ta sửa sang lại vạt áo xốc xếch, vỗ một cái khiến bả vai anh ta run lên: "Làm vậy sớm có phải tốt không."
Dương Kiền kiểm tra bản ghi chép nhận phòng tới tới lui lui ba lượt, trừ Giản Dư Mặc ra, không có cái tên nào quen thuộc, anh tức giận đạp một phát vào máy vi tính, trong nháy mắt màn hình xám đen, nhân viên đứng bên cạnh sợ đến mức không dám lên tiếng.
Dương Kiền ngồi ở đại sảnh khách sạn suốt cả đêm. Chi trong một đêm, dường như anh già đi mười tuổi, cổ áo dựng lên, đầu tóc rối bời, râu ria xồm xàm, hai mắt vằn vện tia máu, đôi môi không có huyết sắc mím chặt. Trải qua chuyện tối ngày hôm qua, không ai dám tùy tiện tiến lên trêu chọc anh, nhưng ly nước đặt trước mặt anh lúc nào cũng đầy, quản lý dặn dò nhân viên cứ một lúc lại thay cho anh ly mới.
Mặt trời mới lên, nắng ấm chiếu vào qua cửa sổ sát đất, rơi trên bả vai của anh, khảm một vòng màu vàng kim xinh đẹp.
Dương Kiền nhìn thời gian một lần nữa, chắc chắn cô sẽ nhanh chóng đi ra. Sau đó không lâu, quả nhiên thấy Thẩm Kiều đi ra từ thang máy. Đại sảnh được bố trí rất khác biệt, một hàng ghế sa lon nằm phía sau những cây cột La Mã, bên cạnh còn có một vách tường rượu đỏ, ngồi trên ghế sofa có thể dễ dàng nhìn thấy người qua lại, nhưng nếu người đi ở phía ngoài không để ý, rất khó phát hiện ở đó có ai ngồi hay không.
Dương Kiền nhìn Thẩm Kiều rồi lấy điện thoại ra, để bên tai, nhìn thấy miệng của cô động đậy, sau đó nghe thấy cô nói chuyện.
Dương Kiền hỏi trực tiếp: "Ở đâu vậy?"
Dương Kiền thấy Thẩm Kiều nhíu mày, nghe thấy cô hỏi: "Giọng nói của anh sao vậy?"
Có lẽ là quan tâm, thế nhưng giờ phút này trừ cảm giác tức giận ra anh không cảm thấy gì cả. Anh hoàn toàn mất kiên nhẫn, dứt khoát trả lời thay cô: "Khách sạn đúng không?"
Thẩm Kiều mấp máy môi: "Đúng, bởi vì. . . . . ."
"Thẩm Kiều"
Thẩm Kiều nghe tiếng quay đầu lại, Dương Kiền cũng nhìn theo.
Dương Kiền nhìn thấy Giản Dư Mặc, người đã nhiều năm không gặp, đang cầm trong tay hai ly cà phê, anh ta đưa một ly cho cô, cô vui vẻ nhận lấy, đồng thời còn bày ra khuôn mặt tươi cười với anh ta. Thẩm Kiều quên mất trong điện thoại còn có anh đang chờ đáp án của cô, cô nở nụ cười với người ở trước mặt. Cái nụ cười này, rực rỡ như ánh mặt trời buổi sáng, như giáng một cái tát nặng nề vào mặt Dương Kiền, đánh cho anh nổ đom đóm mắt, tay chân tê dại.
Cơn giận dữ chi phối hành vi của anh, Dương Kiền ba chân bốn cẳng chạy tới, dưới tình huống hai người không hề phòng, một cước đạp ngã Giản Dư Mặc, cà phê cũng bị đổ tung tóe.
Thẩm Kiều hoảng sợ kêu lên, mặc dù rất kinh ngạc khiếp sợ với sự xuất hiện của anh, nhưng cô vẫn phản ứng rất nhanh, kéo anh lại, tạo ra khoảng cách giữa anh và Giản Dư Mặc. Thẩm Kiều kéo anh, không hiểu hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Giờ phút này, Dương Kiền cực kì tức giận nhưng lại nở nụ cười, hai mắt đỏ ngầu căm tức nhìn cô, giọng nói lạnh như hàn băng: "Anh cũng muốn hỏi em, tại sao em lại có mặt ở đây?"
"Là bởi vì Thịnh Hạ, cô ấy. . . . . ."
Nghe thấy tên Thịnh Hạ càng khiến Dương Kiền tức giận hơn, một tay đẩy Thẩm Kiều ra: "Em thôi đi!"
Thẩm Kiều bị Dương Kiền đẩy lảo đảo một cái, vẻ mặt hoảng hốt, cô quay đầu lại liếc mắt nhìn Giản Dư Mặc, nghĩ chắc chắn anh đã hiểu lầm, vì vậy lại xông tới kéo tay của anh, nói: "Chúng ta đi ra ngoài trước, em sẽ giải thích với anh, đừng nóng giận."
Dương Kiền hất Thẩm Kiều ra, chỉ vào Giản Dư Mặc đã đứng dậy từ dưới đất lên, giọng nói uy hiếp khàn khàn có phần yếu ớt: "Tôi sẽ không bỏ qua đâu."
Bị bỏ lại, Thẩm Kiều liền kéo anh lại một lần nữa, lo lắng giải thích: "Không phải như anh nghĩ đâu, tin. . . . . ."
Dương Kiền khát máu nhìn Thẩm Kiều chằm chằm, mắng to: "Cô cút đi!"
Thẩm Kiều bị anh quát bối rối, trong nháy mắt nước mắt tràn mi. Đợi đến khi cô phản ứng lại, anh đã đi xa, Thẩm Kiều không kịp lau nước mắt vội vàng chạy đuổi theo anh.
Thẩm Kiều ra sức chạy, rốt cuộc trước khi anh lên xe cũng đuổi kịp anh, đồng thời ôm lấy anh từ phía sau lưng. Nước mắt ướt đẫm áo sơ mi của anh, cô khóc nói: "Em cũng không biết tại sao Giản Dư Mặc lại ở đây, anh hãy tin em, em thật sự không làm chuyện gì có lỗi với anh cả."
Sự việc bày ra trước mắt, khiến anh cực kỳ tức giận không có khả năng tiếp nhận, cô thấy giọng nói của Giản Dư Mặc, liền quên mất sự tồn tại của anh, quên phải tiếp tục nói chuyện với anh. Anh nỗ lực nhiều năm như vậy, vẫn thua kém sự tồn tại của người đó trong lòng cô sao?
Dương Kiền cắn răng đẩy tay của cô ra, lên xe, động cơ gầm thét, kèm theo tiếng ma sát chói tai, chiếc xe nhẫn tâm rời đi sượt qua người Thẩm Kiều.
Tác giả :
Chiết Chỉ Mã Nghĩ