Que Kem Nhà Tôi
Chương 26: Ngoại truyện 6: Những câu chuyện vặt hậu kết hôn
Act 1: Gặp người quen
Một hôm khi đang đi chơi trong công viên trò chơi sau một tuần làm việc mệt mỏi, Que kem và Thảo bắt gặp người quen.
“A! Dì Tám, dì có nhận ra con không?” Thảo vô cùng phấn khích.
“A! Con… dì nhớ rồi, con bé mà hồi đó hay tới sạp của dì ăn chực [1] trái cây phải không?”
Nghe hai từ “ăn chực”, Thảo đen mặt.
“Dì sao quên con được, chủ nhật tối nào dì cũng gặp con. Con là đứa hay đi vòng vòng chợ, thấy món nào ngon là sà vô ăn món đó, thấy trái cây dì là tới xin một trái, chợp một trái, riết rồi dì sợ con luôn, ha ha ha!” (Rosie: đi chơi khắp chợ là ở trong chương 18 có nhắc tới chút xíu đó mọi người)
“A dì cũng nhớ ra rồi, thằng nhóc này là người yêu của con khi đó nè. Hóa ra hai đứa vẫn còn quen nhau sao? Hồi đó dì thấy nó chạy quanh chợ kiếm con quá trời, dì tưởng hai đứa chắc nhanh chia tay nhau lắm!”
Nghe dì vô tư bình luận, Thảo đen mặt tập hai.
Nhìn thấy Que kem chào dì xong rồi cười tủm tỉm, Thảo bực tức vô cùng, cô đáp lại lời dì: “Ảnh không phải người yêu của con đâu dì! Anh này là người lái xe chở con thôi!”
“Không phải là thằng nhóc năm đó sao? Mắt dì còn tinh lắm con đừng có gạt dì!”
Đang định nói tiếp, Thảo nhanh chóng bị Que kem cướp lời:
“Cổ nói đúng rồi dì, tụi con không phải người yêu. Con chính là lái xe của cổ kiêm luôn người đánh thức cổ dậy mỗi ngày, ngủ chung giường, ăn chung bàn, đắp chung chăn, ôm chung gối, có chung con với cổ.”
“A hai đứa cưới nhau rồi sao? Chúc mừng hai đứa nha! Ha ha ha!”
Thảo đen mặt tiếp tập ba. Lát sau khi tạm biệt dì, cô nhéo Que kem lia lịa.
Que kem tức giận: “Hừ, anh còn chưa nói anh là người nấu cơm với em, nấu nước cho em, phục vụ trên giường kiêm dưới giường cho em, có muốn anh quay lại nói tiếp không?”
“Phục vụ dưới giường cái gì?” Thảo tức tối.
“Em dám nói không có dưới giường thử xem!” Que kem không chịu xuống nước, lại còn lên giọng nói to, khiến cả hai trở thành tâm điểm bàn tán của rất nhiều người xung quanh.
Thảo âm thầm rơi lệ, ai bảo cô sống bám vào Que kem làm chi? Không được, mình phải tìm cách tự lập thôi. Nhưng mà, tự lập rồi, ai sẽ giúp mình làm tất cả những cái kia? Nghĩ vậy, cô cảm thấy mình thôi thì nên chấp nhận số phận an bài, cùng Que kem dây dưa mãi mãi.
Act 2: Tên cúng cơm của baby
Một ngày nọ khi đang ở trong nhà vệ sinh cầm lấy que thử thai để mà chờ kết quả, bạn Thảo nhà ta đứng người nhìn thấy hai vạch đỏ thắm kia đang đối diện với mắt mình.
“Mình đang bị hoa mắt, chắc chắn là như vậy! Không thể như vậy được, mình toàn đánh nhau với Que kem vào những ngày an toàn cơ mà! Sao có thể như thế được!”
Nghĩ thế, bạn Thảo nhà ta nhanh chóng lôi tiếp mười cái que thử thai, thử liên tục trong nhà vệ sinh từ sáng tới chiều, mỗi một giờ thử một cái cho chắn chắn.
Thế cho nên chiều tối hôm đó khi Que kem về đến nhà, anh nhanh chóng bắt gặp cô vợ yêu của mình đang âu sầu thê thảm, mặt mày ủ dột. Nghĩ tới cảnh trong bụng của mình đang có thứ gì đó, nghĩ tới cái cảnh đau bụng còn nhiều hơn gấp mấy lần cái đau bụng trong những ngày tới tháng của cô, mà còn là đau bụng suốt cả một ngày trời mới cho ra đời một đứa trẻ da dẻ nhăn nheo, Thảo cảm thấy cuộc sống sao mà bất công với phụ nữ như thế.
Vì chỉ lo chú tâm vào chuyện mình đã có baby, Thảo nhanh chóng quên mất việc xóa sạch hiện trường gây án.
Thế cho nên khi Que kem bước vào nhà vệ sinh, anh nhanh chóng phát hiện ra cái nhiệt kế có hai vạch kia. Nhìn thấy nhiệt kế kiểu mới đó, anh cũng cảm thấy đầu óc ong ong, sững sờ tự hỏi bản thân mình có bị hoa mắt hay không.
Cả hai vợ chồng bọn họ, một kẻ hoa mắt trong sợ hãi, người còn lại hoa mắt trong hạnh phúc, đúng thật là xứng đôi, âm dương hòa hợp.
Dù có cố gắng giấu giấu giếm giếm thế nào đi chăng nữa, bạn Thảo nhà ta cũng đành phải âu sầu mà thừa nhận với Que kem, sau đó khóc lóc, than thở với anh, rồi quay sang đấm anh túi bụi. Hừ, sau vài tháng tới, người cực khổ là ai, khó nhọc là ai, không phải là cô sao? Tuy không muốn mang thai một chút nào, nhưng dẫu sao nó cũng đã là một baby trong cơ thể của cô, cô làm sao có thể nhẫn tâm với baby của mình cơ chứ? Vả lại, dù có mờ mắt thế nào thì cô cũng nhìn ra ông xã nhà cô đang vui mừng hớn hở bao nhiêu, hạnh phúc bao nhiêu. Thôi thì, chỉ vì phải ăn bám anh suốt đời, cô đành cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng trong những tháng ngày sắp tới.
Ngày baby được sinh ra, cô và Que kem chỉ mới đặt được tên cho thằng nhóc, chứ chưa biết đặt tên ở nhà cho nó là gì.
Thế nên sau khi cô vừa mệt mỏi rã rời sau khi vượt cạn, nhìn thấy một đứa trẻ da dẻ nhăn nheo còn đỏ hỏn kia đang nằm trên tay Que kem, cô tự dưng cảm thấy xúc động không thể nói nên lời, nảy ra sáng kiến.
Cô nhanh chóng nói với anh: “Que kem, chúng ta kêu con là Bánh kem đi, tên tiếng Anh là Gato nha!” Cô nhìn Que kem, mong chờ anh đáp lại.
Ngay lúc đó, trong phòng bệnh của cô, cả đại gia đình bên nội lẫn bên ngoại của đứa trẻ kia, đều hồi hộp chờ Que kem cho đáp án.
Giật mắt mấy lượt xong, anh nhanh chóng cười với cô, kèm theo đó là một cái gật đầu hạnh phúc.
Sau khi anh chấp nhận, bạn Thắm đang đứng đó liền lên tiếng phá vỡ không khí ấm áp của hai người bọn họ: “Không được!”
“Sao lại không được?”
“Gato, nghe vô cùng kỳ cục, nó giống tên con… um um…” Que kem nhanh chóng trao con cho mẹ mình, bịt miệng bạn Thắm lại.
“Tên hay mà bà! Bà nghĩ đi, Que kem chỉ có mười ngàn một cây thôi, còn Bánh kem thì từ trăm ngàn trở lên, không phải con hơn cha là nhà có phúc sao?” Bạn Thảo cãi lại, sau đó tiếp tục xúc động nhìn baby của mình: “Gato của mẹ…”.
Mãi cho đến sau này khi thằng nhóc lớn lên, cụ thể là vào tiểu học, khi nó đi khoe cái tên cúng cơm của mình cho bạn bè nó biết, nó nhanh chóng bị bạn bè trêu chọc, chạy về nhà khóc lóc với mẹ nó, bởi vì cái tên đó chính là viết tắt của cụm từ mà người trên mạng hay dùng: “Ghen ăn tức ở”.
Act 3: Gato và dì
Một ngày chủ nhật như thường lệ, Thắm tới nhà Thảo thăm thằng nhóc Bánh Kem, hay còn gọi là Gato. Mặc dù sau khi thăm thằng nhóc xong thì hậu quả sẽ là hai dì cháu cùng nhau chơi game rồi cãi lộn inh ỏi, hoặc là chơi trò gì đó mà thằng nhóc khiến Thắm tức điên lên, Thắm ta vẫn không thể nào kiềm chế được lòng mình mà tới thăm thằng nhóc. Hừ, ai kêu Que kem nấu ăn quá được làm chi? Ở nhà ăn cơm một mình là vô cùng buồn tủi. Thôi thì có bạn cứ bám, có chồng bạn cứ xài ké thật nhiều.
Ngày hôm đó khi đã ngồi chơi game cùng thằng nhóc xong, Thắm nhắm mắt lim dim, chuẩn bị thư giãn mắt, tránh làm ảnh hưởng xấu tới sức khỏe bản thân. Trong thời gian chờ đợi cơm ăn đó, Thắm nhanh chóng bị thằng nhóc hỏi một câu khiến bản thân mình bực bội vô cùng:
“Dì ơi chừng nào dì đám cưới với dượng Cỏ non?”
Nghe thằng nhóc nói câu đó, Thắm cảm thấy rất tức tửi. Thắm nghĩ: “Hừ, con Thảo kia, sao mi dám khai cho con mi biết là Cỏ non nhà ta sắp về đây bám lấy ta cơ chứ?”
Đang tức anh ách nhưng không muốn thất thố trước mặt Gato, Thắm lập tức vừa nghiến răng vừa tươi cười nhìn thằng nhóc: “Sao con hỏi dì như vậy?”
“Tại vì mẹ con nói, dì mau chóng đám cưới thì con mới mau chóng có vợ được!”
“Cái… cái… cái gì?” Thắm nói không thành câu, ngọng nghịu hỏi nguyên nhân từ thằng nhóc.
“Mẹ con nói Cỏ non rất giàu, dì lấy Cỏ non xong thì dì cũng giàu, con gái dì thì tất nhiên sau này sẽ giàu, vì vậy mẹ con nói con sau này phải lấy con gái của dì, như vậy con sẽ được sa vô hủ nếp. Con không biết sa vô hủ nếp thì có gì vui, mẹ con nói đó có nghĩa là con sẽ rất sung sướng!”
Đầu bạn Thắm nhà ta đột nhiên ong ong. Thắm ta gân cổ cãi lại:
“Con có biết con bao nhiêu tuổi rồi không?”
“Dạ con…” Thằng nhóc lấy tay ra đếm đếm: “Một, hai, ba, bốn… năm tuổi!”
“Cho dù dì sinh liền ngay lập tức thì con của dì cũng thua con năm tuổi! Con già như vậy mà muốn lấy con dì sao?” Thắm lườm lườm nhìn bé con, bé con sợ hãi òa khóc rồi chạy đi tìm mẹ.
Dù thấy thằng bé sợ hãi khóc thét rồi chạy đi như thế, bạn Thắm nhà ta lúc đó vẫn còn chưa hết tức, tự chửi thầm trong lòng: “Hừ, bà ăn bám Que kem nhà bà, tới lượt con trai của bà cũng đi ăn bám người ta sao? Hừ bà đừng có mơ! Con gái tui nhất định sẽ tiếp tục gặm cỏ non, không có thích trâu già hơn nó đâu!”
[1] “ăn chực”: Từ này là của miền Nam, miền Bắc gọi là “ăn trực”. Cảm ơn góp ý của Sahara ^^
Rosie: Act 2 này là mình copy một ý nhỏ từ một truyện ngôn tình Trung Quốc. Mình thích truyện đó nên nhớ mãi khúc đó. Hu hu hu, truyện mình quảng cáo thất bại, mình buồn quá, mình từ nay xếp xó nó chắc cú rồi T.T
Một hôm khi đang đi chơi trong công viên trò chơi sau một tuần làm việc mệt mỏi, Que kem và Thảo bắt gặp người quen.
“A! Dì Tám, dì có nhận ra con không?” Thảo vô cùng phấn khích.
“A! Con… dì nhớ rồi, con bé mà hồi đó hay tới sạp của dì ăn chực [1] trái cây phải không?”
Nghe hai từ “ăn chực”, Thảo đen mặt.
“Dì sao quên con được, chủ nhật tối nào dì cũng gặp con. Con là đứa hay đi vòng vòng chợ, thấy món nào ngon là sà vô ăn món đó, thấy trái cây dì là tới xin một trái, chợp một trái, riết rồi dì sợ con luôn, ha ha ha!” (Rosie: đi chơi khắp chợ là ở trong chương 18 có nhắc tới chút xíu đó mọi người)
“A dì cũng nhớ ra rồi, thằng nhóc này là người yêu của con khi đó nè. Hóa ra hai đứa vẫn còn quen nhau sao? Hồi đó dì thấy nó chạy quanh chợ kiếm con quá trời, dì tưởng hai đứa chắc nhanh chia tay nhau lắm!”
Nghe dì vô tư bình luận, Thảo đen mặt tập hai.
Nhìn thấy Que kem chào dì xong rồi cười tủm tỉm, Thảo bực tức vô cùng, cô đáp lại lời dì: “Ảnh không phải người yêu của con đâu dì! Anh này là người lái xe chở con thôi!”
“Không phải là thằng nhóc năm đó sao? Mắt dì còn tinh lắm con đừng có gạt dì!”
Đang định nói tiếp, Thảo nhanh chóng bị Que kem cướp lời:
“Cổ nói đúng rồi dì, tụi con không phải người yêu. Con chính là lái xe của cổ kiêm luôn người đánh thức cổ dậy mỗi ngày, ngủ chung giường, ăn chung bàn, đắp chung chăn, ôm chung gối, có chung con với cổ.”
“A hai đứa cưới nhau rồi sao? Chúc mừng hai đứa nha! Ha ha ha!”
Thảo đen mặt tiếp tập ba. Lát sau khi tạm biệt dì, cô nhéo Que kem lia lịa.
Que kem tức giận: “Hừ, anh còn chưa nói anh là người nấu cơm với em, nấu nước cho em, phục vụ trên giường kiêm dưới giường cho em, có muốn anh quay lại nói tiếp không?”
“Phục vụ dưới giường cái gì?” Thảo tức tối.
“Em dám nói không có dưới giường thử xem!” Que kem không chịu xuống nước, lại còn lên giọng nói to, khiến cả hai trở thành tâm điểm bàn tán của rất nhiều người xung quanh.
Thảo âm thầm rơi lệ, ai bảo cô sống bám vào Que kem làm chi? Không được, mình phải tìm cách tự lập thôi. Nhưng mà, tự lập rồi, ai sẽ giúp mình làm tất cả những cái kia? Nghĩ vậy, cô cảm thấy mình thôi thì nên chấp nhận số phận an bài, cùng Que kem dây dưa mãi mãi.
Act 2: Tên cúng cơm của baby
Một ngày nọ khi đang ở trong nhà vệ sinh cầm lấy que thử thai để mà chờ kết quả, bạn Thảo nhà ta đứng người nhìn thấy hai vạch đỏ thắm kia đang đối diện với mắt mình.
“Mình đang bị hoa mắt, chắc chắn là như vậy! Không thể như vậy được, mình toàn đánh nhau với Que kem vào những ngày an toàn cơ mà! Sao có thể như thế được!”
Nghĩ thế, bạn Thảo nhà ta nhanh chóng lôi tiếp mười cái que thử thai, thử liên tục trong nhà vệ sinh từ sáng tới chiều, mỗi một giờ thử một cái cho chắn chắn.
Thế cho nên chiều tối hôm đó khi Que kem về đến nhà, anh nhanh chóng bắt gặp cô vợ yêu của mình đang âu sầu thê thảm, mặt mày ủ dột. Nghĩ tới cảnh trong bụng của mình đang có thứ gì đó, nghĩ tới cái cảnh đau bụng còn nhiều hơn gấp mấy lần cái đau bụng trong những ngày tới tháng của cô, mà còn là đau bụng suốt cả một ngày trời mới cho ra đời một đứa trẻ da dẻ nhăn nheo, Thảo cảm thấy cuộc sống sao mà bất công với phụ nữ như thế.
Vì chỉ lo chú tâm vào chuyện mình đã có baby, Thảo nhanh chóng quên mất việc xóa sạch hiện trường gây án.
Thế cho nên khi Que kem bước vào nhà vệ sinh, anh nhanh chóng phát hiện ra cái nhiệt kế có hai vạch kia. Nhìn thấy nhiệt kế kiểu mới đó, anh cũng cảm thấy đầu óc ong ong, sững sờ tự hỏi bản thân mình có bị hoa mắt hay không.
Cả hai vợ chồng bọn họ, một kẻ hoa mắt trong sợ hãi, người còn lại hoa mắt trong hạnh phúc, đúng thật là xứng đôi, âm dương hòa hợp.
Dù có cố gắng giấu giấu giếm giếm thế nào đi chăng nữa, bạn Thảo nhà ta cũng đành phải âu sầu mà thừa nhận với Que kem, sau đó khóc lóc, than thở với anh, rồi quay sang đấm anh túi bụi. Hừ, sau vài tháng tới, người cực khổ là ai, khó nhọc là ai, không phải là cô sao? Tuy không muốn mang thai một chút nào, nhưng dẫu sao nó cũng đã là một baby trong cơ thể của cô, cô làm sao có thể nhẫn tâm với baby của mình cơ chứ? Vả lại, dù có mờ mắt thế nào thì cô cũng nhìn ra ông xã nhà cô đang vui mừng hớn hở bao nhiêu, hạnh phúc bao nhiêu. Thôi thì, chỉ vì phải ăn bám anh suốt đời, cô đành cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng trong những tháng ngày sắp tới.
Ngày baby được sinh ra, cô và Que kem chỉ mới đặt được tên cho thằng nhóc, chứ chưa biết đặt tên ở nhà cho nó là gì.
Thế nên sau khi cô vừa mệt mỏi rã rời sau khi vượt cạn, nhìn thấy một đứa trẻ da dẻ nhăn nheo còn đỏ hỏn kia đang nằm trên tay Que kem, cô tự dưng cảm thấy xúc động không thể nói nên lời, nảy ra sáng kiến.
Cô nhanh chóng nói với anh: “Que kem, chúng ta kêu con là Bánh kem đi, tên tiếng Anh là Gato nha!” Cô nhìn Que kem, mong chờ anh đáp lại.
Ngay lúc đó, trong phòng bệnh của cô, cả đại gia đình bên nội lẫn bên ngoại của đứa trẻ kia, đều hồi hộp chờ Que kem cho đáp án.
Giật mắt mấy lượt xong, anh nhanh chóng cười với cô, kèm theo đó là một cái gật đầu hạnh phúc.
Sau khi anh chấp nhận, bạn Thắm đang đứng đó liền lên tiếng phá vỡ không khí ấm áp của hai người bọn họ: “Không được!”
“Sao lại không được?”
“Gato, nghe vô cùng kỳ cục, nó giống tên con… um um…” Que kem nhanh chóng trao con cho mẹ mình, bịt miệng bạn Thắm lại.
“Tên hay mà bà! Bà nghĩ đi, Que kem chỉ có mười ngàn một cây thôi, còn Bánh kem thì từ trăm ngàn trở lên, không phải con hơn cha là nhà có phúc sao?” Bạn Thảo cãi lại, sau đó tiếp tục xúc động nhìn baby của mình: “Gato của mẹ…”.
Mãi cho đến sau này khi thằng nhóc lớn lên, cụ thể là vào tiểu học, khi nó đi khoe cái tên cúng cơm của mình cho bạn bè nó biết, nó nhanh chóng bị bạn bè trêu chọc, chạy về nhà khóc lóc với mẹ nó, bởi vì cái tên đó chính là viết tắt của cụm từ mà người trên mạng hay dùng: “Ghen ăn tức ở”.
Act 3: Gato và dì
Một ngày chủ nhật như thường lệ, Thắm tới nhà Thảo thăm thằng nhóc Bánh Kem, hay còn gọi là Gato. Mặc dù sau khi thăm thằng nhóc xong thì hậu quả sẽ là hai dì cháu cùng nhau chơi game rồi cãi lộn inh ỏi, hoặc là chơi trò gì đó mà thằng nhóc khiến Thắm tức điên lên, Thắm ta vẫn không thể nào kiềm chế được lòng mình mà tới thăm thằng nhóc. Hừ, ai kêu Que kem nấu ăn quá được làm chi? Ở nhà ăn cơm một mình là vô cùng buồn tủi. Thôi thì có bạn cứ bám, có chồng bạn cứ xài ké thật nhiều.
Ngày hôm đó khi đã ngồi chơi game cùng thằng nhóc xong, Thắm nhắm mắt lim dim, chuẩn bị thư giãn mắt, tránh làm ảnh hưởng xấu tới sức khỏe bản thân. Trong thời gian chờ đợi cơm ăn đó, Thắm nhanh chóng bị thằng nhóc hỏi một câu khiến bản thân mình bực bội vô cùng:
“Dì ơi chừng nào dì đám cưới với dượng Cỏ non?”
Nghe thằng nhóc nói câu đó, Thắm cảm thấy rất tức tửi. Thắm nghĩ: “Hừ, con Thảo kia, sao mi dám khai cho con mi biết là Cỏ non nhà ta sắp về đây bám lấy ta cơ chứ?”
Đang tức anh ách nhưng không muốn thất thố trước mặt Gato, Thắm lập tức vừa nghiến răng vừa tươi cười nhìn thằng nhóc: “Sao con hỏi dì như vậy?”
“Tại vì mẹ con nói, dì mau chóng đám cưới thì con mới mau chóng có vợ được!”
“Cái… cái… cái gì?” Thắm nói không thành câu, ngọng nghịu hỏi nguyên nhân từ thằng nhóc.
“Mẹ con nói Cỏ non rất giàu, dì lấy Cỏ non xong thì dì cũng giàu, con gái dì thì tất nhiên sau này sẽ giàu, vì vậy mẹ con nói con sau này phải lấy con gái của dì, như vậy con sẽ được sa vô hủ nếp. Con không biết sa vô hủ nếp thì có gì vui, mẹ con nói đó có nghĩa là con sẽ rất sung sướng!”
Đầu bạn Thắm nhà ta đột nhiên ong ong. Thắm ta gân cổ cãi lại:
“Con có biết con bao nhiêu tuổi rồi không?”
“Dạ con…” Thằng nhóc lấy tay ra đếm đếm: “Một, hai, ba, bốn… năm tuổi!”
“Cho dù dì sinh liền ngay lập tức thì con của dì cũng thua con năm tuổi! Con già như vậy mà muốn lấy con dì sao?” Thắm lườm lườm nhìn bé con, bé con sợ hãi òa khóc rồi chạy đi tìm mẹ.
Dù thấy thằng bé sợ hãi khóc thét rồi chạy đi như thế, bạn Thắm nhà ta lúc đó vẫn còn chưa hết tức, tự chửi thầm trong lòng: “Hừ, bà ăn bám Que kem nhà bà, tới lượt con trai của bà cũng đi ăn bám người ta sao? Hừ bà đừng có mơ! Con gái tui nhất định sẽ tiếp tục gặm cỏ non, không có thích trâu già hơn nó đâu!”
[1] “ăn chực”: Từ này là của miền Nam, miền Bắc gọi là “ăn trực”. Cảm ơn góp ý của Sahara ^^
Rosie: Act 2 này là mình copy một ý nhỏ từ một truyện ngôn tình Trung Quốc. Mình thích truyện đó nên nhớ mãi khúc đó. Hu hu hu, truyện mình quảng cáo thất bại, mình buồn quá, mình từ nay xếp xó nó chắc cú rồi T.T
Tác giả :
Rosie Trương