Que Kem Nhà Tôi
Chương 16: Ngày tháng cuối cấp hai
Hai tháng hè bình bình thường thường lại kết thúc, chúng tôi oanh oanh liệt liệt bước vào năm cuối cấp. Ôi thôi, tôi sắp phải rời xa ngôi trường yêu dấu rồi sao? Tôi sợ hãi quá đi.
Năm lớp chín, vì là năm cuối, mọi thứ đều trở nên nghiêm túc và căng thẳng.
Ví dụ như, con Thắm lo lắng chẳng biết mình sẽ đậu lớp mười hay không, mình sẽ thi trường Chuyên hay không? Thi Chuyên chắc bị người ta cười chết mất, còn không thi thì đánh mất cơ hội. Cho nên, tâm trạng cô đơn lẻ loi single mười mấy năm trời mà nó hay ca thán bây giờ biến đâu mất tiêu. Bù lại là, cái mặt âu sầu vì mọi áp lực sắp tới đang đè nặng lên trán nó, khiến cho cái trán nó mới tí tuổi đầu đã có nếp nhăn.
“Bà, xoa dùm tui nhanh lên coi” – Nó bực bội nhìn tôi, bắt tôi xoa xoa trán giúp nó.
“Từ từ, bà đừng có bực bội, căng thẳng, bà càng bực bội, nếp nhăn càng nhiều đó” – Tôi đe dọa nó.
“Hả? Hic hic, được rồi, tui không nhăn nữa, không bực bội nữa, bình tĩnh bình tĩnh. Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra.”
“Cô nương, phiền cô khi hít vào thở ra quay mặt đi chỗ khác được không?” – Tôi nhăn mặt nhìn nó.
“Ế bà không được nhăn, không được nhăn, bình tĩnh lại nào.” – Nó lấy tay xoa xoa mặt tôi.
Học kỳ một năm lớp chín, chúng tôi đi thi học sinh giỏi vòng tỉnh. Tất nhiên là trước đó, tôi đã oanh liệt qua được vòng huyện.
Thế nhưng, kết quả là, tôi vẫn rớt học sinh giỏi Toán vòng tỉnh một cái rụp. Trong trường tôi, hai kẻ không phải người, đậu được vòng tỉnh, một là Duy, hai là Que kem.
Lúc biết được kết quả thi, tôi đau lòng khóc lóc, mất cân bằng giới tính rồi, sao hai thằng con trai lại giành hết phần rồi vậy? Một đứa môn Toán bên tự nhiên, một đứa môn Tiếng Anh bên xã hội, thật là không công bằng mà.
Ngoài ra, từ vụ thi trượt này, tôi bắt đầu nghi ngờ bản thân, bắt đầu tự kỷ, tự đặt câu hỏi cho mình: Tôi giỏi Toán thật sao? Nếu giỏi Toán, sao có một kỳ thi cỏn con tôi cũng không đậu nổi. Tôi vô dụng, vô dụng quá đi thôi.
Biết tôi đau lòng, ngồi kế bên tôi, Thành lẳng lặng im lìm với tôi suốt mấy ngày liền. Cũng tội cho nó, vui mà chẳng dám vui ra mặt, lại phải nhẫn nại nhịn vui, nhìn nhìn sắc mặt âu sầu của tôi mà sống nốt quãng thời gian một năm còn lại. Mà nó phải vậy thôi, nó dám cười toe toét sao? Bà đây sẽ xử tử nó ngay.
Qua học kỳ hai, nhân dịp Hai sáu tháng ba, trường tôi quyết tâm làm ăn ra trò, bày thêm cuộc thi mới. Lý lo là, tổ Văn trường tôi, điển hình là cô Nga, trong một cuộc họp, đã đau lòng than thở:
“Tại sao vậy? Tại sao Văn mấy năm nay không đoạt được một giải gì? Em không tin là học sinh trường ta không có năng khiếu Văn học, em muốn tổ chức một cuộc thi, để học sinh trường mình bộc lộ tài năng!”
Thế là, từ nỗi đau bị thân yếu thế cô, đau đớn bị mấy môn tự nhiên giẫm đạp dưới chân của cô Nga, một cuộc thi đóng kịch dựa theo tác phẩm văn học bừng bừng khí thế ra đời.
Đang lo lắng vì là năm cuối cấp, chúng tôi bèn ngậm đắng nuốt cay, lặng lẽ ráng thi sao cho chóng rớt.
Dưới sự giám sát của cô Nga, cũng là cô giáo dạy Văn lớp tôi, chúng tôi được lệnh là, mỗi tổ phải diễn một vở kịch ngắn, mỗi lớp cô sẽ chọn một vở, để đi diễn và tranh giải với các lớp khác.
Thế là, với tình hình nam nhiều nữ ít, tư tưởng càng rớt càng vui, tôi bèn hí hửng bày binh bố trận.
Tác phẩm văn học mà chúng tôi chọn, chính là Quan Âm Thị Kính.
Thị Kính là ai? Chính là cái cô gái ngây thơ ngu ngốc số khổ, lấy chồng bị chồng vu oan, bị mẹ chồng sỉ vả, có nhà không thể về, đành phải lên chùa ở ẩn. Đã vậy, nào ngờ, ngay khi lên chùa, vì sắc đẹp trêu ngươi, lại dính ngay bạn đỉa đói đeo bám là Thị Mầu, rồi lại phải chịu nhục mà nuôi con cho người ta, cho đến khi sức cùng lực kiệt, chết xong mới giải được oan tình. Một câu chuyện bi phẫn như vậy, nữ quyền, nhân quyền bị chà đạp như vậy, nữ chính nhu nhược như vậy, tôi quyết tâm hừng hực: ta phải cải biên!
Thuận theo sự sắp xếp của tôi, thuận theo mục đích cao cả ban đầu đã được đặt ra của nhóm, Que kem mặt mày xám xịt nhận vai Thị Kính.
Nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt lạnh tanh không cam lòng sau khi thoa một lớp kem trắng trắng của Que kem, tôi hài lòng cười nắc nẻ: “Hợp vai hợp vai! Chưa gì đã thấy Thị Kính khổ sở, cơm không ăn đủ no nên gầy tong gầy teo, mặt mày nhợt nhạt ẩn chứa số phận bi thảm rồi! Mình quả là thiên tài mà!”. Nghĩ vậy, tôi bèn ngẩng mặt cao đầu đi làm đạo diễn for the first time kiêm luôn diễn viên chính: mẹ chồng độc ác, mama của anh nam chính.
Kịch bản cải biên của tôi đại khái là như thế này: Sau khi Thị Kính bị hàm oan, bị chồng đuổi, mẹ chồng mắng, không còn nhà để về (thì bạn Kính phải thảm trước sướng sau mà), cô được một tú bà lầu xanh dụ dỗ, nhưng sau khi nghe số phận bi thảm của cô, tú bà đem cô về, dạy cô tuyệt chiêu bán nghệ không bán thân, sao cho thật là cao giá. Nào ngờ một ngày nọ cô gặp lại chồng, chồng cô thấy cô đẹp ra thì tiếc quá chừng, chuộc thân cô về. Lúc bấy giờ, cô mắng lại mẹ chồng, chửi lại chồng, thuốc chết chồng (tất nhiên không ai biết được cô hạ độc thủ), đem gia sản của chồng bán đi, sau đó vì giả vờ lương thiện, vờ yêu thương mẹ chồng cô bèn tìm gia đình cho mẹ chồng tái hôn, nhưng lại là một gia đình sắp phá sản. Cuối cùng, cô đi ngao du khắp nơi, tiếu ngạo giang hồ, làm nữ hiệp cướp của người giàu chia cho người nghèo, được người đời ca tụng.
Kịch bản hoàn mĩ đầy sáng tạo như vậy, nào ngờ chưa gì đã bị gãy gánh giữa đường. Nghĩ lại buổi diễn xuất ngày hôm đó, tôi âm thầm tiếc nuối: Ta không cam tâm!
Que kem: “Sao không cam tâm, rốt cục là tại ai?”
Tôi: “Hừ, tại anh chứ tại ai?”
Chúng tôi đổ lỗi cho nhau như vậy, là vì ngày hôm đó, ngay lúc tôi đang đóng phân đoạn mẹ chồng độc ác chửi mắng con dâu yếu đuối.
Thành: “Giời ơi! Oan cho con lắm mẹ ơi!”
Tôi cười ha hả trong lòng đẩy Que kem xuống đất, nào ngờ Que kem đụng đầu vô bàn học một cái rõ đau. Tôi hơi cao hứng mà, đáng lẽ ra không có đoạn mắng nhiếc thậm tệ như vậy trong kịch bản. Hừm, nhưng mà, tôi chỉ muốn mượn việc công báo thù một tí cũng không được sao? Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên tôi được mắng người sảng khoái như vậy chứ bộ.
Đột nhiên, diễn viên phản đạo diễn, chó nhà cắn chủ, Que kem bị đẩy một cái đau điếng, liếc nhìn tôi thật lâu, kế đó cười lạnh, bất ngờ ôm lấy chân tôi:
“Mẹ ơi xin mẹ đừng đuổi con, xin mẹ đừng đuổi con!”
“Chàng ơi xin chàng đừng đuổi thiếp, thiếp không còn nơi nào để về!” – Thành quay qua ôm chân thằng Quang.
“Mẹ ơi xin mẹ đừng đuổi con!” – Tiếp tục quay qua ôm chân tôi, cả lớp cười rầm rộ.
“Bỏ ra, mau bỏ ra, được rồi, không đuổi thì không đuổi, con mau bỏ mẹ ra!!!”
Thế là, vở kịch hoàn mỹ của tôi bỗng chốc phá sản.
Thành tiếp tục được nước làm tới, đứng dậy ôm chầm thằng Quang khóc lóc: “Chàng ơi chàng ơi, mẹ không đuổi thiếp đi nữa rồi!!!”
Tất nhiên, từ bi kịch thành hài kịch, tổ tôi bị cô phán: Các em đã lạc đề, dù cho các em đã vô cùng sáng tạo.
Tối hôm đó, tôi nằm mơ, mơ thấy Que kem và thằng Quang ôm nhau, mơ thấy tụi nó yêu nhau say đắm.
Qua ngày hôm sau, có một con nhỏ nhìn hai thằng kế bên cười ngất ngây. Cứ nhìn tụi nó rồi lại cười, tụi nó bèn nhìn tôi đầy thắc mắc, kế đó phán:
“Phản ứng quá chậm, hôm qua không cười, hôm nay lại cười!” – Thành nói xong, vờ như không quan tâm, quay mặt đi chỗ khác.
“Đừng cười nữa, bạn quá đáng lắm rồi nha Thảo!” – thằng Quang cũng không chịu nổi.
Ừm, thằng Quang mạnh mẽ, khí thế xã hội đen như vậy, Que kem của tôi gầy gò ốm yếu, mặt hoa da phấn, tất nhiên là vai vợ rồi, ha ha ha.
——————————————
Cuối tháng tư, lúc phượng nở, chúng tôi tiếp tục âu sầu.
Nghe được trường Chuyên mở khóa dạy luyện thi, chúng tôi hí hửng ghi danh. Tôi lôi kéo cả con Thắm, phân tích với nó nào là tương lai sáng lạn này nọ, ép buộc con nhỏ đi đóng tiền, rồi đi học chung với tôi.
Thế là, đi học luyện thi trường Chuyên có cả đám tinh anh của trường tôi, từ Thu, Loan, Nam Sơn cho tới Thành, tôi và con Thắm. Duy thì thôi khỏi phải nói, bạn ấy đã có thầy cô kèm riêng luyện thi Chuyên từ hai năm trước rồi.
Năm đó, bạn được nhiều sự lựa chọn, thi trường Chuyên tháng sáu, sau đó thi trường điểm tháng bảy, nếu rớt cả hai thì số phận mới lạc loài vô trường loại hai. Ngoài ra, nếu thi Chuyên, bạn được phép thi tới hai môn. Cho nên, tôi bèn hí hửng đăng ký Toán với Văn.
Tại sao tôi lại đăng ký thi hai cái môn trật rơ như vậy? Cái gì cũng có nguyên nhân của nó à nha.
Muốn biết nguyên nhân, mời bạn đến với lớp học luyện thi Chuyên, nơi tôi gặp được một mục tiêu săn lùng trai đẹp mới, chỉ tiếc là tôi cả thèm chóng chán, chỉ ráng theo đuổi có một thời gian.
Chàng ấy tên là Hoàng Kim Thái, nghe tên là biết người đẹp rồi.
Que kem: “Hừ, tên y như con gái”
Tôi: “Vô duyên, tên người ta đẹp như vậy mà anh lại chê. Tên anh có gì đẹp đâu, Trần Văn Thành. He he, bên Trung Quốc đời Đường có một cô công chúa tên là Văn Thành đó nha!” – Nói xong, tôi xấn tới bên cạnh ông xã nhà mình, giả vờ làm đạo tặc hái hoa, sờ sờ vuốt vuốt gương mặt càng ngày càng trắng của Que kem: “Công chúa, nàng theo ta đi!”.
Trở lại năm đó, ngày đầu tiên vào lớp luyện thi, hình như là lớp Toán nâng cao, có một thằng con trai chảnh không cần chỉnh liên tục giơ tay lên giải bài.
“Thái, em giải đúng rồi!” – Cô sung sướng, mừng rỡ như bắt được vàng.
“Cô ơi, em giải cách hai nha cô”
“Ừm, em giải để mọi người cùng xem đi”
Ánh mắt bà cô nhìn Hoàng Kim Thái, giọng nói ngọt hơn đường của cô, làm tôi tưởng tượng đến một cảnh tượng: Hoàng Kim Thái đến bên cô giáo, dịu dàng lên tiếng: “Cô cô!”
“Thái Nhi! Dương Thái!”
Tôi rùng mình, chàng trai dễ thương như vậy, nhìn thôi là tim bạn sắp rụng rời, sao có thể sa vào câu chuyện tình bi thảm kinh điển như vậy cơ chứ, tóc bạc trắng mới được bên nhau, mười sáu năm chờ đợi. Hừ, tôi, Thu Thảo, nhất định phải cải biên!
(Thành: “Em bệnh thật rồi, tối ngày đòi cải biên”
Thắm gật gật
Tôi: “Hai người mau xê nhau ra!!!”)
Với tinh thần chính nghĩa như vậy, tôi bắt đầu bước đầu tiên mà mình đã có kinh nghiệm từ thời cua Duy bất thành: làm quen. Tính ra, nhờ Duy, kinh nghiệm tình trường của tôi đã tăng lên được một bậc, thật sự là đáng mừng mà.
Sau khi làm quen với Thái, tất nhiên, theo kinh nghiệm, tôi cứ lôi cái gì dính tới Toán ra mà nói, thế là bạn Thái sa lưới.
Đau lòng là, bạn Thái cứ nói liên miên, nói huyên thuyên, cả một cơ hội cũng không cho tôi nói, không tạo được miếng không khí lãng mạn nào, hoặc chừa chỗ cho tôi thổ lộ chân tình.
Cuồng nhiệt tới mức, khi bàn về thầy cô nào dạy Toán hay, bạn Thái nhanh chóng chuyển qua: Thầy cô nào dạy Lý hay, ai dạy Văn hay, ai là người luyện thi Văn giỏi nhất!
Cuối cùng, tôi vì ngây dại, đờ đẫn sau một buổi nói chuyện, đã gật đầu cái rụp, cùng bạn Thái tới học tại lớp Văn nâng cao, cái lớp mà người cô giáo đáng kính bạn ấy hợp rơ, bạn ấy nói chuyện ăn ý, đang truyền thụ kiến thức cho thế hệ tương lai.
“Thảo, em làm Văn hay lắm!”
“Thảo, em không thi Chuyên Văn thì thật là đáng tiếc!”
“Thảo, em đăng ký thi Chuyên Văn chưa? Cô rất ủng hộ em!”
Thế là, hu hu, tôi, một người dễ bị người ta làm cho mềm lòng, đành run run lén lút giấu giếm bạn bè mà thi Chuyên Văn, bên cạnh sở trường Chuyên Toán.
Từ yêu thành hận, còn tôi, từ yêu thành sợ, tôi đành né né Kim Thái, thấy nó thì cố gắng làm lơ.
Thế nhưng, ông trời trêu ngươi, tôi cứ bị Thái bám theo để tám như đỉa đói. Giờ ra chơi, giờ học, nào ngờ ngay cả giờ ra về, tôi cũng bị bám theo.
Cũng may là tình cờ, trong lần đeo bám sau giờ học đầu tiên, Thành đang đợi tôi với con Thắm ra về, thấy tôi tám bên cạnh Kim Thái, nó anh dũng chạy tới giải vây cho tôi. Lúc đó, từ sau lưng Thành, tôi thấy mờ mờ hai đôi cánh thiên sứ xòe ra, bảo hộ, che chở tôi. Tôi đúng là không nhìn lầm nó mà, nó tốt với tôi quá đi, tôi cảm động chết mất thôi, hu hu hu.
Kể từ đó, Thái không kiếm tôi để nói chuyện nữa, nhưng lại kiếm Que kem, ngoài ra còn thân với một đứa con gái nào đó nữa trong lớp, tại Que kem có học chung với tôi môn nào đâu, nó bên Tiếng Anh mà, chỉ được Hoàng Kim Thái ân sủng ngoài giờ thôi. Tôi hơi tức tối, dù sao cái gì chiếm không được, bị người khác chiếm mất, mình tất nhiên là thấy tức rồi.
Thế là, tôi bèn tính kế tìm cách lôi kéo Que kem sang lớp Toán của tôi, tất nhiên là, Que kem coi như cũng là người nhà của tôi, phe của tôi, dùng nó đi câu Kim Thái, chí ít, tôi được ngồi gần, mãn nhãn nhìn Kim Thái. Tụi nó mà trở thành một cặp luôn thì chẳng phải là tôi được nhìn mỹ nam thường xuyên sao, ha ha ha. À mà Que kem với Kim Thái, ai cũng nhìn có vẻ yếu đuối cả, vậy thì ai là chồng, ai là vợ nhỉ?
(Một bạn hủ nữ chạy tới chỉnh: “Hự, sai rồi sai rồi, phải là: Ai là công, ai là thụ nhỉ?”
Tôi: “Chị hồi đó chưa đọc truyện mà cưng”)
Đang suy nghĩ vẩn vơ, chưa kịp rủ rê, Que kem đã lén lút chui vào học ké, thình lình xuất hiện kế bên tôi, trong lớp Toán.
“Sao bạn lại vô đây?” – Tôi mừng rỡ.
“Canh chừng bạn vượt tường”
“Cái gì? Tường của trường này cao ngất, tui sao vượt được mà vượt?”
“Ngu ngốc!”
Thế là, nhờ có Thành, tôi được ngắm mỹ nam mãn nhãn.
Thế là, sau kỳ thi năm đó, Thành với Kim Thái thân nhau luôn, buồn là tụi nó không thành một cặp, hứt hứt hứt. Mà tụi nó có thành một cặp hay không thì tôi cũng không biết, vì Kim Thái sau này học Chuyên, hai đứa nó chỉ tám qua Yahoo, và rồi từ từ tôi biến mất khỏi cuộc đời Kim Thái. Chẳng biết Que kem đã làm sao, mà ngay cả một lần gặp nhau giữa tôi và Kim Thái, cũng không hề có. Đúng là đau lòng mà.
Nói đến đây, chắc mọi người cũng đoán được là, tôi đã không học trường Chuyên.
Ngày biết kết quả thi Chuyên, cả trường tôi, tụi thi Chuyên, sững sờ nhìn tên tôi được in trên bảng vàng, bên mé Văn, bởi lẽ, tôi đậu Văn, còn là hạng ba từ trên đếm xuống, chứ không phải từ dưới đếm lên.
Ông trời thực sự biết cách trêu đùa con người mà. Môn Toán mà tôi kỳ vọng, ấp ủ, lại không đậu. Ngược lại, cái môn thi đại, thi cho có, thì lại oanh liệt vượt vũ môn. Tụi bên tự nhiên thì nhìn tôi khinh thường, tụi bên xã hội thì nhìn tôi ganh tị. Lúc đó, tôi đau lòng nằm lì trong nhà, cắn gối cắn chăn, mắt sưng một cục. Tôi lại trở thành trò cười nữa rồi.
Tại sao không cho tôi rớt luôn cho rồi, kiểu này thì, tôi biết chọn thế nào đây?
Con Thắm rớt Chuyên, học trường điểm là chắc chắn. Que kem đậu Chuyên Anh, học Chuyên là chắc chắn. Còn tôi, tôi biết lựa sao bây giờ?
Một ngày nọ, Que kem tới thăm hỏi đôi mắt cú vọ của tôi.
“Rốt cục bạn chọn học trường nào?”
“Tui không biết! Hu hu hu!”
“Bây giờ không phải là lúc bạn nói không biết! Bạn thích cái gì thì nên chọn cái đó, hiểu không?”
“Nhưng tui không biết chọn sao? Chọn trường Chuyên thì mất Thắm, chọn trường kia thì mất bạn, hu hu hu!”
Que kem thở dài.
“Văn với Toán, bạn thích môn nào hơn?” – Que kem hỏi tôi, lựa chọn yes no đây mà.
“Toán!”
“Tui và Thắm, ai quan trọng hơn?” – Que kem lại mở miệng.
Tôi im lặng.
“Nói thật đi Thảo, bằng không chọn một!” – Que kem tiếp tục bắt ép tôi.
“Thắm!”
Nghe xong, Thành im lặng, dường như nó đang nhịn thở một hơi dài.
Sau khi thở ra, nó quay qua nhìn tôi: “Vậy thì bỏ Chuyên đi!”
Trước khi rời khỏi phòng tôi, nó còn nói vọng thêm một câu: “Tui nói bạn chọn ai vậy thôi, chứ bạn thích học gì mới là quan trọng, dù là bạn thích tui hơn Thắm, thì bạn đã không thích Văn, vẫn không nên học Chuyên, hiểu chưa? Dù cho mang tiếng học Chuyên có oai cỡ nào đi chăng nữa. Hiểu không?”
Tôi thầm gật đầu cái rụp.
Thế là, mùa hè năm đó, tôi chuẩn bị vào trường điểm cùng con Thắm, lại cùng lớp với nó luôn. Những người khác, cũng có số phận cho riêng mình. Thu không học chung trường điểm với tụi tôi, mà là trường điểm ở huyện, tại tụi tôi học trường điểm bên thị xã mà. Loan học chung trường với tôi và con Thắm, Nam Sơn lên thành phố học, Duy thì học chuyên rồi, từ nay đành đoạn tình. Chỉ riêng một người khiến tôi bất ngờ nhất: ông xã nhà tôi chứ ai.
Ngày nhập học, tôi rất bất ngờ. Que kem, không ngờ nó cũng thích chơi trội, cũng bỏ Chuyên vô trường điểm, cũng trúng phốc học cùng lớp với tôi. Ngày đó, nhìn Que kem, mắt tôi cứ nhòe dần. Vậy mà Que kem còn nhìn tôi cười cười, ngu ngơ, giả vờ vô tội. Đồ đáng ghét, hại tôi đau lòng cả mùa hè, cứ tưởng mất đi cây kem gầy gò này rồi. Nào ngờ… Đang lúc bực bội, tôi mặc kệ tất cả, quay qua đập vô đầu Que kem một cái. Cho đáng đời, dám hại chị đau lòng nha cưng.
Những năm cấp ba, những năm của chúng tôi, lại bắt đầu. Chúng tôi, lại dần dần gần nhau, có lẽ đến mức chẳng thể xa nhau.
————————————
Một ngày đẹp trời sau vụ Chán kem thèm kẹo, ăn vụng kẹo bất thành.
Que kem: “Anh hỏi em, rốt cục anh là nhất hay con Thắm bạn em là nhất?” – Que kem đang xoay người, giam tôi ở một góc giường, ra vẻ nghiêm trọng. Hụ hụ, địa điểm tất nhiên là… trên giường rồi.
Tôi: “Em đã nói rồi, anh với nó ngang hàng mà, ha ha ha, anh … anh… không phải ngày mai… đi làm sớm sao? Ngủ đi anh, anh trở lại chỗ cũ đi.” – Tôi đẩy đẩy que kem một chút, sau lại vỗ vỗ tay anh, không được lại chuyển sang xoa xoa. Ôi thôi, tình huống nguy hiểm chực chờ đây mà, tôi sắp sửa rớt một đống mồ hôi rồi đây.
Que kem: “Sao lại ngang hàng? Anh vẫn biết có chuyện anh làm được, nhưng con Thắm bạn em… không làm được.” – Que kem nhìn tôi, ánh mắt sao mà mờ ám quá.
Tôi: “Chuyện… chuyện gì chứ?” – Cầu trời đừng đúng với những gì tôi đang không cần tốn miếng nơ ron nào cũng nghĩ ra nha.
Que kem: “Anh có thể… make baby, baby-making với em, con Thắm… có thể sao?” – Rầm một cái, kỳ vọng sụp đổ. Thôi rồi, là phúc không phải họa, là họa không thể tránh khỏi mà. Được, phải dũng cảm đối mặt.
Né hơi thở mờ mờ ám ám của que kem, tôi vùng lên: “Chuyện đó không tính, mình chưa có con mà anh, không tính không tính.” – Tôi lắc đầu liên tục, ôi thôi, có ai cứu tôi với, hu hu hu.
Que kem: “Được, vậy nếu như em kiên trì không chịu nói anh là nhất trong lòng em, anh đành phải… giam em, cho tới khi nào có baby thì thôi. Mau nói anh là nhất, không thì…” – Que kem cười nham nhở, bắt đầu tiến hành các bước mà ai cũng biết là bước gì rồi đấy.
Bị que kem xài độc chiêu, tôi đành đau lòng rơi lệ mà liên tục ráng chiều ý que kem, làm trái lòng mình: “Được rồi, anh là nhất, anh là nhất trong lòng em. Ông xã, anh đừng giam em tới khi có baby, từ lúc make baby tới lúc có baby chắc ít nhất chín tháng mười ngày, chưa kể có khi make baby hụt thì phải bù thêm thời gian. Em không muốn, em không muốn bị giam trong phòng suốt một năm đâu, hu hu hu”. Sau khi khóc lóc, tôi giơ tay lên ra vẻ thề thốt: “Em khẳng định, anh là nhất, anh là nhất, là ánh dương soi sáng cuộc đời đau khổ của em, là ngọn đèn đã soi đường cho em từ hồi đi học cho tới bây giờ, hứt hứt hứt”.
Nghe tôi nói xong, que kem thỏa mãn xoa xoa đầu tôi: “Vậy mới ngoan”.
Sau khi nghe que kem nói xong câu đó, tôi mới giật mình. Có cảm giác hình như chúng tôi đang đóng cảnh ông chú dụ dỗ cô bé mười sáu vị thành niên vậy. Ôi thôi, Que kem, cậu bé trong sáng của tôi đã biến chất từ lúc nào thế này? Đau lòng quá đi!
Ngày hôm sau, tại nhà con Thắm.
“Cái gì? Que kem, nó thật quá đáng, hừ, tui ghét nhất cái loại đàn ông dùng biện pháp đó mà uy hiếp phụ nữ, nó đang bạo hành gia đình, bà có hiểu không? Bạo hành đó! Thảo, bà phải vùng lên!” – Con Thắm kích động tột độ sau khi nghe tôi khóc lóc nỉ non với nó.
“Vùng lên thế nào?” – Tôi u sầu nhìn nó.
“Bà phải nói với nó rằng, em có thể tìm người đàn ông khác make baby, không nhất thiết là chỉ mình anh làm được, anh tuyệt đối không phải là nhất!”
“Vậy bà có biết nếu tui nói câu đó, hậu quả là gì không?”
“Hậu quả là gì?”
“Là bạn bà sẽ sống không bằng chết, trở thành cỗ máy make baby!!!”
Rosie: Chương này bạn mình thấy không hay bằng các chương khác, chắc tại mình ham hố viết quá nhanh, nên sau chương này chắc mình lại lặn một thời gian đây.
Năm lớp chín, vì là năm cuối, mọi thứ đều trở nên nghiêm túc và căng thẳng.
Ví dụ như, con Thắm lo lắng chẳng biết mình sẽ đậu lớp mười hay không, mình sẽ thi trường Chuyên hay không? Thi Chuyên chắc bị người ta cười chết mất, còn không thi thì đánh mất cơ hội. Cho nên, tâm trạng cô đơn lẻ loi single mười mấy năm trời mà nó hay ca thán bây giờ biến đâu mất tiêu. Bù lại là, cái mặt âu sầu vì mọi áp lực sắp tới đang đè nặng lên trán nó, khiến cho cái trán nó mới tí tuổi đầu đã có nếp nhăn.
“Bà, xoa dùm tui nhanh lên coi” – Nó bực bội nhìn tôi, bắt tôi xoa xoa trán giúp nó.
“Từ từ, bà đừng có bực bội, căng thẳng, bà càng bực bội, nếp nhăn càng nhiều đó” – Tôi đe dọa nó.
“Hả? Hic hic, được rồi, tui không nhăn nữa, không bực bội nữa, bình tĩnh bình tĩnh. Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra.”
“Cô nương, phiền cô khi hít vào thở ra quay mặt đi chỗ khác được không?” – Tôi nhăn mặt nhìn nó.
“Ế bà không được nhăn, không được nhăn, bình tĩnh lại nào.” – Nó lấy tay xoa xoa mặt tôi.
Học kỳ một năm lớp chín, chúng tôi đi thi học sinh giỏi vòng tỉnh. Tất nhiên là trước đó, tôi đã oanh liệt qua được vòng huyện.
Thế nhưng, kết quả là, tôi vẫn rớt học sinh giỏi Toán vòng tỉnh một cái rụp. Trong trường tôi, hai kẻ không phải người, đậu được vòng tỉnh, một là Duy, hai là Que kem.
Lúc biết được kết quả thi, tôi đau lòng khóc lóc, mất cân bằng giới tính rồi, sao hai thằng con trai lại giành hết phần rồi vậy? Một đứa môn Toán bên tự nhiên, một đứa môn Tiếng Anh bên xã hội, thật là không công bằng mà.
Ngoài ra, từ vụ thi trượt này, tôi bắt đầu nghi ngờ bản thân, bắt đầu tự kỷ, tự đặt câu hỏi cho mình: Tôi giỏi Toán thật sao? Nếu giỏi Toán, sao có một kỳ thi cỏn con tôi cũng không đậu nổi. Tôi vô dụng, vô dụng quá đi thôi.
Biết tôi đau lòng, ngồi kế bên tôi, Thành lẳng lặng im lìm với tôi suốt mấy ngày liền. Cũng tội cho nó, vui mà chẳng dám vui ra mặt, lại phải nhẫn nại nhịn vui, nhìn nhìn sắc mặt âu sầu của tôi mà sống nốt quãng thời gian một năm còn lại. Mà nó phải vậy thôi, nó dám cười toe toét sao? Bà đây sẽ xử tử nó ngay.
Qua học kỳ hai, nhân dịp Hai sáu tháng ba, trường tôi quyết tâm làm ăn ra trò, bày thêm cuộc thi mới. Lý lo là, tổ Văn trường tôi, điển hình là cô Nga, trong một cuộc họp, đã đau lòng than thở:
“Tại sao vậy? Tại sao Văn mấy năm nay không đoạt được một giải gì? Em không tin là học sinh trường ta không có năng khiếu Văn học, em muốn tổ chức một cuộc thi, để học sinh trường mình bộc lộ tài năng!”
Thế là, từ nỗi đau bị thân yếu thế cô, đau đớn bị mấy môn tự nhiên giẫm đạp dưới chân của cô Nga, một cuộc thi đóng kịch dựa theo tác phẩm văn học bừng bừng khí thế ra đời.
Đang lo lắng vì là năm cuối cấp, chúng tôi bèn ngậm đắng nuốt cay, lặng lẽ ráng thi sao cho chóng rớt.
Dưới sự giám sát của cô Nga, cũng là cô giáo dạy Văn lớp tôi, chúng tôi được lệnh là, mỗi tổ phải diễn một vở kịch ngắn, mỗi lớp cô sẽ chọn một vở, để đi diễn và tranh giải với các lớp khác.
Thế là, với tình hình nam nhiều nữ ít, tư tưởng càng rớt càng vui, tôi bèn hí hửng bày binh bố trận.
Tác phẩm văn học mà chúng tôi chọn, chính là Quan Âm Thị Kính.
Thị Kính là ai? Chính là cái cô gái ngây thơ ngu ngốc số khổ, lấy chồng bị chồng vu oan, bị mẹ chồng sỉ vả, có nhà không thể về, đành phải lên chùa ở ẩn. Đã vậy, nào ngờ, ngay khi lên chùa, vì sắc đẹp trêu ngươi, lại dính ngay bạn đỉa đói đeo bám là Thị Mầu, rồi lại phải chịu nhục mà nuôi con cho người ta, cho đến khi sức cùng lực kiệt, chết xong mới giải được oan tình. Một câu chuyện bi phẫn như vậy, nữ quyền, nhân quyền bị chà đạp như vậy, nữ chính nhu nhược như vậy, tôi quyết tâm hừng hực: ta phải cải biên!
Thuận theo sự sắp xếp của tôi, thuận theo mục đích cao cả ban đầu đã được đặt ra của nhóm, Que kem mặt mày xám xịt nhận vai Thị Kính.
Nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt lạnh tanh không cam lòng sau khi thoa một lớp kem trắng trắng của Que kem, tôi hài lòng cười nắc nẻ: “Hợp vai hợp vai! Chưa gì đã thấy Thị Kính khổ sở, cơm không ăn đủ no nên gầy tong gầy teo, mặt mày nhợt nhạt ẩn chứa số phận bi thảm rồi! Mình quả là thiên tài mà!”. Nghĩ vậy, tôi bèn ngẩng mặt cao đầu đi làm đạo diễn for the first time kiêm luôn diễn viên chính: mẹ chồng độc ác, mama của anh nam chính.
Kịch bản cải biên của tôi đại khái là như thế này: Sau khi Thị Kính bị hàm oan, bị chồng đuổi, mẹ chồng mắng, không còn nhà để về (thì bạn Kính phải thảm trước sướng sau mà), cô được một tú bà lầu xanh dụ dỗ, nhưng sau khi nghe số phận bi thảm của cô, tú bà đem cô về, dạy cô tuyệt chiêu bán nghệ không bán thân, sao cho thật là cao giá. Nào ngờ một ngày nọ cô gặp lại chồng, chồng cô thấy cô đẹp ra thì tiếc quá chừng, chuộc thân cô về. Lúc bấy giờ, cô mắng lại mẹ chồng, chửi lại chồng, thuốc chết chồng (tất nhiên không ai biết được cô hạ độc thủ), đem gia sản của chồng bán đi, sau đó vì giả vờ lương thiện, vờ yêu thương mẹ chồng cô bèn tìm gia đình cho mẹ chồng tái hôn, nhưng lại là một gia đình sắp phá sản. Cuối cùng, cô đi ngao du khắp nơi, tiếu ngạo giang hồ, làm nữ hiệp cướp của người giàu chia cho người nghèo, được người đời ca tụng.
Kịch bản hoàn mĩ đầy sáng tạo như vậy, nào ngờ chưa gì đã bị gãy gánh giữa đường. Nghĩ lại buổi diễn xuất ngày hôm đó, tôi âm thầm tiếc nuối: Ta không cam tâm!
Que kem: “Sao không cam tâm, rốt cục là tại ai?”
Tôi: “Hừ, tại anh chứ tại ai?”
Chúng tôi đổ lỗi cho nhau như vậy, là vì ngày hôm đó, ngay lúc tôi đang đóng phân đoạn mẹ chồng độc ác chửi mắng con dâu yếu đuối.
Thành: “Giời ơi! Oan cho con lắm mẹ ơi!”
Tôi cười ha hả trong lòng đẩy Que kem xuống đất, nào ngờ Que kem đụng đầu vô bàn học một cái rõ đau. Tôi hơi cao hứng mà, đáng lẽ ra không có đoạn mắng nhiếc thậm tệ như vậy trong kịch bản. Hừm, nhưng mà, tôi chỉ muốn mượn việc công báo thù một tí cũng không được sao? Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên tôi được mắng người sảng khoái như vậy chứ bộ.
Đột nhiên, diễn viên phản đạo diễn, chó nhà cắn chủ, Que kem bị đẩy một cái đau điếng, liếc nhìn tôi thật lâu, kế đó cười lạnh, bất ngờ ôm lấy chân tôi:
“Mẹ ơi xin mẹ đừng đuổi con, xin mẹ đừng đuổi con!”
“Chàng ơi xin chàng đừng đuổi thiếp, thiếp không còn nơi nào để về!” – Thành quay qua ôm chân thằng Quang.
“Mẹ ơi xin mẹ đừng đuổi con!” – Tiếp tục quay qua ôm chân tôi, cả lớp cười rầm rộ.
“Bỏ ra, mau bỏ ra, được rồi, không đuổi thì không đuổi, con mau bỏ mẹ ra!!!”
Thế là, vở kịch hoàn mỹ của tôi bỗng chốc phá sản.
Thành tiếp tục được nước làm tới, đứng dậy ôm chầm thằng Quang khóc lóc: “Chàng ơi chàng ơi, mẹ không đuổi thiếp đi nữa rồi!!!”
Tất nhiên, từ bi kịch thành hài kịch, tổ tôi bị cô phán: Các em đã lạc đề, dù cho các em đã vô cùng sáng tạo.
Tối hôm đó, tôi nằm mơ, mơ thấy Que kem và thằng Quang ôm nhau, mơ thấy tụi nó yêu nhau say đắm.
Qua ngày hôm sau, có một con nhỏ nhìn hai thằng kế bên cười ngất ngây. Cứ nhìn tụi nó rồi lại cười, tụi nó bèn nhìn tôi đầy thắc mắc, kế đó phán:
“Phản ứng quá chậm, hôm qua không cười, hôm nay lại cười!” – Thành nói xong, vờ như không quan tâm, quay mặt đi chỗ khác.
“Đừng cười nữa, bạn quá đáng lắm rồi nha Thảo!” – thằng Quang cũng không chịu nổi.
Ừm, thằng Quang mạnh mẽ, khí thế xã hội đen như vậy, Que kem của tôi gầy gò ốm yếu, mặt hoa da phấn, tất nhiên là vai vợ rồi, ha ha ha.
——————————————
Cuối tháng tư, lúc phượng nở, chúng tôi tiếp tục âu sầu.
Nghe được trường Chuyên mở khóa dạy luyện thi, chúng tôi hí hửng ghi danh. Tôi lôi kéo cả con Thắm, phân tích với nó nào là tương lai sáng lạn này nọ, ép buộc con nhỏ đi đóng tiền, rồi đi học chung với tôi.
Thế là, đi học luyện thi trường Chuyên có cả đám tinh anh của trường tôi, từ Thu, Loan, Nam Sơn cho tới Thành, tôi và con Thắm. Duy thì thôi khỏi phải nói, bạn ấy đã có thầy cô kèm riêng luyện thi Chuyên từ hai năm trước rồi.
Năm đó, bạn được nhiều sự lựa chọn, thi trường Chuyên tháng sáu, sau đó thi trường điểm tháng bảy, nếu rớt cả hai thì số phận mới lạc loài vô trường loại hai. Ngoài ra, nếu thi Chuyên, bạn được phép thi tới hai môn. Cho nên, tôi bèn hí hửng đăng ký Toán với Văn.
Tại sao tôi lại đăng ký thi hai cái môn trật rơ như vậy? Cái gì cũng có nguyên nhân của nó à nha.
Muốn biết nguyên nhân, mời bạn đến với lớp học luyện thi Chuyên, nơi tôi gặp được một mục tiêu săn lùng trai đẹp mới, chỉ tiếc là tôi cả thèm chóng chán, chỉ ráng theo đuổi có một thời gian.
Chàng ấy tên là Hoàng Kim Thái, nghe tên là biết người đẹp rồi.
Que kem: “Hừ, tên y như con gái”
Tôi: “Vô duyên, tên người ta đẹp như vậy mà anh lại chê. Tên anh có gì đẹp đâu, Trần Văn Thành. He he, bên Trung Quốc đời Đường có một cô công chúa tên là Văn Thành đó nha!” – Nói xong, tôi xấn tới bên cạnh ông xã nhà mình, giả vờ làm đạo tặc hái hoa, sờ sờ vuốt vuốt gương mặt càng ngày càng trắng của Que kem: “Công chúa, nàng theo ta đi!”.
Trở lại năm đó, ngày đầu tiên vào lớp luyện thi, hình như là lớp Toán nâng cao, có một thằng con trai chảnh không cần chỉnh liên tục giơ tay lên giải bài.
“Thái, em giải đúng rồi!” – Cô sung sướng, mừng rỡ như bắt được vàng.
“Cô ơi, em giải cách hai nha cô”
“Ừm, em giải để mọi người cùng xem đi”
Ánh mắt bà cô nhìn Hoàng Kim Thái, giọng nói ngọt hơn đường của cô, làm tôi tưởng tượng đến một cảnh tượng: Hoàng Kim Thái đến bên cô giáo, dịu dàng lên tiếng: “Cô cô!”
“Thái Nhi! Dương Thái!”
Tôi rùng mình, chàng trai dễ thương như vậy, nhìn thôi là tim bạn sắp rụng rời, sao có thể sa vào câu chuyện tình bi thảm kinh điển như vậy cơ chứ, tóc bạc trắng mới được bên nhau, mười sáu năm chờ đợi. Hừ, tôi, Thu Thảo, nhất định phải cải biên!
(Thành: “Em bệnh thật rồi, tối ngày đòi cải biên”
Thắm gật gật
Tôi: “Hai người mau xê nhau ra!!!”)
Với tinh thần chính nghĩa như vậy, tôi bắt đầu bước đầu tiên mà mình đã có kinh nghiệm từ thời cua Duy bất thành: làm quen. Tính ra, nhờ Duy, kinh nghiệm tình trường của tôi đã tăng lên được một bậc, thật sự là đáng mừng mà.
Sau khi làm quen với Thái, tất nhiên, theo kinh nghiệm, tôi cứ lôi cái gì dính tới Toán ra mà nói, thế là bạn Thái sa lưới.
Đau lòng là, bạn Thái cứ nói liên miên, nói huyên thuyên, cả một cơ hội cũng không cho tôi nói, không tạo được miếng không khí lãng mạn nào, hoặc chừa chỗ cho tôi thổ lộ chân tình.
Cuồng nhiệt tới mức, khi bàn về thầy cô nào dạy Toán hay, bạn Thái nhanh chóng chuyển qua: Thầy cô nào dạy Lý hay, ai dạy Văn hay, ai là người luyện thi Văn giỏi nhất!
Cuối cùng, tôi vì ngây dại, đờ đẫn sau một buổi nói chuyện, đã gật đầu cái rụp, cùng bạn Thái tới học tại lớp Văn nâng cao, cái lớp mà người cô giáo đáng kính bạn ấy hợp rơ, bạn ấy nói chuyện ăn ý, đang truyền thụ kiến thức cho thế hệ tương lai.
“Thảo, em làm Văn hay lắm!”
“Thảo, em không thi Chuyên Văn thì thật là đáng tiếc!”
“Thảo, em đăng ký thi Chuyên Văn chưa? Cô rất ủng hộ em!”
Thế là, hu hu, tôi, một người dễ bị người ta làm cho mềm lòng, đành run run lén lút giấu giếm bạn bè mà thi Chuyên Văn, bên cạnh sở trường Chuyên Toán.
Từ yêu thành hận, còn tôi, từ yêu thành sợ, tôi đành né né Kim Thái, thấy nó thì cố gắng làm lơ.
Thế nhưng, ông trời trêu ngươi, tôi cứ bị Thái bám theo để tám như đỉa đói. Giờ ra chơi, giờ học, nào ngờ ngay cả giờ ra về, tôi cũng bị bám theo.
Cũng may là tình cờ, trong lần đeo bám sau giờ học đầu tiên, Thành đang đợi tôi với con Thắm ra về, thấy tôi tám bên cạnh Kim Thái, nó anh dũng chạy tới giải vây cho tôi. Lúc đó, từ sau lưng Thành, tôi thấy mờ mờ hai đôi cánh thiên sứ xòe ra, bảo hộ, che chở tôi. Tôi đúng là không nhìn lầm nó mà, nó tốt với tôi quá đi, tôi cảm động chết mất thôi, hu hu hu.
Kể từ đó, Thái không kiếm tôi để nói chuyện nữa, nhưng lại kiếm Que kem, ngoài ra còn thân với một đứa con gái nào đó nữa trong lớp, tại Que kem có học chung với tôi môn nào đâu, nó bên Tiếng Anh mà, chỉ được Hoàng Kim Thái ân sủng ngoài giờ thôi. Tôi hơi tức tối, dù sao cái gì chiếm không được, bị người khác chiếm mất, mình tất nhiên là thấy tức rồi.
Thế là, tôi bèn tính kế tìm cách lôi kéo Que kem sang lớp Toán của tôi, tất nhiên là, Que kem coi như cũng là người nhà của tôi, phe của tôi, dùng nó đi câu Kim Thái, chí ít, tôi được ngồi gần, mãn nhãn nhìn Kim Thái. Tụi nó mà trở thành một cặp luôn thì chẳng phải là tôi được nhìn mỹ nam thường xuyên sao, ha ha ha. À mà Que kem với Kim Thái, ai cũng nhìn có vẻ yếu đuối cả, vậy thì ai là chồng, ai là vợ nhỉ?
(Một bạn hủ nữ chạy tới chỉnh: “Hự, sai rồi sai rồi, phải là: Ai là công, ai là thụ nhỉ?”
Tôi: “Chị hồi đó chưa đọc truyện mà cưng”)
Đang suy nghĩ vẩn vơ, chưa kịp rủ rê, Que kem đã lén lút chui vào học ké, thình lình xuất hiện kế bên tôi, trong lớp Toán.
“Sao bạn lại vô đây?” – Tôi mừng rỡ.
“Canh chừng bạn vượt tường”
“Cái gì? Tường của trường này cao ngất, tui sao vượt được mà vượt?”
“Ngu ngốc!”
Thế là, nhờ có Thành, tôi được ngắm mỹ nam mãn nhãn.
Thế là, sau kỳ thi năm đó, Thành với Kim Thái thân nhau luôn, buồn là tụi nó không thành một cặp, hứt hứt hứt. Mà tụi nó có thành một cặp hay không thì tôi cũng không biết, vì Kim Thái sau này học Chuyên, hai đứa nó chỉ tám qua Yahoo, và rồi từ từ tôi biến mất khỏi cuộc đời Kim Thái. Chẳng biết Que kem đã làm sao, mà ngay cả một lần gặp nhau giữa tôi và Kim Thái, cũng không hề có. Đúng là đau lòng mà.
Nói đến đây, chắc mọi người cũng đoán được là, tôi đã không học trường Chuyên.
Ngày biết kết quả thi Chuyên, cả trường tôi, tụi thi Chuyên, sững sờ nhìn tên tôi được in trên bảng vàng, bên mé Văn, bởi lẽ, tôi đậu Văn, còn là hạng ba từ trên đếm xuống, chứ không phải từ dưới đếm lên.
Ông trời thực sự biết cách trêu đùa con người mà. Môn Toán mà tôi kỳ vọng, ấp ủ, lại không đậu. Ngược lại, cái môn thi đại, thi cho có, thì lại oanh liệt vượt vũ môn. Tụi bên tự nhiên thì nhìn tôi khinh thường, tụi bên xã hội thì nhìn tôi ganh tị. Lúc đó, tôi đau lòng nằm lì trong nhà, cắn gối cắn chăn, mắt sưng một cục. Tôi lại trở thành trò cười nữa rồi.
Tại sao không cho tôi rớt luôn cho rồi, kiểu này thì, tôi biết chọn thế nào đây?
Con Thắm rớt Chuyên, học trường điểm là chắc chắn. Que kem đậu Chuyên Anh, học Chuyên là chắc chắn. Còn tôi, tôi biết lựa sao bây giờ?
Một ngày nọ, Que kem tới thăm hỏi đôi mắt cú vọ của tôi.
“Rốt cục bạn chọn học trường nào?”
“Tui không biết! Hu hu hu!”
“Bây giờ không phải là lúc bạn nói không biết! Bạn thích cái gì thì nên chọn cái đó, hiểu không?”
“Nhưng tui không biết chọn sao? Chọn trường Chuyên thì mất Thắm, chọn trường kia thì mất bạn, hu hu hu!”
Que kem thở dài.
“Văn với Toán, bạn thích môn nào hơn?” – Que kem hỏi tôi, lựa chọn yes no đây mà.
“Toán!”
“Tui và Thắm, ai quan trọng hơn?” – Que kem lại mở miệng.
Tôi im lặng.
“Nói thật đi Thảo, bằng không chọn một!” – Que kem tiếp tục bắt ép tôi.
“Thắm!”
Nghe xong, Thành im lặng, dường như nó đang nhịn thở một hơi dài.
Sau khi thở ra, nó quay qua nhìn tôi: “Vậy thì bỏ Chuyên đi!”
Trước khi rời khỏi phòng tôi, nó còn nói vọng thêm một câu: “Tui nói bạn chọn ai vậy thôi, chứ bạn thích học gì mới là quan trọng, dù là bạn thích tui hơn Thắm, thì bạn đã không thích Văn, vẫn không nên học Chuyên, hiểu chưa? Dù cho mang tiếng học Chuyên có oai cỡ nào đi chăng nữa. Hiểu không?”
Tôi thầm gật đầu cái rụp.
Thế là, mùa hè năm đó, tôi chuẩn bị vào trường điểm cùng con Thắm, lại cùng lớp với nó luôn. Những người khác, cũng có số phận cho riêng mình. Thu không học chung trường điểm với tụi tôi, mà là trường điểm ở huyện, tại tụi tôi học trường điểm bên thị xã mà. Loan học chung trường với tôi và con Thắm, Nam Sơn lên thành phố học, Duy thì học chuyên rồi, từ nay đành đoạn tình. Chỉ riêng một người khiến tôi bất ngờ nhất: ông xã nhà tôi chứ ai.
Ngày nhập học, tôi rất bất ngờ. Que kem, không ngờ nó cũng thích chơi trội, cũng bỏ Chuyên vô trường điểm, cũng trúng phốc học cùng lớp với tôi. Ngày đó, nhìn Que kem, mắt tôi cứ nhòe dần. Vậy mà Que kem còn nhìn tôi cười cười, ngu ngơ, giả vờ vô tội. Đồ đáng ghét, hại tôi đau lòng cả mùa hè, cứ tưởng mất đi cây kem gầy gò này rồi. Nào ngờ… Đang lúc bực bội, tôi mặc kệ tất cả, quay qua đập vô đầu Que kem một cái. Cho đáng đời, dám hại chị đau lòng nha cưng.
Những năm cấp ba, những năm của chúng tôi, lại bắt đầu. Chúng tôi, lại dần dần gần nhau, có lẽ đến mức chẳng thể xa nhau.
————————————
Một ngày đẹp trời sau vụ Chán kem thèm kẹo, ăn vụng kẹo bất thành.
Que kem: “Anh hỏi em, rốt cục anh là nhất hay con Thắm bạn em là nhất?” – Que kem đang xoay người, giam tôi ở một góc giường, ra vẻ nghiêm trọng. Hụ hụ, địa điểm tất nhiên là… trên giường rồi.
Tôi: “Em đã nói rồi, anh với nó ngang hàng mà, ha ha ha, anh … anh… không phải ngày mai… đi làm sớm sao? Ngủ đi anh, anh trở lại chỗ cũ đi.” – Tôi đẩy đẩy que kem một chút, sau lại vỗ vỗ tay anh, không được lại chuyển sang xoa xoa. Ôi thôi, tình huống nguy hiểm chực chờ đây mà, tôi sắp sửa rớt một đống mồ hôi rồi đây.
Que kem: “Sao lại ngang hàng? Anh vẫn biết có chuyện anh làm được, nhưng con Thắm bạn em… không làm được.” – Que kem nhìn tôi, ánh mắt sao mà mờ ám quá.
Tôi: “Chuyện… chuyện gì chứ?” – Cầu trời đừng đúng với những gì tôi đang không cần tốn miếng nơ ron nào cũng nghĩ ra nha.
Que kem: “Anh có thể… make baby, baby-making với em, con Thắm… có thể sao?” – Rầm một cái, kỳ vọng sụp đổ. Thôi rồi, là phúc không phải họa, là họa không thể tránh khỏi mà. Được, phải dũng cảm đối mặt.
Né hơi thở mờ mờ ám ám của que kem, tôi vùng lên: “Chuyện đó không tính, mình chưa có con mà anh, không tính không tính.” – Tôi lắc đầu liên tục, ôi thôi, có ai cứu tôi với, hu hu hu.
Que kem: “Được, vậy nếu như em kiên trì không chịu nói anh là nhất trong lòng em, anh đành phải… giam em, cho tới khi nào có baby thì thôi. Mau nói anh là nhất, không thì…” – Que kem cười nham nhở, bắt đầu tiến hành các bước mà ai cũng biết là bước gì rồi đấy.
Bị que kem xài độc chiêu, tôi đành đau lòng rơi lệ mà liên tục ráng chiều ý que kem, làm trái lòng mình: “Được rồi, anh là nhất, anh là nhất trong lòng em. Ông xã, anh đừng giam em tới khi có baby, từ lúc make baby tới lúc có baby chắc ít nhất chín tháng mười ngày, chưa kể có khi make baby hụt thì phải bù thêm thời gian. Em không muốn, em không muốn bị giam trong phòng suốt một năm đâu, hu hu hu”. Sau khi khóc lóc, tôi giơ tay lên ra vẻ thề thốt: “Em khẳng định, anh là nhất, anh là nhất, là ánh dương soi sáng cuộc đời đau khổ của em, là ngọn đèn đã soi đường cho em từ hồi đi học cho tới bây giờ, hứt hứt hứt”.
Nghe tôi nói xong, que kem thỏa mãn xoa xoa đầu tôi: “Vậy mới ngoan”.
Sau khi nghe que kem nói xong câu đó, tôi mới giật mình. Có cảm giác hình như chúng tôi đang đóng cảnh ông chú dụ dỗ cô bé mười sáu vị thành niên vậy. Ôi thôi, Que kem, cậu bé trong sáng của tôi đã biến chất từ lúc nào thế này? Đau lòng quá đi!
Ngày hôm sau, tại nhà con Thắm.
“Cái gì? Que kem, nó thật quá đáng, hừ, tui ghét nhất cái loại đàn ông dùng biện pháp đó mà uy hiếp phụ nữ, nó đang bạo hành gia đình, bà có hiểu không? Bạo hành đó! Thảo, bà phải vùng lên!” – Con Thắm kích động tột độ sau khi nghe tôi khóc lóc nỉ non với nó.
“Vùng lên thế nào?” – Tôi u sầu nhìn nó.
“Bà phải nói với nó rằng, em có thể tìm người đàn ông khác make baby, không nhất thiết là chỉ mình anh làm được, anh tuyệt đối không phải là nhất!”
“Vậy bà có biết nếu tui nói câu đó, hậu quả là gì không?”
“Hậu quả là gì?”
“Là bạn bà sẽ sống không bằng chết, trở thành cỗ máy make baby!!!”
Rosie: Chương này bạn mình thấy không hay bằng các chương khác, chắc tại mình ham hố viết quá nhanh, nên sau chương này chắc mình lại lặn một thời gian đây.
Tác giả :
Rosie Trương