Quay Về Bên Anh Nhé?
Chương 17 Chương 17 Chap 17
[Anh hỏi: "Em biết yêu anh là đau khổ, thế tại sao em vẫn đâm đầu vào yêu?".
Cô cười: "Thì dẫu biết hút thuốc là bị ung thư nhưng họ vẫn hút đấy thôi".
-ÁÁÁÁ_Tiếng Thiên My vang lên cả một khu vực yên tĩnh làm ai cũng phải hoảng hốt.
-Thiên My_Gia Phong đứng ngang qua nó, nhìn thấy cảnh một chiếc ghế bay thẳng về phía nó. Hắn lo lắng bất chấp kết quả như thế nào mà nhảy sang ôm nó né ra.
Rầm///Chiếc ghế vỡ tan tành.
Do hắn ôm nó né mà hai người nằm lăn trên sàn gạch của cầu thang. Thấy tường gạch, hắn đành lấy lưng mình che cho nó để lưng nó khỏi đập vào vách tường.
-Khụ...My, My em không sao chứ_Mặc kệ lưng mình đau nhói như gãy ra từng khớp xương. hắn vẫn cố gượng dậy hỏi nó.
-An..._Do quá sợ hãi mà Thiên My ngất xỉu đi, nó chỉ kịp thấy trước mắt mình là hình ảnh của một người con trai mờ ảo. Và một cái ôm ấm áp khiến trái tim nó bình lặng.
Ấm thật!
-Chết tiệt_Mắt hắn băng lạnh hiện màu máu, lại là ai hãm hại nó. Hắn biết chiếc ghế to như vậy không thể nào tự dưng từ phía trên cầu thang lao xuống được.
Ráng chống cự cơn đau nhức ở lưng, hắn bế nó đứng lên. Chuẩn bị nhấc chân bước đi thì ở phía xa có bóng dáng một người con trai chạy lại...
Gia Phong nhìn thấy, tức giận lại thêm tức giận... Cái người con trai đó không ai khác là người đã tặng cho hắn cái nụ cười thách thức lúc sáng. Hừ. Anh ta làm gì ở đây, không phải là đi tìm Thiên My "của hắn" chứ.
-Thiên My bị sao vậy_Tử Nam lo lắng nhìn Gia Phong hỏi. Sâu trong đôi mắt ánh lên tia thù hận chán ghét vô cùng mà hắn không nhận thấy được.
-..._Hắn không trả lời, ôm nó bước đi. Dù hắn có như thế nào thì ai cũng đừng hòng chạm tới nó. Trừ khi là hắn không còn sống nữa. Hắn được tồn tại cứ như mang sứ mệnh bảo vệ nó. Bảo vệ tất cả những gì liên quan đến nó.
"Thiên My, sẽ có ngày em chấp nhận anh" Gia Phong tự nhủ với lòng mình, tự nở một nụ cười khổ.
Tử Nam đứng phía sau nhìn thấy dáng đi khập khiển vì đau lưng của Gia Phong thì cười khinh bỉ. Chân tiến bước về chỗ hắn. Ôm nó thoát ra vòng tay của hắn.
Gia Phong bất ngờ không kịp trở tay. Trừng mắt nhìn Tử Nam. Ánh mắt như muốn đập tan tất cả. Dang tay định dành nó về thì...
-Tốt hơn cậu nên tránh ra_Liếc đôi mắt chứa tia thù hận cùng nóng giận, Tử Nam lên tiếng nói. Tay vẫn ôm chặt Thiên My vào lòng cứ như buông ra là mất.
-Cô ấy "là của tôi"_Gia Phong không quan tâm, lãnh đạm cất tiếng. Cố ý nhấn mạnh ba chữ cuối cùng đánh dấu chủ quyền.
-Cậu nghĩ cậu bảo vệ được cô ấy sao?_Tử Nam khinh bỉ nhìn Gia Phong.
-Vậy cậu thì được sao_Môi Gia Phong nhếch lên thành một nụ cười lạnh.
-Nhìn lại cậu xem, tôi không biết cậu có thể đưa Thiên My tới phòng y tế chưa nữa_Khẽ nhìn người con gái trong lòng mình. Tử Nam lại cười.
-Tôi như thế nào thì cũng sẽ không thể ảnh hưởng đến cô ấy_Dang rộng đôi cánh tay mình ra. Mặc kệ sự đau nhói phía sau. Hắn nhất định sẽ dành nó về mình.
Thấy hành động của hắn. Tử Nam tức giận. Ánh nhìn chán ghét càng thêm chán ghét.
-BÊN CẬU THIÊN MY LUÔN GẶP NGUY HIỂM, BẢO VỆ MÀ GIỜ NGẤT XỈU THẾ NÀY À, TỐT HƠN CẬU NÊN BIẾN MẤT KHỎI CUỘC ĐỜI CÔ ẤY ĐI.
Giọng hét đầy căm giận oán trách cứ như muốn đập nát tất cả mọi thứ. Tử Nam ôm Thiên My đi lướt qua Gia Phong cứ xem như hắn là không khí. Kèm theo là một tia nhìn cảnh cáo sắc lạnh.
Không gian trầm lặng, bầu trời màu xanh rộng lớn ngoài kia mang một màu xanh lạnh lẽo ảm đạm không một gợn mây.
Hai cánh tay mạnh mẽ trên không trung của người con trai bất lực buông thỏng xuống.
Hắn lại để nó thoát khỏi tay mình rồi. Lúc xưa, hắn thua chính bản thân mình, làm nó tổn thương, hại nó biến mất rời xa hắn. Hôm nay hắn lại một lần nữa thua cuộc, kết quả nó đã nằm trong vòng tay ấm áp của người con trai kia. Không sai. Có lẽ... Tử Nam nói rất đúng. Ở bên cạnh hắn, nó chưa bao giờ cảm nhận được cái hạnh phúc được gọi là trọn vẹn. Bên hắn, nó chỉ nhận lấy sự nguyền rủa, nguy hiểm của mọi thứ xung quanh. Hắn cũng đã rất cố gắng để bảo vệ nó mà. Hắn cũng muốn nó hạnh phúc, tươi cười khi bên cạnh hắn. Hắn muốn... muốn rất nhiều. Chỉ là... tất cả dường như quá xa.
Gia Phong ngồi bệch xuống sàn gạch. Cả người buông lơ mà dựa vào tường mệt mỏi. Đầu gục xuống khiến mái tóc xập xòa che hết tất cả khuôn mặt tuyệt mỹ. Ánh mắt hắn vô hồn chìm vào một góc tối của riêng hắn. Suy nghĩ... suy nghĩ... môi hắn không tự chủ mà cong lên thành một nụ cười cay đắng. Hắn có nên trả lại nó tất cả không?
-Anh xin lỗi.
Một giọt nước mắt rơi ra từ con ngươi bí ẩn.
Có ai nói rằng con trai không có quyền khát khao, không có quyền yếu đuối không? Hắn cũng đang yếu đuối đó thôi. Chỉ vì nó. Người con gái hắn yêu hơn cả mạng sống mình. Hắn không biết thốt ra bất cứ gì ngoài lời xin lỗi tận cùng của nỗi đau. Anh nên giành lại em hay buông tha cho em đây, Thiên My?
Hình ảnh một người con trai đau khổ cứ ẩn hiện ở đó. Ở phía mảnh tối của đau khổ.
Phía trên cầu thang. Một người cùng tâm trạng con gái lấy tay bụm miệng khóc nấc lên. Tia nhìn cứ dõi theo hình ảnh người con trai phía dưới.
-Em xin lỗi Gia Phong, xin lỗi anh nhiều lắm, chỉ vì sự ích kĩ của em mà hại anh đau khổ. Em xin lỗi. Xin lỗi.
Lại một người không biết nói gì ngoài xin lỗi đau khổ. Có phải cuộc đời này quá khắt khe không?
Tiếng nấc từng hồi của Thanh Trúc cứ vang không ngừng. Cô sai rồi, cô sai tất cả rồi. Chỉ vì cái tình yêu ích kĩ của mình mà cô hại người cô yêu chìm vào đau khổ. Bây giờ cô đã biết tình cảm của hắn hơn cô trăm vạn lần. Tất cả chỉ tại cô, tại cô đã cố ý ném chiếc ghế về phía nó. Nếu không thì mọi chuyện sẽ không thế này. Lấy tay lau đi khóe mắt đọng nước. Thanh Trúc cố gắng mỉm cười lấy cây viết để lại một lời nhắn.
"Em đi nhé, em sẽ trở lại.
Cố lên nhé, chúc hai người hạnh phúc. Em xin lỗi"
Chỉ chốc lát bức thư đã nằm trong ngăn bàn hắn. Thanh Trúc đau buồn rời khỏi trường. Nơi có hắn. Người cô đã nợ đau khổ.
***************************
~Phòng y tế~
-A..ưm_Thiên My lay người tỉnh dậy.
-Em tỉnh rồi, thế nào?_Tử Nam nắm tay nó mỉm cười dịu dàng có chút lo lắng hỏi.
-Là anh cứu em?_Nó bình tĩnh hỏi. Không trả lời anh. Nhớ lại lúc sắp gặp tử thần đó. Tim nó cứ như muốn lọt ra ngoài
Nụ cười trên môi Tử Nam liền cứng đơ đi một lát khiến nó vô cùng khó hiểu. Im lặng một chút. Tử Nam cười nhẹ trả lời: "Ừ là anh cứu em".
Thiên My bỗng chốc bị cảm giác hụt hẫn xâm chiếm. Nó mong rằng người cho nó cái ôm ấm áp, bình yên đó có thể là hắn. Nhưng nó không ngờ lại là anh, cái người con trai mờ ảo đó là anh thật?
Thôi kệ vậy nó cũng sẽ không quan tâm. Chỉ là... nó nhớ cái cảm giác bình lặng, an toàn mà người đó ôm nó vào lòng. Suy nghĩ một lúc như nhớ lại cái gì đó nó đưa mắt nhìn Tử Nam.
-Sao anh lại ở...
Chưa kịp để nó hỏi hết. Cánh cửa phòng y tế đã bùng mở.
-Thiên My.