Quầy Lễ Tân Địa Phủ
Chương 106 Phiên ngoại Xin hãy để tôi nuôi anh (2)
Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)
☆106, Phiên ngoại: Xin hãy để tôi nuôi anh (2)
Viện điều dưỡng Nam Sơn là một viện điều dưỡng bình thường, nếu nói có gì đặc biệt, đại khái chính là tên nó tương đối đặc biệt, là Nam Sơn trong câu bông đùa trứ danh "Quyền đánh viện dưỡng lão Nam Sơn, chân đá nhà trẻ Bắc Hải" ấy.
Đáng tiếc tới là Lục Lân, Lục Lân không hiểu câu cười đứng đầu này.
Viện trưởng là một gã trung niên đeo kính bình thường, gấp gáp vô cùng, từ sáng đã đứng ở cửa chờ Lục Lân, chờ mãi mới thấy được, cũng không khách khí hàn huyên gì cả, trực tiếp túm lấy ông nói một ít tình huống cơ bản: "Nghiệp vụ của viện chúng tôi có chút đặc biệt, chỗ chúng tôi là viện điều dưỡng khép kín, ở trong viện không phải người bình thường, cơ bản... đều là trạng thái tâm thần không được tốt, nên lúc đầu xảy ra chuyện, không ai coi là thật cả..."
Bắt quỷ cũng không phải đàm phán làm ăn, Lục Lân cũng không để bụng có đón gió tẩy trần hay không, nghe lời kể của viện trưởng Lục Lân biết được, nơi này là một viện điều dưỡng tâm thần tư lập, chi phí đắt hơn bệnh viện công lập một tí, nhưng có thể nhờ người săn sóc toàn diện, người nhà trả tiền, bệnh viện phụ trách chăm lo đầy đủ.
Hạ Cẩn Niên ghét bỏ liếc nhìn gã viện trưởng quýnh đít lên này, ẩn thân bay vào dạo một vòng, người bệnh thường trụ đa phần là trung niên và cao tuổi, hơn nữa mắc không ít bệnh nan y trị thế nào cũng không hết, người nhà đưa tới đây, chữa bệnh dưỡng lão một dây chuyền, tuy nói có hiềm nghi thờ ơ, nhưng không ít cụ già một khi phát bệnh quả thật rất khó xử lý, lúc đi ngang qua lầu ba Hạ Cẩn Niên nhìn thấy mấy hộ sĩ bu quanh một cụ bà, vừa dùng trang phục bảo hộ đề phòng cụ tự làm hại mình hoặc đả thương người khác, vừa phải châm chước điều chế thuốc, thật không phải người bình thường có thể để ở nhà tự chăm sóc được.
"Chuyện ma thường xảy ra ở cầu thang hành lang lầu hai, nửa đêm luôn có một cụ bà mặc đồ đỏ, ngồi đó khóc." Viện trưởng lau mồ hôi, "Lúc đầu là người bệnh kể, nhưng trong viện chúng tôi có không ít người mắc bệnh ảo giác lãng tai vọng tưởng, nên không ai để ý, mãi đến khi nhân viên y tế trực đêm của chúng tôi nhìn thấy, mới phát hiện có vấn đề."
Lục Lân gật đầu: "Xin hỏi là nhân viên y tế nào nhìn thấy, có thể để tôi nói chuyện trực tiếp với bọn họ không?"
"Có thể có thể, đương nhiên là có thể rồi." Viện trưởng ân cần nói, dẫn Lục Lân vào một phòng khách, bảo hộ sĩ đi gọi người.
Rất nhanh, bốn nhân viên y tế thấy ma bị dẫn tới, hai bác sĩ, một nữ hộ sĩ, một nam hộ lý.
"Bác sĩ Tống và bác sĩ Vương là trực đêm nhìn thấy." Viện trưởng nói, "Hộ sĩ Lưu là tan tầm nhìn thấy, hộ lý Tề là lúc đi làm, đúng không?"
Nữ bác sĩ tóc quăn họ Tống nói: "Không phải, không phải lúc trực, tôi cũng nhìn thấy lúc tan tầm."
Lục Lân nhìn bốn người họ, trên người đều có âm khí lưu lại lúc gặp ma, ông nhíu mày một cái, vừa định loại bỏ cho, liền thấy Hạ Cẩn Niên bay trên đầu cả bốn, lắc đầu với ông.
Vì thế Lục Lân để tay xuống.
"Có thể miêu tả cụ thể tình huống lúc đó không?" Lục Lân hỏi, ông nhìn thủ thế của Hạ Cẩn Niên, "Bác sĩ Tống, cô nói trước đi, chúng ta vào trong phòng rồi nói."
Mọi người không hiểu lý do, nhìn nữ đạo trưởng trẻ tuổi này mời riêng bác sĩ Tống vào phòng, nữ đạo trưởng vào cửa rồi làm như có thật dán một lá bùa lên cửa, thư ký viện trưởng suy đoán: "Tôi hiểu rồi, hẳn là con ma ở chỗ chúng ta dữ quá, đạo trưởng sợ quá trình hỏi chuyện bị nó nghe được, sẽ sớm đề phòng pháp thuật của đạo trưởng?"
Vào phòng rồi, Lục Lân đích xác chỉ hỏi tình huống lúc đó.
Bác sĩ Tống nói: "Ca đêm của tôi là trước nửa đêm, 11 giờ tan tầm, trong viện 9 giờ tắt đèn cho người bệnh, nên lúc 11 giờ hành lang chỉ bật đèn đêm, lúc đi lên cầu thang tôi nghe thấy có người khóc, tưởng là người bệnh nào chạy ra ngoài, liền vội vàng lên coi, tôi nhìn thấy một cụ bà, lúc đầu tôi không nhìn ra cụ ấy không phải người, là một cụ bà mặt mũi hiền từ, nắm lấy tay tôi, nói chuyện hàm hồ, đại khái là hỏi tôi mai mấy giờ tới đi làm, bảo tôi đừng đi..."
Nói đến đây, nữ bác sĩ rùng mình: "Sau đó không biết là người bệnh ở phòng nào hét lên, tôi quay đầu lại nhìn, cụ bà càng nôn nóng, siết chặt lấy cánh tay tôi, lực độ khiếp lắm, lúc lôi kéo tôi thấy được hoen tử thi trên cổ tay cụ, cụ cứ nói không cho tôi đi... Đại sư à, có phải cụ ấy muốn hại tôi không, tôi có quen biết gì cụ ấy đâu."
Lục Lân nói: "Cô trước đừng gấp, cụ ấy đã bắt lấy cô, nếu là ác quỷ hại người, không thể nào bỏ qua cho cô lúc đó được. Cụ ấy nắm lấy chỗ nào, cho tôi xem."
Bác sĩ Tống vội vàng vén tay áo lên: "Chỗ này ạ."
Lục Lân duỗi tay điểm vào cổ tay cô, một dấu tay rất nhạt xuất hiện, bác sĩ Tống khiếp sợ, nhưng nét mặt Lục Lân nhàn nhạt: "Không cần sợ, tôi sẽ xử lý."
Người thứ hai vào là hộ sĩ Lưu, cô gặp được đơn giản hơn bác sĩ Tống: "Nửa đêm tôi đang kiểm tra phòng bệnh ở lầu ba, thì nghe thấy có người đang lên lầu, bước chân nặng nề kéo dài, lên được một nửa thì giống như là lăn xuống, tôi hoảng hồn chạy qua xem, lúc cúi đầu thì thấy có một cụ bà mặc đồ đỏ trên cầu thang lầu hai, nhưng nhìn kỹ lại, cụ ấy đã biến mất tăm."
Lục Lân gật đầu, ra hiệu cho người kế tiếp bước vào.
Nam hộ lý Tiểu Tề gặp được khá hãi hùng, cậu ta vừa vào đã lo lắng nói: "Lục đại sư cứu mạng, có ma thật đó! Con ma đó máu me đầy mặt, vừa nhìn thấy tôi đã nhào lên nói muốn bóp chết tôi rồi!"
Lục Lân giật thót: "Cậu đừng nóng, tôi tới không phải là để bắt ma sao, cậu nói trước đi, tướng tá của con ma đó thế nào?"
"Một cụ bà mặc đồ đỏ, máu me đầy mặt!" Hộ lý Tề vẫn còn sợ hãi, "Cách còn xa đã xông lên túm lấy tôi, cụ ấy bóp chặt cổ tôi, tôi không thể thở được, như là lập tức rơi vào động băng vậy!"
Cụ bà mặc đồ đỏ, nghe như là cùng một người, nhưng...
"Là đồ đỏ à? Cậu khoan hãy vỗ đã, cậu ngẫm lại xem, là quần áo vốn có màu đỏ, hay là bị máu nhuộm đỏ?"
Mặc dù giọng của Lục Lân rất ôn nhu, mở đầu còn khuyên cậu ta đừng sợ, nhưng hộ lý Tề vẫn bị câu hỏi này dọa cho run rẩy, Lục Lân trấn an hơn nửa ngày, hộ lý Tề mới miễn cưỡng nhớ ra nói: "Tuy rằng con ma đó toàn là máu, nhưng trên người hẳn không phải máu, đỏ rất đều... Là màu đỏ rực, ừm... quần hình như cũng là màu đỏ thẫm. A đúng rồi, nhìn như áo bông vậy."
Giờ là mùa hè, cụ bà mặc áo bông... cũng tức là nói cụ ấy chết ở mùa đông, mặc áo bông màu đỏ, Lục Lân suy nghĩ, chẳng lẽ là chết lúc Tết?
Hạ Cẩn Niên bay tới cạnh hộ lý Tề, phà một hơi vào cổ cậu ta, một dấu tay đỏ tím như ẩn như hiện —— trên cánh tay nữ bác sĩ chỉ là vệt đỏ nhàn nhạt, màu của hộ lý này đậm hơn nhiều, sắc mặt Lục Lân có chút ngưng trọng, im lặng quan sát một hồi, dấu tay không có màu đen, trên đó cũng không có oán khí đọng lại, chứng minh đối phương không phải là hung thần ác sát, hoặc là——
"Hộ lý Tề, cậu làm thế nào thoát được?"
Cậu ta lắc đầu: "Tôi không biết, tôi xỉu rồi, sáng hôm sau mới bị đồng sự tới giao ca phát hiện."
Lục Lân hiểu rõ, ma bóp cổ cậu ta, lại không bóp chết, nói rõ... ma phát hiện mình bóp sai người.
"Được rồi, gọi bác sĩ Vương còn lại vào đi."
Bác sĩ Vương rất nhanh đẩy cửa vào.
"Tôi gặp được lúc trực ca, nhưng lúc tôi trực, chuyện ma này đã đồn ra rồi, nên tôi nghe thấy không đúng, liền nhanh chóng chạy về văn phòng trốn, nhìn qua lỗ mắt mèo thì thấy hình như là một cụ bà mặc đồ đỏ." Bác sĩ Vương đỡ mắt kính, có chút hổ thẹn, "Xin lỗi, tôi chỉ thấy được nhiêu đó, không dám nhìn nhiều."
"Gặp được nguy hiểm kịp thời trốn đi là chính xác." Lục Lân gật đầu, theo gã ra cửa, vốn định để bọn họ trở về làm việc, nhưng Hạ Cẩn Niên bỗng nhiên ra hiệu cho ông, Lục Lân tuy rằng không hiểu nguyên do, nhưng vẫn dựa theo nhắc nhở của Hạ Cẩn Niên nói, "Tôi đã biết đại khái tình huống rồi, nhưng tôi còn muốn tới chỗ người bệnh kiểm tra một chút."
Viện trưởng vừa tính gật đầu, bác sĩ Vương bên kia đã sửng sốt, vội bảo: "Người bệnh? Việc này chỉ e là không ổn lắm đâu, người bệnh ở đây, nói thật có không ít người có tính công kích mạnh, lỡ đâu——"
Hạ Cẩn Niên cảnh giác nhìn gã một hồi, vòng quanh gã đánh giá trước sau, nhưng cậu không mù quáng làm ra phán đoán.
Lục Lân cười nói: "Không ngại, chúng tôi bắt ma cũng không thể yếu đuối mong manh, bần đạo vẫn biết một ít công phu quyền cước."
Nhưng bác sĩ Vương hiển nhiên không yên tâm, hộ lý và hộ sĩ thì ra vẻ không sao cả, thậm chí hộ lý còn nóng nảy, muốn đi theo Lục Lân cho yên tâm.
Bác sĩ Tống nghe được yêu cầu của Lục Lân cũng liên tiếp nhíu mày: "Việc này không quá an toàn, huống hồ trạng thái của người bệnh không tốt, thấy ma cũng có thể tưởng là ảo giác của mình, không thể nói ra manh mối hữu dụng. Nhưng, nếu ngài thật sự cho rằng cần thiết, vậy chúng ta cùng đi chứ."
Bác sĩ Vương rất cẩn thận, vội vã xua tay: "Không không không, việc này thật sự không cần đi hỏi người bệnh, lỡ đâu có người lên cơn, chúng ta làm cái này, bị thương bị đánh không sao cả, nhưng nhỡ tập kích Lục đại sư, sẽ không dễ giải quyết hậu quả. Tôi thấy các đại sư khác đuổi tà không phải đều lập đàn làm phép à, ngài chờ đến tối ma xuất hiện thu là được, Tiểu Tề đã gặp con ma đó, người thường gặp cũng không xảy ra chuyện, hẳn là không lợi hại lắm, đâu cần tới chỗ người bệnh hỏi thăm tình huống?"
"Nói cũng đúng." Bác sĩ Tống gật đầu, "Nhỡ gặp phải bệnh nặng bỗng nhiên phát bệnh cũng phiền lắm. Lục đại sư, vừa rồi ngài không phải nói con ma đó không dữ lắm à."
Lục Lân nhìn bọn họ, bình tĩnh gật đầu, thuận thế nói: "Vậy được, nghe các vị miêu tả, hẳn chỉ là một vong hồn đi lạc đường thôi, các vị nói ban đầu là người bệnh phát hiện, tôi chỉ là muốn bảo đảm chắc chắn, hiểu biết thêm tình huống, dù sao cũng là ma. Nhưng nếu tình huống người bệnh trong viện đặc biệt, tôi cũng không hỏi nữa, lỡ đâu kích thích người bệnh vậy là tôi không phải."
Bác sĩ Vương mắt thường có thể thấy được thở phào một hơi.
Chuyện ma xảy ra ở nửa đêm, hiện tại đương nhiên không thể làm gì, Lục Lân đứng dậy cáo từ, nói là đi chuẩn bị pháp khí cho đêm nay, viện trưởng vốn định xếp người nửa đêm tới cùng Lục Lân làm phép, nhưng biết rõ có ma còn dám xông lên chỉ có nhân vật chính tìm đường chết trong phim kinh dị thôi, người bình thường không ai dám cả, nên viện trưởng chỉ có thể cho Lục Lân một tấm thẻ ra vào, lộ vẻ xin lỗi chỉ rõ cửa cầu thang có ma, hy vọng tối nay ông tự mình tới đó.
Hiện tại dù là ban ngày, mọi người cũng tận lực tránh đi cầu thang này, cả thang máy bên cạnh cũng không dám dùng. Lục Lân bình tĩnh đi qua cầu thang trống trải xuống dưới đất, ra cửa.
"Cầu thang không có vấn đề." Lục Lân không đi xa, núp trong bụi cây trồng ở bên ngoài bức tường bệnh viện, Hạ Cẩn Niên cúi đầu tra xét platform online của Địa Phủ trên di động, nói:
"Ừm, bệnh viện cũng không xảy ra vụ án tử vong lạ thường nào, hẳn không phải chết trên cầu thang đó."
"Vậy tại sao lần nào hồn ma của cụ bà cũng xuất hiện ở chỗ cầu thang này? Thái độ của cụ ấy vì sao khi thì mơ hồ khi thì hung dữ." Lục Lân tự nói, ngẩng đầu lên cười, "A Niên, vừa rồi cảm ơn cậu nhắc nhở, nếu nhân viên y tế xác thật đều không quen biết cụ ấy, vậy nói rõ cụ ấy không phải người bệnh ở đây."
"—— mà là có quan hệ với người bệnh, rất có thể là người thân." Hạ Cẩn Niên cười tủm tỉm tiếp lời, "Thế nên, chúng ta có cần tới chỗ người bệnh để kiểm tra không?"
Nhưng mấy bác sĩ đó rõ ràng không muốn để Lục Lân tiếp xúc với người bệnh, bác sĩ Vương rất rõ ràng, bác sĩ Tống tạm thời không nhìn ra dị thường gì, nên Hạ Cẩn Niên mới bảo Lục Lân không cần kiên trì, giả bộ thôi, ra cửa rồi nghĩ cách chuồn vào.
"Tất nhiên cần." Lục Lân gật đầu, "Vừa lúc có thẻ ra vào, tôi có thể chờ tới giờ hoạt động tự do của người bệnh, cải trang trà trộn vào."
Người bệnh của viện điều dưỡng không mặc đồ bệnh nhân, vì thế Hạ Cẩn Niên bảo Lục Lân chờ, không bao lâu sau, cậu từ bên ngoài bay về, mang theo đạo cụ ngụy trang mình cung cấp —— một bộ Tây trang cao cấp màu xám nhạt, tuy rằng form cắt may theo kiểu nữ, nhưng mặc vào rồi phong cách kỳ thật rất trung tính, Lục Lân thay xong, dáng dấp đã rất tiếp cận với diện mạo vốn có, nên bản thân ông không cảm thấy có vấn đề gì.
"A Niên, cậu làm thế nào kiếm được tiền của dương gian vậy?" Lục Lân vừa mặc đồ, vừa tò mò hỏi, không nhớ tới việc phải bảo Hạ Cẩn Niên tránh mặt.
Quả nhiên... Hạ Cẩn Niên không hề ngoài ý muốn, quả nhiên Lục Lân dáng vẻ nào, cũng hoàn mỹ chọc trúng điểm của cậu.
Cậu quang minh chính đại nhìn Lục Lân, nhìn ông mặc từng món đồ mình cẩn thận lựa chọn vào, mới trả lời: "Mỗi tháng dương gian đều có hội chùa yêu tu chủ sự, thương phẩm của hai giới âm dương đều có bán, quỷ hồn và người tu hành sống có thể tới đó."
Lấy mức độ bần cùng của Lục Lân, đương nhiên là chưa từng tới bất cứ chợ phiên nào, nên không nhớ được, nhưng Hạ Cẩn Niên vừa nói vậy Lục Lân liền hiểu, đầu óc kinh thương của Hạ Cẩn Niên... Sợ là rất nhanh đã trở thành ông chủ vượt giới âm dương đi, lập tức ánh mắt ông nhìn Hạ Cẩn Niên mang theo chút sùng bái.
Chỉ là, Hạ Cẩn Niên trầm tư: "Lục đạo trưởng, người bệnh có thể tự do hoạt động trong giờ nghỉ, tuy rằng tư duy không nhất định bình thường, nhưng đã có khả năng tự chăm sóc và nói chuyện cơ bản, đạo trưởng biết ngụy trang à?"
"Ách." Bàn tay Lục Lân dùng để sửa lại cổ áo khựng nhẹ, có chút hổ thẹn, "Xác thật, không rành lắm, tôi không am hiểu giao tiếp với mọi người, huống chi là... tôi cần phải la hét nói mê sảng à?"
Ông vừa tự hỏi, vừa túm lấy cổ áo, cảm thấy mình giống như... không làm được rồi.
"Không sao, tôi dạy đạo trưởng một cách." Hạ Cẩn Niên cười cười, đoạt lấy cổ áo bị túm đến biến hình trong tay ông, nhẹ nhàng giúp ông sửa lại.
Một lát sau, nhóm người tụm lại bên bàn tròn uống trà tán gẫu trong khu vực hoạt động đột nhiên dừng động tác trên tay lại, bọn họ nhìn thấy một người trẻ tuổi xinh đẹp tú khí xáp tới đây ngồi.
Chú Hách mắc bệnh Alzheimer nhẹ, tục xưng là hội chứng suy giảm trí nhớ, đã có lần đi lạc, trong nhà bắt đầu lo lắng, nhưng tình trạng thường ngày rất tốt không có vấn đề gì, bản nhân chú cũng từng làm công tác y tế, con gái còn làm ở bệnh viện này, chẳng qua là phụ trách nhóm người bị bệnh nặng không thể tự chăm sóc cho mình được. Thế nên con gái chú gửi chú vào đây để tiện chăm lo, thường ngày chú còn chủ động giúp con gái và các đồng nghiệp trông chừng người bệnh.
Chú nhìn chằm chằm người trẻ tuổi xinh đẹp này, nửa ngày vẫn không nhìn ra được là nam hay nữ, nhưng tóm lại là rất đẹp, viện điều dưỡng có người bệnh trẻ tuổi, nhưng rất ít, đều là bệnh nặng quá mới bị đưa tới. Nhưng người trẻ tuổi này thoạt nhìn an tĩnh, lúc cười cũng thực ôn hòa lễ phép, nên chú Hách có chút đau lòng, liền chủ động qua đó hỏi: "Cháu à, cháu mới tới hả, cháu tên gì, chuẩn bị ở đây bao lâu?"
Nếu có thể trả lời được tên họ, thời gian ở ngắn, tức là bệnh không nặng, nếu không trả lời được, tức là... đáng tiếc.
Người trẻ tuổi bình tĩnh nhu hòa cười rộ lên: "Chú ơi, cháu tên Hạ Lân."
Thoạt nhìn rất bình thường.
"Vậy cháu còn đi học chứ? Hay là đi làm rồi? Làm công việc gì? Tiền lương bao nhiêu!" Chú Hách cố gắng dùng thái độ đang nói việc nhà hàn huyên.
Người trẻ tuổi xinh đẹp chậm rãi giơ tay lên, ngón tay thon dài bấm một thủ thế kỳ quái, nhàn nhạt trả lời: "Không có tiền lương. Tại hạ là kiếm tiên."
Tiếng hít hà vang lên. Nhóm bác trai bác gái bệnh không nặng than ngắn thở dài: "Giời ạ, đứa bé đáng thương này, nặng quá."
Hạ Cẩn Niên ở đối diện, chậm rãi giơ ngón tay cái lên với Lục Lân ăn ngay nói thật.
○ ○ ○
Hạ Cẩn Niên: Kỳ thật ngón tay cái này của tôi là vì, họ.
Lục Lân: Tôi nói thật mà.