Quay Lại Nhìn Tôi Cười
Chương 17
-Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-
Vài ngày sau, An Lan lên máy bay sang Úc. Lúc ra sân bay, trong tay hắn là một tờ giấy nhỏ, trên giấy có chữ Angel, Angel chính là bạn của Cố Thần và cũng là người sẽ tiếp đón An Lan.
Bên ngoài là những hạt mưa li ti, An Lan nhìn quanh, hắn không tìm được người đón mình, đang buồn bực thì một chiếc xe riêng màu trắng chạy đến dừng trước mặt. Cửa kính xe hạ xuống, một người đẹp mắt xanh nhìn An Lan cười: “Đã lâu không gặp.”
An Lan trừng mắt nhìn cô ấy, hắn túm lấy một người chỉ vào người đẹp trong xe hỏi: “Anh có thấy cô ấy không?”
Người ta gạt tay An Lan ra chạy đi thật nhanh như trốn người bệnh truyền nhiễm.
“Ai da, hôm nay tôi không có ẩn thân.” Angel đẩy cửa xe: “Vào đi.”
An Lan ngồi cạnh ghế lái hoài nghi nhìn Angel, hắn đột nhiên cầm hai má Angel kéo thật mạnh.
“A a a, đau quá! Đau quá.” Angel hét chói tai: “Lớp trang điểm của tôi trôi mất bây giờ!”
Bây giờ An Lan mới tin đây chính là Angel. Hắn biết chuyện của mình và Thần Dạ không phải ảo giác. Dù tất cả mọi người đều không tin nhưng An Lan biết những cảm xúc đó rất thật.
Angel xoa mặt lấy kính ra trang điểm lại rồi mới khởi động xe rời khỏi sân bay. An Lan có rất nhiều chuyện muốn hỏi cô ấy, hắn lựa qua lựa lại một hồi, cuối cùng lại hỏi một câu: “Sao cô lại quen Cố Thần.”
Angel hơi ngạc nhiên nghiêng đầu sang nhìn hắn, cô ấy thần thần bí bí cười: “Tiểu An Lan à, nhiều năm không gặp vậy mà câu đầu tiên anh hỏi lại không hỏi Thần Dạ mà lại hỏi Cố Thần à?”
“Sao cô lại quen biết Cố Thần?” An Lan hỏi lại một lần nữa.
“Bởi vì……” Angel nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Thầy không thích tôi, tôi đành phải tìm một vật khác thay thế thôi. Anh có phát hiện ra không, từ vẻ ngoài cho đến khí chất anh ấy đều cực kì giống thầy.”
“Tuy vẻ ngoài và khí chất rất giống nhưng vẫn không phải là một người.” An Lan nhẹ giọng nói.
Không khí trong xe trở nên nặng nề, Angel chạy xe ra khỏi thành phố, họ đi khoảng hơn hai giờ để đến một vùng đồng bằng, cây cỏ nơi này phát triển rất tốt.
“Tôi đưa cậu đến xem khu nhà cao cấp của tôi nha.” Angel thuận tiện đỗ xe ở ven đường, vui vẻ nói.
An Lan xuống xe nhìn quanh, nhìn mãi mà vẫn không thấy căn biệt thự nào, hắn cảm thấy nơi này giống một vườn bảo tồn động vật hoang dã hơn ấy chứ.
Angel dẫn An Lan đến một khu nghĩa địa.
Cô ấy mở cửa nhà gỗ nhỏ mời An Lan vào. Bên trong được quét dọn rất sạch sẽ, giữa nhà có một chiếc bàn gỗ, một chiếc giường đơn nằm ở một góc sáng sủa, chiếc áo ngủ nữ tính bị quăng trên đó, bên bệ cửa sổ là một chậu hoa ngô đồng.
“Bình thường tôi sống ở đây.” Angel kéo một chiếc ghế qua mời An Lan ngồi, cô ấy chỉ tay ra ngoài nghĩa trang, nói: “Tôi phụ trách trông giữ nơi này đó, có ngầu không?”
An Lan không biết nên nói gì. Đây mà là khu nhà cao cấp hả? Tử thần ai cũng kỳ quái giống vậy sao?
“Cũng như thợ làm bánh thích mật ong và hoa quả, tử thần bọn tôi thì thích nghĩa trang. Có điều mấy ngày nữa thời tiết trở lạnh, ngôi nhà này không thể ở nữa rồi.”
Angel chu miệng, bộ dạng cực kì ảo não.
“Vậy thì đổi chỗ khác.” An Lan nói: “Cô là con gái nên đừng có ở một nơi tồi tàn thế này.”
“Đúng. Tôi cũng nghĩ vậy đấy.” Angel vui vẻ nói, cô ngồi trên bàn gỗ, những ngón tay thon dài khẽ vuốt cằm, chậm rì rì nói: “Thật ra trong nghĩa địa có một quan tài rỗng, buổi tối mà ngủ ở đó sẽ rất lãng mạn.”
“……”
An Lan muốn nhanh chóng tìm được Lương Tư Viễn nhưng Angel lại nghĩ: Khó khăn lắm mới đến được một chuyến thì phải chơi nhiều thêm một chút.
Đêm đến, An Lan không muốn ở lại nghĩa trang nên cố gắng thuyết phục Angel dẫn mình đến khách sạn. Hai người tạm biệt nhau trước cửa khách sạn.
“Mai tôi đến đón anh nha.” Angel vẫy tay lái xe rời đi.
An Lan đứng ở bậc thang trước cửa khách sạn nhìn cô ấy đi mất.
Thần Dạ đang ở đâu? Vì sao anh ấy lại bỏ hắn đi? Những vấn đề quanh quẩn trong đầu hắn mười năm nay nhưng rốt cuộc vẫn không hỏi lấy một câu.
Gió đêm ở Queensland ẩm ướt mà lạnh lẽo. An Lan mất ngủ cả đêm trong khách sạn. Rạng sáng hôm sau hắn vừa mới ngủ được một lát thì bị tiếng chuông điện thoại của Angel đánh thức. An Lan bất đắc dĩ đứng lên. Sau khi mặc quần áo, hắn rời khỏi khách sạn nhìn thấy mưa rơi tí tách tí tách bên ngoài.
Angel đứng bên cạnh xe thể thao che một chiếc ô màu đen.
Ánh mắt An Lan dừng lại ở chiếc ô một giây. Hai người lên xe, An Lan ôm cả chiếc ô vào lòng.
“Ai da nó còn đang ướt đó, xe của tôi ướt hết rồi này.” Angel oán giận.
Hắn lấy tay vuốt ve đuôi chiếc ô, nhẹ giọng nói: “Có một lần lúc tôi đang đi dạo trong hiệu sách, bên ngoài mưa rất to, anh ấy đến đưa ô cho tôi nhưng tôi lại không thèm để ý tới anh ấy.”
Angel nhìn thẳng về phía trước không nói gì.
“Angel, vì sao anh ấy lại bỏ tôi đi?” Giọng An Lan hơi run rẩy.
Sắc mặt Angel thay đổi, cô ấy cắn môi im lặng thật lâu mới ngả ngớn nói: “Anh ấy chán anh rồi! Cái này mà cũng cần phải hỏi sao.”
Angel bỗng mở mui xe, mưa phùn lất phất tạt vào trong.
Tóc hai người và yên xe dính đầy nước mưa. An Lan kháng nghị muốn Angel đóng nó lại nhưng cô ấy không thèm quan tâm tới hắn. Hai người cứ thế dầm mưa đến nơi.
Angel đưa An Lan đến khu bảo tồn động vật hoang dã, cảm xúc của cô ấy thay đổi rất nhanh. Cô ấy cầm tay An Lan hào hứng dẫn hắn đi xem chuột túi: “Đến Úc mà không xem chuột túi là không được đâu!”
“Tôi không muốn xem.” An Lan rất buồn bực: “Tôi đến đây để tìm Lương Tư Viễn, cô làm ơn nói cho tôi biết địa chỉ của ông ta đi.”
“Ngày mai tôi sẽ cho anh, nhưng hôm nay anh phải đi cùng tôi.” Angel mang hắn vào đồng cỏ.
Bốn phía là mùi cỏ khô, mùi phân và nước tiểu rất nồng nặc. Hai người bọn họ bịt mũi nhìn đám chuột túi màu xám xám, trắng trắng nhảy qua nhảy lại. Đâu đâu cũng thấy loài động vật này. Bọn họ chơi trên thảo nguyên khoảng hai giờ, An Lan cảm thấy rất chán. Đến lúc gần đi thì hắn lại bắt gặp một loài động vật trông rất đặc biệt.
Ánh mắt An Lan sáng lên, đây là thảo nê mã (cái con này nó đáng yêu cực ấy, mình để hình bọn nó phía dưới cho mọi người cùng ngắm nhé). Chúng không phải là loài động vật quý hiếm gì nên hay bị bỏ xó một góc, vừa thấy có người tới lập tức vui vẻ chạy tới chào hỏi. Ánh mắt chúng vừa to vừa ngập nước, hàng mi dài và rất dày, cực kì xinh xắn. Chỉ có một điểm không được hoàn hảo là răng chúng không đều, là một người đẹp răng hô.
An Lan rất thích loài động vật này, Angel tìm một sợi dây thừng, một đầu buộc lên cổ thảo nê mã, một đầu khác đưa cho An Lan: “Tặng anh một món quà nhỏ, quan trọng ở thành ý thôi nhé.”
An Lan cực kì vui vẻ cầm dây dắt con thảo nê mã rời đi.
Sau khi trở lại khách sạn, hắn buộc con thảo nê mã ở bãi đỗ xe rồi chạy đến quầy tiếp tân lấy một cái thau nhựa, nước và bánh đút cho con vật nhỏ. Thảo nê mã bị kéo khỏi quê hương nên cực kì uất ức, nó ngơ ngác uống một ít nước rồi nằm xuống ngủ.
~Hết chương 17~
Vài ngày sau, An Lan lên máy bay sang Úc. Lúc ra sân bay, trong tay hắn là một tờ giấy nhỏ, trên giấy có chữ Angel, Angel chính là bạn của Cố Thần và cũng là người sẽ tiếp đón An Lan.
Bên ngoài là những hạt mưa li ti, An Lan nhìn quanh, hắn không tìm được người đón mình, đang buồn bực thì một chiếc xe riêng màu trắng chạy đến dừng trước mặt. Cửa kính xe hạ xuống, một người đẹp mắt xanh nhìn An Lan cười: “Đã lâu không gặp.”
An Lan trừng mắt nhìn cô ấy, hắn túm lấy một người chỉ vào người đẹp trong xe hỏi: “Anh có thấy cô ấy không?”
Người ta gạt tay An Lan ra chạy đi thật nhanh như trốn người bệnh truyền nhiễm.
“Ai da, hôm nay tôi không có ẩn thân.” Angel đẩy cửa xe: “Vào đi.”
An Lan ngồi cạnh ghế lái hoài nghi nhìn Angel, hắn đột nhiên cầm hai má Angel kéo thật mạnh.
“A a a, đau quá! Đau quá.” Angel hét chói tai: “Lớp trang điểm của tôi trôi mất bây giờ!”
Bây giờ An Lan mới tin đây chính là Angel. Hắn biết chuyện của mình và Thần Dạ không phải ảo giác. Dù tất cả mọi người đều không tin nhưng An Lan biết những cảm xúc đó rất thật.
Angel xoa mặt lấy kính ra trang điểm lại rồi mới khởi động xe rời khỏi sân bay. An Lan có rất nhiều chuyện muốn hỏi cô ấy, hắn lựa qua lựa lại một hồi, cuối cùng lại hỏi một câu: “Sao cô lại quen Cố Thần.”
Angel hơi ngạc nhiên nghiêng đầu sang nhìn hắn, cô ấy thần thần bí bí cười: “Tiểu An Lan à, nhiều năm không gặp vậy mà câu đầu tiên anh hỏi lại không hỏi Thần Dạ mà lại hỏi Cố Thần à?”
“Sao cô lại quen biết Cố Thần?” An Lan hỏi lại một lần nữa.
“Bởi vì……” Angel nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Thầy không thích tôi, tôi đành phải tìm một vật khác thay thế thôi. Anh có phát hiện ra không, từ vẻ ngoài cho đến khí chất anh ấy đều cực kì giống thầy.”
“Tuy vẻ ngoài và khí chất rất giống nhưng vẫn không phải là một người.” An Lan nhẹ giọng nói.
Không khí trong xe trở nên nặng nề, Angel chạy xe ra khỏi thành phố, họ đi khoảng hơn hai giờ để đến một vùng đồng bằng, cây cỏ nơi này phát triển rất tốt.
“Tôi đưa cậu đến xem khu nhà cao cấp của tôi nha.” Angel thuận tiện đỗ xe ở ven đường, vui vẻ nói.
An Lan xuống xe nhìn quanh, nhìn mãi mà vẫn không thấy căn biệt thự nào, hắn cảm thấy nơi này giống một vườn bảo tồn động vật hoang dã hơn ấy chứ.
Angel dẫn An Lan đến một khu nghĩa địa.
Cô ấy mở cửa nhà gỗ nhỏ mời An Lan vào. Bên trong được quét dọn rất sạch sẽ, giữa nhà có một chiếc bàn gỗ, một chiếc giường đơn nằm ở một góc sáng sủa, chiếc áo ngủ nữ tính bị quăng trên đó, bên bệ cửa sổ là một chậu hoa ngô đồng.
“Bình thường tôi sống ở đây.” Angel kéo một chiếc ghế qua mời An Lan ngồi, cô ấy chỉ tay ra ngoài nghĩa trang, nói: “Tôi phụ trách trông giữ nơi này đó, có ngầu không?”
An Lan không biết nên nói gì. Đây mà là khu nhà cao cấp hả? Tử thần ai cũng kỳ quái giống vậy sao?
“Cũng như thợ làm bánh thích mật ong và hoa quả, tử thần bọn tôi thì thích nghĩa trang. Có điều mấy ngày nữa thời tiết trở lạnh, ngôi nhà này không thể ở nữa rồi.”
Angel chu miệng, bộ dạng cực kì ảo não.
“Vậy thì đổi chỗ khác.” An Lan nói: “Cô là con gái nên đừng có ở một nơi tồi tàn thế này.”
“Đúng. Tôi cũng nghĩ vậy đấy.” Angel vui vẻ nói, cô ngồi trên bàn gỗ, những ngón tay thon dài khẽ vuốt cằm, chậm rì rì nói: “Thật ra trong nghĩa địa có một quan tài rỗng, buổi tối mà ngủ ở đó sẽ rất lãng mạn.”
“……”
An Lan muốn nhanh chóng tìm được Lương Tư Viễn nhưng Angel lại nghĩ: Khó khăn lắm mới đến được một chuyến thì phải chơi nhiều thêm một chút.
Đêm đến, An Lan không muốn ở lại nghĩa trang nên cố gắng thuyết phục Angel dẫn mình đến khách sạn. Hai người tạm biệt nhau trước cửa khách sạn.
“Mai tôi đến đón anh nha.” Angel vẫy tay lái xe rời đi.
An Lan đứng ở bậc thang trước cửa khách sạn nhìn cô ấy đi mất.
Thần Dạ đang ở đâu? Vì sao anh ấy lại bỏ hắn đi? Những vấn đề quanh quẩn trong đầu hắn mười năm nay nhưng rốt cuộc vẫn không hỏi lấy một câu.
Gió đêm ở Queensland ẩm ướt mà lạnh lẽo. An Lan mất ngủ cả đêm trong khách sạn. Rạng sáng hôm sau hắn vừa mới ngủ được một lát thì bị tiếng chuông điện thoại của Angel đánh thức. An Lan bất đắc dĩ đứng lên. Sau khi mặc quần áo, hắn rời khỏi khách sạn nhìn thấy mưa rơi tí tách tí tách bên ngoài.
Angel đứng bên cạnh xe thể thao che một chiếc ô màu đen.
Ánh mắt An Lan dừng lại ở chiếc ô một giây. Hai người lên xe, An Lan ôm cả chiếc ô vào lòng.
“Ai da nó còn đang ướt đó, xe của tôi ướt hết rồi này.” Angel oán giận.
Hắn lấy tay vuốt ve đuôi chiếc ô, nhẹ giọng nói: “Có một lần lúc tôi đang đi dạo trong hiệu sách, bên ngoài mưa rất to, anh ấy đến đưa ô cho tôi nhưng tôi lại không thèm để ý tới anh ấy.”
Angel nhìn thẳng về phía trước không nói gì.
“Angel, vì sao anh ấy lại bỏ tôi đi?” Giọng An Lan hơi run rẩy.
Sắc mặt Angel thay đổi, cô ấy cắn môi im lặng thật lâu mới ngả ngớn nói: “Anh ấy chán anh rồi! Cái này mà cũng cần phải hỏi sao.”
Angel bỗng mở mui xe, mưa phùn lất phất tạt vào trong.
Tóc hai người và yên xe dính đầy nước mưa. An Lan kháng nghị muốn Angel đóng nó lại nhưng cô ấy không thèm quan tâm tới hắn. Hai người cứ thế dầm mưa đến nơi.
Angel đưa An Lan đến khu bảo tồn động vật hoang dã, cảm xúc của cô ấy thay đổi rất nhanh. Cô ấy cầm tay An Lan hào hứng dẫn hắn đi xem chuột túi: “Đến Úc mà không xem chuột túi là không được đâu!”
“Tôi không muốn xem.” An Lan rất buồn bực: “Tôi đến đây để tìm Lương Tư Viễn, cô làm ơn nói cho tôi biết địa chỉ của ông ta đi.”
“Ngày mai tôi sẽ cho anh, nhưng hôm nay anh phải đi cùng tôi.” Angel mang hắn vào đồng cỏ.
Bốn phía là mùi cỏ khô, mùi phân và nước tiểu rất nồng nặc. Hai người bọn họ bịt mũi nhìn đám chuột túi màu xám xám, trắng trắng nhảy qua nhảy lại. Đâu đâu cũng thấy loài động vật này. Bọn họ chơi trên thảo nguyên khoảng hai giờ, An Lan cảm thấy rất chán. Đến lúc gần đi thì hắn lại bắt gặp một loài động vật trông rất đặc biệt.
Ánh mắt An Lan sáng lên, đây là thảo nê mã (cái con này nó đáng yêu cực ấy, mình để hình bọn nó phía dưới cho mọi người cùng ngắm nhé). Chúng không phải là loài động vật quý hiếm gì nên hay bị bỏ xó một góc, vừa thấy có người tới lập tức vui vẻ chạy tới chào hỏi. Ánh mắt chúng vừa to vừa ngập nước, hàng mi dài và rất dày, cực kì xinh xắn. Chỉ có một điểm không được hoàn hảo là răng chúng không đều, là một người đẹp răng hô.
An Lan rất thích loài động vật này, Angel tìm một sợi dây thừng, một đầu buộc lên cổ thảo nê mã, một đầu khác đưa cho An Lan: “Tặng anh một món quà nhỏ, quan trọng ở thành ý thôi nhé.”
An Lan cực kì vui vẻ cầm dây dắt con thảo nê mã rời đi.
Sau khi trở lại khách sạn, hắn buộc con thảo nê mã ở bãi đỗ xe rồi chạy đến quầy tiếp tân lấy một cái thau nhựa, nước và bánh đút cho con vật nhỏ. Thảo nê mã bị kéo khỏi quê hương nên cực kì uất ức, nó ngơ ngác uống một ít nước rồi nằm xuống ngủ.
~Hết chương 17~
Tác giả :
Trần Lưu Vương