Quay Lại Mỉm Cười, Bắt Đầu JQ
Chương 63: Vì ở đây có Tùy Ức
Ngày hôm sau khi lệnh điều động xuống, Tiêu Tử Uyên ở trong phòng Tùy Ức ăn cơm trưa, thì nhận được điện thoại nhà, gọi về nhà.
Bước vào cửa, bà nội Tiêu đứng ở cách đó không xa, nhỏ giọng dặn dò, "Không phải sợ đâu, ông nội con có nói gì cũng đừng cãi lại, nếu thật sự gánh không được thì gọi bà."
Tiêu Tử Uyên cảm thấy bà nội mình thật sự là người đáng yêu nhất, cười gật gật đầu. lúc này anh cũng không sợ. Giống như một đứa bé âm thầm làm chuyện xấu, cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận đi nhận sai.
Ông cụ đưa lưng về phía anh đứng dưới tán cây không nói câu gì.
Tiêu Tử Uyên im lặng cùng đứng với ông.
Sau một lúc lâu, ông nội Tiêu rốt cuộc cũng đã nói chuyện, nhưng rất bình tĩnh, "Cháu có biết ý nghĩ của vị trí kia như thế nào không?"
Mặc dù không cho là mình làm sai, nhưng dù sao giả vờ thì vẫn muốn giả vờ, "Biết rõ."
Hai chữ đơn giản đó đã đem lửa giận của ông nội Tiêu dâng lên đến cực điểm, đôi mắt giận đến bốc lửa, “Cháu biết mà còn nhường cho người khác! Không dành được thì có thể hiểu, nhưng đã đến tay cháu thế mà cháu lại chủ động từ bỏ! Ông biết rõ cháu vì gì, ông nhớ lần trước ở ngay tại chỗ này, cháu đã đảm bảo với ông là không làm như vậy một lần nữa!”
Tiêu Tử Uyên trầm mặc nghe, chờ, cho đến khi hô hấp của ông rốt cuộc bình phục, nhìn qua không còn kích động nữa mới chậm rãi mở miệng, "Ông nội, cái vị trí kia nhìn sơ qua thì tương lai rộng mở, tiền đồ vô hạn, nhưng thật sự có thể ngồi tốt trên vị trí đó ư? Phía nam đó là địa bàn của nhà họ Bạc, nhà họ Bạc hiểu nhất là cân nhắc lợi hại, bên ngoài ông ta sẽ không tỏ thái độ gì, nhưng thật sự sẽ vì cháu mà đắc tội với nhiều người như vậy ư? Hơn nữa, tư cách và từng trải của cháu quá ít, cũng cần chìm xuống một thời gian, trốn tránh tài năng. Hiện tại cháu vẫn đảm bảo như trước đối với ông, trăm sông đổ về một biển. Mặc dù cháu không làm theo kế hoạch ban đầu đã định, nhưng kết quả vẫn sẽ như ông muốn. Cháu tin tưởng cháu rất ưu tú, nhưng cũng không nhất định phải đi nơi tốt nhất. Ưu tú là vì để cho mình có thêm nhiều hơn sự lựa chọn, khi cháu đã có năng lực lựa chọn thì cháu sẽ chọn thứ mà cháu muốn. Mà cháu lựa chọn như vậy, là bởi vì Tùy Ức ở đây.”
Tiêu Tử Uyên tràn đầy tự tin ở trước mặt ông nội Tiêu lần đầu tiên nhắc tên của cô gái kia, danh chính ngôn thuận, từng chữ vang vang.
Ông nội Tiêu không khỏi nhìn Tiêu Tử Uyên sững sờ, chỉ mấy câu nói ngăn ngủn, có lý, ung dung bình tĩnh, ngay cả lúc ông nhìn chằm chằm nó, nó cũng có thể bình tĩnh đối diện như thường, không chút lo lắng tiếp tục.
Có lẽ đứa bé này đã lớn lên từ lúc nào mà ông cũng không biết được, biết rõ tình hình, phân biệt nặng nhẹ, biết tiến biết lui, tình thế phức tạp đều được thằng bé tính toán rồi, giành hay không giành đều giống nhau. Vượt qua nhiều thử thách thằng bé đã mạnh mẽ đến không sợ hãi cái gì nữa, không cần ông phải đốt đèn chỉ đường chỉ nó nữa.
Tiêu Tử Uyên đi rồi, ông nội Tiêu ngồi ở trong thư phòng trầm tư một lúc lâu rồi chậm rãi nói ra cái tên đó, “Tùy …Ức?”
Có thể chính bản thân Tiêu Tử Uyên cũng không phát hiện ra, lúc anh nói ra hai chữ kia, ánh mắt anh sáng lên.
Bà nội Tiêu đẩy cửa đi vào vừa đúng lúc nghe được, "Cái gì?"
Ông nội Tiêu thở dài, giống như những ông nội khác vậy, "Tử Uyên thích cô bé kia, bà nhìn xem một chút, trở về nói tôi xem sao."
Vài ngày sau, Lúc Tùy Ức đang ăn cơm trưa trong phòng ăn tại bệnh viện lúc xem TV đã thấy được một đoạn video ngắn.
Một phóng viên đăng ngăn Tiêu Tử Uyên đang vội vàng đi, hỏi: "Tiêu thư ký, có không ít người nói, lần này thay đổi thật ra là ngài đã sáng suốt, ngài cảm thấy như thế nào?"
Trong ống kính Tiêu Tử Uyên mặc một thân tây trang thích hợp, phong độ đi hiên ngang phía trước trợ lý, nhìn về ống kính khẽ mỉm cười, trong nháy mắt vẻ mặt vui vẻ, "Tôi chỉ muốn nói, Người đẹp biết về đâu chẳng thấy, Gió xuân đào cũ vẫn cười đây!." (mình cũng k rõ lắm câu này :D)
Sau khi nói xong, để lại nữ phóng viên đang kinh ngạc cứ như vậy bước đi.
Tùy Ức nhìn chằm chằm màn hình TV từ từ bật cười, nhỏ giọng lặp lại một lần nữa, "Hoa đào vẫn như cũ. . . . . . Cười gió xuân?"
Trần Thốc ngồi ở bên cạnh không nghe rõ, hỏi một câu, "Ngọn gió nào? Não điên điên khùng? Cái này có chút phiền phức. . . . . ."
Tùy Ức sửng sốt, Đại Sư Huynh thật sự là đã trúng độc quá sâu rồi.
Trần Thốc nói một lúc lâu sau đó lại hỏi lại, "Em buổi chiều không phải là được nghỉ à?"
Tùy Ức gật đầu, "Em đang chờ bạn, sẽ lập tức đi ngay."
Còn chưa nói xong đã thấy Tam Bảo vừa chạy đến, Tùy Ức hất cằm: “Người đã đến rồi.”
Trần Thốc theo ánh mắt Tùy Ức nhìn sang, sau đó vẻ mặt kinh sợ quay đầu, bưng đĩa đứng lên muốn đi. “Tùy Ức, anh có chuyện, đi trước nhé.”
Nói xong liền cúi đầu cố gắng tránh thật xa người nào đó đi ra cửa khác.
Tùy Ức nhìn bóng dáng hình như đang chạy trối chết kia, rồi quay lại nhìn gương mặt đang cười hi hi ha ha đang tiến đến gần cô, nhếch môi cười, có phải đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết rồi hay không?
Tùy Ức và Tam Bảo vừa nói chuyện vừa cười đùa đi ra từ bệnh viện, cách đó không xa bà nội Tiêu và Mẹ Tiêu đang ngồi trong xe, hai người hạ một nửa cánh cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Bà nội Tiêu gật đầu, "Gương mặt dịu dàng, không tệ."
"Con đã tiếp xúc qua mấy lần, con người cũng rất tốt." mẹ Tiêu đề nghị, "Nếu không con gọi đến mẹ nhìn một chút?"
Bà nội Tiêu lắc đầu, thúc giục tài xế lái xe trở về, "Không cần."
Bà cả đời đã gặt vô số người, người như thế nào bà chỉ cần liếc mắt đã có thể xem được bảy tám phần, còn cần phải gặp trực tiếp nữa hay sao?
Mấy ngày hôm sau, Tùy Ức gặp mẹ Tiêu đi kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện, mẹ Tiêu đưa cho cô một lá thư.
Tùy Ức lưỡng lự nhận lấy, "Đây là cái gì vậy ạ?"
Mẹ Tiêu cười rộ lên, "Mở ra nhìn xem."
Là một bức thư, mở ra là một bức thư màu vàng nhạt hai bên là viền hồng, mạnh mẽ mang theo một chút ôn nhu của chữ được viết bằng bút lông, ngoại trừ mở đầu chào hỏi, sau đó là nói đến Tiêu Tử Uyên. Sau cùng có một câu viết rằng, anh luôn lạnh nhạt và biết kiềm chế, chỉ duy nhất tình cảm sâu đậm với cô không quên. Hi vọng cô có thể chờ anh, Tử Uyên tuyệt đối không làm cô thất vọng.
Chỗ ghi tên hiện lên hai chữ Thư Ngâm thanh thoát, toát ra một loại khí chất nho nhã, cô xem như đã biết vì sao Tiêu Tử Uyên lại suất sắc như vậy rồi.
Mẹ Tiêu nhìn Tùy Ức sững sờ nên mở miệng giải thích, "Thư Ngâm là tên trước khi lấy chồng của bà nội Tử Uyên, bà đặc biệt muốn bác đưa cho cháu, bà chưa từng thấy cháu, nhưng đã từng nghe bác và Tử Uyên nói đến, nên muốn bác giao lá thư này cho cháu. Cháu từ từ xem, bác đi trước."
Tùy Ức sau khi tiễn mẹ Tiêu xong, vướt nhẹ mấy chữ tên tờ giấy đến mất hồn
Nó luôn luôn lạnh nhạt và biết kiềm chế, nhưng chỉ duy nhất tình cảm sâu đậm dành cho cháu là không quên.
Tùy Ức suy nghĩ lại Tiêu Tử Uyên đi đã rất lâu rồi, cô có nên đến gặp anh một chút?
Trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm đã đến không hề báo trước, tuyết đầu mùa qua được vài ngày, Tiêu Tử Uyên đang làm việc thì nhìn thấy có người chạy đến, "Tiêu thư ký, có mấy vị bác sĩ từ thành phố đến chỗ chúng ta khám và chữa bệnh, ngài đi xem một lát đi.”
Tiêu Tử Uyên cười một tiếng, "Đây là chuyện tốt cho trẻ em, đi, đi xem một chút."
Từ xa xa đã nhìn thấy một đám người, và mấy cái bàn trên bàn bày đầy thiết bị chữa bệnh, mười bác sĩ mặc áo khoác màu trắng kiểm tra sức khỏe cho các cụ và trẻ nhỏ.
Tiêu Tử Uyên qua sau đó dừng lại, sau đó lại quay sang nhìn lần nữa.
Một nữ bác sĩ đang tiêm phòng cho đứa bé, dù cô mang khẩu trang, chỉ lộ một đôi mắt, nhưng Tiêu Tử Uyên vẫn nhận ra, đó là Tùy Ức.
Lúc này Tiêu Tử Uyên thấy cô cảm thấy rất cao hứng.
Mùa đông khắc nghiệt, nơi này nhiệt độ cực thấp. Tùy Ức lại thỉnh thoảng đưa bàn tay bị đông cứng lên miệng hà hơi hai cái, dậm chân một cái, không trách móc không làm nũng, sau đó lại nhanh chóng nở một nụ cười như hoa kiểm tra cho bọn trẻ.
Trong lúc lơ đãng vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tiêu Tử Uyên nhìn về phía cô cười, cô cũng mỉm cười lại.
Khoảnh khắc đó trong lòng Tiêu Tử Uyên rất cảm động, quả nhiên là sáng rỡ như hoa.
Lúc gần tối, Tùy Ức đến thăm chỗ ở Tiêu Tử Uyên.
Phòng không lớn, trang trí cũng rất đơn giản, đẹp ở chỗ sạch sẽ ngăn nắp, có một loại khí chất trên người của anh, cô không nghĩ đến người như Tiêu Tử lại ở trong căn phòng như thế này.
Tùy Ức đi qua đi lại trong phòng, thấy ánh mắt của Tiêu Tử Uyên vẫn dính trên người cô, có chút nghịch ngợm hỏi, "Không nghĩ đến là em sẽ đến đây hả?"
Mặc dù đã nửa ngày trôi qua, nhưng Tiêu Tử Uyên vẫn cảm thấy đây không phải là thật, "Hi vọng, nhưng lại không dám nói."
Tối hôm qua lúc hai người gọi điện thoại, Tùy Ức bỗng nhiên hỏi Tiêu Tử Uyên hôm nay có bận hay không, lúc ấy phản ứng đầu tiên của Tiêu Tử Uyên là cô đến thăm anh, nhưng chờ một lúc lâu cũng không thấy cô nhắc đến nữa. anh liền nghĩ bản thân đã nghĩ quá nhiều, thật ra thì điều kiện ở đây có hơi khổ, nhiệt độ lại so với thành phố thấp hơn rất nhiều, có một đoạn đường xe không đi qua được, chỉ có thể đi bộ, mặc dù nhớ cô nhưng lại không nỡ gọi cô đến, cho nên vẫn không nhắc đến, ai ngờ cô lại đến đây thật.
Tùy Ức nghi ngờ, "Tại sao?"
Tiêu Tử Uyên thành thật thừa nhận, "Sợ em từ chối anh."
Tùy Ức đấm nhẹ Tiêu Tử Uyên một quyền, "Nào có! Có lúc nào em từ chối anh đâu!"
Tiêu Tử Uyên vẻ mặt xấu xa cười bắt lấy bàn tay cô, nói mập mờ, "Chính là lần trước đó. . . . . ."
Lúc Tùy Ức đang sắp giận dỗi cắn môi, thì Tiêu Tử Uyên nhân dịp kéo cô vào trong ngực, không nói bất cứ điều gì, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa.
Tùy Ức tựa vào trong ngực anh cũng không muốn rời đi, do dự một chút, "Nếu không, đêm nay em không về nữa."
Ai ngờ giọng nói của Tiêu Tử Uyên đồng thời vang lên, bày tỏ cùng một ý, "Nếu không, tối nay em đừng về nhé."
Mặt Tùy Ức đỏ lên, Tùy Ức à Tùy Ức, tại sao cô lại không thể rụt rè thêm hai phút nữa?
Lại nghe thấy âm thanh tiếng cười nhỏ của Tiêu Tử Uyên.
Tùy Ức dứt khoát trực tiếp giả chết.
Chỗ Tiêu Tử Uyên chỉ có một cái giường, đêm đó, Tiêu Tử Uyên ôm cô ngủ, không làm bất cứ điều gì.
Đêm khuya yên tĩnh, hai người im lặng nằm, Tiêu Tử Uyên từ phía sau ôm cô.
"Có lúc thật sự muốn ở đây, yên tĩnh, không có người lừa gạt người, sống một cuộc sống đơn giản cũng không có gì là không tốt.” Tiêu Tử Uyên biết cô không ngủ nên nói.
Tùy Ức bống nhiên bắt đầu đau lòng cho anh , xoay người ôm eo của anh, chôn mặt vào cổ anh.
Anh là con cả cháu đích tôn của nhà họ Tiêu, sợ là từ nhỏ lớn lên đã phải gánh rất nhiều trách nhiệm, mặc dù cuộc sống của anh thuận buồn xuôi gió, nhưng trong đó anh hẳn đã bỏ ra rất nhiều cố gắng, bên ngoài anh làm như không có chuyện gì, nhưng thật ra anh đã sớm chán ghét tất cả, nhưng mà, vẫn không có cách để thoát khỏi.
Tùy Ức đem ngón tay xen vào những kẽ tay của anh, mười ngón tay đan xen, ở trong màn đêm yên tĩnh chậm rãi nói, "Có một câu không biết anh đã từng nghe chưa. Cuộc sống như trà, lúc đầu tranh nhau nổi lên, buông thả tinh hoa, cuối cùng giống như những hạt cát, rơi hết xuống đáy ly, cả đời cần phải trải qua muôn vàn đặc sắc, tại sao vừa mới bắt đầu đã chìm xuống đáy ly được?”
Tiêu Tử Uyên ở trong màn đêm không tự chủ được nhếch miệng, nắm thật chặt cánh tay cô, "Anh thật sự đã nhặt được bảo bối."
Tiêu Tử Uyên thật làm được như lời anh nói, mặc dù ở trong một huyện nhỏ, nhưng con đường làm quan vẫn rộng mở, vẫn nhận được sự chú ý.
Nửa năm sau bởi vì thành tích nổi bật nên được điều trở về, một bước lên mây bay lên làm Bộ trưởng, nghiễm nhiên trở thành người trẻ tuổi nhất trong những người làm chính trị mới, cũng phát huy bản lãnh quấn quít chen vào cái ổ nhỏ của Tùy Ức.
Giờ tan làm trong thang máy Tiêu Tử Uyên đã gặp gỡ người đã rất lâu không gặp Lương Uyển Thu, còn có thư ký của Từ Phi và mấy đồng nghiệp nữa đồng nghiệp.
Một người đồng nghiệp mới sinh được con trai, mấy người kia đang thảo luận nên tặng cái gì.
Lương Uyển Thu nhìn Tiêu Tử Uyên mấy lần, lâu không thấy, người đàn ông này càng ngày càng xuất chúng.
Nghĩ như vậy ánh mắt của cô cũng càng ngày càng không chút kiêng kỵ, có một đồng nghiệp cười ha hả cười đùa.
"Này này, Lương Uyển Thu, đừng nhìn nữa! mắt rơi ra rồi kìa !"
Tiêu Tử Uyên khép mắt lại mỉm cười tỏ vẻ lễ phép, những cái khác chỉ coi không thấy không nghe thấy.
Lương Uyển Thu trợn mắt người đang ồn ào đó một cái, quay đầu muốn mời Tiêu Tử Uyên, "Chúng tôi tính toán cùng nhau đi mua trang sức cho đứa bé, cậu đi chứ?"
Tiêu Tử Uyên suy nghĩ một chút, nói thế nào cũng là đồng nghiệp thường xuyên gặp mặt, liền đồng ý .
Mấy người lái xe đi đến một trung tâm bán trang sức lớn nhất, sau khi xong, Tiêu Tử Uyên lại đi chọn một bộ đồ công sở, nhân viên bán hàng vẫn đang còn lảm nhảm giới thiệu với anh những thứ khác.
"Ngài xem một chút bông tai và vòng tay chỗ chúng tôi đi, thiết kế rất đặc biệt dành riêng cho bạn gái, cô ấy nhất định sẽ rất thích, bạn gái ngài sinh nhật vào tháng mấy?”
Lương Uyển Thu vẫn đi bên cạnhTiêu Tử Uyên, Tiêu Tử Uyên cũng không tiện nói gì, anh lời nói của nhân viên bán hàng trong mắt ánh sáng chợt lóe lên, ngay sau đó mở miệng, "Muốn hoa mai, cô ấy sinh vào tháng chạp."
Nhân viên bán hàng hết sức phấn khởi lấy ra cho Tiêu Tử Uyên nhìn, "Tháng chạp, Băng Thiên Tuyết Địa* sinh ra người băng thanh ngọc khiết**."
(*) trời đông tuyết phủ
(**) Thuần khiết như ngọc.
Lương Uyển Thu nghe vậy liền nhíu mày, "Cậu mua đồ con gái làm gì? Tôi nhớ em gái cậu không phải sinh vào tháng chạp mà?”
Tiêu Tử Uyên quay đầu chăm chú nhìn cô trả lời, "Tặng bạn gái."
Lương Uyển Thu chần chờ , "Cậu có bạn gái rồi à?"
"Ừ." Tiêu Tử Uyên đang nhìn vòng tay trong lòng không yên trả lời, quay đầu lại hỏi một câu, "Cô nói xem cô ấy có thích không?"
Gương mặt của Lương Uyển Thu lập tức xụ xuống, dường như không thể tiếp nhận được tin tức này, đến cả giọng nói cũng miễn cường đi mấy phần, "Không biết."
Tiêu Tử Uyên thấy mục đích đã đạt được, liền thanh toán rồi rời đi.
Đêm đó hai người ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, Tiêu Tử Uyên nghĩ nên đưa vòng tay cho Tùy Ức, Tùy Ức nhận lấy mở ra vừa nhìn, đặt ở trong tay, nghịch ngợm nhìn anh không nói lời nào.
Tiêu Tử Uyên cười, tự biết không thể gạt được cô, không có biện pháp gì chỉ có thể nói thật.
Tùy Ức bày ra bộ dáng rất thất vọng, "À. . . . . . Thì ra là không phải thật lòng đưa cho em.”
Tiêu Tử Uyên vui vẻ cũng phải dỗ dành bà xã vui vẻ, "Biết em không thích đồ vật phàm tục như thế này."
"Ai nói em không thích!" Tùy Ức đột nhiên lớn tiếng phản bác anh, liền đeo lên tay, sau đó hất cằm lên như một nữ vương đang ban ơn, "Nhận!"
Tiêu Tử Uyên ngồi ở bên cạnh ôm ấy eo của Tùy Ức, nhìn cô bộ dáng ghen ghét của cô mà vui mừng nhướng mày.
Bước vào cửa, bà nội Tiêu đứng ở cách đó không xa, nhỏ giọng dặn dò, "Không phải sợ đâu, ông nội con có nói gì cũng đừng cãi lại, nếu thật sự gánh không được thì gọi bà."
Tiêu Tử Uyên cảm thấy bà nội mình thật sự là người đáng yêu nhất, cười gật gật đầu. lúc này anh cũng không sợ. Giống như một đứa bé âm thầm làm chuyện xấu, cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận đi nhận sai.
Ông cụ đưa lưng về phía anh đứng dưới tán cây không nói câu gì.
Tiêu Tử Uyên im lặng cùng đứng với ông.
Sau một lúc lâu, ông nội Tiêu rốt cuộc cũng đã nói chuyện, nhưng rất bình tĩnh, "Cháu có biết ý nghĩ của vị trí kia như thế nào không?"
Mặc dù không cho là mình làm sai, nhưng dù sao giả vờ thì vẫn muốn giả vờ, "Biết rõ."
Hai chữ đơn giản đó đã đem lửa giận của ông nội Tiêu dâng lên đến cực điểm, đôi mắt giận đến bốc lửa, “Cháu biết mà còn nhường cho người khác! Không dành được thì có thể hiểu, nhưng đã đến tay cháu thế mà cháu lại chủ động từ bỏ! Ông biết rõ cháu vì gì, ông nhớ lần trước ở ngay tại chỗ này, cháu đã đảm bảo với ông là không làm như vậy một lần nữa!”
Tiêu Tử Uyên trầm mặc nghe, chờ, cho đến khi hô hấp của ông rốt cuộc bình phục, nhìn qua không còn kích động nữa mới chậm rãi mở miệng, "Ông nội, cái vị trí kia nhìn sơ qua thì tương lai rộng mở, tiền đồ vô hạn, nhưng thật sự có thể ngồi tốt trên vị trí đó ư? Phía nam đó là địa bàn của nhà họ Bạc, nhà họ Bạc hiểu nhất là cân nhắc lợi hại, bên ngoài ông ta sẽ không tỏ thái độ gì, nhưng thật sự sẽ vì cháu mà đắc tội với nhiều người như vậy ư? Hơn nữa, tư cách và từng trải của cháu quá ít, cũng cần chìm xuống một thời gian, trốn tránh tài năng. Hiện tại cháu vẫn đảm bảo như trước đối với ông, trăm sông đổ về một biển. Mặc dù cháu không làm theo kế hoạch ban đầu đã định, nhưng kết quả vẫn sẽ như ông muốn. Cháu tin tưởng cháu rất ưu tú, nhưng cũng không nhất định phải đi nơi tốt nhất. Ưu tú là vì để cho mình có thêm nhiều hơn sự lựa chọn, khi cháu đã có năng lực lựa chọn thì cháu sẽ chọn thứ mà cháu muốn. Mà cháu lựa chọn như vậy, là bởi vì Tùy Ức ở đây.”
Tiêu Tử Uyên tràn đầy tự tin ở trước mặt ông nội Tiêu lần đầu tiên nhắc tên của cô gái kia, danh chính ngôn thuận, từng chữ vang vang.
Ông nội Tiêu không khỏi nhìn Tiêu Tử Uyên sững sờ, chỉ mấy câu nói ngăn ngủn, có lý, ung dung bình tĩnh, ngay cả lúc ông nhìn chằm chằm nó, nó cũng có thể bình tĩnh đối diện như thường, không chút lo lắng tiếp tục.
Có lẽ đứa bé này đã lớn lên từ lúc nào mà ông cũng không biết được, biết rõ tình hình, phân biệt nặng nhẹ, biết tiến biết lui, tình thế phức tạp đều được thằng bé tính toán rồi, giành hay không giành đều giống nhau. Vượt qua nhiều thử thách thằng bé đã mạnh mẽ đến không sợ hãi cái gì nữa, không cần ông phải đốt đèn chỉ đường chỉ nó nữa.
Tiêu Tử Uyên đi rồi, ông nội Tiêu ngồi ở trong thư phòng trầm tư một lúc lâu rồi chậm rãi nói ra cái tên đó, “Tùy …Ức?”
Có thể chính bản thân Tiêu Tử Uyên cũng không phát hiện ra, lúc anh nói ra hai chữ kia, ánh mắt anh sáng lên.
Bà nội Tiêu đẩy cửa đi vào vừa đúng lúc nghe được, "Cái gì?"
Ông nội Tiêu thở dài, giống như những ông nội khác vậy, "Tử Uyên thích cô bé kia, bà nhìn xem một chút, trở về nói tôi xem sao."
Vài ngày sau, Lúc Tùy Ức đang ăn cơm trưa trong phòng ăn tại bệnh viện lúc xem TV đã thấy được một đoạn video ngắn.
Một phóng viên đăng ngăn Tiêu Tử Uyên đang vội vàng đi, hỏi: "Tiêu thư ký, có không ít người nói, lần này thay đổi thật ra là ngài đã sáng suốt, ngài cảm thấy như thế nào?"
Trong ống kính Tiêu Tử Uyên mặc một thân tây trang thích hợp, phong độ đi hiên ngang phía trước trợ lý, nhìn về ống kính khẽ mỉm cười, trong nháy mắt vẻ mặt vui vẻ, "Tôi chỉ muốn nói, Người đẹp biết về đâu chẳng thấy, Gió xuân đào cũ vẫn cười đây!." (mình cũng k rõ lắm câu này :D)
Sau khi nói xong, để lại nữ phóng viên đang kinh ngạc cứ như vậy bước đi.
Tùy Ức nhìn chằm chằm màn hình TV từ từ bật cười, nhỏ giọng lặp lại một lần nữa, "Hoa đào vẫn như cũ. . . . . . Cười gió xuân?"
Trần Thốc ngồi ở bên cạnh không nghe rõ, hỏi một câu, "Ngọn gió nào? Não điên điên khùng? Cái này có chút phiền phức. . . . . ."
Tùy Ức sửng sốt, Đại Sư Huynh thật sự là đã trúng độc quá sâu rồi.
Trần Thốc nói một lúc lâu sau đó lại hỏi lại, "Em buổi chiều không phải là được nghỉ à?"
Tùy Ức gật đầu, "Em đang chờ bạn, sẽ lập tức đi ngay."
Còn chưa nói xong đã thấy Tam Bảo vừa chạy đến, Tùy Ức hất cằm: “Người đã đến rồi.”
Trần Thốc theo ánh mắt Tùy Ức nhìn sang, sau đó vẻ mặt kinh sợ quay đầu, bưng đĩa đứng lên muốn đi. “Tùy Ức, anh có chuyện, đi trước nhé.”
Nói xong liền cúi đầu cố gắng tránh thật xa người nào đó đi ra cửa khác.
Tùy Ức nhìn bóng dáng hình như đang chạy trối chết kia, rồi quay lại nhìn gương mặt đang cười hi hi ha ha đang tiến đến gần cô, nhếch môi cười, có phải đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết rồi hay không?
Tùy Ức và Tam Bảo vừa nói chuyện vừa cười đùa đi ra từ bệnh viện, cách đó không xa bà nội Tiêu và Mẹ Tiêu đang ngồi trong xe, hai người hạ một nửa cánh cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Bà nội Tiêu gật đầu, "Gương mặt dịu dàng, không tệ."
"Con đã tiếp xúc qua mấy lần, con người cũng rất tốt." mẹ Tiêu đề nghị, "Nếu không con gọi đến mẹ nhìn một chút?"
Bà nội Tiêu lắc đầu, thúc giục tài xế lái xe trở về, "Không cần."
Bà cả đời đã gặt vô số người, người như thế nào bà chỉ cần liếc mắt đã có thể xem được bảy tám phần, còn cần phải gặp trực tiếp nữa hay sao?
Mấy ngày hôm sau, Tùy Ức gặp mẹ Tiêu đi kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện, mẹ Tiêu đưa cho cô một lá thư.
Tùy Ức lưỡng lự nhận lấy, "Đây là cái gì vậy ạ?"
Mẹ Tiêu cười rộ lên, "Mở ra nhìn xem."
Là một bức thư, mở ra là một bức thư màu vàng nhạt hai bên là viền hồng, mạnh mẽ mang theo một chút ôn nhu của chữ được viết bằng bút lông, ngoại trừ mở đầu chào hỏi, sau đó là nói đến Tiêu Tử Uyên. Sau cùng có một câu viết rằng, anh luôn lạnh nhạt và biết kiềm chế, chỉ duy nhất tình cảm sâu đậm với cô không quên. Hi vọng cô có thể chờ anh, Tử Uyên tuyệt đối không làm cô thất vọng.
Chỗ ghi tên hiện lên hai chữ Thư Ngâm thanh thoát, toát ra một loại khí chất nho nhã, cô xem như đã biết vì sao Tiêu Tử Uyên lại suất sắc như vậy rồi.
Mẹ Tiêu nhìn Tùy Ức sững sờ nên mở miệng giải thích, "Thư Ngâm là tên trước khi lấy chồng của bà nội Tử Uyên, bà đặc biệt muốn bác đưa cho cháu, bà chưa từng thấy cháu, nhưng đã từng nghe bác và Tử Uyên nói đến, nên muốn bác giao lá thư này cho cháu. Cháu từ từ xem, bác đi trước."
Tùy Ức sau khi tiễn mẹ Tiêu xong, vướt nhẹ mấy chữ tên tờ giấy đến mất hồn
Nó luôn luôn lạnh nhạt và biết kiềm chế, nhưng chỉ duy nhất tình cảm sâu đậm dành cho cháu là không quên.
Tùy Ức suy nghĩ lại Tiêu Tử Uyên đi đã rất lâu rồi, cô có nên đến gặp anh một chút?
Trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm đã đến không hề báo trước, tuyết đầu mùa qua được vài ngày, Tiêu Tử Uyên đang làm việc thì nhìn thấy có người chạy đến, "Tiêu thư ký, có mấy vị bác sĩ từ thành phố đến chỗ chúng ta khám và chữa bệnh, ngài đi xem một lát đi.”
Tiêu Tử Uyên cười một tiếng, "Đây là chuyện tốt cho trẻ em, đi, đi xem một chút."
Từ xa xa đã nhìn thấy một đám người, và mấy cái bàn trên bàn bày đầy thiết bị chữa bệnh, mười bác sĩ mặc áo khoác màu trắng kiểm tra sức khỏe cho các cụ và trẻ nhỏ.
Tiêu Tử Uyên qua sau đó dừng lại, sau đó lại quay sang nhìn lần nữa.
Một nữ bác sĩ đang tiêm phòng cho đứa bé, dù cô mang khẩu trang, chỉ lộ một đôi mắt, nhưng Tiêu Tử Uyên vẫn nhận ra, đó là Tùy Ức.
Lúc này Tiêu Tử Uyên thấy cô cảm thấy rất cao hứng.
Mùa đông khắc nghiệt, nơi này nhiệt độ cực thấp. Tùy Ức lại thỉnh thoảng đưa bàn tay bị đông cứng lên miệng hà hơi hai cái, dậm chân một cái, không trách móc không làm nũng, sau đó lại nhanh chóng nở một nụ cười như hoa kiểm tra cho bọn trẻ.
Trong lúc lơ đãng vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tiêu Tử Uyên nhìn về phía cô cười, cô cũng mỉm cười lại.
Khoảnh khắc đó trong lòng Tiêu Tử Uyên rất cảm động, quả nhiên là sáng rỡ như hoa.
Lúc gần tối, Tùy Ức đến thăm chỗ ở Tiêu Tử Uyên.
Phòng không lớn, trang trí cũng rất đơn giản, đẹp ở chỗ sạch sẽ ngăn nắp, có một loại khí chất trên người của anh, cô không nghĩ đến người như Tiêu Tử lại ở trong căn phòng như thế này.
Tùy Ức đi qua đi lại trong phòng, thấy ánh mắt của Tiêu Tử Uyên vẫn dính trên người cô, có chút nghịch ngợm hỏi, "Không nghĩ đến là em sẽ đến đây hả?"
Mặc dù đã nửa ngày trôi qua, nhưng Tiêu Tử Uyên vẫn cảm thấy đây không phải là thật, "Hi vọng, nhưng lại không dám nói."
Tối hôm qua lúc hai người gọi điện thoại, Tùy Ức bỗng nhiên hỏi Tiêu Tử Uyên hôm nay có bận hay không, lúc ấy phản ứng đầu tiên của Tiêu Tử Uyên là cô đến thăm anh, nhưng chờ một lúc lâu cũng không thấy cô nhắc đến nữa. anh liền nghĩ bản thân đã nghĩ quá nhiều, thật ra thì điều kiện ở đây có hơi khổ, nhiệt độ lại so với thành phố thấp hơn rất nhiều, có một đoạn đường xe không đi qua được, chỉ có thể đi bộ, mặc dù nhớ cô nhưng lại không nỡ gọi cô đến, cho nên vẫn không nhắc đến, ai ngờ cô lại đến đây thật.
Tùy Ức nghi ngờ, "Tại sao?"
Tiêu Tử Uyên thành thật thừa nhận, "Sợ em từ chối anh."
Tùy Ức đấm nhẹ Tiêu Tử Uyên một quyền, "Nào có! Có lúc nào em từ chối anh đâu!"
Tiêu Tử Uyên vẻ mặt xấu xa cười bắt lấy bàn tay cô, nói mập mờ, "Chính là lần trước đó. . . . . ."
Lúc Tùy Ức đang sắp giận dỗi cắn môi, thì Tiêu Tử Uyên nhân dịp kéo cô vào trong ngực, không nói bất cứ điều gì, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa.
Tùy Ức tựa vào trong ngực anh cũng không muốn rời đi, do dự một chút, "Nếu không, đêm nay em không về nữa."
Ai ngờ giọng nói của Tiêu Tử Uyên đồng thời vang lên, bày tỏ cùng một ý, "Nếu không, tối nay em đừng về nhé."
Mặt Tùy Ức đỏ lên, Tùy Ức à Tùy Ức, tại sao cô lại không thể rụt rè thêm hai phút nữa?
Lại nghe thấy âm thanh tiếng cười nhỏ của Tiêu Tử Uyên.
Tùy Ức dứt khoát trực tiếp giả chết.
Chỗ Tiêu Tử Uyên chỉ có một cái giường, đêm đó, Tiêu Tử Uyên ôm cô ngủ, không làm bất cứ điều gì.
Đêm khuya yên tĩnh, hai người im lặng nằm, Tiêu Tử Uyên từ phía sau ôm cô.
"Có lúc thật sự muốn ở đây, yên tĩnh, không có người lừa gạt người, sống một cuộc sống đơn giản cũng không có gì là không tốt.” Tiêu Tử Uyên biết cô không ngủ nên nói.
Tùy Ức bống nhiên bắt đầu đau lòng cho anh , xoay người ôm eo của anh, chôn mặt vào cổ anh.
Anh là con cả cháu đích tôn của nhà họ Tiêu, sợ là từ nhỏ lớn lên đã phải gánh rất nhiều trách nhiệm, mặc dù cuộc sống của anh thuận buồn xuôi gió, nhưng trong đó anh hẳn đã bỏ ra rất nhiều cố gắng, bên ngoài anh làm như không có chuyện gì, nhưng thật ra anh đã sớm chán ghét tất cả, nhưng mà, vẫn không có cách để thoát khỏi.
Tùy Ức đem ngón tay xen vào những kẽ tay của anh, mười ngón tay đan xen, ở trong màn đêm yên tĩnh chậm rãi nói, "Có một câu không biết anh đã từng nghe chưa. Cuộc sống như trà, lúc đầu tranh nhau nổi lên, buông thả tinh hoa, cuối cùng giống như những hạt cát, rơi hết xuống đáy ly, cả đời cần phải trải qua muôn vàn đặc sắc, tại sao vừa mới bắt đầu đã chìm xuống đáy ly được?”
Tiêu Tử Uyên ở trong màn đêm không tự chủ được nhếch miệng, nắm thật chặt cánh tay cô, "Anh thật sự đã nhặt được bảo bối."
Tiêu Tử Uyên thật làm được như lời anh nói, mặc dù ở trong một huyện nhỏ, nhưng con đường làm quan vẫn rộng mở, vẫn nhận được sự chú ý.
Nửa năm sau bởi vì thành tích nổi bật nên được điều trở về, một bước lên mây bay lên làm Bộ trưởng, nghiễm nhiên trở thành người trẻ tuổi nhất trong những người làm chính trị mới, cũng phát huy bản lãnh quấn quít chen vào cái ổ nhỏ của Tùy Ức.
Giờ tan làm trong thang máy Tiêu Tử Uyên đã gặp gỡ người đã rất lâu không gặp Lương Uyển Thu, còn có thư ký của Từ Phi và mấy đồng nghiệp nữa đồng nghiệp.
Một người đồng nghiệp mới sinh được con trai, mấy người kia đang thảo luận nên tặng cái gì.
Lương Uyển Thu nhìn Tiêu Tử Uyên mấy lần, lâu không thấy, người đàn ông này càng ngày càng xuất chúng.
Nghĩ như vậy ánh mắt của cô cũng càng ngày càng không chút kiêng kỵ, có một đồng nghiệp cười ha hả cười đùa.
"Này này, Lương Uyển Thu, đừng nhìn nữa! mắt rơi ra rồi kìa !"
Tiêu Tử Uyên khép mắt lại mỉm cười tỏ vẻ lễ phép, những cái khác chỉ coi không thấy không nghe thấy.
Lương Uyển Thu trợn mắt người đang ồn ào đó một cái, quay đầu muốn mời Tiêu Tử Uyên, "Chúng tôi tính toán cùng nhau đi mua trang sức cho đứa bé, cậu đi chứ?"
Tiêu Tử Uyên suy nghĩ một chút, nói thế nào cũng là đồng nghiệp thường xuyên gặp mặt, liền đồng ý .
Mấy người lái xe đi đến một trung tâm bán trang sức lớn nhất, sau khi xong, Tiêu Tử Uyên lại đi chọn một bộ đồ công sở, nhân viên bán hàng vẫn đang còn lảm nhảm giới thiệu với anh những thứ khác.
"Ngài xem một chút bông tai và vòng tay chỗ chúng tôi đi, thiết kế rất đặc biệt dành riêng cho bạn gái, cô ấy nhất định sẽ rất thích, bạn gái ngài sinh nhật vào tháng mấy?”
Lương Uyển Thu vẫn đi bên cạnhTiêu Tử Uyên, Tiêu Tử Uyên cũng không tiện nói gì, anh lời nói của nhân viên bán hàng trong mắt ánh sáng chợt lóe lên, ngay sau đó mở miệng, "Muốn hoa mai, cô ấy sinh vào tháng chạp."
Nhân viên bán hàng hết sức phấn khởi lấy ra cho Tiêu Tử Uyên nhìn, "Tháng chạp, Băng Thiên Tuyết Địa* sinh ra người băng thanh ngọc khiết**."
(*) trời đông tuyết phủ
(**) Thuần khiết như ngọc.
Lương Uyển Thu nghe vậy liền nhíu mày, "Cậu mua đồ con gái làm gì? Tôi nhớ em gái cậu không phải sinh vào tháng chạp mà?”
Tiêu Tử Uyên quay đầu chăm chú nhìn cô trả lời, "Tặng bạn gái."
Lương Uyển Thu chần chờ , "Cậu có bạn gái rồi à?"
"Ừ." Tiêu Tử Uyên đang nhìn vòng tay trong lòng không yên trả lời, quay đầu lại hỏi một câu, "Cô nói xem cô ấy có thích không?"
Gương mặt của Lương Uyển Thu lập tức xụ xuống, dường như không thể tiếp nhận được tin tức này, đến cả giọng nói cũng miễn cường đi mấy phần, "Không biết."
Tiêu Tử Uyên thấy mục đích đã đạt được, liền thanh toán rồi rời đi.
Đêm đó hai người ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, Tiêu Tử Uyên nghĩ nên đưa vòng tay cho Tùy Ức, Tùy Ức nhận lấy mở ra vừa nhìn, đặt ở trong tay, nghịch ngợm nhìn anh không nói lời nào.
Tiêu Tử Uyên cười, tự biết không thể gạt được cô, không có biện pháp gì chỉ có thể nói thật.
Tùy Ức bày ra bộ dáng rất thất vọng, "À. . . . . . Thì ra là không phải thật lòng đưa cho em.”
Tiêu Tử Uyên vui vẻ cũng phải dỗ dành bà xã vui vẻ, "Biết em không thích đồ vật phàm tục như thế này."
"Ai nói em không thích!" Tùy Ức đột nhiên lớn tiếng phản bác anh, liền đeo lên tay, sau đó hất cằm lên như một nữ vương đang ban ơn, "Nhận!"
Tiêu Tử Uyên ngồi ở bên cạnh ôm ấy eo của Tùy Ức, nhìn cô bộ dáng ghen ghét của cô mà vui mừng nhướng mày.
Tác giả :
Đông Bôn Tây Cố