Quay Lại Mỉm Cười, Bắt Đầu JQ
Chương 2: Giỏi châm chọc chính là châm chọc
Sau hi sinh viên mới vào trường, rất nhanh tới kỳ học giáo dục quốc phòng, mỗi ngày trời vừa sáng đã nghe thấy tiếng hành khúc vang khắp sân trường. Việc này ảnh hưởng nghiêm trọng tới giấc ngủ của “Giáo chủ” Tam Bảo.
Mỗi tối, Tùy Ức xách nước nóng trở về đều nhìn thấy Tam Bảo đang đứng ngoài ban công ký túc bọn họ cầu nguyện.
“Giáo dục quốc phòng không mưa, à hú, cầu trời nóng thêm, à hú, sĩ quan huấn luyện xấu xí, à hú, à hú a~ phạt bọn mày luyện tập đứng theo tư thế quân đội, kỳ học quốc phòng chính là tàn khốc như vậy đó!. Ai bảo bọn mày không để tao ngủ, ai cho bọn mày dành hết phần cơm của tao, trong lòng tao nguyền rủa ngàn vạn lần. Nếu như hôm nào bọn mày học quốc phòng thì hôm đó trời sẽ nắng lớn. Trong lòng tao cầu nguyện hàng ngàn, hàng vạn lần, cầu trời ,cầu trời, nếu bọn mày luyện tập hôm nào hôm đó trời sẽ nắng!”.
Tùy Ức vào cửa đã bị cô ấy kêu tới, “ A Ức, mau đến chúng ta cùng nhau cầu khấn”.
Tùy Ức vội vàng khoát tay, “Không cần đâu, ngài cứ tiếp tục đi”.
Tam Bảo nghiêm túc gật đầu một cái, đứng ngoài ban công tiếp tục cầu khấn.
Cô vừa về thì một lát sau Hà Ca cũng đi vào phòng, cất cao giọng nói, “Ngày mai tổ chức họp lớp , mọi người nhớ phải tham gia đúng giờ đó”.
Tam Bảo làm như không nghe thấy gì vẫn tiếp tục cầu khấn, Yêu Nữ cười một cách bỉ ổi lên tiếng, “Không liên quan đến tớ”.
Lúc đầu Yêu Nữ học ngành y nhưng sau đó lại chuyển đến ngành kiến trúc , nhưng vẫn không chuyển phòng kí túc, cho nên mỗi lần có việc gì cũng bày ra bộ dạng hả hê ngồi xem náo nhiệt.
Tùy Ức nhìn phản ứng của hai người, thay mặt quần chúng bày tỏ lòng biết ơn tới người đưa tin, “ Câu vất vả rồi”.
Hà Cà chắp tay, “Tớ nguyện vì nhân dân phục vụ!”.
Ngày sau ba người đúng thời gian đến phòng hoc, bởi vì khoa y ký túc nam cách ký túc nữ cách xa hơn nửa sân trường, nên mỗi lần họp lớp, bạn hoc Tam Bảo đều tận dụng thời gian có hạn này tiến hành giao lưu với các bạn nam cùng lớp.
“Nhậm gia, gần đây có “Hạt giống” gì tốt không?”
“Có chứ, có chứ, quay đầu lại đây tớ truyền cho cậu!”.
Ở trong lớp tất cả nam sinh đều xem cô ấy như là con trai, cho nên nam sinh thường gọi cô ấy là Nhậm gia. Tam Bảo tồn tại minh chứng cho một chân lý, muốn cùng các bạn nam thiết lập quan hệ nhanh nhất và bền vững nhất, rất đơn giản, chỉ cần nói với cậu ta một câu “Người anh em, muốn “hạt giống” không?”
Cách goi Nhậm gia này liên quan đến một câu chuyện cũ.
Năm đó vào ngày đầu tiên họp lớp, các thành viên trong lớp tự giới thiệu mình, Tam bảo sau khi đi lên nói:
Tớ hơi hồi hộp, chắc các bạn học phía sau tớ cũng rất hồi hộp, như thế này đi, tớ sẽ kể cho mọi người nghe một câu chuyện cười, giảm đi sự hồi hộp và bầu không khí ngột ngạt này”.
Mội người phía dưới lớp vỗ tay đồng ý.
“Xin hỏi mọi người sủi cảo là nam sinh hay là nữ sinh”.
Mọi người phía dưới lớp hò hét ầm ĩ thảo luận, có người nói nam ,có người lại nói là nữ.
Tam Bảo cười thần bí, “Đương nhiên là nam sinh rồi!, bởi vì sủi cảo có bao/da”.
Cả phòng học yên lặng trong nháy mắt.
Sủi cảo…. Có bao/da…
Có bao/da….
.
.
.
Bao / da. . . . . .
Da. . . . . .
(Bao da có nghĩa bóng là …bao quy đầu)
Ba người Tùy Ức, Hà Ca cùng Yêu Nữ cố gắng cúi thấp đầu , cũng không muốn thừa nhận bọn họ ở cùng phòng ký túc.
Nhâm gia sau một lần phát biểu đã trở nên nổi tiếng. Hậu quả là sau chuyện cười này của Tam Bảo, nam sinh lên không nói được câu nào.
Tam Bảo nói chuyện một hồi rồi lại chuyển sang nói chuyện với nhóm khác.
Một nam sinh trong nhóm đó hỏi, "Gần đây tớ thấy một video đặc biệt hot, tuyển tập những bàn thắng của Tề Đạt, các cậu đã xem chưa?”.
Tam Bảo nhào tới hỏi, “Tề Đạt là ai?”.
Tề Đạt. . . ghi bàn. . . tuyển tập
Tề Đạt. . . ghi bàn. . . tuyển tập
Mọi người im lặng, ra vẻ đang bận rộn, sờ đông sờ tây bỏ đi từ từ.
Tam Bảo còn đang ngây thơ chờ câu trả lời.
Tùy Ức không đành lòng, gọi cô lại , “Tam Bảo…”
“Hả?”
“Dè dặt …”
Tam Bảo lại dễ dàng nghe theo, “Được rồi!”
Sau đó lại chạy đi gia nhập vào một nhóm người khác.
Tùy Ức, Hà Ca đều lắc đầu thở dài.
Ngày lại ngày qua đi, thời gian sinh viên mới học quốc phòng cũng kết thúc, Tam Bảo nhìn mặt từng người từng người đen sì trong sân trường tỏ vẻ hài lòng, ngày kết thúc học quốc phòng bốn người rủ nhau đi ngắm các anh chàng quân nhân.
Tam bảo nhỏ giọng nói, “Ôi, nhìn kìa nhìn kìa , cái cậu cao gầy bên kia thật là đẹp trai nha!”.
Yêu Nữ nheo mắt nhìn về phía bên đó, “Câụ không phải ưa thích thư sinh da mặt trắng sao? Người này đen quá!”
Tam Bảo khoanh tay mặt hướng mấy người nói, “Nhưng cậu này da đen nhưng nhìn rất cá tính, tớ thích!”.
Tùy Ức tựa người dưới gốc cây mệt mỏi muốn ngủ, cô không có hứng thú gì với các anh quân nhân này cả, mới sáng sớm đã bất đắc dĩ bị ép buộc lôi đi xem hoạt động này.
Cô cách mấy giây lại nghe được Tam Bảo suýt xoa lên nói yêu thích một cậu quân nhân nào đó, mà Yêu Nữ thì đứng một bên hết sức đả kích cô.
Sau khi lễ duyệt binh kết thúc, ba người lên đường trở về.
Mấy chiếc xe mang biển số quân đội lướt qua người các cô, Tam Bảo bỗng chỉ về phía trước kêu, “Ơ, Tiêu sư huynh kìa!”
Tiêu Tử Uyên và mấy nam sinh đi trước các cô đang nói chuyện gì đó, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt.
Mấy chiếc xe kia sau khi lướt qua người ấy thì dừng lại, một người đàn ông trung niên bước xuống xe, hình như là gọi tên Tiêu Tử Uyên.
Tiêu Tử Uyên nói gì đó với những người xung quanh, những người ấy rất nhanh đã rời đi, Tiêu Tử Uyên bước tới trước mặt người đàn ông kia cười cười nói nói.
Tam Bảo tỏ vẻ khó hiểu, “Ơ, người này không phải lãnh đạo quân khu gì gì đó lúc nãy mới lên phát biểu sao? Lúc nãy không phải gương mặt rất nghiêm túc, mà bây giờ lại cười tươi như hoa thế này?.”
Yêu Nữ nhìn một lát, “Nhìn quân hàm hình như là chức quan không hề nhỏ đâu!”
Người đàn ông trung niên kia cười nói với Tiêu Tử Uyên mấy câu, rồi vỗ vỗ vai anh ấy, rồi nhanh chóng vào xe rời đi.
Tam Bảo nhìn theo chiếc xe đã đi xa, “Mọi người đều nói Tiêu sư huynh xuất thân từ gia đình Quý tộc hoạt động cách mạng, xem ra là thật rồi”.
Tùy Ức vẻ mặt kỳ lạ gật đầu, “Chắc là thật đó”
Lời nói và cử chỉ con người của anh toát lên khí phách bẩm sinh dương nhiên sẽ không phải là người xuất thân từ gia đình bình thường .
Tiêu Tử Uyên sau khi nhìn chiếc xe rời đi, bất chợt nhìn sang bên này.
Ba người toàn thân cứng đờ, rình xem người ta nói chuyện vừa vặn bị phát hiện.
Ba người lên tiếng chào hỏi một cách cứng nhắc, từ bỏ con đường phía trước chuyển sang con đường khác trở về phòng.
Ngày thứ năm lại có tiết ở khoa cơ khí, nhưng khi bước vào phòng thì lớp học đã kín chỗ.
Tùy Ức ngoái đầu nhìn xem số phòng học phía trên cửa, quay lại nhìn phòng học đông kín những sinh viên chăm chỉ, yên lặng hỏi, “chúng ta đi nhầm phòng học sao?”
Hà Ca mở thời khóa biểu trên điện thoại nhìn lại số phòng học, “Không sai mà, phòng 305 dãy nhà cơ khí , chính là chỗ này …”
Đằng sau, một nam sinh nhìn nhã nhặn, lịch sự, đeo mắt kính giải thích nghi ngờ của bọn họ, “Hàng năm Tiêu lão đại dạy thay đều như vậy, rất nhiều nữ sinh không có tiết học nhưng vẫn tới nghe giảng”
Tam bảo gật gù đắc ý kéo dài giọng nói, “À, thì ra là hiệu ứng trai đẹp”
Bốn người rất vất vả mới nhìn thấy được dãy bàn thứ hai từ dưới lên còn có chỗ trống, vừa ngồi vào chỗ thì vừa đúng lúc chuông vào học vang lên.
Tiêu Tử Uyên bước vào sau khi tiếng chuông vang lên, anh mặc bộ quần áo màu vàng nhạt tăng thêm vẻ tuấn tú, làm lớp học ồn ào thêm một trận.
Tùy Ức nhìn anh chân mày đang nhíu hơi lại, rất nhanh trở lại bình thường, sắc mặt không đổi bắt đầu giảng bài.
Tùy Ức như cũ vẫn chơi trò xếp gỗ, Hà Ca thì vẫn ngồi học tiếng anh, Tam Bảo vẫn xem tiểu thuyết. Yêu Nữ thì như thường ngày gửi tin nhắn đùa giỡn một chàng trai nào đó.
Tùy Ức sau khi kết thúc một ván lại ngẩng đầu xem tình huống trên bục giảng, mỗi lần ngẩng đầu lên thì đúng lúc nhìn thấy Tiêu Tử Uyên vô ý nhìn qua cô, nhưng nhìn kỹ, anh lại như không hề nhìn về phía cô.
Sau vài lần, dù cô luôn tự nhận là con người có trái tim kiên cường nhưng cũng hơi chột dạ, bỏ di động xuống, bắt đầu nghe giảng.
Tam Bảo ngẩng đầu nhìn cô, “Nhanh như vậy đã hết pin à?”
Tùy Ức bèn nhân tiện hùa theo, “Ừ, chiều nay tớ quên sạc pin.”
Ai ngờ Tùy Ức vừa mới chuẩn bị bắt đầu chăm chú nghe giảng thì lại xảy ra chuyện, tiếng ồn ào phía dưới càng lúc càng lớn.
Sinh viên nữ khắp phòng đều đang phàn nàn oán trách , “Sư huynh, nhàm chán quá, chẳng thú vị tí nào, chúng em không hiểu.”
Tiếng phụ họa cũng theo đó mà tăng lên.
“Đúng thế, sư huynh, đừng quá nghiêm túc như vậy, chúng ta tâm sự chút đi!”
Tiêu Tử Uyên dựa vào cạnh bàn giáo viên, một tay đút túi quần, tay kia chống lên bàn, cười quét phía dưới một vòng, “Nhàm chán sao? Vậy chúng ta tiến hành một số hoạt động mới mẻ kích thích nhé?”
“Được được!” Một đám người lập tức phấn chấn tinh thần.
“Hỏng rồi … Đại thần sắp xuất chiêu.” Giọng nam hơi bất đắc dĩ vang lên phía sau Tùy Ức, cô quay đầu nhìn, là cậu sinh viên mới nói chuyện với các cô lúc ở cửa phòng học, có điều cậu ấy bây giờ mặt mày xám xịt.
Chỉ thấy Tiêu Tử Uyên mỉm cười, “Được, vậy bây giờ mỗi người lấy ra một tờ giấy, viết tên, mã số sinh viên, ngành học.”
Mọi người không biết Tiêu Tử Uyên đang định làm gì, nghĩ là có trò chơi thật, đều làm theo.
Tùy Ức nhìn Tiêu Tử Uyên, trước mặt bỗng hiện lên khuôn mặt muốn khóc mà không được của cậu sinh viên kia, trong đầu lập tức có một dự cảm không lành, tiếp theo đó đúng là chẳng có tin gì tốt.
“Viết xong hết rồi phải không?”. Tiêu Tử Uyên vẫn tươi cười như trước, “Mở tài liệu trang 68, làm đề luyện tập số ba rồi nộp lên, làm để lấy điểm chuyên cần.”
Phía dưới lập tức vang tiếng kêu rên khắp nơi, đại thần vừa xuất một chiêu trong nháy mắt xác chết khắp nơi, đúng là thảm kịch nhân gian.
Phấn trong tay Tiêu Tử Uyên bay vèo một đường cong trong không khí rồi rơi vào trong hộp bút, nụ cười trên mặt càng thêm rực rỡ, “Các em biết đấy, học viện cơ khí chọn môn học là không thể qua loa, hơn nữa giáo sư Trương Thanh – một trong bốn tên tuổi lớn của trường chính là người ra đề môn này, giáo sư Trương Thanh trước giờ ra bài thi thì độ khó đều là đứng đầu toàn trường, tin chắc là mọi người đều được nghe thấy cả rồi. Ở đây nhắc nhở chút, giáo sư Trương Thanh dạy học 30 năm, tới bây giờ chưa cho sinh viên nào được đi cửa sau, cho nên, nếu những bạn sinh viên học ngành khác muốn được qua môn này thì tuyệt đối không thể để mất điểm chuyên cần được, thế nào, đủ để mọi người tỉnh táo hơn rồi chứ? Còn cảm thấy nhàm chán nữa không? Có cần thêm kích thích không? Thú vị nữa không?”
Tùy Ức nhìn Tiêu Tử Uyên mỉm cười nhẹ nhàng từ từ nói ra bốn câu hỏi, thật lòng cảm thấy Tiêu Tử Uyên đúng là giỏi châm chọc, cô ngồi ở phía sau, tầm nhìn tốt, nhìn một lượt khắp phòng học ai cũng bày ra khuôn mặt ủ ê mà không kìm được bật cười.
Nghe thấy Tùy Ức cười, ba người tâm hồn còn đang treo ngược cành cây quay đầu mơ màng nhìn Tùy Ức, “A Ức, xảy ra chuyện gì thế? ồn ào như vậy, tan học rồi à?”
Tùy Ức suy nghĩ, dùng lời ít mà ý nhiều khái quát toàn bộ sự việc có nhiều ảnh hưởng về sau, “Có lẽ là, chúng ta sắp tạch môn này rồi.”
Tùy Ức nhìn chằm chắm đề bài trang 68 kia trầm tư suy nghĩ, móc hết những kiến thức đã học về khoa học tự nhiên còn sót lại từ hồi trung học ra.
Lục ra chút kiến thức còn sót lại của mình, nhìn ngang rồi nhìn dọc tờ giấy mãi cũng chẳng hiểu được, chỉ có thể tiện tay vẽ cái biểu đồ phân tích lên dọa người tí thôi.
Tam Bảo xoay bên này chép một tí, lại xoay bên kia một tí, nhưng miệng còn oán trách, “A Ức, chúng ta nói thế nào cũng là người quen của Tiêu sư huynh, anh ấy sẽ không để chúng ta học lại môn này chứ?”
Tùy Ức ngẩng đầu nhìn cái bóng cao ngất ở giữa phòng học kia, cô cúi đầu viết tên mình bên phải một góc giấy, nhân tiện nhẹ nhàng mở miệng đánh tan ảo tưởng của Tam Bảo, “Ngắm soái ca là phải trả giá đắt.”
Sau đó nhìn Yêu Nữ ý tứ sâu xa, “Chọc giận soái ca thì giá phải trả còn đắt hơn!”
Yêu Nữ nhíu mày, hiểu Tùy Ức nói gì, bỏ di động xuống nở một nụ cười quyến rũ chết người, “A Ức, lại đây cho tớ chép một chút!”
Hà Ca chặn cướp giữa đường, “Này, Yêu Nữ, cậu chuyển sang khoa kiến trúc đã hơn một năm, thế nào thì cũng phải hiểu biết hơn bọn tớ chút ít chứ!”
Yêu Nữ bĩu môi, “Kiến trúc khác xa cơ khí!”
Tùy Ức không đành lòng nói, “Thật ra … Tớ cũng không biết, trên đấy là tớ viết bừa đấy thôi.”
“Khỉ thật!” Ba người cùng lúc buông tay ra, Tùy Ức nhìn bài kiểm tra của mình hờ hững bay trong không trung rồi rơi xuống đất, cô khẽ thở dài, sớm biết như thế này thì không thẳng thắn như vậy rồi, ba người này thật là.
Tùy Ức vừa định xoay mình nhặt bài kiểm tra liền nhìn thấy một đôi tay các đốt xương rõ ràng nắm lấy một góc tờ giấy, nhặt nó lên nhìn rồi đặt trên góc bàn cô.
Tùy Ức khẩn trương.
Vốn tưởng đã xong, ai ngờ cái tay kia lại cầm lấy di động bên cạnh cô, mở khóa bàn phím ra nhìn thấy trò chơi đang chơi dở , ngón tay mảnh khảnh nhấn thêm vài cái rồi bỏ di động xuống, xoay người lại đi lên bục giảng.
Tùy Ức cúi đầu lệ rơi đầy mặt, đi học ngồi chơi game bị bắt rồi.
Lúc tan học, khắp cả phòng học không ai cam lòng nhưng vẫn phải lên bục giảng nộp bài, bốn người họ ai nấy nhìn nhau ủ rũ.
“A Ức, không thì cậu lại nói hộ với Tiêu sư huynh đi?” Tam Bảo vò đầu bứt tai.
Tùy Ức im lặng.
Tiêu Tử Uyên nhìn thì có vẻ dễ tiếp xúc, nhưng thật ra là người vô cùng có nguyên tắc, làm sao cô có thể lung lay được.
“Yêu Nữ, không thì cậu đi đi?”
Yêu Nữ bĩu môi, “Bài học kinh nghiệm kia tớ còn nhớ, cái loại người liếc mắt tùy tiện một cái cũng có thể giết người, tớ không bao giờ động vào nữa.”
“Hà Ca, cậu không phải trong câu lạc bộ Taekwondo sao, không thì cậu đi ra chặn đường cướp lại bài kiểm tra đi?”
Hà Ca nhìn Tam Bảo, “Tam Bảo à, cậu biết không, tớ nghe nói Tiêu sư huynh kỳ nghỉ hè hàng năm đều được người trong nhà đưa tới rèn luyện trong quân đội, nghe nói một chiêu ‘cầm nã thủ’ của anh ấy cũng đủ xuất quỷ nhập thần, cậu bảo tớ đi chăn đường cướp đồ trong tay anh ấy, tớ chưa muốn chết, chưa muốn chết, thật sự chưa muốn chết đâu?
Tam Bảo hào phóng đập bàn, “Tớ không vào địa ngục ai vào địa ngục!”
Nói xong liền bước tới, tươi cười chào hỏi, “Tiêu sư huynh, chào buổi tối.”
“Chào buổi tối.” Tiêu Tử Uyên ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, thản nhiên trả lời.
Chỉ một cái liếc mắt kia đã khiến Tam Bảo lập tức ngoan ngoãn nộp bài lên
.
Sau khi trở về mọi người hỏi, “Cứ như thế mà được à?”
Tam Bảo gật đầu, “Như thế thôi? Các cậu còn muốn thế nào nữa?”
Ba người không nói gì liếc mắt khinh bỉ Tam Bảo, lấy túi rời đi.
Khi bọn họ đi khỏi dãy phòng học ngành cơ khí, dọc đường đi mọi người chung quanh đều đang bàn tán chuyện này, Tùy Ức thầm nghĩ, không biết tối nay Tiêu Tử Uyên phải hắt xì bao nhiêu cái nữa.
Mỗi tối, Tùy Ức xách nước nóng trở về đều nhìn thấy Tam Bảo đang đứng ngoài ban công ký túc bọn họ cầu nguyện.
“Giáo dục quốc phòng không mưa, à hú, cầu trời nóng thêm, à hú, sĩ quan huấn luyện xấu xí, à hú, à hú a~ phạt bọn mày luyện tập đứng theo tư thế quân đội, kỳ học quốc phòng chính là tàn khốc như vậy đó!. Ai bảo bọn mày không để tao ngủ, ai cho bọn mày dành hết phần cơm của tao, trong lòng tao nguyền rủa ngàn vạn lần. Nếu như hôm nào bọn mày học quốc phòng thì hôm đó trời sẽ nắng lớn. Trong lòng tao cầu nguyện hàng ngàn, hàng vạn lần, cầu trời ,cầu trời, nếu bọn mày luyện tập hôm nào hôm đó trời sẽ nắng!”.
Tùy Ức vào cửa đã bị cô ấy kêu tới, “ A Ức, mau đến chúng ta cùng nhau cầu khấn”.
Tùy Ức vội vàng khoát tay, “Không cần đâu, ngài cứ tiếp tục đi”.
Tam Bảo nghiêm túc gật đầu một cái, đứng ngoài ban công tiếp tục cầu khấn.
Cô vừa về thì một lát sau Hà Ca cũng đi vào phòng, cất cao giọng nói, “Ngày mai tổ chức họp lớp , mọi người nhớ phải tham gia đúng giờ đó”.
Tam Bảo làm như không nghe thấy gì vẫn tiếp tục cầu khấn, Yêu Nữ cười một cách bỉ ổi lên tiếng, “Không liên quan đến tớ”.
Lúc đầu Yêu Nữ học ngành y nhưng sau đó lại chuyển đến ngành kiến trúc , nhưng vẫn không chuyển phòng kí túc, cho nên mỗi lần có việc gì cũng bày ra bộ dạng hả hê ngồi xem náo nhiệt.
Tùy Ức nhìn phản ứng của hai người, thay mặt quần chúng bày tỏ lòng biết ơn tới người đưa tin, “ Câu vất vả rồi”.
Hà Cà chắp tay, “Tớ nguyện vì nhân dân phục vụ!”.
Ngày sau ba người đúng thời gian đến phòng hoc, bởi vì khoa y ký túc nam cách ký túc nữ cách xa hơn nửa sân trường, nên mỗi lần họp lớp, bạn hoc Tam Bảo đều tận dụng thời gian có hạn này tiến hành giao lưu với các bạn nam cùng lớp.
“Nhậm gia, gần đây có “Hạt giống” gì tốt không?”
“Có chứ, có chứ, quay đầu lại đây tớ truyền cho cậu!”.
Ở trong lớp tất cả nam sinh đều xem cô ấy như là con trai, cho nên nam sinh thường gọi cô ấy là Nhậm gia. Tam Bảo tồn tại minh chứng cho một chân lý, muốn cùng các bạn nam thiết lập quan hệ nhanh nhất và bền vững nhất, rất đơn giản, chỉ cần nói với cậu ta một câu “Người anh em, muốn “hạt giống” không?”
Cách goi Nhậm gia này liên quan đến một câu chuyện cũ.
Năm đó vào ngày đầu tiên họp lớp, các thành viên trong lớp tự giới thiệu mình, Tam bảo sau khi đi lên nói:
Tớ hơi hồi hộp, chắc các bạn học phía sau tớ cũng rất hồi hộp, như thế này đi, tớ sẽ kể cho mọi người nghe một câu chuyện cười, giảm đi sự hồi hộp và bầu không khí ngột ngạt này”.
Mội người phía dưới lớp vỗ tay đồng ý.
“Xin hỏi mọi người sủi cảo là nam sinh hay là nữ sinh”.
Mọi người phía dưới lớp hò hét ầm ĩ thảo luận, có người nói nam ,có người lại nói là nữ.
Tam Bảo cười thần bí, “Đương nhiên là nam sinh rồi!, bởi vì sủi cảo có bao/da”.
Cả phòng học yên lặng trong nháy mắt.
Sủi cảo…. Có bao/da…
Có bao/da….
.
.
.
Bao / da. . . . . .
Da. . . . . .
(Bao da có nghĩa bóng là …bao quy đầu)
Ba người Tùy Ức, Hà Ca cùng Yêu Nữ cố gắng cúi thấp đầu , cũng không muốn thừa nhận bọn họ ở cùng phòng ký túc.
Nhâm gia sau một lần phát biểu đã trở nên nổi tiếng. Hậu quả là sau chuyện cười này của Tam Bảo, nam sinh lên không nói được câu nào.
Tam Bảo nói chuyện một hồi rồi lại chuyển sang nói chuyện với nhóm khác.
Một nam sinh trong nhóm đó hỏi, "Gần đây tớ thấy một video đặc biệt hot, tuyển tập những bàn thắng của Tề Đạt, các cậu đã xem chưa?”.
Tam Bảo nhào tới hỏi, “Tề Đạt là ai?”.
Tề Đạt. . . ghi bàn. . . tuyển tập
Tề Đạt. . . ghi bàn. . . tuyển tập
Mọi người im lặng, ra vẻ đang bận rộn, sờ đông sờ tây bỏ đi từ từ.
Tam Bảo còn đang ngây thơ chờ câu trả lời.
Tùy Ức không đành lòng, gọi cô lại , “Tam Bảo…”
“Hả?”
“Dè dặt …”
Tam Bảo lại dễ dàng nghe theo, “Được rồi!”
Sau đó lại chạy đi gia nhập vào một nhóm người khác.
Tùy Ức, Hà Ca đều lắc đầu thở dài.
Ngày lại ngày qua đi, thời gian sinh viên mới học quốc phòng cũng kết thúc, Tam Bảo nhìn mặt từng người từng người đen sì trong sân trường tỏ vẻ hài lòng, ngày kết thúc học quốc phòng bốn người rủ nhau đi ngắm các anh chàng quân nhân.
Tam bảo nhỏ giọng nói, “Ôi, nhìn kìa nhìn kìa , cái cậu cao gầy bên kia thật là đẹp trai nha!”.
Yêu Nữ nheo mắt nhìn về phía bên đó, “Câụ không phải ưa thích thư sinh da mặt trắng sao? Người này đen quá!”
Tam Bảo khoanh tay mặt hướng mấy người nói, “Nhưng cậu này da đen nhưng nhìn rất cá tính, tớ thích!”.
Tùy Ức tựa người dưới gốc cây mệt mỏi muốn ngủ, cô không có hứng thú gì với các anh quân nhân này cả, mới sáng sớm đã bất đắc dĩ bị ép buộc lôi đi xem hoạt động này.
Cô cách mấy giây lại nghe được Tam Bảo suýt xoa lên nói yêu thích một cậu quân nhân nào đó, mà Yêu Nữ thì đứng một bên hết sức đả kích cô.
Sau khi lễ duyệt binh kết thúc, ba người lên đường trở về.
Mấy chiếc xe mang biển số quân đội lướt qua người các cô, Tam Bảo bỗng chỉ về phía trước kêu, “Ơ, Tiêu sư huynh kìa!”
Tiêu Tử Uyên và mấy nam sinh đi trước các cô đang nói chuyện gì đó, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt.
Mấy chiếc xe kia sau khi lướt qua người ấy thì dừng lại, một người đàn ông trung niên bước xuống xe, hình như là gọi tên Tiêu Tử Uyên.
Tiêu Tử Uyên nói gì đó với những người xung quanh, những người ấy rất nhanh đã rời đi, Tiêu Tử Uyên bước tới trước mặt người đàn ông kia cười cười nói nói.
Tam Bảo tỏ vẻ khó hiểu, “Ơ, người này không phải lãnh đạo quân khu gì gì đó lúc nãy mới lên phát biểu sao? Lúc nãy không phải gương mặt rất nghiêm túc, mà bây giờ lại cười tươi như hoa thế này?.”
Yêu Nữ nhìn một lát, “Nhìn quân hàm hình như là chức quan không hề nhỏ đâu!”
Người đàn ông trung niên kia cười nói với Tiêu Tử Uyên mấy câu, rồi vỗ vỗ vai anh ấy, rồi nhanh chóng vào xe rời đi.
Tam Bảo nhìn theo chiếc xe đã đi xa, “Mọi người đều nói Tiêu sư huynh xuất thân từ gia đình Quý tộc hoạt động cách mạng, xem ra là thật rồi”.
Tùy Ức vẻ mặt kỳ lạ gật đầu, “Chắc là thật đó”
Lời nói và cử chỉ con người của anh toát lên khí phách bẩm sinh dương nhiên sẽ không phải là người xuất thân từ gia đình bình thường .
Tiêu Tử Uyên sau khi nhìn chiếc xe rời đi, bất chợt nhìn sang bên này.
Ba người toàn thân cứng đờ, rình xem người ta nói chuyện vừa vặn bị phát hiện.
Ba người lên tiếng chào hỏi một cách cứng nhắc, từ bỏ con đường phía trước chuyển sang con đường khác trở về phòng.
Ngày thứ năm lại có tiết ở khoa cơ khí, nhưng khi bước vào phòng thì lớp học đã kín chỗ.
Tùy Ức ngoái đầu nhìn xem số phòng học phía trên cửa, quay lại nhìn phòng học đông kín những sinh viên chăm chỉ, yên lặng hỏi, “chúng ta đi nhầm phòng học sao?”
Hà Ca mở thời khóa biểu trên điện thoại nhìn lại số phòng học, “Không sai mà, phòng 305 dãy nhà cơ khí , chính là chỗ này …”
Đằng sau, một nam sinh nhìn nhã nhặn, lịch sự, đeo mắt kính giải thích nghi ngờ của bọn họ, “Hàng năm Tiêu lão đại dạy thay đều như vậy, rất nhiều nữ sinh không có tiết học nhưng vẫn tới nghe giảng”
Tam bảo gật gù đắc ý kéo dài giọng nói, “À, thì ra là hiệu ứng trai đẹp”
Bốn người rất vất vả mới nhìn thấy được dãy bàn thứ hai từ dưới lên còn có chỗ trống, vừa ngồi vào chỗ thì vừa đúng lúc chuông vào học vang lên.
Tiêu Tử Uyên bước vào sau khi tiếng chuông vang lên, anh mặc bộ quần áo màu vàng nhạt tăng thêm vẻ tuấn tú, làm lớp học ồn ào thêm một trận.
Tùy Ức nhìn anh chân mày đang nhíu hơi lại, rất nhanh trở lại bình thường, sắc mặt không đổi bắt đầu giảng bài.
Tùy Ức như cũ vẫn chơi trò xếp gỗ, Hà Ca thì vẫn ngồi học tiếng anh, Tam Bảo vẫn xem tiểu thuyết. Yêu Nữ thì như thường ngày gửi tin nhắn đùa giỡn một chàng trai nào đó.
Tùy Ức sau khi kết thúc một ván lại ngẩng đầu xem tình huống trên bục giảng, mỗi lần ngẩng đầu lên thì đúng lúc nhìn thấy Tiêu Tử Uyên vô ý nhìn qua cô, nhưng nhìn kỹ, anh lại như không hề nhìn về phía cô.
Sau vài lần, dù cô luôn tự nhận là con người có trái tim kiên cường nhưng cũng hơi chột dạ, bỏ di động xuống, bắt đầu nghe giảng.
Tam Bảo ngẩng đầu nhìn cô, “Nhanh như vậy đã hết pin à?”
Tùy Ức bèn nhân tiện hùa theo, “Ừ, chiều nay tớ quên sạc pin.”
Ai ngờ Tùy Ức vừa mới chuẩn bị bắt đầu chăm chú nghe giảng thì lại xảy ra chuyện, tiếng ồn ào phía dưới càng lúc càng lớn.
Sinh viên nữ khắp phòng đều đang phàn nàn oán trách , “Sư huynh, nhàm chán quá, chẳng thú vị tí nào, chúng em không hiểu.”
Tiếng phụ họa cũng theo đó mà tăng lên.
“Đúng thế, sư huynh, đừng quá nghiêm túc như vậy, chúng ta tâm sự chút đi!”
Tiêu Tử Uyên dựa vào cạnh bàn giáo viên, một tay đút túi quần, tay kia chống lên bàn, cười quét phía dưới một vòng, “Nhàm chán sao? Vậy chúng ta tiến hành một số hoạt động mới mẻ kích thích nhé?”
“Được được!” Một đám người lập tức phấn chấn tinh thần.
“Hỏng rồi … Đại thần sắp xuất chiêu.” Giọng nam hơi bất đắc dĩ vang lên phía sau Tùy Ức, cô quay đầu nhìn, là cậu sinh viên mới nói chuyện với các cô lúc ở cửa phòng học, có điều cậu ấy bây giờ mặt mày xám xịt.
Chỉ thấy Tiêu Tử Uyên mỉm cười, “Được, vậy bây giờ mỗi người lấy ra một tờ giấy, viết tên, mã số sinh viên, ngành học.”
Mọi người không biết Tiêu Tử Uyên đang định làm gì, nghĩ là có trò chơi thật, đều làm theo.
Tùy Ức nhìn Tiêu Tử Uyên, trước mặt bỗng hiện lên khuôn mặt muốn khóc mà không được của cậu sinh viên kia, trong đầu lập tức có một dự cảm không lành, tiếp theo đó đúng là chẳng có tin gì tốt.
“Viết xong hết rồi phải không?”. Tiêu Tử Uyên vẫn tươi cười như trước, “Mở tài liệu trang 68, làm đề luyện tập số ba rồi nộp lên, làm để lấy điểm chuyên cần.”
Phía dưới lập tức vang tiếng kêu rên khắp nơi, đại thần vừa xuất một chiêu trong nháy mắt xác chết khắp nơi, đúng là thảm kịch nhân gian.
Phấn trong tay Tiêu Tử Uyên bay vèo một đường cong trong không khí rồi rơi vào trong hộp bút, nụ cười trên mặt càng thêm rực rỡ, “Các em biết đấy, học viện cơ khí chọn môn học là không thể qua loa, hơn nữa giáo sư Trương Thanh – một trong bốn tên tuổi lớn của trường chính là người ra đề môn này, giáo sư Trương Thanh trước giờ ra bài thi thì độ khó đều là đứng đầu toàn trường, tin chắc là mọi người đều được nghe thấy cả rồi. Ở đây nhắc nhở chút, giáo sư Trương Thanh dạy học 30 năm, tới bây giờ chưa cho sinh viên nào được đi cửa sau, cho nên, nếu những bạn sinh viên học ngành khác muốn được qua môn này thì tuyệt đối không thể để mất điểm chuyên cần được, thế nào, đủ để mọi người tỉnh táo hơn rồi chứ? Còn cảm thấy nhàm chán nữa không? Có cần thêm kích thích không? Thú vị nữa không?”
Tùy Ức nhìn Tiêu Tử Uyên mỉm cười nhẹ nhàng từ từ nói ra bốn câu hỏi, thật lòng cảm thấy Tiêu Tử Uyên đúng là giỏi châm chọc, cô ngồi ở phía sau, tầm nhìn tốt, nhìn một lượt khắp phòng học ai cũng bày ra khuôn mặt ủ ê mà không kìm được bật cười.
Nghe thấy Tùy Ức cười, ba người tâm hồn còn đang treo ngược cành cây quay đầu mơ màng nhìn Tùy Ức, “A Ức, xảy ra chuyện gì thế? ồn ào như vậy, tan học rồi à?”
Tùy Ức suy nghĩ, dùng lời ít mà ý nhiều khái quát toàn bộ sự việc có nhiều ảnh hưởng về sau, “Có lẽ là, chúng ta sắp tạch môn này rồi.”
Tùy Ức nhìn chằm chắm đề bài trang 68 kia trầm tư suy nghĩ, móc hết những kiến thức đã học về khoa học tự nhiên còn sót lại từ hồi trung học ra.
Lục ra chút kiến thức còn sót lại của mình, nhìn ngang rồi nhìn dọc tờ giấy mãi cũng chẳng hiểu được, chỉ có thể tiện tay vẽ cái biểu đồ phân tích lên dọa người tí thôi.
Tam Bảo xoay bên này chép một tí, lại xoay bên kia một tí, nhưng miệng còn oán trách, “A Ức, chúng ta nói thế nào cũng là người quen của Tiêu sư huynh, anh ấy sẽ không để chúng ta học lại môn này chứ?”
Tùy Ức ngẩng đầu nhìn cái bóng cao ngất ở giữa phòng học kia, cô cúi đầu viết tên mình bên phải một góc giấy, nhân tiện nhẹ nhàng mở miệng đánh tan ảo tưởng của Tam Bảo, “Ngắm soái ca là phải trả giá đắt.”
Sau đó nhìn Yêu Nữ ý tứ sâu xa, “Chọc giận soái ca thì giá phải trả còn đắt hơn!”
Yêu Nữ nhíu mày, hiểu Tùy Ức nói gì, bỏ di động xuống nở một nụ cười quyến rũ chết người, “A Ức, lại đây cho tớ chép một chút!”
Hà Ca chặn cướp giữa đường, “Này, Yêu Nữ, cậu chuyển sang khoa kiến trúc đã hơn một năm, thế nào thì cũng phải hiểu biết hơn bọn tớ chút ít chứ!”
Yêu Nữ bĩu môi, “Kiến trúc khác xa cơ khí!”
Tùy Ức không đành lòng nói, “Thật ra … Tớ cũng không biết, trên đấy là tớ viết bừa đấy thôi.”
“Khỉ thật!” Ba người cùng lúc buông tay ra, Tùy Ức nhìn bài kiểm tra của mình hờ hững bay trong không trung rồi rơi xuống đất, cô khẽ thở dài, sớm biết như thế này thì không thẳng thắn như vậy rồi, ba người này thật là.
Tùy Ức vừa định xoay mình nhặt bài kiểm tra liền nhìn thấy một đôi tay các đốt xương rõ ràng nắm lấy một góc tờ giấy, nhặt nó lên nhìn rồi đặt trên góc bàn cô.
Tùy Ức khẩn trương.
Vốn tưởng đã xong, ai ngờ cái tay kia lại cầm lấy di động bên cạnh cô, mở khóa bàn phím ra nhìn thấy trò chơi đang chơi dở , ngón tay mảnh khảnh nhấn thêm vài cái rồi bỏ di động xuống, xoay người lại đi lên bục giảng.
Tùy Ức cúi đầu lệ rơi đầy mặt, đi học ngồi chơi game bị bắt rồi.
Lúc tan học, khắp cả phòng học không ai cam lòng nhưng vẫn phải lên bục giảng nộp bài, bốn người họ ai nấy nhìn nhau ủ rũ.
“A Ức, không thì cậu lại nói hộ với Tiêu sư huynh đi?” Tam Bảo vò đầu bứt tai.
Tùy Ức im lặng.
Tiêu Tử Uyên nhìn thì có vẻ dễ tiếp xúc, nhưng thật ra là người vô cùng có nguyên tắc, làm sao cô có thể lung lay được.
“Yêu Nữ, không thì cậu đi đi?”
Yêu Nữ bĩu môi, “Bài học kinh nghiệm kia tớ còn nhớ, cái loại người liếc mắt tùy tiện một cái cũng có thể giết người, tớ không bao giờ động vào nữa.”
“Hà Ca, cậu không phải trong câu lạc bộ Taekwondo sao, không thì cậu đi ra chặn đường cướp lại bài kiểm tra đi?”
Hà Ca nhìn Tam Bảo, “Tam Bảo à, cậu biết không, tớ nghe nói Tiêu sư huynh kỳ nghỉ hè hàng năm đều được người trong nhà đưa tới rèn luyện trong quân đội, nghe nói một chiêu ‘cầm nã thủ’ của anh ấy cũng đủ xuất quỷ nhập thần, cậu bảo tớ đi chăn đường cướp đồ trong tay anh ấy, tớ chưa muốn chết, chưa muốn chết, thật sự chưa muốn chết đâu?
Tam Bảo hào phóng đập bàn, “Tớ không vào địa ngục ai vào địa ngục!”
Nói xong liền bước tới, tươi cười chào hỏi, “Tiêu sư huynh, chào buổi tối.”
“Chào buổi tối.” Tiêu Tử Uyên ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, thản nhiên trả lời.
Chỉ một cái liếc mắt kia đã khiến Tam Bảo lập tức ngoan ngoãn nộp bài lên
.
Sau khi trở về mọi người hỏi, “Cứ như thế mà được à?”
Tam Bảo gật đầu, “Như thế thôi? Các cậu còn muốn thế nào nữa?”
Ba người không nói gì liếc mắt khinh bỉ Tam Bảo, lấy túi rời đi.
Khi bọn họ đi khỏi dãy phòng học ngành cơ khí, dọc đường đi mọi người chung quanh đều đang bàn tán chuyện này, Tùy Ức thầm nghĩ, không biết tối nay Tiêu Tử Uyên phải hắt xì bao nhiêu cái nữa.
Tác giả :
Đông Bôn Tây Cố