Quay Đầu
Chương 8
Sự cao hứng của mẹ chồng đã hù dọa đến Ninh Vi Nhàn, mặc dù cô biết mẹ chồng mình nổi tiếng là nhiệt tình hiếu khách, trước khi kết hôn với Nhan Duệ cô cũng gặp bà vài lần, bà dẫn cô đi xem phòng tân hôn, nhưng mà... lúc ấy cũng không có khoa trương như bây giờ.
Ba Nhan ho khan một tiếng, nhắc nhở vợ mình chú ý hình tượng. Con dâu cũng không xuất thân từ tầng lớp bình dân giống bà, không có cung bậc cảm xúc, đây chính là con gái duy nhất của nhà họ Nhan, trước đây là một công chúa hoàn mỹ, nếu như bây giờ bị dù dọa thì phải làm sao?
Tiếng ho khan của chồng lập tức khiến mẹ Nhan tức tỉnh liền cười cười rồi thu lại nhiệt tình dọa người, đổi thành gương mặt mẹ hiền, “Ha ha ha Vi Nhàn à, con đã quen với nhà mới chưa? Nhà cửa là do chính mẹ chọn cho con đó, con có thích không?”
Lần trước không thích hợp để hỏi chuyện nhà cửa như thế nào, bây giờ đã là người một nhà, sẽ không có chuyện không thích hợp.
Ninh Vi Nhàn dịu dàng cười, “Nhàn rất đẹp, con rất thích, cám ơn mẹ.”
Câu trả lời hòan mỹ, rất hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tuyệt mỹ, mẹ Nhan càng nhìn càng thích.
Nhan Duệ bị xem như không tồn tại liền bất mãn, anh đoạt lại bàn tay nhỏ nhắn của vợ mình từ tay mẹ Nhan, cười đến đáng đánh đòn: “Mẹ, đừng cầm bất kỳ bộ phận nào trên người vợ con, cô ấy là tiểu thư khuê các, không như mẹ, giống như con khỉ hoang.”
Nghe đi, nghe đi, đây là thái độ của con đối với mẹ của mình sao?
Mẹ Nhan tức đến nỗi sắc mặt trắng bệch, đứa con thối tha từ lúc sinh ra đã không hợp với bà, trước đây không cho bà ôm, không thích bộ ngực sữa này của bà, thời thiếu niên liền hiện rõ đó là một đại dâm ma tiềm ẩn, hoàn toàn không di truyền sự chín chắn và chung tình của chồng bà, mười sáu tuổi liền vội vàng rời khỏi nhà lớn, đến lúc thành gia lập nghiệp rồi mà vẫn sống chết không chịu tìm một cô gái để an phận, lần này tốt hơn rồi, có vợ không cần mẹ còn chưa tính, còn không đồng ý để người mẹ như bà đây đến gần vợ của nó nữa chứ!
Nó cũng không nghĩ, là ai sinh nó ra, nếu như không có người mẹ “Giống như con khỉ hoang này”, làm sao có cái hỗn tiểu tử giống như ong mật hút mật hoa như anh chứ.
Thật là càng nghĩ càng giận, vì thế bà thuận tay nắm cây gậy trúc bên cạnh, bắt đầu đuổi đánh Nhan Duệ.
Mà Nhan Duệ cũng không phải là người dễ bắt nạt, anh nhanh nhẹn né tránh, cũng không quên đẩy Ninh Vi Nhàn qua một bên tránh cho cô bị thương, nhưng miệng vẫn nói những lời tà ác khiến người khác không chịu được, hình như mẹ mình càng tức giận thì anh càng vui vẻ.
Ninh Vi Nhàn nghẹn họng nhìn trân trối một màn trước mặt, đây gọi là gì? Mẹ con tranh cãi sao?
Trái lại ba Nhan lại xem rất say sưa, thấy vẻ không dám tin của con dâu, ông có lòng tốt nói: “Đừng lo lắng, từ từ con sẽ quen thôi, hai mẹ con họ thường hay như vậy, đều đánh hai mươi mấy năm rồi.” Con thỏ nhỏ chết bầm kia từ khi sinh ra đã giày vò bà, càng lớn càng lấy trêu trọc bà làm thú vui, bà không giận nghiến răng nghiến lợi mới là lạ, mà ông, nếu không nhìn thấy cảnh như vậy thì lại cảm thấy người không thoải mái!
Ninh Vi Nhàn hoàn toàn bị hù dọa rồi, cô đứng đằng kia, lắc đầu không dám tin, nhìn cậy gậy trúc trong tay mẹ chồng, thắc mắc, bà lấy gậy trúc ở đâu ra?
Tuy vẫn chú ý cuộc chiến nhưng ba Nhan không hề bỏ sót ánh mắt khó hiểu của cô, vì vậy bắt đầu giải thích: “Bởi vì khi tức giận mẹ con phi thường bạo lực, mà ba lại không muốn bị vạ lây, vì thế liền đặt vũ khí ở nhiều nơi, ha ha, từ từ con sẽ biết.” Nói xong lại quay đầu nhìn vợ mình đang đuổi đánh con trai.
Vốn Ninh Vi Nhàn tưởng rằng gặp cha mẹ chồng sẽ buồn chán, nhưng tình hình như thế này thì quả thật không còn gì để nói rồi.
Cô hồi hộp lại sợ cái nhiệt tình kia nha, người một nhà, dáng vẻ xem giống như người bình thường nhưng nội tâm lại không hề bình thường chút nào.
Không phải cô bị gả đến một gia đình có bệnh thần kinh chứ?
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn lẳng lặng nhìn hai mẹ con đang truy đuổi. Khuôn mặt mỹ lệ hiện lên nụ cười dịu dàng.
Gia đình như vậy, mới ấm áp! Không giống nhà họ Ninh, chỉ có tiền tài và lạnh lùng chồng chất lên nhau. Mẹ thẳng thắn, ba trầm ổn, lớn lên trong gia đình như vậy có bao nhiêu hạnh phúc... đôi mắt đẹp hơi ẩm ướt, cô vội cúi đầu, che giấu hâm mộ nơi khóe mắt.
Mặc dù Nhan Duệ ham chơi bên ngoài, miệng thì nói lời độc ác, nhưng anh rất thương cha mẹ mình, nếu không thì sẽ không cười như một đứa bé như vậy? Không biết đến ngày nào anh mới có thể cười như vậy với cô, mà không phải nụ cười lẳng lơ và phù phiếm giống như cười với tình nhân.
Nắm chặt đôi tay, lúc cô đang thất thần, một đôi tay to đặt lên bờ vai mảnh khảnh của cô. Quay đầu nhìn lại, mới phát hiện Nhan Duệ đã chạy lại sau lưng cô từ lúc nào, đáng lấy cô làm lá chắn, rồi hướng về bà làm mặt quỷ.
Một người đàn ông đẹp như thiên thần, lại có động tác đáng yêu giống như trẻ con, cười rất thoải mái, miệng còn hướng cô cầu cứu: “Bà xã mau cứu anh, em xem mẹ chồng ác độc đang bắt nạt chồng em!”
”Mẹ chồng ác độc?” Nghe vậy, mẹ Nhan lại nổi trận lôi đình, bà khi nào thì giống những người mẹ chồng đọc ác trên ti vi rồi hả? Hỗn tiểu tử vừa nói như vậy, nếu con dâu sợ bà thì phải làm sao bây giờ?
Nhan Duệ trốn sau vai Ninh Vi Nhàn, còn hung hăng thè lưỡi nháy mắt, thêm dầu vào lửa.
Mắt thấy hai người đùa giỡn quá trớn, ba Nhan ho nhẹ một tiếng: “Được rồi, đừng đùa nữa!”
Chủ gia đình đã ra lệnh, còn ai dám không nghe lời, Nhan Duệ ngoan ngoãn bỏ tay trên vai vợ mình xuống, đổi thành cầm tay cô.
Hai người đều bày ra dáng vẻ của đứa trẻ ngoan.
Kỳ thật vẻ ngoài của hai mẹ con rất giống nhau, chẳng qua là mẹ Nhan nữ tính dịu dàng, mà Nhan Duệ lại nam tính, đẹp trai, nhưng nếu cẩn thận quan sát, có thể nhận ra ngay đây là hai mẹ con.
Thấy Ninh Vi Nhàn nở nụ cười, Nhan Duệ nhíu nhíu mày kiếm, thừa dịp cô không phòng bị hôn lên đôi môi hồng kia một cái, còn cố ý phát ra tiếng kêu thật to.
Ninh Vi Nhàn đỏ bừng mặt xấu hổ, lúng túng trừng Nhan Duệ, thật là không có cách với người đàn ông vô sỉ này mà.
Vậy mà đối phương còn cười đắc ý với cô nữa chứ.
Mẹ Nhan thấy một màn này, cũng vui mừng cười ha ha, hoàn toàn quên mất mới vừa rồi mình còn giận nghiến răng nghiến lợi, bà cười híp mắt nói:“Tiểu Duệ à, con về sau cần phải hồi tâm, đối xử tốt với vợ con, đừng chơi bời lêu lỏng bên ngoài nữa được không?” Xem ra vợ chồng son chung sống với nhau cũng không tệ, ngày bà cùng ông xã đi du lịch vòng quanh thế giới cũng không còn xa nữa!
Nào có thể đoán được Nhan Duệ chỉ nhìn bà một cái, cười cười không nói gì, giống như là một đứa trẻ ngoan, nhưng trong nháy mắt lại biến thành vẻ tà mị phong lưu.
Bây giờ anh có hứng thú với người phụ nữ mang danh là vợ anh, cho nên nguyện ý cùng cô chơi trò chơi có tên là “tình yêu”, nhưng anh cũng không biết cái hứng thú này duy trì được bao lâu, nếu có một ngày anh hết hứng, do dù mẹ anh có tức giận đến mức nào đi nữa, anh cũng sẽ không tiếp tục sống chung với Vi Nhàn, nhưng mà, chỉ cần cô không thay đổi chính mình, vậy thì chức vị vợ Nhan Duệ và vị trí con dâu nhà họ Nhan vĩnh viễn thuộc về cô, dù thế nào đi nữa thì cả đời này anh cũng sẽ không có cái gọi là tình yêu đó, càng không có hứng thú với kết hôn, nhưng nếu kết hôn có thể để cho cha mẹ anh yên lòng, vậy thì tại sao anh lại không làm?
Dù sao thì anh vẫn tiếp tục cuộc chơi của anh, ai cũng không ngăn cản được.
Vì vậy anh chỉ nhún nhún vai, không trả lời, ôm lấy vợ đi về phía phòng khách.
Mẹ Nhan trừng mắt đi phía sau, tức giận đến nghiến răng: “... Xú tiểu tử!” Quỷ phong lưu, kẻ phụ tình, Trần Thế Mỹ [1]! Sớm muộn gì cũng có ngày bị 'hỏng' cho xem.
[1] Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên. Sau đó, anh bội tình, phản bội vợ con cũ của mình rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã, chạy theo vinh hoa phú quý. Cuối cùng Trần Thế Mỹ đã bị Bao Chửng xử chém.
Trái lại ba Nhan nói cười ríu rít, ông xoa xoa cằm ra vẻ có vẻ đăm chiêu, lần đầu tiên nhìn thấy thái độ độc chiếm một người của con trai, bọn nhỏ mới kết hôn hai ngày không phải sao? Nhanh như vậy đã muốn độc chiếm, nói không có chuyện gì, ai tin!
“...Ông xã anh đang nghĩ cái gì, vì sao lại cười bỉ ổi như vậy?” Mẹ Nhan nghi hoặc nhìn chằm chằm ông xã của mình, càng nhìn lại càng cảm thấy nụ cười trên mặt ông thật quỷ dị, không phải đang suy nghĩ điều gì hư hỏng chứ?
Thở dài bất đắc dĩ, bì ổi... ông cúi đầu nhìn vợ mình, “Anh chỉ cười miệng em thì luôn mắng con trai bất hiếu, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy.” Nếu không thì làm sao lại gọi điện quấy rầy con, còn không phải vì nhàm chán, không ai chơi với bà? Hi vọng đồ ranh con kia nhanh chóng tiếp nhận quản lý sản nghiệp nhà họ Nhan, như vậy ông liền có nhiều thời gian ở cùng bà...
Ba Nhan ho khan một tiếng, nhắc nhở vợ mình chú ý hình tượng. Con dâu cũng không xuất thân từ tầng lớp bình dân giống bà, không có cung bậc cảm xúc, đây chính là con gái duy nhất của nhà họ Nhan, trước đây là một công chúa hoàn mỹ, nếu như bây giờ bị dù dọa thì phải làm sao?
Tiếng ho khan của chồng lập tức khiến mẹ Nhan tức tỉnh liền cười cười rồi thu lại nhiệt tình dọa người, đổi thành gương mặt mẹ hiền, “Ha ha ha Vi Nhàn à, con đã quen với nhà mới chưa? Nhà cửa là do chính mẹ chọn cho con đó, con có thích không?”
Lần trước không thích hợp để hỏi chuyện nhà cửa như thế nào, bây giờ đã là người một nhà, sẽ không có chuyện không thích hợp.
Ninh Vi Nhàn dịu dàng cười, “Nhàn rất đẹp, con rất thích, cám ơn mẹ.”
Câu trả lời hòan mỹ, rất hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tuyệt mỹ, mẹ Nhan càng nhìn càng thích.
Nhan Duệ bị xem như không tồn tại liền bất mãn, anh đoạt lại bàn tay nhỏ nhắn của vợ mình từ tay mẹ Nhan, cười đến đáng đánh đòn: “Mẹ, đừng cầm bất kỳ bộ phận nào trên người vợ con, cô ấy là tiểu thư khuê các, không như mẹ, giống như con khỉ hoang.”
Nghe đi, nghe đi, đây là thái độ của con đối với mẹ của mình sao?
Mẹ Nhan tức đến nỗi sắc mặt trắng bệch, đứa con thối tha từ lúc sinh ra đã không hợp với bà, trước đây không cho bà ôm, không thích bộ ngực sữa này của bà, thời thiếu niên liền hiện rõ đó là một đại dâm ma tiềm ẩn, hoàn toàn không di truyền sự chín chắn và chung tình của chồng bà, mười sáu tuổi liền vội vàng rời khỏi nhà lớn, đến lúc thành gia lập nghiệp rồi mà vẫn sống chết không chịu tìm một cô gái để an phận, lần này tốt hơn rồi, có vợ không cần mẹ còn chưa tính, còn không đồng ý để người mẹ như bà đây đến gần vợ của nó nữa chứ!
Nó cũng không nghĩ, là ai sinh nó ra, nếu như không có người mẹ “Giống như con khỉ hoang này”, làm sao có cái hỗn tiểu tử giống như ong mật hút mật hoa như anh chứ.
Thật là càng nghĩ càng giận, vì thế bà thuận tay nắm cây gậy trúc bên cạnh, bắt đầu đuổi đánh Nhan Duệ.
Mà Nhan Duệ cũng không phải là người dễ bắt nạt, anh nhanh nhẹn né tránh, cũng không quên đẩy Ninh Vi Nhàn qua một bên tránh cho cô bị thương, nhưng miệng vẫn nói những lời tà ác khiến người khác không chịu được, hình như mẹ mình càng tức giận thì anh càng vui vẻ.
Ninh Vi Nhàn nghẹn họng nhìn trân trối một màn trước mặt, đây gọi là gì? Mẹ con tranh cãi sao?
Trái lại ba Nhan lại xem rất say sưa, thấy vẻ không dám tin của con dâu, ông có lòng tốt nói: “Đừng lo lắng, từ từ con sẽ quen thôi, hai mẹ con họ thường hay như vậy, đều đánh hai mươi mấy năm rồi.” Con thỏ nhỏ chết bầm kia từ khi sinh ra đã giày vò bà, càng lớn càng lấy trêu trọc bà làm thú vui, bà không giận nghiến răng nghiến lợi mới là lạ, mà ông, nếu không nhìn thấy cảnh như vậy thì lại cảm thấy người không thoải mái!
Ninh Vi Nhàn hoàn toàn bị hù dọa rồi, cô đứng đằng kia, lắc đầu không dám tin, nhìn cậy gậy trúc trong tay mẹ chồng, thắc mắc, bà lấy gậy trúc ở đâu ra?
Tuy vẫn chú ý cuộc chiến nhưng ba Nhan không hề bỏ sót ánh mắt khó hiểu của cô, vì vậy bắt đầu giải thích: “Bởi vì khi tức giận mẹ con phi thường bạo lực, mà ba lại không muốn bị vạ lây, vì thế liền đặt vũ khí ở nhiều nơi, ha ha, từ từ con sẽ biết.” Nói xong lại quay đầu nhìn vợ mình đang đuổi đánh con trai.
Vốn Ninh Vi Nhàn tưởng rằng gặp cha mẹ chồng sẽ buồn chán, nhưng tình hình như thế này thì quả thật không còn gì để nói rồi.
Cô hồi hộp lại sợ cái nhiệt tình kia nha, người một nhà, dáng vẻ xem giống như người bình thường nhưng nội tâm lại không hề bình thường chút nào.
Không phải cô bị gả đến một gia đình có bệnh thần kinh chứ?
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn lẳng lặng nhìn hai mẹ con đang truy đuổi. Khuôn mặt mỹ lệ hiện lên nụ cười dịu dàng.
Gia đình như vậy, mới ấm áp! Không giống nhà họ Ninh, chỉ có tiền tài và lạnh lùng chồng chất lên nhau. Mẹ thẳng thắn, ba trầm ổn, lớn lên trong gia đình như vậy có bao nhiêu hạnh phúc... đôi mắt đẹp hơi ẩm ướt, cô vội cúi đầu, che giấu hâm mộ nơi khóe mắt.
Mặc dù Nhan Duệ ham chơi bên ngoài, miệng thì nói lời độc ác, nhưng anh rất thương cha mẹ mình, nếu không thì sẽ không cười như một đứa bé như vậy? Không biết đến ngày nào anh mới có thể cười như vậy với cô, mà không phải nụ cười lẳng lơ và phù phiếm giống như cười với tình nhân.
Nắm chặt đôi tay, lúc cô đang thất thần, một đôi tay to đặt lên bờ vai mảnh khảnh của cô. Quay đầu nhìn lại, mới phát hiện Nhan Duệ đã chạy lại sau lưng cô từ lúc nào, đáng lấy cô làm lá chắn, rồi hướng về bà làm mặt quỷ.
Một người đàn ông đẹp như thiên thần, lại có động tác đáng yêu giống như trẻ con, cười rất thoải mái, miệng còn hướng cô cầu cứu: “Bà xã mau cứu anh, em xem mẹ chồng ác độc đang bắt nạt chồng em!”
”Mẹ chồng ác độc?” Nghe vậy, mẹ Nhan lại nổi trận lôi đình, bà khi nào thì giống những người mẹ chồng đọc ác trên ti vi rồi hả? Hỗn tiểu tử vừa nói như vậy, nếu con dâu sợ bà thì phải làm sao bây giờ?
Nhan Duệ trốn sau vai Ninh Vi Nhàn, còn hung hăng thè lưỡi nháy mắt, thêm dầu vào lửa.
Mắt thấy hai người đùa giỡn quá trớn, ba Nhan ho nhẹ một tiếng: “Được rồi, đừng đùa nữa!”
Chủ gia đình đã ra lệnh, còn ai dám không nghe lời, Nhan Duệ ngoan ngoãn bỏ tay trên vai vợ mình xuống, đổi thành cầm tay cô.
Hai người đều bày ra dáng vẻ của đứa trẻ ngoan.
Kỳ thật vẻ ngoài của hai mẹ con rất giống nhau, chẳng qua là mẹ Nhan nữ tính dịu dàng, mà Nhan Duệ lại nam tính, đẹp trai, nhưng nếu cẩn thận quan sát, có thể nhận ra ngay đây là hai mẹ con.
Thấy Ninh Vi Nhàn nở nụ cười, Nhan Duệ nhíu nhíu mày kiếm, thừa dịp cô không phòng bị hôn lên đôi môi hồng kia một cái, còn cố ý phát ra tiếng kêu thật to.
Ninh Vi Nhàn đỏ bừng mặt xấu hổ, lúng túng trừng Nhan Duệ, thật là không có cách với người đàn ông vô sỉ này mà.
Vậy mà đối phương còn cười đắc ý với cô nữa chứ.
Mẹ Nhan thấy một màn này, cũng vui mừng cười ha ha, hoàn toàn quên mất mới vừa rồi mình còn giận nghiến răng nghiến lợi, bà cười híp mắt nói:“Tiểu Duệ à, con về sau cần phải hồi tâm, đối xử tốt với vợ con, đừng chơi bời lêu lỏng bên ngoài nữa được không?” Xem ra vợ chồng son chung sống với nhau cũng không tệ, ngày bà cùng ông xã đi du lịch vòng quanh thế giới cũng không còn xa nữa!
Nào có thể đoán được Nhan Duệ chỉ nhìn bà một cái, cười cười không nói gì, giống như là một đứa trẻ ngoan, nhưng trong nháy mắt lại biến thành vẻ tà mị phong lưu.
Bây giờ anh có hứng thú với người phụ nữ mang danh là vợ anh, cho nên nguyện ý cùng cô chơi trò chơi có tên là “tình yêu”, nhưng anh cũng không biết cái hứng thú này duy trì được bao lâu, nếu có một ngày anh hết hứng, do dù mẹ anh có tức giận đến mức nào đi nữa, anh cũng sẽ không tiếp tục sống chung với Vi Nhàn, nhưng mà, chỉ cần cô không thay đổi chính mình, vậy thì chức vị vợ Nhan Duệ và vị trí con dâu nhà họ Nhan vĩnh viễn thuộc về cô, dù thế nào đi nữa thì cả đời này anh cũng sẽ không có cái gọi là tình yêu đó, càng không có hứng thú với kết hôn, nhưng nếu kết hôn có thể để cho cha mẹ anh yên lòng, vậy thì tại sao anh lại không làm?
Dù sao thì anh vẫn tiếp tục cuộc chơi của anh, ai cũng không ngăn cản được.
Vì vậy anh chỉ nhún nhún vai, không trả lời, ôm lấy vợ đi về phía phòng khách.
Mẹ Nhan trừng mắt đi phía sau, tức giận đến nghiến răng: “... Xú tiểu tử!” Quỷ phong lưu, kẻ phụ tình, Trần Thế Mỹ [1]! Sớm muộn gì cũng có ngày bị 'hỏng' cho xem.
[1] Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên. Sau đó, anh bội tình, phản bội vợ con cũ của mình rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã, chạy theo vinh hoa phú quý. Cuối cùng Trần Thế Mỹ đã bị Bao Chửng xử chém.
Trái lại ba Nhan nói cười ríu rít, ông xoa xoa cằm ra vẻ có vẻ đăm chiêu, lần đầu tiên nhìn thấy thái độ độc chiếm một người của con trai, bọn nhỏ mới kết hôn hai ngày không phải sao? Nhanh như vậy đã muốn độc chiếm, nói không có chuyện gì, ai tin!
“...Ông xã anh đang nghĩ cái gì, vì sao lại cười bỉ ổi như vậy?” Mẹ Nhan nghi hoặc nhìn chằm chằm ông xã của mình, càng nhìn lại càng cảm thấy nụ cười trên mặt ông thật quỷ dị, không phải đang suy nghĩ điều gì hư hỏng chứ?
Thở dài bất đắc dĩ, bì ổi... ông cúi đầu nhìn vợ mình, “Anh chỉ cười miệng em thì luôn mắng con trai bất hiếu, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy.” Nếu không thì làm sao lại gọi điện quấy rầy con, còn không phải vì nhàm chán, không ai chơi với bà? Hi vọng đồ ranh con kia nhanh chóng tiếp nhận quản lý sản nghiệp nhà họ Nhan, như vậy ông liền có nhiều thời gian ở cùng bà...
Tác giả :
Lệ Ưu Đàm