Quay Đầu
Chương 67
Edit: meoluoihamngu
Nhìn Nhan Duệ và Ninh Vi Nhàn thân mật, người phụ nữ kia giống như bị đả kích: “Anh, anh lại có thể không nhớ rõ em…”
Nhan Duệ trả lời giống như là chuyện tất nhiên: “Tôi cần nhớ cô sao? Đời này phụ nữ tôi nhớ không nhiều lắm, có ba người, mẹ tôi em gái tôi và vợ tôi.”
Ngược lại Ninh Vi Nhàn lại cảm thấy buồn cười, những người phụ nữ ở bên ngoài của Nhan Duệ, không ai không là mỹ nữ, nhưng anh lại có thể không nhớ được một người sao? Đủ để thấy người này phụ bạc như thế nào.
Cô có thể thoát ra được, không phải may mắn quá sao?
“Sao anh lại có thể như vậy, anh có biết hay không em vì anh ---”
Nhan Duệ lạnh nhạt cắt đứt lời người phụ nữ nói: “Tôi đã từng hứa hẹn gì với cô sao?” Anh vẫn chưa già đến mức ngu ngốc, đời này trừ Ninh Vi Nhàn, anh không hứa hẹn với bất kỳ người phụ nữ nào.
Chắng qua là anh cho cô vô số lời hứa hẹn, nhưng đến cuối cùng, cho đến tận bây giờ cũng không có thực hiện. Lời hứa sẽ không thể quay trở lại, huống chi anh không biết người phụ nữ này chứ?
Người phụ nữ kinh ngạc, sau đó lùi lại mấy bước, cắn cắn đôi môi, đôi môi đánh son run run, giống như còn muốn nói cái gì đó, nhưng Nhan Duệ không kiên nhẫn khoát tay một cái: “Nếu như cô không đi, đừng trách tôi gọi bảo vệ đuổi cô.”
Cân nhắc kĩ lưỡng, người phụ nữ yên lặng nhìn Nhan Duệ một cái, xoay người rời đi. Cô ta còn muốn tồn tại, còn cần quyến rũ đàn ông để duy trì những ngày sống xa xỉ, nếu như bị Nhan Duệ đuổi, cô ta không thể lăn lộn ở bên ngoài được nữa.
Ninh Vi Nhàn nhìn người phụ nữ đi ngày càng xa, khóe miệng nở nụ cười, nhẹ nhàng đẩy thức ăn Nhan Duệ đưa đến miệng cô, bưng nước trái cây trong mâm uống một ngụm.
Bụng đột nhiên đau, cô hít vào một hơi, Nhan Duệ khẩn trương vội vàng để cái mâm xuống, đưa tay muốn sờ, nhưng nghĩ đến cô luôn chống đối anh, bàn tay giơ lên, cũng không dám động, chỉ dám hỏi: “Vi Nhàn, Vi Nhàn em làm sao vậy, không thoải mái sao?”
Ninh Vi Nhàn lắc đầu, lộ ra nụ cười khó có được với anh: “Nó đá tôi.”
Nhan Duệ kinh ngạc, nhất thời không phản ứng kịp. Khoảng mười giây sau, anh mới hoàn hồn, lắp bắp chỉ vào bụng Ninh Vi Nhàn: “Đá! Em, em nói là ----”
“Ừ.” Ninh Vi Nhàn khẽ mỉm cười. “ Nó đá tôi.” Tay cô nhẹ nhàng vuốt bụng, trong lòng tràn ngập vui sướng. Đứa bé thứ nhất cô không có chú ý đến mà mất đi, giờ đây, vẫn là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự tồn tại của đứa bé. Cuộc sống của cô giống như một mớ hỗn độn quấn chân cô trong đó, cô không cách nào có thể tránh thoát, luẩn quẩn trong ngõ cụt không ra được, giống như cuộc sống không có điểm cuối, cuộc đời cô vượt qua như vậy.
Trống rỗng, nhẹ nhàng, cô đơn, lẻ loi.
Ngày qua ngày, không có chờ đợi.
Mà đứa bé đá, lần đầu tiên cho cô hi vọng, để cho Ninh Vi Nhàn cảm thấy những ngày kế tiếp, sẽ không gian nan, đau khổ và dằn vặt giống như trong tưởng tượng của cô. Cô có lẽ có thể giải thoát, có lẽ vĩnh viễn không cần dây dưa cùng với Nhan Duệ.
Nhan Duệ kích động không kiềm chế được, tay anh run rẩy, hỏi: “Anh, anh có thể sờ không?” Đứa bé… Đây là đứa bé của anh và Vi Nhàn, là bảo bối của bọn họ, nó thừa hưởng huyết mạch của bọn họ đi đến thế giới này, đứa bé bé nhỏ, bây giờ còn không nhìn được, nhưng sau này sẽ nói sẽ đi bộ sẽ khóc sẽ cười, sẽ giống Vi Nhàn… Nhan Duệ kích động khóe mắt ẩm ướt, nhưng anh sẽ không tin tưởng rằng mình vì thai đạp mà rơi lệ.
Nghe lời của anh, Ninh Vi Nhàn kinh ngạc một chút, ngay sau đó cười nhạt: “Được.”
Nhan Duệ từ từ, để tay run rẩy đặt lên bụng Ninh Vi Nhàn, đứa bé giống như biết được ba đang nhìn mình, nhẹ nhàng đá một cái. Nhan Duệ hưng phấn ngẩng đầu nhìn Ninh Vi Nhàn kêu lên: “Con đá anh, con đá anh! Vi Nhàn em nhìn xem, em xem!”
Ninh Vi Nhàn chỉ cười đáp lại, không có quá nhiều cảm xúc. Nhan Duệ nhìn điệu bộ của vợ, giọng nói hưng phấn dần dần nhỏ xuống: “… Thật xin lỗi.”
“Không cần phải xin lỗi.” Cô lắc đầu, sờ sờ bụng của mình, cảm thấy xương sống thắt lưng có chút đau, cô mang thai đã được bốn tháng rồi, nhưng đứa bé này đa số đều rất ngoan, đây là lần đầu tiên nó đá cô. Cô cúi đầu nhìn bụng mình, trong lòng bình tĩnh vô cùng. Là đứa bé cho cô dũng khí, chính vì lần đá này, để cho cô cảm thấy, trong sinh mệnh của cô còn có ánh mặt trời.
Nhưng cũng chỉ là một chút, bởi vì mùa xuân không bao giờ… sẽ đến nữa, chim én cũng sẽ không trở về.
Anh không hiểu nụ cười trên mặt Ninh Vi Nhàn có ý gì, cũng không thấy rõ đáy mắt cô lóe lên rốt cuộc là vui vẻ còn khổ sở, nhưng vào một khắc kia, ánh đèn phòng khách chiếu rõ khuôn mặt Ninh Vi Nhàn, chói mặt dị thường, trái tim anh đột nhiên đau. Cái loại đau đó, đời này anh sẽ không thể nào quên.
Là Ninh Vi Nhàn trao cho anh, cảm giác đau lòng đó.
Từ ngày đó trở đi, Nhan Duệ cảm giác được thái độ Ninh Vi Nhàn dịu dàng hơn, cả người cô không là gai nhọn nữa, cũng không từ chối anh đến gần, thậm chí ngủ cùng giường với anh. Nhan Duệ mừng rỡ như điên, nhưng anh mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng. Ninh Vi Nhàn giống như trở về thời điểm ban đầu kết hôn, nhìn thấy anh sẽ cười, thế nhưng nụ cười này --- anh không biết nên nói như thế nào, anh vẫn có thể cảm nhận được cô lạnh lùng và xa cách.
Loại thân cận này so với xa lánh càng làm cho anh đau khổ hơn. Nhan Duệ không biết đến gần Ninh Vi Nhàn như thế nào, anh chỉ có thể tiếp tục đi theo cô, cô đi nơi nào, anh lại đi nơi đó. Bây giờ anh thật sự quay đầu rồi, đứa bé đều có, nếu tiếp tục phong lưu nữa, sau này anh không có mặt mũi nào nhìn đứa bé. Mặc dù tập đoàn họ Nhan to lớn như thế, nhưng mà anh có tư chất hơn người, muốn hoàn toàn nắm chắc trong tay chỉ hao tổn một chút sức lực. Mỗi ngày khi Ninh Vi Nhàn ngủ say, anh liền rón rén đứng dậy đi vào thư phòng --- Ninh Vi Nhàn nói rất nhiều lần không cần anh bồi cô ngủ, nhưng Nhan Duệ vẫn thủy chung kiên trì.
Lúc quay trở lại đã hơn một giờ, Nhan Duệ không dám mở đèn, cũng không dám phát ra tiếng động nào, cởi giày trong bóng tối lần mò tìm giường, trong phòng rất yên tĩnh, tiếng thở dốc của Ninh Vi Nhàn hơi lớn.
Tiếng thở dốc từ từ, biến thành khổ sở rên rỉ. Nhan Duệ bị dọa sợ, vội vàng bật đèn đầu giường, mới phát hiện gương mặt Ninh Vi Nhàn đổ mồ hôi lạnh. Cô co rúc nằm ở nơi đó, hai chân co quắp, mặc kệ như thế nào, đều không có mở mắt. Nhan Duệ tinh mắt nhìn chân cô giống như không có cử động, chỉ là vô ý thức co rút, anh lập tức biết là chân cô đau. Phụ nữ có thai trong thời gian mang thai rất dễ bị đau chân --- anh đã xem trong sách.
Nhẹ nhàng nhấc chân cô lên, cầm chân trắng mịn của cô, nhưng cứng ngắc, giống như bị rút gân. Nhan Duệ vừa lo lắng lại gấp gáp, vội vàng nhớ lại những thứ trong sách, tìm đúng huyệt vị, trong tay anh là bắp chân trắng nõn của cô, nhưng có chút sưng, mang thai cũng không nhất định làm cho phụ nữ trở nên xinh đẹp, mà mang lại cho các cô đau khổ và hành hạ nhiều hơn.
Anh nhẹ nhàng nắn bóp, chân mày Ninh Vi Nhàn dần dẫn dãn ra, Nhan Duệ không dám dừng tay lại, anh sợ cô còn đau, vẫn tiếp tục xoa bóp cho cô, nhưng ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Nhìn Nhan Duệ và Ninh Vi Nhàn thân mật, người phụ nữ kia giống như bị đả kích: “Anh, anh lại có thể không nhớ rõ em…”
Nhan Duệ trả lời giống như là chuyện tất nhiên: “Tôi cần nhớ cô sao? Đời này phụ nữ tôi nhớ không nhiều lắm, có ba người, mẹ tôi em gái tôi và vợ tôi.”
Ngược lại Ninh Vi Nhàn lại cảm thấy buồn cười, những người phụ nữ ở bên ngoài của Nhan Duệ, không ai không là mỹ nữ, nhưng anh lại có thể không nhớ được một người sao? Đủ để thấy người này phụ bạc như thế nào.
Cô có thể thoát ra được, không phải may mắn quá sao?
“Sao anh lại có thể như vậy, anh có biết hay không em vì anh ---”
Nhan Duệ lạnh nhạt cắt đứt lời người phụ nữ nói: “Tôi đã từng hứa hẹn gì với cô sao?” Anh vẫn chưa già đến mức ngu ngốc, đời này trừ Ninh Vi Nhàn, anh không hứa hẹn với bất kỳ người phụ nữ nào.
Chắng qua là anh cho cô vô số lời hứa hẹn, nhưng đến cuối cùng, cho đến tận bây giờ cũng không có thực hiện. Lời hứa sẽ không thể quay trở lại, huống chi anh không biết người phụ nữ này chứ?
Người phụ nữ kinh ngạc, sau đó lùi lại mấy bước, cắn cắn đôi môi, đôi môi đánh son run run, giống như còn muốn nói cái gì đó, nhưng Nhan Duệ không kiên nhẫn khoát tay một cái: “Nếu như cô không đi, đừng trách tôi gọi bảo vệ đuổi cô.”
Cân nhắc kĩ lưỡng, người phụ nữ yên lặng nhìn Nhan Duệ một cái, xoay người rời đi. Cô ta còn muốn tồn tại, còn cần quyến rũ đàn ông để duy trì những ngày sống xa xỉ, nếu như bị Nhan Duệ đuổi, cô ta không thể lăn lộn ở bên ngoài được nữa.
Ninh Vi Nhàn nhìn người phụ nữ đi ngày càng xa, khóe miệng nở nụ cười, nhẹ nhàng đẩy thức ăn Nhan Duệ đưa đến miệng cô, bưng nước trái cây trong mâm uống một ngụm.
Bụng đột nhiên đau, cô hít vào một hơi, Nhan Duệ khẩn trương vội vàng để cái mâm xuống, đưa tay muốn sờ, nhưng nghĩ đến cô luôn chống đối anh, bàn tay giơ lên, cũng không dám động, chỉ dám hỏi: “Vi Nhàn, Vi Nhàn em làm sao vậy, không thoải mái sao?”
Ninh Vi Nhàn lắc đầu, lộ ra nụ cười khó có được với anh: “Nó đá tôi.”
Nhan Duệ kinh ngạc, nhất thời không phản ứng kịp. Khoảng mười giây sau, anh mới hoàn hồn, lắp bắp chỉ vào bụng Ninh Vi Nhàn: “Đá! Em, em nói là ----”
“Ừ.” Ninh Vi Nhàn khẽ mỉm cười. “ Nó đá tôi.” Tay cô nhẹ nhàng vuốt bụng, trong lòng tràn ngập vui sướng. Đứa bé thứ nhất cô không có chú ý đến mà mất đi, giờ đây, vẫn là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự tồn tại của đứa bé. Cuộc sống của cô giống như một mớ hỗn độn quấn chân cô trong đó, cô không cách nào có thể tránh thoát, luẩn quẩn trong ngõ cụt không ra được, giống như cuộc sống không có điểm cuối, cuộc đời cô vượt qua như vậy.
Trống rỗng, nhẹ nhàng, cô đơn, lẻ loi.
Ngày qua ngày, không có chờ đợi.
Mà đứa bé đá, lần đầu tiên cho cô hi vọng, để cho Ninh Vi Nhàn cảm thấy những ngày kế tiếp, sẽ không gian nan, đau khổ và dằn vặt giống như trong tưởng tượng của cô. Cô có lẽ có thể giải thoát, có lẽ vĩnh viễn không cần dây dưa cùng với Nhan Duệ.
Nhan Duệ kích động không kiềm chế được, tay anh run rẩy, hỏi: “Anh, anh có thể sờ không?” Đứa bé… Đây là đứa bé của anh và Vi Nhàn, là bảo bối của bọn họ, nó thừa hưởng huyết mạch của bọn họ đi đến thế giới này, đứa bé bé nhỏ, bây giờ còn không nhìn được, nhưng sau này sẽ nói sẽ đi bộ sẽ khóc sẽ cười, sẽ giống Vi Nhàn… Nhan Duệ kích động khóe mắt ẩm ướt, nhưng anh sẽ không tin tưởng rằng mình vì thai đạp mà rơi lệ.
Nghe lời của anh, Ninh Vi Nhàn kinh ngạc một chút, ngay sau đó cười nhạt: “Được.”
Nhan Duệ từ từ, để tay run rẩy đặt lên bụng Ninh Vi Nhàn, đứa bé giống như biết được ba đang nhìn mình, nhẹ nhàng đá một cái. Nhan Duệ hưng phấn ngẩng đầu nhìn Ninh Vi Nhàn kêu lên: “Con đá anh, con đá anh! Vi Nhàn em nhìn xem, em xem!”
Ninh Vi Nhàn chỉ cười đáp lại, không có quá nhiều cảm xúc. Nhan Duệ nhìn điệu bộ của vợ, giọng nói hưng phấn dần dần nhỏ xuống: “… Thật xin lỗi.”
“Không cần phải xin lỗi.” Cô lắc đầu, sờ sờ bụng của mình, cảm thấy xương sống thắt lưng có chút đau, cô mang thai đã được bốn tháng rồi, nhưng đứa bé này đa số đều rất ngoan, đây là lần đầu tiên nó đá cô. Cô cúi đầu nhìn bụng mình, trong lòng bình tĩnh vô cùng. Là đứa bé cho cô dũng khí, chính vì lần đá này, để cho cô cảm thấy, trong sinh mệnh của cô còn có ánh mặt trời.
Nhưng cũng chỉ là một chút, bởi vì mùa xuân không bao giờ… sẽ đến nữa, chim én cũng sẽ không trở về.
Anh không hiểu nụ cười trên mặt Ninh Vi Nhàn có ý gì, cũng không thấy rõ đáy mắt cô lóe lên rốt cuộc là vui vẻ còn khổ sở, nhưng vào một khắc kia, ánh đèn phòng khách chiếu rõ khuôn mặt Ninh Vi Nhàn, chói mặt dị thường, trái tim anh đột nhiên đau. Cái loại đau đó, đời này anh sẽ không thể nào quên.
Là Ninh Vi Nhàn trao cho anh, cảm giác đau lòng đó.
Từ ngày đó trở đi, Nhan Duệ cảm giác được thái độ Ninh Vi Nhàn dịu dàng hơn, cả người cô không là gai nhọn nữa, cũng không từ chối anh đến gần, thậm chí ngủ cùng giường với anh. Nhan Duệ mừng rỡ như điên, nhưng anh mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng. Ninh Vi Nhàn giống như trở về thời điểm ban đầu kết hôn, nhìn thấy anh sẽ cười, thế nhưng nụ cười này --- anh không biết nên nói như thế nào, anh vẫn có thể cảm nhận được cô lạnh lùng và xa cách.
Loại thân cận này so với xa lánh càng làm cho anh đau khổ hơn. Nhan Duệ không biết đến gần Ninh Vi Nhàn như thế nào, anh chỉ có thể tiếp tục đi theo cô, cô đi nơi nào, anh lại đi nơi đó. Bây giờ anh thật sự quay đầu rồi, đứa bé đều có, nếu tiếp tục phong lưu nữa, sau này anh không có mặt mũi nào nhìn đứa bé. Mặc dù tập đoàn họ Nhan to lớn như thế, nhưng mà anh có tư chất hơn người, muốn hoàn toàn nắm chắc trong tay chỉ hao tổn một chút sức lực. Mỗi ngày khi Ninh Vi Nhàn ngủ say, anh liền rón rén đứng dậy đi vào thư phòng --- Ninh Vi Nhàn nói rất nhiều lần không cần anh bồi cô ngủ, nhưng Nhan Duệ vẫn thủy chung kiên trì.
Lúc quay trở lại đã hơn một giờ, Nhan Duệ không dám mở đèn, cũng không dám phát ra tiếng động nào, cởi giày trong bóng tối lần mò tìm giường, trong phòng rất yên tĩnh, tiếng thở dốc của Ninh Vi Nhàn hơi lớn.
Tiếng thở dốc từ từ, biến thành khổ sở rên rỉ. Nhan Duệ bị dọa sợ, vội vàng bật đèn đầu giường, mới phát hiện gương mặt Ninh Vi Nhàn đổ mồ hôi lạnh. Cô co rúc nằm ở nơi đó, hai chân co quắp, mặc kệ như thế nào, đều không có mở mắt. Nhan Duệ tinh mắt nhìn chân cô giống như không có cử động, chỉ là vô ý thức co rút, anh lập tức biết là chân cô đau. Phụ nữ có thai trong thời gian mang thai rất dễ bị đau chân --- anh đã xem trong sách.
Nhẹ nhàng nhấc chân cô lên, cầm chân trắng mịn của cô, nhưng cứng ngắc, giống như bị rút gân. Nhan Duệ vừa lo lắng lại gấp gáp, vội vàng nhớ lại những thứ trong sách, tìm đúng huyệt vị, trong tay anh là bắp chân trắng nõn của cô, nhưng có chút sưng, mang thai cũng không nhất định làm cho phụ nữ trở nên xinh đẹp, mà mang lại cho các cô đau khổ và hành hạ nhiều hơn.
Anh nhẹ nhàng nắn bóp, chân mày Ninh Vi Nhàn dần dẫn dãn ra, Nhan Duệ không dám dừng tay lại, anh sợ cô còn đau, vẫn tiếp tục xoa bóp cho cô, nhưng ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Tác giả :
Lệ Ưu Đàm