Quay Đầu
Chương 31
Edit: meoluoihamngu
Mẹ không biết? nghe câu trả lời của nhóc con Ninh Vi Nhàn ngạc nhiên, nhưng sau đó suy nghĩ lại, bé gái nhỏ như vậy không biết là rất hợp lý, nhưng cô chưa sống chung với trẻ con bao giờ, không biết dụ dỗ như thế nào mới tốt… “Ừ… Củ tỏi nhỏ có muốn ăn cái gì không?”
Bé gái nhỏ chớp chớp đôi mắt trong suốt, nhìn cô cười, mặc dù khuôn mặt bé con bẩn thỉu, nhưng lòng của Ninh Vi Nhàn vì đứa nhỏ mà có chút thay đổi: “Muốn!”
Cô ôm lấy củ tỏi nhỏ, sau đó cười với mẹ Nhan: “Mẹ, con mang nó đi kiếm đồ ăn trước.”
Mẹ Nhan vội vàng khoát tay: “Đi đi.”
Nhan Tư Tư vội vàng nhảy dựng lên: “Chị dâu em đi cùng chị!”
“Cô ấy tự tìm được phòng bếp, cũng sẽ không lạc đường, em tạm thời ở chỗ này đi.”Đối với việc Nhan Tư Tư nịnh nọt, Nhan Duệ tỏ ra khinh bỉ. Nhưng lúc Ninh Vi Nhàn nhìn anh, anh giả chết quay mặt đi. Đợi đến khi Ninh Vi Nhàn và Nhan Tư Tư biến mất ở lối rẽ, mẹ Nhan mới nhìn Nhan Duệ, cười híp mắt nói: “Vi Nhàn đúng là con dâu tốt, vừa nhìn là biết sẽ làm một người mẹ tốt. Đúng rồi Nhan Duệ, các con tính toán khi nào thì có đứa bé? Dáng dấp Vi Nhàn xinh đẹp như vậy, đứa bé sinh ra khẳng định còn xinh đẹp hơn.” Tưởng tượng về sau mang theo cháu trai cháu gái ra ngoài đi dạo, mẹ Nhan cảm thấy hãnh diện.
“Mẹ con nói rất đúng, các con tính toán lúc nào thì có đứa bé? Bố thấy Vi Nhàn rất thích bé gái kia, nhất định có thể làm một người mẹ tốt.” Ba Nhan buông tờ báo trong tay xuống hỏi: “Bố với mẹ con cũng muốn đi du lịch, con đã hồi tâm rồi, nên đến công ty giúp đỡ bố, sau đó bố đem công ty giao cho con, mới có thể rảnh rỗi đi du lịch được.”
“Đúng vậy, đúng vậy. hiện tại mẹ muốn ôm cháu gái của mẹ rồi!”
Cha mẹ một người đàn một người hát khiến Nhan Duệ phiền não, anh bưng cà phê trên bàn uống một ngụm, nằm xuống ghế sofa, gãi gãi đầu muốn nói chuyện lại nhịn không được, một lúc sau, dưới ánh mắt mong đợi của cha mẹ đứng dậy: “Con xin hai người, muốn có đứa bé hay không là chuyện của hai chúng con được không? Hơn nữa ai bảo con hồi tâm rồi hả? Hai người đừng tự cho là mình đúng quyết định cuộc đời con!” Nói xong tức giận đi lên lầu, hoàn toàn không thấy được vẻ mặt nửa kinh ngạc nửa nghi ngờ của hai người. Đợi đến khi bóng dáng của Nhan Duệ biến mất, mẹ Nhan mới quay đầu nhìn chồng mình: “Làm sao vậy, ăn phải thuốc nổ sao? Vài ngày trước không phải rất tốt sao? Không lẽ giận dỗi với cô dâu mới?”
Ba Nhan run rẩy cầm tờ báo trong tay cười khẽ: “Em còn không nhìn ra được sao? Có người vẫn đang mơ màng.”
“Mơ màng?” Nghe lời chồng mình nói, mẹ Nhan áp lực như núi. “Anh xem tiểu tử kia giống như mơ màng sao? Đối với chúng ta hung ác như vậy, Ninh Vi Nhàn làm sao mà chịu được nó chứ.”
“Vậy em thấy nó đã bao giờ tức giận như vậy chưa? Vì một người phụ nữ?” Đứa con này của ông vẫn chưa ý thức được hành vi của mình, nói không mơ màng ai tin. Mẹ Nhan nháy mắt mấy cái, nói như vậy… Hình như cũng đúng. Hai vợ chồng ngồi trên ghế mắt to trừng mắt nhỏ, trong phòng bếp Ninh Vi Nhàn rất vui vẻ, cô đem bé gái nhỏ để trên ghế, sau đó mở tủ lạnh tìm đồ ăn. Bên trong có bánh ngọt và kem, cô suy nghĩ một chút, mới lấy một miếng bánh ngọt cho vào đĩa nhỏ, sau đó đem thìa bỏ vào, bưng ra ngoài. Dù sao nó cũng chỉ là đứa bé, đối với đồ ăn vặt hoàn toàn không có sức chống cự, chỉ thấy mắt củ tỏi nhỏ trợn to, nước miếng sắp nhỏ xuống. Ninh Vi Nhàn buồn cười, sờ sờ đầu nó, dịu dàng hỏi: “Có muốn ăn không?”
“Muốn!” Tiếng trả lời rất lớn và vang dội. Vì vậy Ninh Vi Nhàn cầm thìa xúc một miếng bánh ngọt đưa đến, củ tỏi nhỏ há mồm thật to ăn, hành động đáng yêu của bé làm cô không nhịn được chỉ muốn ôm nhóc con mãi. Nhan Tư Tư tựa vào cạnh cửa, trong mắt tràn đầy than thở, cô đối với những đứa trẻ như vậy không thể nói nên lời, hơn nữa theo ý cô, tất cả những đứa bé khéo léo đều là ác ma chuyển thế, không mang phiền toái đến cho mình là tốt lắm rồi: “Chị dâu, về sau chị nhất định sẽ là người mẹ tốt.”
Ninh Vi Nhàn nghiêng đầu sang nhìn cô, cười, nhưng động tác trên tay vẫn dịu dàng như cũ: “Chưa chắc đâu, nhưng mà… Nếu như chị có đứa bé, chị sẽ tốt với nó.” Bàn tay trắng nõn rút tờ giấy trên mặt bàn, lau bàn tay bẩn thỉu của củ tỏi nhỏ. “Ăn chậm một chút, không nghẹn. Tư Tư, em có thể rót một ly nước trái cây đến đây được không?”
“Dĩ nhiên là được.”
Mẹ không biết? nghe câu trả lời của nhóc con Ninh Vi Nhàn ngạc nhiên, nhưng sau đó suy nghĩ lại, bé gái nhỏ như vậy không biết là rất hợp lý, nhưng cô chưa sống chung với trẻ con bao giờ, không biết dụ dỗ như thế nào mới tốt… “Ừ… Củ tỏi nhỏ có muốn ăn cái gì không?”
Bé gái nhỏ chớp chớp đôi mắt trong suốt, nhìn cô cười, mặc dù khuôn mặt bé con bẩn thỉu, nhưng lòng của Ninh Vi Nhàn vì đứa nhỏ mà có chút thay đổi: “Muốn!”
Cô ôm lấy củ tỏi nhỏ, sau đó cười với mẹ Nhan: “Mẹ, con mang nó đi kiếm đồ ăn trước.”
Mẹ Nhan vội vàng khoát tay: “Đi đi.”
Nhan Tư Tư vội vàng nhảy dựng lên: “Chị dâu em đi cùng chị!”
“Cô ấy tự tìm được phòng bếp, cũng sẽ không lạc đường, em tạm thời ở chỗ này đi.”Đối với việc Nhan Tư Tư nịnh nọt, Nhan Duệ tỏ ra khinh bỉ. Nhưng lúc Ninh Vi Nhàn nhìn anh, anh giả chết quay mặt đi. Đợi đến khi Ninh Vi Nhàn và Nhan Tư Tư biến mất ở lối rẽ, mẹ Nhan mới nhìn Nhan Duệ, cười híp mắt nói: “Vi Nhàn đúng là con dâu tốt, vừa nhìn là biết sẽ làm một người mẹ tốt. Đúng rồi Nhan Duệ, các con tính toán khi nào thì có đứa bé? Dáng dấp Vi Nhàn xinh đẹp như vậy, đứa bé sinh ra khẳng định còn xinh đẹp hơn.” Tưởng tượng về sau mang theo cháu trai cháu gái ra ngoài đi dạo, mẹ Nhan cảm thấy hãnh diện.
“Mẹ con nói rất đúng, các con tính toán lúc nào thì có đứa bé? Bố thấy Vi Nhàn rất thích bé gái kia, nhất định có thể làm một người mẹ tốt.” Ba Nhan buông tờ báo trong tay xuống hỏi: “Bố với mẹ con cũng muốn đi du lịch, con đã hồi tâm rồi, nên đến công ty giúp đỡ bố, sau đó bố đem công ty giao cho con, mới có thể rảnh rỗi đi du lịch được.”
“Đúng vậy, đúng vậy. hiện tại mẹ muốn ôm cháu gái của mẹ rồi!”
Cha mẹ một người đàn một người hát khiến Nhan Duệ phiền não, anh bưng cà phê trên bàn uống một ngụm, nằm xuống ghế sofa, gãi gãi đầu muốn nói chuyện lại nhịn không được, một lúc sau, dưới ánh mắt mong đợi của cha mẹ đứng dậy: “Con xin hai người, muốn có đứa bé hay không là chuyện của hai chúng con được không? Hơn nữa ai bảo con hồi tâm rồi hả? Hai người đừng tự cho là mình đúng quyết định cuộc đời con!” Nói xong tức giận đi lên lầu, hoàn toàn không thấy được vẻ mặt nửa kinh ngạc nửa nghi ngờ của hai người. Đợi đến khi bóng dáng của Nhan Duệ biến mất, mẹ Nhan mới quay đầu nhìn chồng mình: “Làm sao vậy, ăn phải thuốc nổ sao? Vài ngày trước không phải rất tốt sao? Không lẽ giận dỗi với cô dâu mới?”
Ba Nhan run rẩy cầm tờ báo trong tay cười khẽ: “Em còn không nhìn ra được sao? Có người vẫn đang mơ màng.”
“Mơ màng?” Nghe lời chồng mình nói, mẹ Nhan áp lực như núi. “Anh xem tiểu tử kia giống như mơ màng sao? Đối với chúng ta hung ác như vậy, Ninh Vi Nhàn làm sao mà chịu được nó chứ.”
“Vậy em thấy nó đã bao giờ tức giận như vậy chưa? Vì một người phụ nữ?” Đứa con này của ông vẫn chưa ý thức được hành vi của mình, nói không mơ màng ai tin. Mẹ Nhan nháy mắt mấy cái, nói như vậy… Hình như cũng đúng. Hai vợ chồng ngồi trên ghế mắt to trừng mắt nhỏ, trong phòng bếp Ninh Vi Nhàn rất vui vẻ, cô đem bé gái nhỏ để trên ghế, sau đó mở tủ lạnh tìm đồ ăn. Bên trong có bánh ngọt và kem, cô suy nghĩ một chút, mới lấy một miếng bánh ngọt cho vào đĩa nhỏ, sau đó đem thìa bỏ vào, bưng ra ngoài. Dù sao nó cũng chỉ là đứa bé, đối với đồ ăn vặt hoàn toàn không có sức chống cự, chỉ thấy mắt củ tỏi nhỏ trợn to, nước miếng sắp nhỏ xuống. Ninh Vi Nhàn buồn cười, sờ sờ đầu nó, dịu dàng hỏi: “Có muốn ăn không?”
“Muốn!” Tiếng trả lời rất lớn và vang dội. Vì vậy Ninh Vi Nhàn cầm thìa xúc một miếng bánh ngọt đưa đến, củ tỏi nhỏ há mồm thật to ăn, hành động đáng yêu của bé làm cô không nhịn được chỉ muốn ôm nhóc con mãi. Nhan Tư Tư tựa vào cạnh cửa, trong mắt tràn đầy than thở, cô đối với những đứa trẻ như vậy không thể nói nên lời, hơn nữa theo ý cô, tất cả những đứa bé khéo léo đều là ác ma chuyển thế, không mang phiền toái đến cho mình là tốt lắm rồi: “Chị dâu, về sau chị nhất định sẽ là người mẹ tốt.”
Ninh Vi Nhàn nghiêng đầu sang nhìn cô, cười, nhưng động tác trên tay vẫn dịu dàng như cũ: “Chưa chắc đâu, nhưng mà… Nếu như chị có đứa bé, chị sẽ tốt với nó.” Bàn tay trắng nõn rút tờ giấy trên mặt bàn, lau bàn tay bẩn thỉu của củ tỏi nhỏ. “Ăn chậm một chút, không nghẹn. Tư Tư, em có thể rót một ly nước trái cây đến đây được không?”
“Dĩ nhiên là được.”
Tác giả :
Lệ Ưu Đàm