Quay Đầu
Chương 22
Edit: meoluoihamngu
Nhan Duệ chưa bao giờ đi siêu thị mua đồ dùng sinh hoạt, cho nên anh cảm thấy hiếu kỳ đối với nơi này, trước kia Ninh Vi Nhàn cũng giống như anh, nếu không kết hôn, có thể cô sẽ sống mãi trong ánh hào quang của cha mẹ, nói chính xác chính là cả đời này cô cũng đừng nghĩ đến những nơi của “những người cấp thấp”. Giống với Ninh Vi Nhàn trước kia, Nhan Duệ giống như bà Lưu đi vào trong khu vườn lộng lẫy, anh cướp xe đẩy trên tay Ninh Vi Nhàn, sau đó ôm lấy bả vai Ninh Vi Nhàn, hai người thân mật làm cho rất nhiều nam nữ liếc mắt.
“Duệ, anh thích loại này hay loại này?” Ninh Vi Nhàn đẩy tay Nhan Duệ ra, lấy hai gói mỳ Ý trên kệ, hỏi ý kiến Nhan Duệ.
“Em thích loại nào?” Anh không trả lời hỏi ngược lại, hơn nữa rất bất mãn việc cô thoát khỏi, lại đem cô kéo trở lại.
“Ừ… Loại nào cũng được.”
“Vậy cái này được rồi.” Ngón tay Nhan Duệ chỉ gói bên tay trái của cô, sau đó lấy nó đem ném vào trong xe đẩy: “Dù sao anh cũng không kén ăn, chỉ có mấy loại rau không ăn thôi, em thích em cứ mua, anh thế nào cũng được.”
Lời nói của anh làm cho tim cô ấm áp, Ninh Vi Nhàn nhịn không được mím môi nở nụ cười, cô nhìn xung quanh, móc từ trong túi áo ra danh sách những đồ cần mua, trong miệng còn lẩm nhẩm: “Ừ… Còn thiếu rau, thịt, tương salad, gia vị,…” Mấy chữ cuối cô nói lẩm nhẩm trong miệng. Nhan Duệ thấy miệng vợ đóng mở, nhưng không nghe rõ cô nói cái gì, liền nghiêng mặt tiến sát gần cô hỏi: “Vi Nhàn, em vừa mới đọc cái gì?”
Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm bọn họ, đây là đôi kim đồng ngọc nữ, người đàn ông anh tuấn, người phụ nữ xinh đẹp động lòng người, nhất là khi hỏi gò má người đàn ông áp vào bên tai người phụ nữ, hai người nhìn rất tình cảm, tiểu thuyết và phim thần tượng quả nhiên không gạt người, ai nói kết hợp hoàn mỹ như vậy tìm không thấy được trong cuộc sống? Có rất nhiều người vừa len lén nấp vừa cầm điện thoại chụp lại, nhưng Ninh Vi Nhàn và Nhan Duệ không chú ý chút nào,vì cô và chồng mình thân mật có gì sai, hoặc có thể do đã quen được nhiều người chú ý, cho nên ai cũng không quan tâm đến xung quanh --- dù sao bọn họ cũng chỉ đến đây để mua đồ, mọi người chụp ảnh hai người đều không quan tâm: “Ách… Không có, không có.”
Rõ ràng là chột dạ. Chân mày Nhan Duệ nhướng cao, mắt hoa đào khẽ nháy câu hồn bất kể người phụ nữ nào, tất cả người phụ nữ ở đây đều không tự chủ được đem ánh mắt đặt trên người anh, khi anh hôn Ninh Vi Nhàn, có người tỏ ra ghen ghét, Ninh Vi Nhàn lúng túng muốn đem danh sách giấu đi, cho nên căn bản không chú ý xung quanh. Về phần Nhan Duệ --- đây là thói quen của anh, anh còn thích cái cảm giác được người khác chú ý. Nói cách khác ở ngoài anh không những là một lãng tử đào hoa, anh còn là một vương tử cao quý. Thật ra anh cũng giống như hoàng tử, hoàng tử rất nhiều tiền: “Thật không có sao?” Trán anh áp sát vào trán Ninh Vi Nhàn, hơi thở hai người rất gần, rất là thân mật. Mặt Ninh Vi Nhàn hồng lên rất nhanh, cô có chút xấu hổ nhìn xung quanh, cô không có thói quen ban ngày ban mặt ở nơi công cộng thân thiết với nhau, nhưng đành phải theo ý Nhan Duệ, cho dù là thói quen không thích cô vẫn chịu được, nhưng mà Nhan Duệ hỏi cô có đánh chết cô cũng không trả lời: “Thật, thật không có…”
Giọng nói yếu ớt, rõ ràng là nói dối. Mắt Nhan Duệ híp lại, giả bộ cúi đầu xuống hôn miệng cô, làm cho Ninh Vi Nhàn sợ đến mức cả người cứng ngắc. Lúc cô nghĩ anh sẽ hôn cô, Nhan Duệ liền dừng lại, lấy đi mất tờ giấy. Ừ.. Tờ giấy? Trong nháy mắt Ninh Vi Nhàn bị sợ hãi làm cho tỉnh lại. Cô hoảng hốt nhìn Nhan Duệ, tay nhỏ bé sờ túi quần mình – danh sách mua đồ quả nhiên không thấy, người đàn ông này là trộm sao? Tại sao động tác so với trộm còn nhanh hơn? “Duệ, nhanh trả cho em -- ” nói xong liền đưa tay ra lấy, Nhan Duệ đã sớm nhìn thấu ý đồ của cô, thân thể cao lớn không di chuyển, chỉ đem tay giơ lên cao, Ninh Vi Nhàn với cũng không tới. Thật ra cô được 168cm không tính là thấp – nhưng đứng trước mặt Nhan Duệ cao 185cm, vẫn khó khăn để với tới. Vì vậy Nhan Duệ dựa vào ưu thế chiều cao xem tờ giấy viết những gì: “Anh xem một chút… Còn có --- A, sữa tắm, nước rửa tay, áo lót, băng vệ sinh -- ”
Ninh Vi Nhàn cảm thấy mặt mũi của cô đều bị mất sạch, cô che mặt không dám nói chuyện, không nguyện ý nằm yên trong ngực Nhan Duê, tay nhỏ bé liền tránh thoát khỏi trói buộc của anh để bỏ đi, nhưng bị Nhan Duệ kéo lại. Hiện tại hai người kết hợp giống như trẻ sinh đôi, ai cũng đừng nghĩ chạy. Bất đắc dĩ, Ninh Vi Nhàn phải úp mặt vào lồng ngực Nhan Duệ --- vì ai dạy anh đọc lớn tiếng như vậy, giống như sợ người khác không biết ấy! Xung quanh có nhiều ánh mắt nhìn lại: kinh ngạc, buồn cười, hâm mộ,… Đủ loại, rất nhiều ánh mắt mà cô không biết nữa “Không cần đọc, không cần đọc -- ” cô lắc lắc đầu, nhưng Nhan Duệ không đọc, anh đang cười! Có câu thỏ tức giận sẽ cắn người, huống chi là Ninh Vi Nhàn? Cô xấu hổ, sao có người lại nói ra mấy cái này? Hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên cô đi ra ngoài mua băng vệ sinh được không… “Không nên cười!”
Nào biết cô vừa nói, Nhan Duệ không những không ngừng cười, ngược lại còn cười vui vẻ hơn! Ninh Vi Nhàn phồng má bất mãn, không dám nhìn mọi người mua đồ xung quanh – ô ô, mọi người sẽ cười nhạo đến chết mất, cô không muốn nổi tiếng. Nhan Duệ cười đủ rồi, thì Ninh Vi Nhàn đã xấu hổ đến chết, anh nhịn cười hôn mặt cô, nói nhỏ: “Cài này có gì không thể nói, anh cũng không cười em.”
… Anh đã cười. Trong lòng Ninh Vi Nhàn châm chọc. Ôm bả vai vợ, Nhan Duệ vô cùng anh tuấn nhìn xung quanh, lại nhìn bảng chỉ dẫn trong siêu thị, mang Ninh Vi Nhàn quẹo trái một vòng quẹo phải một vòng, khi Ninh Vi Nhàn ý thức được, bọn họ đã đứng ở hàng bán băng vệ sinh: “Em bình thường hay dùng loại nào?”
Anh hỏi tự nhiên như vậy, tự nhiên giống như hỏi sáng nay ăn gì. Ninh Vi Nhàn không giống anh, cô xấu hổ không biết phải làm sao, bình thường người làm nữ trong nhà sẽ giúp cô chuẩn bị, cô chưa bao giờ tìm hiểu mình dùng loại nào? Nhan Duệ giống như sợ cô chưa đủ lúng túng: “Vậy để anh chọn cho em.” Nói xong tự nhiên cầm lên một bọc “ABC”, “Cái này hình như có vẻ tốt.”Anh lật tới lật lui nhìn ngày sản xuất với cách sử dụng cần phải biết, sau đó quay sang Ninh Vi Nhàn hỏi ý kiến của cô, hoàn toàn không thấy bên cạnh có mấy học sinh nữ đang chọn đồ.
Nhan Duệ chưa bao giờ đi siêu thị mua đồ dùng sinh hoạt, cho nên anh cảm thấy hiếu kỳ đối với nơi này, trước kia Ninh Vi Nhàn cũng giống như anh, nếu không kết hôn, có thể cô sẽ sống mãi trong ánh hào quang của cha mẹ, nói chính xác chính là cả đời này cô cũng đừng nghĩ đến những nơi của “những người cấp thấp”. Giống với Ninh Vi Nhàn trước kia, Nhan Duệ giống như bà Lưu đi vào trong khu vườn lộng lẫy, anh cướp xe đẩy trên tay Ninh Vi Nhàn, sau đó ôm lấy bả vai Ninh Vi Nhàn, hai người thân mật làm cho rất nhiều nam nữ liếc mắt.
“Duệ, anh thích loại này hay loại này?” Ninh Vi Nhàn đẩy tay Nhan Duệ ra, lấy hai gói mỳ Ý trên kệ, hỏi ý kiến Nhan Duệ.
“Em thích loại nào?” Anh không trả lời hỏi ngược lại, hơn nữa rất bất mãn việc cô thoát khỏi, lại đem cô kéo trở lại.
“Ừ… Loại nào cũng được.”
“Vậy cái này được rồi.” Ngón tay Nhan Duệ chỉ gói bên tay trái của cô, sau đó lấy nó đem ném vào trong xe đẩy: “Dù sao anh cũng không kén ăn, chỉ có mấy loại rau không ăn thôi, em thích em cứ mua, anh thế nào cũng được.”
Lời nói của anh làm cho tim cô ấm áp, Ninh Vi Nhàn nhịn không được mím môi nở nụ cười, cô nhìn xung quanh, móc từ trong túi áo ra danh sách những đồ cần mua, trong miệng còn lẩm nhẩm: “Ừ… Còn thiếu rau, thịt, tương salad, gia vị,…” Mấy chữ cuối cô nói lẩm nhẩm trong miệng. Nhan Duệ thấy miệng vợ đóng mở, nhưng không nghe rõ cô nói cái gì, liền nghiêng mặt tiến sát gần cô hỏi: “Vi Nhàn, em vừa mới đọc cái gì?”
Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm bọn họ, đây là đôi kim đồng ngọc nữ, người đàn ông anh tuấn, người phụ nữ xinh đẹp động lòng người, nhất là khi hỏi gò má người đàn ông áp vào bên tai người phụ nữ, hai người nhìn rất tình cảm, tiểu thuyết và phim thần tượng quả nhiên không gạt người, ai nói kết hợp hoàn mỹ như vậy tìm không thấy được trong cuộc sống? Có rất nhiều người vừa len lén nấp vừa cầm điện thoại chụp lại, nhưng Ninh Vi Nhàn và Nhan Duệ không chú ý chút nào,vì cô và chồng mình thân mật có gì sai, hoặc có thể do đã quen được nhiều người chú ý, cho nên ai cũng không quan tâm đến xung quanh --- dù sao bọn họ cũng chỉ đến đây để mua đồ, mọi người chụp ảnh hai người đều không quan tâm: “Ách… Không có, không có.”
Rõ ràng là chột dạ. Chân mày Nhan Duệ nhướng cao, mắt hoa đào khẽ nháy câu hồn bất kể người phụ nữ nào, tất cả người phụ nữ ở đây đều không tự chủ được đem ánh mắt đặt trên người anh, khi anh hôn Ninh Vi Nhàn, có người tỏ ra ghen ghét, Ninh Vi Nhàn lúng túng muốn đem danh sách giấu đi, cho nên căn bản không chú ý xung quanh. Về phần Nhan Duệ --- đây là thói quen của anh, anh còn thích cái cảm giác được người khác chú ý. Nói cách khác ở ngoài anh không những là một lãng tử đào hoa, anh còn là một vương tử cao quý. Thật ra anh cũng giống như hoàng tử, hoàng tử rất nhiều tiền: “Thật không có sao?” Trán anh áp sát vào trán Ninh Vi Nhàn, hơi thở hai người rất gần, rất là thân mật. Mặt Ninh Vi Nhàn hồng lên rất nhanh, cô có chút xấu hổ nhìn xung quanh, cô không có thói quen ban ngày ban mặt ở nơi công cộng thân thiết với nhau, nhưng đành phải theo ý Nhan Duệ, cho dù là thói quen không thích cô vẫn chịu được, nhưng mà Nhan Duệ hỏi cô có đánh chết cô cũng không trả lời: “Thật, thật không có…”
Giọng nói yếu ớt, rõ ràng là nói dối. Mắt Nhan Duệ híp lại, giả bộ cúi đầu xuống hôn miệng cô, làm cho Ninh Vi Nhàn sợ đến mức cả người cứng ngắc. Lúc cô nghĩ anh sẽ hôn cô, Nhan Duệ liền dừng lại, lấy đi mất tờ giấy. Ừ.. Tờ giấy? Trong nháy mắt Ninh Vi Nhàn bị sợ hãi làm cho tỉnh lại. Cô hoảng hốt nhìn Nhan Duệ, tay nhỏ bé sờ túi quần mình – danh sách mua đồ quả nhiên không thấy, người đàn ông này là trộm sao? Tại sao động tác so với trộm còn nhanh hơn? “Duệ, nhanh trả cho em -- ” nói xong liền đưa tay ra lấy, Nhan Duệ đã sớm nhìn thấu ý đồ của cô, thân thể cao lớn không di chuyển, chỉ đem tay giơ lên cao, Ninh Vi Nhàn với cũng không tới. Thật ra cô được 168cm không tính là thấp – nhưng đứng trước mặt Nhan Duệ cao 185cm, vẫn khó khăn để với tới. Vì vậy Nhan Duệ dựa vào ưu thế chiều cao xem tờ giấy viết những gì: “Anh xem một chút… Còn có --- A, sữa tắm, nước rửa tay, áo lót, băng vệ sinh -- ”
Ninh Vi Nhàn cảm thấy mặt mũi của cô đều bị mất sạch, cô che mặt không dám nói chuyện, không nguyện ý nằm yên trong ngực Nhan Duê, tay nhỏ bé liền tránh thoát khỏi trói buộc của anh để bỏ đi, nhưng bị Nhan Duệ kéo lại. Hiện tại hai người kết hợp giống như trẻ sinh đôi, ai cũng đừng nghĩ chạy. Bất đắc dĩ, Ninh Vi Nhàn phải úp mặt vào lồng ngực Nhan Duệ --- vì ai dạy anh đọc lớn tiếng như vậy, giống như sợ người khác không biết ấy! Xung quanh có nhiều ánh mắt nhìn lại: kinh ngạc, buồn cười, hâm mộ,… Đủ loại, rất nhiều ánh mắt mà cô không biết nữa “Không cần đọc, không cần đọc -- ” cô lắc lắc đầu, nhưng Nhan Duệ không đọc, anh đang cười! Có câu thỏ tức giận sẽ cắn người, huống chi là Ninh Vi Nhàn? Cô xấu hổ, sao có người lại nói ra mấy cái này? Hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên cô đi ra ngoài mua băng vệ sinh được không… “Không nên cười!”
Nào biết cô vừa nói, Nhan Duệ không những không ngừng cười, ngược lại còn cười vui vẻ hơn! Ninh Vi Nhàn phồng má bất mãn, không dám nhìn mọi người mua đồ xung quanh – ô ô, mọi người sẽ cười nhạo đến chết mất, cô không muốn nổi tiếng. Nhan Duệ cười đủ rồi, thì Ninh Vi Nhàn đã xấu hổ đến chết, anh nhịn cười hôn mặt cô, nói nhỏ: “Cài này có gì không thể nói, anh cũng không cười em.”
… Anh đã cười. Trong lòng Ninh Vi Nhàn châm chọc. Ôm bả vai vợ, Nhan Duệ vô cùng anh tuấn nhìn xung quanh, lại nhìn bảng chỉ dẫn trong siêu thị, mang Ninh Vi Nhàn quẹo trái một vòng quẹo phải một vòng, khi Ninh Vi Nhàn ý thức được, bọn họ đã đứng ở hàng bán băng vệ sinh: “Em bình thường hay dùng loại nào?”
Anh hỏi tự nhiên như vậy, tự nhiên giống như hỏi sáng nay ăn gì. Ninh Vi Nhàn không giống anh, cô xấu hổ không biết phải làm sao, bình thường người làm nữ trong nhà sẽ giúp cô chuẩn bị, cô chưa bao giờ tìm hiểu mình dùng loại nào? Nhan Duệ giống như sợ cô chưa đủ lúng túng: “Vậy để anh chọn cho em.” Nói xong tự nhiên cầm lên một bọc “ABC”, “Cái này hình như có vẻ tốt.”Anh lật tới lật lui nhìn ngày sản xuất với cách sử dụng cần phải biết, sau đó quay sang Ninh Vi Nhàn hỏi ý kiến của cô, hoàn toàn không thấy bên cạnh có mấy học sinh nữ đang chọn đồ.
Tác giả :
Lệ Ưu Đàm