Quay Đầu Lại Ngắm Chân Nhân Thành
Chương 29: Nạn đói khủng khiếp kéo đến
"Rầm", cửa phòng bị đẩy ra thô bạo. Ngoài thấy một màn ôm ấp nóng bỏng ra chẳng còn gì, thị vệ hung bạo cũng xấu hổ đóng cửa lại. Tần Tuệ Minh nhẹ bâng thả cánh tay. Đặng Vân Du mới phát hiện nãy giờ mình đang nín thở. Cô vuốt vuốt ngực, không dám động đậy môi. Tần Tuệ Minh lại xem chuyện đó như không có gì. Hắn hờ hứng ngồi xuống, rót một chén trà, tao nhã nói:
- Đã đi rồi sao lại trở về?
- Huynh biết ta đi?
- Đương nhiên, ta không phải kẻ ngốc. Chút trò nhỏ của ngươi có thể nhìn ra.
- Ta... ta nghĩ mình nên chào tạm biệt huynh trước.
Đặng Vân Du cụp mí mắt. Nói giống như Tần Tuệ Minh hy vọng cô sẽ đi không lời từ biệt vậy. Tần Tuệ Minh cắn răng, hắn cũng không định nói lời nhẫn tâm như vậy. Chỉ là thấy cô tự ý bỏ đi đã trống vắng, cô trở về rồi, vui vẻ bao trùm lấy hắn. Nhưng cũng giống như đã bị bỏ rơi, sẽ sinh ra cảm giác hờn dỗi.
Tần Tuệ Minh biết, cô có nhiều bí mật không thể nói ra, cũng nói dối hắn rất nhiều, bao gồm cả chuyện đi tìm muội muội. Nhưng hắn không hỏi, hắn cũng không muốn biết. Ngồi im lặng một hồi lâu, Đặng Vân Du đứng dậy, xem ra trời đã khuya rồi.
- Vậy ta đi trước, hẹn ngày gặp lại.
- Gặp lại? Ngươi đâu có biết tên ta. - Tần Tuệ Minh vốn chỉ nói đùa một câu, ai ngờ Đặng Vân Du thật sự đáp lại rằng.
- Huynh là Thủy Dạ Hầu, là Tần Tuệ Minh của thủy cung. Đúng không?
- Ngươi tên gì? - Là ai mà có thể biết được danh tính của hắn.
- Gọi ta là A Vân.
Đặng Vân Du mỉm cười, áp tai lên cửa. Khi không nghe tiếng động gì, cô mới bước ra ngoài. Vài ngày đi dạo quanh Chân Nhân thành cô cũng chẳng đến mức bị lạc đường. Nhưng phải qua đêm khuya, Đặng vân Du mới về được đến nhà. Cả người bủn rủn tay chân. Khi về đến phòng thì cả Triệu Thụy Miên và Vương An Cơ đều đang thức đợi cô.
- Vân Du, cũng may cậu về kịp nếu không tôi đã bảo Vương An Cơ đi tìm cậu rồi.
- Bọn quân lính đột nhiên đổ ào đến. Bọn chúng đang tìm ai vậy? - Vương An Cơ có một nghi ngờ, chuyện này liên quan đến Đặng Vân Du.
Đặng Vân Du hít một hơi thật sâu. Kể một loạt những sự việc mình đã trải qua. Bao gồm cả việc nhìn thấy một người y hệt như cẩu hoàng đế. Rồi cô phát hiện ra lão chính là lão hoàng đế mấy trăm năm sau. Lão không phải yêu quái, nhưng lão cũng chẳng khác gì yêu quái. Lão ăn thịt yêu quái ngàn năm để tăng tuổi thọ.
Như vậy, việc làm ghê tởm đó đã kéo dài cho đến tận sau này. Lại còn việc cô uống viên thuốc tàng hình để cứu Tần Tuệ Minh, gặp lão đại sư ở Thiên gia môn. Mọi việc cứ như xảy ra trong một giấc mơ.
Quan trọng là lão ta chắc chắn có mưu đồ gì đó. Hơn nữa, người như lão căn bản không xem trọng những người liêm chính như Triệu Thụy Nguyên mà mỗi ngày đều triệu vào điện. Triệu Thụy Miên mấy ngày nay ở trong nhà tìm kiếm, mày mò đủ kiểu, cũng gợi đủ chuyện, thậm chí tên đứa bé cô cũng đặt rồi mà bọn họ nửa câu cũng không hé.
Cô biết, mẹ cô rất kín miệng, cũng nghe lời cha, lại giỏi lảng tránh vấn đề. Còn cha cô thì trực tiếp từ chối trả lời, Triệu Thụy Miên đành tự lực cánh sinh, đi hỏi những nha hoàn trong nhà những cũng chẳng ai biết. Chỉ biết, ngày được hoàng đến ban thưởng, trên mặt ông không có nét gì là hớn hở, trái lại nhiều hơn là lo lắng. Vương An Cơ là người duy nhất không biết gì. Chỉ biết thời gian này hắn sống rất nhàn, không gây chuyện lớn với ai.
- Nhưng ta biết. Thời gian ta bị phong ấn gần kề đến rồi.
Rốt cuộc, ngày biến cố xảy ra cũng đến. Thời gian này, không hiểu sao khung cảnh Chân Nhân thành càng ngày càng ảm đạm. Lương thực liên tục mất mùa, gia súc vì dịch bệnh mà chết. Trong nhà thùng gạo cũng đã gần đến đáy. Khi nha hoàn đến xin tiền phu nhân mua gạo thì bà cũng thở dài, vắt kiệt vài ba đồng trong túi ra đứa cho nha hoàn.
Những ngày sau đó càng khổ sở hơn. Đến nỗi Triệu Thụy Nguyên phải mang những đồ có giá trị trong nhà ra bán. Vài ngày sau, tất cả tiệm cầm đồ trong thành đều đóng cửa. Cùng lúc đó, nạn đói thảm khốc đã đến Chân Nhân thành.
Cô còn nhớ rõ. Ngày nhỏ mẹ thường kể cho cô nghe về nạn đói này. Mặc dù chưa được chứng kiến nhưng nghe thôi cũng rất rợn người. Ngoài đường, xác người nằm la liệt. Trộn lẫn vào nhau, người sống, người chết cũng không phân biệt được.
Tay chân đen nhẻm, cố gồng người dâng hai tay xin cơm. Chỉ xin cơm chứ không xin tiền. Triệu Thụy Nguyên là kẻ sĩ tốt bụng, nhưng vì vợ mang thai ở nhà nên cũng cắn răng bỏ đi. Lâu ngày, mùi xác thối bốc lên ngày càng nhiều. Người ta còn đào sẵn một cái hố lớn đến vứt xác người vào đó. Ngày nào cũng có vài chục người chết.
Trong nhà cũng chẳng khá hơn là bao. Tất cả nha hoàn đều đã đuổi đi. Chỉ còn lại vài người, hai phu thê và ba người bọn họ. Vương An Cơ thì không sao, nhưng bọn họ cũng phải ăn a.
Sáng nay, Diệp Yên Đan xách giỏ ra chợ xem còn thứ gì để mua không. Nhưng nghênh đón bà chỉ là cơn gió đìu hiu lạnh lẽo. Diệp Yên Đan rùng mình kéo cao áo choàng. Bên tai vo ve những tiếng người xin ăn. Bà cứ mãi lảng tránh. Diệp Yên Đan đi vào con đường dẫn đến bờ sông thì nghe một mùi tanh tưởi xộc vào mũi.
Cái giỏ trong tay bà rơi xuống đất. Diệp Yên Đan khiếp sợ che miệng, hét lên một tiếng dài. Đám người đang ăn thịt sống bỗng dưng ngẩng đầu lên, nhìn bà chằm chằm. Da đầu bà tê dại, Diệp Yên Đan run rẩy khóc nấc lên, bụng bà hơi thắt lại không dám kêu đau. Bà xoay người bỏ chạy.
Bọn người sống tiếp tục nhai ngấu nghiến thịt người, máu đỏ tươi nhuộm đỏ cả bờ sông. Nước sông cũng hóa màu đỏ. Trong miệng bọn họ chỉ toàn là thịt sống, nội tạng của người chết. Chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống sót. Thứ thịt tanh tưởi đó, vậy mà bọn họ có thể bóc ăn một cách ngon lành như thưởng thức một bữa tiệc.
Hai mắt bọn họ chỉ chứa đầy sự đói khát. Bọn họ không còn là con người nữa, cái đói đã chi phối lí trí. Đó là những con quỷ sống. Diệp Yên Đan trở về nhà sau đó, đem mọi chuyện kể lại cho chồng. Triệu Thụy Nguyên lặng lẽ vỗ về. Đúng là chuyện đời khiến người ta khiếp sợ.
Diệp Yên Đan khóc mệt rồi cũng ngủ thiếp đi. Triệu Thụy Nguyên sợ bà lạnh nên ôm bà vào phòng. Triệu Thụy Miên thở dài. Sự ám ảnh đó mãi mãi đi theo bà cho tới sau này. Cô cũng không ngờ mình lại trở về đúng thời điểm nạn đói khủng khiếp của Chân Nhân thành.
Vài ngày sau đó, tình hình vẫn không có gì khả quan hơn. Diệp Yên Đan mỗi lần tưởng tượng ra cảnh máu thịt đầm đìa thì cứ nôn khan. Triệu Thụy Nguyên không ngừng lo lắng, mua thuốc tẩm bổ cho bà.
Đột nhiên, hoàng đế ra thông báo sẽ lập đàn cầu phúc cho người dân, mời Triệu Thụy Nguyên đến dự. Ông mặc dù rất bất mãn với hành động mê tín này nhưng cũng tuân lệnh theo. Ngày hoàng đế lập đàn ở trước mặt dân chúng, người người kéo đến xem, bầu trời nổi lên một trận âm u.
Diệp Yên Đan vẫn ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày nay, có một nha hoàn thân cận chăm sóc. Vì muốn tận mắt nhìn thấy cẩu hoàng đế nên ba người cùng kéo đến xem. Không biết lão ta lại định giở trò gì. Chen lấn vào trong đám đông, cuối cùng Triệu Thụy Miên cũng thấy được lão.
Lão ta mặc một bộ đồ pháp sư màu trắng, đầu đội khăn trắng, bộ dạng khúm núm trước thánh thần. Cầu xin trời đất phù hộ cho Chân Nhân thành vượt qua nạn đói này. Nhìn xem chòm râu của lão được dưỡng tốt như thế nào. Người dân nhất kiến đồng loạt quỳ rạp xuống. Vừa khóc vừa cầu xin thánh thần.
Ở trên, hoàng đế đích thân khấn phật, tay vo núm gạo rải khắp nơi. Trong khi người khác không có gạo để ăn, lão lại đi quăng nó cho thần linh. Bỗng sắc mặt hoàng đế có biến chuyển. Lão rùng mình một cái, miệng ngừng lẩm bẩm lời cầu khấn. Lão hét lên một tiếng rồi ôm lấy đầu. Túi gấm đựng gạo rơi xuống đất, cũng không biết có ai đã lấy nó đi.
Người dân hoảng sợ nhìn hoàng đế phát điên. Gào thét điên cuồng. Lúc sau, được thị vệ giữ lại lão mới thôi, lão nhìn chòng chọc lên trời. Không ngừng tạ ơn trời phật. Nhiều người tin rằng lão đã thật sự gặp được thần linh. Hoàng đế ưỡn cao ngực, hai mắt sáng lên như tìm được con đường cách mạng. Giọng lão lanh lảnh:
- Hỡi nhân dân bá tánh, hoàng đế ta rốt cuộc đã được thần linh giác ngộ tìm ra nguyên nhân gây ra nạn đói cho chúng ta.
Bên dưới nổi lên một trần xì xào. Triệu Thụy Miên suýt nữa thì cười thành tiếng. Dựa vào một vở kịch đã có thể lừa được tất cả mọi người, chả trách lão làm hoàng đế lâu đến vậy.
- Chính là con yêu hồ Vương An Cơ, chính hắn đã gây nên mầm mống này.
Vương An Cơ chấn động, nhìn trân trân hoàng đế như không tin nổi. Hắn làm sao lại liên quan đến chuyện này. Ngày thường hắn còn không thèm ra ngoài.
Nghe đến tên Vương An Cơ, nhiều người không biết, còn nhiều người biết được thì lên tiếng dị nghị, tán đồng ý kiến của hoàng đế.
- Tên yêu hồ này ỷ mình có sức mạnh vô biên thì không coi trời đất ra gì, phá hoại mùa màng, giết không biết bao nhiêu người. Chúng ta phải giết hắn thì mới có cơ hội sống sót.
- Đúng thế! Chúng ta phải giết nó! - Một người đàn ông lực lưỡng nói.
- Chúng ta đã chết vô số người rồi. Nếu cứ tiếp tục thế này, con cháu chúng ta chắc chắn sẽ không có cơm ăn.
Lời kêu gọi nhanh chóng được hưởng ứng. Lão hoàng đế không hề mất chút công sức nào, chỉ bằng vài ba câu đổ lỗi đã có thể xoay mũi nên phẫn nộ hướng về phía Vương An Cơ. Trong khi hắn hiện tại chỉ đang an nhàn ăn chơi với Thất tinh vương.
Vương An Cơ có ý định muốn xông ra ngoài giết chết tất cả bọn họ. Cớ sao mọi chuyện đều đổ lên đầu hắn. Đám đông hô hào một hồi lâu rồi kéo đi, kéo đi tìm Vương An Cơ. Hắn cũng trà trộm đi theo. Không ai ngăn được.
- Đã đi rồi sao lại trở về?
- Huynh biết ta đi?
- Đương nhiên, ta không phải kẻ ngốc. Chút trò nhỏ của ngươi có thể nhìn ra.
- Ta... ta nghĩ mình nên chào tạm biệt huynh trước.
Đặng Vân Du cụp mí mắt. Nói giống như Tần Tuệ Minh hy vọng cô sẽ đi không lời từ biệt vậy. Tần Tuệ Minh cắn răng, hắn cũng không định nói lời nhẫn tâm như vậy. Chỉ là thấy cô tự ý bỏ đi đã trống vắng, cô trở về rồi, vui vẻ bao trùm lấy hắn. Nhưng cũng giống như đã bị bỏ rơi, sẽ sinh ra cảm giác hờn dỗi.
Tần Tuệ Minh biết, cô có nhiều bí mật không thể nói ra, cũng nói dối hắn rất nhiều, bao gồm cả chuyện đi tìm muội muội. Nhưng hắn không hỏi, hắn cũng không muốn biết. Ngồi im lặng một hồi lâu, Đặng Vân Du đứng dậy, xem ra trời đã khuya rồi.
- Vậy ta đi trước, hẹn ngày gặp lại.
- Gặp lại? Ngươi đâu có biết tên ta. - Tần Tuệ Minh vốn chỉ nói đùa một câu, ai ngờ Đặng Vân Du thật sự đáp lại rằng.
- Huynh là Thủy Dạ Hầu, là Tần Tuệ Minh của thủy cung. Đúng không?
- Ngươi tên gì? - Là ai mà có thể biết được danh tính của hắn.
- Gọi ta là A Vân.
Đặng Vân Du mỉm cười, áp tai lên cửa. Khi không nghe tiếng động gì, cô mới bước ra ngoài. Vài ngày đi dạo quanh Chân Nhân thành cô cũng chẳng đến mức bị lạc đường. Nhưng phải qua đêm khuya, Đặng vân Du mới về được đến nhà. Cả người bủn rủn tay chân. Khi về đến phòng thì cả Triệu Thụy Miên và Vương An Cơ đều đang thức đợi cô.
- Vân Du, cũng may cậu về kịp nếu không tôi đã bảo Vương An Cơ đi tìm cậu rồi.
- Bọn quân lính đột nhiên đổ ào đến. Bọn chúng đang tìm ai vậy? - Vương An Cơ có một nghi ngờ, chuyện này liên quan đến Đặng Vân Du.
Đặng Vân Du hít một hơi thật sâu. Kể một loạt những sự việc mình đã trải qua. Bao gồm cả việc nhìn thấy một người y hệt như cẩu hoàng đế. Rồi cô phát hiện ra lão chính là lão hoàng đế mấy trăm năm sau. Lão không phải yêu quái, nhưng lão cũng chẳng khác gì yêu quái. Lão ăn thịt yêu quái ngàn năm để tăng tuổi thọ.
Như vậy, việc làm ghê tởm đó đã kéo dài cho đến tận sau này. Lại còn việc cô uống viên thuốc tàng hình để cứu Tần Tuệ Minh, gặp lão đại sư ở Thiên gia môn. Mọi việc cứ như xảy ra trong một giấc mơ.
Quan trọng là lão ta chắc chắn có mưu đồ gì đó. Hơn nữa, người như lão căn bản không xem trọng những người liêm chính như Triệu Thụy Nguyên mà mỗi ngày đều triệu vào điện. Triệu Thụy Miên mấy ngày nay ở trong nhà tìm kiếm, mày mò đủ kiểu, cũng gợi đủ chuyện, thậm chí tên đứa bé cô cũng đặt rồi mà bọn họ nửa câu cũng không hé.
Cô biết, mẹ cô rất kín miệng, cũng nghe lời cha, lại giỏi lảng tránh vấn đề. Còn cha cô thì trực tiếp từ chối trả lời, Triệu Thụy Miên đành tự lực cánh sinh, đi hỏi những nha hoàn trong nhà những cũng chẳng ai biết. Chỉ biết, ngày được hoàng đến ban thưởng, trên mặt ông không có nét gì là hớn hở, trái lại nhiều hơn là lo lắng. Vương An Cơ là người duy nhất không biết gì. Chỉ biết thời gian này hắn sống rất nhàn, không gây chuyện lớn với ai.
- Nhưng ta biết. Thời gian ta bị phong ấn gần kề đến rồi.
Rốt cuộc, ngày biến cố xảy ra cũng đến. Thời gian này, không hiểu sao khung cảnh Chân Nhân thành càng ngày càng ảm đạm. Lương thực liên tục mất mùa, gia súc vì dịch bệnh mà chết. Trong nhà thùng gạo cũng đã gần đến đáy. Khi nha hoàn đến xin tiền phu nhân mua gạo thì bà cũng thở dài, vắt kiệt vài ba đồng trong túi ra đứa cho nha hoàn.
Những ngày sau đó càng khổ sở hơn. Đến nỗi Triệu Thụy Nguyên phải mang những đồ có giá trị trong nhà ra bán. Vài ngày sau, tất cả tiệm cầm đồ trong thành đều đóng cửa. Cùng lúc đó, nạn đói thảm khốc đã đến Chân Nhân thành.
Cô còn nhớ rõ. Ngày nhỏ mẹ thường kể cho cô nghe về nạn đói này. Mặc dù chưa được chứng kiến nhưng nghe thôi cũng rất rợn người. Ngoài đường, xác người nằm la liệt. Trộn lẫn vào nhau, người sống, người chết cũng không phân biệt được.
Tay chân đen nhẻm, cố gồng người dâng hai tay xin cơm. Chỉ xin cơm chứ không xin tiền. Triệu Thụy Nguyên là kẻ sĩ tốt bụng, nhưng vì vợ mang thai ở nhà nên cũng cắn răng bỏ đi. Lâu ngày, mùi xác thối bốc lên ngày càng nhiều. Người ta còn đào sẵn một cái hố lớn đến vứt xác người vào đó. Ngày nào cũng có vài chục người chết.
Trong nhà cũng chẳng khá hơn là bao. Tất cả nha hoàn đều đã đuổi đi. Chỉ còn lại vài người, hai phu thê và ba người bọn họ. Vương An Cơ thì không sao, nhưng bọn họ cũng phải ăn a.
Sáng nay, Diệp Yên Đan xách giỏ ra chợ xem còn thứ gì để mua không. Nhưng nghênh đón bà chỉ là cơn gió đìu hiu lạnh lẽo. Diệp Yên Đan rùng mình kéo cao áo choàng. Bên tai vo ve những tiếng người xin ăn. Bà cứ mãi lảng tránh. Diệp Yên Đan đi vào con đường dẫn đến bờ sông thì nghe một mùi tanh tưởi xộc vào mũi.
Cái giỏ trong tay bà rơi xuống đất. Diệp Yên Đan khiếp sợ che miệng, hét lên một tiếng dài. Đám người đang ăn thịt sống bỗng dưng ngẩng đầu lên, nhìn bà chằm chằm. Da đầu bà tê dại, Diệp Yên Đan run rẩy khóc nấc lên, bụng bà hơi thắt lại không dám kêu đau. Bà xoay người bỏ chạy.
Bọn người sống tiếp tục nhai ngấu nghiến thịt người, máu đỏ tươi nhuộm đỏ cả bờ sông. Nước sông cũng hóa màu đỏ. Trong miệng bọn họ chỉ toàn là thịt sống, nội tạng của người chết. Chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống sót. Thứ thịt tanh tưởi đó, vậy mà bọn họ có thể bóc ăn một cách ngon lành như thưởng thức một bữa tiệc.
Hai mắt bọn họ chỉ chứa đầy sự đói khát. Bọn họ không còn là con người nữa, cái đói đã chi phối lí trí. Đó là những con quỷ sống. Diệp Yên Đan trở về nhà sau đó, đem mọi chuyện kể lại cho chồng. Triệu Thụy Nguyên lặng lẽ vỗ về. Đúng là chuyện đời khiến người ta khiếp sợ.
Diệp Yên Đan khóc mệt rồi cũng ngủ thiếp đi. Triệu Thụy Nguyên sợ bà lạnh nên ôm bà vào phòng. Triệu Thụy Miên thở dài. Sự ám ảnh đó mãi mãi đi theo bà cho tới sau này. Cô cũng không ngờ mình lại trở về đúng thời điểm nạn đói khủng khiếp của Chân Nhân thành.
Vài ngày sau đó, tình hình vẫn không có gì khả quan hơn. Diệp Yên Đan mỗi lần tưởng tượng ra cảnh máu thịt đầm đìa thì cứ nôn khan. Triệu Thụy Nguyên không ngừng lo lắng, mua thuốc tẩm bổ cho bà.
Đột nhiên, hoàng đế ra thông báo sẽ lập đàn cầu phúc cho người dân, mời Triệu Thụy Nguyên đến dự. Ông mặc dù rất bất mãn với hành động mê tín này nhưng cũng tuân lệnh theo. Ngày hoàng đế lập đàn ở trước mặt dân chúng, người người kéo đến xem, bầu trời nổi lên một trận âm u.
Diệp Yên Đan vẫn ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày nay, có một nha hoàn thân cận chăm sóc. Vì muốn tận mắt nhìn thấy cẩu hoàng đế nên ba người cùng kéo đến xem. Không biết lão ta lại định giở trò gì. Chen lấn vào trong đám đông, cuối cùng Triệu Thụy Miên cũng thấy được lão.
Lão ta mặc một bộ đồ pháp sư màu trắng, đầu đội khăn trắng, bộ dạng khúm núm trước thánh thần. Cầu xin trời đất phù hộ cho Chân Nhân thành vượt qua nạn đói này. Nhìn xem chòm râu của lão được dưỡng tốt như thế nào. Người dân nhất kiến đồng loạt quỳ rạp xuống. Vừa khóc vừa cầu xin thánh thần.
Ở trên, hoàng đế đích thân khấn phật, tay vo núm gạo rải khắp nơi. Trong khi người khác không có gạo để ăn, lão lại đi quăng nó cho thần linh. Bỗng sắc mặt hoàng đế có biến chuyển. Lão rùng mình một cái, miệng ngừng lẩm bẩm lời cầu khấn. Lão hét lên một tiếng rồi ôm lấy đầu. Túi gấm đựng gạo rơi xuống đất, cũng không biết có ai đã lấy nó đi.
Người dân hoảng sợ nhìn hoàng đế phát điên. Gào thét điên cuồng. Lúc sau, được thị vệ giữ lại lão mới thôi, lão nhìn chòng chọc lên trời. Không ngừng tạ ơn trời phật. Nhiều người tin rằng lão đã thật sự gặp được thần linh. Hoàng đế ưỡn cao ngực, hai mắt sáng lên như tìm được con đường cách mạng. Giọng lão lanh lảnh:
- Hỡi nhân dân bá tánh, hoàng đế ta rốt cuộc đã được thần linh giác ngộ tìm ra nguyên nhân gây ra nạn đói cho chúng ta.
Bên dưới nổi lên một trần xì xào. Triệu Thụy Miên suýt nữa thì cười thành tiếng. Dựa vào một vở kịch đã có thể lừa được tất cả mọi người, chả trách lão làm hoàng đế lâu đến vậy.
- Chính là con yêu hồ Vương An Cơ, chính hắn đã gây nên mầm mống này.
Vương An Cơ chấn động, nhìn trân trân hoàng đế như không tin nổi. Hắn làm sao lại liên quan đến chuyện này. Ngày thường hắn còn không thèm ra ngoài.
Nghe đến tên Vương An Cơ, nhiều người không biết, còn nhiều người biết được thì lên tiếng dị nghị, tán đồng ý kiến của hoàng đế.
- Tên yêu hồ này ỷ mình có sức mạnh vô biên thì không coi trời đất ra gì, phá hoại mùa màng, giết không biết bao nhiêu người. Chúng ta phải giết hắn thì mới có cơ hội sống sót.
- Đúng thế! Chúng ta phải giết nó! - Một người đàn ông lực lưỡng nói.
- Chúng ta đã chết vô số người rồi. Nếu cứ tiếp tục thế này, con cháu chúng ta chắc chắn sẽ không có cơm ăn.
Lời kêu gọi nhanh chóng được hưởng ứng. Lão hoàng đế không hề mất chút công sức nào, chỉ bằng vài ba câu đổ lỗi đã có thể xoay mũi nên phẫn nộ hướng về phía Vương An Cơ. Trong khi hắn hiện tại chỉ đang an nhàn ăn chơi với Thất tinh vương.
Vương An Cơ có ý định muốn xông ra ngoài giết chết tất cả bọn họ. Cớ sao mọi chuyện đều đổ lên đầu hắn. Đám đông hô hào một hồi lâu rồi kéo đi, kéo đi tìm Vương An Cơ. Hắn cũng trà trộm đi theo. Không ai ngăn được.
Tác giả :
Phúc Phễu