Quay Đầu Lại Ngắm Chân Nhân Thành
Chương 12: Thập tử nhất sinh (3)
Đặng Vân Du theo bọn Bành Đắc Cường leo lên một sườn núi phía đông. Bên trong là một cái sơn trại nhỏ. Thì ra ở đây còn có một vài phụ nữ, cô còn tưởng chỉ toàn đàn ông sống với nhau. Bọn họ xếp cho cô một căn lều mới dựng. Dù sao cũng chỉ ở có một đêm. Sáng mai cô phải xuống thành nữa.
Căn lều của cô cũng đơn giản lắm. Ngoài một cái giường, tủ đựng đồ, và một cây đèn nến ra, chỉ có một bức tượng phật nhỏ ở góc phòng. Xem ra bọn họ cũng không phải ở đây lâu dài. Chỉ toàn ở lều, không dám xây nhà, chực có quân lính đuổi tới thì lại chuyển đi. Cuộc sống hình như cơ cực, nay đây mai đó.
Đặng Vân Du tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ y phục của nữ nhân mượn được. Chỉ là cũ hơn so với đồ của Triệu Thuỵ Miên. Nhắc tới Triệu Thuỵ Miên, bỗng thấy thật nhớ cô ấy. Dù chỉ tiếp xúc được vài ngày, nhưng Triệu Thuỵ Miên kì thực rất có tình nghĩa. Bất luận thế nào, cô cũng phải cứu được Triệu Thuỵ Miên. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Phi, phi. Triệu Thuỵ Miên có pháp thuật mạnh như vậy, làm sao dễ dàng chết đi được.
Khi cô ra sân trại thì mọi người đã ngồi trên bàn ăn xung quanh củi lửa, ăn thịt uống rượu, ăn nói thoải mái. Bành Đắc Cường thấy Đặng Vân Du thì vẫy tay kêu lại. Cô kéo ghế ngồi xuống cạnh Tần Tuệ Minh. Nhìn hắn ăn rất tao nhã, hoàn toàn tách biệt với xung quanh.
- Đặng cô nương, cô cứ ăn tự nhiên, đừng chê cười. Lâu lâu chúng ta mới có khách đến. - Đặng Vân Du cười cười nhận ly rượu, không uống lại đặt xuống. Trời tối, mắt cô khó mà thấy rõ mọi thứ, chỉ nghiêng đầu kêu Tần Tuệ Minh.
- Tuệ Minh.
- Gì? - Tần Tuệ Minh lơ đãng nhìn qua.
- Mắt ta mờ quá.
- Hả?
- Không phải ta sắp mù đâu. - Đặng Vân Du không biết giải thích thế nào cho hắn hiểu được từ "cận thị" - Ngươi có thể làm phép một chút không?
- Mắt mờ à? - Tần Tuệ Minh nghĩ ngợi rồi búng tay. Đặng Vân Du dần nhìn rõ dung nhan trước mặt. Cô chớp mắt hai cái, quả thật đã nhìn rõ lại rồi.
- Cảm ơn.
Đặng Vân Du thích thú trở lại bàn ăn. Tần Tuệ Minh gắt gao quan sát. Mắt mờ thường chỉ có những bà lão lớn tuổi. Sao cô nương này lại bị?
Đặng Vân Du vừa ăn vừa nói hăng say. Sau khi tắm xong, đường nét và làn da trắng sáng do thường xuyên ở trong nhà của cô lộ ra. Quả thật là vẻ đẹp tươi mát hiếm có. Bành Đắc Cường cứ nói đùa rủ cô ở lại đây luôn cũng được. Nhưng Đặng Vân Du kiên quyết từ chối.
- Cô nương thật trọng tình nghĩa. Người bạn kia hẳn là rất quan trọng với cô.
- Đúng vậy. Người bạn kia rất quan trọng với ta. Gặp cô ấy xong, ta sẽ trở về nhà của mình.
Đây không biết là lần thứ mấy Đặng Vân Du mơ ước được trở về nhà. Thật muốn mau mau tìm được Triệu Thuỵ Miên, cho dù nghe cô ấy mắng thế nào cũng được. Đặng Vân Du giống như đứa trẻ mới sinh lạc lõng ở cái thế giới này, tự sinh tự diệt, quả thật đáng sợ mà.
- Cũng không còn sớm, cô nương trở về ngủ nghỉ đi.
Đặng Vân Du về lều, chợt nhớ ra gì đó lại quay trở ra gọi Tần Tuệ Minh.
- Tìm ta có chuyện gì?
- Trên người ta có mùi hương của người. Ngươi có thể giúp nó biến mất được không?
- Cái này thì không được, chỉ có uống đan dược thôi. Mà ngươi, ta thấy trong túi cũng có khá nhiều thuốc. Có thể có đấy.
- À. - Đặng Vân Du cũng nhớ lần trước Triệu Thuỵ Miên lấy một viên trong này đưa cho cô uống - Còn nữa, sáng mai, phiền ngươi chỉ cho ta một số việc ở đây. Kì thực, ta tới đây không bao lâu, còn chưa quen.
- Chưa lâu? Còn ta thì đã bị nhốt từ trước khi mẹ ngươi sinh ngươi ra đấy. - Tần Tuệ Minh nói mỉa mai - Nhưng mà, đúng là về phương diện này ta am hiểu hơn ngươi. Được rồi, ngủ đi.
- Ngủ ngon, Tần Tuệ Minh. - Nháy mắt, sắc mặt cô bỗng tốt lên.
Sáng hôm sau, trước khi xuống núi, Đặng Vân Du kéo Tần Tuệ Minh ra một chỗ khuất, lấy mấy viên thuỷ tinh còn lại trong cặp, đưa trước mặt hắn:
- Ngươi chọn một viên mạnh nhất. - Tần Tuệ Minh chọn một viên màu tràm. Đặng Vân Du cất mấy viên còn lại vào cặp - Tối qua ta chợt nghĩ, nếu ta có thể cứu ngươi ra, vậy cũng có thể cứu thêm một yêu quái nữa.
- Có ta là được rồi. Ngươi còn cần thêm nữa làm gì? - Đặng Vân Du cầm viên thuỷ tinh lên soi qua soi lại, không để ý tới giọng điệu đầy uỷ khuất của Tần Tuệ Minh. Một mình Thuỷ Dạ Hầu hắn còn chưa đủ hay sao?
- Ta cần thêm một người nữa để giúp ta tìm Vương An Cơ.
- Vương An Cơ? - Toàn thân Tần Tuệ Minh chấn động - Người ngươi nói chính là Vương An Cơ, Vương Hầu đại nhân?
- Hình như là vậy. - Cô từng có một lần mơ hồ nghe Vương An Cơ nói vậy. Tuy là hỏi lại cho chắc chắn nhưng Tần Tuệ Minh biết chính là Vương An Cơ đó - Cái này mở thế nào?
- Ngươi có quen biết Vương An Cơ? Hắn đã giải được phong ấn rồi?
Nhắc đến Vương An Cơ, hắn lại nhớ tới một số chuyện trước kia. Sắc mặt hơi đông cứng, nhưng nhanh chóng biến mất.
- À, chắc là vậy, cũng không hẳn, là Vương An Cơ gặp Triệu Thuỵ Miên. Bọn ta cùng đến đây nhưng đã bị tách ra rồi. Nay ta muốn tìm lại Vương An Cơ. - Đặng Vân Du soi mói viên thuỷ tinh một hồi, nhìn không ra bên trong có thứ gì. Chỉ thấy một màu đen đen.
- Ngươi đừng nói với ta người ngươi muốn cứu là Triệu Thuỵ Miên? - Tần Tuệ Minh cao giọng.
- Đúng vậy. Chứ ngươi nghĩ tại sao ta lại có đống yêu quái này của cậu ta?
- Cái gì? Ngươi bảo ta đi cứu Triệu Thuỵ Miên? Con mụ đã giam ta vào quả cầu này? Lại còn bảo ta đi tìm Vương An Cơ. Ta chính là vì nghe lời đồn nhảm hắn đã giải trừ phong ấn, muốn tìm Vương An Cơ thách đấu nên năm đó mới bị đi lạc, mới bị bắt vào đây. Thật không ngờ tất cả ta làm đều là công cốc. Bây giờ ngươi nói muốn ta đi giúp hai kẻ ta ghét nhất trên đời? Ta không đi. - Tần Tuệ Minh chưa từng tức giận như vậy. Nhìn hắn, cô thấy hơi khó chịu.
- Tần Tuệ Minh, ngươi nói không giữ lời. Ngươi đã gọi ta là ân nhân thì phải trả ơn. Bây giờ lật lọng, ngươi còn không bằng đám sơn tặc trên kia. - Đặng Vân Du thật muốn khóc. Mọi chuyện đã đến nước này rồi còn không thành công.
- Ngươi... đừng lấy nước mắt doạ ta. - Thuỷ Dạ Hầu ghét nhất là nước mắt nữ nhi - Được rồi. Ta biết rồi. Chỉ là làm xong việc ta sẽ lập tức đi, không muốn nhìn thấy bọn họ chút nào.
- Vậy, cái này mở thế nào? - Đặng Vân Du nhoẻn miệng cười, coi như không có chuyện gì. Tần Tuệ Minh liếc mắt một cái.
- Nếu không biết cách cứu nó ra thì cứ dùng phương pháp nguyên thuỷ, đập vỡ nó đi, yêu quái sẽ tự động chui ra. Nhưng mà... - Tần Tuệ Minh còn chưa nói xong đã nghe tiếng "Choang". Viên thuỷ tinh bể thành từng mảnh vụn - Ngươi ném nhanh thế? - Hắn há mồm kinh ngạc.
- Thì ngươi nói ta đập, ta liền đập thôi. - Đặng Vân Du ngây thơ đáp.
- Nhưng mà ta còn chưa nói xong mà.
Dứt lời, một làn khói đen từ dưới đất chui lên, bóng đen bao trùm lấy vạn vật. Đặng Vân Du thất kinh, theo phản xạ nhích lại gần Tần Tuệ Minh. Sức mạnh kinh thiên động địa toả ra, làm cây cỏ xung quanh héo úa, thoáng chốc ẩn ẩn hiện hiện gương mặt ma quỷ. Hắn nhìn thấy Tần Tuệ Minh cùng một tiểu cô nương ở đó, thân phận có chút đặc thù. Một người một quái, lại còn là Thuỷ Dạ Hầu. Nháy mắt ác cảm liền biến mất.
Bóng đen tan đi, chỉ còn lại một nam tử to lớn bặm trợn, nhìn kĩ chính là đối nghịch với phong cách thanh tao của Tần Tuệ Minh. Thân hình hắn có hơi to cao, rậm rạp đầy lông, nhưng chí ít có thể nhìn ra gương mặt chữ điền nghiêm nghị.
- Huynh đệ, lâu rồi không gặp. Thì ra ngươi cũng bị nhốt giống ta à? - Nam nhân nét mặt dù có hơi dữ tợn, nhưng mỉm cười lên trông cũng chất phác.
- Khải Ca, ngươi già quá. - Tần Tuệ Minh tiến về phía trước chào hỏi - Ta cũng vì bất đắc dĩ nên mới bị bắt thôi.
- Là ngươi cứu ta ra?
- Không. Là vị cô nương này. - Lúc này, ánh mắt nam nhân mới hướng về Đặng Vân Du. Cô ngại ngùng cúi đầu.
- Ngươi hẳn phải có việc mới cứu ta ra.
- Đúng vậy. - Đặng Vân Du gật đầu như giã tỏi.
- Con người đều thật tham lam. Lúc nào bọn họ cũng có mục đích của mình. - Hắn hừ lạnh một cái, rõ ràng khinh thường con người.
- Ta... - Đặng Vân Du há miệng, nhưng rồi cũng chẳng biết nói gì.
- Nói đi. Coi như ngươi là ân nhân của ta, ta sẽ giúp ngươi một việc. - Nam nhân lạnh lùng nói. Đặng Vân Du chỉ chờ có thế.
- Ta muốn nhờ người đi mang Vương An Cơ về đây.
- Vương An Cơ? - Nam nhân nhíu mày, đưa mắt nhìn Tần Tuệ Minh. Hẳn đúng là Vương An Cơ đó - Là Vương An Cơ giết người vô độ đó sao? Tên yêu hồ đó đã sớm bị phong ấn rồi.
- Hắn đã được giải trừ phong ấn rồi. - Đặng Vân Du giải thích. Nam nhân cơ hồ ngưng trọng.
- Ngươi muốn bảo ta đi mang tên ác nhân đó. Nhỡ như hắn muốn giết ta thì sao?
- Không thể nào. Vương An Cơ bây giờ chỉ bé như một con chim nhỏ. Ngươi cứ bảo Triệu Thuỵ Miên đang gặp nguy hiểm, anh ta sẽ nghe lời. Còn không... cứ trực tiếp mang về là được.
- Bé bằng một con chim nhỏ? - Tần Tuệ Minh nghe đến cũng khó tin.
- Mặc dù ta không rõ nội tình nhưng đúng là vậy. Mục đích anh ta đến đây cũng là để tìm cách lớn trở lại.
- Thú vị đấy. Ta cũng muốn nhìn thử Vương An Cơ chật vật thế nào. - Nam nhân vuốt cằm - Nhưng ngươi không nghĩ tới hắn có lẽ đã sớm lớn lại. Còn đang hưởng thụ cuộc sống mới của mình hay sao?
- Ta... ta không nghĩ nhiều như vậy. - Đặng Vân Du cúi đầu. Cô chỉ nghĩ làm sao để cứu Triệu Thuỵ Miên ra ngoài. Nếu như hắn đã đặt ra giả thiết, cô cẩn thận suy nghĩ.
Căn lều của cô cũng đơn giản lắm. Ngoài một cái giường, tủ đựng đồ, và một cây đèn nến ra, chỉ có một bức tượng phật nhỏ ở góc phòng. Xem ra bọn họ cũng không phải ở đây lâu dài. Chỉ toàn ở lều, không dám xây nhà, chực có quân lính đuổi tới thì lại chuyển đi. Cuộc sống hình như cơ cực, nay đây mai đó.
Đặng Vân Du tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ y phục của nữ nhân mượn được. Chỉ là cũ hơn so với đồ của Triệu Thuỵ Miên. Nhắc tới Triệu Thuỵ Miên, bỗng thấy thật nhớ cô ấy. Dù chỉ tiếp xúc được vài ngày, nhưng Triệu Thuỵ Miên kì thực rất có tình nghĩa. Bất luận thế nào, cô cũng phải cứu được Triệu Thuỵ Miên. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Phi, phi. Triệu Thuỵ Miên có pháp thuật mạnh như vậy, làm sao dễ dàng chết đi được.
Khi cô ra sân trại thì mọi người đã ngồi trên bàn ăn xung quanh củi lửa, ăn thịt uống rượu, ăn nói thoải mái. Bành Đắc Cường thấy Đặng Vân Du thì vẫy tay kêu lại. Cô kéo ghế ngồi xuống cạnh Tần Tuệ Minh. Nhìn hắn ăn rất tao nhã, hoàn toàn tách biệt với xung quanh.
- Đặng cô nương, cô cứ ăn tự nhiên, đừng chê cười. Lâu lâu chúng ta mới có khách đến. - Đặng Vân Du cười cười nhận ly rượu, không uống lại đặt xuống. Trời tối, mắt cô khó mà thấy rõ mọi thứ, chỉ nghiêng đầu kêu Tần Tuệ Minh.
- Tuệ Minh.
- Gì? - Tần Tuệ Minh lơ đãng nhìn qua.
- Mắt ta mờ quá.
- Hả?
- Không phải ta sắp mù đâu. - Đặng Vân Du không biết giải thích thế nào cho hắn hiểu được từ "cận thị" - Ngươi có thể làm phép một chút không?
- Mắt mờ à? - Tần Tuệ Minh nghĩ ngợi rồi búng tay. Đặng Vân Du dần nhìn rõ dung nhan trước mặt. Cô chớp mắt hai cái, quả thật đã nhìn rõ lại rồi.
- Cảm ơn.
Đặng Vân Du thích thú trở lại bàn ăn. Tần Tuệ Minh gắt gao quan sát. Mắt mờ thường chỉ có những bà lão lớn tuổi. Sao cô nương này lại bị?
Đặng Vân Du vừa ăn vừa nói hăng say. Sau khi tắm xong, đường nét và làn da trắng sáng do thường xuyên ở trong nhà của cô lộ ra. Quả thật là vẻ đẹp tươi mát hiếm có. Bành Đắc Cường cứ nói đùa rủ cô ở lại đây luôn cũng được. Nhưng Đặng Vân Du kiên quyết từ chối.
- Cô nương thật trọng tình nghĩa. Người bạn kia hẳn là rất quan trọng với cô.
- Đúng vậy. Người bạn kia rất quan trọng với ta. Gặp cô ấy xong, ta sẽ trở về nhà của mình.
Đây không biết là lần thứ mấy Đặng Vân Du mơ ước được trở về nhà. Thật muốn mau mau tìm được Triệu Thuỵ Miên, cho dù nghe cô ấy mắng thế nào cũng được. Đặng Vân Du giống như đứa trẻ mới sinh lạc lõng ở cái thế giới này, tự sinh tự diệt, quả thật đáng sợ mà.
- Cũng không còn sớm, cô nương trở về ngủ nghỉ đi.
Đặng Vân Du về lều, chợt nhớ ra gì đó lại quay trở ra gọi Tần Tuệ Minh.
- Tìm ta có chuyện gì?
- Trên người ta có mùi hương của người. Ngươi có thể giúp nó biến mất được không?
- Cái này thì không được, chỉ có uống đan dược thôi. Mà ngươi, ta thấy trong túi cũng có khá nhiều thuốc. Có thể có đấy.
- À. - Đặng Vân Du cũng nhớ lần trước Triệu Thuỵ Miên lấy một viên trong này đưa cho cô uống - Còn nữa, sáng mai, phiền ngươi chỉ cho ta một số việc ở đây. Kì thực, ta tới đây không bao lâu, còn chưa quen.
- Chưa lâu? Còn ta thì đã bị nhốt từ trước khi mẹ ngươi sinh ngươi ra đấy. - Tần Tuệ Minh nói mỉa mai - Nhưng mà, đúng là về phương diện này ta am hiểu hơn ngươi. Được rồi, ngủ đi.
- Ngủ ngon, Tần Tuệ Minh. - Nháy mắt, sắc mặt cô bỗng tốt lên.
Sáng hôm sau, trước khi xuống núi, Đặng Vân Du kéo Tần Tuệ Minh ra một chỗ khuất, lấy mấy viên thuỷ tinh còn lại trong cặp, đưa trước mặt hắn:
- Ngươi chọn một viên mạnh nhất. - Tần Tuệ Minh chọn một viên màu tràm. Đặng Vân Du cất mấy viên còn lại vào cặp - Tối qua ta chợt nghĩ, nếu ta có thể cứu ngươi ra, vậy cũng có thể cứu thêm một yêu quái nữa.
- Có ta là được rồi. Ngươi còn cần thêm nữa làm gì? - Đặng Vân Du cầm viên thuỷ tinh lên soi qua soi lại, không để ý tới giọng điệu đầy uỷ khuất của Tần Tuệ Minh. Một mình Thuỷ Dạ Hầu hắn còn chưa đủ hay sao?
- Ta cần thêm một người nữa để giúp ta tìm Vương An Cơ.
- Vương An Cơ? - Toàn thân Tần Tuệ Minh chấn động - Người ngươi nói chính là Vương An Cơ, Vương Hầu đại nhân?
- Hình như là vậy. - Cô từng có một lần mơ hồ nghe Vương An Cơ nói vậy. Tuy là hỏi lại cho chắc chắn nhưng Tần Tuệ Minh biết chính là Vương An Cơ đó - Cái này mở thế nào?
- Ngươi có quen biết Vương An Cơ? Hắn đã giải được phong ấn rồi?
Nhắc đến Vương An Cơ, hắn lại nhớ tới một số chuyện trước kia. Sắc mặt hơi đông cứng, nhưng nhanh chóng biến mất.
- À, chắc là vậy, cũng không hẳn, là Vương An Cơ gặp Triệu Thuỵ Miên. Bọn ta cùng đến đây nhưng đã bị tách ra rồi. Nay ta muốn tìm lại Vương An Cơ. - Đặng Vân Du soi mói viên thuỷ tinh một hồi, nhìn không ra bên trong có thứ gì. Chỉ thấy một màu đen đen.
- Ngươi đừng nói với ta người ngươi muốn cứu là Triệu Thuỵ Miên? - Tần Tuệ Minh cao giọng.
- Đúng vậy. Chứ ngươi nghĩ tại sao ta lại có đống yêu quái này của cậu ta?
- Cái gì? Ngươi bảo ta đi cứu Triệu Thuỵ Miên? Con mụ đã giam ta vào quả cầu này? Lại còn bảo ta đi tìm Vương An Cơ. Ta chính là vì nghe lời đồn nhảm hắn đã giải trừ phong ấn, muốn tìm Vương An Cơ thách đấu nên năm đó mới bị đi lạc, mới bị bắt vào đây. Thật không ngờ tất cả ta làm đều là công cốc. Bây giờ ngươi nói muốn ta đi giúp hai kẻ ta ghét nhất trên đời? Ta không đi. - Tần Tuệ Minh chưa từng tức giận như vậy. Nhìn hắn, cô thấy hơi khó chịu.
- Tần Tuệ Minh, ngươi nói không giữ lời. Ngươi đã gọi ta là ân nhân thì phải trả ơn. Bây giờ lật lọng, ngươi còn không bằng đám sơn tặc trên kia. - Đặng Vân Du thật muốn khóc. Mọi chuyện đã đến nước này rồi còn không thành công.
- Ngươi... đừng lấy nước mắt doạ ta. - Thuỷ Dạ Hầu ghét nhất là nước mắt nữ nhi - Được rồi. Ta biết rồi. Chỉ là làm xong việc ta sẽ lập tức đi, không muốn nhìn thấy bọn họ chút nào.
- Vậy, cái này mở thế nào? - Đặng Vân Du nhoẻn miệng cười, coi như không có chuyện gì. Tần Tuệ Minh liếc mắt một cái.
- Nếu không biết cách cứu nó ra thì cứ dùng phương pháp nguyên thuỷ, đập vỡ nó đi, yêu quái sẽ tự động chui ra. Nhưng mà... - Tần Tuệ Minh còn chưa nói xong đã nghe tiếng "Choang". Viên thuỷ tinh bể thành từng mảnh vụn - Ngươi ném nhanh thế? - Hắn há mồm kinh ngạc.
- Thì ngươi nói ta đập, ta liền đập thôi. - Đặng Vân Du ngây thơ đáp.
- Nhưng mà ta còn chưa nói xong mà.
Dứt lời, một làn khói đen từ dưới đất chui lên, bóng đen bao trùm lấy vạn vật. Đặng Vân Du thất kinh, theo phản xạ nhích lại gần Tần Tuệ Minh. Sức mạnh kinh thiên động địa toả ra, làm cây cỏ xung quanh héo úa, thoáng chốc ẩn ẩn hiện hiện gương mặt ma quỷ. Hắn nhìn thấy Tần Tuệ Minh cùng một tiểu cô nương ở đó, thân phận có chút đặc thù. Một người một quái, lại còn là Thuỷ Dạ Hầu. Nháy mắt ác cảm liền biến mất.
Bóng đen tan đi, chỉ còn lại một nam tử to lớn bặm trợn, nhìn kĩ chính là đối nghịch với phong cách thanh tao của Tần Tuệ Minh. Thân hình hắn có hơi to cao, rậm rạp đầy lông, nhưng chí ít có thể nhìn ra gương mặt chữ điền nghiêm nghị.
- Huynh đệ, lâu rồi không gặp. Thì ra ngươi cũng bị nhốt giống ta à? - Nam nhân nét mặt dù có hơi dữ tợn, nhưng mỉm cười lên trông cũng chất phác.
- Khải Ca, ngươi già quá. - Tần Tuệ Minh tiến về phía trước chào hỏi - Ta cũng vì bất đắc dĩ nên mới bị bắt thôi.
- Là ngươi cứu ta ra?
- Không. Là vị cô nương này. - Lúc này, ánh mắt nam nhân mới hướng về Đặng Vân Du. Cô ngại ngùng cúi đầu.
- Ngươi hẳn phải có việc mới cứu ta ra.
- Đúng vậy. - Đặng Vân Du gật đầu như giã tỏi.
- Con người đều thật tham lam. Lúc nào bọn họ cũng có mục đích của mình. - Hắn hừ lạnh một cái, rõ ràng khinh thường con người.
- Ta... - Đặng Vân Du há miệng, nhưng rồi cũng chẳng biết nói gì.
- Nói đi. Coi như ngươi là ân nhân của ta, ta sẽ giúp ngươi một việc. - Nam nhân lạnh lùng nói. Đặng Vân Du chỉ chờ có thế.
- Ta muốn nhờ người đi mang Vương An Cơ về đây.
- Vương An Cơ? - Nam nhân nhíu mày, đưa mắt nhìn Tần Tuệ Minh. Hẳn đúng là Vương An Cơ đó - Là Vương An Cơ giết người vô độ đó sao? Tên yêu hồ đó đã sớm bị phong ấn rồi.
- Hắn đã được giải trừ phong ấn rồi. - Đặng Vân Du giải thích. Nam nhân cơ hồ ngưng trọng.
- Ngươi muốn bảo ta đi mang tên ác nhân đó. Nhỡ như hắn muốn giết ta thì sao?
- Không thể nào. Vương An Cơ bây giờ chỉ bé như một con chim nhỏ. Ngươi cứ bảo Triệu Thuỵ Miên đang gặp nguy hiểm, anh ta sẽ nghe lời. Còn không... cứ trực tiếp mang về là được.
- Bé bằng một con chim nhỏ? - Tần Tuệ Minh nghe đến cũng khó tin.
- Mặc dù ta không rõ nội tình nhưng đúng là vậy. Mục đích anh ta đến đây cũng là để tìm cách lớn trở lại.
- Thú vị đấy. Ta cũng muốn nhìn thử Vương An Cơ chật vật thế nào. - Nam nhân vuốt cằm - Nhưng ngươi không nghĩ tới hắn có lẽ đã sớm lớn lại. Còn đang hưởng thụ cuộc sống mới của mình hay sao?
- Ta... ta không nghĩ nhiều như vậy. - Đặng Vân Du cúi đầu. Cô chỉ nghĩ làm sao để cứu Triệu Thuỵ Miên ra ngoài. Nếu như hắn đã đặt ra giả thiết, cô cẩn thận suy nghĩ.
Tác giả :
Phúc Phễu