Quảng Trạch Cựu Sự Chi Nhất
Chương 3: Chỉ mong say mãi
“Vương gia, đã phái thám báo đi.” Tề Linh Khanh hơi cúi đầu, người này khuôn mặt cân đối, đường nét lại cực rõ, trầm lặng kiệm lời, nhìn khá nghiêm khắc, ngay cả bẩm báo quân tình cũng hết sức đơn giản.
“Linh Khanh vất vả rồi.” Nam tử ngồi sau bàn nghe vậy ngẩng đầu cười cười, chủ nhân Yên Kỳ đất đai phì nhiêu nhất trên đại lục này, Cẩm Dương vương Trịnh Việt, lại là một thanh niên chỉ tầm hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi. Cơ hồ bất cứ lúc nào, trên mặt người này đều có nét cười thanh đạm ôn nhu, khiến đôi môi hơi mỏng trông không có nửa phần lạnh lùng, đôi mắt đen như mực hơi cong lên tự nhiên, bị ánh mắt hắn quét qua, như đắm mình trong gió xuân vậy.
“Tra Minh Khởi là một mãnh tướng, cứng đối cứng, cô lo cái giá quá đắt,” Trịnh Việt gõ nhẹ bàn, thở dài, “Các huynh đệ này là cô dẫn đi, cô có trách nhiệm dẫn họ về.”
“Vương gia muốn vòng ra phía sau?”
“Chỉ có dạ tập.” Hắn đã phái thám báo đi xác nhận lộ tuyến lần cuối.
Tề Linh Khanh gật đầu, con đường đó nằm giữa rừng núi cực kỳ ẩn mật, là Trịnh Việt suy đoán ra thông qua địa mạo địa hình, quả thật phải bội phục sự cẩn trọng của người này.
Hắn hơi nhíu đôi mày ưa nhìn: “Nhưng ngay cả như vậy, cũng không thể đảm bảo Tra Minh Khởi không chó cùng rứt giậu, ta đoán nếu gặp địch tập kích doanh trại, chỉ sợ hắn sẽ bất chấp sống chết không lùi mà tiến, đến lúc đó cũng có một trận ác chiến.” Hắn vươn vai đẩy chiến báo chồng chất thành núi trước mặt ra, “Thôi thôi, thời tiết không tệ, cô cũng ra ngoài đi dạo đây.”
Trịnh Việt vốn mặc thường phục, sửa sang một chút liền như một công tử ca nhà phú quý, ra đến cửa hắn bỗng quay đầu lại hỏi: “Linh Khanh, đi cùng không?”
Tề Linh Khanh hơi do dự, rồi im lặng đi theo.
Nhiễm Thanh Hoàn để một loạt vò rượu dưới chân, trước mặt là một nấm mộ, trên mộ bia không tên không họ, chỉ có bốn chữ “thiền quyên chi ngoại” do gã tự tay viết, từ nay âm dương đôi ngả, ngàn dặm không thể chung trăng sáng.
Gã chậm rãi ngồi xuống, khóe môi nhếch lên nụ cười mỉm, vớ lấy một vò rượu, vỗ bung ra, mùi thơm lập tức tỏa khắp: “Rượu loạn tâm tính, là độc dược xuyên tràng, tôi trước giờ vẫn tiết chế, hôm nay chỉ phá lệ một lần vì ông, tiếu túy tùy quân tam vạn trường, bất sổ ly thương.” Gã ngửa đầu dốc một ngụm to, hơi nhíu mày, hiển nhiên không thể hưởng thụ cái gọi là hương rượu, “Y như nước đái ngựa, ông nghĩ tôi thích uống chắc…” (Nguyên văn: tiếu túy bồi công tam vạn trường, bất dụng tố ly thương – Nam hương tử – Tô Thức)
“Chỉ là có một số lời, tôi sợ tôi uống say cũng chưa chắc đã nói ra miệng.”
Gã nốc ừng ực hết ngụm này đến ngụm khác, giải quyết xong một vò liền ném vò không đi, mở tiếp vò khác, một mình ngồi đó, nụ cười càng lúc càng giãn ra, cay đắng cũng càng lúc càng nhiều hơn.
“Tôi chẳng có của nả gì, mỗi ngày chẳng qua ăn no chờ chết, ông lại giao cho tôi một trọng trách tề gia trị quốc bình thiên hạ… Thật là coi trọng tôi quá rồi.” Khi nói câu này động tác của Nhiễm Thanh Hoàn đã hơi chậm chạp, không ít vò rỗng lăn lông lốc trên mặt đất, thật sự đã chếnh choáng say rồi. Gã vung tay đổ rượu Hoa Điêu hảo hạng xuống đất, “Nhiều năm dưỡng dục, thì ra là vì việc này, nếu ông sớm nói ra, chưa biết chừng tôi còn có thể đọc mấy cái sách thánh hiền rắm chó không kêu đó chăm chỉ hơn – ngu ngốc đệ nhất thiên hạ, bổn thiếu gia kính ông một ly…”
Gã cười to, kế đó cuồng ca:
“Hữu thân mạc phạm phi long lân, hữu thủ mạc biện mãnh hổ tu.
Quân khán tích nhật Nhữ Nam thị, bạch đầu tiên nhân ẩn ngọc hồ.
Tử du văn phong động song trúc, tương yêu cộng túy bôi trung lục.
Lịch dương hà dị sơn âm thì, bạch tuyết phi hoa loạn nhân mục.
Quân gia hữu tửu ngã hà sầu, khách đa lạc hàm bỉnh chúc du.
Tạ thượng tự năng cù dục vũ, tương như miễn thoát túc sương cừu.
Thanh thần cổ trạo quá giang khứ, thiên lý tương tư minh nguyệt lâu.”
(Đối tuyết túy hậu tặng Vương Lịch Dương – Lý Bạch)
Gã vốn là giọng thiếu niên, ca tới chỗ hào sảng thì phá âm như cổ họng sắp bị xé rách, tựa tiếng than đỗ quyên, cuồng ca thống ẩm lại đặc biệt thê lương. Gió vi vu thổi, tóc như nét mực, mi mục thiếu niên toàn là vẻ phiêu linh và sự phóng khoáng.
Trịnh Việt khi bước vào rừng trông thấy là cảnh tượng như vậy, lúc đó ngay ánh nhìn đầu tiên hắn đã bị dáng vẻ lãng tử bất kham này thu hút, bất giác lại dừng bước: “Hay cho ‘quân gia hữu tửu ngã hà sầu’.”
Tiếng ca ngừng bặt, Nhiễm Thanh Hoàn chầm chậm quay đầu lại, từ xa giơ vò rượu về hướng Trịnh Việt: “Có bằng hữu từ phương xa tới, mừng vui khôn xiết.”
“Vương gia…” Vệ binh vô thức muốn ngăn cản, Trịnh Việt khoát tay, đi ra khỏi rừng, chắp tay áo vái: “Tại hạ vào nhầm nơi đây, quấy nhiễu huynh đài, mong thứ lỗi.” Tề Linh Khanh thì đã thấy rõ diện mạo thiếu niên nọ, thầm hơi giật mình: “Vậy mà là gã…”
Nhiễm Thanh Hoàn lúc này nhìn người ta đã có chút bóng chồng, gã miễn cưỡng cười cười: “Nơi đây nào phải nhà ta, các hạ cứ tự nhiên đi không cần khách khí.”
Trịnh Việt không khỏi hơi tò mò, diện mạo người này tất nhiên là không cần phải nói, chỉ riêng khí chất tiêu sái này đã không giống phàm nhân rồi, hiện giờ cũng đang rỗi, bèn muốn trò chuyện một chút: “Nơi này rất gần chỗ hai quân Yên Kỳ và Kinh Châu đối chọi, huynh đài ở đây chẳng lẽ không sợ bị liên lụy?”
Nhiễm Thanh Hoàn nốc một ngụm rượu hơi nhanh, dẫn đến ngực phỏng rát, rất lâu mới nói rằng: “Các ngươi đánh việc các ngươi, ảnh hưởng gì tới ta uống rượu nhớ người?”
Trịnh Việt bật cười, không biết là người này bản tính phóng đãng hay thực sự say rồi, song hắn lập tức lại nhạy bén chú ý tới hai chữ “các ngươi”, không khỏi giật mình.
Nhiễm Thanh Hoàn hãy còn uống rượu, chào xong tựa hồ quên luôn sự tồn tại của những người này, không để ý tới Trịnh Việt nữa, lưỡi ít nhiều líu lại mà khàn khàn quát: “Xướng triệt Dương Quan lệ vị can, công danh dư sự thả gia xan. Phù thiên thủy tống vô cùng thụ, đới vũ vân mai nhất bán san… Kim cổ hận, kỷ thiên ban, chỉ ưng ly hợp thị bi hoan… Giang đầu vị thị phong ba ác, biệt hữu nhân gian hành lộ nan… Hơn mười năm nương tựa nhau, không bằng một tấc thiên hạ của ông, chỉ còn một mình tôi nửa đời lênh đênh, kiếp trước ngỡ như trường ca nhất mộng… Ông được lắm, được lắm…” – Trạng thái nửa điên thậm chí bất chấp này rõ ràng không phải phong cách của Nhiễm Thanh Hoàn, hiển nhiên người này đã say bí tỉ, hơn nữa còn nát rượu. (Giá cô thiên – Tống nhân. Tác giả: Tân Khí Tật)
Nói thật là Trịnh Việt không hiểu lắm gã hàm hồ hát lên cụ thể có ý nghĩa gì, song hắn lại nghe ra nỗi bi thương khắc cốt trong đó, nhìn thấy bốn chữ trên mộ bia kia, hắn chợt sinh ra một chút cảm xúc không tên, phảng phất thoát khỏi các loại dây dưa trên nhân thế rồi, ngược lại trống rỗng như không biết nên đi đường nào, hồng trần vạn trượng đều ngưng tụ thành giấc mộng Nam Kha trước bốn chữ này, khiến người ta quên hết sinh tử.
“Vị huynh đài này, người đã khuất rồi, hãy nén bi thương.” Trịnh Việt nói xong, thấy Nhiễm Thanh Hoàn không có lấy một chút phản ứng, ý thức được câu khách sáo của mình vào tai cuồng sĩ này đã bị tự động lọc thành lời thừa, liền tiện tay vớ một vò rượu, bản thân uống một ngụm, còn lại đổ hết xuống đất, “Thiết nghĩ người trong mộ cũng không phải người tầm thường, tại hạ kính quân một chung.”
Nhiễm Thanh Hoàn bĩu môi, có chút bất mãn đếm số vò rượu còn lại chưa uống, tiếc rằng đếm tới đếm lui ba lượt chưa ra, thế là dỗi không đếm nữa, sờ soạng trên người cả buổi, lấy ra một miếng phỉ thúy to bằng bàn tay, thuận tay ném cho một vệ binh của Trịnh Việt: “Phiền tiểu huynh đệ… đi đổi thêm ít hảo tửu đến, hàng trong tiểu điếm hương dã, không tiện chiêu đãi đại nhân vật.”
Vệ binh đưa phỉ thúy cho Tề Linh Khanh, Tề Linh Khanh là người biết nhìn hàng, thấy phỉ thúy kia nhất thời hơi ngớ ra, nhớ tới bảo mã ngày ấy thiếu niên cưỡi, đại khái có thể biết người này không phú thì quý. Song thế gian vô vàn người phú quý, mà vị này lại thật sự muốn dùng ngàn vàng đổi rượu… Hắn dùng ánh mắt xin chỉ thị từ Trịnh Việt, Trịnh Việt hơi lắc đầu: “Linh Khanh, gọi người mang hảo tửu lên. Ta ngồi với vị công tử này một lúc.”
Nhiễm Thanh Hoàn lúc này mới quay đầu lại nhìn thấy Tề Linh Khanh, cười cười nhàn nhạt. Thể chất gã tương đối lạ, ban đầu uống không lên mặt, lúc thật sự quá chén càng uống sắc mặt càng trắng, nói chuyện cũng từ lộn xộn lúc đầu trở nên tỉnh táo hơn. Nhiễm Thanh Hoàn hiện giờ trừ đứng dậy không đi được ra thì chỉ có một đặc điểm, chính là có gì nói đó, tuyệt đối không giấu giếm: “Thì ra ngày ấy nhường đường cho ta là Tề tướng quân, còn vị này không phải chính là Trịnh vương gia chứ?” Gã lại nốc cạn một vò rượu, vứt vò không xuống đất, thấp giọng chửi: “Con mẹ nó, lại hết rồi.”
Trịnh Việt nhìn Tề Linh Khanh một cái, đúng lúc đưa gã một vò mới mở, cười hỏi: “Vị huynh đài này vừa nói ra cô là người trong quân, không biết là đạo lý gì?”
Nhiễm Thanh Hoàn nhận vò, song không thèm nhìn hắn: “Nơi đây không tiện mai phục, lại cách đại doanh song phương không gần, ngoại trừ người của đại doanh Cẩm Dương vương cẩn thận quá mức, còn ai ăn no rửng mỡ rỗi việc chạy tới?”
Cẩn thận quá mức… Người này nói chuyện thật là không khách khí, dù là Trịnh Việt cũng không khỏi hơi nhíu mày: “Thế theo ý huynh đài, cô đi chuyến này là vẽ vời thêm chuyện?”
“Vương gia,” Tề Linh Khanh đột nhiên mở miệng, “Người này say rượu, nói năng vô lễ…” Hắn nói đến đây nhận được ánh mắt dạt dào hứng thú của Trịnh Việt liền dừng lại, mình vậy mà nhất thời kích động nói đỡ cho người chỉ có duyên gặp mặt một lần, chẳng lẽ ngửi mùi rượu cũng hơi say rồi.
“Cũng chưa chắc,” Nhiễm Thanh Hoàn căn bản không để ý họ moi tin, ánh mắt bắt đầu mơ màng, tiếng nói dần dần trầm thấp, “Ngươi với quân địch đụng đầu ở ngõ hẹp này, phía trước núi rừng lắm che chắn, Tra Minh Khởi thì dũng mãnh đa mưu, ngươi lo lắng có mai phục không dám tiến bừa; mà Yên Kỳ lui thủ Trúc Hiền thành, thành lâu cao vút dễ thủ khó công, Tra Minh Khởi chưa thăm dò kỹ về ngươi cũng sẽ không lỗ mãng, rơi vào thế bế tắc tại đây.”
Mắt Trịnh Việt sáng lên, chỉ bằng dăm ba câu thiếu niên say khướt này đã nói rõ cục diện khó xử trước mắt, không khỏi truy hỏi: “Theo huynh đài, cô nên phá địch như thế nào?”
Nhiễm Thanh Hoàn nghiêng đầu nhìn hắn một lúc lâu, đôi mắt tựa hồ không mở nổi: “Ngươi có lắm đầu như vậy, trong lòng đã tính sẵn từ trước, còn hỏi ta làm gì?”
Có lắm đầu như vậy… Trịnh Việt lắc đầu, không khỏi mỉm cười: “Nơi đây có một thông lộ, có thể vòng ra phía sau quân địch, cô muốn dạ tập hắn, huynh đài cảm thấy kế này khả thi không?”
Tề Linh Khanh giật mình, Trịnh Việt nói ra quân cơ đại sự một cách đơn giản như vậy, thiếu niên này sợ không ổn rồi, thấy mấy vệ binh đã đặt tay lên đao kiếm, lại hơi lo lắng.
“Ồ… kế của ngươi, kế gì…” Gã lắc lắc đầu, loạng choạng đứng dậy, liếc nhìn Trịnh Việt, “Ngươi đừng tưởng ta không biết, ngươi muốn thăm dò ta chứ gì? Ta đâu có say, ta không nói cho ngươi nghe đâu.”
Người này thật sự đã uống không ít rồi.
Trịnh Việt chắp tay nói: “Cô quả thật có lòng kết giao, không biết huynh đài xưng hô thế nào, có thể cùng ta quay về lều nói chuyện không?”
“Ta…” Nhiễm Thanh Hoàn không đứng vững, lui lại một bước, bước chân lảo đảo phịch mông xuống đất, ngã ngửa ra sau, Trịnh Việt vội vàng kéo gã: “Cẩn thận!”
Nhiễm Thanh Hoàn căng mắt ra, tựa hồ cố gắng muốn nhìn rõ: “Ngươi đừng lắc lư, chóng mặt quá…” Gã dùng tay chống đất muốn bò dậy, thử vài lần không thành công, nhíu mày, “Sao mặt đất cũng nghiêng vậy?”
Trịnh Việt đỡ gã đứng dậy, dựa lên một thân cây. Nhiễm Thanh Hoàn cười hì hì nói: “Cảm ơn người anh em, tôi dựa một lúc, tuyệt đối đừng để giáo viên nhìn ra anh em mình quá chén.”
– Cái gì thế này? Trịnh Việt thử hỏi: “Huynh đài, kế này rốt cuộc có ổn không, ngươi còn chưa nói xong đâu.”
Nhiễm Thanh Hoàn suy nghĩ một chút, bỗng nhiên bật cười: “Đúng đúng, ta còn chưa nói xong đâu. Không phải ngươi muốn vòng ra phía sau đánh úp Tra Minh Khởi sao, hai, hai mặt giáp công, nếu có thể xuất kỳ bất ý, chắc chắn hiệu quả sẽ không tồi. Nhưng ngươi lo lắng Tra Minh Khởi quá cương mãnh và cảnh giác, chó cùng rứt giậu, bên mình nhất định có tổn thất, ngươi muốn cố hết sức bảo tồn thực lực, để tương lai đấu đá nội bộ với mấy đồng liêu kia, ai biết xui xẻo gặp đại tướng Kinh Châu…”
Càng nói càng linh tinh – tuy rằng là sự thật, Trịnh Việt vội ho một tiếng cắt ngang gã: “Thế theo ý ngươi, ta lo thừa rồi?”
“Ừm… không thừa,” Nhiễm Thanh Hoàn đột nhiên quàng vai Trịnh Việt, ghé vào tai hắn nói: “Công lược chỉ nói cho một mình ngươi nghe, không được nói với người khác, bằng không ai cũng qua màn công ty game sẽ phải đóng cửa, biết chưa?”
Trịnh Việt dở khóc dở cười, chỉ có thể gật đầu.
Nhiễm Thanh Hoàn vừa lòng thả hắn ra, đặc biệt phóng khoáng vỗ vỗ vai hắn: “Được, nể ngươi nghĩa khí ta cho ngươi biết, qua màn nhớ phải mời khách… Tra, Tra…”
“Tra Minh Khởi.”
“Ta biết là Tra Minh Khởi!” Nhiễm Thanh Hoàn trừng mắt, “Người này hữu dũng hữu mưu, song hỏng ở bảo thủ, tự cho rằng trời là lão đại hắn là lão nhị, ngay cả Hoàng đế cũng không coi ra gì, binh pháp nói, có thể làm nhục…”
Say khướt rồi còn binh với chả pháp.
“Nghe nói… Hắn còn có một tật xấu, chính là háo sắc… Ôi, không được không được.” Gã lắc đầu liên tục, dáng vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép.
“Đúng là có nghe nói, nghe đâu trên đường hành quân hắn vẫn dẫn theo sủng thiếp.”
“Ừ, ta biết, ngươi… đừng tố cáo hắn, làm thế là không tốt, không tốt…” Đúng như mong đợi lạc đề rồi, Trịnh Việt cảm thấy cuộc trao đổi này thật là vô cùng khó khăn.
“Cô không ‘tố cáo’, thì làm sao đối phó hắn?” Trịnh Việt chớp chớp mắt, tiếp lời gã.
“Ngươi muốn đối phó hắn à?” Nhiễm Thanh Hoàn ra vẻ bừng tỉnh ngộ, mấy người xung quanh đều bực, chỉ nghe gã nói tiếp, “Đã là muốn dạ tập đối phó hắn, không bằng ngươi phái mấy đội viên cảm tử bắt tiểu tức phụ hắn dẫn theo, lại hắt ít dầu trong đại doanh rồi phóng hỏa, sau đó vừa chạy vừa loan tin… Chính, chính là nói cho đám tùy tùng biết, nữ nhân của hắn đã nằm trên tay các ngươi…”
Trịnh Việt ngẫm lại mấy câu nói lung tung của gã, vậy mà có thể hiểu được đại khái ý gã: “Tra Minh Khởi nhất định tức giận truy kích, hắn tự phụ võ công, một ngựa đi trước, quân Kinh Châu quen phân tán, không nhất định đuổi kịp bước chân chủ soái, đến lúc đó có thể mai phục ven đường mà vây công, dùng ám khí giết hắn, quân Kinh Châu ắt đại loạn.” Hắn gật đầu, tuy không phải là kế của bậc quân tử, nhưng trên chiến trường làm sao có thể dung được người tâm tính quá quang minh?
“Kỳ thực không cần thế, ngươi phóng hỏa trên đường lui của họ, chắc quân Kinh Châu đã loạn rồi,” Nhiễm Thanh Hoàn từ từ trượt xuống thân cây, tiếng nói càng lúc càng nhỏ, “Ngươi quá đề cao người Kinh Châu rồi… Binh như dê, dẫu tướng như sói, cũng chẳng nên hồn…”
Gã không nói gì nữa, Trịnh Việt cúi đầu nhìn thấy người này đã ngoẹo đầu sang một bên, rõ ràng là ngủ say như chết rồi.
“Đưa vị công tử này về, chờ tỉnh lại kêu người hầu hạ cẩn thận,” Trịnh Việt phân phó, “Uống say như vậy, sợ là không dễ chịu gì.”
“Vương gia,” Tề Linh Khanh trình phỉ thúy lên trước mặt hắn, “Mời xem qua.”
“Ồ?” Trịnh Việt cầm lên xem, “Gã tên Tiêu Ngữ à? Tựa hồ là ‘vấn thủy thúy’ của Linh Châu?”
“Không sai.”
Vấn thủy thúy là đặc sản Linh Châu, nhìn kỹ mảnh phỉ thúy này thì thấy màu xanh đậm phân bố đều đều, chất rất cao cấp, do độ trong suốt cao và nước nhiều, màu sắc chất cảm càng đẹp hơn, người trong nghề gọi là khởi oánh, nó sáng rực lóa mắt, ngay cả ở vùng đất phì nhiêu Yên Kỳ, nếu không phải quý tộc hoàng cung cũng khó được thấy thúy tốt vô giá như vậy.
Trịnh Việt thoáng trầm ngâm: “Thế thì càng phải dẫn về.”
“Vương gia tin lời gã sao?”
“Ngươi nói kế khắc địch à?” Trịnh Việt hơi trầm ngâm, “Cô tạm thời cũng chưa nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn. Vả lại… Cho dù là bẫy của địch nhân, cũng không biết chúng ta rốt cuộc động thủ vào ngày nào, đúng không?” Hắn cười cười, ý tứ không cần nói cũng biết, nếu là bẫy, nhất định địch nhân đã sớm biết lộ tuyến của Trịnh Việt, trước mắt xem ra khả năng này là không lớn.
Huống chi mấy câu cuối của người này thích hợp như thế. Hắn tin tưởng ánh mắt mình, người như vậy Kinh Châu không lưu được.
“Phải.” Tề Linh Khanh bước đến bế thiếu niên say bí tỉ lên, người nọ tựa hồ cảm giác được có nguồn nhiệt, rúc vào lòng hắn mà khẽ lẩm bẩm: “Sư phụ, tôi không chọc giận ông nữa, ông đừng bỏ tôi mà…”
Có chút tủi thân như một đứa trẻ lạc đường vậy. Trên người gã là mùi rượu nồng nặc và mùi bùn đất dính phải khi lăn qua lăn lại trên mặt đất, thế nhưng không biết tại sao, Tề Linh Khanh lại ngửi được từ đây một thứ mùi mát rượi như tuyết mới rơi, chẳng hiểu vì sao, có một chớp mắt lòng hắn bỗng mềm hẳn.
“Linh Khanh vất vả rồi.” Nam tử ngồi sau bàn nghe vậy ngẩng đầu cười cười, chủ nhân Yên Kỳ đất đai phì nhiêu nhất trên đại lục này, Cẩm Dương vương Trịnh Việt, lại là một thanh niên chỉ tầm hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi. Cơ hồ bất cứ lúc nào, trên mặt người này đều có nét cười thanh đạm ôn nhu, khiến đôi môi hơi mỏng trông không có nửa phần lạnh lùng, đôi mắt đen như mực hơi cong lên tự nhiên, bị ánh mắt hắn quét qua, như đắm mình trong gió xuân vậy.
“Tra Minh Khởi là một mãnh tướng, cứng đối cứng, cô lo cái giá quá đắt,” Trịnh Việt gõ nhẹ bàn, thở dài, “Các huynh đệ này là cô dẫn đi, cô có trách nhiệm dẫn họ về.”
“Vương gia muốn vòng ra phía sau?”
“Chỉ có dạ tập.” Hắn đã phái thám báo đi xác nhận lộ tuyến lần cuối.
Tề Linh Khanh gật đầu, con đường đó nằm giữa rừng núi cực kỳ ẩn mật, là Trịnh Việt suy đoán ra thông qua địa mạo địa hình, quả thật phải bội phục sự cẩn trọng của người này.
Hắn hơi nhíu đôi mày ưa nhìn: “Nhưng ngay cả như vậy, cũng không thể đảm bảo Tra Minh Khởi không chó cùng rứt giậu, ta đoán nếu gặp địch tập kích doanh trại, chỉ sợ hắn sẽ bất chấp sống chết không lùi mà tiến, đến lúc đó cũng có một trận ác chiến.” Hắn vươn vai đẩy chiến báo chồng chất thành núi trước mặt ra, “Thôi thôi, thời tiết không tệ, cô cũng ra ngoài đi dạo đây.”
Trịnh Việt vốn mặc thường phục, sửa sang một chút liền như một công tử ca nhà phú quý, ra đến cửa hắn bỗng quay đầu lại hỏi: “Linh Khanh, đi cùng không?”
Tề Linh Khanh hơi do dự, rồi im lặng đi theo.
Nhiễm Thanh Hoàn để một loạt vò rượu dưới chân, trước mặt là một nấm mộ, trên mộ bia không tên không họ, chỉ có bốn chữ “thiền quyên chi ngoại” do gã tự tay viết, từ nay âm dương đôi ngả, ngàn dặm không thể chung trăng sáng.
Gã chậm rãi ngồi xuống, khóe môi nhếch lên nụ cười mỉm, vớ lấy một vò rượu, vỗ bung ra, mùi thơm lập tức tỏa khắp: “Rượu loạn tâm tính, là độc dược xuyên tràng, tôi trước giờ vẫn tiết chế, hôm nay chỉ phá lệ một lần vì ông, tiếu túy tùy quân tam vạn trường, bất sổ ly thương.” Gã ngửa đầu dốc một ngụm to, hơi nhíu mày, hiển nhiên không thể hưởng thụ cái gọi là hương rượu, “Y như nước đái ngựa, ông nghĩ tôi thích uống chắc…” (Nguyên văn: tiếu túy bồi công tam vạn trường, bất dụng tố ly thương – Nam hương tử – Tô Thức)
“Chỉ là có một số lời, tôi sợ tôi uống say cũng chưa chắc đã nói ra miệng.”
Gã nốc ừng ực hết ngụm này đến ngụm khác, giải quyết xong một vò liền ném vò không đi, mở tiếp vò khác, một mình ngồi đó, nụ cười càng lúc càng giãn ra, cay đắng cũng càng lúc càng nhiều hơn.
“Tôi chẳng có của nả gì, mỗi ngày chẳng qua ăn no chờ chết, ông lại giao cho tôi một trọng trách tề gia trị quốc bình thiên hạ… Thật là coi trọng tôi quá rồi.” Khi nói câu này động tác của Nhiễm Thanh Hoàn đã hơi chậm chạp, không ít vò rỗng lăn lông lốc trên mặt đất, thật sự đã chếnh choáng say rồi. Gã vung tay đổ rượu Hoa Điêu hảo hạng xuống đất, “Nhiều năm dưỡng dục, thì ra là vì việc này, nếu ông sớm nói ra, chưa biết chừng tôi còn có thể đọc mấy cái sách thánh hiền rắm chó không kêu đó chăm chỉ hơn – ngu ngốc đệ nhất thiên hạ, bổn thiếu gia kính ông một ly…”
Gã cười to, kế đó cuồng ca:
“Hữu thân mạc phạm phi long lân, hữu thủ mạc biện mãnh hổ tu.
Quân khán tích nhật Nhữ Nam thị, bạch đầu tiên nhân ẩn ngọc hồ.
Tử du văn phong động song trúc, tương yêu cộng túy bôi trung lục.
Lịch dương hà dị sơn âm thì, bạch tuyết phi hoa loạn nhân mục.
Quân gia hữu tửu ngã hà sầu, khách đa lạc hàm bỉnh chúc du.
Tạ thượng tự năng cù dục vũ, tương như miễn thoát túc sương cừu.
Thanh thần cổ trạo quá giang khứ, thiên lý tương tư minh nguyệt lâu.”
(Đối tuyết túy hậu tặng Vương Lịch Dương – Lý Bạch)
Gã vốn là giọng thiếu niên, ca tới chỗ hào sảng thì phá âm như cổ họng sắp bị xé rách, tựa tiếng than đỗ quyên, cuồng ca thống ẩm lại đặc biệt thê lương. Gió vi vu thổi, tóc như nét mực, mi mục thiếu niên toàn là vẻ phiêu linh và sự phóng khoáng.
Trịnh Việt khi bước vào rừng trông thấy là cảnh tượng như vậy, lúc đó ngay ánh nhìn đầu tiên hắn đã bị dáng vẻ lãng tử bất kham này thu hút, bất giác lại dừng bước: “Hay cho ‘quân gia hữu tửu ngã hà sầu’.”
Tiếng ca ngừng bặt, Nhiễm Thanh Hoàn chầm chậm quay đầu lại, từ xa giơ vò rượu về hướng Trịnh Việt: “Có bằng hữu từ phương xa tới, mừng vui khôn xiết.”
“Vương gia…” Vệ binh vô thức muốn ngăn cản, Trịnh Việt khoát tay, đi ra khỏi rừng, chắp tay áo vái: “Tại hạ vào nhầm nơi đây, quấy nhiễu huynh đài, mong thứ lỗi.” Tề Linh Khanh thì đã thấy rõ diện mạo thiếu niên nọ, thầm hơi giật mình: “Vậy mà là gã…”
Nhiễm Thanh Hoàn lúc này nhìn người ta đã có chút bóng chồng, gã miễn cưỡng cười cười: “Nơi đây nào phải nhà ta, các hạ cứ tự nhiên đi không cần khách khí.”
Trịnh Việt không khỏi hơi tò mò, diện mạo người này tất nhiên là không cần phải nói, chỉ riêng khí chất tiêu sái này đã không giống phàm nhân rồi, hiện giờ cũng đang rỗi, bèn muốn trò chuyện một chút: “Nơi này rất gần chỗ hai quân Yên Kỳ và Kinh Châu đối chọi, huynh đài ở đây chẳng lẽ không sợ bị liên lụy?”
Nhiễm Thanh Hoàn nốc một ngụm rượu hơi nhanh, dẫn đến ngực phỏng rát, rất lâu mới nói rằng: “Các ngươi đánh việc các ngươi, ảnh hưởng gì tới ta uống rượu nhớ người?”
Trịnh Việt bật cười, không biết là người này bản tính phóng đãng hay thực sự say rồi, song hắn lập tức lại nhạy bén chú ý tới hai chữ “các ngươi”, không khỏi giật mình.
Nhiễm Thanh Hoàn hãy còn uống rượu, chào xong tựa hồ quên luôn sự tồn tại của những người này, không để ý tới Trịnh Việt nữa, lưỡi ít nhiều líu lại mà khàn khàn quát: “Xướng triệt Dương Quan lệ vị can, công danh dư sự thả gia xan. Phù thiên thủy tống vô cùng thụ, đới vũ vân mai nhất bán san… Kim cổ hận, kỷ thiên ban, chỉ ưng ly hợp thị bi hoan… Giang đầu vị thị phong ba ác, biệt hữu nhân gian hành lộ nan… Hơn mười năm nương tựa nhau, không bằng một tấc thiên hạ của ông, chỉ còn một mình tôi nửa đời lênh đênh, kiếp trước ngỡ như trường ca nhất mộng… Ông được lắm, được lắm…” – Trạng thái nửa điên thậm chí bất chấp này rõ ràng không phải phong cách của Nhiễm Thanh Hoàn, hiển nhiên người này đã say bí tỉ, hơn nữa còn nát rượu. (Giá cô thiên – Tống nhân. Tác giả: Tân Khí Tật)
Nói thật là Trịnh Việt không hiểu lắm gã hàm hồ hát lên cụ thể có ý nghĩa gì, song hắn lại nghe ra nỗi bi thương khắc cốt trong đó, nhìn thấy bốn chữ trên mộ bia kia, hắn chợt sinh ra một chút cảm xúc không tên, phảng phất thoát khỏi các loại dây dưa trên nhân thế rồi, ngược lại trống rỗng như không biết nên đi đường nào, hồng trần vạn trượng đều ngưng tụ thành giấc mộng Nam Kha trước bốn chữ này, khiến người ta quên hết sinh tử.
“Vị huynh đài này, người đã khuất rồi, hãy nén bi thương.” Trịnh Việt nói xong, thấy Nhiễm Thanh Hoàn không có lấy một chút phản ứng, ý thức được câu khách sáo của mình vào tai cuồng sĩ này đã bị tự động lọc thành lời thừa, liền tiện tay vớ một vò rượu, bản thân uống một ngụm, còn lại đổ hết xuống đất, “Thiết nghĩ người trong mộ cũng không phải người tầm thường, tại hạ kính quân một chung.”
Nhiễm Thanh Hoàn bĩu môi, có chút bất mãn đếm số vò rượu còn lại chưa uống, tiếc rằng đếm tới đếm lui ba lượt chưa ra, thế là dỗi không đếm nữa, sờ soạng trên người cả buổi, lấy ra một miếng phỉ thúy to bằng bàn tay, thuận tay ném cho một vệ binh của Trịnh Việt: “Phiền tiểu huynh đệ… đi đổi thêm ít hảo tửu đến, hàng trong tiểu điếm hương dã, không tiện chiêu đãi đại nhân vật.”
Vệ binh đưa phỉ thúy cho Tề Linh Khanh, Tề Linh Khanh là người biết nhìn hàng, thấy phỉ thúy kia nhất thời hơi ngớ ra, nhớ tới bảo mã ngày ấy thiếu niên cưỡi, đại khái có thể biết người này không phú thì quý. Song thế gian vô vàn người phú quý, mà vị này lại thật sự muốn dùng ngàn vàng đổi rượu… Hắn dùng ánh mắt xin chỉ thị từ Trịnh Việt, Trịnh Việt hơi lắc đầu: “Linh Khanh, gọi người mang hảo tửu lên. Ta ngồi với vị công tử này một lúc.”
Nhiễm Thanh Hoàn lúc này mới quay đầu lại nhìn thấy Tề Linh Khanh, cười cười nhàn nhạt. Thể chất gã tương đối lạ, ban đầu uống không lên mặt, lúc thật sự quá chén càng uống sắc mặt càng trắng, nói chuyện cũng từ lộn xộn lúc đầu trở nên tỉnh táo hơn. Nhiễm Thanh Hoàn hiện giờ trừ đứng dậy không đi được ra thì chỉ có một đặc điểm, chính là có gì nói đó, tuyệt đối không giấu giếm: “Thì ra ngày ấy nhường đường cho ta là Tề tướng quân, còn vị này không phải chính là Trịnh vương gia chứ?” Gã lại nốc cạn một vò rượu, vứt vò không xuống đất, thấp giọng chửi: “Con mẹ nó, lại hết rồi.”
Trịnh Việt nhìn Tề Linh Khanh một cái, đúng lúc đưa gã một vò mới mở, cười hỏi: “Vị huynh đài này vừa nói ra cô là người trong quân, không biết là đạo lý gì?”
Nhiễm Thanh Hoàn nhận vò, song không thèm nhìn hắn: “Nơi đây không tiện mai phục, lại cách đại doanh song phương không gần, ngoại trừ người của đại doanh Cẩm Dương vương cẩn thận quá mức, còn ai ăn no rửng mỡ rỗi việc chạy tới?”
Cẩn thận quá mức… Người này nói chuyện thật là không khách khí, dù là Trịnh Việt cũng không khỏi hơi nhíu mày: “Thế theo ý huynh đài, cô đi chuyến này là vẽ vời thêm chuyện?”
“Vương gia,” Tề Linh Khanh đột nhiên mở miệng, “Người này say rượu, nói năng vô lễ…” Hắn nói đến đây nhận được ánh mắt dạt dào hứng thú của Trịnh Việt liền dừng lại, mình vậy mà nhất thời kích động nói đỡ cho người chỉ có duyên gặp mặt một lần, chẳng lẽ ngửi mùi rượu cũng hơi say rồi.
“Cũng chưa chắc,” Nhiễm Thanh Hoàn căn bản không để ý họ moi tin, ánh mắt bắt đầu mơ màng, tiếng nói dần dần trầm thấp, “Ngươi với quân địch đụng đầu ở ngõ hẹp này, phía trước núi rừng lắm che chắn, Tra Minh Khởi thì dũng mãnh đa mưu, ngươi lo lắng có mai phục không dám tiến bừa; mà Yên Kỳ lui thủ Trúc Hiền thành, thành lâu cao vút dễ thủ khó công, Tra Minh Khởi chưa thăm dò kỹ về ngươi cũng sẽ không lỗ mãng, rơi vào thế bế tắc tại đây.”
Mắt Trịnh Việt sáng lên, chỉ bằng dăm ba câu thiếu niên say khướt này đã nói rõ cục diện khó xử trước mắt, không khỏi truy hỏi: “Theo huynh đài, cô nên phá địch như thế nào?”
Nhiễm Thanh Hoàn nghiêng đầu nhìn hắn một lúc lâu, đôi mắt tựa hồ không mở nổi: “Ngươi có lắm đầu như vậy, trong lòng đã tính sẵn từ trước, còn hỏi ta làm gì?”
Có lắm đầu như vậy… Trịnh Việt lắc đầu, không khỏi mỉm cười: “Nơi đây có một thông lộ, có thể vòng ra phía sau quân địch, cô muốn dạ tập hắn, huynh đài cảm thấy kế này khả thi không?”
Tề Linh Khanh giật mình, Trịnh Việt nói ra quân cơ đại sự một cách đơn giản như vậy, thiếu niên này sợ không ổn rồi, thấy mấy vệ binh đã đặt tay lên đao kiếm, lại hơi lo lắng.
“Ồ… kế của ngươi, kế gì…” Gã lắc lắc đầu, loạng choạng đứng dậy, liếc nhìn Trịnh Việt, “Ngươi đừng tưởng ta không biết, ngươi muốn thăm dò ta chứ gì? Ta đâu có say, ta không nói cho ngươi nghe đâu.”
Người này thật sự đã uống không ít rồi.
Trịnh Việt chắp tay nói: “Cô quả thật có lòng kết giao, không biết huynh đài xưng hô thế nào, có thể cùng ta quay về lều nói chuyện không?”
“Ta…” Nhiễm Thanh Hoàn không đứng vững, lui lại một bước, bước chân lảo đảo phịch mông xuống đất, ngã ngửa ra sau, Trịnh Việt vội vàng kéo gã: “Cẩn thận!”
Nhiễm Thanh Hoàn căng mắt ra, tựa hồ cố gắng muốn nhìn rõ: “Ngươi đừng lắc lư, chóng mặt quá…” Gã dùng tay chống đất muốn bò dậy, thử vài lần không thành công, nhíu mày, “Sao mặt đất cũng nghiêng vậy?”
Trịnh Việt đỡ gã đứng dậy, dựa lên một thân cây. Nhiễm Thanh Hoàn cười hì hì nói: “Cảm ơn người anh em, tôi dựa một lúc, tuyệt đối đừng để giáo viên nhìn ra anh em mình quá chén.”
– Cái gì thế này? Trịnh Việt thử hỏi: “Huynh đài, kế này rốt cuộc có ổn không, ngươi còn chưa nói xong đâu.”
Nhiễm Thanh Hoàn suy nghĩ một chút, bỗng nhiên bật cười: “Đúng đúng, ta còn chưa nói xong đâu. Không phải ngươi muốn vòng ra phía sau đánh úp Tra Minh Khởi sao, hai, hai mặt giáp công, nếu có thể xuất kỳ bất ý, chắc chắn hiệu quả sẽ không tồi. Nhưng ngươi lo lắng Tra Minh Khởi quá cương mãnh và cảnh giác, chó cùng rứt giậu, bên mình nhất định có tổn thất, ngươi muốn cố hết sức bảo tồn thực lực, để tương lai đấu đá nội bộ với mấy đồng liêu kia, ai biết xui xẻo gặp đại tướng Kinh Châu…”
Càng nói càng linh tinh – tuy rằng là sự thật, Trịnh Việt vội ho một tiếng cắt ngang gã: “Thế theo ý ngươi, ta lo thừa rồi?”
“Ừm… không thừa,” Nhiễm Thanh Hoàn đột nhiên quàng vai Trịnh Việt, ghé vào tai hắn nói: “Công lược chỉ nói cho một mình ngươi nghe, không được nói với người khác, bằng không ai cũng qua màn công ty game sẽ phải đóng cửa, biết chưa?”
Trịnh Việt dở khóc dở cười, chỉ có thể gật đầu.
Nhiễm Thanh Hoàn vừa lòng thả hắn ra, đặc biệt phóng khoáng vỗ vỗ vai hắn: “Được, nể ngươi nghĩa khí ta cho ngươi biết, qua màn nhớ phải mời khách… Tra, Tra…”
“Tra Minh Khởi.”
“Ta biết là Tra Minh Khởi!” Nhiễm Thanh Hoàn trừng mắt, “Người này hữu dũng hữu mưu, song hỏng ở bảo thủ, tự cho rằng trời là lão đại hắn là lão nhị, ngay cả Hoàng đế cũng không coi ra gì, binh pháp nói, có thể làm nhục…”
Say khướt rồi còn binh với chả pháp.
“Nghe nói… Hắn còn có một tật xấu, chính là háo sắc… Ôi, không được không được.” Gã lắc đầu liên tục, dáng vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép.
“Đúng là có nghe nói, nghe đâu trên đường hành quân hắn vẫn dẫn theo sủng thiếp.”
“Ừ, ta biết, ngươi… đừng tố cáo hắn, làm thế là không tốt, không tốt…” Đúng như mong đợi lạc đề rồi, Trịnh Việt cảm thấy cuộc trao đổi này thật là vô cùng khó khăn.
“Cô không ‘tố cáo’, thì làm sao đối phó hắn?” Trịnh Việt chớp chớp mắt, tiếp lời gã.
“Ngươi muốn đối phó hắn à?” Nhiễm Thanh Hoàn ra vẻ bừng tỉnh ngộ, mấy người xung quanh đều bực, chỉ nghe gã nói tiếp, “Đã là muốn dạ tập đối phó hắn, không bằng ngươi phái mấy đội viên cảm tử bắt tiểu tức phụ hắn dẫn theo, lại hắt ít dầu trong đại doanh rồi phóng hỏa, sau đó vừa chạy vừa loan tin… Chính, chính là nói cho đám tùy tùng biết, nữ nhân của hắn đã nằm trên tay các ngươi…”
Trịnh Việt ngẫm lại mấy câu nói lung tung của gã, vậy mà có thể hiểu được đại khái ý gã: “Tra Minh Khởi nhất định tức giận truy kích, hắn tự phụ võ công, một ngựa đi trước, quân Kinh Châu quen phân tán, không nhất định đuổi kịp bước chân chủ soái, đến lúc đó có thể mai phục ven đường mà vây công, dùng ám khí giết hắn, quân Kinh Châu ắt đại loạn.” Hắn gật đầu, tuy không phải là kế của bậc quân tử, nhưng trên chiến trường làm sao có thể dung được người tâm tính quá quang minh?
“Kỳ thực không cần thế, ngươi phóng hỏa trên đường lui của họ, chắc quân Kinh Châu đã loạn rồi,” Nhiễm Thanh Hoàn từ từ trượt xuống thân cây, tiếng nói càng lúc càng nhỏ, “Ngươi quá đề cao người Kinh Châu rồi… Binh như dê, dẫu tướng như sói, cũng chẳng nên hồn…”
Gã không nói gì nữa, Trịnh Việt cúi đầu nhìn thấy người này đã ngoẹo đầu sang một bên, rõ ràng là ngủ say như chết rồi.
“Đưa vị công tử này về, chờ tỉnh lại kêu người hầu hạ cẩn thận,” Trịnh Việt phân phó, “Uống say như vậy, sợ là không dễ chịu gì.”
“Vương gia,” Tề Linh Khanh trình phỉ thúy lên trước mặt hắn, “Mời xem qua.”
“Ồ?” Trịnh Việt cầm lên xem, “Gã tên Tiêu Ngữ à? Tựa hồ là ‘vấn thủy thúy’ của Linh Châu?”
“Không sai.”
Vấn thủy thúy là đặc sản Linh Châu, nhìn kỹ mảnh phỉ thúy này thì thấy màu xanh đậm phân bố đều đều, chất rất cao cấp, do độ trong suốt cao và nước nhiều, màu sắc chất cảm càng đẹp hơn, người trong nghề gọi là khởi oánh, nó sáng rực lóa mắt, ngay cả ở vùng đất phì nhiêu Yên Kỳ, nếu không phải quý tộc hoàng cung cũng khó được thấy thúy tốt vô giá như vậy.
Trịnh Việt thoáng trầm ngâm: “Thế thì càng phải dẫn về.”
“Vương gia tin lời gã sao?”
“Ngươi nói kế khắc địch à?” Trịnh Việt hơi trầm ngâm, “Cô tạm thời cũng chưa nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn. Vả lại… Cho dù là bẫy của địch nhân, cũng không biết chúng ta rốt cuộc động thủ vào ngày nào, đúng không?” Hắn cười cười, ý tứ không cần nói cũng biết, nếu là bẫy, nhất định địch nhân đã sớm biết lộ tuyến của Trịnh Việt, trước mắt xem ra khả năng này là không lớn.
Huống chi mấy câu cuối của người này thích hợp như thế. Hắn tin tưởng ánh mắt mình, người như vậy Kinh Châu không lưu được.
“Phải.” Tề Linh Khanh bước đến bế thiếu niên say bí tỉ lên, người nọ tựa hồ cảm giác được có nguồn nhiệt, rúc vào lòng hắn mà khẽ lẩm bẩm: “Sư phụ, tôi không chọc giận ông nữa, ông đừng bỏ tôi mà…”
Có chút tủi thân như một đứa trẻ lạc đường vậy. Trên người gã là mùi rượu nồng nặc và mùi bùn đất dính phải khi lăn qua lăn lại trên mặt đất, thế nhưng không biết tại sao, Tề Linh Khanh lại ngửi được từ đây một thứ mùi mát rượi như tuyết mới rơi, chẳng hiểu vì sao, có một chớp mắt lòng hắn bỗng mềm hẳn.
Tác giả :
Cẩm Dương Thiên