Quãng Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta
Chương 48
Tác phong của Chu Á Lỵ luôn luôn mạnh mẽ, chẳng nể mặt ai. Lục Già nói cho cô ta biết mình làm công tác tài vụ ở Ốc Á, câu đầu tiên mà Á Lỵ nói chính là: "Vậy thì trước tiên phải nói rõ, giữa chúng ta thì giao tình là giao tình, công việc là công việc đấy nhé."
Nhìn xem, cô còn chưa kịp nói gì, Chu Á Lỵ đã bày ra dáng vẻ của quản lý hạng mục rồi. Lục Già đã sớm quen với phong cách nói chuyện và làm việc của cô ta, chỉ coi như không thấy. Đầu năm nay cuộc sống của mọi người đâu có dễ dàng gì. Cô và Á Lỵ cũng coi như quen biết đã lâu, từ lúc thực tập cho đến khi làm việc độc lập, Lục Già học được không ít thứ từ cô ta, giữa người với người tiếp xúc ít nhiều sẽ có ảnh hưởng đến nhau. Chu Á Lỵ này chỉ không dễ dàng tiếp xúc, còn những cái khác đều không có vấn đề gì. Theo như Chu Á Lỵ nói thì đó là: "Tớ, Chu Á Lỵ, nếu có được đạo đối nhân xử thế của Hà Tử Quân cùng khuôn mặt xinh đẹp và vận khí tốt của Lục Già cậu, thì sẽ là thiên hạ vô địch."
Đây là mấy lời trong lúc thất ý, Chu Á Lỵ từng nói với cô. Chẳng cần phải bàn, “khuôn mặt xinh đẹp” và “vận khí tốt” trong lời nói của cô ta đều trở thành chuyện “không đáng để cạnh tranh”. Tất nhiên, đây là một trong những nguyên nhân mà cô và Á Lỵ quen biết đã nhiều năm như vậy nhưng quan hệ chỉ dừng ở mức bình thường. Về phần vận khí, chỉ cần cô vớ phải cái nắp chai đồ uống có ghi dòng chữ "Tặng thêm một chai", Á Lỵ cũng cảm thấy cô vô cùng may mắn. Mà cũng đúng, đối với người phải học lại hai năm mới thi được vào Đại học B thì cô có thể đỗ ngay lần đầu tiên bằng sức học bình thường của mình thì vận khí quả thực không tệ. Còn về phần xinh đẹp? Mỗi người có một cách nhìn khác nhau, lúc trước Từ Gia Tu còn hỏi vì sao trước kia cô lại không phải là hoa khôi của lớp, tốt xấu gì anh cũng là nam sinh đẹp trai nhất trường, thiệt thòi lớn rồi...
Á Lỵ hiểu lầm cô và Janice là người yêu, Lục Già cũng lười chẳng buồn giải thích. Tóm lại, cô ta tự mình đào hầm thì tự nhảy xuống đó đi...
Đoàn kế toán viên cao cấp của Tư Tâm Đặc đến lần này, Lục Già chỉ biết mỗi Á Lỵ, Á Lỵ hỏi cô một vấn đề mẫn cảm: "Lục Già, tiền lương của cậu ở Ốc Á là bao nhiêu?"
Lục Già thành thật trả lời, Á Lỵ nghe xong, trầm mặc một lúc rồi nói thẳng: "So với tưởng tượng của tớ thì tốt hơn nhiều."
Cô ngất! Lục Già giật giật khóe miệng: "Á Lỵ, tớ với cậu không có thù oán gì đúng không?"
Chu Á Lỵ: "Đương nhiên, chúng ta là bạn bè mà, cậu không thấy là tớ đang quan tâm đến cậu đó à?"
Lục Già: "Cám ơn."
Nói chung, hình thức giao tiếp giữa cô và Á Lỵ từ trước đến giờ vẫn như thế này. Không thích nhau những vẫn để ý tới nhau, rõ ràng quen biết rất lâu nhưng không có cách nào trở thành bạn tốt, tuy vậy trong lòng vẫn luôn cho rằng đối phương là bạn của mình. Khoảng thời gian khó khăn hai người vừa mới tốt nghiệp, cùng thuê chung một gian nhà trọ, ngoại trừ một số va chạm không vui ra thì có những lúc hai người cùng ăn mì gói cầm hơi, cùng luyện tập phát âm Tiếng Anh, còn cùng nhau thở dài trước cái tủ kính, âm thầm thề tháng sau nhất định phải mua hết những thứ đồ có trong tủ về.
Không phải tình bạn nào cũng sáng ngời, cũng rạng rỡ; tuy vậy, con người của Á Lỵ cũng rất tốt, ít nhất thì Á Lỵ luôn biết người biết ta.
Từ Gia Tu tiếp đón Á Lỵ, Á Lỵ nói với Từ Gia Tu: "Sở dĩ cấp trên phái tôi tới đây có lẽ là do tôi và Ốc Á có duyên phận, sau đấy tôi mới phát hiện ra đúng là cực kỳ có duyên phận. Tôi và Lục Già của phòng tài vụ Ốc Á trước kia không chỉ là đồng nghiệp mà còn là bạn học Đại học. Cho nên Từ tổng, chúng ta khẳng định có thể hợp tác vui vẻ."
Từ Gia Tu nở nụ cười: "Hợp tác vui vẻ."
Luật sư và đoàn kế toán viên cao cấp đã đến, đương nhiên khoảng thời gian kế tiếp ai nấy đều rất bận rộn.
Lục Già bận, Từ Gia Tu lại càng bận hơn, cô hầu như chỉ bận rộn trong công ty, nhưng Từ Gia Tu thì khác.
Sau khi đi làm tại Ốc Á, chuyện Lục Già không sợ nhất chính là tăng ca. Ốc Á ban đêm đèn đuốc sáng trưng, bận rộn lại nhịp nhàng. Những lúc căng thẳng, Địch Ca và Lượng Tử sẽ kể vài câu chuyện cười điều hòa không khí, mọi người cũng tính xem làm như thế này thì liệu cuối năm có đủ tiền mua nhà cưới vợ hay không. Cô và Từ Gia Tu làm việc của riêng mình, ngẫu nhiên ánh mắt sẽ giao nhau một chút...
Vài ngày nay, Từ Gia Tu đều chạy qua chạy lại ở bên ngoài, ngay cả tiểu Diệp Tổng bình thường luôn nhàn nhã cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Toàn bộ Ốc Á cả ngày tất bật, mọi người âm thầm bàn luận hình như ngày Ốc Á được đưa ra thị trường có lẽ không còn xa nữa. Lục Già đã từng làm tài chính cho một số trường hợp đưa ra thị trường, cô biết rất rõ tốc độ phát triển của Ốc Á nhanh như thế nào.
Janice lơ đãng cảm khái một câu: "Hình như lâu lắm rồi tôi không được gặp lão đại, bảo bối, gần đây lão đại ra sao rồi?"
Rõ ràng ở hai phòng đối diện mà còn hỏi được như thế? Thực ra, mấy ngày vừa rồi thời gian cô gặp Từ Gia Tu cũng không nhiều, nhưng với tư cách là bạn gái, khẳng định cô gặp anh nhiều hơn Janice vài lần.
Tối nào Từ Gia Tu cũng về trễ, Lục Già đều ngồi ở phòng khách chờ anh. Có một lần chờ quá lâu nên ngủ quên mất, ngày hôm sau cô tỉnh lại trên giường lớn, không cần nghĩ cũng biết đêm qua Từ Gia Tu về đã ôm cô lên lầu.
Còn một lần khác, Từ Gia Tu được nam trợ lý của anh dìu về, đây là lần đầu tiên anh uống say. Cô và trợ lý cùng nhau đỡ Từ Gia Tu vào ghế sofa, Từ Gia Tu kéo áo sơmi, giống như đứa nhỏ rối rắm khó khăn cởi cúc áo. Lục Già đi qua hỗ trợ, Từ Gia Tu nhìn cô, bỗng nhiên lên tiếng hỏi: "Lục Già, qua khoảng thời gian bận rộn này, chúng ta xuất ngoại đi chơi vài ngày đi. Em muốn đi đâu ?... Châu Âu? Canada? Hay là đi ra bờ biển trong nước?"
Từ Gia Tu nửa say nửa tỉnh, hàm hàm hồ hồ hỏi tới hỏi lui. Cô vừa rửa mặt giúp anh, vừa tươi cười phối hợp: "Em phải suy nghĩ thật kỹ mới được, nhưng anh vừa nói cái gì, ai cũng muốn đi chơi cơ? Tiểu Diệp tổng sao..."
Từ Gia Tu không trả lời, nhắm chặt mắt, lông mi thanh tú hơi rung rung.
Ngủ rồi à? Lục Già ghé mặt lại gần, sau đó liền lọt vào vòng tay của Từ Gia Tu. Thật lâu sau, hai người cùng nhau ngồi trên sofa, Từ Gia Tu nhẹ nhàng dựa đầu vào cô, bộ dạng an tĩnh lại nhu thuận.
"Chuyện đàm phán ... xảy ra vấn đề gì sao?" Cô hỏi.
"Không có, rất thuận lợi." Từ Gia Tu vẫn nhắm mắt, dừng một chút rồi nói tiếp, "Điều kiện mà Tống Tuyển Hi đưa ra rất hào phóng, rất có thành ý... ."
"Vậy thì tốt rồi." Lục Già thấy vui thay Từ Gia Tu, tuy rằng về phương diện cá nhân, cô không muốn có quá nhiều tiếp xúc với Tống Tuyển Hi, nhưng về mặt làm ăn buôn bán, có vài triệu trước mặt, cảm thụ cá nhân của cô chẳng còn đáng kể gì nữa. Ngày huấn luyện mở rộng của Ốc Á, Từ Gia Tu nói khoảng cách hiện giờ của Ốc Á cách lý tưởng của anh rất xa.
Lục Già nghiêng đầu nhìn bả vai Từ Gia Tu, đáy mắt toát ra ý cười dịu dàng. Từ Gia Tu, rốt cuộc thì lý tưởng của anh lớn tới mức nào?
——
Công tác của mấy người Á Lỵ đã hoàn thành được tương đối, Lục Già có mời Á Lỵ đi ăn cơm một lần, kết quả lúc chia tay lại chả vui chút nào. Địa điểm mời khách ngay tại quảng trường gần khu Cao Tân, cô cố ý mời Á Lỵ đi ăn đồ Thái. Trước khi gọi món, Lục Già còn không quên nói với Á Lỵ: "Hương vị không giống hệt như đồ Thái chính tông, nhưng cũng không tệ. Cá chua cay và cà ri của chỗ này rất ngon."
Cô gọi đồ ăn xong, Á Lỵ nâng cằm hỏi cô: "GiGi, rốt cuộc giữa cậu và ông chủ đẹp trai của Ốc Á có quan hệ gì?"
"Cậu còn không biết sao, bọn mình đang hẹn hò." Lục Già nói thẳng không chút để ý, quan hệ yêu đương hoàn mỹ giữa cô và Từ Gia Tu, cô sợ nói lấp lửng thì Á Lỵ sẽ hiểu lầm.
Sau đó, vẫn cứ là hiểu lầm. Á Lỵ dựa lưng vào thành ghế, trực tiếp mở miệng: "Lục Già, cậu có đầu óc hay không thế? Chơi cái gì không chơi lại chơi quy tắc ngầm?"
"Tớ không có." Lục Già cũng có chút tức giận, khép thực đơn lại, "Chu Á Lỵ, cậu có muốn ăn nữa không?"
Chu Á Lỵ: "Không ăn, tớ không muốn ăn đồ ăn của cậu."
Lục Già cầm túi, trực tiếp đứng dậy chạy lấy người.
Chu Á Lỵ đuổi kịp cô, giày cao gót giẫm lên nền đá cẩm thạch, Chu Á Lỵ đi bên cạnh cô, cười nhạo hai tiếng: "Lục Già, không ngờ qua nửa năm mà cậu chẳng thay đổi chút nào. Cậu không tìm được đàn ông à, cứ phải có quan hệ với ông chủ mới được?"
Lục Già quay đầu, càng thêm tức giận: "Cậu cũng giống hệt lúc trước nhỉ? Chúng ta ăn cơm như bình thường không được sao? Cứ phải nói mấy lời khó nghe như vậy là có ý gì?"
Chu Á Lỵ: "Tớ..."
"Chẳng lẽ cậu định nói là đang quan tâm đến tớ? Chu Á Lỵ, tớ cám ơn cậu đã quan tâm."
Chu Á Lỵ cũng nóng nảy: "Lục Già, tớ nghĩ cậu đã có một bài học nhớ đời rồi cơ đấy!"
Cái gì? Lục Già dừng lại, nhìn thẳng về phía Chu Á Lỵ.
Chu Á Lỵ: "Xin lỗi."
Lục Già rời đi.
Hay cho một câu “bài học nhớ đời”! Chẳng lẽ chỉ vì vô ý giẫm phải một bãi cứt chó, cô vứt cái giày đi còn chưa đủ, ngay cả chân cũng phải chém đứt luôn sao? Đúng là miệng lưỡi thế gian đáng sợ, người khác phải thấy cô chém đứt hai chân mới cảm thấy kích thích, thú vị?
Huống hồ từ đầu tới cuối, cô chẳng làm sai cái gì! Ba cô là Chủ nhiệm Chính giáo, từ nhỏ cô đã được bồi dưỡng về quan niệm đạo đức rất tốt, không cần người ngoài phải đến giáo dục thay. Cái gì gọi là thị phi phải trái, càng không tới lượt bọn họ tới chỉ điểm!
——
Sau đó, Lục Già và Chu Á Lỵ vẫn khách khí cùng nhau ăn một bữa cơm. Sau khi công tác hoàn thành, Ốc Á lấy tư cách chủ nhà mở tiệc đãi khách tại khách sạn năm sao của Đông Châu. Vài ngày nay mấy người Tống Tuyển Hi, Chu Á Lỵ đều ở khách sạn Châu Sơn, bữa tiệc này vốn dĩ Lục Già không cần đi vì thân phận của cô chưa đủ.
"Thân phận là bà chủ còn chưa đủ à?" Từ Gia Tu hỏi cô.
Lục Già đảo mắt, Từ Gia Tu nắm lấy tay cô: "Đi thôi, chẳng phải Quản lý Chu là bạn học Đại học và đồng nghiệp cũ của em sao?"
Không chỉ có từng đó thôi đâu, cô nói thêm: "Còn thuê nhà chung một thời gian nữa."
Từ Gia Tu mỉm cười: "À, vậy thì anh phải cảm tạ cô ấy lúc trước đã quan tâm chăm sóc em mới được."
"Đừng." Lục Già lắc đầu, cười nói, "Em và cô ta không phải là chăm sóc lẫn nhau, mà là chém giết lẫn nhau mới đúng."
"Máu me vậy à?" Từ Gia Tu hơi kinh ngạc, "Thắng thua thế nào?"
Về vấn đề này, Lục Già cười: "Thì đại khái là 50-50 đi."
Bữa tiệc lần này gồm có người của Ốc Á, người của Tống Tuyển Hi. Những người có mặt đều là thành viên tham gia hạng mục, ngồi kín 20 cái bàn tròn lớn. Lục Già thấy hơi kỳ lạ, vì sao Diệp Ngang Dương không có ở đây? Mấy vị quản lý và cố vấn pháp luật đều tới hết. Mấy hôm trước Janice nói gặp lão đại thật là khó, mà tiểu Diệp Tổng thì chẳng nhìn thấy mặt đâu, không biết đã đi chỗ nào phong lưu khoái hoạt rồi, thật hâm mộ, hâm mộ.
Phòng ăn mang theo phong cách cổ điển, Tống Tuyển Hi và Từ Gia Tu ngồi chung một bàn, Lục Già không biết nên ngồi đâu, bị Từ Gia Tu kéo đến bên cạnh anh. Cô ngồi xuống, ngẩng đầu liền đụng phải ánh mắt của Chu Á Lỵ, như có như không thăm dò.
Đêm nay bàn ăn cơ bản là chiến trường của đàn ông, phụ nữ chỉ có năm người, trong đó có một người nói chuyện tương đối nhiều, đó là Quản lý quan hệ xã hội. Với một bữa tiệc như thế này, tất nhiên ăn cơm sẽ không phải là trọng điểm. Tuy nhiên, mọi người nói về sự khác nhau giữa đồ ăn nam bắc chẳng khác nào đang phân tích tình trạng biến đổi trên phố Wall cũng như tình hình tài chính kinh tế thế giới.
Mỗi bàn ăn đều có một nhân viên hỗ trợ chia đồ ăn. Có người hỏi Lục Già và Từ Gia Tu là như thế nào, Từ Gia Tu cầm khăn ăn lau lau tay, chậm rãi nói: "Trước kia chúng tôi là bạn học."
"Bạn học Đại học?"
"Không phải, là trung học." Từ Gia Tu đơn giản trả lời, khẽ mỉm cười nói, "Bạn học Đại học của Lục Già cũng ngồi ở bàn này, nhưng không phải là tôi."
"Là tôi." Chu Á Lỵ nói tiếp, giơ ly rượu lên nói: "Từ tổng, tôi kính ngài một ly, chúc ngài và Lục Già ân ân ái ái, sớm thành người một nhà."
Chén rượu này, Từ Gia Tu uống cạn.
Chu Á Lỵ còn nói: "Lúc trước, Lục Già là hoa khôi của khoa chúng tôi đấy. Từ tổng thật có phúc khí."
Hoa khôi của khoa? Từ Gia Tu nhìn sang người bên cạnh, ánh mắt ôn hòa vô hại, lơ đãng nói một câu: "Thì ra còn có nhiều chuyện tôi không biết như vậy."
Lục Già nhìn lại Từ Gia Tu, ho nhẹ một tiếng, giải thích: "Anh đừng nghe Quản lý Chu nói bừa, em còn không biết trước kia mình là hoa khôi đâu." Lời Lục Già nói là thật lòng, cô ở trường Đại học cũng khá nổi bật, nhưng nào có khoa trương đến mức là hoa khôi.
"À." Từ Gia Tu đáp lại cô, sau đó thoải mái tiếp nhận những lời ca tụng của mọi người dành cho anh và Lục Già. Bạn học trung học sẽ thành người một nhà, đề tài đột nhiên lại chuyển tới thanh xuân. Chuyện sau khi tốt nghiệp gặp lại bạn học trung học rồi yêu nhau được mọi người thổi phồng thành một đoạn tình cảm kim ngọc lương duyên đáng ngưỡng mộ. Nghe đủ những lời ca ngợi, rốt cuộc Từ Gia Tu cũng nhớ tới việc phải tỏ ra khiêm tốn một chút. Anh cười nhẹ nhã ý nhìn về phía đối diện, không mặn không nhạt nói: "Chuyện tình yêu giữa Tống tổng và Tống phu nhân mới là một đoạn giai thoại châu liên bích hợp (*) đấy."
(*) châu liên bích hợp: trai gái xứng đôi
"Thật không?" Đêm nay Tống Tuyển Hi nói không nhiều, anh ta nhìn về phía Từ Gia Tu, nhưng thực ra là đang nhìn cô gái ngồi bên cạnh. Đèn chùm thủy tinh chiếu sáng trên đỉnh đầu, ánh sáng thanh nhã xuyên qua từng hạt thủy tinh đẹp đẽ tụ hội hết xuống bàn trung tâm. Tống Tuyển Hi trầm mặc một lát, sau đó dùng tiếng Anh trần thuật lại một chuyện.
Không khí nháy mắt ngưng lại, bởi vì tin tức thật sự rất kinh người.
Divorced?
Tống Tuyển Hi đã ly hôn?
Nhìn xem, cô còn chưa kịp nói gì, Chu Á Lỵ đã bày ra dáng vẻ của quản lý hạng mục rồi. Lục Già đã sớm quen với phong cách nói chuyện và làm việc của cô ta, chỉ coi như không thấy. Đầu năm nay cuộc sống của mọi người đâu có dễ dàng gì. Cô và Á Lỵ cũng coi như quen biết đã lâu, từ lúc thực tập cho đến khi làm việc độc lập, Lục Già học được không ít thứ từ cô ta, giữa người với người tiếp xúc ít nhiều sẽ có ảnh hưởng đến nhau. Chu Á Lỵ này chỉ không dễ dàng tiếp xúc, còn những cái khác đều không có vấn đề gì. Theo như Chu Á Lỵ nói thì đó là: "Tớ, Chu Á Lỵ, nếu có được đạo đối nhân xử thế của Hà Tử Quân cùng khuôn mặt xinh đẹp và vận khí tốt của Lục Già cậu, thì sẽ là thiên hạ vô địch."
Đây là mấy lời trong lúc thất ý, Chu Á Lỵ từng nói với cô. Chẳng cần phải bàn, “khuôn mặt xinh đẹp” và “vận khí tốt” trong lời nói của cô ta đều trở thành chuyện “không đáng để cạnh tranh”. Tất nhiên, đây là một trong những nguyên nhân mà cô và Á Lỵ quen biết đã nhiều năm như vậy nhưng quan hệ chỉ dừng ở mức bình thường. Về phần vận khí, chỉ cần cô vớ phải cái nắp chai đồ uống có ghi dòng chữ "Tặng thêm một chai", Á Lỵ cũng cảm thấy cô vô cùng may mắn. Mà cũng đúng, đối với người phải học lại hai năm mới thi được vào Đại học B thì cô có thể đỗ ngay lần đầu tiên bằng sức học bình thường của mình thì vận khí quả thực không tệ. Còn về phần xinh đẹp? Mỗi người có một cách nhìn khác nhau, lúc trước Từ Gia Tu còn hỏi vì sao trước kia cô lại không phải là hoa khôi của lớp, tốt xấu gì anh cũng là nam sinh đẹp trai nhất trường, thiệt thòi lớn rồi...
Á Lỵ hiểu lầm cô và Janice là người yêu, Lục Già cũng lười chẳng buồn giải thích. Tóm lại, cô ta tự mình đào hầm thì tự nhảy xuống đó đi...
Đoàn kế toán viên cao cấp của Tư Tâm Đặc đến lần này, Lục Già chỉ biết mỗi Á Lỵ, Á Lỵ hỏi cô một vấn đề mẫn cảm: "Lục Già, tiền lương của cậu ở Ốc Á là bao nhiêu?"
Lục Già thành thật trả lời, Á Lỵ nghe xong, trầm mặc một lúc rồi nói thẳng: "So với tưởng tượng của tớ thì tốt hơn nhiều."
Cô ngất! Lục Già giật giật khóe miệng: "Á Lỵ, tớ với cậu không có thù oán gì đúng không?"
Chu Á Lỵ: "Đương nhiên, chúng ta là bạn bè mà, cậu không thấy là tớ đang quan tâm đến cậu đó à?"
Lục Già: "Cám ơn."
Nói chung, hình thức giao tiếp giữa cô và Á Lỵ từ trước đến giờ vẫn như thế này. Không thích nhau những vẫn để ý tới nhau, rõ ràng quen biết rất lâu nhưng không có cách nào trở thành bạn tốt, tuy vậy trong lòng vẫn luôn cho rằng đối phương là bạn của mình. Khoảng thời gian khó khăn hai người vừa mới tốt nghiệp, cùng thuê chung một gian nhà trọ, ngoại trừ một số va chạm không vui ra thì có những lúc hai người cùng ăn mì gói cầm hơi, cùng luyện tập phát âm Tiếng Anh, còn cùng nhau thở dài trước cái tủ kính, âm thầm thề tháng sau nhất định phải mua hết những thứ đồ có trong tủ về.
Không phải tình bạn nào cũng sáng ngời, cũng rạng rỡ; tuy vậy, con người của Á Lỵ cũng rất tốt, ít nhất thì Á Lỵ luôn biết người biết ta.
Từ Gia Tu tiếp đón Á Lỵ, Á Lỵ nói với Từ Gia Tu: "Sở dĩ cấp trên phái tôi tới đây có lẽ là do tôi và Ốc Á có duyên phận, sau đấy tôi mới phát hiện ra đúng là cực kỳ có duyên phận. Tôi và Lục Già của phòng tài vụ Ốc Á trước kia không chỉ là đồng nghiệp mà còn là bạn học Đại học. Cho nên Từ tổng, chúng ta khẳng định có thể hợp tác vui vẻ."
Từ Gia Tu nở nụ cười: "Hợp tác vui vẻ."
Luật sư và đoàn kế toán viên cao cấp đã đến, đương nhiên khoảng thời gian kế tiếp ai nấy đều rất bận rộn.
Lục Già bận, Từ Gia Tu lại càng bận hơn, cô hầu như chỉ bận rộn trong công ty, nhưng Từ Gia Tu thì khác.
Sau khi đi làm tại Ốc Á, chuyện Lục Già không sợ nhất chính là tăng ca. Ốc Á ban đêm đèn đuốc sáng trưng, bận rộn lại nhịp nhàng. Những lúc căng thẳng, Địch Ca và Lượng Tử sẽ kể vài câu chuyện cười điều hòa không khí, mọi người cũng tính xem làm như thế này thì liệu cuối năm có đủ tiền mua nhà cưới vợ hay không. Cô và Từ Gia Tu làm việc của riêng mình, ngẫu nhiên ánh mắt sẽ giao nhau một chút...
Vài ngày nay, Từ Gia Tu đều chạy qua chạy lại ở bên ngoài, ngay cả tiểu Diệp Tổng bình thường luôn nhàn nhã cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Toàn bộ Ốc Á cả ngày tất bật, mọi người âm thầm bàn luận hình như ngày Ốc Á được đưa ra thị trường có lẽ không còn xa nữa. Lục Già đã từng làm tài chính cho một số trường hợp đưa ra thị trường, cô biết rất rõ tốc độ phát triển của Ốc Á nhanh như thế nào.
Janice lơ đãng cảm khái một câu: "Hình như lâu lắm rồi tôi không được gặp lão đại, bảo bối, gần đây lão đại ra sao rồi?"
Rõ ràng ở hai phòng đối diện mà còn hỏi được như thế? Thực ra, mấy ngày vừa rồi thời gian cô gặp Từ Gia Tu cũng không nhiều, nhưng với tư cách là bạn gái, khẳng định cô gặp anh nhiều hơn Janice vài lần.
Tối nào Từ Gia Tu cũng về trễ, Lục Già đều ngồi ở phòng khách chờ anh. Có một lần chờ quá lâu nên ngủ quên mất, ngày hôm sau cô tỉnh lại trên giường lớn, không cần nghĩ cũng biết đêm qua Từ Gia Tu về đã ôm cô lên lầu.
Còn một lần khác, Từ Gia Tu được nam trợ lý của anh dìu về, đây là lần đầu tiên anh uống say. Cô và trợ lý cùng nhau đỡ Từ Gia Tu vào ghế sofa, Từ Gia Tu kéo áo sơmi, giống như đứa nhỏ rối rắm khó khăn cởi cúc áo. Lục Già đi qua hỗ trợ, Từ Gia Tu nhìn cô, bỗng nhiên lên tiếng hỏi: "Lục Già, qua khoảng thời gian bận rộn này, chúng ta xuất ngoại đi chơi vài ngày đi. Em muốn đi đâu ?... Châu Âu? Canada? Hay là đi ra bờ biển trong nước?"
Từ Gia Tu nửa say nửa tỉnh, hàm hàm hồ hồ hỏi tới hỏi lui. Cô vừa rửa mặt giúp anh, vừa tươi cười phối hợp: "Em phải suy nghĩ thật kỹ mới được, nhưng anh vừa nói cái gì, ai cũng muốn đi chơi cơ? Tiểu Diệp tổng sao..."
Từ Gia Tu không trả lời, nhắm chặt mắt, lông mi thanh tú hơi rung rung.
Ngủ rồi à? Lục Già ghé mặt lại gần, sau đó liền lọt vào vòng tay của Từ Gia Tu. Thật lâu sau, hai người cùng nhau ngồi trên sofa, Từ Gia Tu nhẹ nhàng dựa đầu vào cô, bộ dạng an tĩnh lại nhu thuận.
"Chuyện đàm phán ... xảy ra vấn đề gì sao?" Cô hỏi.
"Không có, rất thuận lợi." Từ Gia Tu vẫn nhắm mắt, dừng một chút rồi nói tiếp, "Điều kiện mà Tống Tuyển Hi đưa ra rất hào phóng, rất có thành ý... ."
"Vậy thì tốt rồi." Lục Già thấy vui thay Từ Gia Tu, tuy rằng về phương diện cá nhân, cô không muốn có quá nhiều tiếp xúc với Tống Tuyển Hi, nhưng về mặt làm ăn buôn bán, có vài triệu trước mặt, cảm thụ cá nhân của cô chẳng còn đáng kể gì nữa. Ngày huấn luyện mở rộng của Ốc Á, Từ Gia Tu nói khoảng cách hiện giờ của Ốc Á cách lý tưởng của anh rất xa.
Lục Già nghiêng đầu nhìn bả vai Từ Gia Tu, đáy mắt toát ra ý cười dịu dàng. Từ Gia Tu, rốt cuộc thì lý tưởng của anh lớn tới mức nào?
——
Công tác của mấy người Á Lỵ đã hoàn thành được tương đối, Lục Già có mời Á Lỵ đi ăn cơm một lần, kết quả lúc chia tay lại chả vui chút nào. Địa điểm mời khách ngay tại quảng trường gần khu Cao Tân, cô cố ý mời Á Lỵ đi ăn đồ Thái. Trước khi gọi món, Lục Già còn không quên nói với Á Lỵ: "Hương vị không giống hệt như đồ Thái chính tông, nhưng cũng không tệ. Cá chua cay và cà ri của chỗ này rất ngon."
Cô gọi đồ ăn xong, Á Lỵ nâng cằm hỏi cô: "GiGi, rốt cuộc giữa cậu và ông chủ đẹp trai của Ốc Á có quan hệ gì?"
"Cậu còn không biết sao, bọn mình đang hẹn hò." Lục Già nói thẳng không chút để ý, quan hệ yêu đương hoàn mỹ giữa cô và Từ Gia Tu, cô sợ nói lấp lửng thì Á Lỵ sẽ hiểu lầm.
Sau đó, vẫn cứ là hiểu lầm. Á Lỵ dựa lưng vào thành ghế, trực tiếp mở miệng: "Lục Già, cậu có đầu óc hay không thế? Chơi cái gì không chơi lại chơi quy tắc ngầm?"
"Tớ không có." Lục Già cũng có chút tức giận, khép thực đơn lại, "Chu Á Lỵ, cậu có muốn ăn nữa không?"
Chu Á Lỵ: "Không ăn, tớ không muốn ăn đồ ăn của cậu."
Lục Già cầm túi, trực tiếp đứng dậy chạy lấy người.
Chu Á Lỵ đuổi kịp cô, giày cao gót giẫm lên nền đá cẩm thạch, Chu Á Lỵ đi bên cạnh cô, cười nhạo hai tiếng: "Lục Già, không ngờ qua nửa năm mà cậu chẳng thay đổi chút nào. Cậu không tìm được đàn ông à, cứ phải có quan hệ với ông chủ mới được?"
Lục Già quay đầu, càng thêm tức giận: "Cậu cũng giống hệt lúc trước nhỉ? Chúng ta ăn cơm như bình thường không được sao? Cứ phải nói mấy lời khó nghe như vậy là có ý gì?"
Chu Á Lỵ: "Tớ..."
"Chẳng lẽ cậu định nói là đang quan tâm đến tớ? Chu Á Lỵ, tớ cám ơn cậu đã quan tâm."
Chu Á Lỵ cũng nóng nảy: "Lục Già, tớ nghĩ cậu đã có một bài học nhớ đời rồi cơ đấy!"
Cái gì? Lục Già dừng lại, nhìn thẳng về phía Chu Á Lỵ.
Chu Á Lỵ: "Xin lỗi."
Lục Già rời đi.
Hay cho một câu “bài học nhớ đời”! Chẳng lẽ chỉ vì vô ý giẫm phải một bãi cứt chó, cô vứt cái giày đi còn chưa đủ, ngay cả chân cũng phải chém đứt luôn sao? Đúng là miệng lưỡi thế gian đáng sợ, người khác phải thấy cô chém đứt hai chân mới cảm thấy kích thích, thú vị?
Huống hồ từ đầu tới cuối, cô chẳng làm sai cái gì! Ba cô là Chủ nhiệm Chính giáo, từ nhỏ cô đã được bồi dưỡng về quan niệm đạo đức rất tốt, không cần người ngoài phải đến giáo dục thay. Cái gì gọi là thị phi phải trái, càng không tới lượt bọn họ tới chỉ điểm!
——
Sau đó, Lục Già và Chu Á Lỵ vẫn khách khí cùng nhau ăn một bữa cơm. Sau khi công tác hoàn thành, Ốc Á lấy tư cách chủ nhà mở tiệc đãi khách tại khách sạn năm sao của Đông Châu. Vài ngày nay mấy người Tống Tuyển Hi, Chu Á Lỵ đều ở khách sạn Châu Sơn, bữa tiệc này vốn dĩ Lục Già không cần đi vì thân phận của cô chưa đủ.
"Thân phận là bà chủ còn chưa đủ à?" Từ Gia Tu hỏi cô.
Lục Già đảo mắt, Từ Gia Tu nắm lấy tay cô: "Đi thôi, chẳng phải Quản lý Chu là bạn học Đại học và đồng nghiệp cũ của em sao?"
Không chỉ có từng đó thôi đâu, cô nói thêm: "Còn thuê nhà chung một thời gian nữa."
Từ Gia Tu mỉm cười: "À, vậy thì anh phải cảm tạ cô ấy lúc trước đã quan tâm chăm sóc em mới được."
"Đừng." Lục Già lắc đầu, cười nói, "Em và cô ta không phải là chăm sóc lẫn nhau, mà là chém giết lẫn nhau mới đúng."
"Máu me vậy à?" Từ Gia Tu hơi kinh ngạc, "Thắng thua thế nào?"
Về vấn đề này, Lục Già cười: "Thì đại khái là 50-50 đi."
Bữa tiệc lần này gồm có người của Ốc Á, người của Tống Tuyển Hi. Những người có mặt đều là thành viên tham gia hạng mục, ngồi kín 20 cái bàn tròn lớn. Lục Già thấy hơi kỳ lạ, vì sao Diệp Ngang Dương không có ở đây? Mấy vị quản lý và cố vấn pháp luật đều tới hết. Mấy hôm trước Janice nói gặp lão đại thật là khó, mà tiểu Diệp Tổng thì chẳng nhìn thấy mặt đâu, không biết đã đi chỗ nào phong lưu khoái hoạt rồi, thật hâm mộ, hâm mộ.
Phòng ăn mang theo phong cách cổ điển, Tống Tuyển Hi và Từ Gia Tu ngồi chung một bàn, Lục Già không biết nên ngồi đâu, bị Từ Gia Tu kéo đến bên cạnh anh. Cô ngồi xuống, ngẩng đầu liền đụng phải ánh mắt của Chu Á Lỵ, như có như không thăm dò.
Đêm nay bàn ăn cơ bản là chiến trường của đàn ông, phụ nữ chỉ có năm người, trong đó có một người nói chuyện tương đối nhiều, đó là Quản lý quan hệ xã hội. Với một bữa tiệc như thế này, tất nhiên ăn cơm sẽ không phải là trọng điểm. Tuy nhiên, mọi người nói về sự khác nhau giữa đồ ăn nam bắc chẳng khác nào đang phân tích tình trạng biến đổi trên phố Wall cũng như tình hình tài chính kinh tế thế giới.
Mỗi bàn ăn đều có một nhân viên hỗ trợ chia đồ ăn. Có người hỏi Lục Già và Từ Gia Tu là như thế nào, Từ Gia Tu cầm khăn ăn lau lau tay, chậm rãi nói: "Trước kia chúng tôi là bạn học."
"Bạn học Đại học?"
"Không phải, là trung học." Từ Gia Tu đơn giản trả lời, khẽ mỉm cười nói, "Bạn học Đại học của Lục Già cũng ngồi ở bàn này, nhưng không phải là tôi."
"Là tôi." Chu Á Lỵ nói tiếp, giơ ly rượu lên nói: "Từ tổng, tôi kính ngài một ly, chúc ngài và Lục Già ân ân ái ái, sớm thành người một nhà."
Chén rượu này, Từ Gia Tu uống cạn.
Chu Á Lỵ còn nói: "Lúc trước, Lục Già là hoa khôi của khoa chúng tôi đấy. Từ tổng thật có phúc khí."
Hoa khôi của khoa? Từ Gia Tu nhìn sang người bên cạnh, ánh mắt ôn hòa vô hại, lơ đãng nói một câu: "Thì ra còn có nhiều chuyện tôi không biết như vậy."
Lục Già nhìn lại Từ Gia Tu, ho nhẹ một tiếng, giải thích: "Anh đừng nghe Quản lý Chu nói bừa, em còn không biết trước kia mình là hoa khôi đâu." Lời Lục Già nói là thật lòng, cô ở trường Đại học cũng khá nổi bật, nhưng nào có khoa trương đến mức là hoa khôi.
"À." Từ Gia Tu đáp lại cô, sau đó thoải mái tiếp nhận những lời ca tụng của mọi người dành cho anh và Lục Già. Bạn học trung học sẽ thành người một nhà, đề tài đột nhiên lại chuyển tới thanh xuân. Chuyện sau khi tốt nghiệp gặp lại bạn học trung học rồi yêu nhau được mọi người thổi phồng thành một đoạn tình cảm kim ngọc lương duyên đáng ngưỡng mộ. Nghe đủ những lời ca ngợi, rốt cuộc Từ Gia Tu cũng nhớ tới việc phải tỏ ra khiêm tốn một chút. Anh cười nhẹ nhã ý nhìn về phía đối diện, không mặn không nhạt nói: "Chuyện tình yêu giữa Tống tổng và Tống phu nhân mới là một đoạn giai thoại châu liên bích hợp (*) đấy."
(*) châu liên bích hợp: trai gái xứng đôi
"Thật không?" Đêm nay Tống Tuyển Hi nói không nhiều, anh ta nhìn về phía Từ Gia Tu, nhưng thực ra là đang nhìn cô gái ngồi bên cạnh. Đèn chùm thủy tinh chiếu sáng trên đỉnh đầu, ánh sáng thanh nhã xuyên qua từng hạt thủy tinh đẹp đẽ tụ hội hết xuống bàn trung tâm. Tống Tuyển Hi trầm mặc một lát, sau đó dùng tiếng Anh trần thuật lại một chuyện.
Không khí nháy mắt ngưng lại, bởi vì tin tức thật sự rất kinh người.
Divorced?
Tống Tuyển Hi đã ly hôn?
Tác giả :
Tùy Hầu Châu