Quang Thái Tử Đi Ngoại Tình
Chương 194: Máu mũi nước mắt cùng nhau bay trong phòng tắm (3)
Ô ô, đấm nền nhà khóc lớn. . . . . .
Nhìn tên sách hình như là chỉ là loại phổ biến bình thường, nhưng hắn học cái đó làm gì chứ!
Tiểu nha đầu này có phải vẫn chưa ý thức được nàng đã đem lời trong lòng thể hiện ra hết rồi không?
Cố nhịn cười, Hoàng Phủ Dật vô cùng nghiêm túc nói, “Đương nhiên phải học, trước đây không có kinh nghiệm, không phải nàng cũng vừa mới nói tri thức nào cũng phải biết một chút sao?”
Bi phẫn . . . . . .
Đóa Đóa quyết định phản kháng mạnh mẽ, xắn cánh tay áo lên hóa thân thành cọp cái, “Nếu chàng còn như vậy nữa. . . . . .”
“Thì chúng ta có thể động phòng?” Hoàng Phủ Dật ngắt lời nàng, nghiêm trang tiếp lời.
“. . . . . .” Đóa Đóa nghẹn ngào tại chỗ, thật vất vả tích góp được một chút khí thế cũng liền theo đó mà bay vèo vèo mất.
Ô ô, kẻ địch quá lớn mạnh, nàng vẫn cần tu luyện thêm một chút!
“Đóa Đóa.” Hoàng Phủ Dật ôm lấy nàng.
Máu toàn thân Đóa Đóa trong nháy mắt đều dồn lên trên mặt, hắn không, không mặc y phục nha!
Hoàng Phủ Dật còn cười cúi đầu hôn nàng, “Sao vẫn hay thẹn thùng như thế, tiếp tục như vậy nữa ta thật lo lắng vào lúc động phòng nàng sẽ ngất xỉu mất.”
“. . . . . .” Hu hu, nếu hắn còn nhắc lại hai chữ kia thì nàng mới thật sự muốn ngất xỉu luôn đấy. . . . . .
Nàng sám hối, chủ yếu là bởi vì hắn quá đẹp trai, trước đây nàng vốn chưa từng gặp nam nhân nào như vậy, tiếp đó là hiện giờ nam nhân này lại thành chồng nàng, còn đang quyết tâm sắc dụ nàng. . . . . .
Hu hu, ham mê sắc đẹp lại còn thẹn thùng kết quả chính là biến thành siêu cấp thẹn thùng!
Đóa Đóa khóc ròng, “Chàng buông ta ra trước đi.”
Hoàng Phủ Dật bất đắc dĩ cười buông nàng ra, hướng ra phía cửa cao giọng nói, “Vào đi.”
Cửa kêu một tiếng “két” mở ra, mấy tiểu thái giám cúi đầu bước nhanh bưng cơm nước đi vào, sau đó đầu cũng không nâng mà bước nhanh lui ra.
Bọn họ đã do dự ngoài cửa rất lâu, chỉ là không dám gõ cửa, sợ quấy rầy Thái Tử và Thái Tử Phi.
Nhan Đóa Đóa nghẹn họng không nói gì, các người ngẩng đầu lên đi, đừng tiếp tục hiểu lầm nữa, chúng tôi thật sự cái gì cũng không làm mà. . . . . .
Hoàng Phủ Dật kéo nàng ngồi xuống, “Được rồi, ăn cơm trước đã.”
“. . . . . .” Ăn cái gì mà ăn, hiện giờ đang ham mê sắc đẹp. . . . . .
Đóa Đóa ăn mà không biết vị, máy móc ăn những gì Hoàng Phủ Dật bỏ vào trong bát của nàng, rất kiên quyết nhìn không chớp mắt.
Sắc tức thị không, không tức thị sắc. . . . . . Đóa Đóa bắt đầu lặng lẽ niệm kinh.
Nhìn tên sách hình như là chỉ là loại phổ biến bình thường, nhưng hắn học cái đó làm gì chứ!
Tiểu nha đầu này có phải vẫn chưa ý thức được nàng đã đem lời trong lòng thể hiện ra hết rồi không?
Cố nhịn cười, Hoàng Phủ Dật vô cùng nghiêm túc nói, “Đương nhiên phải học, trước đây không có kinh nghiệm, không phải nàng cũng vừa mới nói tri thức nào cũng phải biết một chút sao?”
Bi phẫn . . . . . .
Đóa Đóa quyết định phản kháng mạnh mẽ, xắn cánh tay áo lên hóa thân thành cọp cái, “Nếu chàng còn như vậy nữa. . . . . .”
“Thì chúng ta có thể động phòng?” Hoàng Phủ Dật ngắt lời nàng, nghiêm trang tiếp lời.
“. . . . . .” Đóa Đóa nghẹn ngào tại chỗ, thật vất vả tích góp được một chút khí thế cũng liền theo đó mà bay vèo vèo mất.
Ô ô, kẻ địch quá lớn mạnh, nàng vẫn cần tu luyện thêm một chút!
“Đóa Đóa.” Hoàng Phủ Dật ôm lấy nàng.
Máu toàn thân Đóa Đóa trong nháy mắt đều dồn lên trên mặt, hắn không, không mặc y phục nha!
Hoàng Phủ Dật còn cười cúi đầu hôn nàng, “Sao vẫn hay thẹn thùng như thế, tiếp tục như vậy nữa ta thật lo lắng vào lúc động phòng nàng sẽ ngất xỉu mất.”
“. . . . . .” Hu hu, nếu hắn còn nhắc lại hai chữ kia thì nàng mới thật sự muốn ngất xỉu luôn đấy. . . . . .
Nàng sám hối, chủ yếu là bởi vì hắn quá đẹp trai, trước đây nàng vốn chưa từng gặp nam nhân nào như vậy, tiếp đó là hiện giờ nam nhân này lại thành chồng nàng, còn đang quyết tâm sắc dụ nàng. . . . . .
Hu hu, ham mê sắc đẹp lại còn thẹn thùng kết quả chính là biến thành siêu cấp thẹn thùng!
Đóa Đóa khóc ròng, “Chàng buông ta ra trước đi.”
Hoàng Phủ Dật bất đắc dĩ cười buông nàng ra, hướng ra phía cửa cao giọng nói, “Vào đi.”
Cửa kêu một tiếng “két” mở ra, mấy tiểu thái giám cúi đầu bước nhanh bưng cơm nước đi vào, sau đó đầu cũng không nâng mà bước nhanh lui ra.
Bọn họ đã do dự ngoài cửa rất lâu, chỉ là không dám gõ cửa, sợ quấy rầy Thái Tử và Thái Tử Phi.
Nhan Đóa Đóa nghẹn họng không nói gì, các người ngẩng đầu lên đi, đừng tiếp tục hiểu lầm nữa, chúng tôi thật sự cái gì cũng không làm mà. . . . . .
Hoàng Phủ Dật kéo nàng ngồi xuống, “Được rồi, ăn cơm trước đã.”
“. . . . . .” Ăn cái gì mà ăn, hiện giờ đang ham mê sắc đẹp. . . . . .
Đóa Đóa ăn mà không biết vị, máy móc ăn những gì Hoàng Phủ Dật bỏ vào trong bát của nàng, rất kiên quyết nhìn không chớp mắt.
Sắc tức thị không, không tức thị sắc. . . . . . Đóa Đóa bắt đầu lặng lẽ niệm kinh.
Tác giả :
Trầm Du