Quang Thái Tử Đi Ngoại Tình
Chương 1: Tiểu Đóa Đóa, phải động phòng chưa?
Đêm khuya, tại một góc hoàng cung.
Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.”
“Dạ, chủ tử.”
Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau.
Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái.
Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết………..
“Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.”
Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng.
Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ.
Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……
Trên đầu buộc một cái khăn bằng vải bố thật dày, bao hết tóc vào trong, trên khuôn mặt còn có sắc xanh nhìn thật kinh khủng, chỉ có hốc mắt và môi là còn màu bình thường.
Đang là giữa đêm, đột nhiên nhìn thấy một người như vậy quả thực quá doạ người, nhưng nam nhân vừa tới lại không khắc chế được mà cười to, tay chống lên tường, giống như là sắp đứng không vững.
Cười đến nửa ngày, hắn mới thu lại biểu tình, rút một tấm khăn bên cạnh, thấm thấm nước rồi cầm nó đi đến bên giường.
Ngươi trên giường càng nhìn gần lại càng doạ người, nhưng trong mắt nam nhân này dường như lại rất buồn cười, hắn cố nhịn cười, thật cẩn thận cầm lấy khăn, lau lau trên khuôn mặt nàng.
Khăn vừa mới đụng tới má người nằm trên giường, lông mi người nọ không an ổn hơi hơi động.
Cảnh giác như vậy?
Nam nhân cười cười thu tay lại, lập tức để khăn lại vị trí ban đầu, lại dùng nội lực làm khô hết nước trên khăn, tiêu trừ “chứng cứ phạm tội”.
Người trên giường……….
Nhan Đoá Đoá lông mi giật giật, miệng hơi cong lên, mơ mơ màng màng mở mắt ra…..
Hai mắt phút chốc trợn to, nàng trừng mắt nhìn tuấn nhan đang phóng đại trước mắt này.
Nam nhân hơi chớp mắt, con ngươi đen sáng quắc nhìn nàng, thanh âm trầm thấp mà mềm mại như tơ lại tà mi đầy hấp dẫn, mang theo đầy ý tứ hàm xúc, “Tiểu Đoá Đoá, động phòng được chưa?”
Nhan Đóa Đóa hóa thân thành sư tử hà đông, thuận tay cầm lấy cái gối bên cạnh ném qua, “Hoàng Phủ Dật kia, ngươi nhanh đi ra ngoài cho ta………..”
Sự tình phải bắt đầu kể từ ba tháng trước
Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, “Tiếp tục điều tra.”
“Dạ, chủ tử.”
Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau.
Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái.
Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết………..
“Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ.”
Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng.
Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ.
Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn……
Trên đầu buộc một cái khăn bằng vải bố thật dày, bao hết tóc vào trong, trên khuôn mặt còn có sắc xanh nhìn thật kinh khủng, chỉ có hốc mắt và môi là còn màu bình thường.
Đang là giữa đêm, đột nhiên nhìn thấy một người như vậy quả thực quá doạ người, nhưng nam nhân vừa tới lại không khắc chế được mà cười to, tay chống lên tường, giống như là sắp đứng không vững.
Cười đến nửa ngày, hắn mới thu lại biểu tình, rút một tấm khăn bên cạnh, thấm thấm nước rồi cầm nó đi đến bên giường.
Ngươi trên giường càng nhìn gần lại càng doạ người, nhưng trong mắt nam nhân này dường như lại rất buồn cười, hắn cố nhịn cười, thật cẩn thận cầm lấy khăn, lau lau trên khuôn mặt nàng.
Khăn vừa mới đụng tới má người nằm trên giường, lông mi người nọ không an ổn hơi hơi động.
Cảnh giác như vậy?
Nam nhân cười cười thu tay lại, lập tức để khăn lại vị trí ban đầu, lại dùng nội lực làm khô hết nước trên khăn, tiêu trừ “chứng cứ phạm tội”.
Người trên giường……….
Nhan Đoá Đoá lông mi giật giật, miệng hơi cong lên, mơ mơ màng màng mở mắt ra…..
Hai mắt phút chốc trợn to, nàng trừng mắt nhìn tuấn nhan đang phóng đại trước mắt này.
Nam nhân hơi chớp mắt, con ngươi đen sáng quắc nhìn nàng, thanh âm trầm thấp mà mềm mại như tơ lại tà mi đầy hấp dẫn, mang theo đầy ý tứ hàm xúc, “Tiểu Đoá Đoá, động phòng được chưa?”
Nhan Đóa Đóa hóa thân thành sư tử hà đông, thuận tay cầm lấy cái gối bên cạnh ném qua, “Hoàng Phủ Dật kia, ngươi nhanh đi ra ngoài cho ta………..”
Sự tình phải bắt đầu kể từ ba tháng trước
Tác giả :
Trầm Du