Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)
Chương 55: Đại chiến đầm độc (1)
Hư Minh bị thương đang ở đằng xa, khi hắn nhìn thấy Lâm Phong chạy tới, trên người không có một vết thương, làn sương mù đằng xa cũng đã biến mất cùng tên Tà Đồ, hắn không khỏi giật mình, xem ra tên Lâm Phong này không đơn giản như bọn hắn đã nghĩ.
Lâm Phong tiêu diệt Tà Đồ, nhận được 50 vạn điểm cống hiến ban thưởng, nhưng Thanh Vũ chỉ nhận được hai viên Quang Minh Tín Ngưỡng quả, chỉ có tiêu diệt Tà Đồ ở cảnh giới cao hơn hoặc là bằng thì mới có thể ban thưởng Quang Minh Tín Ngưỡng quả.
Cả nhóm người chờ đợi một hồi, từ đằng xa, Không Tinh và Băng Tu trở về, trên người có vài vết thương, nhưng khuôn mặt vui vẻ, xem ra đã xử lí xong tên Tà Đồ kia.
Hư Minh nhìn thấy Không Tinh, chờ chần một chút, rồi sau đó hắn đi tới bắt chuyện, nhưng hắn không nói là một mình Lâm Phong đã giải quyết một tên Tà Đồ mà không cần sự giúp đỡ của mình, đôi khi nhiều chuyện quá cũng không tốt.
Những vị thành chủ khác đều lo cho bản thân mình, tập trung cao độ vào trận chiến, nào có thời gian quan sát xung quanh? Họ cũng không biết Lâm Phong có bản lĩnh như vậy, nếu không chắc chắn d6JGuA8O đã có người truyền âm cho Không Tinh.
“Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi một ngày, hấp thụ hết chiến lợi phẩm này, sau đó chúng ta sẽ tấn công mục tiêu kế tiếp.” Không Tinh nhìn thấy những vị thành chủ đã mệt mỏi, hắn cười nói, hôm nay thu hoạch nhiều lắm.
Lâm Phong chiến đấu cũng không có tiêu hao bao nhiêu, nhưng hắn giả vờ mệt mỏi, khoanh chân bắt đầu hồi phục.
Những người khác đều tản ra, riêng phần mình hấp thụ tinh hoa linh khí đề thăng cảnh giới, chỉ trong vài canh giờ, những vị thành chủ nhao nhao đột phá. Ba vị thành chủ có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, không biết bàn luận làm sao, dồn hết tinh hoa linh khí cho một người, làm cho Hạ Dương tấn cấp thành Trúc Cơ đỉnh phong.
Băng Tu, Không Tinh, Hư Minh tu vi càng thâm hậu nhiều, nhất là Không Tinh đã gần đạt đến nửa bước Kết Đan. Xem ra, sau trận chiến này, chiến lực đỉnh phong đã đủ để đối kháng trực diện với mục tiêu kế tiếp, đây cũng là một trong những thứ đã bị Không Tinh tính toán trước.
Một ngày trôi qua rất nhanh, mặc dù đại chiến tiêu hao rất nhiêu nhưng ở đây đều là thành chủ, tài sản phong phú, một ngày thôi cũng đã đủ để hồi phục đến trạng thái đỉnh phong.
Mục tiêu kế tiếp là một cái đầm độc, nơi đó có nhiều độc vật sinh tồn, coi như là một thiên nhiên hung địa, nếu không cẩn thận bị trùng độc cắn trúng, cho dù trùng độc kia cảnh giới nhỏ yếu, thì mạng sống cũng bị đe dọa nghiêm trọng.
Một đường đi tới, Không Tinh sử dụng một món pháp bảo là cái gương, che dấu tung tích và thân ảnh của mọi người, vượt qua nhiều địa điểm có Tà Đồ canh gác, hữu kinh vô hiểm đi tới đầm độc.
Nhìn từ xa, đầm độc có màu đen kịch, bán kính của nó lên đến 10km, những con độc trùng sinh sống trong đó bò lên bò xuống, ẩn nấp thân hình của mình. Có những làn sương mù màu xanh trên đầm độc, mãi không tiêu tán.
Không Tinh cũng đã chuẩn bị cho tình huống này, hắn lấy từ trong túi trữ vật ra một quả cầu, rồi quăng hết sức mạnh về phía đầm độc.
“Bạo.” Không Tinh nhìn thấy quả cầu đã xâm nhập vào sâu trong đầm độc, hắn quát lên.
Một cỗ khí tức nguy hiểm từ trong quả cầu phát ra, làm cho những độc trùng và Tà Đồ đang ẩn nấp ở đó cảm thấy lạnh người, thân hình nhanh chóng chạy đi.
Ầm! Ầm!
Quả cầu bộc phát ra một cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa, những nơi cỗ lực lượng này đi qua đều không còn sự sống, những làn sương mù bị đánh bay ra xung quanh, hiển lộ trong nó là một cái đầm độc.
Một cái hố to hiện ra, trong đó là những cái xác của côn trùng cùng với những Tà Đồ có cảnh giới thấp không kịp chạy trốn, nước của đầm độc bị bốc hơi lên, động phủ của Tà Đồ bên dưới đều hiển lộ ra hết.
“Có địch tấn công.” Một tên Tà Đồ hoảng sợ nói, nếu hắn không kịp chạy trốn có lẽ đã chết rồi.
“Là kẻ nào?” Nhiều thân ảnh Tà Đồ từ trong đầm độc bay ra, hai mắt hung hăng nhìn thấy đám người Không Tinh.
Tổng cộng có bốn tên Trúc Cơ đỉnh phong, bốn tên Trúc Cơ hậu kỳ, bảy tên trúc cơ trung kỳ, hơn mười tên Trúc Cơ sơ kỳ. Thoạt nhìn nhân số bên Không Tinh thành chủ không đủ, nhưng những vị thành chủ đều có tinh tiến, ở trong cảnh giới của mình đều là tồn tại mạnh mẽ.
Không Tinh nhìn thấy món pháp bảo bị dẫn bạo, tạo ra hiệu quả như vậy, không khỏi thở dài, cho dù là hắn cũng không dám phun phí như vậy, phải biết đây là mộn món nhất tinh pháp bảo, giá trị kinh người, bây giờ cũng chỉ làm thứ dò đường và đẩy đi sương độc mà thôi.
“Giết!” Không chần chờ, Không Tinh hét lớn.
Đại chiến bạo phát! Không một chút nhân từ, hai bên vừa va chạm vào nhau, mắt đều đỏ lên, họ chỉ xem đối thủ là tu vi mà thôi, một cái tu vi đang di động, đây là sự tình mê người cỡ nào?
Bên phe Lâm Phong có bốn người có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, đối thủ của họ cũng ở cảnh giới đó, lần này thì họ có cơ hội phát huy chiến lực chân chính của mình, không bị gò bó như lần trước bởi vì số lượng thua kẻ địch.
Nhưng bốn vị thành chủ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ phải đối đầu với bảy tên cùng cấp và hơn một chục tên yếu hơn một cấp, họ chỉ bị động tránh né, không dám tranh phong, nếu lọt vào vòng vây thì chết chắc.
Lâm Phong đứng đối diện với một người đàn ông trung niên cởi trần, trên người có đầy vết sẹo, khuôn mặt hung ác nhìn Lâm Phong như nhìn một con mồi, hai mắt hiện lên tham lam.
“Chật chật, tiểu tử, người tới đây để giúp ta tăng lên tu vi hay sao?” Người đàn ông nở nụ cười nói.
Lâm Phong mặt không biểu tình, lạnh lùng nhìn hắn, người đàn ông nhìn thấy vậy, cười gằn nói: “Đúng là một đứa nhóc không có giáo dục.”
Lúc này, Lâm Phong mới mở miệng: “Ta không muốn nói chuyện với một con hung thú.”
Người đàn ông nghe vậy, hai mắt hiện lên vẻ hung ác, hắn nhìn Lâm Phong, tàn nhẫn nói: “Ha ha, ngươi mạnh miệng lắm, không biết lúc ngươi bị ta cắt từng miếng thịt thì có biểu tinh như thế nào đâu?”
Lâm Phong không muốn nói nhiều với hắn, thân hình lóe lên đã xuất hiện trước mặt người đàn ông, rồi đánh ra một quyền.
Người đàn ông cũng có tu vi cao, hai mắt bắt kịp tốc độ của Lâm Phong, tà lực sôi trào, hắn cũng đáp trả lại bằng một quyền, nhưng trên quyền của hắn có từng tia hắc khí quấn quanh, nhìn cũng biết là kịch độc.
“Chết.” Người đàn ông cười to nói.
Ầm!
Hai quyền va chạm vào nhau, sức mạnh từ nơi đó phát ra làm cho những tia linh lực phát ra xung quanh, một lớp đất đá bị cuốn ngược, kèm theo một thân ảnh từ trong đó bắn ra.
“Ngươi là thể tu?” Người đàn ông phun ra một ngụm máu tươi, một tay của hắn đã vặn vẹo, gãy mất, những tia hắc khí đều bị đánh nát.
Lâm Phong vẫn đứng yên tại chổ, những vị thành chủ khác tăng cao tu vi, làm sao hắn không tăng lên đâu? Cùng với sự ngạo mạn của người đàn ông này là dám lấy thân thể va chạm trực tiếp với Lâm Phong, đây không phải là muốn chết hay sao?
Thừa dịp người bệnh, lấy mạng người!
Lâm Phong phóng tới, một cước giáng từ trên xuống, thẳng đến đầu của người đàn ông. Người đàn ông hai mắt co vào, nhìn thấy một cước kia nguy hiểm, hắn mở mồm ra, những con côn trùng, độc vật từ trong miệng hắn phóng ra, va chạm với chân của Lâm Phong.
Nhưng những độc vật kia đều bị một cước của Lâm Phong nghiền ép, nổ tung, độc thủy rơi xuống đất làm cho một khu vực bị bốc hơi. Người đàn ông nhân cơ hội đó, đã tránh được lần này.
Hai mắt của người đàn ông hiện lên vẻ nghiêm túc, hắn không còn dám khinh thường tên thiếu niên này nữa, những con côn trùng từ trong thân thể hắn chui ra và bò lúc nhúc xung quanh thân thể, sau đó khí tức của người đàn ông tựa hồ mạnh hơn vài phần.
Lâm Phong cảm nhận được chân mình bị độc thủy ăn mòn vào trong, cảm giác đau đớn phát ra làm hắn khó chịu, Lâm Phong lấy ra một viên đan dược từ trong túi trữ vật, sau đó ăn vào, đó là giải độc đan do Nguyễn Thanh đưa.
Lâm Phong tiêu diệt Tà Đồ, nhận được 50 vạn điểm cống hiến ban thưởng, nhưng Thanh Vũ chỉ nhận được hai viên Quang Minh Tín Ngưỡng quả, chỉ có tiêu diệt Tà Đồ ở cảnh giới cao hơn hoặc là bằng thì mới có thể ban thưởng Quang Minh Tín Ngưỡng quả.
Cả nhóm người chờ đợi một hồi, từ đằng xa, Không Tinh và Băng Tu trở về, trên người có vài vết thương, nhưng khuôn mặt vui vẻ, xem ra đã xử lí xong tên Tà Đồ kia.
Hư Minh nhìn thấy Không Tinh, chờ chần một chút, rồi sau đó hắn đi tới bắt chuyện, nhưng hắn không nói là một mình Lâm Phong đã giải quyết một tên Tà Đồ mà không cần sự giúp đỡ của mình, đôi khi nhiều chuyện quá cũng không tốt.
Những vị thành chủ khác đều lo cho bản thân mình, tập trung cao độ vào trận chiến, nào có thời gian quan sát xung quanh? Họ cũng không biết Lâm Phong có bản lĩnh như vậy, nếu không chắc chắn d6JGuA8O đã có người truyền âm cho Không Tinh.
“Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi một ngày, hấp thụ hết chiến lợi phẩm này, sau đó chúng ta sẽ tấn công mục tiêu kế tiếp.” Không Tinh nhìn thấy những vị thành chủ đã mệt mỏi, hắn cười nói, hôm nay thu hoạch nhiều lắm.
Lâm Phong chiến đấu cũng không có tiêu hao bao nhiêu, nhưng hắn giả vờ mệt mỏi, khoanh chân bắt đầu hồi phục.
Những người khác đều tản ra, riêng phần mình hấp thụ tinh hoa linh khí đề thăng cảnh giới, chỉ trong vài canh giờ, những vị thành chủ nhao nhao đột phá. Ba vị thành chủ có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, không biết bàn luận làm sao, dồn hết tinh hoa linh khí cho một người, làm cho Hạ Dương tấn cấp thành Trúc Cơ đỉnh phong.
Băng Tu, Không Tinh, Hư Minh tu vi càng thâm hậu nhiều, nhất là Không Tinh đã gần đạt đến nửa bước Kết Đan. Xem ra, sau trận chiến này, chiến lực đỉnh phong đã đủ để đối kháng trực diện với mục tiêu kế tiếp, đây cũng là một trong những thứ đã bị Không Tinh tính toán trước.
Một ngày trôi qua rất nhanh, mặc dù đại chiến tiêu hao rất nhiêu nhưng ở đây đều là thành chủ, tài sản phong phú, một ngày thôi cũng đã đủ để hồi phục đến trạng thái đỉnh phong.
Mục tiêu kế tiếp là một cái đầm độc, nơi đó có nhiều độc vật sinh tồn, coi như là một thiên nhiên hung địa, nếu không cẩn thận bị trùng độc cắn trúng, cho dù trùng độc kia cảnh giới nhỏ yếu, thì mạng sống cũng bị đe dọa nghiêm trọng.
Một đường đi tới, Không Tinh sử dụng một món pháp bảo là cái gương, che dấu tung tích và thân ảnh của mọi người, vượt qua nhiều địa điểm có Tà Đồ canh gác, hữu kinh vô hiểm đi tới đầm độc.
Nhìn từ xa, đầm độc có màu đen kịch, bán kính của nó lên đến 10km, những con độc trùng sinh sống trong đó bò lên bò xuống, ẩn nấp thân hình của mình. Có những làn sương mù màu xanh trên đầm độc, mãi không tiêu tán.
Không Tinh cũng đã chuẩn bị cho tình huống này, hắn lấy từ trong túi trữ vật ra một quả cầu, rồi quăng hết sức mạnh về phía đầm độc.
“Bạo.” Không Tinh nhìn thấy quả cầu đã xâm nhập vào sâu trong đầm độc, hắn quát lên.
Một cỗ khí tức nguy hiểm từ trong quả cầu phát ra, làm cho những độc trùng và Tà Đồ đang ẩn nấp ở đó cảm thấy lạnh người, thân hình nhanh chóng chạy đi.
Ầm! Ầm!
Quả cầu bộc phát ra một cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa, những nơi cỗ lực lượng này đi qua đều không còn sự sống, những làn sương mù bị đánh bay ra xung quanh, hiển lộ trong nó là một cái đầm độc.
Một cái hố to hiện ra, trong đó là những cái xác của côn trùng cùng với những Tà Đồ có cảnh giới thấp không kịp chạy trốn, nước của đầm độc bị bốc hơi lên, động phủ của Tà Đồ bên dưới đều hiển lộ ra hết.
“Có địch tấn công.” Một tên Tà Đồ hoảng sợ nói, nếu hắn không kịp chạy trốn có lẽ đã chết rồi.
“Là kẻ nào?” Nhiều thân ảnh Tà Đồ từ trong đầm độc bay ra, hai mắt hung hăng nhìn thấy đám người Không Tinh.
Tổng cộng có bốn tên Trúc Cơ đỉnh phong, bốn tên Trúc Cơ hậu kỳ, bảy tên trúc cơ trung kỳ, hơn mười tên Trúc Cơ sơ kỳ. Thoạt nhìn nhân số bên Không Tinh thành chủ không đủ, nhưng những vị thành chủ đều có tinh tiến, ở trong cảnh giới của mình đều là tồn tại mạnh mẽ.
Không Tinh nhìn thấy món pháp bảo bị dẫn bạo, tạo ra hiệu quả như vậy, không khỏi thở dài, cho dù là hắn cũng không dám phun phí như vậy, phải biết đây là mộn món nhất tinh pháp bảo, giá trị kinh người, bây giờ cũng chỉ làm thứ dò đường và đẩy đi sương độc mà thôi.
“Giết!” Không chần chờ, Không Tinh hét lớn.
Đại chiến bạo phát! Không một chút nhân từ, hai bên vừa va chạm vào nhau, mắt đều đỏ lên, họ chỉ xem đối thủ là tu vi mà thôi, một cái tu vi đang di động, đây là sự tình mê người cỡ nào?
Bên phe Lâm Phong có bốn người có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, đối thủ của họ cũng ở cảnh giới đó, lần này thì họ có cơ hội phát huy chiến lực chân chính của mình, không bị gò bó như lần trước bởi vì số lượng thua kẻ địch.
Nhưng bốn vị thành chủ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ phải đối đầu với bảy tên cùng cấp và hơn một chục tên yếu hơn một cấp, họ chỉ bị động tránh né, không dám tranh phong, nếu lọt vào vòng vây thì chết chắc.
Lâm Phong đứng đối diện với một người đàn ông trung niên cởi trần, trên người có đầy vết sẹo, khuôn mặt hung ác nhìn Lâm Phong như nhìn một con mồi, hai mắt hiện lên tham lam.
“Chật chật, tiểu tử, người tới đây để giúp ta tăng lên tu vi hay sao?” Người đàn ông nở nụ cười nói.
Lâm Phong mặt không biểu tình, lạnh lùng nhìn hắn, người đàn ông nhìn thấy vậy, cười gằn nói: “Đúng là một đứa nhóc không có giáo dục.”
Lúc này, Lâm Phong mới mở miệng: “Ta không muốn nói chuyện với một con hung thú.”
Người đàn ông nghe vậy, hai mắt hiện lên vẻ hung ác, hắn nhìn Lâm Phong, tàn nhẫn nói: “Ha ha, ngươi mạnh miệng lắm, không biết lúc ngươi bị ta cắt từng miếng thịt thì có biểu tinh như thế nào đâu?”
Lâm Phong không muốn nói nhiều với hắn, thân hình lóe lên đã xuất hiện trước mặt người đàn ông, rồi đánh ra một quyền.
Người đàn ông cũng có tu vi cao, hai mắt bắt kịp tốc độ của Lâm Phong, tà lực sôi trào, hắn cũng đáp trả lại bằng một quyền, nhưng trên quyền của hắn có từng tia hắc khí quấn quanh, nhìn cũng biết là kịch độc.
“Chết.” Người đàn ông cười to nói.
Ầm!
Hai quyền va chạm vào nhau, sức mạnh từ nơi đó phát ra làm cho những tia linh lực phát ra xung quanh, một lớp đất đá bị cuốn ngược, kèm theo một thân ảnh từ trong đó bắn ra.
“Ngươi là thể tu?” Người đàn ông phun ra một ngụm máu tươi, một tay của hắn đã vặn vẹo, gãy mất, những tia hắc khí đều bị đánh nát.
Lâm Phong vẫn đứng yên tại chổ, những vị thành chủ khác tăng cao tu vi, làm sao hắn không tăng lên đâu? Cùng với sự ngạo mạn của người đàn ông này là dám lấy thân thể va chạm trực tiếp với Lâm Phong, đây không phải là muốn chết hay sao?
Thừa dịp người bệnh, lấy mạng người!
Lâm Phong phóng tới, một cước giáng từ trên xuống, thẳng đến đầu của người đàn ông. Người đàn ông hai mắt co vào, nhìn thấy một cước kia nguy hiểm, hắn mở mồm ra, những con côn trùng, độc vật từ trong miệng hắn phóng ra, va chạm với chân của Lâm Phong.
Nhưng những độc vật kia đều bị một cước của Lâm Phong nghiền ép, nổ tung, độc thủy rơi xuống đất làm cho một khu vực bị bốc hơi. Người đàn ông nhân cơ hội đó, đã tránh được lần này.
Hai mắt của người đàn ông hiện lên vẻ nghiêm túc, hắn không còn dám khinh thường tên thiếu niên này nữa, những con côn trùng từ trong thân thể hắn chui ra và bò lúc nhúc xung quanh thân thể, sau đó khí tức của người đàn ông tựa hồ mạnh hơn vài phần.
Lâm Phong cảm nhận được chân mình bị độc thủy ăn mòn vào trong, cảm giác đau đớn phát ra làm hắn khó chịu, Lâm Phong lấy ra một viên đan dược từ trong túi trữ vật, sau đó ăn vào, đó là giải độc đan do Nguyễn Thanh đưa.
Tác giả :
Hắc Tiểu Ma