Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)
Chương 30: Trái tim cường giả
Không Yên bị trấn áp không thể động đậy, mặc cho đối phương xử lí, bay giờ hắn mới biết rằng từ lúc mình rời khỏi Không Yên thành thì đã lọt vào mưu kế của kẻ địch, chắc chắn không thể thoát khỏi.
“Ăn nó.”
Ngọc Trang nhìn Không Yên một bộ ngươi muốn làm gì thì làm, cô đưa đến Quang Minh Tín Ngưỡng quả, Không Yên cầm lấy, cắn răng nhét nó vào trong miệng.
“Cùng lắm thì chết.”
Trong lòng Không Yên nghĩ thầm, nhưng ngay lúc này, Quang Minh Tín Ngưỡng quả nhanh chóng hòa nhập vào cơ thể, trong não hải của hắn oanh minh, trong đầu xuất hiện một thứ gì đó, ngay khi hắn định thần lại, hắn thành kính nói ra:
“Nguyện Thánh Quang vĩnh viễn chiếu rọi thế gian!”
Vương Lăng đứng đằng xa, nhìn thấy Quang Kncr087 Minh Tín Ngưỡng quả liền biết, bởi vì hắn cũng được cho ăn một viên như thế, từ đó về sau hắn mới biết sự vĩ đại của Quang Minh chi thần, trở thành một Tín Sứ cuồng nhiệt nhất, hắn không khỏi cười nghĩ thầm:
“Ngươi một cái Thành Chủ cao cao tại thượng thì sao, cuối cùng cũng giống ta mà thôi.”
Ngọc Trang cười khẽ, phất tay làm đạo thần thông kia tán đi, biến thành nhiều mảnh vỡ, Không Yên quay sang nhìn Ngọc Trang, khom người nói ra:
“Bái kiến Hồng Y Giáo Chủ.”
Trong đầu hiện ra thêm nhiều tin tức, Không Yên biết được Giáo Chủ chính là cấp bậc cao, bây giờ hắn chỉ là một Tín Sứ mà thôi, không thể nào cùng Giáo Chủ so sánh, vì thế hắn mới khom người. Nếu một người trong Không Yên thành biết Thành Chủ đại nhân bá đạo của bọn họ khom người bái kiến người khác thì họ sẽ điên mất, đây không chỉ là một vị Thành Chủ mà còn là một vị Thân Vương, gần như đại biểu cho Vương Thất, cái này thật mất hết mặt mũi của Vương Thất.
Nhưng Không Yên không cho là vậy, biết được sự thần kỳ của Quang Minh Giáo Đình hắn đã toàn tâm toàn ý làm việc cho Giáo Đình. Ngọc Trang gật đầu, phất tay lên nói ra:
“Giáo Hoàng có nhiệm vụ giao cho ngươi.”
Không Yên nghe vậy, trong lòng vui sướng, đây là Giáo Hoàng nha, đại diện cho Quang Minh Chi Thần hành tẩu thế gian, chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ mà Giáo Hoàng giao chắc chắn chỗ tốt sẽ không thiếu, nghĩ đến đây, hắn vội vàng nói ra:
“Mời Giáo Chủ đại nhân nói.”
“Nhiệm vụ mà Giáo Hoàng đại nhân giao cho ngươi là thành lập một cái Thánh Đương, phát dương quang đại Quang Minh Giáo Đình, thu nạp Tín Đồ.”
Thanh âm Ngọc Trang truyền vào tai Không Yên, việc này cũng không quá bất ngờ, mỗi một vị Thần đều cần có người tín ngưỡng, Không Yên gật đầu nói:
“Thuộc hạ sẽ tận tâm hoàn thành nhiệm vụ.”
Ngọc Trang gật đầu, cười khẽ nói ra:
“Yên tâm đi, chỗ tốt của ngươi là không thể thiếu, mỗi một Tín Đồ đều sẽ có điểm cống hiến ban thưởng.”
Nghe được có điểm cống hiến ban thưởng, Không Yên vui vẻ hẳn lên, tựa hồ không để ý đến thân thể hiện giờ của hắn quá chật vật, giờ phút này, trong lòng hắn đang mơ ước đến những món đồ trong Cửa Hàng kia, thật quá thần kỳ, chỉ cần có điểm cống hiến thì sợ gì cảnh giới không tăng lên.
“Đạ tạ Giáo Hoàng đại nhân.” Không Yên thành kính nói.
“Bây giờ ngươi quay về đi, tất cả mọi việc ở Không Yên thành đều do ngươi quản lí, Giáo Hoàng không tiện xuất hiện ở trong mắt người khác, tình hình hiện giờ khá loạn lạc, vì thế tất cả đều do bản lĩnh của ngươi, đừng để Giáo Hoàng đại nhân thất vọng.” Ngọc Trang nhàn nhạt phân phó.
“Vâng.”
Không Yên gật đầu, thân thể di chuyển đến gần Không Huy, phất tay lên cuốn lấy Không Huy còn đang hôn mê, Vương Lăng nhìn thấy vội tránh sang một bên, không dám nhìn thẳng Không Yên, dù gì thì tất cả là do hắn lừa gạt tên Không Huy, ít nhiều gì vị Thành Chủ này cũng thấy chướng mắt hắn, cho nên Vương Lăng nghĩ ít xuất hiện trong mắt Không Yên thì hơn.
Đáng tiếc, Vương Lăng tính toán rất kỹ, ngay cả mắt cũng không dám nhìn Không Yên, nhưng như vậy cũng không có gì dùng, Không Yên cuốn lên Không Huy, nhìn thấy Vương Lăng núp một bên, hừ lạnh một tiếng, linh lực bắn tới Vương Lăng, trấn áp hắn không thể động đậy, rồi bay về phía thành trì.
“Aaaaa.”
Nhìn thấy Không Yên trói cả mình, Vương Lăng gào thét, tiếng kêu thảm thiết của hắn vang vọng khắp trời, nước mắt tràn mi, hắn đáng thương nói ra:
“Giáo Chủ đại nhân, cứu ta.”
Ngọc Trang nhìn thấy vậy, chần chờ, lúc cô định nói giúp thì thanh âm của Không Yên vang lên, thanh âm đó mang theo cảm giác tận tâm tận tụy:
“Giáo Chủ đại nhân, đây là người của Không Yên thành, thuộc hạ muốn cùng hắn hợp tác, phát dương quang đại Quang Minh Giáo Đình, cho nên thuộc hạ mượn hắn dùng một lát.”
Ngọc Trang nghe vậy, biết rằng Không Yên nói cũng có lý, dù gì thì Vương Lăng là hộ vệ của Không Huy đã nhiều năm, người trong thành đều biết, cho nên hoạt động sẽ ít bị ai nghi ngờ là người của thế lực khác muốn nhúng tay vào. Vương Lăng lệ tràn khóe mi, nhìn thấy Ngọc Trang không định nói giúp, hắn biết rằng mình đã hết hi vọng, trong lòng thương cảm nói ra:
“Xong, lần này ta triệt để đắc tội Thành Chủ, chắc chắn cuộc sống về sau của ta sẽ không tốt lành gì, tương lai của ta a.”
Thân ảnh Không Yên bay rất nhanh, chỉ trong vài giây đã biến thành một điểm đen ở phía chân trời. Ngọc Trang cũng không nói nhiều, thân ảnh chớp mắt đã biến mất, bay về ngôi làng.
Lâm Phong nhìn thấy vậy, thở dài một hơi, hắn quay sang Lưu Úc, cười khẽ nói ra:
“Nhiệm vụ hoàn thành, chúng ta cũng về thôi.”
Lưu Úc gật đầu, trong mắt mang theo một tia tiếc nuối kèm theo một tia hâm mộ nhìn nơi mà Ngọc Trang biến mất. Lâm Phong thấy tâm trạng của Lưu Úc như vậy, biết rằng đối phương rất là buồn, hắn khuyên:
“Trận pháp này chúng ta chỉ mới diễn luyện thời gian rất ngắn, không thể phát huy hết toàn bộ uy lực, ngươi đừng buồn.”
“Dù gì đối thủ của chúng ta cũng là một tên Trúc Cơ đỉnh phong, thua không mất mặt.”
Lưu Úc nghe vậy thở dài, hắn sao không biết được việc đó, chỉ là trong nội tâm hắn không cam lòng, Giáo Đình phát triển rất nhanh, nhiều cường giả sẽ liên tục sinh ra, bây giờ Lưu Úc đang cảm thấy áp bách. Lâm Phong ở một bên, giống như bị lây tâm trạng của Lưu Úc, nhưng hắn thì khác, vì trả thù hắn sẽ cố gắng tăng lên sức mạnh của mình, một ngày nào đó hắn sẽ tự tay lấy đầu cừu nhân, một chút khó khăn này làm sao có thể ngăn trở con đường báo thù của hắn?
“Cường giả phải có một viên trái tim không sợ, dám đương đầu với thử thách, cho dù có thất bại thì cũng không sao, hãy đương đầu với nó, ít ra thì ta cũng đã cố gắng hết sức của mình.”
Thanh âm Lâm Phong nhàn nhạt vang lên, truyền vào tai tất cả mọi người ở xung quanh, nhiều thành viên đang ủ rủ nghe được, có người hai mắt sáng lên, có người vẫn ủ rủ, Lâm Phong nhìn thấy vậy thở dài, trong lòng thầm nghĩ:
“Chỉ mong họ ngộ ra được, cho dù có thiên phú cao đến mấy mà trái tim vẫn là kẻ yếu thì vẫn vô dụng.”
Lưu Úc nghe được thanh âm của Lâm Phong, hai tay hắn nắm chặt, hắn cũng có một viên trái tim như vậy, nếu không hắn làm sao có thể luyện thân thể của mình đến Luyện Khí kỳ tầng 4 mặc dù không có công pháp, công sức mà hắn phải trả ra không ai có thể biết được, nhưng có thể nhìn thấy những vết sẹo trên người hắn, Lưu Úc lẩm bẩm:
“Một trái tim không sợ sao?”
Ngọc Trang bay đến Thánh Đường, nhìn thấy Thanh Vũ đang ngồi tu luyện xung quanh là nhiều bụi phấn của linh thạch, cô đứng đến khi Thanh Vũ tu luyện xong một vòng, nói ra:
“Thanh Vũ đại ca, nhiệm vụ đã hoàn thành, chỉ chờ Không Yên hoàn toàn chưởng khống tòa thành của hắn thì chúng ta sẽ thực hiện bước tiếp theo.”
Thanh Vũ gật đầu, trong bảng thông tin cũng đã hiện lên một thông tin của Không Yên, hắn cười nói ra:
“Ngọc Trang muội cực khổ, lần này thành công cũng nhờ Ngọc Trang muội, bây giờ mọi việc không gấp, muội vè nghỉ ngơi đi.”
Ngọc Trang gật đầu, nói ra:
“Vậy muội về nghỉ ngơi đây, có việc gì cần cứ việc kêu muội đến.”
Nói xong, thân ảnh của Ngọc Trang biến mất, Thanh Vũ hai mắt nhìn về phía ngoài, bạy giờ là ban đêm, không gian ngôi làng yên tĩnh, hàng vạn ánh sao trên trời tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ chiếu rọi đại địa, khung cảnh yên bình, nhưng dưới khung cảnh này ai biết rằng máu tươi vẫn đang chảy khắp đại địa, chúng sinh vẫn đang kêu rên.
“Tà Đồ.”
Thanh Vũ hai tay nắm chặt, thông tin về Tà Đồ liên tục truyền đến Thanh Vũ, đó là nhờ Ảnh Vệ thu thập, Thanh Vũ nghe được nhiều việc ác mà Tà Đồ gây ra, trong lòng tức giận vô biên, huyết tế sinh linh để đề thăng thực lực, đây là hành động ngay cả ác ma cũng không bằng! Đối với một thanh niên từ thế kỷ 21 mà nói, việc làm này đã không thể tha thứ, tuyệt đối phải giết hết Tà Đồ.
“Ăn nó.”
Ngọc Trang nhìn Không Yên một bộ ngươi muốn làm gì thì làm, cô đưa đến Quang Minh Tín Ngưỡng quả, Không Yên cầm lấy, cắn răng nhét nó vào trong miệng.
“Cùng lắm thì chết.”
Trong lòng Không Yên nghĩ thầm, nhưng ngay lúc này, Quang Minh Tín Ngưỡng quả nhanh chóng hòa nhập vào cơ thể, trong não hải của hắn oanh minh, trong đầu xuất hiện một thứ gì đó, ngay khi hắn định thần lại, hắn thành kính nói ra:
“Nguyện Thánh Quang vĩnh viễn chiếu rọi thế gian!”
Vương Lăng đứng đằng xa, nhìn thấy Quang Kncr087 Minh Tín Ngưỡng quả liền biết, bởi vì hắn cũng được cho ăn một viên như thế, từ đó về sau hắn mới biết sự vĩ đại của Quang Minh chi thần, trở thành một Tín Sứ cuồng nhiệt nhất, hắn không khỏi cười nghĩ thầm:
“Ngươi một cái Thành Chủ cao cao tại thượng thì sao, cuối cùng cũng giống ta mà thôi.”
Ngọc Trang cười khẽ, phất tay làm đạo thần thông kia tán đi, biến thành nhiều mảnh vỡ, Không Yên quay sang nhìn Ngọc Trang, khom người nói ra:
“Bái kiến Hồng Y Giáo Chủ.”
Trong đầu hiện ra thêm nhiều tin tức, Không Yên biết được Giáo Chủ chính là cấp bậc cao, bây giờ hắn chỉ là một Tín Sứ mà thôi, không thể nào cùng Giáo Chủ so sánh, vì thế hắn mới khom người. Nếu một người trong Không Yên thành biết Thành Chủ đại nhân bá đạo của bọn họ khom người bái kiến người khác thì họ sẽ điên mất, đây không chỉ là một vị Thành Chủ mà còn là một vị Thân Vương, gần như đại biểu cho Vương Thất, cái này thật mất hết mặt mũi của Vương Thất.
Nhưng Không Yên không cho là vậy, biết được sự thần kỳ của Quang Minh Giáo Đình hắn đã toàn tâm toàn ý làm việc cho Giáo Đình. Ngọc Trang gật đầu, phất tay lên nói ra:
“Giáo Hoàng có nhiệm vụ giao cho ngươi.”
Không Yên nghe vậy, trong lòng vui sướng, đây là Giáo Hoàng nha, đại diện cho Quang Minh Chi Thần hành tẩu thế gian, chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ mà Giáo Hoàng giao chắc chắn chỗ tốt sẽ không thiếu, nghĩ đến đây, hắn vội vàng nói ra:
“Mời Giáo Chủ đại nhân nói.”
“Nhiệm vụ mà Giáo Hoàng đại nhân giao cho ngươi là thành lập một cái Thánh Đương, phát dương quang đại Quang Minh Giáo Đình, thu nạp Tín Đồ.”
Thanh âm Ngọc Trang truyền vào tai Không Yên, việc này cũng không quá bất ngờ, mỗi một vị Thần đều cần có người tín ngưỡng, Không Yên gật đầu nói:
“Thuộc hạ sẽ tận tâm hoàn thành nhiệm vụ.”
Ngọc Trang gật đầu, cười khẽ nói ra:
“Yên tâm đi, chỗ tốt của ngươi là không thể thiếu, mỗi một Tín Đồ đều sẽ có điểm cống hiến ban thưởng.”
Nghe được có điểm cống hiến ban thưởng, Không Yên vui vẻ hẳn lên, tựa hồ không để ý đến thân thể hiện giờ của hắn quá chật vật, giờ phút này, trong lòng hắn đang mơ ước đến những món đồ trong Cửa Hàng kia, thật quá thần kỳ, chỉ cần có điểm cống hiến thì sợ gì cảnh giới không tăng lên.
“Đạ tạ Giáo Hoàng đại nhân.” Không Yên thành kính nói.
“Bây giờ ngươi quay về đi, tất cả mọi việc ở Không Yên thành đều do ngươi quản lí, Giáo Hoàng không tiện xuất hiện ở trong mắt người khác, tình hình hiện giờ khá loạn lạc, vì thế tất cả đều do bản lĩnh của ngươi, đừng để Giáo Hoàng đại nhân thất vọng.” Ngọc Trang nhàn nhạt phân phó.
“Vâng.”
Không Yên gật đầu, thân thể di chuyển đến gần Không Huy, phất tay lên cuốn lấy Không Huy còn đang hôn mê, Vương Lăng nhìn thấy vội tránh sang một bên, không dám nhìn thẳng Không Yên, dù gì thì tất cả là do hắn lừa gạt tên Không Huy, ít nhiều gì vị Thành Chủ này cũng thấy chướng mắt hắn, cho nên Vương Lăng nghĩ ít xuất hiện trong mắt Không Yên thì hơn.
Đáng tiếc, Vương Lăng tính toán rất kỹ, ngay cả mắt cũng không dám nhìn Không Yên, nhưng như vậy cũng không có gì dùng, Không Yên cuốn lên Không Huy, nhìn thấy Vương Lăng núp một bên, hừ lạnh một tiếng, linh lực bắn tới Vương Lăng, trấn áp hắn không thể động đậy, rồi bay về phía thành trì.
“Aaaaa.”
Nhìn thấy Không Yên trói cả mình, Vương Lăng gào thét, tiếng kêu thảm thiết của hắn vang vọng khắp trời, nước mắt tràn mi, hắn đáng thương nói ra:
“Giáo Chủ đại nhân, cứu ta.”
Ngọc Trang nhìn thấy vậy, chần chờ, lúc cô định nói giúp thì thanh âm của Không Yên vang lên, thanh âm đó mang theo cảm giác tận tâm tận tụy:
“Giáo Chủ đại nhân, đây là người của Không Yên thành, thuộc hạ muốn cùng hắn hợp tác, phát dương quang đại Quang Minh Giáo Đình, cho nên thuộc hạ mượn hắn dùng một lát.”
Ngọc Trang nghe vậy, biết rằng Không Yên nói cũng có lý, dù gì thì Vương Lăng là hộ vệ của Không Huy đã nhiều năm, người trong thành đều biết, cho nên hoạt động sẽ ít bị ai nghi ngờ là người của thế lực khác muốn nhúng tay vào. Vương Lăng lệ tràn khóe mi, nhìn thấy Ngọc Trang không định nói giúp, hắn biết rằng mình đã hết hi vọng, trong lòng thương cảm nói ra:
“Xong, lần này ta triệt để đắc tội Thành Chủ, chắc chắn cuộc sống về sau của ta sẽ không tốt lành gì, tương lai của ta a.”
Thân ảnh Không Yên bay rất nhanh, chỉ trong vài giây đã biến thành một điểm đen ở phía chân trời. Ngọc Trang cũng không nói nhiều, thân ảnh chớp mắt đã biến mất, bay về ngôi làng.
Lâm Phong nhìn thấy vậy, thở dài một hơi, hắn quay sang Lưu Úc, cười khẽ nói ra:
“Nhiệm vụ hoàn thành, chúng ta cũng về thôi.”
Lưu Úc gật đầu, trong mắt mang theo một tia tiếc nuối kèm theo một tia hâm mộ nhìn nơi mà Ngọc Trang biến mất. Lâm Phong thấy tâm trạng của Lưu Úc như vậy, biết rằng đối phương rất là buồn, hắn khuyên:
“Trận pháp này chúng ta chỉ mới diễn luyện thời gian rất ngắn, không thể phát huy hết toàn bộ uy lực, ngươi đừng buồn.”
“Dù gì đối thủ của chúng ta cũng là một tên Trúc Cơ đỉnh phong, thua không mất mặt.”
Lưu Úc nghe vậy thở dài, hắn sao không biết được việc đó, chỉ là trong nội tâm hắn không cam lòng, Giáo Đình phát triển rất nhanh, nhiều cường giả sẽ liên tục sinh ra, bây giờ Lưu Úc đang cảm thấy áp bách. Lâm Phong ở một bên, giống như bị lây tâm trạng của Lưu Úc, nhưng hắn thì khác, vì trả thù hắn sẽ cố gắng tăng lên sức mạnh của mình, một ngày nào đó hắn sẽ tự tay lấy đầu cừu nhân, một chút khó khăn này làm sao có thể ngăn trở con đường báo thù của hắn?
“Cường giả phải có một viên trái tim không sợ, dám đương đầu với thử thách, cho dù có thất bại thì cũng không sao, hãy đương đầu với nó, ít ra thì ta cũng đã cố gắng hết sức của mình.”
Thanh âm Lâm Phong nhàn nhạt vang lên, truyền vào tai tất cả mọi người ở xung quanh, nhiều thành viên đang ủ rủ nghe được, có người hai mắt sáng lên, có người vẫn ủ rủ, Lâm Phong nhìn thấy vậy thở dài, trong lòng thầm nghĩ:
“Chỉ mong họ ngộ ra được, cho dù có thiên phú cao đến mấy mà trái tim vẫn là kẻ yếu thì vẫn vô dụng.”
Lưu Úc nghe được thanh âm của Lâm Phong, hai tay hắn nắm chặt, hắn cũng có một viên trái tim như vậy, nếu không hắn làm sao có thể luyện thân thể của mình đến Luyện Khí kỳ tầng 4 mặc dù không có công pháp, công sức mà hắn phải trả ra không ai có thể biết được, nhưng có thể nhìn thấy những vết sẹo trên người hắn, Lưu Úc lẩm bẩm:
“Một trái tim không sợ sao?”
Ngọc Trang bay đến Thánh Đường, nhìn thấy Thanh Vũ đang ngồi tu luyện xung quanh là nhiều bụi phấn của linh thạch, cô đứng đến khi Thanh Vũ tu luyện xong một vòng, nói ra:
“Thanh Vũ đại ca, nhiệm vụ đã hoàn thành, chỉ chờ Không Yên hoàn toàn chưởng khống tòa thành của hắn thì chúng ta sẽ thực hiện bước tiếp theo.”
Thanh Vũ gật đầu, trong bảng thông tin cũng đã hiện lên một thông tin của Không Yên, hắn cười nói ra:
“Ngọc Trang muội cực khổ, lần này thành công cũng nhờ Ngọc Trang muội, bây giờ mọi việc không gấp, muội vè nghỉ ngơi đi.”
Ngọc Trang gật đầu, nói ra:
“Vậy muội về nghỉ ngơi đây, có việc gì cần cứ việc kêu muội đến.”
Nói xong, thân ảnh của Ngọc Trang biến mất, Thanh Vũ hai mắt nhìn về phía ngoài, bạy giờ là ban đêm, không gian ngôi làng yên tĩnh, hàng vạn ánh sao trên trời tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ chiếu rọi đại địa, khung cảnh yên bình, nhưng dưới khung cảnh này ai biết rằng máu tươi vẫn đang chảy khắp đại địa, chúng sinh vẫn đang kêu rên.
“Tà Đồ.”
Thanh Vũ hai tay nắm chặt, thông tin về Tà Đồ liên tục truyền đến Thanh Vũ, đó là nhờ Ảnh Vệ thu thập, Thanh Vũ nghe được nhiều việc ác mà Tà Đồ gây ra, trong lòng tức giận vô biên, huyết tế sinh linh để đề thăng thực lực, đây là hành động ngay cả ác ma cũng không bằng! Đối với một thanh niên từ thế kỷ 21 mà nói, việc làm này đã không thể tha thứ, tuyệt đối phải giết hết Tà Đồ.
Tác giả :
Hắc Tiểu Ma