Quãng Đời Còn Lại Đều Vì Em
Chương 64: Không làm sẽ không phải chết
Cha?
Chỉ một chữ lại khiến Trình Lai Mỹ giống như bị sét đánh.
Cả người cứng đờ, sững sờ tại chỗ, kinh ngạc mở to hai mắt.
Lúc này mới chú ý đến, cô bé trước mặt rất đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn, gần như được đúc từ một khuôn với Dư Việt Hàn.
Đến ngay cả khí chất trên người cũng không giống với những đứa bé khác.
Làm sao cô ta lại cho rằng Tiểu lục Lục chỉ là một đứa trẻ bình thường chứ?
Còn ở trước mặt Dư Việt Hàn, mắng con gái anh không có giáo dục, đây không phải là đang mắng anh sao…
Hai chân Trình Lai Mỹ mềm nhũn, suýt nữa không đứng vững.
Cầu cứu nhìn cô mình.
“Việt Hàn, Mỹ Mỹ mới vừa về nước, còn chưa biết Tiểu Lục Lục, chuyện này, có thể là hiểu lầm, thím bảo con bé xin lỗi Tiểu Lục Lục ngay…” Trình Tú Lộ liếc mắt một cái, liền đoán được chuyện gì đã xảy ra, vội vàng kéo tay Trình Lai Mỹ, bảo cô ta nhanh chóng xin lỗi.
Trình Lai Mỹ không ngờ rằng đứa bé cô ta mắng đến phát khóc vừa rồi lại là con gái của Dư Việt Hàn.
Nhất thời cũng hoảng sợ.
Nghe thấy lời cô mình nói, vội vàng nhìn Tiểu Lục Lục.
Rối rắm có nên xin lỗi hay không.
Nhỡ đâu cô ta mở miệng xin lỗi lại khiến Dư Việt Hàn cảm thấy con gái mình thật sự bị cô ta bắt nạt thì sao?
Rõ ràng con nhóc này đụng vào cô ta trước…
Trình Lai Mỹ híp mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười.
“Tiểu Lục Lục, tuy rằng em đụng vào chị, nhưng chị sẽ không so đo với em, em đừng sợ, để chị ôm em một cái.”
“Váy của cô Trình quý báu như vậy, vẫn đừng nên ôm thì hơn, nếu không may Tiểu Lục Lục làm bẩn lại không đền nổi.” Niên Tiểu Mộ nhìn một màn trước mắt này, nhìn dáng vẻ dối trá của Trình Lai Mỹ mà cô tức không thôi, nhất thời không nhịn được nên cô mới lên tiếng.
Nghe vậy, Trình Tú Lộ không rõ nguyên nhân, cho nên tưởng Niên Tiểu Mộ khen váy cháu gái mình đẹp, vội vàng phụ họa.
“Đúng rồi, sao thím lại quên mất chuyện này chứ? Váy của Mỹ Mỹ là do nhà thiết kế nổi tiếng làm đấy, Việt Hàn, con bé vì gặp cháu mới tốn nhiều tâm tư như vậy.”
Người ở đây, cũng chỉ có Trình Tú Lộ có thể cười được.
Bà ta thấy Dư Việt Hàn không nói chuyện, liền đẩy Trình Lai Mỹ một cái.
Bảo cô ta tiến lên, cho Dư Việt Hàn nhìn xem.
Nhà họ Trình bọn họ có chen vào được xã hội thượng lưu hay không, bà ta có thể ổn định địa vị ở nhà họ Dư hay không, liền phải nhờ ở sự cố gắng của cô cháu gái này!
Không đợi Trình Lai Mỹ bước lên trước, Dư Việt Hàn đã thu lại tầm mắt, đi về phía Tiểu Lục Lục.
Duỗi tay bế Tiểu Lục Lục khóc đến đáng thương lên.
“Nói cho cha xem, đã xảy ra chuyện gì?”
“Con va vào người ta, chị xinh đẹp giúp Tiểu Lục Lục xin lỗi, nhưng cái chị trước mặt này nói Tiểu Lục Lục không đền nổi váy của chị ấy, chỉ biết khóc…”
Tiểu Lục Lục nâng tay lên lau nước mắt, ánh mắt hồn nhiên nhìn về phía Dư Việt Hàn.
“Cha, con hoang là gì ạ?”
“…” Con ngươi của Dư Việt Hàn bỗng dưng co lại, ánh mắt sắc bén quét sang phía Trình Lai Mỹ!
Sắc mặt Trình Lai Mỹ nháy mắt trắng bệch.
“Anh Hàn, vừa rồi tôi không biết cô bé là con gái anh, nhất thời tức giận nên mới có thể lỡ miệng, tôi thề tôi chưa bao giờ biết…”
Trình Lai Mỹ run rẩy, vươn tay giữ lấy Trình Tú Lộ, giống như nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
“Cô, cô mau giúp cháu giải thích với anh Hàn đi, cháu thật sự không cố ý!”
Nếu cô ta sớm biết được đó là cô chủ nhỏ nhà họ Dư, có đánh chết cô ta cũng không dám nói những lời kia.
Nghĩ đến việc cô ta cười nhạo cô chủ nhỏ nhà họ Dư không đền nổi chiếc váy của mình, còn mắng cô bé là con hoang, Trình Lai Mỹ lạnh cả sống lưng.
Chưa bao giờ như bây giờ, cô ta lại cảm thấy thần chết gần mình đến như vậy!
Chỉ một chữ lại khiến Trình Lai Mỹ giống như bị sét đánh.
Cả người cứng đờ, sững sờ tại chỗ, kinh ngạc mở to hai mắt.
Lúc này mới chú ý đến, cô bé trước mặt rất đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn, gần như được đúc từ một khuôn với Dư Việt Hàn.
Đến ngay cả khí chất trên người cũng không giống với những đứa bé khác.
Làm sao cô ta lại cho rằng Tiểu lục Lục chỉ là một đứa trẻ bình thường chứ?
Còn ở trước mặt Dư Việt Hàn, mắng con gái anh không có giáo dục, đây không phải là đang mắng anh sao…
Hai chân Trình Lai Mỹ mềm nhũn, suýt nữa không đứng vững.
Cầu cứu nhìn cô mình.
“Việt Hàn, Mỹ Mỹ mới vừa về nước, còn chưa biết Tiểu Lục Lục, chuyện này, có thể là hiểu lầm, thím bảo con bé xin lỗi Tiểu Lục Lục ngay…” Trình Tú Lộ liếc mắt một cái, liền đoán được chuyện gì đã xảy ra, vội vàng kéo tay Trình Lai Mỹ, bảo cô ta nhanh chóng xin lỗi.
Trình Lai Mỹ không ngờ rằng đứa bé cô ta mắng đến phát khóc vừa rồi lại là con gái của Dư Việt Hàn.
Nhất thời cũng hoảng sợ.
Nghe thấy lời cô mình nói, vội vàng nhìn Tiểu Lục Lục.
Rối rắm có nên xin lỗi hay không.
Nhỡ đâu cô ta mở miệng xin lỗi lại khiến Dư Việt Hàn cảm thấy con gái mình thật sự bị cô ta bắt nạt thì sao?
Rõ ràng con nhóc này đụng vào cô ta trước…
Trình Lai Mỹ híp mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười.
“Tiểu Lục Lục, tuy rằng em đụng vào chị, nhưng chị sẽ không so đo với em, em đừng sợ, để chị ôm em một cái.”
“Váy của cô Trình quý báu như vậy, vẫn đừng nên ôm thì hơn, nếu không may Tiểu Lục Lục làm bẩn lại không đền nổi.” Niên Tiểu Mộ nhìn một màn trước mắt này, nhìn dáng vẻ dối trá của Trình Lai Mỹ mà cô tức không thôi, nhất thời không nhịn được nên cô mới lên tiếng.
Nghe vậy, Trình Tú Lộ không rõ nguyên nhân, cho nên tưởng Niên Tiểu Mộ khen váy cháu gái mình đẹp, vội vàng phụ họa.
“Đúng rồi, sao thím lại quên mất chuyện này chứ? Váy của Mỹ Mỹ là do nhà thiết kế nổi tiếng làm đấy, Việt Hàn, con bé vì gặp cháu mới tốn nhiều tâm tư như vậy.”
Người ở đây, cũng chỉ có Trình Tú Lộ có thể cười được.
Bà ta thấy Dư Việt Hàn không nói chuyện, liền đẩy Trình Lai Mỹ một cái.
Bảo cô ta tiến lên, cho Dư Việt Hàn nhìn xem.
Nhà họ Trình bọn họ có chen vào được xã hội thượng lưu hay không, bà ta có thể ổn định địa vị ở nhà họ Dư hay không, liền phải nhờ ở sự cố gắng của cô cháu gái này!
Không đợi Trình Lai Mỹ bước lên trước, Dư Việt Hàn đã thu lại tầm mắt, đi về phía Tiểu Lục Lục.
Duỗi tay bế Tiểu Lục Lục khóc đến đáng thương lên.
“Nói cho cha xem, đã xảy ra chuyện gì?”
“Con va vào người ta, chị xinh đẹp giúp Tiểu Lục Lục xin lỗi, nhưng cái chị trước mặt này nói Tiểu Lục Lục không đền nổi váy của chị ấy, chỉ biết khóc…”
Tiểu Lục Lục nâng tay lên lau nước mắt, ánh mắt hồn nhiên nhìn về phía Dư Việt Hàn.
“Cha, con hoang là gì ạ?”
“…” Con ngươi của Dư Việt Hàn bỗng dưng co lại, ánh mắt sắc bén quét sang phía Trình Lai Mỹ!
Sắc mặt Trình Lai Mỹ nháy mắt trắng bệch.
“Anh Hàn, vừa rồi tôi không biết cô bé là con gái anh, nhất thời tức giận nên mới có thể lỡ miệng, tôi thề tôi chưa bao giờ biết…”
Trình Lai Mỹ run rẩy, vươn tay giữ lấy Trình Tú Lộ, giống như nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
“Cô, cô mau giúp cháu giải thích với anh Hàn đi, cháu thật sự không cố ý!”
Nếu cô ta sớm biết được đó là cô chủ nhỏ nhà họ Dư, có đánh chết cô ta cũng không dám nói những lời kia.
Nghĩ đến việc cô ta cười nhạo cô chủ nhỏ nhà họ Dư không đền nổi chiếc váy của mình, còn mắng cô bé là con hoang, Trình Lai Mỹ lạnh cả sống lưng.
Chưa bao giờ như bây giờ, cô ta lại cảm thấy thần chết gần mình đến như vậy!
Tác giả :
Phù Đồ Yêu