Quãng Đời Còn Lại Dành Hết Cho Em
Chương 82 Phiên ngoại 1
Giai điệu quốc ca quen thuộc vang lên khắp sân vận động Olympic.
Vận động viên Trung Quốc đứng trên bục nhận thưởng cao nhất, nhận lấy bó hoa và huy chương vàng, ngước nhìn quốc kỳ đang chậm rãi kéo lên cao, lưng vai vẫn trầm tĩnh thẳng tắp.
“Không dễ dàng….thật sự không dễ dàng.”
Được nghe nói trong một năm này Lâm Mộ Đông khó khăn như thế nào, nên ông chủ nhiệm cũng không giấu được sự kích động, ông ấy không nhịn được đỏ mắt, vỗ vỗ bả vai Sài Quốc Hiên: “Xảy ra chuyện lớn như thế, có thể cắn răng bò dậy, có thể quay lại…là học trò giỏi do ông dạy ra.”
Sài Quốc Hiên hít sâu, dùng sức dụi dụi đôi mắt, ông ấy bật cười: “Tên nhóc thối này chưa bao giờ lụt nghề.”
Ông chủ nhiệm tán đồng, ông ấy vui mừng gật đầu: “Tốt đấy….nhất định phải phỏng vấn cho tốt!”
Nói xong, ông ấy quay đầu lại rần rần sắp xếp mọi thứ: “Đám phóng viên kia đâu? Dẫn hết vào cổng đi! Mỗi giọt máu, mỗi giọt mồ hôi, mỗi vết thương mà các vận động viên của chúng tôi đã đổ xuống, đều phải để cho tất cả mọi người biết!”
Lưu Nhàn: “…..”
Sài Q uốc Hiên: “……”
Lưu Nhàn hít sâu một hơi, sau đó hắng giọng nói: “Chủ nhiệm, chúng tôi rất xúc động trước tinh thần thể thao ngày càng thuần túy của mọi người, và lòng khoan dung và sự thấu hiểu của mọi người dành cho các vận động viên…”
“Đây là điều nên làm.” Trong đôi mắt của ông chủ nhiệm lấp lánh ánh nước, ông ấy ra sức xua tay, “Sớm nên như thế rồi, vốn dĩ không cần các người cảm ơn.”
“Đúng, cho dù nói thế nào, bọn tôi vẫn rất cảm động…..”
Lưu Nhàn căng da đầu, ho khan một tiếng: “Chuyện là….lát nữa lúc phỏng vấn, ngài có thể tránh mặt một lúc không?”
Ông chủ nhiệm: “?”
Lưu Nhàn hé miệng, bà ấy nhìn sang Sài Quốc Hiên không biết ông ấy đã sắp xếp ổn thỏa hết chưa.
Vừa rồi lúc huấn luyện viên Lâm đang nghiên cứu tấm huy chương vàng vừa to vừa đẹp kia, bọn họ đã chú ý đến anh.
Riêng mùa Olympic lần này họ còn tặng thêm một bó hoa rất đẹp, trong bó hoa cẩm tú cầu màu hồng rực rỡ điểm xuyết vài đóa hoa màu xanh nhạt và tím nhạt, Lâm Mộ Đông còn cố ý đổi một bó hoa đẹp hơn với vị Á quân ngồi bên cạnh, nhân lúc quốc kỳ đang kéo lên cao anh nghiêm túc chỉnh lại đóa hoa một chút.
Điều này làm dấy lên lòng hoài nghi của ông chủ nhiệm, ông ấy một mực truy hỏi huấn luyện viên Lâm có phải có sở thích đặc biệt gì đối với loài hoa này hay không.
…..Huấn luyện viên Lâm có thích hay không thì Lưu Nhàn không biết, bà ấy chỉ biết rằng, cô gái nhỏ trong lòng huấn luyện viên Lâm chắc chắn là thích loài hoa này.
Vào thời điểm diễn ra World Cup bởi vì chiếc cúp xảy ra vấn đề, nên dù có nhìn thế nào cũng đều cảm thấy hiện tại rất thích hợp để cầm lên lần nữa.
Có điều dù gì ông chủ nhiệm cũng đã lớn tuổi, chưa kịp chuẩn bị chút gì đã gặp phải một tin tức lớn như thế này, nói không chừng ông ấy sẽ lên cơn đau tim ngay tại chỗ.
Sau khi được khai sáng thì Sài Quốc Hiên trở nên vô cùng tích cực đối với chuyện của hai người trẻ tuổi này, ông ấy nhận được tín hiệu cầu cứu của Lưu Nhàn, bèn kịp thời chạy tới hắng giọng nói: “Chủ nhiệm, là như thế này….chúng tôi vừa mới nhận được thông báo, nói có một cuộc họp đột xuất cần gọi ngài qua đó…..”
“Họp hành làm sao bì được với chuyện này?”
Ông chủ nhiệm xua tay lớn giọng nói: “Không đi! Hôm nay tôi phải cắm rễ trong đội xạ kích của các người, thâm nhập tìm hiểu tâm lý cuộc sống của từng đội viên. Mọi người không cần quá căng thẳng, năm xưa tôi cũng là vận động viên, cũng từng tham gia Olympic từng đoạt huy chương vàng, tôi hiểu rõ trạng thái tâm lý của người trẻ hiện nay…..”
Từng chứng kiến vết xe đổ trước đó của đội trưởng Sài, nên Lưu Nhàn không cho rằng ông ấy hiểu rõ trạng thái tâm lý của những người trẻ hiện nay, bà ấy hắng giọng định tiếp tục cố gắng thêm lần cuối, bỗng dưng phía bục nhận thưởng truyền đến một trận ầm ĩ.
Thời gian chụp ảnh chung sau khi nhận giải đã kết thúc, phóng viên các nước chực chờ xông lên, huấn luyện viên và vận động viên vừa xuống khỏi bục nhận giải lập tức bị hàng trăm hàng ngàn cái micro máy ảnh vây kín xung quanh.
Lâm Mộ Đông dừng lại trên bục nhận giải Quán quân, anh nhìn về hướng đội Trung Quốc.
Diệp đội y vẫn luôn ngồi ở bên ngoài sân bỗng nhoài người lên lan can, nhón chân ló cái đầu nhỏ ra.
Lâm Mộ Đông nhìn thấy cô, đáy mắt tràn ra nụ cười dịu dàng.
…….
Sài Quốc Hiên và Lưu Nhàn hít sâu một hơi, một người xem thường cái chết chạy ào tới cản ông chủ nhiệm lại, một người nhanh như bay chen vào biển người, chung sức hợp lực, lặng lẽ thả Diệp đội y ra ngoài.
Lâm Mộ Đông yên tĩnh đứng đó, anh tháo huy chương vàng trên cổ xuống.
Diệp Chi đứng nhìn anh, đôi mắt không khỏi cong lên, cô cố gắng chen qua dòng người đang ồn ào náo nhiệt chúc mừng.
Động tác của cô gái nhỏ vẫn không tính là nhanh, cô tốt bụng nhường đường cho các đội viên huấn luyện viên đang sốt ruột muốn chúc mừng nhau, đụng phải ai đó cô sẽ quy quy củ củ dừng lại nói lời xin lỗi. Lâm Mộ Đông chẳng sốt ruột tí nào, anh kiên nhẫn đứng chờ trên bục nhận giải, ánh mắt từ đầu đến cuối luôn dõi theo bóng dáng của cô.
Vận động viên người Nga ở bên cạnh giành được thành tích tốt nhất của bản thân từ trước đến giờ, anh ta vừa mới nhiệt tình cùng huấn luyện viên tạo dáng chụp 10 tấm ảnh liên tiếp, sau đó quay sang nhìn theo ánh mắt của anh, không khỏi tò mò, bèn dùng tiếng Anh cứng nhắc để hóng chuyện: “Lâm, đó không phải là đội y của các bạn sao….cậu đổi hoa để tặng cho cô ấy à?”
Lâm Mộ Đông gật đầu.
“Tôi nghe nói đội y của đội Trung Quốc nắm giữ một loại sức mạnh Đông Phương thần bí, vừa biết tháo súng vừa biết tháo người, gần như không gì không biết, muốn cái gì cũng đều làm được!”
Vận động viên nước Nga vô cùng hứng khởi, không nhịn được hỏi thăm: “Là thật sao? Thật sự tài giỏi vậy sao?”
Lâm Mộ Đông im lặng ngước mắt nhìn, lông mày và vầng trán trở nên dịu dàng hơn: “Phải.”
Cô gái nhỏ đã thuận lợi thoát ra khỏi dòng người, đáy mắt Lâm Mộ Đông hóa thành tia ấm áp, anh dang rộng đôi tay về phía cô, ngữ khí thật nghiêm túc: “Vô cùng tài giỏi.”
…….
“Cậu ấy dang tay rồi kìa, các người còn ở đây ngăn cản tôi!”
Ông chủ nhiệm vẫn không hiểu đội xạ kích rốt cuộc đang bận bịu việc gì, ông ấy giữ lấy đội trưởng đội đĩa bay đang nhảy tới nhảy lui cố gắng che chắn tầm nhìn của ông ấy, sau đó đi thẳng ra ngoài.
Mới đi được có vài bước lại bị Sài Quốc Hiên kéo về.
“Cậu ấy đoạt giải Quán quân!” Ông chủ nhiệm rất vội, “Ông còn ở đây làm gì, thân làm huấn luyện viên không phải nên đi ôm chúc mừng sao?”
Phóng viên vẫn đang quay chụp, vậy mà lại để Quán quân dang rộng vòng tay đơn độc đứng một mình ở đó, ông chủ nhiệm vô cùng hờn trách Sài Quốc Hiên: “Ông xem người ta kìa! Huấn luyện viên của các nước khác đều ôm đội viên của mình lên xoay vòng vòng!”
“Người ta là người ta, Quán quân của chúng tôi không cho chúng tôi ôm.”
Từ sau khi Lâm Mộ Đông đoạt giải Quán quân lần đầu tiên vào năm 17 tuổi, thì Sài Quốc Hiên chưa bao giờ thuận lợi thực hiện được những hành động có tính chất nguy hiểm cao như thế này, ông ấy nghĩ rất thoáng: “Ngài ôm được cậu ấy thì cũng chưa chắc có thể quăng lên hay xoay vòng vòng, nhưng có thể sẽ có rất nhiều sự thay đổi nằm ngoài tưởng tượng, ví dụ như ngài phát hiện cậu ấy hoặc là ngài đột nhiên bay ra ngoài….”
Ông chủ nhiệm vẫn chưa quá hiểu rõ lịch sử trưởng thành vô cùng tự lập của Lâm Mộ Đông, ông ấy nhíu chặt lông mày nói: “Vậy cũng không thể để cậu ấy cô đơn một mình như vậy chứ, tốt xấu gì cũng nên tìm một người….”
Còn chưa dứt câu, cánh tay đang dang rộng của Lâm Mộ Đông đã phủ xuống, hoàn hảo đón lấy một người.
Nhìn vóc dáng có vẻ là một cô gái nhỏ.
Ông chủ nhiệm ngơ người, dụi dụi đôi mắt, còn chưa kịp nhìn kỹ đã bị Sài Quốc Hiên kéo về lại chỗ ngồi.
Đám phóng viên cũng dại ra chốc lát, sau đó đột nhiên hồi hồn, đèn flash ở tứ phía thi nhau chớp nháy tách tách.
Lâm Mộ Đông dùng một tay bảo vệ Diệp Chi, tay phải vòng qua eo cô, vững vàng ôm cô lên.
Bục nhận giải có ba bậc đứng, bậc này cao hơn bậc kia. Diệp Chi còn chưa kịp phản ứng lại, cả người đã bay lên giống như cưỡi mây đạp gió, cô theo bản năng “á” lên một tiếng, ôm chặt lấy bả vai của Lâm Mộ Đông.
“Đừng sợ.”
Lâm Mộ Đông ôm cô thật vững, để cô tựa lên vai mình sau đó khẽ cúi đầu xuống, cánh môi chạm lên hàng mi rậm rạp của cô: “Anh chỉ ôm một lát thôi.”
Lực đạo dịu dàng nhẹ nhàng chạm lên hàng mi, dấy lên cảm giác tê dại khe khẽ.
Giống như một con động vật to lớn ấm áp bất động, ôm trọn cô vào lòng, yên tĩnh, dùng lực nhẹ nhàng nhất để chạm vào cô.
Dịu dàng đến mức không thể tin được.
Diệp Chi không nhịn được bật cười, cô vươn tay chạm vào mắt: “Nhột lắm đấy….”
Lâm Mộ Đông khép hờ mắt, ánh mắt dõi theo cô, đáy mắt tràn ra ý cười ấm áp, khóe môi cũng cong lên theo.
Nhịp tim của Diệp Chi bỗng dưng đập nhanh đến lạ.
Cô đứng dưới bục nhìn, trong tim trong mắt toàn là hình bóng của Lâm Mộ Đông.
Lâm Mộ Đông lúc thi đấu, Lâm Mộ Đông lúc bắn xong hai phát súng cuối cùng, Lâm Mộ Đông lúc đoạt giải Quán quân, Lâm Mộ Đông lúc nhận lấy huy chương vàng ngẩng đầu nhìn quốc kỳ, trầm tĩnh cao lớn.
Anh đang tỏa sáng.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Mộ Đông cầm súng lên lần nữa, cô biết rõ hơn bao giờ hết, bất kể vì chuyện này mà bỏ ra bao nhiêu tâm sức, cực khổ gian nan nhường nào, đều hoàn toàn đáng giá.
Lâm Mộ Đông nhẹ nhàng thả cô xuống, hai người cùng nhau đứng trên bục nhận giải Quán quân, anh xoa xoa mái tóc mềm mại của cô gái nhỏ.
Anh nhấc tay lên, nhét bó hoa vào tay của Diệp Chi, sau đó lại đeo chiếc huy chương vàng lên cổ cô một cách nghiêm túc và trân trọng: “Cho em.”
Huy chương vàng nặng trĩu rũ xuống, Diệp Chi chớp chớp mắt, nhịp tim lại đập càng nhanh hơn, vành tai hơi phiếm hồng.
Ánh đèn dưới bục nhận giải hòa lẫn vào nhau.
Ông chủ nhiệm vẫn chưa hiểu ra, ông ấy cố gắng muốn làm rõ đây rốt cuộc là chuyện gì: “Đó là đội y của các người sao? Sao lại đổi thành đội y trao giải vậy? Nếu cần giúp đỡ trao giải thì bên chỗ bọn tôi vẫn còn mấy vị lãnh đạo….”
Sài Quốc Hiên kịp thời ra tay, kéo ông ấy ra hàng ghế phía sau ngồi xuống: “Không cần lắm đâu….chủ nhiệm, ngài nghe tôi giải thích….”
Bên cạnh bục nhận giải, các phóng viên thể thao đều rất phối hợp, không ai chạy tới quấy rầy, nhưng hiển nhiên là có không ít người đã tìm được hướng đi mới cho sự nghiệp của mình, bọn họ liều mạng chen về phía trước, hưng phấn điên cuồng bấm nút chụp.
Đông người chen lấn, tiếng hoan hô cũng theo đó mà vang lên.
Tuyển thủ nước Nga từ chối lời kêu gọi của huấn luyện viên, vẫn kiên quyết đứng yên tại vị trí dễ quan sát nhất, anh ta hưng phấn cổ vũ bằng tiếng Anh pha lẫn với tiếng Nga nghe nửa vời: “Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
……
Cô gái nhỏ da mặt mỏng, cô cầm chiếc huy chương vàng, sự can đảm khó khăn lắm mới xuất hiện lại từng chút từng chút rụt về: “Anh đừng vội…”
“Anh rất vội.”
Lâm Mộ Đông giúp cô chỉnh lại sợi dây đeo cổ, anh nhỏ giọng nói.
Ngón tay của anh khẽ cong lại, có xúc cảm nhè nhẹ ấm áp lướt qua giữa cổ cô, rất dịu dàng, giống một nụ hôn ấm áp ngắn ngủi.
Diệp Chi như ngừng thở, trên mặt nóng hôi hổi. Còn chưa kịp hồi hồn, Lâm Mộ Đông đã lùi về sau một bước, quỳ một gối xuống đất.
Anh ngẩng đầu lên, đáy mắt ngập tràn bóng hình cô: “Sau này…..”
Suy cho cùng anh vẫn không thể làm quen với kiểu bộc bạch tâm tình trắng trợn như thế này, Lâm Mộ Đông không nói nữa, đôi mắt đen láy của anh nhìn vào cô rồi nhẹ nhàng cong lên, anh lấy nhẫn ra giúp cô đeo lên.
Diệp Chi ngoan ngoãn duỗi tay ra, trái tim đập rộn thình thịch, hai má nóng đến mức không cảm nhận được nhiệt độ.
“Dẫn em về nhà.”
Lâm Mộ Đông giơ tay, chỉnh lại chiếc huy chương và trước ngực cô, anh cất giọng dịu dàng trầm thấp: “Sau này sẽ còn rất nhiều, anh cho em hết.”
Tuyển thủ nước nga đứng trên bục nhận giải Á quân: “……”
–
Ngày đầu tiên của thế hội vận động Olympic, hạng mục súng lục 10m nam, vận động viên Trung Quốc giành Quán quân với lợi thế tuyệt đối, vượt xa kỷ lục cao nhất những năm trước tận 0.4 điểm.
Huy chương vàng đầu tiên.
Tin tức nhanh chóng chiếm đầy trang đầu của các trang web lớn, ảnh HD bị tung ra.
Khác với những bức ảnh chụp giải Quán quân bình thường, thứ bá chiếm trang bìa bắt mắt nhất không phải khoảnh khắc đoạt huy chương vàng đặc sắc, mà là một bức ảnh chụp sau trận đấu với một phong cách vô cùng khác biệt.
Chàng trai trẻ đứng trên bục nhận giải mặc một bộ đồ thể thao màu đen thuần, khuôn mặt anh tuấn không chút phòng bị, anh hơi ngẩng đầu lên khép mắt lại, chờ đợi nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống từ cô gái nhỏ của anh.
Ánh mặt trời chiếu xuống người của bọn họ, hóa thành sự dịu dàng ấm áp và yên tĩnh nhất.
Giống như đang khắc ghi thời gian.
–
Theo một nguồn tin không chắc chắn, tổng cục chủ nhiệm bởi vì xoang nhịp tim tăng nhanh nên xuất hiện tình trạng ngoài ý muốn như choáng đầu, hoa mắt, khó thở. Sau cuộc điều trị ngắn ngủi, hiện tại ông ấy đã hồi phục và đã an toàn rời khỏi sân thi đấu.
Hơn nữa cũng chưa từng quay lại.
Vận động viên Trung Quốc đứng trên bục nhận thưởng cao nhất, nhận lấy bó hoa và huy chương vàng, ngước nhìn quốc kỳ đang chậm rãi kéo lên cao, lưng vai vẫn trầm tĩnh thẳng tắp.
“Không dễ dàng….thật sự không dễ dàng.”
Được nghe nói trong một năm này Lâm Mộ Đông khó khăn như thế nào, nên ông chủ nhiệm cũng không giấu được sự kích động, ông ấy không nhịn được đỏ mắt, vỗ vỗ bả vai Sài Quốc Hiên: “Xảy ra chuyện lớn như thế, có thể cắn răng bò dậy, có thể quay lại…là học trò giỏi do ông dạy ra.”
Sài Quốc Hiên hít sâu, dùng sức dụi dụi đôi mắt, ông ấy bật cười: “Tên nhóc thối này chưa bao giờ lụt nghề.”
Ông chủ nhiệm tán đồng, ông ấy vui mừng gật đầu: “Tốt đấy….nhất định phải phỏng vấn cho tốt!”
Nói xong, ông ấy quay đầu lại rần rần sắp xếp mọi thứ: “Đám phóng viên kia đâu? Dẫn hết vào cổng đi! Mỗi giọt máu, mỗi giọt mồ hôi, mỗi vết thương mà các vận động viên của chúng tôi đã đổ xuống, đều phải để cho tất cả mọi người biết!”
Lưu Nhàn: “…..”
Sài Q uốc Hiên: “……”
Lưu Nhàn hít sâu một hơi, sau đó hắng giọng nói: “Chủ nhiệm, chúng tôi rất xúc động trước tinh thần thể thao ngày càng thuần túy của mọi người, và lòng khoan dung và sự thấu hiểu của mọi người dành cho các vận động viên…”
“Đây là điều nên làm.” Trong đôi mắt của ông chủ nhiệm lấp lánh ánh nước, ông ấy ra sức xua tay, “Sớm nên như thế rồi, vốn dĩ không cần các người cảm ơn.”
“Đúng, cho dù nói thế nào, bọn tôi vẫn rất cảm động…..”
Lưu Nhàn căng da đầu, ho khan một tiếng: “Chuyện là….lát nữa lúc phỏng vấn, ngài có thể tránh mặt một lúc không?”
Ông chủ nhiệm: “?”
Lưu Nhàn hé miệng, bà ấy nhìn sang Sài Quốc Hiên không biết ông ấy đã sắp xếp ổn thỏa hết chưa.
Vừa rồi lúc huấn luyện viên Lâm đang nghiên cứu tấm huy chương vàng vừa to vừa đẹp kia, bọn họ đã chú ý đến anh.
Riêng mùa Olympic lần này họ còn tặng thêm một bó hoa rất đẹp, trong bó hoa cẩm tú cầu màu hồng rực rỡ điểm xuyết vài đóa hoa màu xanh nhạt và tím nhạt, Lâm Mộ Đông còn cố ý đổi một bó hoa đẹp hơn với vị Á quân ngồi bên cạnh, nhân lúc quốc kỳ đang kéo lên cao anh nghiêm túc chỉnh lại đóa hoa một chút.
Điều này làm dấy lên lòng hoài nghi của ông chủ nhiệm, ông ấy một mực truy hỏi huấn luyện viên Lâm có phải có sở thích đặc biệt gì đối với loài hoa này hay không.
…..Huấn luyện viên Lâm có thích hay không thì Lưu Nhàn không biết, bà ấy chỉ biết rằng, cô gái nhỏ trong lòng huấn luyện viên Lâm chắc chắn là thích loài hoa này.
Vào thời điểm diễn ra World Cup bởi vì chiếc cúp xảy ra vấn đề, nên dù có nhìn thế nào cũng đều cảm thấy hiện tại rất thích hợp để cầm lên lần nữa.
Có điều dù gì ông chủ nhiệm cũng đã lớn tuổi, chưa kịp chuẩn bị chút gì đã gặp phải một tin tức lớn như thế này, nói không chừng ông ấy sẽ lên cơn đau tim ngay tại chỗ.
Sau khi được khai sáng thì Sài Quốc Hiên trở nên vô cùng tích cực đối với chuyện của hai người trẻ tuổi này, ông ấy nhận được tín hiệu cầu cứu của Lưu Nhàn, bèn kịp thời chạy tới hắng giọng nói: “Chủ nhiệm, là như thế này….chúng tôi vừa mới nhận được thông báo, nói có một cuộc họp đột xuất cần gọi ngài qua đó…..”
“Họp hành làm sao bì được với chuyện này?”
Ông chủ nhiệm xua tay lớn giọng nói: “Không đi! Hôm nay tôi phải cắm rễ trong đội xạ kích của các người, thâm nhập tìm hiểu tâm lý cuộc sống của từng đội viên. Mọi người không cần quá căng thẳng, năm xưa tôi cũng là vận động viên, cũng từng tham gia Olympic từng đoạt huy chương vàng, tôi hiểu rõ trạng thái tâm lý của người trẻ hiện nay…..”
Từng chứng kiến vết xe đổ trước đó của đội trưởng Sài, nên Lưu Nhàn không cho rằng ông ấy hiểu rõ trạng thái tâm lý của những người trẻ hiện nay, bà ấy hắng giọng định tiếp tục cố gắng thêm lần cuối, bỗng dưng phía bục nhận thưởng truyền đến một trận ầm ĩ.
Thời gian chụp ảnh chung sau khi nhận giải đã kết thúc, phóng viên các nước chực chờ xông lên, huấn luyện viên và vận động viên vừa xuống khỏi bục nhận giải lập tức bị hàng trăm hàng ngàn cái micro máy ảnh vây kín xung quanh.
Lâm Mộ Đông dừng lại trên bục nhận giải Quán quân, anh nhìn về hướng đội Trung Quốc.
Diệp đội y vẫn luôn ngồi ở bên ngoài sân bỗng nhoài người lên lan can, nhón chân ló cái đầu nhỏ ra.
Lâm Mộ Đông nhìn thấy cô, đáy mắt tràn ra nụ cười dịu dàng.
…….
Sài Quốc Hiên và Lưu Nhàn hít sâu một hơi, một người xem thường cái chết chạy ào tới cản ông chủ nhiệm lại, một người nhanh như bay chen vào biển người, chung sức hợp lực, lặng lẽ thả Diệp đội y ra ngoài.
Lâm Mộ Đông yên tĩnh đứng đó, anh tháo huy chương vàng trên cổ xuống.
Diệp Chi đứng nhìn anh, đôi mắt không khỏi cong lên, cô cố gắng chen qua dòng người đang ồn ào náo nhiệt chúc mừng.
Động tác của cô gái nhỏ vẫn không tính là nhanh, cô tốt bụng nhường đường cho các đội viên huấn luyện viên đang sốt ruột muốn chúc mừng nhau, đụng phải ai đó cô sẽ quy quy củ củ dừng lại nói lời xin lỗi. Lâm Mộ Đông chẳng sốt ruột tí nào, anh kiên nhẫn đứng chờ trên bục nhận giải, ánh mắt từ đầu đến cuối luôn dõi theo bóng dáng của cô.
Vận động viên người Nga ở bên cạnh giành được thành tích tốt nhất của bản thân từ trước đến giờ, anh ta vừa mới nhiệt tình cùng huấn luyện viên tạo dáng chụp 10 tấm ảnh liên tiếp, sau đó quay sang nhìn theo ánh mắt của anh, không khỏi tò mò, bèn dùng tiếng Anh cứng nhắc để hóng chuyện: “Lâm, đó không phải là đội y của các bạn sao….cậu đổi hoa để tặng cho cô ấy à?”
Lâm Mộ Đông gật đầu.
“Tôi nghe nói đội y của đội Trung Quốc nắm giữ một loại sức mạnh Đông Phương thần bí, vừa biết tháo súng vừa biết tháo người, gần như không gì không biết, muốn cái gì cũng đều làm được!”
Vận động viên nước Nga vô cùng hứng khởi, không nhịn được hỏi thăm: “Là thật sao? Thật sự tài giỏi vậy sao?”
Lâm Mộ Đông im lặng ngước mắt nhìn, lông mày và vầng trán trở nên dịu dàng hơn: “Phải.”
Cô gái nhỏ đã thuận lợi thoát ra khỏi dòng người, đáy mắt Lâm Mộ Đông hóa thành tia ấm áp, anh dang rộng đôi tay về phía cô, ngữ khí thật nghiêm túc: “Vô cùng tài giỏi.”
…….
“Cậu ấy dang tay rồi kìa, các người còn ở đây ngăn cản tôi!”
Ông chủ nhiệm vẫn không hiểu đội xạ kích rốt cuộc đang bận bịu việc gì, ông ấy giữ lấy đội trưởng đội đĩa bay đang nhảy tới nhảy lui cố gắng che chắn tầm nhìn của ông ấy, sau đó đi thẳng ra ngoài.
Mới đi được có vài bước lại bị Sài Quốc Hiên kéo về.
“Cậu ấy đoạt giải Quán quân!” Ông chủ nhiệm rất vội, “Ông còn ở đây làm gì, thân làm huấn luyện viên không phải nên đi ôm chúc mừng sao?”
Phóng viên vẫn đang quay chụp, vậy mà lại để Quán quân dang rộng vòng tay đơn độc đứng một mình ở đó, ông chủ nhiệm vô cùng hờn trách Sài Quốc Hiên: “Ông xem người ta kìa! Huấn luyện viên của các nước khác đều ôm đội viên của mình lên xoay vòng vòng!”
“Người ta là người ta, Quán quân của chúng tôi không cho chúng tôi ôm.”
Từ sau khi Lâm Mộ Đông đoạt giải Quán quân lần đầu tiên vào năm 17 tuổi, thì Sài Quốc Hiên chưa bao giờ thuận lợi thực hiện được những hành động có tính chất nguy hiểm cao như thế này, ông ấy nghĩ rất thoáng: “Ngài ôm được cậu ấy thì cũng chưa chắc có thể quăng lên hay xoay vòng vòng, nhưng có thể sẽ có rất nhiều sự thay đổi nằm ngoài tưởng tượng, ví dụ như ngài phát hiện cậu ấy hoặc là ngài đột nhiên bay ra ngoài….”
Ông chủ nhiệm vẫn chưa quá hiểu rõ lịch sử trưởng thành vô cùng tự lập của Lâm Mộ Đông, ông ấy nhíu chặt lông mày nói: “Vậy cũng không thể để cậu ấy cô đơn một mình như vậy chứ, tốt xấu gì cũng nên tìm một người….”
Còn chưa dứt câu, cánh tay đang dang rộng của Lâm Mộ Đông đã phủ xuống, hoàn hảo đón lấy một người.
Nhìn vóc dáng có vẻ là một cô gái nhỏ.
Ông chủ nhiệm ngơ người, dụi dụi đôi mắt, còn chưa kịp nhìn kỹ đã bị Sài Quốc Hiên kéo về lại chỗ ngồi.
Đám phóng viên cũng dại ra chốc lát, sau đó đột nhiên hồi hồn, đèn flash ở tứ phía thi nhau chớp nháy tách tách.
Lâm Mộ Đông dùng một tay bảo vệ Diệp Chi, tay phải vòng qua eo cô, vững vàng ôm cô lên.
Bục nhận giải có ba bậc đứng, bậc này cao hơn bậc kia. Diệp Chi còn chưa kịp phản ứng lại, cả người đã bay lên giống như cưỡi mây đạp gió, cô theo bản năng “á” lên một tiếng, ôm chặt lấy bả vai của Lâm Mộ Đông.
“Đừng sợ.”
Lâm Mộ Đông ôm cô thật vững, để cô tựa lên vai mình sau đó khẽ cúi đầu xuống, cánh môi chạm lên hàng mi rậm rạp của cô: “Anh chỉ ôm một lát thôi.”
Lực đạo dịu dàng nhẹ nhàng chạm lên hàng mi, dấy lên cảm giác tê dại khe khẽ.
Giống như một con động vật to lớn ấm áp bất động, ôm trọn cô vào lòng, yên tĩnh, dùng lực nhẹ nhàng nhất để chạm vào cô.
Dịu dàng đến mức không thể tin được.
Diệp Chi không nhịn được bật cười, cô vươn tay chạm vào mắt: “Nhột lắm đấy….”
Lâm Mộ Đông khép hờ mắt, ánh mắt dõi theo cô, đáy mắt tràn ra ý cười ấm áp, khóe môi cũng cong lên theo.
Nhịp tim của Diệp Chi bỗng dưng đập nhanh đến lạ.
Cô đứng dưới bục nhìn, trong tim trong mắt toàn là hình bóng của Lâm Mộ Đông.
Lâm Mộ Đông lúc thi đấu, Lâm Mộ Đông lúc bắn xong hai phát súng cuối cùng, Lâm Mộ Đông lúc đoạt giải Quán quân, Lâm Mộ Đông lúc nhận lấy huy chương vàng ngẩng đầu nhìn quốc kỳ, trầm tĩnh cao lớn.
Anh đang tỏa sáng.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Mộ Đông cầm súng lên lần nữa, cô biết rõ hơn bao giờ hết, bất kể vì chuyện này mà bỏ ra bao nhiêu tâm sức, cực khổ gian nan nhường nào, đều hoàn toàn đáng giá.
Lâm Mộ Đông nhẹ nhàng thả cô xuống, hai người cùng nhau đứng trên bục nhận giải Quán quân, anh xoa xoa mái tóc mềm mại của cô gái nhỏ.
Anh nhấc tay lên, nhét bó hoa vào tay của Diệp Chi, sau đó lại đeo chiếc huy chương vàng lên cổ cô một cách nghiêm túc và trân trọng: “Cho em.”
Huy chương vàng nặng trĩu rũ xuống, Diệp Chi chớp chớp mắt, nhịp tim lại đập càng nhanh hơn, vành tai hơi phiếm hồng.
Ánh đèn dưới bục nhận giải hòa lẫn vào nhau.
Ông chủ nhiệm vẫn chưa hiểu ra, ông ấy cố gắng muốn làm rõ đây rốt cuộc là chuyện gì: “Đó là đội y của các người sao? Sao lại đổi thành đội y trao giải vậy? Nếu cần giúp đỡ trao giải thì bên chỗ bọn tôi vẫn còn mấy vị lãnh đạo….”
Sài Quốc Hiên kịp thời ra tay, kéo ông ấy ra hàng ghế phía sau ngồi xuống: “Không cần lắm đâu….chủ nhiệm, ngài nghe tôi giải thích….”
Bên cạnh bục nhận giải, các phóng viên thể thao đều rất phối hợp, không ai chạy tới quấy rầy, nhưng hiển nhiên là có không ít người đã tìm được hướng đi mới cho sự nghiệp của mình, bọn họ liều mạng chen về phía trước, hưng phấn điên cuồng bấm nút chụp.
Đông người chen lấn, tiếng hoan hô cũng theo đó mà vang lên.
Tuyển thủ nước Nga từ chối lời kêu gọi của huấn luyện viên, vẫn kiên quyết đứng yên tại vị trí dễ quan sát nhất, anh ta hưng phấn cổ vũ bằng tiếng Anh pha lẫn với tiếng Nga nghe nửa vời: “Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
……
Cô gái nhỏ da mặt mỏng, cô cầm chiếc huy chương vàng, sự can đảm khó khăn lắm mới xuất hiện lại từng chút từng chút rụt về: “Anh đừng vội…”
“Anh rất vội.”
Lâm Mộ Đông giúp cô chỉnh lại sợi dây đeo cổ, anh nhỏ giọng nói.
Ngón tay của anh khẽ cong lại, có xúc cảm nhè nhẹ ấm áp lướt qua giữa cổ cô, rất dịu dàng, giống một nụ hôn ấm áp ngắn ngủi.
Diệp Chi như ngừng thở, trên mặt nóng hôi hổi. Còn chưa kịp hồi hồn, Lâm Mộ Đông đã lùi về sau một bước, quỳ một gối xuống đất.
Anh ngẩng đầu lên, đáy mắt ngập tràn bóng hình cô: “Sau này…..”
Suy cho cùng anh vẫn không thể làm quen với kiểu bộc bạch tâm tình trắng trợn như thế này, Lâm Mộ Đông không nói nữa, đôi mắt đen láy của anh nhìn vào cô rồi nhẹ nhàng cong lên, anh lấy nhẫn ra giúp cô đeo lên.
Diệp Chi ngoan ngoãn duỗi tay ra, trái tim đập rộn thình thịch, hai má nóng đến mức không cảm nhận được nhiệt độ.
“Dẫn em về nhà.”
Lâm Mộ Đông giơ tay, chỉnh lại chiếc huy chương và trước ngực cô, anh cất giọng dịu dàng trầm thấp: “Sau này sẽ còn rất nhiều, anh cho em hết.”
Tuyển thủ nước nga đứng trên bục nhận giải Á quân: “……”
–
Ngày đầu tiên của thế hội vận động Olympic, hạng mục súng lục 10m nam, vận động viên Trung Quốc giành Quán quân với lợi thế tuyệt đối, vượt xa kỷ lục cao nhất những năm trước tận 0.4 điểm.
Huy chương vàng đầu tiên.
Tin tức nhanh chóng chiếm đầy trang đầu của các trang web lớn, ảnh HD bị tung ra.
Khác với những bức ảnh chụp giải Quán quân bình thường, thứ bá chiếm trang bìa bắt mắt nhất không phải khoảnh khắc đoạt huy chương vàng đặc sắc, mà là một bức ảnh chụp sau trận đấu với một phong cách vô cùng khác biệt.
Chàng trai trẻ đứng trên bục nhận giải mặc một bộ đồ thể thao màu đen thuần, khuôn mặt anh tuấn không chút phòng bị, anh hơi ngẩng đầu lên khép mắt lại, chờ đợi nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống từ cô gái nhỏ của anh.
Ánh mặt trời chiếu xuống người của bọn họ, hóa thành sự dịu dàng ấm áp và yên tĩnh nhất.
Giống như đang khắc ghi thời gian.
–
Theo một nguồn tin không chắc chắn, tổng cục chủ nhiệm bởi vì xoang nhịp tim tăng nhanh nên xuất hiện tình trạng ngoài ý muốn như choáng đầu, hoa mắt, khó thở. Sau cuộc điều trị ngắn ngủi, hiện tại ông ấy đã hồi phục và đã an toàn rời khỏi sân thi đấu.
Hơn nữa cũng chưa từng quay lại.
Tác giả :
Tam Thiên Đại Mộng Tự Bình Sinh