Quãng Đời Còn Lại Dành Hết Cho Em
Chương 52
Diệp Chi nhìn lấy anh, trái tim không chịu thua kém mà tăng tốc đập thình thịch.
Cô gái nhỏ rụt người vào trong áo khoác, mím chặt môi, không trả lời anh, vành tai mỏng manh ửng đỏ lên, cô chống cánh tay chậm rì rì ngồi thẳng dậy.
m thanh thông báo máy bay sắp cất cánh vang lên, Diệp Chi dán vào lưng ghế, cô cẩn thận dè dặt bước từng bước nhỏ ra ngoài.
Mới xê dịch được hơn phân nửa, cánh tay của Lâm Mộ Đông đã duỗi đến rồi.
Đôi mắt của anh đen láy an tĩnh, sâu xa tràn ngập bóng hình của cô.
Khuôn mặt của Diệp Chi càng nóng hơn nữa, cô nhảy lò cò đến bên cạnh anh, nửa khuôn mặt đều rụt vào trong cổ áo rộng rãi của áo len mỏng.
Nhìn trông như một chú chuột hamster sắp bị luộc chín vậy.
Lâm Mộ Đông an tĩnh nhìn lấy cô, đuôi mắt phút chốc dịu dàng trở lại, nhìn anh như đang cười.
Một tay anh kéo lấy cô, giúp cô cầm chiếc áo khoác lông vũ đã cởi xuống, cánh tay luồn qua sống lưng gầy yếu của cô gái nhỏ, anh nhẹ nhàng nhấc cô lên ôm đến hành lang của khoang, rồi chậm bước đi về phía khoang hạng nhất.
Cả người Diệp Chi gần như bị anh khiêng lên, cổ chân bị thương một chút sức cũng không cần dùng, cô mơ mơ hồ hồ mà đi qua cả dãy hành lang lờ mờ ánh sáng.
Đi vào khoang hạng nhất cách một tấm rèm che, chút sức lực mà cô đã mượn cũng rời đi, cả người phút chốc nhẹ bẫng, đột nhiên cô lại được anh vững vàng ôm lên.
Diệp Chi bị dọa một phen:”Huấn luyện viên Lâm……”
“ Đừng động đậy.”
Cánh tay của Lâm Mộ Đông khẽ dùng sức, đem cô cuốn vào trong lòng, để cô dựa vào bả vai của bản thân mình, giọng nói dịu dàng:”Có đau không em?”
Cô gái nhỏ được áo khoác lông rộng rãi bao bọc lấy cả người, đôi mắt chớp chớp ngẩng đầu lên, cô vô thức lên tiếng:”Không…….”
Lời nói của cô đột ngột dừng lại, cô cẩn thận lén nhìn thần sắc của Lâm Mộ Đông, thình lình nhớ ra, cô vô cùng thành thật thừa nhận:”Không có quá đau, chỉ đau một chút thôi ạ……..”
Lượng thuốc tê của mũi phong bế được bản thân cô giảm đi một nửa, lên máy bay lại cực nhọc hết cả nửa ngày, lúc này đây đã bắt đầu lờ mờ phát đau rồi.
Lâm Mộ Đông cúi người, cẩn thận đem cô đặt trên ghế sô pha.
Lên máy bay không được mang theo quá nhiều chất lỏng, thuốc xịt bạch dược Vân Nam và những loại thuốc khác đều được đựng trong vali và làm ký gửi vận chuyển rồi, phải đợi máy bay đáp đất mới có thể xử lý.
Cô gái nhỏ rụt chân lại, từ giữa cánh tay của anh ngẩng mặt lên.
Mi mắt cong dài rậm rạp nhấp nha nhấp nháy, cô vô cùng ngoan ngoãn, trông còn ủ rũ hơn cả lúc bình thường nữa.
Lâm Mộ Đông sờ sờ mái tóc của cô:”Em nghỉ ngơi một lúc đi.”
Anh đứng dậy, đang muốn đi đến dãy ghế ngồi ở bên cạnh, tay áo bỗng nhiên truyền đến một lực đạo ngăn cản khe khẽ.
Một tay Lâm Mộ Đông chống lên tay vịn của ghế, mi mắt hơi rũ xuống, tầm mắt rơi ở trên người của cô.
Cô gái nhỏ đang vùi đầu, mấy ngón tay mềm như bông đang níu lấy tay áo của anh, hai má ửng hồng, cô cúi đầu ngại ngùng có làm gì cũng không chịu nhìn vào anh.
Lâm Mộ Đông an tĩnh đứng đợi một lúc.
Máy bay dần dần bắt đầu lăn bánh, tiếng vang vọng của động cơ máy bay xa xa truyền đến, tiếp viên hàng không chu đáo không có đến quấy rầy, trong khoang trống rỗng an tĩnh.
Ánh sáng có chút yếu ớt âm thầm bừng sáng trong đôi mắt của anh.
Anh duỗi tay ra, thử phủ lên vùng cổ thon gọn trắng trẻo của cô gái nhỏ, chậm rãi xoa xoa.
Chú chuột hamster được vuốt ve thật dễ chịu phút chốc đôi mắt cong cong lên, lại nhớ đến mình vẫn còn đang ngại ngùng, cô nỗ lực trốn vào trong lòng anh, duỗi cánh tay ra, ôm lấy bả vai của anh.
Hô hấp của Lâm Mộ Đông khẽ đình trệ.
Thân hình của anh trầm mặc ngưng đọng trong chốc lát, anh duỗi tay ra, lại lần nữa đem Diệp Chi ôm vào trong lòng, ôm lấy cô cùng nhau ngồi xuống.
Cô gái nhỏ mềm mềm mại mại, vô cùng ấm áp dán sát vào lồng ngực của anh, rút thành một khối nho nhỏ, mang theo một chút hương sữa vị đậu đỏ.
Ghế ngồi của khoang hạng nhất rất rộng rãi, hai người cùng nhau ngồi như thế này cũng không cảm thấy không thoải mái.
Lâm Mộ Đông ôm chặt cô, lồng ngực từng chút từng chút ấm áp trở lại.
Như thế này thật tốt.
Anh khép mắt lại, cánh môi nhẹ nhàng dán lên mái tóc ngắn mềm mại của cô gái nhỏ.
Chạm một cái như thế này thật tốt.
Anh sẽ biết nên cưng chiều cô như thế nào.
Sớm muộn gì cũng có thể học được, anh sẽ không làm tổn thương đến cô.
Cảm nhận được độ ấm nhàn nhạt rơi trên đỉnh đầu, Diệp Chi sinh ra chút hiếu kỳ, cô ngẩng đầu lên muốn nhìn thử, liền bị Lâm Mộ Đông giơ tay lên che kín đôi mắt.
Diệp Chi mím mím khóe môi, cô nhỏ giọng kháng nghị:”Anh không được chơi xấu nha……..”
Có vẻ như anh cũng bị cô lây truyền cho một cỗ cảm xúc nào đó rất thoải mái, khóe môi Lâm Mộ Đông khẽ giương lên, lỏng lẻo che lại đôi mắt của cô, âm giọng điểm lên thêm một chút ý cười rất nhạt rất dịu dàng:”Không được nhìn.”
Cô gái nhỏ rất không phục mà ngẩng đầu lên, đôi mắt chớp à chớp, mi mắt tựa như một chiếc quạt nhỏ chớp nháy không ngừng.
Mang theo một chút luồng khí kỳ lạ, mềm mại như bông mà lướt qua lòng bàn tay của anh.
Hầu kết của Lâm Mộ Đông lặng lẽ nhấp nhô vài cái, anh nặng nề hít sâu một hơi.
Anh nhìn vào cô, đáy mắt dần dần dâng lên một chút cảm xúc sâu xa, rồi lại dần dần gom hết lại, anh chậm rãi đem một ngụm hơi kia thở ra.
Vẫn chưa được.
Cô gái nhỏ của anh vẫn chưa hiểu cái gì cả.
Cô vô cùng sạch sẽ, vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại, cho dù chỉ là dụi vào lồng ngực của anh, đều muốn thu hết đi tất cả những kẽ hở ở trong trái tim của anh.
Lâm Mộ Đông hôn lên đỉnh đầu của cô, nhẹ nhàng vô vỗ vào lưng của Diệp Chi, đem cô che chở ở trong lòng:”Ngủ đi.”
Diệp Chi chớp chớp đôi mắt, cô dán vào cánh tay của anh ngẩng mặt lên.
Huấn luyện viên Lâm hình như có tinh thần hơn vừa nãy rồi nha.
Cô vẫn còn chưa hôn anh mà…….
Diệp Chi lấy thêm dũng khí cho bản thân mình suốt cả dọc đường, lúc này đây ngược lại bỗng dưng sinh ra chút tiếc nuối. Cô ngoan ngoãn cuộn tròn vào lòng anh, ngẩng đầu lên nhìn vào các đường nét rõ ràng thâm thúy ở trên gương mặt ấy, nhịp tim khẽ đập tăng tốc theo.
Lâm Mộ Đông vừa từ bên ngoài đi vào, cổ áo vẫn mang theo chút khí lạnh tươi mát sạch sẽ, hòa lẫn cùng với hương thơm dễ ngửi của nước giặt quần áo ở trên người anh, bao bọc lấy cô ở khắp mọi nơi.
Phải sáng suốt tranh thủ.
Diệp Chi duỗi tay ra, cẩn thận chạm vào cổ tay đang đặt ở trên đùi của anh.
Lâm Mộ Đông đã không còn thường đeo găng tay bảo hộ nữa, xương cổ tay hơi lồi lộ ra ngoài, phác họa ra các đường nét tinh tế, rất thoái mái mà đặt trên chân.
Anh bị cô chạm vào khe khẽ động đậy, rồi nhẹ nhàng xoay người ra.
Rõ ràng ánh mắt của anh không có rơi trên bàn tay của hai người, nhưng bàn tay của Lâm Mộ Đông vẫn vững vàng chụp lấy bàn tay đang làm loạn của cô gái nhỏ, bao bọc trong lòng bàn tay, anh cúi đầu nhìn lấy cô:”Không buồn ngủ à?”
Ở nước H đã được hơn nửa tháng, hành lý cần phải thu dọn không ít, lại cộng thêm không ít thủ tục kiểm tra, cả đoàn người đều mệt mỏi không thôi.
Thật không dễ gì mới vượt qua kiểm tra an ninh, trong khoang máy bay ở phía sau đều đã an tĩnh ngủ say hết rồi.
Nhưng đôi mắt của cô gái nhỏ vẫn sáng lấp lánh, đón lấy tầm mắt của anh khẽ lắc đầu, không biết cô đang dự tính chủ ý gì nữa đây.
Lâm Mộ Đông nhướng chân mày, đang muốn hỏi thử cô, Diệp Chi đã từ trong túi áo mò ra một thứ gì đó, rồi nhanh chóng xoay người lại giấu đi.
Chú chuột hamster nhỏ trong chốc lát đã cuộn tròn thành một quả bóng hamster mềm như bông.
Chân mày Lâm Mộ Đông khẽ nhướng lên, anh rất phối hợp không có dò người đến xem, một tay kiên nhẫn ôm lấy cô.
Diệp Chi vùi đầu vào mân mê một lúc, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt thần bí mà cong thành hai vầng trăng khuyết nho nhỏ, cô duỗi bàn tay phải đang nắm hờ về phía anh.
Lâm Mộ Đông nhướng mày:”Cái gì thế?”
“ Anh phải xem mới biết nha…….”
Diệp Chi ngồi ở trong lòng anh, nhẹ nhàng đẩy đẩy bả vai của anh, đợi đến khi tầm mắt của Lâm Mộ Đông triệt để dời đến, cuối cùng cô mới xòe lòng bàn tay ra.
Tầm mắt của Lâm Mộ Đông rơi xuống, anh khẽ ngẩn người.
Trong lòng bàn tay trắng nõn, có một viên kẹo sữa thỏ trắng vị đậu đỏ đang nằm đó.
Anh thử nâng tay lên, đang định cầm lấy, chợt bị cô gái nhỏ linh hoạt mà tránh đi.
Cô không có ý định muốn chủ động đưa cho anh ăn.
Lâm Mộ Đông do dự một hồi, anh chậm rãi cúi người, áp sát đến bàn tay của cô.
Vô cùng sạch sẽ.
Mang theo một chút hương thơm nhàn nhạt của đậu đỏ.
Chi cần anh khẽ thấp người xuống một chút, liền có thể dễ dàng hôn lên lòng bàn tay của cô rồi.
Cô gái nhỏ đương nhiên sẽ không hiểu rõ đại biểu ý nghĩa và hậu quả của cái động tác này. Lâm Mộ Đông nhìn nhìn vào sự tinh nghịch đang lấp lánh trong đôi mắt của cô, anh âm thầm khép mắt lại, chậm rãi kiểm soát nhịp tim, anh hít một hơi thật sâu, gần như lấy ra sự chuyên chú như lúc thi đấu, anh tập trung ngậm lấy viên kẹo sữa từ lòng bàn tay của cô.
Anh quá thận trọng, còn chưa kịp chú ý động tĩnh của người bên cạnh, sắp ngậm được viên kẹo ấy vào miệng, cô gái nhỏ giương đông kích tây ở trong lòng bỗng nhiên dũng cảm mà nhanh chóng sáp đến gần anh.
Xúc cảm mềm mại run lẩy bẩy dán lên má của anh.
Ấm áp, tựa như thạch trái cây vậy.
Vô cùng nhẹ nhàng.
Vừa chạm được liền bỏ chạy.
Trái tim của Lâm Mộ Đông đập vô cùng mạnh mẽ, sống lưng dưới lớp áo sơ mi căng lên thành một đường nét rõ ràng.
Tựa như có một bàn tay chui vào lồng ngực của anh, gắt gao nắm chặt lấy tim phổi của anh. Anh gần như có chút không nhớ rõ nên hít thở như thế nào, tiếng nhịp tim ở bên tai nhanh chóng mà kịch liệt, thình thịch như trống đánh, dần dần nổ vang lên.
Nhưng lại có dòng nước ấm vô cùng ấm áp vô cùng dịu dàng, nóng bỏng hòa lẫn vào nhau, thật ấm áp bao bọc lấy anh.
Nơi nào cũng thế, từng chút từng chút tinh tế tỉ mỉ vỗ về lấy anh, khiến anh lại lần nữa thả lỏng trở lại.
Anh ngậm lấy viên kẹo ấy, an tĩnh cúi đầu xuống, mùi vị ngọt ngào rõ ràng của hương sữa từng chút từng chút lan tỏa trên đầu lưỡi của anh.
“ Em……..”
Diệp Chi dũng cảm, lớn đến thế này toàn bộ dũng khí tích trữ bấy lâu nay đều dùng sạch hết rồi, cô hôn xong một cái liền lập tức trốn vào trong lòng của anh.
Không biết nóng đến cỡ nào.
Nhịp tim của hai người thi nhau nhập, Diệp Chi vùi vào lòng của anh, một hồi lâu sau mới lên tiếng nói tiếp:”Em dám hôn anh đó nha.”
m giọng của cô vừa nhỏ vừa dịu dàng, mang theo một chút âm mũi mềm mại, âm cuối vẫn đang khẽ run rẩy.
Lâm Mộ Đông ngớ người.
Anh ôm chặt cô, nhắm chặt mắt lại, nhẹ nhàng bật cười.
Lâm Mộ Đông gật gật đầu, anh sờ sờ mái tóc của cô gái nhỏ, để cô dán vào nơi trái tim của bản thân, giọng nói thật trầm thấp:”Ừm.”
Anh cúi người, chậm rãi hôn lên vầng trán của cô, cánh tay thu lại, đem cô hoàn toàn cuốn vào trong lòng.
Cánh máy bay xoẹt qua đám mây nhạt màu.
Sau khi hôn một ngụm lên mặt của huấn luyện viên Lâm, Diệp Chi thành công đem cơn buồn ngủ của bản thân triệt để đuổi chạy mất rồi.
Nhiệt độ nóng hổi trên người của cô gái nhỏ chậm CHƯƠNG không lùi đi được, cô cuộn tròn ở trong lòng của Lâm Mộ Đông như một cái ấm đun nước, ùng ục ùng ục nổi lên bong bóng. cô kéo lấy tay áo của anh nhỏ giọng nói chuyện.
Lâm Mộ Đông cũng không có ý định đi ngủ, anh chậm rãi vỗ vỗ lưng cô, kiên nhẫn trả lời từng câu từng câu của cô.
“ Chúng ta đáp đất liền có thể về nhà sao anh?”
Diệp Chi được anh vỗ lưng đến mức có chút buồn ngủ rồi, cô dụi dụi đôi mắt, nhẹ nhàng ngáp một cái, trong mắt không cầm được lộ ra chút mong đợi:”Đã lâu rồi em chưa có về nhà, lần này trở về nhất định phải đi ăn thật ngon………”
Những cái vỗ về nhẹ nhàng ở trên lưng thoáng chốc dừng lại, rồi lại khôi phục về tần suất như ban đầu.
“ Đúng.”
m giọng của Lâm Mộ Đông từ trong khoang ngực nhẹ nhàng phát ra, rơi ở bên tai của cô:”Em nhớ nhà rồi à?”
Diệp Chi nỗ lực gật đầu:”Nhớ rồi ạ……”
Lúc cô còn là nghiên cứu sinh đã ra nước ngoài giao lưu, trong phòng thực nghiệm rất bận rộn, chỉ có kỳ nghỉ mới có thể thỉnh thoảng về nhà một chuyến, phần lớn đều là ba mẹ trực tiếp bay qua đó thăm cô.
Cả nhà ở nơi đất khách quê người, cho dù là tụ họp cùng nhau đoàn đoàn viên viên, ăn món quê hương đã ngàn dặm xa xôi mang đến, chung quy cũng không có bầu không khí thật sự thuộc về gia đình.
Lần này cô đến Bắc Kinh làm việc, cả nhà đã thương lượng qua, quyết định nhờ người mua một căn biệt thự nhỏ ở vùng ngoại, cả nhà dứt khoát chuyển đến Bắc Kinh sống.
Trong đội đã thống nhất thông báo qua cho gia đình rồi, ba Diệp mẹ Diệp đã hẹn sẵn sẽ đến sân bay đón cô, xuống bay bay rồi sẽ trực tiếp về nhà.
Về nhà việc đầu tiên chính là phải ăn một nồi lẩu nóng hôi hổi trước.
Sau đó phải ngủ một giấc thật ngon, ngủ đến trưa mới thức dậy.
Sau khi thức dậy cũng không cần làm việc, chơi một lúc rồi sẽ đọc sách, buổi tối phải thức khuya một chút, còn phải xem tivi, mới không phụ lòng cái dịp gọi là kỳ nghỉ này.
Diệp Chi bẻ bẻ ngón tay, bất kể là việc to hay nhỏ đều báo cáo kế hoạch kỳ nghỉ của bản thân mình cho huấn luyện viên Lâm nghe, rồi lại ngẩng đầu lên:”Huấn luyện viên Lâm, anh cũng về nhà sao?”
Lâm Mộ Đông an tĩnh nhìn cô một lúc, rồi lắc lắc đầu.
Diệp Chi trừng to đôi mắt.
Cô có chút không ngờ đến câu trả lời của Lâm Mộ Đông. chần chừ mất một lúc, cô dè dặt mà mở miệng:”Là nhà ở xa quá hay sao ạ? Thế phải làm sao đây, trong đội hình như đều không còn ai nữa rồi……..”
“ Khoảng thời gian này không có sắp xếp huấn luyện, sân tập bắn đều để không đó, anh sẽ tập luyện các bài tập mang tính phục hồi.”
Lâm Mộ Đông không có ý định nói nhiều về chuyện của bản thân mình, anh dịu giọng cắt ngang câu nói của cô, sờ sờ mái tóc của cô gái nhỏ:”Yên tâm đi, anh sẽ không tập luyện quá sức đâu.”
Điều Diệp Chi lo lắng hiển nhiên không chỉ có cổ tay của anh, cô vẫn mặt đầy lo lắng mà chống cánh tay ngồi dậy, đôi mắt trừng thật to tròn, tràn ngập sự âu lo.
Không muốn để cô lo lắng như thế, Lâm Mộ Đông có chút hối hận vì đã nói lời thật như thế, anh nghĩ nghĩ, bổ sung thêm:”Đội trưởng Sài cũng ở đó.”
Cô gái nhỏ hiển nhiên chẳng nhận được bao nhiêu an ủi, cô vẫn tràn ngập âu lo ngẩng đầu lên.
Cô trơ mắt nhìn, cánh môi nhạt màu khẽ mím lại, ánh mắt đuổi theo anh.
Cả người nhìn vào trông đều rất lo lắng cho anh.
Lâm Mộ Đông cúi đầu xuống, ánh sáng ở trong mắt từng chút từng chút hòa hoãn trở lại.
Đuôi mắt của anh khẽ dịu dàng, dán sát vào cô gái nhỏ, anh nở một nụ cười nhàn nhạt với cô.
“ Sao anh còn cười nữa thế……..”
Diệp Chi đang u sầu lo lắng anh một mình sẽ cô đơn biết bao nhiêu, cô chút chút sốt ruột, nắm lấy cánh tay của anh lắc lắc:”Bắt buộc cả tuần đều phải huấn luyện sao anh? Không thể thả lỏng tâm trạng nghỉ ngơi một lúc sao? Anh phải kết hợp làm việc và nghỉ ngơi nha, huấn luyện cũng không được quá cực khổ đấy………..có thể bảo huấn luyện viên Sài nới lỏng yêu cầu một chút hay không? Em đi nói, phải tiến hành theo trình tự, không được có áp lực quá lớn…….”
Cô gái nhỏ lo lắng không thơi, cả người cô đều dựa vào cánh tay chống đỡ ngồi dậy, ngồi ở trên đùi của anh nói dông nói dài càm ràm anh, âm giọng vừa nhẹ nhàng lại vừa mềm mại.
Trông như một khối bánh nếp được đính thêm một lớp đường mịn vậy.
Lâm Mộ Đông an tĩnh lắng nghe, lồng ngừng từng chút từng chút hoàn toàn được lấp đầy.
Một tuần vốn không tính quá dài.
Cô gái nhỏ của anh lại nhớ nhà đến thế, đáng ra phải nên về nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, vui vui vẻ vẻ mà chơi đùa.
Anh sẽ ở căn cứ đợi cô, cũng đâu phải cô không quay lại nữa.
Lâm Mộ Đông giơ tay lên, từng chút từng chút vỗ về sống lưng gầy yếu của Diệp Chi, chất vải của áo len mềm mại ấm áp, hơi ấm khe khẽ lưu lại trong lòng bàn tay.
Anh có cái này là đủ rồi.
“ Về nhà phải ngoan, dưỡng thương cho thật tốt.”
Anh kiên nhẫn lắng nghe cô nói xong một đoạn thật dài, Lâm Mộ Đông cuối cùng cũng lên tiếng, anh cúi đầu dặn dò cô:”Ngủ nhiều một chút, đem những giấc ngủ đã thiếu bù lại nhé.”
Một tuần không dài.
Lâm Mộ Đông nhẹ nhàng nhéo đầu mũi của cô, rũ tầm mắt xuống, âm giọng dịu dàng:”Chăm sóc bản thân thật tốt, thư giãn nhiều vào, đừng có quá cực khổ.”
Lần đầu tiên Diệp Chi nghe thấy anh dừng ngữ khí dịu dàng như thế này, cô vô thức ngậm chặt miệng, ngơ ngẩn lắng nghe,
Không biết tại sao, chút hưng phấn muốn về nhà lúc nãy đều biến mất hết rồi, lồng ngực tựa như hậu tri hậu giác bị một cảm xúc nào đó lấp đầy, hốc mắt mở to cũng theo đó khe khẽ đau xót.
Bọn họ vừa mới ở bên cạnh, nhưng lại giống như đã ở bên nhau lâu rồi vậy.
Lâu đến mức cô gần như đều có chút không nhớ ra……. lúc bọn họ không ở bên nhau, rốt cuộc nên như thế nào đây.
Bị cảm xúc có chút xa lạ dẫn dắt khiến cô có chút không quen, Diệp Chi chậm CHƯƠNG cúi đầu xuống, giơ tay lên cẩn thận đè vào nơi lồng ngực.
Bọn họ vẫn chưa tách ra.
Cô đã bắt đầu không nỡ rồi này.
Cảm nhận được tâm trạng của cô có sự biến hóa, lời nói của Lâm Mộ Đông chợt dừng lại, anh cúi đầu xuống:”Em sao thế?”
Diệp Chi rũ đầu xuống, giơ tay lên chậm CHƯƠNG nắm lấy góc áo của anh, hốc mắt từng chút từng chút ửng đỏ lên.
Cô gái nhỏ dùng sức dụi dụi đôi mắt, cô vùi vào lòng anh, má dán vào lồng ngực của anh, dáng vẻ tủi thân mà nhẹ nhàng khịt khịt mũi.
“ Một tuần thật dài quá đi……..”
Cô gái nhỏ rụt người vào trong áo khoác, mím chặt môi, không trả lời anh, vành tai mỏng manh ửng đỏ lên, cô chống cánh tay chậm rì rì ngồi thẳng dậy.
m thanh thông báo máy bay sắp cất cánh vang lên, Diệp Chi dán vào lưng ghế, cô cẩn thận dè dặt bước từng bước nhỏ ra ngoài.
Mới xê dịch được hơn phân nửa, cánh tay của Lâm Mộ Đông đã duỗi đến rồi.
Đôi mắt của anh đen láy an tĩnh, sâu xa tràn ngập bóng hình của cô.
Khuôn mặt của Diệp Chi càng nóng hơn nữa, cô nhảy lò cò đến bên cạnh anh, nửa khuôn mặt đều rụt vào trong cổ áo rộng rãi của áo len mỏng.
Nhìn trông như một chú chuột hamster sắp bị luộc chín vậy.
Lâm Mộ Đông an tĩnh nhìn lấy cô, đuôi mắt phút chốc dịu dàng trở lại, nhìn anh như đang cười.
Một tay anh kéo lấy cô, giúp cô cầm chiếc áo khoác lông vũ đã cởi xuống, cánh tay luồn qua sống lưng gầy yếu của cô gái nhỏ, anh nhẹ nhàng nhấc cô lên ôm đến hành lang của khoang, rồi chậm bước đi về phía khoang hạng nhất.
Cả người Diệp Chi gần như bị anh khiêng lên, cổ chân bị thương một chút sức cũng không cần dùng, cô mơ mơ hồ hồ mà đi qua cả dãy hành lang lờ mờ ánh sáng.
Đi vào khoang hạng nhất cách một tấm rèm che, chút sức lực mà cô đã mượn cũng rời đi, cả người phút chốc nhẹ bẫng, đột nhiên cô lại được anh vững vàng ôm lên.
Diệp Chi bị dọa một phen:”Huấn luyện viên Lâm……”
“ Đừng động đậy.”
Cánh tay của Lâm Mộ Đông khẽ dùng sức, đem cô cuốn vào trong lòng, để cô dựa vào bả vai của bản thân mình, giọng nói dịu dàng:”Có đau không em?”
Cô gái nhỏ được áo khoác lông rộng rãi bao bọc lấy cả người, đôi mắt chớp chớp ngẩng đầu lên, cô vô thức lên tiếng:”Không…….”
Lời nói của cô đột ngột dừng lại, cô cẩn thận lén nhìn thần sắc của Lâm Mộ Đông, thình lình nhớ ra, cô vô cùng thành thật thừa nhận:”Không có quá đau, chỉ đau một chút thôi ạ……..”
Lượng thuốc tê của mũi phong bế được bản thân cô giảm đi một nửa, lên máy bay lại cực nhọc hết cả nửa ngày, lúc này đây đã bắt đầu lờ mờ phát đau rồi.
Lâm Mộ Đông cúi người, cẩn thận đem cô đặt trên ghế sô pha.
Lên máy bay không được mang theo quá nhiều chất lỏng, thuốc xịt bạch dược Vân Nam và những loại thuốc khác đều được đựng trong vali và làm ký gửi vận chuyển rồi, phải đợi máy bay đáp đất mới có thể xử lý.
Cô gái nhỏ rụt chân lại, từ giữa cánh tay của anh ngẩng mặt lên.
Mi mắt cong dài rậm rạp nhấp nha nhấp nháy, cô vô cùng ngoan ngoãn, trông còn ủ rũ hơn cả lúc bình thường nữa.
Lâm Mộ Đông sờ sờ mái tóc của cô:”Em nghỉ ngơi một lúc đi.”
Anh đứng dậy, đang muốn đi đến dãy ghế ngồi ở bên cạnh, tay áo bỗng nhiên truyền đến một lực đạo ngăn cản khe khẽ.
Một tay Lâm Mộ Đông chống lên tay vịn của ghế, mi mắt hơi rũ xuống, tầm mắt rơi ở trên người của cô.
Cô gái nhỏ đang vùi đầu, mấy ngón tay mềm như bông đang níu lấy tay áo của anh, hai má ửng hồng, cô cúi đầu ngại ngùng có làm gì cũng không chịu nhìn vào anh.
Lâm Mộ Đông an tĩnh đứng đợi một lúc.
Máy bay dần dần bắt đầu lăn bánh, tiếng vang vọng của động cơ máy bay xa xa truyền đến, tiếp viên hàng không chu đáo không có đến quấy rầy, trong khoang trống rỗng an tĩnh.
Ánh sáng có chút yếu ớt âm thầm bừng sáng trong đôi mắt của anh.
Anh duỗi tay ra, thử phủ lên vùng cổ thon gọn trắng trẻo của cô gái nhỏ, chậm rãi xoa xoa.
Chú chuột hamster được vuốt ve thật dễ chịu phút chốc đôi mắt cong cong lên, lại nhớ đến mình vẫn còn đang ngại ngùng, cô nỗ lực trốn vào trong lòng anh, duỗi cánh tay ra, ôm lấy bả vai của anh.
Hô hấp của Lâm Mộ Đông khẽ đình trệ.
Thân hình của anh trầm mặc ngưng đọng trong chốc lát, anh duỗi tay ra, lại lần nữa đem Diệp Chi ôm vào trong lòng, ôm lấy cô cùng nhau ngồi xuống.
Cô gái nhỏ mềm mềm mại mại, vô cùng ấm áp dán sát vào lồng ngực của anh, rút thành một khối nho nhỏ, mang theo một chút hương sữa vị đậu đỏ.
Ghế ngồi của khoang hạng nhất rất rộng rãi, hai người cùng nhau ngồi như thế này cũng không cảm thấy không thoải mái.
Lâm Mộ Đông ôm chặt cô, lồng ngực từng chút từng chút ấm áp trở lại.
Như thế này thật tốt.
Anh khép mắt lại, cánh môi nhẹ nhàng dán lên mái tóc ngắn mềm mại của cô gái nhỏ.
Chạm một cái như thế này thật tốt.
Anh sẽ biết nên cưng chiều cô như thế nào.
Sớm muộn gì cũng có thể học được, anh sẽ không làm tổn thương đến cô.
Cảm nhận được độ ấm nhàn nhạt rơi trên đỉnh đầu, Diệp Chi sinh ra chút hiếu kỳ, cô ngẩng đầu lên muốn nhìn thử, liền bị Lâm Mộ Đông giơ tay lên che kín đôi mắt.
Diệp Chi mím mím khóe môi, cô nhỏ giọng kháng nghị:”Anh không được chơi xấu nha……..”
Có vẻ như anh cũng bị cô lây truyền cho một cỗ cảm xúc nào đó rất thoải mái, khóe môi Lâm Mộ Đông khẽ giương lên, lỏng lẻo che lại đôi mắt của cô, âm giọng điểm lên thêm một chút ý cười rất nhạt rất dịu dàng:”Không được nhìn.”
Cô gái nhỏ rất không phục mà ngẩng đầu lên, đôi mắt chớp à chớp, mi mắt tựa như một chiếc quạt nhỏ chớp nháy không ngừng.
Mang theo một chút luồng khí kỳ lạ, mềm mại như bông mà lướt qua lòng bàn tay của anh.
Hầu kết của Lâm Mộ Đông lặng lẽ nhấp nhô vài cái, anh nặng nề hít sâu một hơi.
Anh nhìn vào cô, đáy mắt dần dần dâng lên một chút cảm xúc sâu xa, rồi lại dần dần gom hết lại, anh chậm rãi đem một ngụm hơi kia thở ra.
Vẫn chưa được.
Cô gái nhỏ của anh vẫn chưa hiểu cái gì cả.
Cô vô cùng sạch sẽ, vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại, cho dù chỉ là dụi vào lồng ngực của anh, đều muốn thu hết đi tất cả những kẽ hở ở trong trái tim của anh.
Lâm Mộ Đông hôn lên đỉnh đầu của cô, nhẹ nhàng vô vỗ vào lưng của Diệp Chi, đem cô che chở ở trong lòng:”Ngủ đi.”
Diệp Chi chớp chớp đôi mắt, cô dán vào cánh tay của anh ngẩng mặt lên.
Huấn luyện viên Lâm hình như có tinh thần hơn vừa nãy rồi nha.
Cô vẫn còn chưa hôn anh mà…….
Diệp Chi lấy thêm dũng khí cho bản thân mình suốt cả dọc đường, lúc này đây ngược lại bỗng dưng sinh ra chút tiếc nuối. Cô ngoan ngoãn cuộn tròn vào lòng anh, ngẩng đầu lên nhìn vào các đường nét rõ ràng thâm thúy ở trên gương mặt ấy, nhịp tim khẽ đập tăng tốc theo.
Lâm Mộ Đông vừa từ bên ngoài đi vào, cổ áo vẫn mang theo chút khí lạnh tươi mát sạch sẽ, hòa lẫn cùng với hương thơm dễ ngửi của nước giặt quần áo ở trên người anh, bao bọc lấy cô ở khắp mọi nơi.
Phải sáng suốt tranh thủ.
Diệp Chi duỗi tay ra, cẩn thận chạm vào cổ tay đang đặt ở trên đùi của anh.
Lâm Mộ Đông đã không còn thường đeo găng tay bảo hộ nữa, xương cổ tay hơi lồi lộ ra ngoài, phác họa ra các đường nét tinh tế, rất thoái mái mà đặt trên chân.
Anh bị cô chạm vào khe khẽ động đậy, rồi nhẹ nhàng xoay người ra.
Rõ ràng ánh mắt của anh không có rơi trên bàn tay của hai người, nhưng bàn tay của Lâm Mộ Đông vẫn vững vàng chụp lấy bàn tay đang làm loạn của cô gái nhỏ, bao bọc trong lòng bàn tay, anh cúi đầu nhìn lấy cô:”Không buồn ngủ à?”
Ở nước H đã được hơn nửa tháng, hành lý cần phải thu dọn không ít, lại cộng thêm không ít thủ tục kiểm tra, cả đoàn người đều mệt mỏi không thôi.
Thật không dễ gì mới vượt qua kiểm tra an ninh, trong khoang máy bay ở phía sau đều đã an tĩnh ngủ say hết rồi.
Nhưng đôi mắt của cô gái nhỏ vẫn sáng lấp lánh, đón lấy tầm mắt của anh khẽ lắc đầu, không biết cô đang dự tính chủ ý gì nữa đây.
Lâm Mộ Đông nhướng chân mày, đang muốn hỏi thử cô, Diệp Chi đã từ trong túi áo mò ra một thứ gì đó, rồi nhanh chóng xoay người lại giấu đi.
Chú chuột hamster nhỏ trong chốc lát đã cuộn tròn thành một quả bóng hamster mềm như bông.
Chân mày Lâm Mộ Đông khẽ nhướng lên, anh rất phối hợp không có dò người đến xem, một tay kiên nhẫn ôm lấy cô.
Diệp Chi vùi đầu vào mân mê một lúc, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt thần bí mà cong thành hai vầng trăng khuyết nho nhỏ, cô duỗi bàn tay phải đang nắm hờ về phía anh.
Lâm Mộ Đông nhướng mày:”Cái gì thế?”
“ Anh phải xem mới biết nha…….”
Diệp Chi ngồi ở trong lòng anh, nhẹ nhàng đẩy đẩy bả vai của anh, đợi đến khi tầm mắt của Lâm Mộ Đông triệt để dời đến, cuối cùng cô mới xòe lòng bàn tay ra.
Tầm mắt của Lâm Mộ Đông rơi xuống, anh khẽ ngẩn người.
Trong lòng bàn tay trắng nõn, có một viên kẹo sữa thỏ trắng vị đậu đỏ đang nằm đó.
Anh thử nâng tay lên, đang định cầm lấy, chợt bị cô gái nhỏ linh hoạt mà tránh đi.
Cô không có ý định muốn chủ động đưa cho anh ăn.
Lâm Mộ Đông do dự một hồi, anh chậm rãi cúi người, áp sát đến bàn tay của cô.
Vô cùng sạch sẽ.
Mang theo một chút hương thơm nhàn nhạt của đậu đỏ.
Chi cần anh khẽ thấp người xuống một chút, liền có thể dễ dàng hôn lên lòng bàn tay của cô rồi.
Cô gái nhỏ đương nhiên sẽ không hiểu rõ đại biểu ý nghĩa và hậu quả của cái động tác này. Lâm Mộ Đông nhìn nhìn vào sự tinh nghịch đang lấp lánh trong đôi mắt của cô, anh âm thầm khép mắt lại, chậm rãi kiểm soát nhịp tim, anh hít một hơi thật sâu, gần như lấy ra sự chuyên chú như lúc thi đấu, anh tập trung ngậm lấy viên kẹo sữa từ lòng bàn tay của cô.
Anh quá thận trọng, còn chưa kịp chú ý động tĩnh của người bên cạnh, sắp ngậm được viên kẹo ấy vào miệng, cô gái nhỏ giương đông kích tây ở trong lòng bỗng nhiên dũng cảm mà nhanh chóng sáp đến gần anh.
Xúc cảm mềm mại run lẩy bẩy dán lên má của anh.
Ấm áp, tựa như thạch trái cây vậy.
Vô cùng nhẹ nhàng.
Vừa chạm được liền bỏ chạy.
Trái tim của Lâm Mộ Đông đập vô cùng mạnh mẽ, sống lưng dưới lớp áo sơ mi căng lên thành một đường nét rõ ràng.
Tựa như có một bàn tay chui vào lồng ngực của anh, gắt gao nắm chặt lấy tim phổi của anh. Anh gần như có chút không nhớ rõ nên hít thở như thế nào, tiếng nhịp tim ở bên tai nhanh chóng mà kịch liệt, thình thịch như trống đánh, dần dần nổ vang lên.
Nhưng lại có dòng nước ấm vô cùng ấm áp vô cùng dịu dàng, nóng bỏng hòa lẫn vào nhau, thật ấm áp bao bọc lấy anh.
Nơi nào cũng thế, từng chút từng chút tinh tế tỉ mỉ vỗ về lấy anh, khiến anh lại lần nữa thả lỏng trở lại.
Anh ngậm lấy viên kẹo ấy, an tĩnh cúi đầu xuống, mùi vị ngọt ngào rõ ràng của hương sữa từng chút từng chút lan tỏa trên đầu lưỡi của anh.
“ Em……..”
Diệp Chi dũng cảm, lớn đến thế này toàn bộ dũng khí tích trữ bấy lâu nay đều dùng sạch hết rồi, cô hôn xong một cái liền lập tức trốn vào trong lòng của anh.
Không biết nóng đến cỡ nào.
Nhịp tim của hai người thi nhau nhập, Diệp Chi vùi vào lòng của anh, một hồi lâu sau mới lên tiếng nói tiếp:”Em dám hôn anh đó nha.”
m giọng của cô vừa nhỏ vừa dịu dàng, mang theo một chút âm mũi mềm mại, âm cuối vẫn đang khẽ run rẩy.
Lâm Mộ Đông ngớ người.
Anh ôm chặt cô, nhắm chặt mắt lại, nhẹ nhàng bật cười.
Lâm Mộ Đông gật gật đầu, anh sờ sờ mái tóc của cô gái nhỏ, để cô dán vào nơi trái tim của bản thân, giọng nói thật trầm thấp:”Ừm.”
Anh cúi người, chậm rãi hôn lên vầng trán của cô, cánh tay thu lại, đem cô hoàn toàn cuốn vào trong lòng.
Cánh máy bay xoẹt qua đám mây nhạt màu.
Sau khi hôn một ngụm lên mặt của huấn luyện viên Lâm, Diệp Chi thành công đem cơn buồn ngủ của bản thân triệt để đuổi chạy mất rồi.
Nhiệt độ nóng hổi trên người của cô gái nhỏ chậm CHƯƠNG không lùi đi được, cô cuộn tròn ở trong lòng của Lâm Mộ Đông như một cái ấm đun nước, ùng ục ùng ục nổi lên bong bóng. cô kéo lấy tay áo của anh nhỏ giọng nói chuyện.
Lâm Mộ Đông cũng không có ý định đi ngủ, anh chậm rãi vỗ vỗ lưng cô, kiên nhẫn trả lời từng câu từng câu của cô.
“ Chúng ta đáp đất liền có thể về nhà sao anh?”
Diệp Chi được anh vỗ lưng đến mức có chút buồn ngủ rồi, cô dụi dụi đôi mắt, nhẹ nhàng ngáp một cái, trong mắt không cầm được lộ ra chút mong đợi:”Đã lâu rồi em chưa có về nhà, lần này trở về nhất định phải đi ăn thật ngon………”
Những cái vỗ về nhẹ nhàng ở trên lưng thoáng chốc dừng lại, rồi lại khôi phục về tần suất như ban đầu.
“ Đúng.”
m giọng của Lâm Mộ Đông từ trong khoang ngực nhẹ nhàng phát ra, rơi ở bên tai của cô:”Em nhớ nhà rồi à?”
Diệp Chi nỗ lực gật đầu:”Nhớ rồi ạ……”
Lúc cô còn là nghiên cứu sinh đã ra nước ngoài giao lưu, trong phòng thực nghiệm rất bận rộn, chỉ có kỳ nghỉ mới có thể thỉnh thoảng về nhà một chuyến, phần lớn đều là ba mẹ trực tiếp bay qua đó thăm cô.
Cả nhà ở nơi đất khách quê người, cho dù là tụ họp cùng nhau đoàn đoàn viên viên, ăn món quê hương đã ngàn dặm xa xôi mang đến, chung quy cũng không có bầu không khí thật sự thuộc về gia đình.
Lần này cô đến Bắc Kinh làm việc, cả nhà đã thương lượng qua, quyết định nhờ người mua một căn biệt thự nhỏ ở vùng ngoại, cả nhà dứt khoát chuyển đến Bắc Kinh sống.
Trong đội đã thống nhất thông báo qua cho gia đình rồi, ba Diệp mẹ Diệp đã hẹn sẵn sẽ đến sân bay đón cô, xuống bay bay rồi sẽ trực tiếp về nhà.
Về nhà việc đầu tiên chính là phải ăn một nồi lẩu nóng hôi hổi trước.
Sau đó phải ngủ một giấc thật ngon, ngủ đến trưa mới thức dậy.
Sau khi thức dậy cũng không cần làm việc, chơi một lúc rồi sẽ đọc sách, buổi tối phải thức khuya một chút, còn phải xem tivi, mới không phụ lòng cái dịp gọi là kỳ nghỉ này.
Diệp Chi bẻ bẻ ngón tay, bất kể là việc to hay nhỏ đều báo cáo kế hoạch kỳ nghỉ của bản thân mình cho huấn luyện viên Lâm nghe, rồi lại ngẩng đầu lên:”Huấn luyện viên Lâm, anh cũng về nhà sao?”
Lâm Mộ Đông an tĩnh nhìn cô một lúc, rồi lắc lắc đầu.
Diệp Chi trừng to đôi mắt.
Cô có chút không ngờ đến câu trả lời của Lâm Mộ Đông. chần chừ mất một lúc, cô dè dặt mà mở miệng:”Là nhà ở xa quá hay sao ạ? Thế phải làm sao đây, trong đội hình như đều không còn ai nữa rồi……..”
“ Khoảng thời gian này không có sắp xếp huấn luyện, sân tập bắn đều để không đó, anh sẽ tập luyện các bài tập mang tính phục hồi.”
Lâm Mộ Đông không có ý định nói nhiều về chuyện của bản thân mình, anh dịu giọng cắt ngang câu nói của cô, sờ sờ mái tóc của cô gái nhỏ:”Yên tâm đi, anh sẽ không tập luyện quá sức đâu.”
Điều Diệp Chi lo lắng hiển nhiên không chỉ có cổ tay của anh, cô vẫn mặt đầy lo lắng mà chống cánh tay ngồi dậy, đôi mắt trừng thật to tròn, tràn ngập sự âu lo.
Không muốn để cô lo lắng như thế, Lâm Mộ Đông có chút hối hận vì đã nói lời thật như thế, anh nghĩ nghĩ, bổ sung thêm:”Đội trưởng Sài cũng ở đó.”
Cô gái nhỏ hiển nhiên chẳng nhận được bao nhiêu an ủi, cô vẫn tràn ngập âu lo ngẩng đầu lên.
Cô trơ mắt nhìn, cánh môi nhạt màu khẽ mím lại, ánh mắt đuổi theo anh.
Cả người nhìn vào trông đều rất lo lắng cho anh.
Lâm Mộ Đông cúi đầu xuống, ánh sáng ở trong mắt từng chút từng chút hòa hoãn trở lại.
Đuôi mắt của anh khẽ dịu dàng, dán sát vào cô gái nhỏ, anh nở một nụ cười nhàn nhạt với cô.
“ Sao anh còn cười nữa thế……..”
Diệp Chi đang u sầu lo lắng anh một mình sẽ cô đơn biết bao nhiêu, cô chút chút sốt ruột, nắm lấy cánh tay của anh lắc lắc:”Bắt buộc cả tuần đều phải huấn luyện sao anh? Không thể thả lỏng tâm trạng nghỉ ngơi một lúc sao? Anh phải kết hợp làm việc và nghỉ ngơi nha, huấn luyện cũng không được quá cực khổ đấy………..có thể bảo huấn luyện viên Sài nới lỏng yêu cầu một chút hay không? Em đi nói, phải tiến hành theo trình tự, không được có áp lực quá lớn…….”
Cô gái nhỏ lo lắng không thơi, cả người cô đều dựa vào cánh tay chống đỡ ngồi dậy, ngồi ở trên đùi của anh nói dông nói dài càm ràm anh, âm giọng vừa nhẹ nhàng lại vừa mềm mại.
Trông như một khối bánh nếp được đính thêm một lớp đường mịn vậy.
Lâm Mộ Đông an tĩnh lắng nghe, lồng ngừng từng chút từng chút hoàn toàn được lấp đầy.
Một tuần vốn không tính quá dài.
Cô gái nhỏ của anh lại nhớ nhà đến thế, đáng ra phải nên về nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, vui vui vẻ vẻ mà chơi đùa.
Anh sẽ ở căn cứ đợi cô, cũng đâu phải cô không quay lại nữa.
Lâm Mộ Đông giơ tay lên, từng chút từng chút vỗ về sống lưng gầy yếu của Diệp Chi, chất vải của áo len mềm mại ấm áp, hơi ấm khe khẽ lưu lại trong lòng bàn tay.
Anh có cái này là đủ rồi.
“ Về nhà phải ngoan, dưỡng thương cho thật tốt.”
Anh kiên nhẫn lắng nghe cô nói xong một đoạn thật dài, Lâm Mộ Đông cuối cùng cũng lên tiếng, anh cúi đầu dặn dò cô:”Ngủ nhiều một chút, đem những giấc ngủ đã thiếu bù lại nhé.”
Một tuần không dài.
Lâm Mộ Đông nhẹ nhàng nhéo đầu mũi của cô, rũ tầm mắt xuống, âm giọng dịu dàng:”Chăm sóc bản thân thật tốt, thư giãn nhiều vào, đừng có quá cực khổ.”
Lần đầu tiên Diệp Chi nghe thấy anh dừng ngữ khí dịu dàng như thế này, cô vô thức ngậm chặt miệng, ngơ ngẩn lắng nghe,
Không biết tại sao, chút hưng phấn muốn về nhà lúc nãy đều biến mất hết rồi, lồng ngực tựa như hậu tri hậu giác bị một cảm xúc nào đó lấp đầy, hốc mắt mở to cũng theo đó khe khẽ đau xót.
Bọn họ vừa mới ở bên cạnh, nhưng lại giống như đã ở bên nhau lâu rồi vậy.
Lâu đến mức cô gần như đều có chút không nhớ ra……. lúc bọn họ không ở bên nhau, rốt cuộc nên như thế nào đây.
Bị cảm xúc có chút xa lạ dẫn dắt khiến cô có chút không quen, Diệp Chi chậm CHƯƠNG cúi đầu xuống, giơ tay lên cẩn thận đè vào nơi lồng ngực.
Bọn họ vẫn chưa tách ra.
Cô đã bắt đầu không nỡ rồi này.
Cảm nhận được tâm trạng của cô có sự biến hóa, lời nói của Lâm Mộ Đông chợt dừng lại, anh cúi đầu xuống:”Em sao thế?”
Diệp Chi rũ đầu xuống, giơ tay lên chậm CHƯƠNG nắm lấy góc áo của anh, hốc mắt từng chút từng chút ửng đỏ lên.
Cô gái nhỏ dùng sức dụi dụi đôi mắt, cô vùi vào lòng anh, má dán vào lồng ngực của anh, dáng vẻ tủi thân mà nhẹ nhàng khịt khịt mũi.
“ Một tuần thật dài quá đi……..”
Tác giả :
Tam Thiên Đại Mộng Tự Bình Sinh